Phan Hoàng và Diệu Ngọc đến Phú Quốc trước, vừa bước xuống sân bay anh đưa cho vợ một chiếc hộp đen nhỏ. Xe chạy đến một khu villa cạnh biển, anh nắm tay vợ bước vào căn villa có tên “Dieu Ngoc’s House” cô ngạc nhiên khi thấy căn villa có tên mình cô chùn bước quay qua nhìn anh ý cô muốn hỏi sao lại có tên cô vì những căn khác không có để tên chủ nhân ở đó.

“Dieu Ngoc’s House. Đây là nhà của vợ đó” Phan Hoàng không để vợ tò mò anh nói thẳng.

“Sao là nhà của em?” cô thắc mắc.

“Em mở chiếc hộp lúc nãy ra đi” Phan Hoàng hào hứng nói.

Cô mở chiếc hộp đen ra bên trong là 1 mốc chìa khóa đi kèm chiếc thẻ từ rất đẹp, cô thắc mắc chưa hiểu chuyện gì “Đây là gì vậy anh?”

“Vợ mở cửa nhà của vợ đi” anh chỉ về phía cửa muốn vợ tự tay mở cửa nhà của mình.

Diệu Ngọc nghe lời anh cô quẹt chiếc thẻ vào cửa, cánh cửa mở ra bên trong là 1 dãy nhân viên đứng xếp hàng cầm hoa quà làm tiệc chúc mừng cô, có một cậu nhân viên cầm bó hoa lớn bước đến cô “Chào mừng thiếu phu nhân đến với ngôi nhà mới của mình”

Diệu Ngọc còn đang bối rối chưa hiểu chuyện gì cô quay sang nhìn Phan Hoàng, anh tươi cười lấy bó hoa từ tay cậu nhân viên kia vì đó là bó hoa anh tặng riêng cho vợ nên rất to và đẹp “Chào mừng vợ đến với tổ ấm của chúng ta. Đây là món quà anh muốn dành tặng em. Em có thích không?” anh đưa bó hoa cho vợ hồi hộp hỏi. Anh muốn biết phản ứng của cô.

Diệu Ngọc nhìn anh rồi đột nhiên rơi nước mắt xúc động, anh bối rối không nghĩ là vợ anh lại khóc “Em sao thế, sao lại khóc....anh....anh làm gì sai hả? Anh xin lỗi” anh không biết vì sao vợ khóc nên cứ nói đại câu xin lỗi.

Diệu Ngọc thấy anh nói xin lỗi cũng bật cười vì cô không nghĩ anh ngốc đến thế, cô khóc vì hạnh phúc không phải vì anh làm gì có lỗi “Em khóc vì hạnh phúc chứ anh có sai gì đâu mà xin lỗi. Ngốc quá”

“Anh làm tất cả để mong vợ vui thế mà vợ lại khóc làm anh hết hồn” anh gãy đầu.

Diệu Ngọc lấy lại bình tĩnh cô lau nước mắt và ôm anh “Em vui và hạnh phúc nhiều lắm cảm ơn anh” cô quay sang thấy quanh nhà được trang trí bong bóng, bánh và hoa cô quay sang hỏi anh “Anh chuẩn bị tất cả luôn hả?”

Phan Hoàng tươi cười trả lời “Anh chỉ chuẩn bị nhà và bó hoa này thôi. Còn tất cả là do nhân viên resort chuẩn bị để chào mừng chủ nhân mới của căn villa”



Diệu Ngọc quay sang nhìn tập thể nhân viên đang đứng chúc mừng cô “Cảm ơn mọi người”

“Đây là việc chúng tôi nên làm, thiếu phu nhân thích là được ạ” nhân viên lúc nãy nói tiếp.

“Mọi thứ đều rất đẹp tôi thích lắm” cô trả lời lại.

“Hy vọng thiếu gia và thiếu phu nhân sẽ thích ngôi nhà này. Bây giờ chúng tôi xin phép đi trước để không gian riêng cho 2 vị, nếu 2 vị có cần gì cứ gọi chúng tôi” nhân viên cúi đầu chào tạm biệt rồi bước ra khỏi phòng.

Lúc này căn villa chỉ còn lại 2 vợ chồng “Anh làm em bất ngờ thật đó. Sao tự nhiên lại mua nhà tặng em?” cô nhìn anh nghiêm túc hỏi.

“Khi em mang thai Phan Kiên anh đã không làm được gì cho em, lần này anh không muốn mình vô tâm như lần trước nữa. Món quà đầu tiên khi em mang thai con chúng ta và cũng là tình cảm của anh dành cho em. Em muốn có một tổ ấm, nơi đây sẽ là tổ ấm của chúng ta. Nếu trong cuộc sống có mệt mỏi nhiều quá hãy ra đây nghỉ ngơi relax lại mọi thứ em sẽ thấy dễ chịu hơn. Anh muốn em sẽ hạnh phúc nhất khi bên cạnh anh. Em có thích không?” Phan Hoàng nắm tay vợ chân thành nói.

Diệu Ngọc gật đầu “Có em thích nhiều lắm. Cảm ơn anh chồng của em” cô ôm chặt anh, lúc này cô lại rơi nước mắt. Anh ôm vợ biết được cô đang khóc anh lại lo lắng “Sao vợ anh lại khóc nữa rồi” anh lau nước mắt cho vợ.

Diệu Ngọc nức nở “Từ lúc ba mất, em phải luôn gồng mình làm tất cả mọi thứ, nhiều lúc.....cũng mệt mỏi đến mức em muốn bỏ cuộc......nhưng mà em không thể làm vậy bởi vì em còn phải lo cho mẹ và Huy nữa. Nhưng mà bây giờ có anh, bên cạnh anh em được nhõng nhẽo, được quan tâm, được yêu thương.......nhiều khi em thấy em giống trẻ con quá” cô nói trong nước mắt.

Phan Hoàng lau nước mắt cho vợ, anh nhẹ nhàng ôm vợ vào lòng “Ở bên anh em không cần phải mạnh mẽ, bởi vì bờ vai này là để che chở cho em. Em hãy là con mèo nhỏ của anh, đừng gồng mình làm con hổ không hợp với em đâu” anh nhìn vợ chân thành pha chút trêu đùa để vợ không khóc nữa.

“Cảm ơn chồng, có anh, có các con, em luôn có một mái ấm để trở về” cô tựa đầu vào vai anh hạnh phúc.

“Anh không dám hứa sẽ yêu em mãi mãi. Nhưng anh hứa mỗi khoảnh khắc chúng ta bên nhau anh sẽ yêu em nhiều nhất có thể. Anh sẽ cố gắng là bờ vai vững chắc để che chở và yêu thương ba mẹ con. Love you em yêu” anh hôn môi vợ.

“Ba mẹ con. Anh muốn 2 đứa thôi hả?” cô đột nhiên quay sang nhìn anh. Cô nhớ anh đã từng nói anh muốn có một đội bóng.



“2 đứa là đủ rồi, anh không muốn vợ phải vất vả đâu” nhìn thấy vợ mang nặng đẻ đau anh rất xót.

“Chồng em đáng yêu quá” cô hạnh phúc vì anh biết suy nghĩ cho vợ.

“Vợ à. Em chỉ việc xinh đẹp và hạnh phúc cả thế giới để anh lo” anh ôm chặt vợ vào lòng.

“Anh lo cho em hết á? Sẽ vất vả lắm đó chồng à” cô lo anh sẽ vất vả.

“Anh vất vả mấy cũng không quan trọng, quan trọng là em và các con vui và hạnh phúc là được. Anh làm tất cả để lo cho gia đình mình. Có em bên cạnh anh không thấy vất vả gì cả. Yêu em” anh hôn vợ âu yếm.

Diệu Ngọc và anh trao nhau những lời yêu thương, sau đó 2 vợ chồng nghỉ ngơi để đi dạo biển và dùng bữa tối. Cả 2 cùng nhau ăn tối rất vui. Sau đó 2 vợ chồng trở lại villa, cô skincare xong đến bước thoa dưỡng thể. Phan Hoàng đi lại muốn thoa giúp vợ.

“Để anh giúp em” anh cầm chai dưỡng thể. Sau đó từ từ kéo áo vợ xuống để thoa khắp người cô.

Diệu Ngọc cũng không từ chối, cô ngoan ngoãn ngồi lên giường đưa chân cho anh thoa. Đến khi tới vùng bụng nhô ra của vợ nơi có một sinh linh bé bỏng, anh thấy được chiếc sẹo lớn ngay tại bụng cô, tay anh không còn thoa điêu luyện như trước đó nữa mà thay vào đó là sự xót xa, anh biết sau khi phẫu thuật sinh con sẽ để lại sẹo nhưng anh không nghĩ nó to như thế đây là lần đầu tiên anh nhìn gần và rõ như thế.

“To như thế sao? Em đã phải chịu đau đớn rất nhiều” tay anh chạm vào vết sẹo dài trên bụng vợ xót xa, mắt anh có long lanh như sắp khóc.

“Đúng là có đau nhiều nhưng mà đổi lại em được thấy chào đời và lớn lên khỏe mạnh như thế bao nhiêu đau đớn đều tan biến hết” cô nhìn vết sẹo hạnh phúc nói, cô không xem đó là sự xấu xí mà đó là niềm tự hào của riêng bản thân cô, bởi vì cô được làm thiên chức thiêng liêng là làm mẹ.

Phan Hoàng chăm chú quan sát vết sẹo ấy “Rất đẹp. Anh sẽ luôn ghi nhớ và trân trọng” anh hôn vào vết sẹo trên bụng vợ.

Diệu Ngọc ôm cổ chồng mình vì anh đang quỳ xuống để thoa dưỡng thể vào bụng cô “Anh à, chúng ta trải qua rất nhiều khó khăn mới có ngày hôm nay, em muốn mình sẽ trân trọng khoảnh khắc này để sau này không làm tổn thương đối phương nữa”

“Anh biết rồi vợ à. Love you em yêu” anh ngước lên ôm hôn vợ. Cả 2 trao nhau những nụ hôn nồng cháy và ngọt ngào. Diệu Ngọc lúc này không mặc áo vì để anh thoa dưỡng thể, Phan Hoàng đã tự cởi chiếc quần nhỏ của mình ra, chiếc áo của anh cũng bị vợ vứt xuống giường. 2 vợ chồng tận hưởng khoảnh khắc hạnh phúc bên nhau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện