Cuối cùng,vẫn là bác gái bán bánh ngô tốt bụng, thấy tình hình không ổn vội tiến lên khuyên can: “Mọi người đừng nóng, có chuyện từ từ nói, tâm địa đứa nhỏ này không xấu, chắc là bị vu oan rồi.”

Bà ấy thì có thân phận gì mà tham gia vào? Đương nhiên những lời bà ấy nói đều bị mọi người bỏ ngoài tai. Mọi người nhất quyết muốn đưa lên quan xét xử, cho dù bác gái thông cảm muốn giúp nhưng bà ấy chẳng những không có tiền mà nghe nói trong nhà còn có ba đứa cháu. So với người ngoài thì cháu vẫn quan trọng hơn, bà đành phải lén rụt đầu lại.

Tô Trọng Cảnh đúng là kẻ bất lực vô dụng, bị đánh cho thâm mũi sưng mặt, suýt nữa thì ngất xỉu. Tôi thấy quá chướng mắt, nhảy ra khỏi lòng anh ta, móng vuốt cào lên người ông chủ gà quay còn đang đánh người ta. Ông ta hét lên, ôm cẳng chân nhảy tưng tưng, trên chân là ba vết máu dài. Ông ta ôm vết thương, mắng càng dữ: “Không trộm được gà còn thả mèo làm người khác bị thương!”

Trên đời này làm quái gì có tên ngốc nào có thể sai mèo làm việc? Câu này khiến đám người cười nghiêng ngả, ngay cả bà chủ cũng ngừng mắng, xách tai ông chủ lên, không cho phép ông ta ăn nói lung tung dọa người. Sau đó bà ta tiến lên, mang theo cái gậy lăn bột nói: “Tôi cũng không muốn làm khó dễ cho cậu, gà quay hai mươi đồng, mèo cào người bị thương, vết thương này… Đền nửa xâu tiền là được rồi, hơn nữa cậu là nguyên nhân khiến vợ chồng chúng tôi cãi nhau, cũng phải bồi thường chút tiền, hôm nay cậu đền một xâu tiền thì cho cậu đi, nếu không thì đến gặp quan!”

Tôi ở Hắc Sơn ngồi ôm núi vàng núi bạc, sao lại có thể để một xâu tiền vào mắt? Đáng tiếc Hắc Sơn cách Lạc Dương khá xa, bây giờ tôi cũng không đi được. Thấy nô bộc không dễ gì bắt được của mình sắp bị bỏ tù, sau này mình không có người chăm sóc, tôi không khỏi thầm lo lắng.

Tô Trọng Cảnh do dự rất lâu, cuối cùng lấy một miếng ngọc nhỏ trong suốt từ trong ngực ra, lưu luyến không nỡ nói: “Tôi dùng vật này để đền, sau này sẽ chuộc đồ.”

“Loại như mày mà cũng có đồ quý?” Ông chủ bán tín bán nghi cầm lấy, bỗng nhiên hét ầm lên, “Miếng ngọc tốt thế này, không phải là mày ăn trộm đấy chứ? Bên trên còn có chữ Tô gia, không phải là Tô gia phía nam thành chứ? Nhưng Tô gia, Tô gia…”

Tô Trọng Cảnh vô cùng lúng túng, cúi đầu nói: “Tại hạ họ Tô.”

Tôi không biết Tô gia rốt cuộc là cái quái gì, đang thầm khó hiểu lại thấy ánh mắt mọi người thay đổi, có đồng tình, có oán hận. Có chưởng quầy hiệu cầm đồ vội đi ra, tốt bụng bảo vệ lẽ phải: “Quên đi, Tô gia cũng rất đáng thương, lão thái gia Tô gia năm đó cũng là người tốt, không ai muốn chuyện như vậy xảy ra. Đứa trẻ này tám phần là đói lắm rồi mới phải làm vậy. Miếng ngọc này chế tác không tồi, cầm đồ cũng đáng giá ba bốn xâu tiền, tôi trả ông một xâu tiền, cho Tô công tử ba xâu tiền, ăn bữa cơm no, chờ sau này kiếm sống.”

Tôi ở nhân gian cũng đã khá lâu, kiến thức không ít, ngọc đẹp như vậy, chạm trổ tinh tế, giá cầm đồ ít nhất phải được năm lượng bạc.

Đáng tiếc người ở phố Bắc đều là dân chúng bình dân, chỉ nhạy cảm với mỗi tiền bạc, không biết gì về đồ cổ ngọc ngà cả, thấy tình cảnh như vậy, đều nhao nhao nói chưởng quầy cầm đồ luôn khắc nghiệt hôm nay lại sơ tài trượng nghĩa hiếm thấy, có thể thấy lương tâm chưa mất hết.

Tô Trọng Cảnh nhận tiền, rời khỏi đám đông. Mặt anh ta xám như tro, không muốn tranh chấp, yên lặng bế tôi, nhấc sọt lên, xoay người rời đi.

Tôi thấy chuyện đã xong, nhảy nhanh ra khỏi sọt, ngậm lấy con gà quay kia, dưới con mắt trợn còn to hơn chuông đồng của mọi người, nhanh nhẹn nhảy vào sọt, sau đó móng vuốt ôm chặt lấy con gà quay không chịu buông. Tô Trọng Cảnh giằng co với tôi nửa khắc, qua cái ám hiệu bằng móng vuốt mèo cào của tôi, đầu gỗ cứng nhắc kia đột nhiên thông suốt: con gà quay kia chúng tôi đã đền tiền rồi. Cuối cùng anh ta cũng không ngốc nữa, ngoan ngoãn đặt con gà lên rồi đi. Chúng tôi đi càng lúc càng xa, sau lưng vẫn còn tiếng bàn tán.

“Mẹ ơi, đúng là mèo công đi thật.”

“Con mèo này là mèo thần à? Sức đâu mà lớn vậy?”

“Oan uổng cho Tô công tử.”

“Vốn là con cháu nhà giàu, rơi vào nước đường này thật là đáng tiếc…”

Đường về miếu đổ nát rất xa, tôi ôm gà quay, càng ngửi thấy càng đói, cuối cùng không chịu được nữa, xé khối thịt giành ăn trước. Thịt gà thơm ngào ngạt vào bụng, càng ăn càng đói, càng đói càng ăn, tôi ăn một miếng rồi thêm một miếng, ăn đến hết luôn. Khi Tô Trọng Cảnh bế tôi ra khỏi giỏ trúc, gà quay béo ngậy chỉ còn lại mỗi đầu, mông với một cái cánh gà. Đối mặt với đầy tớ bị đánh bị mắng, còn bán vật quý đổi lấy đồ ăn, chỉ giữ lại chút phần bã ấy, dù là da mặt dày như tôi, cũng cảm thấy hơi ngượng, vội dùng móng vuốt rửa mặt, cúi đầu thật thấp mà đi, nghĩ xem có nên tìm chút gì về thay thế không.

“Con mèo này… Khẩu vị cũng tốt thật.” May mà chỗ Tô Trọng Cảnh chú ý đến không giống với ý những gì tôi nghĩ. Anh ta bế tôi lên, chọc chọc bụng tôi, cực kỳ ngạc nhiên, “Bụng vẫn chưa đỡ đói sao?” Sau đó buồn rầu nói với tôi, “Tiểu Hắc, trước kia mày là mèo được nhà giàu nuôi sao? Ăn nhìn như thế… Giờ ta không nuôi nổi mày, chỉ có thể cố gắng hết sức thôi.”

Tiểu Hắc? Tiểu Hắc là cái gì? Chẳng lẽ là con chó mực đám thợ săn nuôi dưới chân núi Hắc Sơn?

Tôi ngập ngừng khoảng nửa khắc, cuối cùng phát hiện ra anh ta đang nói tôi. Tôi nổi điên ngay tại chỗ, nhảy dựng lên cào cho anh ta hai phát lên mu bàn tay, thô lỗ mắng bằng tiếng người: “Anh mới Tiểu Hắc! Hắc con gấu nhà anh ý!”

“Mèo… Mèo biết nói?!” Tô Trọng Cảnh ôm mu bàn tay bị thương, lấy ánh mắt sững sờ nhìn tôi.

Tôi thở hổn hển, đầu giật giật, đột nhiên cảm thấy việc che giấu thân phận này thật mệt mỏi và ngu ngốc, hơn nữa tôi có cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép hành vi xử sự của anh ta, nên quyết định phải dạy dỗ lại anh ta cẩn thận. Dù anh ta có muốn hay không thì tôi vẫn bắt đầu giảng giải về các loại kỹ thuật trộm cắp lừa gạt cao siêu với cách sống sót trong nhân gian hiểm ác. Nói ròng rã hơn nửa giờ, nhìn anh ta có cái vẻ vẫn chưa hiểu ra, tôi dựng thẳng đuôi lên, tuyên bố mình chín nghìn năm qua lần đầu tiên có lòng từ bi, bỏ qua thân phận con người thấp hèn của anh ta, cho phép anh ta được ở bên cạnh tôi, được tôi bảo vệ, học kỹ xảo sinh tồn, để báo ơn gà quay.

Tô Trọng Cảnh vẫn giải thích: “Nhưng…”

Tôi giận dữ xù lông: “Nhưng cái gì? Bản mèo là thủ lĩnh Hắc Sơn thân phận cao quý còn không xứng làm chủ nhân của anh sao?”

Tô Trọng Cảnh như trước dong dài: “Tôi không cần chủ là trộm…”

Tôi bắn móng vuốt, diễu võ dương oai: “Còn lảm nhảm nữa tôi ăn anh luôn!”

Tô Trọng Cảnh ngoan luôn.

Tôi mắng nửa ngày, bụng lại đói, tạm ngừng kiêu căng, dùng khí thế sai bảo thuộc hạ ở Hắc Sơn, sai anh ta lên trấn trên mua ít gạo trắng dầu muối, mua nồi tốt, rồi bỏ xương gà với cánh gà vào, nấu một nồi cháo gà để lấp đầy bụng. Chờ anh ta đi một lúc lâu, bỗng nhiên tôi nhớ ra anh ta biết tôi là yêu quái, nếu một đi không trở lại thì phải làm sao bây giờ? Nếu là kẻ độc ác, sau khi bị yêu quái ăn hiếp nhất định sẽ tìm pháp sư đạo sĩ, nhân lúc tôi suy yếu, tới giết tập thể, lấy ít xương yêu quái da yêu quái bán đi lấy tiền, cũng không phải là một món nhỏ.

Mặt trời dần dần ngả về tây, trăng sáng từ từ mọc lên ở phía đông. Tôi là thủ lĩnh lũ yêu quái Hắc Sơn quen kiêu ngạo ương ngạnh, luôn quên mất hoàn cảnh hiện tại, dễ xúc động làm việc. Giờ trong lòng tôi đủ loại lo lắng sợ hãi mà Tô Trọng Cảnh vẫn chưa về. Bên ngoài miếu đổ nát có tiếng dế mèn kêu, bắt đầu là vài tiếng đơn sau đó kêu liên tục, ầm ĩ khiến mèo không thể yên tĩnh suy nghĩ. Xa xa thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng sói tru, dưới ánh trăng ảm đạm, trong rừng rậm ngập tràn hơi thở nguy hiểm.

Tôi bò dậy, dùng yêu lực ít ỏi chuẩn bị bảy trận pháp Quỷ Đả Tường trong miếu, kiềm chế hành động của kẻ địch, sau đó tìm nơi trốn.

Nhiều năm rồi tôi không bày cái trận pháp thấp kém này, khi đang cố gắng nhớ xem trận pháp vẽ thế nào thì Tô Trọng Cảnh trở lại. Trên mặt anh ta đầy mồ hôi, giầy rơm sớm bị thủng, trên ngón chân có vài giọt máu do bị bụi cỏ quẹt vào, tay trái cầm một bao gạo, tay phải cầm một miếng thịt, trong giỏ trúc trên lưng còn tỏa ra mùi tanh, bên trong là một con cá lớn. Tôi sững sờ nhìn anh ta, anh ta nhanh nhẹn buông hết mọi thứ xuống, nhóm lửa nấu cơm. Hai đống lửa, một bên nướng thịt, một bên nấu cháo cá. Sau đó anh ta lấy thuốc trị thương và vải trắng thay vải băng trên người tôi, xin lỗi: “Miếng ngọc kia là di vật của gia mẫu, vẫn do dự luyến tiếc không nỡ bán đi, hại cô chịu khổ theo tôi. Về sau tôi sẽ cố gắng làm việc, cố gắng kiếm tiền, đồ ăn ngon đều cho cô, cô đừng ăn trộm nữa được không?”[1]

[1] Vì xưng hô trong tiếng Trung chỉ có ta-ngươi nên đoạn này dù Tô Trọng Cảnh vẫn chưa biết giới tính thật của Dạ Đồng, nhưng mình vẫn để tôi-cô nhé.

Tôi cảnh giác quan sát sau lưng anh ta rất lâu, không phát hiện ra có tên yêu quái nào theo dõi, ngập ngừng hỏi.”Sao anh không tức giận?”

Tô Trọng Cảnh hỏi lại: “Sao tôi phải tức giận?”

Tôi lắp bắp nói: “Tôi ăn hiếp anh…”

Tô Trọng Cảnh sờ sờ đầu tôi, dịu dàng nói: “Ừ, cô rất tốt, là yêu quái tốt.”

“Nói linh tinh!” Yêu quái bị con người khen là việc rất xấu hổ rất mất mặt, tôi nóng nảy: “Ai là yêu quái tốt?! Tôi là thủ lĩnh Hắc Sơn giết người phóng hỏa, không có chuyện ác nào là không làm!”

Tô Trọng Cảnh lắc đầu nói: “Cô là mèo, phải tuân theo yêu đạo, khác với thiện ác thị phi của con người, có một số việc tôi không thể trách cô. Cô là yêu quái, mấy ngay nay đi theo tôi đều ăn bánh ngô vốn không đủ no bụng, lại chịu đựng không ăn thịt tôi. Hôm nay cướp gà quay, vốn có thể vào một góc lén ăn xong rồi về, nhưng lại mang gà vào giỏ trúc của tôi, là muốn cho tôi ăn cùng. Hơn nữa, cô vừa mới tức giận mắng tôi, thật ra là quan tâm đến tôi, lo tôi yếu đuối vô dụng, khó sống được trên thế gian này.”

Tôi giận: “Anh nghĩ nhiều quá đấy! Tôi ở lại đơn giản chỉ vì anh dễ nhìn, ở cạnh soái ca còn tốt hơn ở cạnh người quái dị!”

Dáng vẻ bây giờ của Tô Trọng Cảnh còn giật mình hơn cả khi tôi tuyên bố mình là yêu quái, anh ta sờ khuôn mặt bị thương của mình, không dám tin hỏi: “Tôi dễ nhìn?”

“Đó là so với con người thôi.” Tôi khinh thường, “So với đám yêu quái xinh đẹp ở Hắc Sơn thì vẫn kém xa! Tôi bỏ qua chủ đề này, xoay người nhìn chỗ thịt anh ta đang nướng trên giá, mùi thơm ngào ngạt, hình như ăn rất ngon.

Tô Trọng Cảnh đuổi theo hỏi: “Cô không thấy dáng vẻ của tôi rất đáng sợ sao?”

“So với con rắn vô liêm sỉ, lòng dạ hiểm độc năm ngàn năm trước ở Hà Sơn kia thì sao anh có chỗ nào đáng sợ?” Nhớ tới nguyên thân của Xi Ly Quân là hai đầu toàn thân có vảy là tôi lại rùng mình, kể cả hình người của hắn ta tôi cũng không thích.

Tô Trọng Cảnh bắt đầu cười ngu ngơ, khóe miệng gần như toét đến mang tai, còn lẩm bẩm nói: “Cũng đúng, cô là mèo yêu, thẩm mỹ khác người, đương nhiên sẽ không ghét tôi, chẳng trách cô lại sẵn lòng ở lại giúp tôi, làm bạn với tôi.”

“Bạn bè cái gì? Nghe câu ‘Người và yêu không thể cùng tồn tại’ chưa? Yêu quái và con người làm bạn, sẽ bị cười nhạo ba trăm năm!” Tôi thấy anh ta tự ý xác lập quan hệ bạn bè, cảm thấy quá mất mặt, vội chóng châm chọc khiêu khích, “Thân phận của anh là đầy tớ! Tất cả con người đền là lũ đáng ghét, nhường một bước là định lấn một thước! Tôi tạm thời không đi là vì tìm không thấy tên hầu nào tốt hơn anh, đừng có ‘thấy người sang bắt quàng làm họ’! Mấy ngày nữa chờ vết thương của tôi tốt lên tôi sẽ đi.”

“Cô phải đi?!” Trong nháy mắt, vẻ vui mừng trong mắt của Tô Trọng Cảnh tắt lịm, như hai ngôi sao cô đơn nhất trong đêm tối mênh mông. Đột nhiên tôi phát hiện ra tuổi của anh ta ở trần gian cùng lắm là mười sáu mười bảy tuổi, anh ta đọc sách, nhưng thân thể tàn tật đã cướp mất quyền đi thi khoa cử của anh ta, khuôn mặt xấu xí nửa đêm ra đường còn bị người ta nghĩ là quỷ, dù đi đến đâu cũng không có ai thích anh ta. Tính cách anh ta còn hướng nội không giỏi cãi nhau với người ta, một mình ở trong ngôi miếu đổ nát trong núi này không biết đã bao nhiêu năm. Không có người nhà, không có bạn bè, ở bên anh ta chỉ có bức tượng Bồ Tát bằng đất sét vĩnh viễn im lặng.

Trên đời này, đâu đâu cũng có chuyện bi thảm, tôi đã từng gặp rất nhiều người còn đáng thương hơn anh ta.

Nhưng Tô Trọng Cảnh thì khác, anh ta cho rằng tôi nói bề ngoài anh ta dễ nhìn nhưng thực ra cái tôi nói đến là ‘linh hồn’.

Tôi đã từng gặp rất nhiều người thân tàn mặt hủy, nghèo rớt mùng tơi giống anh ta. Họ không căm phẫn thế gian bỏ quên mình thì cũng tuyệt vọng đau khổ. Nhưng trên gương mặt Tô Trọng Cảnh không có vẻ oán hận vì hoàn cảnh của bản thân, anh ta không ham muốn không yêu cầu, thích ứng trong mọi tình cảnh, dù cho bị người ta mắng chửi hay đánh đập. Cuộc sống tàn khốc không để lại dấu vết trên người anh ta, còn đắp nặn cho anh ta một trái tim mạnh mẽ hơn. Xuyên qua vẻ ngoài khó nhìn, tôi có thể thấy linh hồn anh ta sạch sẽ trong suốt như bóng bầu trời xanh chiếu lên mặt nước, nó còn xinh đẹp chói mắt hơn đá quý, khiến người ta không thể rời mắt đi được.

Đây là linh hồn đẹp nhất thiên hạ, nếu có cơ duyên, chắc chắn có thể thành tiên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện