Bánh Chưng không biết làm sao, nhún nhún vai, Tiểu Thiến phát huy ‘trăm hoa thút thít đại pháp’, ngồi xổm cạnh tôi khóc. Khóc đến mức tôi tâm hoảng ý loạn, buồn bực không thôi. Tranh cãi ầm ĩ không ngớt. Trời dần dần sáng, Bánh Chưng phí hết tâm tư, cuối cùng quanh co lòng vòng hỏi thăm hóa ra Ninh Thái Thần đã có vợ nhưng lại nhiễm bệnh nặng, đã qua đời.
Tôi nhẹ nhàng thở ra, xoa xoa tai đã phát đau: “Không phải tôi giết, không thành vấn đề chứ?”
Tiểu Thiến lo lắng: “Sợ là tình cũ khó quên…”
Tôi chân thành tin tưởng: “Chỉ là tình cũ, không đáng nhắc đến, thời gian sẽ xóa nhòa đi tất cả. Cô ấy chưa sinh con cho anh ta, qua vài năm sẽ quên thôi.”
“Có người sẽ không quên…” Bánh Chưng nói một nửa, cuối cùng cũng không nói gì nữa.
Tiểu Thiến ngẫm nghĩ, hạ quyết tâm: “Tôi sẽ theo chàng.”
Giờ nghĩ lại, ở thời đại mà tiêu chuẩn phụ nữ ngượng ngùng mới là đẹp, cô ấy dám theo đuổi người trong lòng, quả thật có mấy phần khí phách.
Sáng sớm ngày hôm sau, Ninh Thái Thần mang theo tay nải rời đi, kết quả lại gặp được Quỷ Đả Tường. Ngoại trừ hai cái bọt nước trên chân thì chẳng thu hoạch được gì. Đêm đã khuya, lão hòa thượng trong miếu bị vợ trừng trị xong, đầu đầy cục u, cố gắng ngồi thiền. Ninh Thái Thần thấy ông ta nhìn mình không chớp mắt, còn mời mình ăn đồ chay, xung quanh cũng không có quỷ quái hiện ra, dần dần buông lỏng cảnh giác, tiếp tục cùng Yến Đại hiệp học thức phong phú soi đuốc nói chuyện trong đêm.
Bánh Chưng tìm cớ rời đi, để lại cơ hội thử thách cho tôi.
Thứ nhất, đàn ông tốt là có người ngồi trong lòng mà vẫn không loạn.
Lần này Tiểu Thiến động lòng vô cùng lợi hại, can đảm chấp nhận kết quả thất tình. Tôi dứt khoát tự mình ra tay, mặc quần áo sa mỏng diễm lệ, bưng cao lương mỹ vị, gõ cửa lớn ngôi miếu, xấu hổ nói: “Đêm nay trăng đẹp, không bằng chúng ta vào trong chăn nói chuyện nhân sinh và lý tưởng đi.”
Ninh Thái Thần trợn mắt há hốc mồm nhìn tôi một lúc lâu, tông cửa: “Không đứng đắn!”
Tôi thất bại, vui vẻ phấn chấn trở về bật ngón cái với Tiểu Thiến: “Người tốt!”
(Tay lão luyện ngôn tình có thâm niên Chu Tư Tư bình luận: “Thủ đoạn của cô đúng là đồ bỏ! Sao có thể trực tiếp như vậy được? Dù gì cũng phải nửa từ chối nửa hùa theo, ỡm ờ, rồi nước chảy thành sông chứ!” Tôi: “Câm miệng!”)
Thứ hai, đàn ông tốt sẽ không tham tiền tài.
Tôi sai tay sai hổ yêu mang một đống vàng chạy vào phòng hắn, để lên giường, ngạo nghễ nói: “Số tiền này cho ngươi hết, ngươi ngoan ngoãn nghe lời đi.”
Ninh Thái Thần nhìn hổ yêu khí thế cường công, líu lưỡi, tức giận, ném hết vàng ra ngoài, quát: “Cút! Ta…. Ta không bán mình cho kỹ viện!”
Tôi quay đầu lại bật ngón cái với Tiểu Thiến, không ngừng khen: “Quả nhiên là người tốt!”
(Tay lão luyện ngôn tình có thâm niên Chu Tư Tư che mặt: “Đến Nhật Bản tìm Ngưu Lang cũng không trực tiếp như mấy người…” Tôi: “Lắm chuyện!”)
Thứ ba, đàn ông tốt không sợ ma.
Màn đêm buông xuống, lũ yêu điên loạn, nhảy nhót còn sung hơn « Pom Poko » [1]. Ninh Thái Thần bắt đầu run lên một lúc, sau đó tay phải giữ cây kiếm gỗ đào, tay trái cầm chân lừa đen, canh giữ ở cửa. Heo yêu chưa ăn no, đã nhỏ nước miếng với cái chân lừa đen và hắn rất lâu. Khi hắn cảm thấy mình sắp xong đời đến nơi rồi, Nhiếp Tiểu Thiến như thiên nữ giáng trần, xuất hiện giữa không trung, cầm trong tay lụa tơ bảy màu, mang theo bong bóng bảy màu, trong nháy mắt vung lên, bầy yêu bị gạt hết ra sau. Sau đó cô ấy quay đầu, nhìn hắn chăm chú, muốn nói nhưng thôi. Ninh Thái Thần cũng sững sờ nhìn cô ấy, ở giữa giống như có dòng điện mười vạn vôn xuất hiện, hai người đều bất động.
Ninh Thái Thần khẩn trương hỏi: “Cô nương là?” Hình như hắn phát hiện Nhiếp Tiểu Thiến ở dưới ánh nến không có bóng.
Bước tiếp theo làm sao bây giờ? Nhiếp Tiểu Thiến vò vò góc áo, nhanh chóng chuyển đường dây nóng xin giúp đỡ với quần chúng.
“Meo meo ngao ~” tôi ngồi xổm trên cửa sổ, chuyển đường dây nóng xin giúp đỡ sang Bánh Chưng.
Bánh Chưng lập tức dàn dựng sau lưng Ninh Thái Thần: “Giả vờ yếu ớt! Nhận được thông cảm!”
Nhiếp Tiểu Thiến lập tức nức nở, ăn nói lung tung: “Tôi vốn là thiên kim nhà giàu, sau khi bị bọn yêu quái xấu xa trong núi bắt làm nô tỳ, bị bọn chúng ép làm chuyện xấu, nhưng thấy công tử tốt bụng ngay thẳng, không kìm lòng được ra tay giúp đỡ…” Cô ấy càng nói càng thái quá.
Trời đất chứng giám, cái đầu quỷ này đi theo tôi tác oai tác quái, ai dám ngược đãi cô ta?
Nước mắt phụ nữ là vũ khí mạnh nhất.
Dường như Ninh Thái Thần đã bị thân thế bi thảm của Tiểu Thiến điềm đạm đáng yêu làm cho rung động, quay đầu nhìn Bánh Chưng, hùng hồn chính nghĩa nói: “Tráng sĩ, chúng ta cùng nhau xử lý yêu quái Hắc Sơn làm điều xấu đi?”
“Hả?” Bánh Chưng trợn tròn mắt.
“Hả?” Nhiếp Tiểu Thiến cũng trợn tròn mắt.
Ninh Thái Thần rất giống thiếu niên ngu ngốc hăng hái trong truyện tranh, nắm nắm đấm, tức giận nói: “Yêu quái giết hại người lương thiện như vậy, đáng yêu như vậy. Mười tám đời tổ tiên của ta cũng là đạo sĩ, hơn nữa Yến Đại hiệp kiếm thuật cao thâm, nhất định có thể trừ hại cho dân!” Có lẽ trong lòng hắn có chí lớn trừ yêu, lại tám đời chưa từng gặp yêu quái, vô cùng hưng phấn.
(Tay lão luyện ngôn tình có thâm niên Chu Tư Tư 囧: “Chuyện xưa cô thổi phồng rất đần độn?!” Tôi hỏi lại: “Cô muốn xuyên không chẳng lẽ không đần?” Chu Tư Tư rơi nước mắt…)
Nhiếp Tiểu Thiến dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn tôi. Tôi nghĩ tiết mục Hắc Sơn dù sao cũng phải hạ màn, cũng nên tìm một con nai tơ chết thay cho xong chuyện. Nhưng ánh mắt tôi quay sang bên trái, yêu quái bên trái tản ra, nhìn bên phải, yêu quái bên phải lùi hết. Bất đắc dĩ, tôi đành phải tự mình đích thân ra trận, biến về thành hình mèo yêu, bắt chước Lý Quỳ, cầm trong tay hai cái rìu to, hùng hổ xông lên, quát: “Đường này ta mở, cây này ta trồng, nếu muốn qua đây, để đàn ông lại!”
Một rìu giáng xuống, long trời lở đất. Lão Rùa đen nhanh chóng rụt vào trong mai, không bao giờ đi ra nữa.
Hai rìu giáng xuống, sơn động rung chuyển, Nhiếp Tiểu Thiến ôm chân tôi, khóc lóc xin cho người đàn ông của cô ấy đi.
Mỹ nhân trọng tình nghĩa, Ninh Thái Thần bị cảm động, hắn lấy kiếm gỗ đào ra, chân tay vụng về cố gắng cứu người. Chiêu thức của hắn yếu đến mức tôi cũng không biết đánh hắn thế nào.
Bánh Chưng ở phía sau nâng bảng lên cho tôi: “Cô nhận thua!”
Tôi giận, lấy tay ra hiệu: “Chẳng lẽ muốn tôi bị đánh? Trong tay rễ hành loài người kia?”
Bánh Chưng không biết làm sao, đoạt lấy kiếm gỗ đào của đối phương, hét to một tiếng: “Ta là Yến Đại hiệp, yêu nghiệt nhận lấy cái chết.” Sau đó bổ tới chỗ tôi, tôi hiểu ra, rồi lùi lại. Nhiếp Tiểu Thiến lại quấn lấy Ninh Thái Thần, không cho hắn đuổi theo. Sau đó tôi thi triển vài chiêu phép cho sấm sét dội, rồi phát ra từng tiếng mèo kêu chói tai, rất khoa trương và giả tạo.
Bánh Chưng cầm con gà mái hôm qua bọn tôi ăn thừa, lau mồ hôi trên trán, đi ra nói: “Chính là con gà yêu này tác quái, sau này Hắc Sơn thiên hạ thái bình.”
Ninh Thái Thần: “Rõ ràng tôi vừa nghe thấy tiếng mèo kêu…”
[1] Pom Poko – Cuộc chiến gấu trúc, một bộ Anime của Nhật
Tôi nhẹ nhàng thở ra, xoa xoa tai đã phát đau: “Không phải tôi giết, không thành vấn đề chứ?”
Tiểu Thiến lo lắng: “Sợ là tình cũ khó quên…”
Tôi chân thành tin tưởng: “Chỉ là tình cũ, không đáng nhắc đến, thời gian sẽ xóa nhòa đi tất cả. Cô ấy chưa sinh con cho anh ta, qua vài năm sẽ quên thôi.”
“Có người sẽ không quên…” Bánh Chưng nói một nửa, cuối cùng cũng không nói gì nữa.
Tiểu Thiến ngẫm nghĩ, hạ quyết tâm: “Tôi sẽ theo chàng.”
Giờ nghĩ lại, ở thời đại mà tiêu chuẩn phụ nữ ngượng ngùng mới là đẹp, cô ấy dám theo đuổi người trong lòng, quả thật có mấy phần khí phách.
Sáng sớm ngày hôm sau, Ninh Thái Thần mang theo tay nải rời đi, kết quả lại gặp được Quỷ Đả Tường. Ngoại trừ hai cái bọt nước trên chân thì chẳng thu hoạch được gì. Đêm đã khuya, lão hòa thượng trong miếu bị vợ trừng trị xong, đầu đầy cục u, cố gắng ngồi thiền. Ninh Thái Thần thấy ông ta nhìn mình không chớp mắt, còn mời mình ăn đồ chay, xung quanh cũng không có quỷ quái hiện ra, dần dần buông lỏng cảnh giác, tiếp tục cùng Yến Đại hiệp học thức phong phú soi đuốc nói chuyện trong đêm.
Bánh Chưng tìm cớ rời đi, để lại cơ hội thử thách cho tôi.
Thứ nhất, đàn ông tốt là có người ngồi trong lòng mà vẫn không loạn.
Lần này Tiểu Thiến động lòng vô cùng lợi hại, can đảm chấp nhận kết quả thất tình. Tôi dứt khoát tự mình ra tay, mặc quần áo sa mỏng diễm lệ, bưng cao lương mỹ vị, gõ cửa lớn ngôi miếu, xấu hổ nói: “Đêm nay trăng đẹp, không bằng chúng ta vào trong chăn nói chuyện nhân sinh và lý tưởng đi.”
Ninh Thái Thần trợn mắt há hốc mồm nhìn tôi một lúc lâu, tông cửa: “Không đứng đắn!”
Tôi thất bại, vui vẻ phấn chấn trở về bật ngón cái với Tiểu Thiến: “Người tốt!”
(Tay lão luyện ngôn tình có thâm niên Chu Tư Tư bình luận: “Thủ đoạn của cô đúng là đồ bỏ! Sao có thể trực tiếp như vậy được? Dù gì cũng phải nửa từ chối nửa hùa theo, ỡm ờ, rồi nước chảy thành sông chứ!” Tôi: “Câm miệng!”)
Thứ hai, đàn ông tốt sẽ không tham tiền tài.
Tôi sai tay sai hổ yêu mang một đống vàng chạy vào phòng hắn, để lên giường, ngạo nghễ nói: “Số tiền này cho ngươi hết, ngươi ngoan ngoãn nghe lời đi.”
Ninh Thái Thần nhìn hổ yêu khí thế cường công, líu lưỡi, tức giận, ném hết vàng ra ngoài, quát: “Cút! Ta…. Ta không bán mình cho kỹ viện!”
Tôi quay đầu lại bật ngón cái với Tiểu Thiến, không ngừng khen: “Quả nhiên là người tốt!”
(Tay lão luyện ngôn tình có thâm niên Chu Tư Tư che mặt: “Đến Nhật Bản tìm Ngưu Lang cũng không trực tiếp như mấy người…” Tôi: “Lắm chuyện!”)
Thứ ba, đàn ông tốt không sợ ma.
Màn đêm buông xuống, lũ yêu điên loạn, nhảy nhót còn sung hơn « Pom Poko » [1]. Ninh Thái Thần bắt đầu run lên một lúc, sau đó tay phải giữ cây kiếm gỗ đào, tay trái cầm chân lừa đen, canh giữ ở cửa. Heo yêu chưa ăn no, đã nhỏ nước miếng với cái chân lừa đen và hắn rất lâu. Khi hắn cảm thấy mình sắp xong đời đến nơi rồi, Nhiếp Tiểu Thiến như thiên nữ giáng trần, xuất hiện giữa không trung, cầm trong tay lụa tơ bảy màu, mang theo bong bóng bảy màu, trong nháy mắt vung lên, bầy yêu bị gạt hết ra sau. Sau đó cô ấy quay đầu, nhìn hắn chăm chú, muốn nói nhưng thôi. Ninh Thái Thần cũng sững sờ nhìn cô ấy, ở giữa giống như có dòng điện mười vạn vôn xuất hiện, hai người đều bất động.
Ninh Thái Thần khẩn trương hỏi: “Cô nương là?” Hình như hắn phát hiện Nhiếp Tiểu Thiến ở dưới ánh nến không có bóng.
Bước tiếp theo làm sao bây giờ? Nhiếp Tiểu Thiến vò vò góc áo, nhanh chóng chuyển đường dây nóng xin giúp đỡ với quần chúng.
“Meo meo ngao ~” tôi ngồi xổm trên cửa sổ, chuyển đường dây nóng xin giúp đỡ sang Bánh Chưng.
Bánh Chưng lập tức dàn dựng sau lưng Ninh Thái Thần: “Giả vờ yếu ớt! Nhận được thông cảm!”
Nhiếp Tiểu Thiến lập tức nức nở, ăn nói lung tung: “Tôi vốn là thiên kim nhà giàu, sau khi bị bọn yêu quái xấu xa trong núi bắt làm nô tỳ, bị bọn chúng ép làm chuyện xấu, nhưng thấy công tử tốt bụng ngay thẳng, không kìm lòng được ra tay giúp đỡ…” Cô ấy càng nói càng thái quá.
Trời đất chứng giám, cái đầu quỷ này đi theo tôi tác oai tác quái, ai dám ngược đãi cô ta?
Nước mắt phụ nữ là vũ khí mạnh nhất.
Dường như Ninh Thái Thần đã bị thân thế bi thảm của Tiểu Thiến điềm đạm đáng yêu làm cho rung động, quay đầu nhìn Bánh Chưng, hùng hồn chính nghĩa nói: “Tráng sĩ, chúng ta cùng nhau xử lý yêu quái Hắc Sơn làm điều xấu đi?”
“Hả?” Bánh Chưng trợn tròn mắt.
“Hả?” Nhiếp Tiểu Thiến cũng trợn tròn mắt.
Ninh Thái Thần rất giống thiếu niên ngu ngốc hăng hái trong truyện tranh, nắm nắm đấm, tức giận nói: “Yêu quái giết hại người lương thiện như vậy, đáng yêu như vậy. Mười tám đời tổ tiên của ta cũng là đạo sĩ, hơn nữa Yến Đại hiệp kiếm thuật cao thâm, nhất định có thể trừ hại cho dân!” Có lẽ trong lòng hắn có chí lớn trừ yêu, lại tám đời chưa từng gặp yêu quái, vô cùng hưng phấn.
(Tay lão luyện ngôn tình có thâm niên Chu Tư Tư 囧: “Chuyện xưa cô thổi phồng rất đần độn?!” Tôi hỏi lại: “Cô muốn xuyên không chẳng lẽ không đần?” Chu Tư Tư rơi nước mắt…)
Nhiếp Tiểu Thiến dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn tôi. Tôi nghĩ tiết mục Hắc Sơn dù sao cũng phải hạ màn, cũng nên tìm một con nai tơ chết thay cho xong chuyện. Nhưng ánh mắt tôi quay sang bên trái, yêu quái bên trái tản ra, nhìn bên phải, yêu quái bên phải lùi hết. Bất đắc dĩ, tôi đành phải tự mình đích thân ra trận, biến về thành hình mèo yêu, bắt chước Lý Quỳ, cầm trong tay hai cái rìu to, hùng hổ xông lên, quát: “Đường này ta mở, cây này ta trồng, nếu muốn qua đây, để đàn ông lại!”
Một rìu giáng xuống, long trời lở đất. Lão Rùa đen nhanh chóng rụt vào trong mai, không bao giờ đi ra nữa.
Hai rìu giáng xuống, sơn động rung chuyển, Nhiếp Tiểu Thiến ôm chân tôi, khóc lóc xin cho người đàn ông của cô ấy đi.
Mỹ nhân trọng tình nghĩa, Ninh Thái Thần bị cảm động, hắn lấy kiếm gỗ đào ra, chân tay vụng về cố gắng cứu người. Chiêu thức của hắn yếu đến mức tôi cũng không biết đánh hắn thế nào.
Bánh Chưng ở phía sau nâng bảng lên cho tôi: “Cô nhận thua!”
Tôi giận, lấy tay ra hiệu: “Chẳng lẽ muốn tôi bị đánh? Trong tay rễ hành loài người kia?”
Bánh Chưng không biết làm sao, đoạt lấy kiếm gỗ đào của đối phương, hét to một tiếng: “Ta là Yến Đại hiệp, yêu nghiệt nhận lấy cái chết.” Sau đó bổ tới chỗ tôi, tôi hiểu ra, rồi lùi lại. Nhiếp Tiểu Thiến lại quấn lấy Ninh Thái Thần, không cho hắn đuổi theo. Sau đó tôi thi triển vài chiêu phép cho sấm sét dội, rồi phát ra từng tiếng mèo kêu chói tai, rất khoa trương và giả tạo.
Bánh Chưng cầm con gà mái hôm qua bọn tôi ăn thừa, lau mồ hôi trên trán, đi ra nói: “Chính là con gà yêu này tác quái, sau này Hắc Sơn thiên hạ thái bình.”
Ninh Thái Thần: “Rõ ràng tôi vừa nghe thấy tiếng mèo kêu…”
[1] Pom Poko – Cuộc chiến gấu trúc, một bộ Anime của Nhật
Danh sách chương