Có người đối với Mộng Ngọc động tay động chân, Đại Ngưu tự nhiên gọi Mộng Ngọc kéo về phía mình.

“Ngươi muốn làm cái gì?”

Ánh mắt Đại Ngưu trừng trừng, thân thể như ngọn núi nhỏ, nhìn qua thật đe dọa, Lỗ đại nhân sợ tới mức lui về sau vài bước, người bên cạnh liền rút binh khí ra khỏi vỏ.

Tướng quân tiến lên vội vàng làm dịu đi không khí.

“Đại Ngưu a, ta giới thiệt với ngươi một chút, đây là Lỗ đại nhân đến từ kinh thành, vài ngày nữa chúng ta phải về kinh phục mệnh. Huyền Vũ quốc phái người sang quân doanh, Lỗ đại nhân chính là phụng mệnh Hoàng Thượng đến chiêu đãi người của Huyền Vũ quốc.”

“Ân.”

Chuyện hòa giải Đại Ngưu không quan hệ, hắn thầm nghĩ chính mình cần quân lương và tiền thưởng.

Lỗ đại nhân đôi mắt gian tà nhìn chằm chằm người Mộng Ngọc, nhìn qua nhìn lại, nhìn đến Mộng Ngọc trong lòng hơi sợ. Y không cần người ta biết quan hệ của y và Đại Ngưu nhưng y không nghĩ cho người ta biết y xuất thân từ kỹ viện, cho dù lúc trước gặp Đại Ngưu y vẫn là thanh quan nhưng sợ nói ra không có ai tin.

Mộng Ngọc dựa vào Đại Ngưu, lôi kéo hắn.

“Đại Ngưu chúng ta đi thôi.” Mộng Ngọc khẳng để ý đến hắn, Đại Ngưu liền vui vẻ, bàn tay giữ chặt tay Mộng Ngọc, Đại Ngưu cười thỏa mãn.

Trở về lều trại của bọn họ, Mộng Ngọc có vẻ tâm sự thật nhiều.

“Đại Ngưu chúng ta đi thôi, từ bỏ quân lương, ngươi trong tay không phải còn có mấy ngàn lượng sao?”

“Chờ một chút, chờ ta lấy quân lương cùng tiền thưởng lấy đủ rồi đi.”

“Mấy ngày nay ngươi nói với Tướng quân cho vài ngày ở cùng ta được không?”

Đại Ngưu có chút khó hiểu nhìn y. “Vì cái gì? Mọi người tất cả đều bận rộn dàn xếp bộ thự, qua vài ngày chúng ta cùng Tướng quân sẽ về kinh thành, mọi người đều bề bộn nhiều việc, hơn nữa đều ở một cái doanh lý, vốn cách sẽ không xa a.”

“Đại Ngưu ta sợ.”

Mộng Ngọc nhớ tới ánh mắt gian tà của Lỗ đại nhân, tim liền đập lợi hại. Có dự cảm bất hảo nhưng cũng chỉ là đoán, cũng không thể không hảo nói lung tung hơn nữa Mộng Ngọc cũng không muốn nói chuyện lúc mình còn làm ở kỹ viện với Đại Ngưu. Sự tình cứ như vậy không giải quyết được gì.

Nhưng người kia có tâm, Lỗ đại nhân mỗi lần nhớ tới Mộng Ngọc trong lòng liền ngứa lợi hại, vài năm trước không đụng đến y được, hiện tại biết rõ Mộng Ngọc đã theo người khác, cảm thấy hữu cơ khả thừa.

Đại Ngưu sơ ý không đem sự việc xem trong sẽ làm cho người khác khả thừa chi cơ.

Một ngày Đại Ngưu bị Tướng quân gọi đến. Lỗ đại nhân cùng hai tên thủ vệ đi đến trướng, ôm cổ Mộng Ngọc đang thu thập đồng dùng. Mộng Ngọc dùng sức giãy dụa, không để cho Lỗ đại nhân đụng chạn, đôi tay phì trư (heo béo) ôm thắt lưng gắt gao không buông.

“Cứu mạng!”

Mộng Ngọc chỉ kịp hét to một tiếng đã bị bưng kín miệng, mắt thấy màng lều trại sẽ buông xuống, Mộng Ngọc chảy xuống nước mắt tuyệt vọng.

Một đoàn thịt béo áp lên trên người, Mộng Ngọc đã chuẩn bị cắn lưỡi tự sát, đột nhiên ngoài trướng vang lên tiếng đánh nhau, một người vọt vào dùng tay kéo kẻ trên người Mộng Ngọc sang một bên.

“Ngươi không sao chứ?”

“Là ngươi?”

Hai mắt Mộng Ngọc đẫm lệ mông lung nhận ra người trước mắt lần nọ chính mình đã cứu trong quân doanh, là tên địch nhân có nguyên tắc.

“Ngươi là ai dám phá hỏng hảo sự bản đại nhân.”

“Thu hồi bộ dáng của ngươi đi, ta là Huyền Vũ quốc.”

“Ngươi là, phó sứ, ngài cũng……?”

Lỗ đại nhân vẻ mặt ái muội.

“Cố ý, nhưng so với đại nhân ngài cao thượng rất nhiều.”

“Nếu phó sứ đại nhân cũng có ý, kia ngài dùng trước.”

Lỗ đại nhân lui đi ra ngoài.

“Cám ơn ngươi.” Mộng Ngọc khóc nói lời cảm tạ.

“Vốn là cố ý đến xem ân nhân cứu mạng của ta, ai biết nghe được ngươi kêu cứu mạng, trong quân doanh hỗn loạn, nam nhân của ngươi thế nào không ở bên cạnh xem chừng người?”

“Ta không có nói cho hắn biết, hắn cũng không biết có chuyện gì xảy ra.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện