Thế Duy liền đỡ Ngọc dậy. Anh lái xe đưa cô về căn hộ của mình. Bế cô nằm trên giường, anh chăm chú ngắm nhìn cô không rời. Tại sao anh và cô lại không thể? Anh nghe những lời cô nói như xé nát trái tim mình. Duy mãi ngắm nhìn cô anh đắm chìm vào vẻ đẹp quyến rũ của cô, làn da trắng nõn nà dưới chiếc đầm đen huyền bí là đôi gò bồng căng tròn trước mắt anh. Duy cố gắng kềm nhưng lại không thể, anh chưa bao giờ “có được” cô, anh muốn bất chấp tất cả chỉ nghĩ đến cô và anh thôi. Anh cúi xuống gần cô hơn, đắm chìm mùi hương nước hoa hòa cùng mùi cơ thể có pha một chút hơi rượu của cô. Duy hôn cô, tay anh đang di chuyển xuống dưới để kéo khóa đầm của cô. Lúc này điện thoại cô reng lên, Phan Hoàng gọi, Duy thấy thế không bận tâm anh tiếp tục hôn từ môi xuống cổ rồi đến xương quai xanh của cô, điện thoại vẫn cứ reng liên tục, rồi đến tiếng tin nhắn. Thế Duy cũng tò mò Phan Hoàng nhắn gì cho cô nên anh cầm điện thoại cô lên xem.

[Mẹ về nhà chưa? Kiên đợi mẹ] Duy thấy tin nhắn tim anh thắt lại, anh quay sang nhìn cô đang nằm trên giường. Anh biết người cô yêu thương nhất là Phan Kiên, cô không muốn làm chuyện gì sai trái để khiến con tổn thương. Anh dừng hành động mình lại dục vọng lúc này cũng không còn mà thay vào đó là sự luyến tiếc “Chúng ta phải kết thúc thế nào sao?” anh nhìn cô và đang tự hỏi chính mình. Điện thoại cô vẫn reng lên vẫn là số Phan Hoàng. Thế Duy biết chẳng thể níu giữ cô nữa, nên anh bắt máy.

“Alo”

“Ai vậy?” Phan Hoàng nghe giọng đàn ông nhưng vì chỉ nghe được 2 chữ nên anh không biết đó là ai.

“Làm gì mà gọi lắm thế sợ mất vợ à?” Thế Duy hỏi anh.

“Mày….đang ở cùng vợ tao hả? Vợ tao đâu, mau đưa điện thoại cho cô ấy” Phan Hoàng nhận ra giọng Thế Duy, anh tức giận lớn tiếng.

“Ngọc đang không tiện nghe điện thoại” Duy lạnh lùng đáp lời.

“2 người đang ở đâu?” Phan Hoàng hét lên qua điện thoại.

Duy không trả lời quay sang nhìn cô “Tao sẽ đưa Ngọc về”

“Không cần. Nhắn địa chỉ đi tao sẽ đón vợ tao về” anh muốn đánh dấu chủ quyền.

Thế Duy cúp máy, anh cũng nhắn địa chỉ để Phan Hoàng đưa Ngọc về. Anh vẫn ngồi ngắm cô ngủ say anh khẽ nói “Phan Hoàng sẽ đến đón em” anh vuốt tóc cô sau đó đến mặt, khi tay anh di chuyển đến mặt, lúc này mặt cô quay sang nằm trọn trong lòng bàn tay anh. Anh cúi xuống muốn hôn cô lần nữa, nhưng cô lại khó chịu vì say rượu cô nôn hết lên người anh. Duy thở dài bất lực “Đây là cách em từ chối anh hả?” anh tự hỏi chính mình. Sau đó anh lấy khăn lau mặt cho cô và bản thân cũng cởi chiếc áo khi cô nôn vào người anh. Anh định đi tắm nhưng tiếng chuông cửa vang lên, anh biết Phan Hoàng đến nên anh đi ra mở cửa. Trước mắt Phan Hoàng là 1 Thế Duy đang cởi trần, anh nóng giận tay nắm thành quả đấm. Anh liền đấm thẳng vào mặt Thế Duy.

“Mày làm gì vợ tao hả?”

“Mày định làm loạn ở nhà tao hả? Có muốn tao gọi bảo vệ không?” Duy không đánh lại Phan Hoàng như mấy lần trước anh chỉ chống đỡ những cú đánh của anh, và giữ để Phan Hoàng bình tĩnh lại.

“Vợ tao đâu?” Phan Hoàng nắm cổ áo Thế Duy hỏi.

“Bên trong” Thế Duy chưa nói dứt câu anh đã đi thẳng vào nhà tìm vợ. Thấy vợ mình đang nằm trên giường, anh vội mở chiếc chăn để xem cô có mặt quần áo không vì anh sợ Duy và cô vừa làm chuyện gì với nhau. Thấy trên người cô vẫn đầy đủ quàn áo anh thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này Thế Duy cũng kịp bước vào anh thấy hành động của Phan Hoàng cũng biết anh đang nghĩ gì “Vợ mày không làm mấy chuyện tồi tệ như mày đâu”

Phan Hoàng nghe thế anh quay sang trừng mắt. Duy cũng không quan tâm Phan Hoàng, anh nhìn sang Diệu Ngọc “Cô ấy say rồi. Đưa cô ấy về đi”



Phan Hoàng nghe thế anh liền đỡ vợ mình dậy, anh muốn cõng cô nhưng vì cô đang say nên cứ cựa ngoạy mãi khiến anh cũng bất lực, thấy Duy vẫn đang nhìn cô không rời mắt anh gắt gỏng nói “Nhìn cái gì? Giúp một tay đi” anh muốn Duy đỡ Ngọc lên vai anh.

Duy nghe thế lườm anh một cái nhưng cũng giúp Phan Hoàng. Khi cõng Ngọc đến cửa Phan Hoàng quay lại liếc Duy một cái, thấy Phan Hoàng chưa chịu về Duy nghiêm túc nói “Chăm sóc tốt cho Ngọc. Cô ấy xứng đáng được hạnh phúc”

Phan Hoàng thấy Duy quan tâm vợ mình anh khó chịu “Tao tự biết cách khiến vợ tao hạnh phúc, không cần mày dạy” anh nói xong cõng Ngọc ra xe về.

Phan Hoàng đưa cô lên phòng, đỡ cô nằm xuống giường, ngồi nhìn cô nhăn mặt khó chịu. “Sao lại uống nhiều như vậy?” nói xong anh vuốt tóc cho cô.

Lúc này cô khẽ mở mắt ngước nhìn anh, Phan Hoàng trách móc “Cô dám đi nhậu với thằng đó để thành ra bộ dạng vậy hả?”cô vẫn không trả lời anh chỉ đặt tay lên đầu mệt mỏi, cô còn say nên vẫn còn cảm giác khó chịu. Anh thấy vậy muốn trách cũng chẳng nỡ “Đợi anh lấy sâm giải rượu cho em”, anh nói rồi muốn đứng dậy đi, lúc này cô nắm tay anh.

“Ở lại với em” cô mở mắt nhìn anh mơ màng nói.

Anh nghe cô nói vậy liền cười mỉm “Anh sẽ mang sâm lên liền”.

Cô vẫn giữ tay anh “Đừng đi mà”.

Anh thấy vậy cúi xuống gần cô hơn, tay anh giữ chặt tay cô “Em phải uống sâm giải rượu mới không cảm thấy khó chịu. Đợi anh”

Cô mơ màng ngắm nhìn anh, 2 tay cô đang ôm mặt anh. Cô đột ngột kéo anh về phía mình, ôm hôn anh ngấu nghiến. Một lúc sau đủ mệt cô buông môi anh ra, anh thì vẫn còn say đắm nụ hôn của cô, anh tiếp tục dùng môi của mình chiếm lấy môi của cô. Tay anh đã cởi bỏ chiếc đầm khoác trên người cô, trước mắt anh là một thân hình trắng nõn nà cùng những đường cong quyến rũ mà đã lâu rồi anh chưa được cảm nhận. Cũng đã hơn 4 năm rồi cô và anh chưa quan hệ. Cô và anh đang tận hưởng những khoảnh khắc đã lâu rồi cả 2 chưa có, hơi thở đã hòa quyện vào làm một. Anh đang xoa nắn bầu ngực căng tròn của cô, cô thì đang tận hưởng mùi hương nam tính đầy quyến rũ trên người anh, cơ bắp săn chắc của anh đang ở trước mắt cô. Cô cởi bỏ chiếc quần nhỏ còn sót lại trên người anh, có lẽ chỉ trong lúc say cô mới bạo như thế. Cô đẩy anh nằm xuống, nhảy lên người anh tư thế hoàn toàn chủ động, bên dưới cô lúc này đã ướt đẫm. Phan Hoàng cũng không kém cạnh anh đổi lại tư thế để cô nằm dưới mình, anh đưa hạ thân đang căng cứng vào bên trong cô.

“Á…đau….” Dù còn trong cơn say nhưng cô vẫn cảm giác đau khi có thứ gì đó đang ra vào mạnh bạo bên dưới mình. Miệng thì kêu đau Nhưng cô vẫn phối hợp nhịp nhàng cùng với anh.

“Anh sẽ nhẹ nhàng” nói rồi anh hôn lên môi cô bên dưới vẫn ra vào cuồng nhiệt.

Mây mưa đến tận 4h sáng anh và cô đã thấm mệt, liền lăn ra ngủ. Phan Hoàng cũng chẳng đủ sức để bế cô vào tắm như những lần trước. 9h sáng Ngọc lờ mờ tỉnh giấc, cô cảm giác đầu mình đau như búa đổ, toàn thân cũng đau không kém. Cô cảm giác có người ôm mình từ phía sau, cô chần chừ quay sang, là Phan Hoàng anh đang ngủ say, tay vẫn ôm chặt lấy cô. Cô khẽ mở chiếc chăn thấy cơ thể của mình và Phan Hoàng đều đang chồng chéo lên nhau chẳng có tấm vải che thân cô cũng đủ biết đã làm gì cùng Phan Hoàng. Cô mệt mỏi cởi bỏ vòng tay anh khỏi người mình, nhẹ nhàng tiến vào phòng tắm. Cô vừa tắm vừa cố nhớ lại chuyện đã xảy ra hôm qua, cô chẳng còn muốn ra đối mặt với Phan Hoàng, vì đêm qua cô chủ động hôn anh trước nghĩ lại khó xử chết đi được. Cô nghĩ chắc Phan Hoàng chưa dậy nên cô thay đồ nhẹ nhàng bước ra định đi làm. Vừa đến cửa Phan Hoàng đã quay sang nhìn cô.

“Em ngủ thêm tí nữa cho khỏe”

“Không cần tôi phải đi làm” cô nói rồi nhanh chóng xuống dưới nhà để tránh mặt anh.

Vì 2 vợ chồng thức giấc trễ nên mẹ anh đã đưa Phan Kiên đi học. Cô cũng chẳng ở lại ăn sáng, nhanh chóng lái xe đến công ty. Cô ngồi nghĩ đến chuyện tối qua mà thấy xấu hổ vô cùng. Đến bữa trưa Phan Hoàng đến công ty tìm cô.

“Đến giờ cơm trưa rồi. Em muốn ăn gì?” Phan Hoàng nhìn cô tươi cười nói, anh nghĩ hôm qua cô chủ động như thế thì cô đã tha thứ cho anh, và cả 2 sẽ trở lại như xưa.

“Anh đến đây làm gì?” Diệu Ngọc bất ngờ khi thấy Phan Hoàng.



“Ăn trưa cùng em” anh tự tin trả lời không cần do dự.

“Tôi đâu muốn ăn cùng anh” cô khó chịu, né tránh ánh mắt của anh.

“Sao em không ăn sáng ở nhà? Anh xuống quản gia nói em đi làm rồi. Để bụng đói không tốt đâu, hôm qua em uống nhiều như thế còn thấy khó chịu không?” anh không quan tâm sự từ chối của cô.

“Anh đừng tỏ vẻ quan tâm tôi được không?”

“Anh thật lòng lo lắng cho em”

“Ai cần anh lo. Anh về đi tôi bận lắm” cô giả bộ lấy tài liệu ra xem.

“Em đã ăn gì chưa mà làm việc? Nếu em không muốn ra ngoài ăn, anh mua đồ ăn về nha” anh vẫn cố thuyết phục cô.

“Tôi ăn rồi. Anh về đi” cô lạnh lùng nói rõ từng chữ.

“Anh.....anh chưa ăn. Ăn một mình buồn lắm, anh muốn đến đây để ăn cùng em” Phan Hoàng viện cớ thuyết phục cô, thấy cô không phản ứng anh cũng quê “Em không muốn ăn cùng anh hả?” anh nhìn cô.

Cô nhìn thẳng mắt anh “Ừm. Mỗi khi nhìn thấy anh tôi không thoải mái” thật ra cô nhớ đến chuyện hôm qua cô chủ động tấn công anh nên cô mắc cỡ.

Phan Hoàng nghe cô nói thế, anh thất vọng “Anh....về đây” anh vẫn nán lại xem cô có ngước nhìn không nhưng cô vẫn chăm chú nhìn tài liệu không quan tâm gì đến anh nên anh cũng đành buồn bã ra về.

Sau đêm đó Diệu Ngọc luôn tránh mặt Phan Hoàng, cô và anh chỉ đối mặt với nhau ở bàn ăn chung, khi anh lên phòng thì cô ngủ trước hoặc cô tìm cớ sang phòng con trai. Anh thấy thái độ cô mấy hôm nay khiến anh khó chịu vô cùng. Tối nay anh bước lên phòng đã thấy cô đắp chăn xoay lưng về phía anh, anh biết cô chỉ giả vờ ngủ nên anh hỏi.

“Em ngủ chưa?” anh nhìn cô chăm chú.

........... cô im lặng không trả lời.

“Em ngủ rồi hả?” anh vẫn hỏi lần nữa mong cô trả lời.

........... cô chưa ngủ nhưng vẫn không thèm trả lời anh.

Suốt cả tháng nay cô hầu như tránh mặt anh tuyệt đối, và cũng không thèm nói chuyện với anh, khiến anh hoang mang vô cùng. Vì anh cứ nghĩ đêm đó cô đã tha thứ cho anh nhưng khi cô tỉnh lại cô vẫn lạnh lùng với anh. Phan Hoàng không biết rốt cuộc cô đang suy nghĩ điều gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện