Nhìn tài liệu mà thám tử đưa cho, Trạm Diệc Kỳ một chút ngoài ý muốn cũng không cảm thấy, sớm đã biết rằng đứa nhỏ trong bụng Lương Kỳ Gia chính là của hắn.
Trong tài liệu viết thai nhi đã hai mươi sáu tuần tuổi, nói cách khác, cô mang thai đã gần sáu tháng rưỡi, vậy mà tuần trước còn dám trợn mắt nói dối hắn rằng đứa nhỏ chỉ có năm tháng mà thôi, chẳng lẽ cô không biết con số không thể nói dối sao? Lừa ai được chứ.
Nhưng mà, mang thai hơn sáu tháng, bụng của cô như thế có phải là quá nhỏ hay không? Cô rốt cuộc có ăn cơm không vậy, thân thể sẽ không có vấn đề gì chứ? Đứa con bé bỏng của họ bây giờ làm sao rồi? Hắn tiếp tục lật giở tài liệu, phát hiện văn phòng thám tử này đưa tới tin tức thật đầy đủ, ngay cả chẩn đoán của bác sĩ cũng đều ghi lại.
Hắn nhanh chóng xem qua báo cáo một chút. May mà phía trên đầu viết là thể trạng bình thường, chỉ có ở tuần thứ mười hai là nôn nghén nghiêm trọng, không có cảm giác thèm ăn, sau đó thì mọi thứ đều bình thường.
Hắn hơi yên tâm một chút, nhưng vẫn cảm thấy cô nên béo lên thì tốt hơn. Không quan hệ, về sau có hắn ở bên cạnh, cô nhất định sẽ có thể từ từ mà khỏe hơn.
Hắn tiếp tục nhìn số liệu bên trong, tiếp đó là quan hệ của cô với người nhà, hiện tại thì ra cô đang thuê nhà sống một mình ở bên ngoài, thật sự khiến người khác vừa tức giận vừa đau lòng.
Cô gái này thoạt nhìn bề ngoài thông minh sáng sủa như thế, không nghĩ tới lại ngốc vậy!
“Mẹ sang vì con”, bốn chữ này chẳng lẽ cô chưa từng nghe qua hay sao?! Rõ ràng là có thể bắt hắn chịu trách nhiệm, dễ dàng gả cho con rùa vàng là hắn này rồi hưởng thụ cuộc sống phu nhân không cần đi làm, chỉ cần hưởng thụ, lại còn có người chăm sóc, thế mà lại ngốc nghếch tự đi kiếm tiền rồi sống chắt bóp qua ngày. Đúng là cái đồ đại ngu ngốc mà!
Đột nhiên, trong đám tài liệu hiện lên một cái tên quen thuộc thu hút sự chú ý của hắn.
Đường Gian? Thì ra người này là có thật, lại còn là mối tình đầu của cô nữa.
Miệng hắn bất giác khẽ nhếch lên, thú vị đoán. Bất quá nội dung kế tiếp lại tuyệt nhiên không thú vị, còn làm cho cả gương mặt hắn trầm hẳn xuống. Tên hỗn đản khốn khiếp này thế mà dám cùng người khác đánh đố, sau đó cùng cô kết giao, lừa gạt cảm tình của cô, mà cô cũng ngơ ngác cắn câu không biết gì!
Cô quả nhiên là cái đồ ngu ngốc!
Kêu lên một tiếng nhằm xua đi cái nỗi xúc động vừa bộc phát, hắn quăng tập tài liệu lên bàn sau đó dựa vào lưng ghế.
Hiện tại những chuyện nên biết đến hắn đều đã biết, còn lại chuyện không biết cũng chỉ có lí do vì sao cô phải lừa gạt nói rằng đứa nhỏ không phải của hắn mà thôi.
Điểm ấy mới là quan trọng nhất, cũng là điều khiến cho hắn nghĩ mãi không ra.
Chẳng lẽ cô nghĩ rằng hắn sẽ giống cái tên Đường Gian kia đùa bỡn cảm tình của cô sau đó sẽ vứt bỏ hay sao?
Hay là cô lo lắng hắn sẽ để tâm đến đứa bé, sẽ cùng cô sinh ra nó rồi chỉ cần đứa trẻ không cần mẹ.
Ừm, điểm này tựa hồ có vẻ hợp lí hơn.
Nhưng mà nguyên nhân thật sự vẫn chỉ có cô mới có thể giải đáp, mà nếu hắn muốn biết đáp án cũng chỉ có cách chậm rãi tiếp cận cô, sau đó từ từ mà tìm hiểu thôi.
Tưởng tượng tới quá trình tiếp cận cô sau đó tìm hiểu bí mật ấy, Trạm Diệc Kỳ đột nhiên cảm thấy có chút khẩn trương.
Hắn nghĩ muốn tiến gần cô nhanh hơn chút.
Chuyện này thật là ngoài ý muốn nha…
***
Tan làm, Lương Kỳ Gia cùng Tiểu Tuệ sóng vai tiêu sái đi đến cửa lớn của công ty, vừa đi vừa nói chuyện. Đột nhiên Tiểu Tuệ ngừng một chút, quay đầu nhìn về phía ví da của cô hỏi: “Di động của cậu kêu sao?”
Lương Kỳ Gia sửng sốt một chút, cúi đầu xem xét, thế này mới nghe thấy di động của mình đang đổ chuông liên hồi.
Cô vội vàng lấy di động ra tiếp cuộc gọi. “Alô?”
“Anh là Trạm Diệc Kỳ.”
Thanh âm mà ngay cả khi nằm mơ cũng không muốn nghe đến đột nhiên truyền ra từ trong di động, cả người cô lập tức đều ngây dại.
“Anh là ai?” Cô không thể tin nổi hỏi, cho rằng mình nhất định đã nghe lầm.
“Trạm Diệc Kỳ.” Hắn lặp lại một lần.
Đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, không thể phản ứng được gì. Vì sao hắn có thể biết được số điện thoại của cô, vì sao lại gọi điện thoại đến chỗ cô?
“Làm sao vậy?” Phát hiện phản ứng của cô có điểm kỳ quái, Tiểu Tuệ quan tâm hỏi.
Cô nhanh chóng lắc đầu, sau đó dùng ngữ khí bình thường nói với hắn: “Có việc gì sao?”
“Ở bãi đỗ xe hướng mười giờ có một chiếc xe BMW màu xanh đen, ngay gần chỗ em, có nhìn thấy hay không?” Lương Kỳ Gia nhìn theo hướng hắn, liếc sang ven đường liền thấy được chiếc xe.
“Anh ở trên xe chờ em.” Hắn nói đơn giản, phảng phất như đó là chuyện đương nhiên vậy.
Cô nghe vậy nhịn không được lộ ra biểu tình hoang mang khó hiểu. Anh ta muốn làm gì? Cô muốn hỏi như thế, nhưng vì Tiểu Tuệ đang ở ngay bên cạnh nên không thể nói thoải mái được.
Sự trầm mặc của cô làm cho hắn nghĩ cô định cự tuyệt.
“Nếu em không chịu lại đây, anh sẽ đi qua đó.”
“Không cần!” Cô sợ hãi lập thốt lên. Nếu để cho hắn đến đây tìm cô, cô làm sao giải thích với Tiểu Tuệ được chứ!
Không thể để hắn lại đây được. “Tôi đi, nhưng anh phải đợi một chút.” Cô nhanh chóng nói.
“Được, anh chờ em.” Nói xong, hắn chủ động chấm dứt cuộc trò chuyện.
Xác định hắn đã tắt máy, Lương Kỳ Gia mới đem di động cất vào trong ví.
“Ai muốn cậu đi đâu vậy?” Không đợi cô mở miệng, Tiểu Tuệ đã mang theo biểu tình hoài nghi cùng quan tâm cau mày hỏi trước.
“Một người bạn mà cậu không quen.” Cô nói dối.
“Là bạn hay là kẻ thù? Vẻ mặt lúc nhận điện thoại của cậu có chút sợ hãi, không có chút gì là vui mừng hết.” Tiểu Tuệ không dễ dàng bị lừa như vậy.
Cô trầm mặc không nói gì.
“Người đó là đàn ông?” Tiểu Tuệ xem sắc mặt của cô rồi đoán.
Lương Kỳ Gia do dự, không biết có nên hay không tiết lộ chuyện về hắn, dù sao đây cũng không phải là việc nhỏ.
“Có phải cha của đứa nhỏ trong bụng cậu hay không?”
Cô không kịp che dấu mở to mắt, không nghĩ tới Tiểu Tuệ lại có thể mẫn cảm đoán trúng được việc này.
“Mình đoán đúng rồi?”
Cô nhanh chóng lắc đầu, nhưng đã quá muộn, bởi vì vẻ mặt Tiểu Tuệ đã hiển hiện rõ ràng. “Cậu không cần giấu giếm mình vì nếu cậu không nói thì mình không ép.”
“Tuy rằng mình không biết cậu cùng tên đó đã xảy ra chuyện gì, có ân oán thù hận gì với nhau, nhưng mà mình hi vọng cậu biết rằng, khi nào cần có người giúp đỡ thì nhớ là còn có mình, được không?” Tiểu Tuệ chân thành nhìn bạn tốt, nói xong vỗ vỗ tay cô, mỉm cười nhìn sau đó xoay người rời đi.
Lương Kỳ Gia mang theo ánh mắt cảm động cùng xin lỗi nhìn theo bóng bạn mình rời đi, thẳng đến khi thân ảnh của Tiểu Tuệ biến mất ở trong đám đông, cô mới thật cẩn thận nhìn trái nhìn phải xung quanh một chút, xác định không có ai quen biết nhìn thấy mình xong mới vội vàng bước tới chiếc xe BMW đằng xa.
***
Cô vừa mới tới gần, cửa kính thủy tinh của chiếc xe BMW sang trọng đã bật mở.
“Lên xe đi.” Trạm Diệc Kỳ quay đầu nói với cô.
Cô không do dự chút nào, lập tức mở cửa ra và ngồi vào trong. Đứng ở chỗ này rất nguy hiểm, tùy lúc sẽ có người nhận ra cô hoặc là bị người quen của hắn bắt gặp, nhanh chút rời đi vẫn là tốt hơn.
“Anh có thể kéo cửa kính của xe lên được không?” Cô phát hiện chỉ cần kéo cửa kính xe lên thì người bên ngoài sẽ không nhìn thấy bên trong đang diễn ra cái gì nữa.
“Em có vẻ rất lo sẽ có người nhìn thấy chúng ta ở chung một chỗ nhỉ.” Hắn có chút đăm chiêu liếc nhìn cô một chút, sau đó làm theo yêu cầu mà kéo cửa kính xe lên.
Cô trực tiếp gật đầu thừa nhận: “Anh là người nổi tiếng, tôi không muốn chỉ vì mới tiếp xúc cùng anh chút thôi đã bị người ngoài bàn tán.”
“Tôi không lên tivi, cũng chưa từng xuất hiện ở mặt báo mà cũng tính là người nổi tiếng sao?” Trạm Diệc Kỳ bật cười nói.
“Anh làm sao có thể có được số điện thoại của tôi?” Không muốn cùng hắn thảo luận vấn đề có phải người nổi tiếng hay không, Lương Kỳ Gia nhíu mày chuyển đề tài.
“Anh tự có cách của mình!”
Đây là câu trả lời gì chứ? Mày của cô càng nhăn lại nhanh hơn, nhưng dù sao vấn đề này cũng không quá quan trọng, dù sao hắn cũng đã có số của cô rồi.
“Anh tìm tôi có chuyện gì?” Cô hỏi lại, “tôi nghĩ lần trước chúng ta đã nói hết sức rõ ràng, không có việc gì thì cũng không nên gặp lại nữa.”
“Em cảm thấy chúng ta đã nói rõ ràng với nhau? Vì sao anh không thấy như vậy?” Hắn thoải mái tự nhiên nói.
“Anh nói thế là ý gì?” Cô cố gắng giả ngu.
“Em mang thai mấy tháng rồi?” Hắn không đáp mà hỏi lại.
“Vấn đề này lần trước tôi đã cho anh một đáp án rồi.”
“Đúng, tôi nhớ rõ em nói là năm tháng, nhưng anh lại cảm thấy không đúng như thế thì phải? Anh đã tính đi tính lại rồi, hai mươi sáu tuần hẳn phải là hơn sáu tháng chứ không phải là năm, đúng không?” Hắn nhìn thẳng vào cô mà hỏi.
Lương Kỳ Gia cứng đờ cả người, gương mặt cũng dần dần tái nhợt.
“Tôi… tôi không hiểu anh đang nói cái gì hết.” Cô né tránh ánh mắt của hắn, cứng ngắc nói.
“Nếu em không hiểu anh đang nói gì, chúng ta có thể cùng nhau đến bệnh viện phụ sản An Tâm nhờ bác sĩ Trần Tâm Mai giải thích chính xác cách tính tuổi của thai nhi, xem xem hai mươi sáu tuần là sáu tháng hay là năm tháng, thế nào?”
Ngay cả bác sĩ Trần Tâm Mai của bệnh viện phụ sản An Tâm hắn cũng đã biết, Lương Kỳ Gia bây giờ chỉ cảm thấy binh bại núi đổ, có giãy giụa nữa cũng chỉ uổng công.
Nhưng mà thời gian mang thai cũng không thể chứng minh ai là cha của đứa nhỏ, cô không thể chưa chi đã muốn lui binh được.
“Được rồi, tôi thừa nhận là mình đã nói dối về chuyện này, nhưng hi vọng anh sẽ không vì thế mà hiểu lần, bởi vì đứa nhỏ thật sự không phải của anh.” Cô biết thời biết thế nói.
“Đúng, em lần trước cũng đã nói qua, đứa nhỏ là của bạn trai em, nhưng mà theo anh được biết thì em không hề có bạn trai, thậm chí ngay cả một bạn bè là người khác phái cũng không có, tất cả đều là bạn nữ. Dưới tình huống như vậy, anh rất hiếu kỳ tự hỏi, đứa bé trong bụng của em không phải của anh thì là của ai?” Trạm Diệc Kỳ chậm rãi nói.
Hắn ngay cả việc này cũng đã biết? Lương Kỳ Gia khiếp sợ đến mức gần như nói không ra lời.
Cô miễn cưỡng mở miệng, “có lẽ là một đối tượng khác đã từng cùng tôi có tình một đêm. Tôi có thể không có bạn trai, nhưng mà những tình nhân một đêm giống như anh thì có rất nhiều.”
“Như thế này cũng không sao.”
Cô trừng mắt nhìn hắn. Lời này có ý tứ gì?
“Anh không ngại làm cha của đứa bé trong bụng em.”
Cô nghẹn lời, nhìn hắn chằm chằm như vừa nhìn thấy một con quái vật lớn vậy. “Tôi đã nói rằng đứa bé không phải là của anh, anh lại còn lảm nhảm cái gì nữa? Anh điên rồi sao?” Cô thét chói tai.
“Anh cam đoan mình bây giờ hết sức bình thường.”
Cô trừng mắt nhìn hắn như thể muốn cầm một cái gì đó tiến đến đánh cho hắn bất tỉnh ngay bây giờ, miễn cho người này lại tiếp tục nói những điều kinh hãi làm mình không thể nào tin nổi nữa.
Hắn rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Cô đã nói đến hết nước hết cái là đứa nhỏ không phải là của hắn, thậm chí còn ám chỉ cho hắn biết rằng, cô là một người phụ nữ vô đạo đức, tùy tiện đến nỗi ngay cả cha của đứa bé trong bụng cũng không biết là ai, vì sao hắn vẫn còn cố chấp bướng bỉnh như thế, còn nói rằng không ngại làm cha của bào thai này?
Hắn nhất định là điên rồi, người đàn ông bình thường không bao giờ nói năng như vậy hết.
“Kẻ điên nào cũng đều cảm thấy mình rất bình thường.” Cô thất bại nói.
Trạm Diệc Kỳ nhịn không được bật cười.
“Anh đói bụng rồi, em có muốn ăn gì hay không?” Hắn hỏi.
Cô thật sự muốn đem đầu hắn xé ra làm từng mảnh để xem bên trong đó rốt cuộc chứa được cái gì. “Anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bằng điều kiện của anh còn sợ không có đàn bà ưu ái sao, vì cái gì cứ bám riết lấy một người phụ nữ đã có bầu như tôi chứ?”
“Em nói như vậy khiến anh có cảm tưởng mình giống kẻ biến thái vậy.” Hắn bật cười nói.
“Vì sao cứ tìm đến tôi?”
“Bởi vì anh thích em.”
Lương Kỳ Gia bị câu nói ngoài sức tưởng tượng này của hắn làm cho toàn thân choáng váng, hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào, nên vui mừng, hân hoan, hay là vẫn nên kinh ngạc, hoài nghi.
Bởi vì anh thích em.
Hắn nói thật sao? Không phải là đùa giỡn, lừa gạt cảm tình của cô sao?
Cô phát hiện thì ra bản thân đang hy vọng hắn nói thật, lại còn xa vời đến mức mong chờ hắn thích cô.
Tại sao có thể như vậy chứ? Không nên như vậy, hy vọng xa vời luôn luôn vĩnh viễn không thể nào chiếm được, không có khả năng nhận được cảm tình mà còn phải chuốc lấy thật nhiều thống khổ, cô từ nhỏ đến lớn thể nghiệm qua không biết bao nhiêu lần còn chưa đủ thâm sao?
Trên thế gian này, cái gì cũng có thể ôm ấp hy vọng. Tiền, cố gắng kiếm sẽ có; xe, có tiền là có thể mua; bạn trai, chỉ cần đi xem mặt là ngay lập tức có; ấm áp, cùng lắm thì bỏ tiền mua mấy bộ quần áo là xong. Chỉ có mơ ước lấy được tình yêu cùng tình thân từ người khác là không, cho dù có cố gắng hy vọng xa vời hay cố gắng trả giá thì cũng vĩnh viễn không có được hồi báo.
Dì, em trai như thế, Đường Gian cũng như vậy, mà hắn… liệu có giống như họ không?
Cô có nên dũng cảm nếm thử một lần, cho dù không vì chính mình, thì cũng vì con gái hay không? Nhưng nếu như kết quả lại giống như những lần trước thì lần này bị thương không chỉ có mình cô mà còn có cả con gái mình, thậm chí còn có thể mất đi cả con bé nữa.
Không, tiền đặt cược như vậy quá lớn, cô không thể mạo hiểm! Không thể mạo hiểm như thế được!
“Anh đừng có ăn nói lung tung, chúng ta căn bản là không hề quen biết nhau.” Cô lạnh lùng đáp trả.
“Ai trước khi kết giao cũng đều không hề quen biết nhau, huống hồ, có quen hay không không quan trọng, quan trọng là em có muốn cùng người đó thiết lập quan hệ hay không, hiện tại bây giờ bắt đầu cũng không muộn.”
“Tôi không muốn cùng anh có quan hệ gì hết!”
“Thật sao? Vậy thì thật đáng tiếc!” Trạm Diệc Kỳ cố ý nói chậm lại, quay người nở một nụ cười nho nhã mê hoặc, thâm tình và chân thành với cô. “Nhưng mà… anh muốn!”
***
Lương Kỳ Gia quả thực không thể nào tin được, cô đang bị uy hiếp, lại còn bắt cóc trắng trợn nữa, mà tên cướp đó chính là Trạm Diệc Kỳ, người đàn ông ngũ quan đoan chính, nho nhã hiền lành, nụ cười vô hại, được người người tán dương là “nổi bật vô cùng, diện mạo hiên ngang”, khiến bao nhiêu cô gái chết mê chết mệt vì mình!
Tại sao lại thành ra như vậy chứ?
Vì sao bây giờ cô lại ở trong nhà hắn?
Lương Kỳ Gia cố sức nghĩ lại xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cô nhớ rõ cô nói với hắn rằng mình không muốn cùng hắn có quan hệ gì hết, hắn liền nói là hắn muốn, sau đó thì sao? Hắn nói mình đói bụng, hỏi cô muốn ăn cái gì, cô không thèm trả lời, hắn liền tự quyết định xem nên đưa cô đi đâu, chỉ có hai người mà gọi lên một bàn đầy thức ăn, rồi còn không ngừng gắp cho cô đến đầy cả bát nữa.
“Ăn thịt đây này, có thể bổ sung thêm protein và sắt.”
“Ăn cá cũng tốt, bổ sung thêm canxi.”
“Ăn rau chân vịt nữa, bổ sung thêm cả vitamin A và vitamin B - 11.”
“Nước hoa quả cũng tốt không kém, có vitamin C.”
Suốt cả một buổi tối cô giống hệt như kẻ đang tham dự khóa học về dinh dưỡng vậy, món này chứa những chất gì, thứ nào đối với phụ nữ có thai là tốt, ăn cái gì để cho cục cưng trở nên thông minh xinh đẹp, cô nghe đến nỗi choáng váng xây xẩm mặt mày, rốt cuộc bản thân đã ăn những thứ gì cũng không còn nhớ rõ nữa, chỉ biết là lúc đi ra khỏi nhà ăn, bụng của cô no kinh khủng khiếp!
Sau đó thì sao?
Đúng rồi, bởi vì bụng ăn đến no thật là no, no căng lên ấy, cô căn bản không có cách nào để tự mình đứng chờ xe bus hay đến ga điện ngầm, đành nhờ hắn lái xe đưa trở về nhà.
Hắn không thèm hỏi cô địa chỉ đã đưa cô đến đúng nơi, đến lúc này Lương Kỳ Gia mới giật mình phát hiện, thì ra, sau buổi nói chuyện lần trước, hắn đã phái người điều tra và theo dõi cô.
Cảm giác của cô hết sức phức tạp, bất quá điều này không phải là thứ nên suy nghĩ bây giờ.
Cô nhớ rõ hắn lái xe đưa cô đến dưới lầu căn hộ mà cô thuê, xung quanh không có chỗ để dừng xe, người này liền không thèm để ý xem xe mình có thể bị tha đi mất hay không, trực tiếp dừng lại ở ven đường, chiếm đến hơn phân nửa đường cái rồi nhất quyết phải đưa cô đến tận cửa! Không phải là cửa lớn dưới lầu, mà là cửa căn hộ cô đang sống à!
Trạm Diệc Kỳ thoạt nhìn bộ dáng ôn nhu hòa nhã, giống kẻ dễ nói chuyện vô cùng, nhưng kỳ thật chính là kẻ cứng đầu hết mức.
Một mực đòi đưa cô lên lầu, đến trên lầu lại đòi vào phòng kiểm tra, xác định bên trong không có bọn trôm cướp hay thứ gì nguy hiểm đến cô mới chịu rời đi.
Cô mệt đến mức không còn khí lực mà cùng hắn tranh chấp nữa, trên thực tế thì có tranh cũng không thắng nổi, cho nên đành ấm ức để mặc hắn thích làm gì thì làm, mặc hắn đi lật tung từng ngóc ngách kiếm bọn trộm cướp không hề tồn tại.
Hắn tỉ mỉ dạo quanh căn phòng nhỏ của cô một vòng, kiểm tra toilet, cửa sổ, ban công, khóa cửa chính cùng vách tường…
Vách tường á?
Đúng vậy, cô thấy rõ ràng hắn gõ gõ vào mặt tường màu xanh, đem cả lỗ tai áp lên đó xem cách âm thế nào khiến cô không thể giải thích nổi, thật chẳng hiểu hắn đang muốn làm cái gì cho đến tận lúc người này đứng dậy, tỉnh bơ nói với mình: “Vách tường này quá mỏng, thiết bị cách âm không tốt chút nào,” thì cô mới bừng tỉnh và hiểu ra.
Tên đó lại tiếp tục soi mói không ngừng và bình luận.
Không khí không đủ lưu thông, dễ mắc bệnh, ánh mặt trời chiếu vào không đủ sáng, lan can cửa sổ và ban công không an toàn, cửa không đủ chắc, thang máy quá cũ kỹ, hàng xóm hai bên thì phức tạp, hắn thậm chí còn nhìn cái đèn huỳnh quang bằng ánh mắt ghét bỏ và nói: “Mới có 80W thì không đủ sáng, phòng này cần phải tối thiểu 120 đến 150W mới được.” Sau đó liền tự tiện quyết định chỗ ở mới cho cô.
“Em không thể ở lại chỗ này được.” Hắn kết luận.
Cô cảm thấy không tài nào hiểu nổi, không thể ở nơi này, vậy hắn muốn cô đi đâu ở nha?
“Cám ơn anh vì đã đưa tôi về nhà, còn mời tôi ăn cơm nữa. Nhưng ngày mai tôi còn phải đi làm, muốn nghỉ ngơi sớm một chút, vì thế, cửa ở bên kia, thứ cho tôi không tiễn.” Cô ngồi ở đầu giường, miễn cưỡng cất giọng nói.
Lúc này đã chín giờ hơn rồi, cô quả thực cảm thấy hơi mệt, muốn đi ngủ cho nên coi như không có nghe thấy tên này nói cái gì hết cả đi, miễn cho hắn lại huyên thuyên không dứt.
“Mặc kệ em có cần đi làm hay không, phụ nữ có thai vẫn là nên nghỉ sớm một chút.”
Trạm Diệc Kỳ gật gù đồng ý. “Vì thế em nhanh chút thu dọn đồ đạc cho xong, lấy những thứ cần dùng trong hai ngày tới là được, còn đâu chờ ngày nghỉ quay lại đóng gói sau.”
“Anh đang nói cái gì vậy? Tại sao tôi phải thu dọn đồ đạc, thu dọn để đi đâu cơ chứ?” Cô nhíu mày, không chút kiên nhẫn chất vấn.
“Nhà của anh.”
“Nhà anh?” Cô trợn mắt há hốc mồm hỏi lại.
“Đúng, nhà của anh.” Hắn lặp lại.
Cô một câu cũng nói không được.
“Đừng ngẩn người nữa, em không phải nói muốn nghỉ ngơi sớm hay sao? Nhanh thu dọn đồ đạc đi, hay là em muốn anh làm giúp?” Hắn nói được thì làm được, trực tiếp mở tủ quần áo của cô ra bắt đầu.
“Anh làm gì thế?” Lương Kỳ Gia bất chợt hoàn hồn, vội vàng kêu lên, bằng tốc độ nhanh như sét đánh chạy đến chắn trước tủ quần áo. “Rầm.” một tiếng, tủ quần áo đóng ập lại sau lưng, cô hung tợn trừng mắt nhìn hắn. Bên trong này có cả nội y cùng đồ cá nhân của cô đó nha, tên này sao có thể tự tiện mở ra rồi còn đòi thu dọn nữa chứ?!
“Giúp em dọn đồ.” Hắn nói hết sức đương nhiên.
“Tôi không hề nói sẽ đến ở nhà anh.”
“Cần gì, anh đã nói là được rồi.”
A, tức chết cô mà. “Anh rốt cuộc mắc phải cái bệnh gì chứ? Tôi nhắc lại, tôi sẽ không đến ở nhà anh đâu.”
“Em sẽ.” Trạm Diệc Kỳ ôn hòa nói. “Nếu một mình anh cũng không thể thuyết phục được em thì có thể mời Tiểu Tuệ đến giúp chúng ta cũng được.”
“Anh uy hiếp tôi?” Không thể tin được, cô trợn to mắt nhìn hắn.
“Nói uy hiếp thì nghe có vẻ trầm trọng quá, phải nói là thuyết phục mới đúng.” Hắn lắc đầu sửa lời của cô. “Nếu có thêm Tiểu Tuệ mà cũng không thể thuyết phục nổi em, anh nghĩ nhờ các đồng nghiệp trong công ty cũng tốt lắm, họ chắc chắn sẽ nguyện ý giúp anh làm việc này. Đúng không?” Hắn mỉm cười nhìn cô nói.
Xin hỏi, đây không gọi là uy hiếp thì nên gọi là cái gì?
Lương Kỳ Gia không dám tưởng tượng nếu Tiểu Tuệ biết cô cùng Trạm Diệc Kỳ phát sinh tình một đêm, đứa nhỏ trong bụng cũng là con của hắn thì sẽ có phản ứng thế nào, càng không dám nghĩ xem nếu các đồng nghiệp khác mà phát hiện thì sự tình sẽ thảm hại ra sao? Cô chắc chắn không thể ở lại công ty được nữa.
Cô không thể không có việc làm được, nếu không có nguồn thu nhập thì không ổn, chỉ còn cách chấp nhận sự uy hiếp của hắn, tâm không cam lòng không nguyện thu thập chút đồ dùng cần thiết rồi ngồi lên xe Trạm Diệc Kỳ, theo hắn đến chỗ này.
Đây đích thực là một tên bắt cóc, tuy rằng toàn bộ quá trình không có hành động thô lỗ nào xảy ra, nhưng đây chính là bắt cóc trăm phần trăm mà.
Kẻ ti bỉ!
Tên đáng giận!
Cái gì gọi là nhìn người không nên nhìn tướng mạo, giờ cô đã hoàn toàn lĩnh ngộ được rồi, không, phải nói là khắc sâu trong lòng ấy chứ.
Kẻ hỗn đản khốn khiếp ra vẻ tử tế này, thật là làm cô tức chết mà!
Trong tài liệu viết thai nhi đã hai mươi sáu tuần tuổi, nói cách khác, cô mang thai đã gần sáu tháng rưỡi, vậy mà tuần trước còn dám trợn mắt nói dối hắn rằng đứa nhỏ chỉ có năm tháng mà thôi, chẳng lẽ cô không biết con số không thể nói dối sao? Lừa ai được chứ.
Nhưng mà, mang thai hơn sáu tháng, bụng của cô như thế có phải là quá nhỏ hay không? Cô rốt cuộc có ăn cơm không vậy, thân thể sẽ không có vấn đề gì chứ? Đứa con bé bỏng của họ bây giờ làm sao rồi? Hắn tiếp tục lật giở tài liệu, phát hiện văn phòng thám tử này đưa tới tin tức thật đầy đủ, ngay cả chẩn đoán của bác sĩ cũng đều ghi lại.
Hắn nhanh chóng xem qua báo cáo một chút. May mà phía trên đầu viết là thể trạng bình thường, chỉ có ở tuần thứ mười hai là nôn nghén nghiêm trọng, không có cảm giác thèm ăn, sau đó thì mọi thứ đều bình thường.
Hắn hơi yên tâm một chút, nhưng vẫn cảm thấy cô nên béo lên thì tốt hơn. Không quan hệ, về sau có hắn ở bên cạnh, cô nhất định sẽ có thể từ từ mà khỏe hơn.
Hắn tiếp tục nhìn số liệu bên trong, tiếp đó là quan hệ của cô với người nhà, hiện tại thì ra cô đang thuê nhà sống một mình ở bên ngoài, thật sự khiến người khác vừa tức giận vừa đau lòng.
Cô gái này thoạt nhìn bề ngoài thông minh sáng sủa như thế, không nghĩ tới lại ngốc vậy!
“Mẹ sang vì con”, bốn chữ này chẳng lẽ cô chưa từng nghe qua hay sao?! Rõ ràng là có thể bắt hắn chịu trách nhiệm, dễ dàng gả cho con rùa vàng là hắn này rồi hưởng thụ cuộc sống phu nhân không cần đi làm, chỉ cần hưởng thụ, lại còn có người chăm sóc, thế mà lại ngốc nghếch tự đi kiếm tiền rồi sống chắt bóp qua ngày. Đúng là cái đồ đại ngu ngốc mà!
Đột nhiên, trong đám tài liệu hiện lên một cái tên quen thuộc thu hút sự chú ý của hắn.
Đường Gian? Thì ra người này là có thật, lại còn là mối tình đầu của cô nữa.
Miệng hắn bất giác khẽ nhếch lên, thú vị đoán. Bất quá nội dung kế tiếp lại tuyệt nhiên không thú vị, còn làm cho cả gương mặt hắn trầm hẳn xuống. Tên hỗn đản khốn khiếp này thế mà dám cùng người khác đánh đố, sau đó cùng cô kết giao, lừa gạt cảm tình của cô, mà cô cũng ngơ ngác cắn câu không biết gì!
Cô quả nhiên là cái đồ ngu ngốc!
Kêu lên một tiếng nhằm xua đi cái nỗi xúc động vừa bộc phát, hắn quăng tập tài liệu lên bàn sau đó dựa vào lưng ghế.
Hiện tại những chuyện nên biết đến hắn đều đã biết, còn lại chuyện không biết cũng chỉ có lí do vì sao cô phải lừa gạt nói rằng đứa nhỏ không phải của hắn mà thôi.
Điểm ấy mới là quan trọng nhất, cũng là điều khiến cho hắn nghĩ mãi không ra.
Chẳng lẽ cô nghĩ rằng hắn sẽ giống cái tên Đường Gian kia đùa bỡn cảm tình của cô sau đó sẽ vứt bỏ hay sao?
Hay là cô lo lắng hắn sẽ để tâm đến đứa bé, sẽ cùng cô sinh ra nó rồi chỉ cần đứa trẻ không cần mẹ.
Ừm, điểm này tựa hồ có vẻ hợp lí hơn.
Nhưng mà nguyên nhân thật sự vẫn chỉ có cô mới có thể giải đáp, mà nếu hắn muốn biết đáp án cũng chỉ có cách chậm rãi tiếp cận cô, sau đó từ từ mà tìm hiểu thôi.
Tưởng tượng tới quá trình tiếp cận cô sau đó tìm hiểu bí mật ấy, Trạm Diệc Kỳ đột nhiên cảm thấy có chút khẩn trương.
Hắn nghĩ muốn tiến gần cô nhanh hơn chút.
Chuyện này thật là ngoài ý muốn nha…
***
Tan làm, Lương Kỳ Gia cùng Tiểu Tuệ sóng vai tiêu sái đi đến cửa lớn của công ty, vừa đi vừa nói chuyện. Đột nhiên Tiểu Tuệ ngừng một chút, quay đầu nhìn về phía ví da của cô hỏi: “Di động của cậu kêu sao?”
Lương Kỳ Gia sửng sốt một chút, cúi đầu xem xét, thế này mới nghe thấy di động của mình đang đổ chuông liên hồi.
Cô vội vàng lấy di động ra tiếp cuộc gọi. “Alô?”
“Anh là Trạm Diệc Kỳ.”
Thanh âm mà ngay cả khi nằm mơ cũng không muốn nghe đến đột nhiên truyền ra từ trong di động, cả người cô lập tức đều ngây dại.
“Anh là ai?” Cô không thể tin nổi hỏi, cho rằng mình nhất định đã nghe lầm.
“Trạm Diệc Kỳ.” Hắn lặp lại một lần.
Đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, không thể phản ứng được gì. Vì sao hắn có thể biết được số điện thoại của cô, vì sao lại gọi điện thoại đến chỗ cô?
“Làm sao vậy?” Phát hiện phản ứng của cô có điểm kỳ quái, Tiểu Tuệ quan tâm hỏi.
Cô nhanh chóng lắc đầu, sau đó dùng ngữ khí bình thường nói với hắn: “Có việc gì sao?”
“Ở bãi đỗ xe hướng mười giờ có một chiếc xe BMW màu xanh đen, ngay gần chỗ em, có nhìn thấy hay không?” Lương Kỳ Gia nhìn theo hướng hắn, liếc sang ven đường liền thấy được chiếc xe.
“Anh ở trên xe chờ em.” Hắn nói đơn giản, phảng phất như đó là chuyện đương nhiên vậy.
Cô nghe vậy nhịn không được lộ ra biểu tình hoang mang khó hiểu. Anh ta muốn làm gì? Cô muốn hỏi như thế, nhưng vì Tiểu Tuệ đang ở ngay bên cạnh nên không thể nói thoải mái được.
Sự trầm mặc của cô làm cho hắn nghĩ cô định cự tuyệt.
“Nếu em không chịu lại đây, anh sẽ đi qua đó.”
“Không cần!” Cô sợ hãi lập thốt lên. Nếu để cho hắn đến đây tìm cô, cô làm sao giải thích với Tiểu Tuệ được chứ!
Không thể để hắn lại đây được. “Tôi đi, nhưng anh phải đợi một chút.” Cô nhanh chóng nói.
“Được, anh chờ em.” Nói xong, hắn chủ động chấm dứt cuộc trò chuyện.
Xác định hắn đã tắt máy, Lương Kỳ Gia mới đem di động cất vào trong ví.
“Ai muốn cậu đi đâu vậy?” Không đợi cô mở miệng, Tiểu Tuệ đã mang theo biểu tình hoài nghi cùng quan tâm cau mày hỏi trước.
“Một người bạn mà cậu không quen.” Cô nói dối.
“Là bạn hay là kẻ thù? Vẻ mặt lúc nhận điện thoại của cậu có chút sợ hãi, không có chút gì là vui mừng hết.” Tiểu Tuệ không dễ dàng bị lừa như vậy.
Cô trầm mặc không nói gì.
“Người đó là đàn ông?” Tiểu Tuệ xem sắc mặt của cô rồi đoán.
Lương Kỳ Gia do dự, không biết có nên hay không tiết lộ chuyện về hắn, dù sao đây cũng không phải là việc nhỏ.
“Có phải cha của đứa nhỏ trong bụng cậu hay không?”
Cô không kịp che dấu mở to mắt, không nghĩ tới Tiểu Tuệ lại có thể mẫn cảm đoán trúng được việc này.
“Mình đoán đúng rồi?”
Cô nhanh chóng lắc đầu, nhưng đã quá muộn, bởi vì vẻ mặt Tiểu Tuệ đã hiển hiện rõ ràng. “Cậu không cần giấu giếm mình vì nếu cậu không nói thì mình không ép.”
“Tuy rằng mình không biết cậu cùng tên đó đã xảy ra chuyện gì, có ân oán thù hận gì với nhau, nhưng mà mình hi vọng cậu biết rằng, khi nào cần có người giúp đỡ thì nhớ là còn có mình, được không?” Tiểu Tuệ chân thành nhìn bạn tốt, nói xong vỗ vỗ tay cô, mỉm cười nhìn sau đó xoay người rời đi.
Lương Kỳ Gia mang theo ánh mắt cảm động cùng xin lỗi nhìn theo bóng bạn mình rời đi, thẳng đến khi thân ảnh của Tiểu Tuệ biến mất ở trong đám đông, cô mới thật cẩn thận nhìn trái nhìn phải xung quanh một chút, xác định không có ai quen biết nhìn thấy mình xong mới vội vàng bước tới chiếc xe BMW đằng xa.
***
Cô vừa mới tới gần, cửa kính thủy tinh của chiếc xe BMW sang trọng đã bật mở.
“Lên xe đi.” Trạm Diệc Kỳ quay đầu nói với cô.
Cô không do dự chút nào, lập tức mở cửa ra và ngồi vào trong. Đứng ở chỗ này rất nguy hiểm, tùy lúc sẽ có người nhận ra cô hoặc là bị người quen của hắn bắt gặp, nhanh chút rời đi vẫn là tốt hơn.
“Anh có thể kéo cửa kính của xe lên được không?” Cô phát hiện chỉ cần kéo cửa kính xe lên thì người bên ngoài sẽ không nhìn thấy bên trong đang diễn ra cái gì nữa.
“Em có vẻ rất lo sẽ có người nhìn thấy chúng ta ở chung một chỗ nhỉ.” Hắn có chút đăm chiêu liếc nhìn cô một chút, sau đó làm theo yêu cầu mà kéo cửa kính xe lên.
Cô trực tiếp gật đầu thừa nhận: “Anh là người nổi tiếng, tôi không muốn chỉ vì mới tiếp xúc cùng anh chút thôi đã bị người ngoài bàn tán.”
“Tôi không lên tivi, cũng chưa từng xuất hiện ở mặt báo mà cũng tính là người nổi tiếng sao?” Trạm Diệc Kỳ bật cười nói.
“Anh làm sao có thể có được số điện thoại của tôi?” Không muốn cùng hắn thảo luận vấn đề có phải người nổi tiếng hay không, Lương Kỳ Gia nhíu mày chuyển đề tài.
“Anh tự có cách của mình!”
Đây là câu trả lời gì chứ? Mày của cô càng nhăn lại nhanh hơn, nhưng dù sao vấn đề này cũng không quá quan trọng, dù sao hắn cũng đã có số của cô rồi.
“Anh tìm tôi có chuyện gì?” Cô hỏi lại, “tôi nghĩ lần trước chúng ta đã nói hết sức rõ ràng, không có việc gì thì cũng không nên gặp lại nữa.”
“Em cảm thấy chúng ta đã nói rõ ràng với nhau? Vì sao anh không thấy như vậy?” Hắn thoải mái tự nhiên nói.
“Anh nói thế là ý gì?” Cô cố gắng giả ngu.
“Em mang thai mấy tháng rồi?” Hắn không đáp mà hỏi lại.
“Vấn đề này lần trước tôi đã cho anh một đáp án rồi.”
“Đúng, tôi nhớ rõ em nói là năm tháng, nhưng anh lại cảm thấy không đúng như thế thì phải? Anh đã tính đi tính lại rồi, hai mươi sáu tuần hẳn phải là hơn sáu tháng chứ không phải là năm, đúng không?” Hắn nhìn thẳng vào cô mà hỏi.
Lương Kỳ Gia cứng đờ cả người, gương mặt cũng dần dần tái nhợt.
“Tôi… tôi không hiểu anh đang nói cái gì hết.” Cô né tránh ánh mắt của hắn, cứng ngắc nói.
“Nếu em không hiểu anh đang nói gì, chúng ta có thể cùng nhau đến bệnh viện phụ sản An Tâm nhờ bác sĩ Trần Tâm Mai giải thích chính xác cách tính tuổi của thai nhi, xem xem hai mươi sáu tuần là sáu tháng hay là năm tháng, thế nào?”
Ngay cả bác sĩ Trần Tâm Mai của bệnh viện phụ sản An Tâm hắn cũng đã biết, Lương Kỳ Gia bây giờ chỉ cảm thấy binh bại núi đổ, có giãy giụa nữa cũng chỉ uổng công.
Nhưng mà thời gian mang thai cũng không thể chứng minh ai là cha của đứa nhỏ, cô không thể chưa chi đã muốn lui binh được.
“Được rồi, tôi thừa nhận là mình đã nói dối về chuyện này, nhưng hi vọng anh sẽ không vì thế mà hiểu lần, bởi vì đứa nhỏ thật sự không phải của anh.” Cô biết thời biết thế nói.
“Đúng, em lần trước cũng đã nói qua, đứa nhỏ là của bạn trai em, nhưng mà theo anh được biết thì em không hề có bạn trai, thậm chí ngay cả một bạn bè là người khác phái cũng không có, tất cả đều là bạn nữ. Dưới tình huống như vậy, anh rất hiếu kỳ tự hỏi, đứa bé trong bụng của em không phải của anh thì là của ai?” Trạm Diệc Kỳ chậm rãi nói.
Hắn ngay cả việc này cũng đã biết? Lương Kỳ Gia khiếp sợ đến mức gần như nói không ra lời.
Cô miễn cưỡng mở miệng, “có lẽ là một đối tượng khác đã từng cùng tôi có tình một đêm. Tôi có thể không có bạn trai, nhưng mà những tình nhân một đêm giống như anh thì có rất nhiều.”
“Như thế này cũng không sao.”
Cô trừng mắt nhìn hắn. Lời này có ý tứ gì?
“Anh không ngại làm cha của đứa bé trong bụng em.”
Cô nghẹn lời, nhìn hắn chằm chằm như vừa nhìn thấy một con quái vật lớn vậy. “Tôi đã nói rằng đứa bé không phải là của anh, anh lại còn lảm nhảm cái gì nữa? Anh điên rồi sao?” Cô thét chói tai.
“Anh cam đoan mình bây giờ hết sức bình thường.”
Cô trừng mắt nhìn hắn như thể muốn cầm một cái gì đó tiến đến đánh cho hắn bất tỉnh ngay bây giờ, miễn cho người này lại tiếp tục nói những điều kinh hãi làm mình không thể nào tin nổi nữa.
Hắn rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Cô đã nói đến hết nước hết cái là đứa nhỏ không phải là của hắn, thậm chí còn ám chỉ cho hắn biết rằng, cô là một người phụ nữ vô đạo đức, tùy tiện đến nỗi ngay cả cha của đứa bé trong bụng cũng không biết là ai, vì sao hắn vẫn còn cố chấp bướng bỉnh như thế, còn nói rằng không ngại làm cha của bào thai này?
Hắn nhất định là điên rồi, người đàn ông bình thường không bao giờ nói năng như vậy hết.
“Kẻ điên nào cũng đều cảm thấy mình rất bình thường.” Cô thất bại nói.
Trạm Diệc Kỳ nhịn không được bật cười.
“Anh đói bụng rồi, em có muốn ăn gì hay không?” Hắn hỏi.
Cô thật sự muốn đem đầu hắn xé ra làm từng mảnh để xem bên trong đó rốt cuộc chứa được cái gì. “Anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bằng điều kiện của anh còn sợ không có đàn bà ưu ái sao, vì cái gì cứ bám riết lấy một người phụ nữ đã có bầu như tôi chứ?”
“Em nói như vậy khiến anh có cảm tưởng mình giống kẻ biến thái vậy.” Hắn bật cười nói.
“Vì sao cứ tìm đến tôi?”
“Bởi vì anh thích em.”
Lương Kỳ Gia bị câu nói ngoài sức tưởng tượng này của hắn làm cho toàn thân choáng váng, hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào, nên vui mừng, hân hoan, hay là vẫn nên kinh ngạc, hoài nghi.
Bởi vì anh thích em.
Hắn nói thật sao? Không phải là đùa giỡn, lừa gạt cảm tình của cô sao?
Cô phát hiện thì ra bản thân đang hy vọng hắn nói thật, lại còn xa vời đến mức mong chờ hắn thích cô.
Tại sao có thể như vậy chứ? Không nên như vậy, hy vọng xa vời luôn luôn vĩnh viễn không thể nào chiếm được, không có khả năng nhận được cảm tình mà còn phải chuốc lấy thật nhiều thống khổ, cô từ nhỏ đến lớn thể nghiệm qua không biết bao nhiêu lần còn chưa đủ thâm sao?
Trên thế gian này, cái gì cũng có thể ôm ấp hy vọng. Tiền, cố gắng kiếm sẽ có; xe, có tiền là có thể mua; bạn trai, chỉ cần đi xem mặt là ngay lập tức có; ấm áp, cùng lắm thì bỏ tiền mua mấy bộ quần áo là xong. Chỉ có mơ ước lấy được tình yêu cùng tình thân từ người khác là không, cho dù có cố gắng hy vọng xa vời hay cố gắng trả giá thì cũng vĩnh viễn không có được hồi báo.
Dì, em trai như thế, Đường Gian cũng như vậy, mà hắn… liệu có giống như họ không?
Cô có nên dũng cảm nếm thử một lần, cho dù không vì chính mình, thì cũng vì con gái hay không? Nhưng nếu như kết quả lại giống như những lần trước thì lần này bị thương không chỉ có mình cô mà còn có cả con gái mình, thậm chí còn có thể mất đi cả con bé nữa.
Không, tiền đặt cược như vậy quá lớn, cô không thể mạo hiểm! Không thể mạo hiểm như thế được!
“Anh đừng có ăn nói lung tung, chúng ta căn bản là không hề quen biết nhau.” Cô lạnh lùng đáp trả.
“Ai trước khi kết giao cũng đều không hề quen biết nhau, huống hồ, có quen hay không không quan trọng, quan trọng là em có muốn cùng người đó thiết lập quan hệ hay không, hiện tại bây giờ bắt đầu cũng không muộn.”
“Tôi không muốn cùng anh có quan hệ gì hết!”
“Thật sao? Vậy thì thật đáng tiếc!” Trạm Diệc Kỳ cố ý nói chậm lại, quay người nở một nụ cười nho nhã mê hoặc, thâm tình và chân thành với cô. “Nhưng mà… anh muốn!”
***
Lương Kỳ Gia quả thực không thể nào tin được, cô đang bị uy hiếp, lại còn bắt cóc trắng trợn nữa, mà tên cướp đó chính là Trạm Diệc Kỳ, người đàn ông ngũ quan đoan chính, nho nhã hiền lành, nụ cười vô hại, được người người tán dương là “nổi bật vô cùng, diện mạo hiên ngang”, khiến bao nhiêu cô gái chết mê chết mệt vì mình!
Tại sao lại thành ra như vậy chứ?
Vì sao bây giờ cô lại ở trong nhà hắn?
Lương Kỳ Gia cố sức nghĩ lại xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cô nhớ rõ cô nói với hắn rằng mình không muốn cùng hắn có quan hệ gì hết, hắn liền nói là hắn muốn, sau đó thì sao? Hắn nói mình đói bụng, hỏi cô muốn ăn cái gì, cô không thèm trả lời, hắn liền tự quyết định xem nên đưa cô đi đâu, chỉ có hai người mà gọi lên một bàn đầy thức ăn, rồi còn không ngừng gắp cho cô đến đầy cả bát nữa.
“Ăn thịt đây này, có thể bổ sung thêm protein và sắt.”
“Ăn cá cũng tốt, bổ sung thêm canxi.”
“Ăn rau chân vịt nữa, bổ sung thêm cả vitamin A và vitamin B - 11.”
“Nước hoa quả cũng tốt không kém, có vitamin C.”
Suốt cả một buổi tối cô giống hệt như kẻ đang tham dự khóa học về dinh dưỡng vậy, món này chứa những chất gì, thứ nào đối với phụ nữ có thai là tốt, ăn cái gì để cho cục cưng trở nên thông minh xinh đẹp, cô nghe đến nỗi choáng váng xây xẩm mặt mày, rốt cuộc bản thân đã ăn những thứ gì cũng không còn nhớ rõ nữa, chỉ biết là lúc đi ra khỏi nhà ăn, bụng của cô no kinh khủng khiếp!
Sau đó thì sao?
Đúng rồi, bởi vì bụng ăn đến no thật là no, no căng lên ấy, cô căn bản không có cách nào để tự mình đứng chờ xe bus hay đến ga điện ngầm, đành nhờ hắn lái xe đưa trở về nhà.
Hắn không thèm hỏi cô địa chỉ đã đưa cô đến đúng nơi, đến lúc này Lương Kỳ Gia mới giật mình phát hiện, thì ra, sau buổi nói chuyện lần trước, hắn đã phái người điều tra và theo dõi cô.
Cảm giác của cô hết sức phức tạp, bất quá điều này không phải là thứ nên suy nghĩ bây giờ.
Cô nhớ rõ hắn lái xe đưa cô đến dưới lầu căn hộ mà cô thuê, xung quanh không có chỗ để dừng xe, người này liền không thèm để ý xem xe mình có thể bị tha đi mất hay không, trực tiếp dừng lại ở ven đường, chiếm đến hơn phân nửa đường cái rồi nhất quyết phải đưa cô đến tận cửa! Không phải là cửa lớn dưới lầu, mà là cửa căn hộ cô đang sống à!
Trạm Diệc Kỳ thoạt nhìn bộ dáng ôn nhu hòa nhã, giống kẻ dễ nói chuyện vô cùng, nhưng kỳ thật chính là kẻ cứng đầu hết mức.
Một mực đòi đưa cô lên lầu, đến trên lầu lại đòi vào phòng kiểm tra, xác định bên trong không có bọn trôm cướp hay thứ gì nguy hiểm đến cô mới chịu rời đi.
Cô mệt đến mức không còn khí lực mà cùng hắn tranh chấp nữa, trên thực tế thì có tranh cũng không thắng nổi, cho nên đành ấm ức để mặc hắn thích làm gì thì làm, mặc hắn đi lật tung từng ngóc ngách kiếm bọn trộm cướp không hề tồn tại.
Hắn tỉ mỉ dạo quanh căn phòng nhỏ của cô một vòng, kiểm tra toilet, cửa sổ, ban công, khóa cửa chính cùng vách tường…
Vách tường á?
Đúng vậy, cô thấy rõ ràng hắn gõ gõ vào mặt tường màu xanh, đem cả lỗ tai áp lên đó xem cách âm thế nào khiến cô không thể giải thích nổi, thật chẳng hiểu hắn đang muốn làm cái gì cho đến tận lúc người này đứng dậy, tỉnh bơ nói với mình: “Vách tường này quá mỏng, thiết bị cách âm không tốt chút nào,” thì cô mới bừng tỉnh và hiểu ra.
Tên đó lại tiếp tục soi mói không ngừng và bình luận.
Không khí không đủ lưu thông, dễ mắc bệnh, ánh mặt trời chiếu vào không đủ sáng, lan can cửa sổ và ban công không an toàn, cửa không đủ chắc, thang máy quá cũ kỹ, hàng xóm hai bên thì phức tạp, hắn thậm chí còn nhìn cái đèn huỳnh quang bằng ánh mắt ghét bỏ và nói: “Mới có 80W thì không đủ sáng, phòng này cần phải tối thiểu 120 đến 150W mới được.” Sau đó liền tự tiện quyết định chỗ ở mới cho cô.
“Em không thể ở lại chỗ này được.” Hắn kết luận.
Cô cảm thấy không tài nào hiểu nổi, không thể ở nơi này, vậy hắn muốn cô đi đâu ở nha?
“Cám ơn anh vì đã đưa tôi về nhà, còn mời tôi ăn cơm nữa. Nhưng ngày mai tôi còn phải đi làm, muốn nghỉ ngơi sớm một chút, vì thế, cửa ở bên kia, thứ cho tôi không tiễn.” Cô ngồi ở đầu giường, miễn cưỡng cất giọng nói.
Lúc này đã chín giờ hơn rồi, cô quả thực cảm thấy hơi mệt, muốn đi ngủ cho nên coi như không có nghe thấy tên này nói cái gì hết cả đi, miễn cho hắn lại huyên thuyên không dứt.
“Mặc kệ em có cần đi làm hay không, phụ nữ có thai vẫn là nên nghỉ sớm một chút.”
Trạm Diệc Kỳ gật gù đồng ý. “Vì thế em nhanh chút thu dọn đồ đạc cho xong, lấy những thứ cần dùng trong hai ngày tới là được, còn đâu chờ ngày nghỉ quay lại đóng gói sau.”
“Anh đang nói cái gì vậy? Tại sao tôi phải thu dọn đồ đạc, thu dọn để đi đâu cơ chứ?” Cô nhíu mày, không chút kiên nhẫn chất vấn.
“Nhà của anh.”
“Nhà anh?” Cô trợn mắt há hốc mồm hỏi lại.
“Đúng, nhà của anh.” Hắn lặp lại.
Cô một câu cũng nói không được.
“Đừng ngẩn người nữa, em không phải nói muốn nghỉ ngơi sớm hay sao? Nhanh thu dọn đồ đạc đi, hay là em muốn anh làm giúp?” Hắn nói được thì làm được, trực tiếp mở tủ quần áo của cô ra bắt đầu.
“Anh làm gì thế?” Lương Kỳ Gia bất chợt hoàn hồn, vội vàng kêu lên, bằng tốc độ nhanh như sét đánh chạy đến chắn trước tủ quần áo. “Rầm.” một tiếng, tủ quần áo đóng ập lại sau lưng, cô hung tợn trừng mắt nhìn hắn. Bên trong này có cả nội y cùng đồ cá nhân của cô đó nha, tên này sao có thể tự tiện mở ra rồi còn đòi thu dọn nữa chứ?!
“Giúp em dọn đồ.” Hắn nói hết sức đương nhiên.
“Tôi không hề nói sẽ đến ở nhà anh.”
“Cần gì, anh đã nói là được rồi.”
A, tức chết cô mà. “Anh rốt cuộc mắc phải cái bệnh gì chứ? Tôi nhắc lại, tôi sẽ không đến ở nhà anh đâu.”
“Em sẽ.” Trạm Diệc Kỳ ôn hòa nói. “Nếu một mình anh cũng không thể thuyết phục được em thì có thể mời Tiểu Tuệ đến giúp chúng ta cũng được.”
“Anh uy hiếp tôi?” Không thể tin được, cô trợn to mắt nhìn hắn.
“Nói uy hiếp thì nghe có vẻ trầm trọng quá, phải nói là thuyết phục mới đúng.” Hắn lắc đầu sửa lời của cô. “Nếu có thêm Tiểu Tuệ mà cũng không thể thuyết phục nổi em, anh nghĩ nhờ các đồng nghiệp trong công ty cũng tốt lắm, họ chắc chắn sẽ nguyện ý giúp anh làm việc này. Đúng không?” Hắn mỉm cười nhìn cô nói.
Xin hỏi, đây không gọi là uy hiếp thì nên gọi là cái gì?
Lương Kỳ Gia không dám tưởng tượng nếu Tiểu Tuệ biết cô cùng Trạm Diệc Kỳ phát sinh tình một đêm, đứa nhỏ trong bụng cũng là con của hắn thì sẽ có phản ứng thế nào, càng không dám nghĩ xem nếu các đồng nghiệp khác mà phát hiện thì sự tình sẽ thảm hại ra sao? Cô chắc chắn không thể ở lại công ty được nữa.
Cô không thể không có việc làm được, nếu không có nguồn thu nhập thì không ổn, chỉ còn cách chấp nhận sự uy hiếp của hắn, tâm không cam lòng không nguyện thu thập chút đồ dùng cần thiết rồi ngồi lên xe Trạm Diệc Kỳ, theo hắn đến chỗ này.
Đây đích thực là một tên bắt cóc, tuy rằng toàn bộ quá trình không có hành động thô lỗ nào xảy ra, nhưng đây chính là bắt cóc trăm phần trăm mà.
Kẻ ti bỉ!
Tên đáng giận!
Cái gì gọi là nhìn người không nên nhìn tướng mạo, giờ cô đã hoàn toàn lĩnh ngộ được rồi, không, phải nói là khắc sâu trong lòng ấy chứ.
Kẻ hỗn đản khốn khiếp ra vẻ tử tế này, thật là làm cô tức chết mà!
Danh sách chương