Sau khi dùng bữa vui vẻ, Phan Kiên lên phòng ngủ cùng ba mẹ, cô lấy hình siêu âm cho con trai xem “Con có thấy em không?”

“Đây là gì mẹ, Kiên không biết xem” cậu cầm tấm hình siêu âm chưa biết xem thế nào.

Cô chỉ vào chấm đen lớn trên tấm ảnh siêu âm “Em bé đây nè. Em bé còn nhỏ nên Kiên chưa nhìn rõ được em, vài tháng nữa bụng mẹ sẽ to hơn, Kiên sẽ nhìn rõ được em bé và còn được cảm nhận em bé đạp nữa” cô vừa giải thích vừa vuốt đầu con trai.

“Em bé biết đạp nữa hả mẹ?” cậu bé lần đầu được làm anh hai nên còn nhiều bỡ ngỡ.

“Đúng rồi. 1 tháng nữa Kiên sẽ được thấy em bé đạp, Kiên có thể trò chuyện với em, em bé sẽ nghe và đạp vào bụng mẹ để trả lời Kiên đó”

“Thích quá.....nhưng mà em đừng đạp mạnh vào bụng mẹ nha, mẹ sẽ đau” cậu bé vỗ nhẹ vào bụng của mẹ để dặn dò em.

Phan Hoàng bước ra từ phòng tắm anh nhìn 2 mẹ con vui vẻ anh cũng cảm thấy hạnh phúc. Anh nhìn Phan Kiên xong liền nói “Đến giờ ngủ rồi, ba dẫn Kiên về phòng nha” anh muốn tập cho con tính tự lập.

“Kiên muốn ngủ cùng ba mẹ” cậu bé nhanh nhảu đáp.

“Kiên lớn rồi, về phòng Kiên ngủ đi” anh vẫn kiên định.

“Mẹ cho Kiên ngủ ở đây mà, phải không mẹ?” cậu bé quay sang cầu cứu mẹ.

“Ừm. Kiên phải ôm mẹ ngủ đó” cô thì rất thương con trai nên luôn muốn ôm con ngủ.

“Con sắp làm anh hai, là người lớn rồi, con phải ngủ phòng của con, đây là phòng của ba mẹ” Phan Hoàng nghiêm túc nhìn con nói.

“Kiên không muốn, Kiên muốn ngủ cùng mẹ à” cậu bé bĩu môi.

“Nhưng ba không đồng ý, Kiên có nghe lời ba không” anh lớn tiếng nói.

“Kiên muốn ngủ cùng ba mẹ mà, Kiên muốn ôm mẹ ngủ, mẹ....” cậu bé mếu máo sắp khóc, quay sang nhìn mẹ.

“Anh sao vậy? Em đã nói hôm nay con ngủ ở đây mà” cô trừng mắt nhìn anh vì anh lớn tiếng làm con sợ. Cô quay sang dỗ ngọt ôm con trai vào lòng “Kiên ngủ cùng ba mẹ nha. Không được khóc nè mẹ thương”.

Cậu bé gật đầu ánh mắt hơi khẽ nhìn anh vì sợ, sau đó hai mẹ con nằm ôm nhau, Phan Hoàng chỉ biết đứng thở dài lắc đầu rồi cũng bước lên giường nằm cạnh con. Cậu bé ôm bụng cô hỏi.

“Mẹ mang thai em trai hay em gái vậy mẹ?”

“Con thích em là trai hay gái?” cô hỏi ngược lại con.

“Kiên thích em trai, vì em trai sẽ chơi đồ chơi với Kiên, mẹ nhớ đẻ em trai nha mẹ” cậu bé thích chơi đua xe, robot nên cậu nghĩ em trai sẽ dễ chơi cùng.

“Mẹ sẽ đẻ em gái, vì ba thích con gái” cô chưa kịp trả lời Phan Hoàng đã lên tiếng.

“Kiên thích em trai” cậu bé quay sang khẳng định với anh.

“Ba thích con gái” anh lại trừng mắt với con, vì nãy giờ con giành vợ của anh nên anh cũng quạo.

“Kiên thích em trai, mẹ phải đẻ em trai để chơi với Kiên” cậu bé nhăn mặt nói.

“Kiên thích em trai thì nói vợ đẻ cho Kiên, mẹ sẽ đẻ con gái vì mẹ là vợ của ba” anh bắt đầu cãi bừa như con nít.

“Anh nói gì vậy!” cô trừng mắt nhìn anh nhắc nhở anh đang nói xàm rồi. Cô cũng quay sang nhìn con trai, cô muốn cậu bé sẽ vui dù là em trai hay em gái. “Mẹ mệt hai ba con quá. Con trai hay con gái đều được. Em gái cũng chơi với Kiên được vậy. Giống như bây giờ mẹ chơi cùng với Kiên đó”. Sau dó cũng tiếp tục quay sang nhắc nhở anh “Anh làm ba trẻ con mà tính tình y chang trẻ con” cô đánh vào tay anh đang ôm cô mắng.

“Anh trẻ con hồi nào?” anh vẫn còn nhây nên hỏi lại vợ.



“Anh ngủ đi” vì con trai đang ở đây nên cô không muốn trách anh trước mặt con.

“Em không ôm anh sao anh ngủ được” anh làm nũng với vợ.

“Anh đừng có để con cười” cô cũng bất lực với anh.

“Mẹ bận ôm Kiên rồi” cậu bé thấy mẹ đang ôm cậu nên nói sợ anh không biết.

“Em ôm anh đi” anh kéo tay vợ.

“Ba làm Kiên đau” vì anh kéo mạnh tay vợ nên đè người con.

“Kiên đau ở đâu mẹ xem nào?” cô vừa nghe con trai kêu đau liền hỏi.

“Mẹ vào giữa nằm đi, để ba và Kiên đều ôm được mẹ” Phan Hoàng bị cho ra rìa nên tìm cách.

“Con còn nhỏ con phải nằm giữa” cô nhìn anh nói.

“Em nằm giữa đi” Phan Hoàng lặp lại lần nữa.

“Mẹ nằm giữa đi, Kiên không nằm kế ba đâu” cậu bé cũng quạo anh nãy giờ nhưng vì anh làm ba nên không cãi lại được. (Ông làm ba tui hơi lâu rồi đó \=)) )

“Kiên nằm ở ngoài được không?” cô sợ con lăn nhiều sẽ té xuống đất.

“Dạ được” Phan Kiên nói rồi đứng lên cho mẹ vào giữa nằm.

Diệu Ngọc vừa vào giữa anh đã ôm hôn vợ, vì nãy giờ đợi lâu nên cũng thèm khát, Phan Kiên cũng không vừa cậu bé cũng nhanh tay ôm mẹ nhưng lại không nhanh bằng anh, Phan Hoàng đã ôm bụng và hầu như gần hết chỗ ôm của con nên cậu bé ôm ngực mẹ. Anh hôn lấy hôn để người cô, hôn một lúc đụng vào tay con trai đang đặt vào ngực cô, anh vội lấy tay con ra.

“Đây là của ba, Kiên không được chạm vào biết chưa” anh nhắc nhở cậu nơi đó của vợ chỉ anh mới được chạm vào.

“Ba ôm hết người mẹ rồi” cậu bé cũng nói lí do vì sao cậu ôm ngực mẹ.

“Ba xin lỗi. Kiên ôm bụng mẹ đi” anh nói rồi đặt tay con trai vào bụng vợ.

Phan Kiên ôm một lúc liền nhớ ra điều gì cậu bé nói “Đây là của mẹ mà đâu phải của ba” cậu chỉ vào ngực cô.

“Mẹ là vợ của ba nên của mẹ cũng là của ba” Phan Hoàng muốn nói gì cũng nói được.

“Con nói đúng rồi, đây là của em, anh lấy tay ra đi” cô đánh vào cái tay hư của anh.

“Em là của anh” anh hôn vào má vợ.

Diệu Ngọc chưa kịp phản ứng lại, con trai đã hỏi tiếp “Mẹ, lần trước mẹ ói có phải vì mẹ có em bé không?” cậu bé nhớ lại lúc ăn cơm tại nhà ngoại.

“Đúng rồi, Kiên nhớ hay vậy” cô rất bất ngờ vì không nghĩ con trai biết cách quan tâm như thế. Cô quay sang ôm hôn con trai.

“Kiên thấy mẹ mệt. Kiên thương mẹ” cậu bé vuốt nhẹ mặt mẹ xong ôm hôn mẹ.

“Cục cưng của mẹ giỏi quá. Mẹ thương Kiên nhất trên đời” cô tiếp tục ôm hôn con trai đắm đuối.

Có một người tiếp tục bị bỏ rơi buồn bã nói “Anh cũng giỏi mà, em thương anh nhất trên đời đi” Phan Hoàng chồm người qua ôm vợ, mặt anh áp má lên vai vợ.

“Thương con không lỗ, thương anh là lỗ to, em thương con thôi” cô búng nhẹ vào mũi anh.



“Em thiên vị quá, em thương không đồng đều. Anh tủi thân đó” anh buồn bã làm nũng.

“Kệ anh” cô bĩu môi lại với anh.

“Vợ.....con ngủ rồi em phải là của riêng anh đó.....” anh thủ thỉ vào tai vợ.

“Anh dỗ con ngủ đi” cô nói nhỏ vào tai anh. Nãy giờ cô thấy anh bị bỏ rơi nên tội nghiệp.

“Phan Kiên, ngủ sớm đi con. Mai còn đi học” Phan Hoàng nghe vợ nói xong liền nhắc nhở con.

“Ba cho Kiên thức xíu nữa đi” cậu bé còn muốn nằm chơi.

“Mai Kiên đi học sớm, ngủ đi con, mẹ thương” cô phải dỗ để con ngủ, 2 vợ chồng mới có không gian riêng.

Nằm chơi tầm 15 phút Phan Kiên cũng chịu ngủ. Phan Hoàng thấy con đã ngủ say liền nhỏ nhẹ nói vào tai cô “Con ngủ rồi vợ ơi!”

Diệu Ngọc nghe thế cô nhẹ nhàng đỡ đầu con trai đang nằm trên tay cô đặt xuống gối, cô nằm thẳng ra để tận hưởng trọn vẹn cái ôm của chồng, cô ôm tay anh đang vòng tay qua bụng mình “Anh suốt ngày cà nanh với con”

“Em luôn thương con, bỏ bê anh” anh tỏ vẻ buồn bã nhìn vợ.

“Con là để thương, chồng là để yêu” cô dỗ ngọt để anh đỡ tủi thân. Phan Hoàng nghe thế anh cười tươi vì cảm thấy được an ủi anh hôn mạnh vợ.

“Vợ à. Chúng ta đi du lịch nha” Phan Hoàng đề nghị vợ.

“Sao tự nhiên anh muốn đi du lịch?” cô chưa hiểu, vì dạo này thấy công việc anh cũng bận.

“Lâu rồi chúng ta không đi chơi cùng nhau. Anh muốn chúng ta dành nhiều thời gian để đi du lịch cùng nhau” vì lâu rồi 2 vợ chồng không đi chơi riêng nên anh muốn cả 2 có nhiều thời gian bên nhau.

“Công ty đang nhiều việc anh sắp xếp được không? Hay để mai mốt việc bớt một xíu chúng ta đi cũng được” cô biết công ty anh đang chuẩn bị kí hợp đồng nên rất bận.

“Bây giờ bụng em chưa lớn đi chơi sẽ dễ hơn, vài tháng nữa bụng sẽ to hơn em sẽ nặng nề lắm, anh sợ đi em sẽ mệt” anh lo cho vợ.

“Anh định đi đâu?” cô nghĩ lại thấy anh nói đúng nên cũng đồng ý.

“Em thích đi đâu?”

“Em thích biển, chúng ta đi biển nha” cô rất thích đi biển.

Phan Hoàng gật đầu “Chúng ta đi Maldives nha. Thiên đường của tình yêu và là nơi đẹp nhất của nhân loại. Chúng ta phải đến đó trước khi nó biến mất”

Diệu Ngọc nghe anh nói liền chần chừ vì nơi đây cô đã từng đến cùng Thế Duy. Bây giờ cô đã dành trọn trái tim cho Phan Hoàng nên cô sợ quay lại nơi đây cô sẽ ít nhiều gì nhớ lại kỉ niệm giữa cô và Duy tại nơi này và cô không muốn điều đó xảy ra, trong lòng cô hiện tại chỉ có một mình Phan Hoàng, nên cô tìm cách từ chối “Mình đi trong nước nha anh. Em thấy trong nước cũng có nhiều biển đẹp lắm”

“Em xem Maldives chưa, đẹp lắm” anh muốn thuyết phục vợ đi Maldives.

“Em xem rồi.....nhưng mà xa lắm. Em muốn đi trong nước cho gần” cô viện cớ.

“Ừm. Đi trong nước cũng được, chỉ cần em vui là được” anh nói rồi hôn vợ.

“Ngủ thôi anh, em mệt rồi” vì mang thai nên cô hay buồn ngủ.

Phan Hoàng gật đầu “Vợ yêu ngủ ngon”

“Chồng yêu ngủ ngon” cô hôn anh. Cứ thế cả 3 người ôm nhau ngủ rất bình yên và hạnh phúc......
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện