Cậu vẫn là cậu, chỉ có điều, bên cạnh có thêm một “cậu” nữa.

Quật cường, sửa không được.

Bởi vì hắn nói, chính cậu thích cậy mạnh, mới khiến hắn yêu…

Tại sao phải để lời Yunho nói trong lòng, ngay cả Jaejoong cũng không biết, hẳn phải trợn mắt lên đáp lời, nhưng thay đổi gần đây, ngay cả cậu cũng cảm giác được, còn tưởng rằng chỉ có Han Kyung thu lưu cậu lúc trước mới khiến cậu như vậy ──

“Là tôi nhầm, hay là… Cậu thật sự càng ngày càng đáng yêu?”

Carr cùng Yunho đi thăm bệnh đột nhiên cảm thán, ánh mắt Jaejoong ngay lập tức tràn ngập sát khí, ngay cả Lee Donghae đang chuẩn bị thuốc cho Jaejoong uống cũng cảm nhận được điều ấy, không dám nói gì cũng không dám ra ngoài, chỉ có Carr, vẫn không sợ chết tiếp tục cười.

“Trở nên đáng yêu nha, liệu có liên quan gì tới Boss bọn tôi không?” Nhướn mày, Carr hiển nhiên là đang khiêu chiến cực hạn nhẫn nhịn của Jaejoong.

Mấy lời này, cậu nghe Jung Yunho nói cũng đã đủ khó chịu rồi, hiện tại nghe từ miệng người khác, lại càng khiến cậu phát hỏa!

“Carr, cậu thật sự muốn chết phải không?” Trước lúc Jaejoong nổi bão, Yunho cướp lời mở miệng. “Sau này nếu tôi còn nghe thấy cậu bảo Jaejoong đáng yêu, tôi sẽ khiến cậu không nói được nữa.”

Ý thức được mức độ chân thật trong lời Yunho nói, Carr vội vàng dùng tay che miệng, tránh cho mình nói lời không lên nói mà vứt luôn cái mạng nhỏ này đi.

Y cũng không ngốc đến độ không nhìn ra, tầm quan trọng của Jaejoong với Yunho.

Lúc Jaejoong mất tích, Yunho chỉ vì muốn tìm người mà lệnh cho y cùng Kara gần như lục tung hết Hàn Quốc lên, không biết tốn bao nhiêu tiền cùng sức lực, mà hơn cả, cơn giận của Yunho, mới là thứ đáng sợ nhất.

Quả thật, so với việc mẹ nuôi hắn… Không, so với lúc mẹ nuôi hắn qua đời còn đáng sợ hơn gấp trăm lần, khiến cho hắn ngay cả việc đầu tư bên Mĩ gặp khó khăn cũng không quản, chỉ một lòng nghĩ làm thế nào để tìm được Jaejoong, tìm ở chỗ nào.

May mắn, người đã tìm được, bằng không đừng nói đến việc y cùng Kara có bao nhiêu đáng thương, chỉ sợ việc bên Mĩ cũng sẽ rối loạn dài dài!

Nhìn chằm chằm Yunho nhận thuốc từ tay Donghae, Jaejoong nằm trên giường thấy Yunho lại gần liền quay đầu đi, nói rõ không uống thuốc.

“Không uống thuốc vết thương sẽ nhiễm trùng đấy!” Ngày đó nghe Donghae giải thích qua về tình hình Jaejoong, tuy Yunho không ngại nhìn Jaejoong đáng yêu như vậy, nhưng hắn không đành lòng cậu bệnh nặng như thế.

“Tôi không uống thuốc của anh, sẽ lây bệnh biến thái mất.” Hơi nhíu mày lại, trên mặt Jaejoong nổi lên một tầng ửng hồng nhàn nhạt.

Tuy không biết cậu nghĩ tới điều gì, nhưng Jaejoong như vậy lại khiến Carr nhìn đến choáng váng!

Jaejoong lúc trước đã đủ xinh đẹp rồi, cậu hiện tại lại tỏa ra khí chất khiến người ta yêu thương… Sát khí đột ngột ập đến, khiến Carr phát hiện ánh mắt ngập tràn vui vẻ của Yunho đang dừng trên người y, ngay cả cả một câu nói cũng không dám nói ra, Carr kéo Lee Donghae ra ngoài phòng, không để tâm Donghae giãy dụa muốn thoát ra.

“Cậu còn ở chỗ này, cẩn thận bị mưu sát đấy, chúng ta ra ngoài thì tốt hơn, dù sao thuốc đã có người đút cho rồi.”

Nhìn cửa phòng mở ra rồi lại đóng vào, Jaejoong chậm rãi rời mắt nhìn Yunho, chỉ thấy hắn đang bưng cốc nước cùng thuốc, trong mắt lóe lên hào quang, mỉm cười.

“Sao lại cười như vậy? Định uy hiếp tôi nữa à?” Jaejoong chưa quên mấy chuyện tốt Yunho làm cho cậu vài ngày qua.

Trước tiên nói về lúc ăn cơm, nếu Jaejoong không để  Yunho đút, hắn lúc nào cũng sẽ dùng chiêu hôn hít kia, khiến cậu không thể không cúi đầu ── Kỳ quái nhất là, Jaejoong phát hiện, từ khi Yunho tỏ tình với cậu, cậu đối với nụ hôn cùng đụng chạm của hắn, gần như không có sức miễn dịch.

Không phải chỉ chút ít dao động, mà là triệt để không cách nào chống cự!

Không chỉ xấu hổ liên tục không kiềm chế được, ngay cả tim đập cũng bất giác nhanh hơn, muốn giả bộ không quan tâm, nhưng lại không sao lừa người được… Jaejoong không định tìm hiểu nguyên nhân, cũng không muốn nghĩ nhiều, dù sao, cậu tuyệt đối sẽ không nói lời vượt quá mức độ từ “Thích”.

Bởi vì vượt quá mức độ đó, cậu chưa từng cảm nhận qua, cho nên, không hiểu…

“Đang suy nghĩ gì vậy?” Thừa dịp Jaejoong đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Yunho đi tới trước mặt cậu, vẫy tay, thuận tiện ghé mặt vào môi Jaejoong, nhẹ nhàng lướt qua, hài lòng nhìn Jaejoong có chút bối rối che miệng lại.

“Anh dựa gần như vậy làm gì?” Jaejoong muốn ngăn cản, lại không cách nào che giấu xấu hổ đang lan tràn.

Tựa như nghiện rồi, lúc Yunho ở bên cạnh hắn, xấu hổ sẽ như cơn bệnh phát tác, hơn nữa không hề báo trước.

“Muốn biết cậu đang nghĩ lung tung cái gì.” Nở nụ cười vì thực hiện được quỷ kế, Yunho giơ thuốc trong lòng bàn tay ra. “Đang đoán xem tôi muốn cho cậu uống thuốc thế nào ư? Kỳ thật chỉ có hai lựa chọn, cậu muốn nghe không?”

Nhìn chằm chằm Yunho đang đắc ý, Jaejoong ngay cả hỏi cũng lười, dù sao hai lựa chọn của Yunho, nhất định không có cái nào cậu muốn chọn.

“Đưa thuốc cho tôi, tôi tự mình uống.” Mở tay ra, Jaejoong trực tiếp nói.

Nụ cười càng sâu, Yunho hiển nhiên không định làm theo lời Jaejoong, chỉ là bắt lấy tay cậu, kéo gần cự ly giữa hai người mà không đụng vào vết thương của cậu, sau đó, dùng ngón tay đút từng viên thuốc vào trong miệng Jaejoong, mỗi một lần đút thuốc, ngón tay Yunho đều cố ý chạm vào đôi môi mềm mại của Jaejoong.

Như đang khiêu khích cậu, ngay cả lúc mớm nước, Jaejoong cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Yunho, quả thực, hắn muốn một ngụm nuốt sạch cậu… Hỏi Yunho, Yunho lại càng thẳng thắn hào phóng thừa nhận, khiến Jaejoong chỉ biết ra sức xem nhẹ hắn.

Chỉ cần nhịn đến khi vết thương tốt hơn là được rồi…

An ủi chính mình như vậy, thời gian an dưỡng ở nhà Han Kyung so với Jaejoong tưởng tượng còn lâu hơn ── Sự tồn tại của Yunho khiến Jaejoong tùy thời tùy lúc đều ở trong trạng thái bị khiêu khích, đáng sợ nhất là, cậu luôn thua bởi Yunho.

Không có một lần ngoại lệ…

Nhìn Jaejoong như vậy, Han Kyung luôn phản ứng bằng cách ôm Lee Donghae cười lớn, mà Carr thì không dám nói câu nào, về phần Yoochun… Trong khoảng thời gian này, nghe Han Kyung nói, Yoochun cũng xin nghỉ học, tuy vậy không phải vì cậu, là vì Kim Junsu.

Bọn họ có chuyện gì sao? Jaejoong muốn hỏi, nhưng lại chỉ nhận được một câu của Yunho “Việc này không liên quan tới cậu, đừng có tự mình rơi vào vũng bùn nữa”, lâu dần, Jaejoong cũng lười đi quản, dù sao, chỉ một Yunho đã đủ khiến cậu điên lên rồi…

Nhưng, cho rằng lúc vết thương tốt hơn là có thể thoát khỏi Yunho thì quả thực là rất sai lầm!

Jaejoong đã quên, Yunho cũng là học sinh cùng trường với cậu, cộng thêm việc Yunho chưa bao giờ để ý ánh mắt của người khác ── Giống như cậu vậy, cho nên, ngay cả khi cậu có thể đi học, Yunho cũng không buông tha bất kì cơ hội nào ở bên cậu.

Như đang công khai biểu thị điều gì đó với mọi người, mỗi ngày tan học, Yunho nhất định sẽ sang lớp cậu tìm cậu, thời gian cơm trưa, lại càng quang minh chính đại kéo cậu ra khỏi lớp, vì quá mức hiểu rõ Yunho nên Jaejoong ngay cả suy nghĩ từ chối cũng không có.

Đối với thứ mình muốn, nhất định sẽ đạt được… Không có hứng thú khiêu khích Yunho làm ra mấy việc kia ở trường nên lúc này, Jaejoong luôn dịu ngoan như một con mèo.

Chỉ là, một thời gian, khó tránh khỏi có chút lời ra tiếng vào, huống chi, tin đồn đã có từ lúc Yunho bắt đầu qua lại với Jaejoong, nay lại càng ầm ĩ hơn…

Người khác nghe thấy mấy điều này hẳn sẽ vội vã làm sáng tỏ, nhưng Jaejoong sau khi nghe thấy chỉ thở dài, quay người rời đi, đuổi theo cậu, tay Yunho lại càng không cố kỵ ôm chầm lấy thắt lưng Jaejoong.

“Không phủ nhận sao?” Yunho cười hỏi.

“Anh muốn tôi phủ nhận sao?” Ném vấn đề lại cho Yunho, giọng Jaejoong mơ hồ mang theo chút vui vẻ.

“Tôi không sao cả, dù sao, so với mấy lời kia, tôi lại càng muốn nghe cậu nói em yêu anh…”

Trừng mắt nhìn Yunho, Jaejoong cho Yunho một đấm, nhận lại, là một nụ hôn… 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện