edit: hướng dương xanh

Vào lúc giữa trưa, Khấu San Dung mang theo tư liệu cùng hàng mẫu rời công ty, chuẩn bị đến chỗ hẹn gặp khách hàng. Phía sau bọn phóng viên cũng rục rịch đuổi theo khiến cô không khỏi tức giận nhưng công việc quan trọng hơn nên cô liền cho qua không để ý tới.

Đây là lần đầu tiên cô phải trực tiếp thương lượng với khách hàng vì vậy cô đặt hết tâm trí của mình vào vị đại sư điêu khắc có tiếng kia, hơn nữa các nghệ thuật gia tính tình thường rất cổ quái. Ông ấy lại không thích sự chú ý quá đáng của bên ngoài. Lần này đến đây rất ít người biết ông vốn có ý định vừa nghỉ ngơi và điều hành công việc trong âm thầm, không ầm ĩ.

Khách hàng này rất khó tính, yêu cầu lại rất nhiều bất quá cô đối với thiết kế rất có hứng thú lại bị cái tính kiên trì, hiếu thắng của bản thân mà thúc đẩy nếu không cô cũng sẽ không chịu nổi công việc vất vả này. Tính tình quả có không vui nhưng cô vẫn là tươi cười, nhẫn nhịn xuống vậy.

“ Lần trước người đại diện của ta đã làm hỏng hết buổi triển lãm nghệ thuật tại New York, ta rất là tức giận! Lần này đến Hồng Kông làm triển lãm cá nhân ta đã tiếp qua rất nhiều công ty thiết kế nhưng vẫn chưa chọn được nơi hợp ý mình.” Ông là người xứ cảng thơm và là một nhà nghệ thuật điêu khắc nổi tiếng ở Trung Quốc, tuổi tầm bốn mươi, dáng người cao vừa phải, ăn mặc trang nhã.

Cô nhìn ông ta đang xem bản thiết kế mày nhíu chặt dần dần giãn ra , khóe miệng nhếch lên tươi cười. “Nhìn cô tuổi còn trẻ, bộ dáng giống thiên kim tiểu thư chưa từng động tay làm việc không thể tưởng được rất có tài năng.”

“Tôi coi như đây là lời khích lệ.” Ngài yên tâm dự án của ngài tôi đảm bảo trong vòng một tháng sẽ hoàn xong. Ngay từ lúc bắt đầu cô rất là lo lắng, run sợ nhưng hiện tại gặp biến cũng không biết sợ hãi.

Hai người tính khí tương đồng, tâm cao khí ngạo hợp tác với nhau rất tương xứng.

Đối với tác phẩm của mình mà còn không tin tưởng thì liệu có khách hàng nào muốn giao việc cho mình nữa? Suy nghĩ như vậy Khấu San Dung liền rất mạnh dạn bày tỏ ý tưởng thiết kế của mình còn có hơi khoa trương vài thứ, cô không thể ngờ rằng chính sự tự tin thể hiện của bản thân khiến khách hàng rất hài lòng.

“ Ta rất mong đợi buổi triển lãm tại Hồng Kông vào tháng sau.” Điêu khắc đại sư lời nói ý tứ, mỉm cười vươn tay, cùng cô bắt tay hợp tác.

Cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm, khách hàng vẫn là tin tưởng giao trách nhiệm cho cô gánh vác. Cái bắt tay kia khiến cô rất khoái trá, trong công việc mới cô đã hoàn thành được công tác mà hơn hết rất là viên mãn.

Tâm tình vui vẻ, sung sướng không thôi từ khi tốt nghiệp đại học đến bây giờ cô là lần đầu có cảm giác nhiệt huyết sôi trào hứng khởi với thành công của mình.

“Đến lúc đó hy vọng anh xã của cô có rảnh đến tham dự.”

“Ai?” Anh xã của tôi?! A.. đúng là cô đã kết hôn, chứng minh thư rõ ràng khắc ba chữ Văn Nhân Chấn ở bên cạnh.

“Ha …ha không thể tưởng được cô còn rất hài hước.” Điêu khắc đại sư nghĩ đến cô là đang nói giỡn, lại tiếp tục cười to tiếng.

Nhưng ông tuyệt đối sẽ không tin tưởng cô gái trước mắt thật sự quên mất mình đã kết hôn.

“Ha ..ha……” Bởi vì không biết trả lời thế nào cô là phối hợp cùng đại sư điêu khắc cười to vui vẻ.

Công việc thỏa thuận coi như xong, hai người lần lượt rời đi. Bởi vì ở nhà hàng bàn chuyện thật lâu cô đã sớm quên mất phía sau còn có người theo dõi.

Giờ giấc làm việc của cô rất linh hoạt nghĩ như vậy nếu trở về công ty cũng không có việc gì gấp, cô liền quyết định về nhà sớm sử dụng bồn tắm mát xa thủy lực lớn trong phòng tắm, cho thêm chút tinh dầu hoa hồng ưa thích, tắm rửa sạch sẽ gội sạch mệt mỏi cả ngày hôm nay.

Cô mở cửa xe ngồi vào bên trong, trên đường lái xe về đi ngang qua cao ốc nơi Văn Nhân Chấn làm việc, cô đột nhiên nhớ đến trước đây cô và chị gái đến tìm hắn, có đôi khi hắn bận việc chị gái sẽ mang cô đến quán ăn gần đó ăn một suất gà hầm, còn có những chiếc bánh thơm ngon, cùng thưởng thức một ly hồng trà, hai chị em cô toàn bộ buổi chiều đều ở đây.

Bất tri bất giác cô dừng lại ở phía trước, mở của xe đi đến quán ăn quen thuộc quyết định mua bữa tối mang về nhà.

Tiếng chuông gió treo trước cửa khẽ vang lên khi có khách bước vào.

“ Tút..tút…” tiếng chuông điện thoại của người nào đó vang lên “ Chuyện gì?”

Khiến Khấu San Dung nhát gừng trả lời điện thoại thì chỉ có một người.

“Cô đang ở đâu?”

“ Khu Tà Giác… không phải vậy, ai cần anh lo!” Cô nhanh miệng đem địa điểm đến mà khai, phiền não cô nhanh chóng lấp liếm.

“ Trùng hợp vậy? Tôi cũng đang nghĩ đến đó thưởng thức buổi trà chiều, cô đã ở đó thì giúp tôi gọi một phần đã, sau năm phút nữa sẽ đến gặp cô.”

“Tôi vì sao phải giúp anh gọi món? Tôi mới không cần chạm mặt với anh–”

Cô thấp giọng cự tuyệt nhưng hắn nói xong liền lập tức cúp điện thoại không nghe cô nói thêm gì nữa.

“Đáng giận……” Hắn không đợi cô đáp ứng liền gác điện thoại, cô không muốn để ý tới lời hắn, mua xong thức ăn cô muốn nhanh trở về nhà, quản hắn làm chi!

Cô ở quầy phục vụ gọi thức ăn còn nhờ nhân viên quán làm nhanh một chút “ Tôi đang vội làm phiền nhanh nhanh một chút, cám ơn nhiều.”

Không ngờ mới vừa nói xong câu đó, phía sau đã truyền đến thanh âm quen thuộc, giọng nói khiến cô rất chán ghét…

“ Thêm một phần gà cùng cà phê không đường sữa, gộp chung.”

Gặp quỷ, không phải nói năm phút đồng hồ sao? Rõ ràng chỉ qua một phút đồng hồ! Cô quay đầu, trừng mắt nhìn người trước mắt này nói dối không xấu hổ – tên hỗn đản.

“ Nào chúng ta tìm bàn để ngồi” Văn Nhân Chấn lấy ra bóp da thanh toán tiền, nhìn cô mỉm cười rồi nắm tay cô đi đến cái bàn trống duy nhất trong quán.

Hai người ngồi ở bàn tròn gần ngay cửa sổ, có thể nhìn thấy rất rõ người qua lại trên phố, đương nhiên người qua đường cũng có thể thu hết nhất cử nhất động của bọn họ vào đáy mắt.

“Tôi không cần.” Khấu San Dung lập tức cự tuyệt. Ai kêu hắn là Văn Nhân Chấn, cô thực ghét hắn, muốn cùng hắn hai người thân mật ăn cơm, cô sợ nuốt không trôi!

“Cô nhẫn tâm để tôi một người?” Văn Nhân Chấn vẻ mặt đau khổ nhíu mày.

“Vì sao không thể? Tránh ra!” Cô chán ghét khuôn mặt đào hoa của hắn còn có âm thanh dụ ngọt kia, đã mấy đêm liền hắn lợi dụng cô làm việc đến khuya, ngủ gục trên máy tính đều là hắn nhẹ nhàng ôm cô về giường, ở bên tai cô thì thầm thở dài rồi còn hôn trán cô chúc ngủ ngon.

Hành động của hắn làm cho cô kinh ngạc, khó hiểu một thời gian dài, cô thật không hiểu hành động của hắn có ý đồ ra sao.

Mỗi sáng sớm, hắn và cô đều ở trên bàn cơm đối chọi gay gắt, không hẳn là cô chủ động khởi xướng mà là Văn Nhân Chấn bắt đầu trước đem cô chọc giận không thể khống chế.

Cô không hiểu hắn đang muốn làm cái gì, hắn muốn dùng phương pháp đối phó với những phụ nữ khác để đối phó cô sao? Hắn nghĩ đến cô sẽ mắc mưu sao?! Nằm mơ!

“Dung Dung, cô còn để bụng chuyện hồi sáng sao?”

Không có…nín nhịn không được buồn cười một tràng cười to phát ra, bọn họ đối chọi nhau gay gắt nhưng Khấu San Dung xác định tiếng cười trong sáng kia không phải của hắn, nhìn chằm chẳm mặt hắn kia thật sự là ai?

Ngốc nghếch!

Dời tầm mắt nhìn xung quanh xem xét, cô bắt gặp trong quán nhiều nhân viên cùng thực khách rất hiếu kỳ nhìn bọn họ. Cô giả vờ không phát hiện thực sự còn có cái nhìn xuyên thấu, mạo muội dò xét trên người cô.

Trời ạ, những người ở đây sẽ không nghĩ đến cô cùng Văn Nhân Chấn liếc mắt đưa tình chứ? Làm cho cô xấu hổ đến chết đi được!

“ Thức ăn của hai vị đây, mời dùng ngon miệng”

Đang muốn la mắng thì nhân viên phục mang đến thức ăn khiến cô đành áp chế xuống cơn nóng giận đợi họ đi rồi, xung quanh cũng không ai để ý nữa, vừa lúc Văn Nhân Chấn đang định ăn gà hầm, miệng mở to cô liền ý tứ lợi dụng khăn trải bàn dài ở bên dưới dùng gót giày cao gót của mình đá hắn thật mạnh.

“Á –” Văn Nhân Chấn thiếu chút nữa sặc sụa không phải bởi vì đau mà là hắn đau bụng, nín nhịn là hắn không thể phì cười thật to.

Khi dễ cô thật sự rất vui nhất là trước mặt công chúng.

Cô chán ghét hắn, cùng hắn đối chọi gay gắt, nhưng ở bên ngoài cô vẫn luôn duy hộ hình tượng lẫn nhau, cực lực nhẫn nại, sẽ không lớn tiếng cùng hắn khắc khẩu, lại càng không nói những từ ngữ khó nghe.

Mọi người đều nhìn sai cô, cô không phải không hiểu thế sự, không hiểu sự tình mà còn có thể nhìn sắc mặt người khác mà ứng biến cô vốn là một thiên kim tiểu thư.

Vì sao mọi người luôn hiểu lầm cô ?

“Tốt lắm hay sao mà cười? Nhàm chán!” Cô giương mắt liếc hắn một cái, nhìn hắn ăn thật sự ngon lành, mà hương vị gà hầm cũng thật sự rất thơm, kích thích cảm giác thèm ăn của cô.

Rõ ràng buổi trưa cô đã ăn rất no, bây giờ còn chưa tới buổi tối bụng cô đã réo rồi, đáng giận đều là do hắn làm hại mà!

Mặt kệ cô vẫn nên ăn phần của mình, vừa ăn mắt còn nhìn trừng hắn.

Đáng giận, cô thật sự hảo ăn, nhưng là sẽ béo lên……

“ Cùng thưởng thức trà chiều với cô tôi thật sự vui vẻ!” Hắn chân thành nói, dùng ngữ khí sủng nịnh đối đáp sau đó xem biểu tình trợn mắt tức giận của cô với hắn.

Văn Nhân Chấn không khỏi cười khổ. Hắn đại khái có khuynh hướng thích bị ngược đi, cho dù biết cô không tin lời hắn nói, cũng không quan trọng hắn vẫn là muốn nói cho cô nghe. Biết rõ không có khả năng, lại hy vọng một lần cô bởi vì lời hắn nói mà mặt đỏ tim đập, lộ ra biểu tình xấu hổ. ( yêu anh quá đi!..đáng thương ủng hộ anh cố lên nhé!)

“Anh siêu phiền.”

Cô mắt trợn trắng. Đương nhiên không có biểu hiện xấu hổ thẹn thùng cho hắn thấy, cô là ai cô chính là Khấu San Dung, nào có dễ dàng như vậy lấy lòng!

Cùng nhau đấu võ mồm, ăn cơm uống trà chiều nhưng Văn Nhân Chấn phải trở lại công ty không thể cùng cô về nhà. Ra khỏi quán hắn vẫn là nắm lấy tay cô dẫn đến bãi đậu xe.

“Lái xe chậm một chút.”

“Lắm lời!” Nàng đảo cặp mắt trắng dã, cảm tạ hảo ý của hắn.

“Đi đường cẩn thận.”

“Thực phiền mà…… Được rồi!” Cho dù cô thích làm trái ý hắn nhưng đối với thái độ ân cần quan tâm dặn dò của hắn cô không nghĩ cự tuyệt.

Được rồi — hai chữ nói ra cô hướng hắn nhẹ nhàng tỏ vẻ tiếp nhận, điều này làm cho hắn cảm thấy rất vui vẻ, khóe miệng lúc nào cũng tươi cười như hoa không khỏi giơ lên.

Hắn bất ngờ hai tay sờ sờ hai má của cô, cô cảm thấy kinh ngạc, sửng sốt một chút.

Lúc này, tia sáng chói đột nhiên léo lên!

“Tách.”

( Xứ cảng thơm: Hồng Kông)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện