Lúc về tới nhà đã là chín giờ, Trình Duyệt như mọi hôm vào phòng đọc sách, còn mấy ngày nữa là khai giảng rồi, anh còn nhiều môn vẫn chưa thi xong, vì vậy phải nhanh chóng học trọng điểm của tất cả các môn mới được.

Trình Duyệt cởi áo khoác vắt lên ghế, anh thấy ở trên bàn có một chồng sách, nhìn trên gáy sách lại thấy có con dấu của thư viện. Trình Duyệt cho rằng Diệp Kính Hy mượn chúng về đọc , vì vậy hướng về phía phòng tắm hô: “Diệp Kính Hy, mấy quyển sách của cậu tôi để bên trái giá sách nhé, tôi muốn dùng bàn học một chút.” Nói xong liền bắt đầu ôm chồng sách dời đi, không ngờ lại bị cái tên ngoài bìa sách làm cho kinh ngạc không nói nên lời.

— Đây chẳng phải là quyển sách bài tập mình tính mượn thư viện hồi chiều nay sao? Bởi vì chỉ còn một quyển nên đã để lại cho Giang Tử Đông rồi, sao lại nằm ở đây? Trình Duyệt lấy quyển sách kia xuống, lại vô tình phát hiện được mấy quyển sách còn lại đều là tư liệu tham khảo cho các môn mà Trình Duyệt đang cần để ôn thi, hơn nữa tất cả đều là các bản tham khảo chuyên ngành trong mấy năm nay. Rất nhiều sách bài tập do giáo sư của trường biên soạn, đương nhiên đề mục có trong bài thi cũng sẽ được lấy một phần từ mấy quyển sách này rồi. Cũng vì vậy mà mỗi năm khai giảng, sách bài tập trong thư viện không có nhiều lắm, đều bị những học sinh năm nhất phải thi lại mượn hết ráo, chỉ có nước ra ngoài nhà sách mua mà thôi.

Tiếng nước trong phòng tắm đột nhiên dừng lại, Diệp Kính Hy tùy tiện quấn khăn mặt ở bên hông rồi đi ra, lau lau tóc, thuận miệng hỏi: “Anh vừa mới nói cái gì sách?”

Cơ thể màu mật ong lấp lánh hơi nước, khoan ngực rắn chắc rộng lớn, còn có hai chân thon dài, Trình Duyệt vừa nhìn một cái thôi đã thấy đầu váng mắt hoa cả lên.

Trình Duyệt vội vàng cúi đầu, hít sâu vài lần tận lực làm cho mình có vẻ bình tĩnh, chỉ vào đống sách trên bàn hỏi: “Mấy quyển này là sao?”

Diệp Kính Hy đến gần một chút, hơi ấm khi vừa mới tắm xong cũng phảng phất đi theo, khiến cho hai tai Trình Duyệt đều ửng hồng.

“Mấy quyển sách này á?” Diệp Kính Hy thấp giọng cười cười: “Đương nhiên là tôi giúp anh mượn rồi. Anh mấy hôm nay vẫn vội vàng lo thủ tục nhập học, tôi sợ sách tham khảo bị mượn hết nên đã sớm đến thư viện mượn giúp anh một phần rồi.”

Diệp Kính Hy cư nhiên lại cẩn thận tỉ mỉ như thế, ngay cả mấy cái này cũng nghĩ tới nữa.

Trình Duyệt cảm động một trận, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn đối phương, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn cậu.”

“Còn khách khí như thế làm gì.” Diệp Kính Hy lau tóc xong, đem khăn mặt vắt lên lưng ghế dựa, sau đó cứ như thế mà ngồi xuống trước mặt Trình Duyệt. (thề là anh có ý đồ cả đấy =]]])

Đầu Trình Duyệt càng cúi thấp hơn, vừa lúc thấy chân người nọ gần ngay trước mắt, mặt liền đỏ lên, ngay cả hai mắt cũng không biết nhìn đi đâu mới tốt, không thể làm gì khác hơn là dùng sức nắm chặt cây bút trong tay mà nhìn chằm chằm vào quyển sách, giống như là muốn nhìn cho sách bị đục thành một lỗ vậy.Vẻ mặt của Diệp Kính Hy cũng rất bình tĩnh, tựa hồ còn chưa hề phát hiện ra chính mình sau khi tắm xong lại có lực sát thương mạnh đến cỡ nào, chậm rãi tiếp tục giải thích chuyện mượn sách —

“Lần này còn phải cảm ơn Phan Lâm nữa, năm ba các anh cần tư liệu tham khảo như thế nào tôi không rõ lắm, phải nhờ cô ấy hỏi thăm mới biết được. Thư viện quy định mỗi học sinh chỉ được mượn bốn quyển sách thôi, chỉ có mình tôi thì không thể mượn hết được, vì vậy nên chiều hôm nay mới tìm Phan Lâm đi cùng, mượn thẻ của cô ấy mới lấy được mấy quyển này đấy.”

Nhắc tới Phan Lâm, ngón tay đang cầm bút của Trình Duyệt càng siết chặt hơn. Hít sâu một hơi, làm bộ như không có việc gì mà hỏi: “Quan hệ của cậu với Phan Lâm sư muội có tiến triển hay không thế? Mà tôi nói chứ, tôi giờ là ông mối của hai người đấy nhé.”

Diệp Kính Hy nở nụ cười, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay của Trình Duyệt: “Anh lại nghĩ đi đâu thế.”

Tay Trình Duyệt run lên, thiếu chút nữa cầm bút không nổi.

Diệp Kính Hy nói tiếp: “Trước khi anh giới thiệu thì tôi và Phan Lâm đã sớm quen biết nhau rồi. Cô ấy mấy hôm trước vẫn luôn tìm tôi, chủ yếu là để giục tôi đóng tiền cho lớp thôi. Tìm không được tôi, cô ấy mới đi tìm anh a. Ngày đó ở nhà hàng cô ấy còn giục tôi đóng phí đoàn nữa, nhưng tôi vốn học trung học ở nước ngoài, căn bản không có vào đoàn, vì vậy Phan Lâm bảo tôi chỉ cần đóng một trăm đồng tiền thế chấp, sau đó sẽ khấu trừ từ từ sau, không cần đóng thêm gì nữa.” Nói đến đây, Diệp Kính Hy không khỏi nhếch môi cười, “Phan Lâm là ủy viên sinh hoạt của lớp tôi, cả ngày chỉ nhắc tới tiền với tiền, tính toán chi li lắm. À đúng rồi, cô ấy cũng đã có một bạn trai là thanh mai trúc mã, học ở viện Hóa học. Anh chắc… không biết nhỉ?” Âm cuối khẽ cao lên, mang theo nụ cười thản nhiên.

Trình Duyệt mặt đỏ như trái cà, hoàn toàn không nói ra lời.

Thật sự không biết! Tự mình làm mối mà còn không biết con nha đầu kia đã sớm có bạn trai mới chết chứ! Không phải em ấy có ý với Diệp Kính Hy sao? Cả ngày tìm mình để xin cách liên lạc với Diệp Kính Hy, chỉ là vì muốn giục người ta đóng tiền thôi sao?!

Trình Duyệt đột nhiên cảm thấy mình nhiệt tình đi làm mối cho người ta quả thật là khờ quá mà. Diệp Kính Hy nhất định là đang dùng ánh mắt như nhìn thằng khờ mà nhìn mình rồi…

Nghĩ như vậy, không khỏi ngẩng đầu lên, vừa lúc đối diện với ánh mắt của Diệp Kính Hy.

— Trong ánh mắt kia không có cười nhạo, cũng không có chế giễu. Cặp mắt thâm thúy ấy, dường như đã xem thấu tất cả tâm tư của Trình Duyệt vậy.

Trình Duyệt trong lòng giật mình, vội vàng tránh đi ánh mắt của đối phương.

Khóe miệng Diệp Kính Hy khẽ nhếch, nhẹ giọng nói: “Đừng nghĩ lung tung nữa, còn vài ngày là thi rồi.” Nói xong liền đứng dậy, lúc đi ngang qua Trình Duyệt mới nhẹ vỗ vỗ vai anh, “Anh tiếp tục đọc sách đi, tôi không quấy rầy nữa.”

Trình Duyệt lại bị Diệp Kính Hy vỗ tới toàn thân đều cứng ngắc cả lên.

Mãi đến khi Diệp Kính Hy rời đi rồi, Trình Duyệt vẫn còn cảm nhận được luồng hơi nước ấm áp sau khi Diệp Kính Hy tắm xong vấn vít quanh người anh, trong mũi cũng đều là mùi hương trên người của đối phương.Đêm hôm đó Trình Duyệt mơ thấy một giấc mơ rất kỳ quái. Có lẽ là vì nhìn hình dáng vừa tắm xong của Diệp Kính Hy khiến anh bị kích thích quá lớn, vì vậy mà trong giấc mơ của anh xuất hiện rất nhiều hình ảnh không được lành mạnh cho lắm. Anh mơ thấy hai người cùng nằm trên một chiếc giường, đều trần như nhộng, Diệp Kính Hy xoay người nằm áp trên người anh, sau đó còn đối với anh…

Trình Duyệt bỗng dưng từ trên giường giật bắn người dậy, cả gương mặt bị sung huyết tới đỏ bừng, mà toàn thân cũng đều nóng hừng hực.

Trình Duyệt hận không thể đào một cái lỗ mà chui xuống luôn cho rồi, trời ạ, cư nhiên lại mộng xuân với người kia, mình thực sự là hết thuốc chữa rồi.

***

Sau khi giật mình tỉnh dậy, Trình Duyệt ngủ lại không được, lăn qua lăn lại trên giường một hồi, tự nhiên cảm thấy đau bụng.

Cơn đau như là bị dao nhỏ cắt qua vậy, từng trận từng trận, đau đến nỗi toàn thân Trình Duyệt đều co lại. Trình Duyệt nghĩ thầm, chắc là do hôm nay ăn nhiều quá nên không tiêu, chỉ cần nằm sấp một chút là được rồi. Vì vậy mở đèn bàn ở bên giường lên, trở mình nằm sấp xuống, ôm lấy gối đầu.

Không ngờ một lúc lâu sau, cơn đau không những không giảm bớt mà còn chuyển xuống vị trí phía dưới bụng, ruột như là bị xoắn lại từng khúc, đau đớn cực kỳ. Cả trán Trình Duyệt đều lấm tấm mồ hôi lạnh, gắt gao dùng chăn bọc cả người mình lại, cắn răng chịu đựng.

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Diệp Kính Hy đi vào.

“Tôi vừa đi toilet, thấy phòng anh vẫn còn sáng đèn. Sao trễ vầy còn chưa ngủ?”

Cả người bọc trong chăn của Trình Duyệt đều run lên, thanh âm cũng run rẩy nói: “Tôi… đau bụng. Có lẽ… Ăn trúng cái gì rồi.” Nói xong lời này, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

“Đau bụng sao còn chịu đựng như vậy, không biết gọi người?!”

Trình Duyệt bị thanh âm nghiêm khắc của Diệp Kính Hy làm cho giật mình, nghiêng mặt nhìn gương mặt bình tĩnh của đối phương, giống như là sắp sửa phát hỏa. Trình Duyệt vội vàng giải thích: “Không sao đâu, dạ dày tôi không được tốt, trước đây ăn bậy bạ cũng hay bị thế này.”

Diệp Kính Hy trầm mặc, vươn tay đặt lên trán Trình Duyệt một lúc, ngữ khí cũng nhu hòa xuống: “Đau lắm sao?”

“…Ừm.”

“Tôi đưa anh tới bệnh viện.” Nói xong liền đưa tay tính ôm lấy anh.

Trình Duyệt vội vàng nắm lấy tay Diệp Kính Hy, lắc lắc đầu: “Không cần phiền vậy đâu, tôi chỉ là ăn bậy ăn bạ gì đó mới đau bụng thôi mà, uống thuốc là được. Trong ngăn kéo bên cạnh giá sách có hộp thuốc Hoắc Hương Chính Khí Thủy* đó, cậu lấy giúp tôi một lọ đi.”

(*) Hoắc Hương Chính Khí Thủy: ko có tên tiếng anh nhé, thuốc của TQ. Thuốc dùng để giải nhiệt vào mùa hè, chủ yếu được làm từ hoắc hương, thương thuật, trần bì, hậu phác, bạch chỉ, phục linh, đại phúc bì, bán hạ, cam thảo, và tía tô. Dùng để trị các bệnh về đau bụng, đau dạ dày, nôn mửa, tiêu chảy.

“Anh chắc là không sao chứ?”

Trình Duyệt gật đầu: “Tôi trước đây hay đau bụng, mỗi lần chỉ cần uống Hoắc Hương Chính Khí Thủy là hết ngay, thuốc này tốt lắm.”

Diệp Kính Hy nhìn anh một cái, đứng dậy đi tìm hộp thuốc, thuận tiện lấy một ly nước ấm.

Nước thuốc thật sự là rất đắng, Trình Duyệt cau mày uống một hơi xong chỉ cảm thấy từ khoang miệng cho tới dạ dày đều đau rát cả lên, mà cơn đau bụng cũng chẳng hề có dấu hiệu khá hơn gì cả.

Diệp Kính Hy ngồi ở bên giường, ôn nhu hỏi: “Đỡ hơn chưa?”

Hàng lông mày của Trình Duyệt càng nhíu càng chặt, nằm sấp ở trên giường mà thở dốc từng hơi từng hơi.

Diệp Kính Hy trầm mặt xuống: “Tôi đưa anh tới bệnh viện.”

Trình Duyệt rất ghét mùi bệnh viện, cha của anh chính là mất ở nơi này, vì vậy vừa mới nghe Diệp Kính Hy muốn đưa anh tới bệnh viện, Trình Duyệt liền cự tuyệt theo phản xạ của mình: “Tôi không đi.”

Diệp Kính Hy không hề do dự, trực tiếp xốc chăn lên, ôm lấy Trình Duyệt từ trên giường.

Trình Duyệt đang định giãy dụa tránh ra liền bị hai cánh tay mạnh mẽ của Diệp Kính Hy chặn lại, Diệp Kính Hy trầm giọng nói: “Anh đau như vậy rồi, uống thuốc cũng không đỡ hơn, tôi phải đưa anh tới bệnh viện.” Nói xong liền nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc anh, ghé vào tai anh nói khẽ: “Đừng lo, tôi sẽ ở cạnh anh.”

Trình Duyệt giật mình, lúc này mới an tĩnh lại. Im lặng để Diệp Kính Hy giúp mình thay đồ, mặc thêm chiếc áo khoác, bọc cho thật kín.

Hai tháng trước ngày khai giảng vẫn còn đang là cuối đông, mùa xuân còn chưa tới. Gió đêm lạnh đến thấu xương, thổi bay cả những bông tuyết còn chưa kịp tan đi trên mặt đất. Không khí lạnh lẽo như một con độc xà đang quấn lấy thân mình, công chiếm từng lỗ chân lông ở trên thân. Trên đường vẫn còn lác đác một vài người đi đường, ai nấy cũng đều đông lạnh đến run lẩy bẩy, ngay cả bước đi cũng đều run lên.

Trình Duyệt được Diệp Kính Hy cõng trên lưng, toàn thân đều bọc kín mít, nào mũ nào khăn quàng, cái gì cũng không thiếu, chỉ lộ ra đôi mắt đen láy của mình mà thôi. Diệp Kính Hy lại mặc không nhiều, bởi vì lúc đi vội vội vàng vàng nên người chỉ khoác một cái áo lông cho đỡ lạnh.

Diệp Kính Hy đi rất nhanh, mà bước chân cũng rất ổn. Trình Duyệt biết, trong buổi tối hàn lãnh như thế này, trên mặt đất đều là tuyết đọng, để vừa đi nhanh vừa bảo trì bình ổn như vậy là một chuyện khó khăn biết bao. Thế nhưng Diệp Kính Hy từ đầu tới cuối vẫn duy trì tốc độ như thế, không hề để cho Trình Duyệt có một tí cảm giác xóc nảy nào cả.

Trình Duyệt tựa ở trên lưng đối phương, ngay cả một chút cũng chẳng thấy lạnh, bởi vì người kia của anh đã giúp anh chặn hết phong tuyết rồi.

Về sau, mỗi khi Trình Duyệt cảm thấy lạnh, anh đều sẽ nhớ tới cái cảm giác ấm áp trên lưng Diệp Kính Hy tối hôm ấy. Khi đó anh đau bụng muốn chết đi được, gió đêm lại lạnh lẽo cực kỳ, thế nhưng trong lòng anh lại thật sự thấy rất yên ổn. Anh thậm chí còn hy vọng con đường này có thể dài hơn một chút, bệnh viện ở xa hơn một chút. Anh không sợ đau bụng, chỉ muốn an tĩnh nằm sấp trên lưng Diệp Kính Hy một lúc lâu thôi là tốt rồi.

Ôm chặt Diệp Kính Hy, anh lại cảm thấy mình như là một người hạnh phúc nhất thế gian này vậy.

Trên tấm lưng rộng lớn của Diệp Kính Hy, có một loại ấm áp mà anh vĩnh viễn không có cách nào quên đi được, cũng không có cách nào dứt bỏ nó được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện