Không phải cảm giác sai, mà là hoàn toàn chính xác, trong lúc bọn họ không phát hiện đã có chút gì đó thay đổi.

Thay đổi lặng lẽ trong sự ngầm đồng ý của Jaejoong…

Dùng tay chống cằm, ngồi trong văn phòng Hội học sinh nhìn chằm chằm người nào đó đang ngồi cạnh cửa sổ, công việc trong tay Han Kyung hiếm khi xử lý chậm đến vậy, ai bảo phản ứng của người nào đó còn hấp dẫn anh hơn cả chính sự cơ chứ! Mặc trên người bộ đồng phục hơi nhàu nhĩ ngồi tựa vào cửa sổ, rõ ràng là bộ dáng vừa tỉnh ngủ lại càng thêm phần mị lực cho vẻ đẹp bẩm sinh của cậu, hai mắt chuyển động trên sân vận động, chỉ chốc lát sau, khóe môi liền cong lên mang theo ý cười.

Ánh mắt cậu đang dõi về phía nào, chính là lớp đang học bóng rổ trên sân, có một người cậu học sinh dù bị thương nhưng vẫn dễ dàng giành được bóng từ tay đội kia, ném quả bóng theo một đường cong xinh đẹp, vào rổ.

Cảnh tượng như vậy đẹp đến kinh người.

“Cứ nhìn chằm chằm cậu ta như thế, không sợ lời đồn hai người hẹn hò sẽ càng lan rộng sao?” Đi đến sau lưng Jaejoong, Lee Dong Hae nhanh mồm nhanh miệng đưa ra nghi vấn.

“Bọn họ nói là việc của bọn họ, tôi không cần phải quan tâm… Cậu làm gì thế?” Phía sau cổ đột nhiên có cảm giác bị chạm vào, Jaejoong theo bản năng dùng tay ngăn Dong Hae.

Nhìn sắc mặt có chút tức giận của Jaejoong, Dong Hae ngược lại rất bình tĩnh.

“Trên cổ cậu có vết hồng hồng, giống như bị muỗi…”

“Dong Hae nói là trên cổ cậu có dấu hôn, đừng có cởi cúc áo vẫy gọi thế kia, sợ người khác không biết chuyện của cậu cùng Jung Yunho sao?” Nhàn nhạt bổ sung một câu, nét vui vẻ trên mặt Han Kyung chưa từng mất.

Trừng Han Kyung một cái, cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh, tay Jaejoong vẫn bất giác sửa sang lại đồng phục, dùng áo phủ lên vị trí Dong Hae vừa chạm vào.

“Hình như từ lần trước đến giờ, anh vẫn luôn đứng ngoài xem trò cười của tôi?” Jaejoong có chút khó chịu nhìn Han Kyung.

“Cậu muốn nói là từ lúc thấy cậu xấu hổ hay từ lúc tôi bắt đầu chú ý đến Jung Yunho?” Căn bản không sợ khiến cho Jaejoong tức giận, Han Kyung thuận miệng đáp trả.

Nheo mắt lại, nhìn Han Kyung làm bộ, ánh mắt của cậu hiển nhiên mang theo đe dọa, chỉ tiếc, Han Kyung không hề để nó trong lòng, ngược lại, Lee Dong Hae đột nhiên kinh hô với cảnh ở sân vận động bên ngoài.

“Ah, Jung Yunho…”

Ba chữ nhanh chóng thu hút ánh mắt của Jaejoong quay lại Yunho trên sân, chỉ thấy vừa nãy Yunho còn đang đắc ý với khả năng của mình giờ phút này ngã ngồi dưới đất, bên cạnh có một cô bạn cũng ngã.

Rất phong độ phủi bụi trên người, Yunho vươn tay kéo học sinh nữ kia, theo khẩu hình đoán chừng là hắn đang hỏi cô bạn có sao không, sau đó, cô bạn kia liền rất xấu hổ.

Cảnh này dù ai nhìn cũng đều cảm thấy là cảnh đẹp ý vui, duy chỉ mình…

Nhếc môi, Jaejoong trầm mặc thu hết thảy vào mắt, không hề có dấu hiệu tức giận lại khiến Han Kyung cười đến thoải mái.

“Sao không mau mang người về đi, nếu không cô bạn kia mà vừa ý Jung Yunho, cậu chẳng lẽ lại giống phụ nữ đi tranh giành đàn ông à?” Giọng điệu của Han Kyung hoàn toàn là đi xem kịch vui.

“Vậy thì sao?” Liếc Han Kyung một cái, Jaejoong đi đến bên cửa sổ, lựa chọn không để tâm đến việc dưới sân nữa.

“Không có gì, tôi chỉ là thiện ý nhắc nhở một chút…” Cắt đứt câu nói của Han Kyung là chuông di động đột ngột vang lên của Jaejoong.

Lấy di động ra, liếc dãy số gọi đến, trong mắt không tự chủ được ánh lên ý cười, ấn nút nghe, Jaejoong đi ra khỏi văn phòng hội học sinh, mà Han Kyung cùng Lee Dong Hae cũng thức thời không tiếp tục đề tài này…

『Làm sao vậy?』Giọng điệu của Jaejoong vẫn bình tĩnh như mọi ngày.

『Sao lại không xem nữa, tôi tưởng cậu rất thích xem tôi chơi bóng chứ?』Tự tin của Yunho toàn bộc lộ rõ.

『Ai nói tôi đang nhìn anh, tôi ngẩn người không được sao?』Ngừng lại, Jaejoong tiếp tục đè nén suy nghĩ trong lòng. 『Có rảnh gọi điện làm phiền tôi không bằng đi quan tâm cô bạn bên cạnh anh đi.』

『Nhìn thấy rồi à?』Không quá bất ngờ, giọng của Yunho lại tràn ngập vui vẻ.『Ghen sao?』

『Anh muốn tôi vì anh mà ghen như vậy à?』Nếu như Jaejoong nhớ không lầm, Yunho cứ một lát lại hỏi cậu những lời này, bây giờ như vậy, lúc ở cao ốc Kim thị cũng thế.

Quả thực, câu hỏi này khiến tâm tình cậu rất không ổn định…

『Muốn người mình thích quan tâm mình là chuyện đương nhiên mà, Kim Jaejoong, cần tôi nhắc nhở cậu sao?』Giọng nói của Yunho mang theo chút nghiêm túc.

『Không cần, anh nói tôi cũng không muốn nghe…』Lời tức giận còn chưa nói hết, điện thoại trong tay đã bị người giật, không cần quay đầu lại, Jaejoong cũng đoán được ai mới có lá gan làm việc này.

Nở nụ cười, Jaejoong vung đấm ra sau lưng, công kích vô cùng nhanh chóng, Yunho vội tránh qua, thuận thế kéo Jaejoong vào trong lòng!

“Nhất định phải như vậy sao, vừa thấy mặt đã dùng nắm đấm chào hỏi tôi?” Đưa mắt nhìn Jaejoong ngay gần trước mặt, dưới đáy mắt Yunho in đậm bóng dáng Jaejoong.

“Cái này gọi là thân thiết, không nhìn ra sao?” Giãy dụa tay đang bị Yunho nắm, trên khuôn mặt kiêu ngạo của Jaejoong bất giác hiện lên ý cười. “Người khác muốn tôi đánh, tôi còn ngại phiền.”

“Nói như vậy, tôi sau này phải tập thể hình cho thân thể cường tráng một chút mới có thể khắc chế được cậu, miễn cho trên giường bị cậu đánh chết.” Vươn lưỡi liếm vết thương nhỏ trên miệng do Jaejoong cắn, trong mắt Yunho tràn ngập ám chỉ.

Nhưng Jaejoong lại phản ứng khác thường nhíu mày muốn đẩy Yunho ra, Yunho không đồng ý, dưới sự ép bức của Yunho, mặt cậu bất giác đỏ hồng lên…

Cậu không phải chưa từng bị người đối xử như vậy, những lời hạ lưu hơn, cậu cũng đã từng nghe, nhưng chỉ có Jung Yunho trước mặt mới khiến cậu cảm thấy xấu hổ.

Từ lúc người đàn ông này xâm nhập thế giới của cậu, hết thảy mọi việc đã vượt quá mức độ lý giải của Jaejoong.

Vì hắn mà khuôn mặt xấu hổ hiếm thấy bị Han Kyung cười nhạo, sau đó nổi điên khóc trước mặt hắn, hiện tại lại chỉ vì mấy lời hắn nói mà xấu hổ, đây căn bản không phải cậu…

“Không quen sao?” Nghiễm nhiên nhìn thấu tâm tư Jaejoong, Yunho tới gần Jaejoong, không chút lo lắng liệu có học sinh khác đi qua phát hiện sự thân mật của hai người.

“Không quen cái đầu anh ấy, thả tôi ra, tôi phải đi học.” Jaejoong thầm nghĩ lợi dụng lúc này thoát khỏi Yunho, ngăn cản sự xấu hổ của cậu.

“Đã trốn nửa giờ rồi mà, còn học gì nữa.” Không để lý do của Jaejoong trong mắt, Yunho cười vô cùng sáng lạn: “Nếu như mặt của cậu còn hồng nữa, tôi sẽ trực tiếp kéo cậu về nhà đó.”

Dục vọng của Yunho toàn bộ in dưới đáy mắt, trần trụi biểu lộ trước mặt Jaejoong, khiến Jaejoong muốn tránh cũng không được, chỉ đành phải nhìn Yunho, tùy ý để Yunho cởi cúc áo cậu vừa cài lại, hôn lên chiếc cổ trắng mịn, sau đó mới chậm rãi buông Jaejoong ra…

“Trước hết tạm để cậu ghi nợ, về nhà tôi sẽ đòi lại sau.”

Tặng một ánh mắt khinh bỉ mạnh mẽ cho Yunho, Jaejoong nắm chặt cổ áo bị Yunho mở, trực tiếp quay người rời đi, chỉ là sau khi quay người, hai bên tai đỏ rực vì xấu hổ vẫn còn lộ rõ, khiến Yunho cười đến không thể ngừng được…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện