Mây đen kéo đến, mưa to tầm tã đập vào mái tòa nhà cổ. Mấy cây thường xuân xanh biếc lạnh lùng bò lên tường, chuông gió màu xanh lam treo trên cửa sổ mái nhà thỉnh thoảng phát ra tiếng vang trong trẻo. Con vẹt màu trắng đứng ở trên lan can ngủ gà ngủ gật.
“Nhà cao cấp, xe xịn, trang sức, quần áo hàng hiệu… Làm tình nhân có gì không tốt chứ?”
Trong căn gác nhỏ, trong tiếng mưa gió truyền đến giọng nói của hai cô gái dường như đang thảo luận chuyện gì đó. Người con gái trả lời hình như đã bắt đầu kích động, âm lượng không ngừng tăng lên: “Không, cô không hiểu được sự khó xử của chúng tôi! Người hạnh phúc nhất là vợ anh ta, cái tôi nhận được chẳng qua là chút bố thí của anh ta thôi! Tôi không thể nào tiến vào cuộc sống của anh ấy, cũng không thể ngửa mặt nhìn trời!”
“Cô đang oán hận sao?”
“Đúng vậy! Tôi không hiểu, thiếu phụ luống tuổi có chồng kia vì sao lại có sức hấp dẫn như vậy?! Không sinh được con trai, lại không hiểu cách làm vui lòng đàn ông! Ngay cả gọi điện thoại cho anh ta cũng không chịu! Lạnh lùng đến mức sắp vô tình rồi. Người đàn ông kia lại yêu chiều cô ta vô cùng, chẳng những không chịu ly hôn còn mua biệt thự bên bờ biển ở Mỹ cho cô ta nữa, người hầu cùng bác sĩ gia đình còn thay đổi vài lần…” Cô gái xinh đẹp ăn mặc thời thượng dùng móng tay nghệ thuật đẹp đẽ hung hăng vò vò gấu váy, oán hận nói, “Nếu nói yêu cô ta sao còn đi ăn vụng, ra ngoài tìm phụ nữ? Hơn nữa đa số thời gian đều ở chỗ tôi không về nhà, còn bảo tôi sinh con cho anh ta! Một khi đã như vậy, vì sao anh ta không ly hôn để cưới tôi? Ở giữa nhất định có khuất tất!”
Tiếng nói xa lạ sắc nhọn này khiến tôi bừng tỉnh từ giấc ngủ say. Tôi chuyển người nằm trên nóc TV ấm áp vẫy vẫy cái đuôi, lười biếng mở mắt ra, vô cùng hưng phấn nhìn trường hợp bát quái khoa trương lại giả tạo trước mặt.
“Dạ Đồng! Thu cái đuôi chết tiệt của em lại, còn động đậy linh tinh cẩn thận chị đá em ra ngoài!” Tiếng quát lớn cực có phong thái đàn chị từ phía dưới truyền đến khiến con vẹt trắng vui sướng khi người gặp họa huyên náo lặp lại: “Đá ra! Đá ra!”
Bà chị tên Vũ thường gọi Hồng Vũ, là sư tỷ của tôi. Dáng người cao gầy, da trắng như ngọc, thích mặc váy dài rộng thùng thình màu trắng. Mái tóc đen được búi cẩu thả bằng một cây trâm huyết ngọc. Bình thường vẻ mặt lúc nào cũng lười nhác như thể không quan tâm đến bất cứ chuyện gì trên đời, chỉ lầm lũi dùng ấm tử sa(1) pha trà, xem xem tivi, tự rót tự uống, một mình thoải mái vui vẻ. Chỉ có lúc mắng tôi tinh thần mới dâng cao gấp trăm lần, vô cùng thích thú.
Tôi nhỏ giọng nói thầm: “Cùng là yêu quái, đốt nhau sao quá gấp (2)?”
“Ai đang nói vậy?” Cô gái đang làm oán phụ kia vội hoảng sợ quay đầu lại nhìn xung quanh.
Hồng Vũ rót thêm cho cô ta một chén trà, tao nhã an ủi nói: “Một con mèo ngốc ăn uống no đủ không có việc gì làm chỉ biết ngủ.”
Lời này của sư tỷ thật bất công, tôi đang định thanh minh lại thấy ánh mắt như dao găm của chị ấy liếc đến. Nghĩ chị ấy là Tất Phương Điểu (3), tôi chỉ là mèo nhà Trung Quốc, thực lực chênh lệch quá xa, lại còn đang sống nhờ nhà chị ấy nữa nên tôi chỉ đành biết thời biết thế mà ngậm miệng.
Tôi run lẩy bẩy liếm bộ lông màu đen sáng bóng, u oán mài mài móng vuốt màu trắng, nhảy lên nóc giá sách đầy bụi. Còn chưa đứng vững thì đống sách cũ và đống đồ bỏ đi cao như núi bên cạnh đã không chịu nổi chấn động, đổ ầm ầm xuống đất đè lên người tôi, chỉ còn cái đuôi mèo đáng thương quẫy quẫy ở bên ngoài.
Hồng Vũ rất không nể mặt mà cười rộ lên.
Con vẹt ở trên lan can vẫy cánh kêu to trước: “Mèo ngốc! Mèo ngốc!”
Ngay cả cô gái đang không ngừng ai oán kia cũng buồn cười.
Tôi buồn bực.
Sư tỷ giải quyết tôi xong lại tiếp tục buôn chuyện nhiệt tình với cô gái kia. Chị ấy đã ột ít hương liệu An hồn vào ly trà khiến cô gái xui xẻo kia khai tất tần tật. Sau đó chị ấy lấy một cái bút màu máu từ ngăn kéo nhỏ trong quầy ra đưa cho cô gái kia: “Sau khi tìm được nguyên nhân hãy viết nguyện vọng của cô lên tờ giấy này, nguyện vọng sẽ được thực hiện.”
“Ha, cô tin mấy thứ này à? Chẳng lẽ là ma nữ sao?” Cô gái kia cười nhạo phất phất tờ giấy trong tay.
“Không.” Câu trả lời của Hồng Vũ giống như từ chân trời truyền đến, miệng chị dần dần hiện lên một nụ cười ngọt ngào, ngón tay nhẹ nhàng vẽ vòng tròn, trong không trung lòe ra vài đốm lửa hoa “Tôi chỉ là một yêu quái thích giúp người thôi.”
Cô gái kia hơi sửng sốt ánh mắt trở nên mơ màng.
Nhiệt độ không khí xung quanh Hồng Vũ trở nên nóng rực, gần như có thể khiến mưa bốc hơi. Mái tóc đen cùng đôi mắt của chị biến thành màu đỏ như lửa, bên trái dần hiện ra một cái cánh, vẫy mạnh hai cái trong không trung khiến không gian bắt đầu vặn vẹo.
Cô gái kia đứng lên giống như uống say, máy móc đi ra ngoài cửa như đầu gỗ rồi biến mất trong mưa phùn.
Hồng Vũ thu cánh, khôi phục dáng vẻ lười biếng, đi đến trước mặt tôi đang giả vờ ngủ kéo đuôi tôi hai cái rồi ra lệnh: “Dạ Đồng, giúp chị đi theo cô gái đó, có lợi chị sẽ chia phần cho em.”
“Meo meo ngao! Không muốn! Bên ngoài có nước! Để vẹt đi đi!” Mèo trời sinh ghét nước, tôi dùng móng vuốt ôm đầu, sống chết chui vào trong góc.
Chị ấy lại nhấc cái ghế lên, xách cổ tôi ra cửa sút tôi một phát bay vào vũng nước.
“Chết tiệt… Sư tỷ thì giỏi lắm à?! Em muốn đi tìm sư phụ để người mắng chị!” Tôi phẫn nộ giũ nước trên người.
Hồng Vũ sờ sờ đầu tôi, dịu dàng cười nói: “Con mèo nhỏ ngốc nghếch, ai bảo em tu hành không cao bằng chị? Bắt nạt em mấy ngàn năm nên chị đã quen mất rồi.”
Vẹt trắng vỗ vỗ cánh, hét lên: “Đáng đời! Đáng đời!”
Tôi hận vô cùng, quyết tâm trả thù, phải đoạt lấy vụ làm ăn trên tay chị ấy! Từ xưa đến nay, phương pháp giúp yêu quái tăng tu vi nhanh nhất đó là lấy linh hồn và tuổi thọ của con người.
Một linh hồn có thể tăng một trăm năm tu vi, một năm tuổi thọ có thể tăng một năm tu vi, tu đến vạn năm có thể phi thăng, từ nay về sau không sợ lôi kiếp.
Năm ngàn năm trước tam giới đại loạn do quá nhiều yêu quái giết người lung tung. Thiên giới tức giận, phái đại quân xuống trấn áp, giết rất nhiều yêu quái làm nhiều việc ác, nghiêm cấm phương thức tu luyện bằng cách cướp linh hồn của con người. Yêu tộc phẫn nộ, cá trùng chim thú bọn họ tu hành vốn không dễ, nếu thiếu linh hồn và tuổi thọ bổ sung thì càng khó tu luyện nữa. Cho nên yêu quái tạo thành đại quân liều chết chống cự với Thiên giới.
Trận chiến này kéo dài năm trăm năm. Thiên giới tổn binh hao tướng, yêu tộc thương vong nặng nề, cuối cùng nghị hòa.
Thiên giới mở hội nghị lần thứ bảy mươi tám, thông qua đề án cho phép yêu tộc dùng hình thức giao dịch để lấy linh hồn và tuổi thọ của loài người.
Yêu tộc đã bị đẩy đến đường cùng cũng đành đồng ý. Thi nhau dùng các loại phép thuật thần thông, tiền tài, mỹ nhân, quyền thế, các cách thức khác nhau để ký khế ước trao đổi linh hồn và tuổi thọ với con người. Đa số đều là giao dịch hợp pháp, nhưng trong đó cũng có không ít kẻ lợi dụng sơ hở làm chuyện mờ ám, chỉ cần không quá đáng thì Thiên giới cũng mở một con mắt nhắm một con mắt, thế giới cũng bớt ồn ào.
Hồng Vũ là kẻ đáng chú ý trong đám gian thương. Tu vi của chị ấy rất cao, đã đạt đến vạn năm, nhưng vẫn thích ở lại nhân gian lười biếng qua ngày mà không thành tiên.
Tôi và chị ấy nhập môn cùng nhau, nhưng làm ăn không tốt bằng chị ấy, thủ đoạn không đê tiện như chị ấy, suy nghĩ không gian xảo như chị ấy, cho nên tu vi chỉ hơn ba nghìn năm, phải gọi chị ấy là sư tỷ, mỗi ngày bị nô dịch bắt nạt, tôi thật sự không cam lòng!
Lưu Bá Ôn từng nói phải “xây tường cao, trữ lượng nhiều, hoãn xưng vương” [4] qua đó có thể thấy muốn tạo phản thì không được vội. Đầu tiên phải cậy góc tường, tu hành nhiều, sau đó một phát lật đổ luôn, để tên khốn kiếp kia ngày ngày nấu cá, bóc tôm, dọn nhà xí cho tôi!
Sau khi phát ra ‘hùng tâm tráng trí’ lần thứ một ngàn không trăm tám mươi tư, tôi nhảy lên đầu tường, linh hoạt đi theo cô gái kia, lặng lẽ đi đến một biệt thự dưới chân núi. Tôi dùng vuốt mèo nghiêm hình tra tấn con chó Golden Retriever [5] cô ta nuôi một lượt. Con chó ngu xuẩn kia vội hét lên “Chị mèo tha mạng”, tỏ vẻ biết thì sẽ nói mà hễ nói là sẽ nói hết.
Tôi lại cào cho nó hai phát.
Nó hét: “Bác mèo......”
Tôi lại cào!
Nó: “Bà mèo......”
Tôi phẫn nộ cào cho đầu nó nở hoa.
Nó tỉnh ngộ: “Em mèo!”
Đây mới là chó ngoan thời đại internet chứ! Tôi tao nhã ngồi xuống, liếm liếm móng vuốt, nghe con chó tên William này kể lại mọi việc:
Cô gái này tên là Phương Minh Nguyệt, trong nhân loại thì khuôn mặt cô ta coi như đệ nhất mĩ nhân, rất quyến rũ, nghe nói là sinh viên chưa tốt nghiệp của trường đại học danh tiếng. Làm thư ký hai năm, sau khi quen biết với một ông chủ giàu có ở nước ngoài tên là Chu Phong thì từ chức, chuyên tâm làm phu nhân nhà giàu không danh phận.
Phương Minh Nguyệt rất có tư tưởng, biết trang điểm, biết nấu ăn, cho nên Chu Phong mê cô ta như điếu đổ, chẳng những dùng biệt thự để Kim Ốc Tàng Kiều, còn tặng cô ta một chiếc xe mấy chục vạn, hàng tháng cho cô ta tiền tiêu vặt xa xỉ, rất ít khi qua đêm ở chỗ vợ cả, cả điện thoại cũng ít gọi.
Về phần tư liệu của Chu Phong kia, William lại biết không nhiều. Chỉ biết hắn là hoa kiều ở Mĩ, rất nhiều tiền, mỗi lần đến đều mang theo cao lương mĩ vị đắt tiền cùng quần áo trang sức cho Phương Minh Nguyệt. Vợ hắn ở biệt thự bờ Tây tại Mĩ, nghe nói không sinh con, cho nên Chu Phong rất hi vọng Phương Minh Nguyệt có thể sinh con trai cho hắn để kế thừa gia nghiệp.
Truyền thống Trung Quốc mẹ quý nhờ con, Phương Minh Nguyệt đương nhiên đồng ý. Tiếc là sau khi đi kiểm tra phát hiện thân thể cô ta có chút vấn đề, không có bầu được, gần đây đã hơi thất sủng, nên cô ta chạy khắp nơi cầu trời bái Phật.
Nguyện vọng lớn nhất đương nhiên là muốn con trai! Tôi nghe đến đó, trong lòng đã có ý tưởng.
William ở bên cạnh phe phẩy đuôi, do dự hỏi: “Ở trong xã hội loài người...... chủ nhân tôi giống tình nhân, tôi thường xuyên nghe chó nhà hàng xóm nói chủ nhân phẩm hạnh không đoan, là hồ ly tinh.”
“Bộ tộc Hồ ly phẩm hạnh không đoan lúc nào? Ăn trộm xương hay cướp bồ đào của anh?! Tính ra các người đều thuộc loài chó, là cùng tổ tông đấy!” Tôi rất bất mãn với hành vi phản bội tổ tông, nói xấu đồng bào của con chó này.
William ngốc nghếch cũng không tức giận: “Cô giúp tình nhân sinh con trai tranh đoạt tình cảm, dường như không công bằng với vợ của Chu Phong đâu! Vi phạm chuẩn mực đạo đức loài người!”
Một con chó lại có tư tưởng giác ngộ và trình độ đạo đức cao như vậy khiến mèo thật khiếp sợ, nhưng nhớ tới tu vi đáng yêu tôi lập tức bác bỏ: “Phi phi! Một trăm năm trước còn quang minh chính đại thu thông phòng cưới di thái, một trăm năm sau lại thay đổi quy định bắt phải một chồng một vợ. Quốc gia này có thể lấy bốn bà vợ, quốc gia kia lại một vợ một chồng, quan điểm đạo đức của loài người vốn không tiêu chuẩn, hơn nữa có quan hệ gì với yêu tộc chúng ta hả?”
William cảm thấy tôi nói rất có lý, liền mặc kệ chủ nhân nó. Còn về chuyện hư hỏng này thì nên quay đầu tìm con chó Nhật vợ cả nuôi nhà bên mà biện luận đi.
[1] Tử sa: một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. Chủ yếu dùng làm đồ trà
[2] Từ câu thơ “Nấu đậu bằng cây đậu, Hạt đậu trong nồi khóc: Vốn một gốc sinh ra, Sao đốt nhau quá gấp?” trong bài Thất bộ thi của Tào Thực. Ý chỉ huynh đệ tương tàn.
[3] Tất Phương Điểu: theo truyền thuyết có mặt người, mình chim, mỏ trắng, lông xanh biển, vân đỏ. Chỉ có 1 chân xuất hiện ở đâu là hỏa hoạn tới đó.
[4] Câu này là của Chu Thăng chứ không phải Lưu Bá Ôn
[5] Golden Retriever: Golden Retriever là giống chó có kích thước trung bình. Thuộc họ nhà chó ưa hoạt động, chơi đùa, chúng rất trung thành và thông minh. Chúng còn có tên gọi khác là chó săn mồi hoặc chó tha mồi. Golden Retriever là loài chó có bản năng truy tìm và phát hiện con mồi rất nhạy bén nên có thể làm chó đặc vụ để dò tìm Ma túy,… Đặc điểm chung của loài này là rất hiền lạnh và thông minh, trung thành và thích chơi đùa.
“Nhà cao cấp, xe xịn, trang sức, quần áo hàng hiệu… Làm tình nhân có gì không tốt chứ?”
Trong căn gác nhỏ, trong tiếng mưa gió truyền đến giọng nói của hai cô gái dường như đang thảo luận chuyện gì đó. Người con gái trả lời hình như đã bắt đầu kích động, âm lượng không ngừng tăng lên: “Không, cô không hiểu được sự khó xử của chúng tôi! Người hạnh phúc nhất là vợ anh ta, cái tôi nhận được chẳng qua là chút bố thí của anh ta thôi! Tôi không thể nào tiến vào cuộc sống của anh ấy, cũng không thể ngửa mặt nhìn trời!”
“Cô đang oán hận sao?”
“Đúng vậy! Tôi không hiểu, thiếu phụ luống tuổi có chồng kia vì sao lại có sức hấp dẫn như vậy?! Không sinh được con trai, lại không hiểu cách làm vui lòng đàn ông! Ngay cả gọi điện thoại cho anh ta cũng không chịu! Lạnh lùng đến mức sắp vô tình rồi. Người đàn ông kia lại yêu chiều cô ta vô cùng, chẳng những không chịu ly hôn còn mua biệt thự bên bờ biển ở Mỹ cho cô ta nữa, người hầu cùng bác sĩ gia đình còn thay đổi vài lần…” Cô gái xinh đẹp ăn mặc thời thượng dùng móng tay nghệ thuật đẹp đẽ hung hăng vò vò gấu váy, oán hận nói, “Nếu nói yêu cô ta sao còn đi ăn vụng, ra ngoài tìm phụ nữ? Hơn nữa đa số thời gian đều ở chỗ tôi không về nhà, còn bảo tôi sinh con cho anh ta! Một khi đã như vậy, vì sao anh ta không ly hôn để cưới tôi? Ở giữa nhất định có khuất tất!”
Tiếng nói xa lạ sắc nhọn này khiến tôi bừng tỉnh từ giấc ngủ say. Tôi chuyển người nằm trên nóc TV ấm áp vẫy vẫy cái đuôi, lười biếng mở mắt ra, vô cùng hưng phấn nhìn trường hợp bát quái khoa trương lại giả tạo trước mặt.
“Dạ Đồng! Thu cái đuôi chết tiệt của em lại, còn động đậy linh tinh cẩn thận chị đá em ra ngoài!” Tiếng quát lớn cực có phong thái đàn chị từ phía dưới truyền đến khiến con vẹt trắng vui sướng khi người gặp họa huyên náo lặp lại: “Đá ra! Đá ra!”
Bà chị tên Vũ thường gọi Hồng Vũ, là sư tỷ của tôi. Dáng người cao gầy, da trắng như ngọc, thích mặc váy dài rộng thùng thình màu trắng. Mái tóc đen được búi cẩu thả bằng một cây trâm huyết ngọc. Bình thường vẻ mặt lúc nào cũng lười nhác như thể không quan tâm đến bất cứ chuyện gì trên đời, chỉ lầm lũi dùng ấm tử sa(1) pha trà, xem xem tivi, tự rót tự uống, một mình thoải mái vui vẻ. Chỉ có lúc mắng tôi tinh thần mới dâng cao gấp trăm lần, vô cùng thích thú.
Tôi nhỏ giọng nói thầm: “Cùng là yêu quái, đốt nhau sao quá gấp (2)?”
“Ai đang nói vậy?” Cô gái đang làm oán phụ kia vội hoảng sợ quay đầu lại nhìn xung quanh.
Hồng Vũ rót thêm cho cô ta một chén trà, tao nhã an ủi nói: “Một con mèo ngốc ăn uống no đủ không có việc gì làm chỉ biết ngủ.”
Lời này của sư tỷ thật bất công, tôi đang định thanh minh lại thấy ánh mắt như dao găm của chị ấy liếc đến. Nghĩ chị ấy là Tất Phương Điểu (3), tôi chỉ là mèo nhà Trung Quốc, thực lực chênh lệch quá xa, lại còn đang sống nhờ nhà chị ấy nữa nên tôi chỉ đành biết thời biết thế mà ngậm miệng.
Tôi run lẩy bẩy liếm bộ lông màu đen sáng bóng, u oán mài mài móng vuốt màu trắng, nhảy lên nóc giá sách đầy bụi. Còn chưa đứng vững thì đống sách cũ và đống đồ bỏ đi cao như núi bên cạnh đã không chịu nổi chấn động, đổ ầm ầm xuống đất đè lên người tôi, chỉ còn cái đuôi mèo đáng thương quẫy quẫy ở bên ngoài.
Hồng Vũ rất không nể mặt mà cười rộ lên.
Con vẹt ở trên lan can vẫy cánh kêu to trước: “Mèo ngốc! Mèo ngốc!”
Ngay cả cô gái đang không ngừng ai oán kia cũng buồn cười.
Tôi buồn bực.
Sư tỷ giải quyết tôi xong lại tiếp tục buôn chuyện nhiệt tình với cô gái kia. Chị ấy đã ột ít hương liệu An hồn vào ly trà khiến cô gái xui xẻo kia khai tất tần tật. Sau đó chị ấy lấy một cái bút màu máu từ ngăn kéo nhỏ trong quầy ra đưa cho cô gái kia: “Sau khi tìm được nguyên nhân hãy viết nguyện vọng của cô lên tờ giấy này, nguyện vọng sẽ được thực hiện.”
“Ha, cô tin mấy thứ này à? Chẳng lẽ là ma nữ sao?” Cô gái kia cười nhạo phất phất tờ giấy trong tay.
“Không.” Câu trả lời của Hồng Vũ giống như từ chân trời truyền đến, miệng chị dần dần hiện lên một nụ cười ngọt ngào, ngón tay nhẹ nhàng vẽ vòng tròn, trong không trung lòe ra vài đốm lửa hoa “Tôi chỉ là một yêu quái thích giúp người thôi.”
Cô gái kia hơi sửng sốt ánh mắt trở nên mơ màng.
Nhiệt độ không khí xung quanh Hồng Vũ trở nên nóng rực, gần như có thể khiến mưa bốc hơi. Mái tóc đen cùng đôi mắt của chị biến thành màu đỏ như lửa, bên trái dần hiện ra một cái cánh, vẫy mạnh hai cái trong không trung khiến không gian bắt đầu vặn vẹo.
Cô gái kia đứng lên giống như uống say, máy móc đi ra ngoài cửa như đầu gỗ rồi biến mất trong mưa phùn.
Hồng Vũ thu cánh, khôi phục dáng vẻ lười biếng, đi đến trước mặt tôi đang giả vờ ngủ kéo đuôi tôi hai cái rồi ra lệnh: “Dạ Đồng, giúp chị đi theo cô gái đó, có lợi chị sẽ chia phần cho em.”
“Meo meo ngao! Không muốn! Bên ngoài có nước! Để vẹt đi đi!” Mèo trời sinh ghét nước, tôi dùng móng vuốt ôm đầu, sống chết chui vào trong góc.
Chị ấy lại nhấc cái ghế lên, xách cổ tôi ra cửa sút tôi một phát bay vào vũng nước.
“Chết tiệt… Sư tỷ thì giỏi lắm à?! Em muốn đi tìm sư phụ để người mắng chị!” Tôi phẫn nộ giũ nước trên người.
Hồng Vũ sờ sờ đầu tôi, dịu dàng cười nói: “Con mèo nhỏ ngốc nghếch, ai bảo em tu hành không cao bằng chị? Bắt nạt em mấy ngàn năm nên chị đã quen mất rồi.”
Vẹt trắng vỗ vỗ cánh, hét lên: “Đáng đời! Đáng đời!”
Tôi hận vô cùng, quyết tâm trả thù, phải đoạt lấy vụ làm ăn trên tay chị ấy! Từ xưa đến nay, phương pháp giúp yêu quái tăng tu vi nhanh nhất đó là lấy linh hồn và tuổi thọ của con người.
Một linh hồn có thể tăng một trăm năm tu vi, một năm tuổi thọ có thể tăng một năm tu vi, tu đến vạn năm có thể phi thăng, từ nay về sau không sợ lôi kiếp.
Năm ngàn năm trước tam giới đại loạn do quá nhiều yêu quái giết người lung tung. Thiên giới tức giận, phái đại quân xuống trấn áp, giết rất nhiều yêu quái làm nhiều việc ác, nghiêm cấm phương thức tu luyện bằng cách cướp linh hồn của con người. Yêu tộc phẫn nộ, cá trùng chim thú bọn họ tu hành vốn không dễ, nếu thiếu linh hồn và tuổi thọ bổ sung thì càng khó tu luyện nữa. Cho nên yêu quái tạo thành đại quân liều chết chống cự với Thiên giới.
Trận chiến này kéo dài năm trăm năm. Thiên giới tổn binh hao tướng, yêu tộc thương vong nặng nề, cuối cùng nghị hòa.
Thiên giới mở hội nghị lần thứ bảy mươi tám, thông qua đề án cho phép yêu tộc dùng hình thức giao dịch để lấy linh hồn và tuổi thọ của loài người.
Yêu tộc đã bị đẩy đến đường cùng cũng đành đồng ý. Thi nhau dùng các loại phép thuật thần thông, tiền tài, mỹ nhân, quyền thế, các cách thức khác nhau để ký khế ước trao đổi linh hồn và tuổi thọ với con người. Đa số đều là giao dịch hợp pháp, nhưng trong đó cũng có không ít kẻ lợi dụng sơ hở làm chuyện mờ ám, chỉ cần không quá đáng thì Thiên giới cũng mở một con mắt nhắm một con mắt, thế giới cũng bớt ồn ào.
Hồng Vũ là kẻ đáng chú ý trong đám gian thương. Tu vi của chị ấy rất cao, đã đạt đến vạn năm, nhưng vẫn thích ở lại nhân gian lười biếng qua ngày mà không thành tiên.
Tôi và chị ấy nhập môn cùng nhau, nhưng làm ăn không tốt bằng chị ấy, thủ đoạn không đê tiện như chị ấy, suy nghĩ không gian xảo như chị ấy, cho nên tu vi chỉ hơn ba nghìn năm, phải gọi chị ấy là sư tỷ, mỗi ngày bị nô dịch bắt nạt, tôi thật sự không cam lòng!
Lưu Bá Ôn từng nói phải “xây tường cao, trữ lượng nhiều, hoãn xưng vương” [4] qua đó có thể thấy muốn tạo phản thì không được vội. Đầu tiên phải cậy góc tường, tu hành nhiều, sau đó một phát lật đổ luôn, để tên khốn kiếp kia ngày ngày nấu cá, bóc tôm, dọn nhà xí cho tôi!
Sau khi phát ra ‘hùng tâm tráng trí’ lần thứ một ngàn không trăm tám mươi tư, tôi nhảy lên đầu tường, linh hoạt đi theo cô gái kia, lặng lẽ đi đến một biệt thự dưới chân núi. Tôi dùng vuốt mèo nghiêm hình tra tấn con chó Golden Retriever [5] cô ta nuôi một lượt. Con chó ngu xuẩn kia vội hét lên “Chị mèo tha mạng”, tỏ vẻ biết thì sẽ nói mà hễ nói là sẽ nói hết.
Tôi lại cào cho nó hai phát.
Nó hét: “Bác mèo......”
Tôi lại cào!
Nó: “Bà mèo......”
Tôi phẫn nộ cào cho đầu nó nở hoa.
Nó tỉnh ngộ: “Em mèo!”
Đây mới là chó ngoan thời đại internet chứ! Tôi tao nhã ngồi xuống, liếm liếm móng vuốt, nghe con chó tên William này kể lại mọi việc:
Cô gái này tên là Phương Minh Nguyệt, trong nhân loại thì khuôn mặt cô ta coi như đệ nhất mĩ nhân, rất quyến rũ, nghe nói là sinh viên chưa tốt nghiệp của trường đại học danh tiếng. Làm thư ký hai năm, sau khi quen biết với một ông chủ giàu có ở nước ngoài tên là Chu Phong thì từ chức, chuyên tâm làm phu nhân nhà giàu không danh phận.
Phương Minh Nguyệt rất có tư tưởng, biết trang điểm, biết nấu ăn, cho nên Chu Phong mê cô ta như điếu đổ, chẳng những dùng biệt thự để Kim Ốc Tàng Kiều, còn tặng cô ta một chiếc xe mấy chục vạn, hàng tháng cho cô ta tiền tiêu vặt xa xỉ, rất ít khi qua đêm ở chỗ vợ cả, cả điện thoại cũng ít gọi.
Về phần tư liệu của Chu Phong kia, William lại biết không nhiều. Chỉ biết hắn là hoa kiều ở Mĩ, rất nhiều tiền, mỗi lần đến đều mang theo cao lương mĩ vị đắt tiền cùng quần áo trang sức cho Phương Minh Nguyệt. Vợ hắn ở biệt thự bờ Tây tại Mĩ, nghe nói không sinh con, cho nên Chu Phong rất hi vọng Phương Minh Nguyệt có thể sinh con trai cho hắn để kế thừa gia nghiệp.
Truyền thống Trung Quốc mẹ quý nhờ con, Phương Minh Nguyệt đương nhiên đồng ý. Tiếc là sau khi đi kiểm tra phát hiện thân thể cô ta có chút vấn đề, không có bầu được, gần đây đã hơi thất sủng, nên cô ta chạy khắp nơi cầu trời bái Phật.
Nguyện vọng lớn nhất đương nhiên là muốn con trai! Tôi nghe đến đó, trong lòng đã có ý tưởng.
William ở bên cạnh phe phẩy đuôi, do dự hỏi: “Ở trong xã hội loài người...... chủ nhân tôi giống tình nhân, tôi thường xuyên nghe chó nhà hàng xóm nói chủ nhân phẩm hạnh không đoan, là hồ ly tinh.”
“Bộ tộc Hồ ly phẩm hạnh không đoan lúc nào? Ăn trộm xương hay cướp bồ đào của anh?! Tính ra các người đều thuộc loài chó, là cùng tổ tông đấy!” Tôi rất bất mãn với hành vi phản bội tổ tông, nói xấu đồng bào của con chó này.
William ngốc nghếch cũng không tức giận: “Cô giúp tình nhân sinh con trai tranh đoạt tình cảm, dường như không công bằng với vợ của Chu Phong đâu! Vi phạm chuẩn mực đạo đức loài người!”
Một con chó lại có tư tưởng giác ngộ và trình độ đạo đức cao như vậy khiến mèo thật khiếp sợ, nhưng nhớ tới tu vi đáng yêu tôi lập tức bác bỏ: “Phi phi! Một trăm năm trước còn quang minh chính đại thu thông phòng cưới di thái, một trăm năm sau lại thay đổi quy định bắt phải một chồng một vợ. Quốc gia này có thể lấy bốn bà vợ, quốc gia kia lại một vợ một chồng, quan điểm đạo đức của loài người vốn không tiêu chuẩn, hơn nữa có quan hệ gì với yêu tộc chúng ta hả?”
William cảm thấy tôi nói rất có lý, liền mặc kệ chủ nhân nó. Còn về chuyện hư hỏng này thì nên quay đầu tìm con chó Nhật vợ cả nuôi nhà bên mà biện luận đi.
[1] Tử sa: một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. Chủ yếu dùng làm đồ trà
[2] Từ câu thơ “Nấu đậu bằng cây đậu, Hạt đậu trong nồi khóc: Vốn một gốc sinh ra, Sao đốt nhau quá gấp?” trong bài Thất bộ thi của Tào Thực. Ý chỉ huynh đệ tương tàn.
[3] Tất Phương Điểu: theo truyền thuyết có mặt người, mình chim, mỏ trắng, lông xanh biển, vân đỏ. Chỉ có 1 chân xuất hiện ở đâu là hỏa hoạn tới đó.
[4] Câu này là của Chu Thăng chứ không phải Lưu Bá Ôn
[5] Golden Retriever: Golden Retriever là giống chó có kích thước trung bình. Thuộc họ nhà chó ưa hoạt động, chơi đùa, chúng rất trung thành và thông minh. Chúng còn có tên gọi khác là chó săn mồi hoặc chó tha mồi. Golden Retriever là loài chó có bản năng truy tìm và phát hiện con mồi rất nhạy bén nên có thể làm chó đặc vụ để dò tìm Ma túy,… Đặc điểm chung của loài này là rất hiền lạnh và thông minh, trung thành và thích chơi đùa.
Danh sách chương