Tác giả: Slaydark

Đó là thời khắc cả hành tinh trở nên rực rỡ, lửa và nước đan xen vào nhauđể điên cuồng nuốt lấy từng mảnh đất đai đang rạn nứt vụn vỡ, vạn vậtquay cuồng trong cuồng phong còn sấm sét điên loạn thì không ngừng giáng xuống, ánh sáng và bóng tối làm lu mờ lẫn nhau tạo ra cảnh tượng điêutàn cô quạnh.

Trên bầu trời, mặt trăng vỡ vụn hóa thành hàng trăm hàng ngàn mảnh thiên thạch rực lửa đang lao xuống hành tinh từ mọi phía.

Hắc Thiên Phi Dương lặng lẽ đứng.

Xung quanh hắn nằm la liệt bốn thi thể tàn tạ. Bốn thi thể đó là những người đồng hành cùng hắn suốt từ khi hắn chỉ là một thiếu niên cho đến ngàyhắn vươn lên đứng trên đỉnh cao của thế giới. Có người tên Sùng Hạo, cóngười tên Nguyễn Hoài Bão, có người tên Minh Châu, có người tên Vô Danh.

Ngoài ra không còn ai, mọi sinh vật có linh hồn đều đã bị Hắc Thiên Phi Dương biến thành dinh dưỡng cho linh hồn hắn bằng Thôn Thiên Thực Thần Công.

Nếu trừ Hắc Thiên Phi Dương, những sinh vật còn tồn tại trên thế gian này có lẽ chỉ có Hắc Phù Đổng và kẻ kia.

Hắc Phù Đổng là trí tuệ nhân tạo do Hắc Thiên Phi Dương tạo ra khi còn trẻ, vốn không có linh hồn, còn kẻ kia chính là kẻ khiến Hắc Thiên Phi Dương phải dùng mọi giá, kể cả tàn sát tất cả, hủy diệt mọi thứ để thu thậpđủ sức mạnh tiêu diệt kẻ kia.

Nhưng khi đã lấy được tất cả nguồnsức mạnh mà mình có thể lấy trên thế giới này, Hắc Thiên Phi Dương chợtnhận ra rằng dù đạt đến mức độ tối đa có thể, hắn vẫn sẽ bại.

Hắntàn sát những người hắn yêu thương, đạp đổ những thứ hắn xây dựng, phảnbội những điều hắn hướng đến, cuối cùng tất cả đều là vô ích.

Sau tất cả, trái tim vốn đã quen với tột cùng đớn đau và giằng xé của hắn lần nữa thắt lại.

Hắn, kẻ nắm giữ sức mạnh chạm đến tột cùng của đẳng cấp Tối Thượng, bật khóc.

Hắn nhớ những người hắn yêu thương.

Hắn nhớ những người bạn, những chiến hữu từng cùng hắn trải qua tuổi trẻ đầy sóng gió nhưng cũng đầy niềm vui và kỉ niệm.

Từng bóng người, từng kỉ niệm...

Đó là những thời gian vui vẻ ở học viện Nữ Thần.

Đó là khoảnh khắc mẹ Diễm vì che chở cho hắn mà trọng thương mất trí.

Đó là quãng bình yên khi học cách khống chế Huyết Ảnh Yêu Hỏa cùng Hồng Ảnh.

Nhiều, nhiều lắm, cùng với tình yêu, tình bạn và tình chiến hữu, hắn dầntrưởng thành, vượt qua thất đại tuyệt địa, chạm đích Con Đường Đế Vương, dẫn anh em Hắc Đạo xông pha thế giới...

Rồi hắn lần lượt giết, giết, giết...

Người xa lạ, người từng quen, kẻ thù, bạn bè, chiến hữu, người yêu, ngườithân... Không chỉ giết đơn thuần, để có thể thu hoạch sức mạnh tối đa,hắn dàn cảnh để đẩy cảm xúc của các Nữ Thần lên đau đớn tột cùng nhằmkích phát sức mạnh của Thiên Địa Hữu Tình lên cực hạn rồi giết chết.Điển hình là lúc hắn dàn dựng cảnh mình bị giết chết trước mặt ThiênHương, nàng đâu biết chính hắn là kẻ đã giết bản thân mình rồi cũngchính hắn là kẻ cưỡng hiếp nàng ngay trước thi thể giả của hắn.

Hắn cười cợt trước tột cùng đau khổ của các nàng, nhưng trong tim hắn đầy những vết cào xé do chính lòng hắn gây ra.

Hắn quỳ xuống, vừa gục khóc vừa thổn thức gọi từng cái tên mà hắn từng yêu thương.

Hắn vô cùng hối hận, nhưng hắn biết nếu hắn không giết tất cả để lấy sứcmạnh thì cuối cùng hắn cũng sẽ hối hận, vì tất cả vẫn sẽ sớm bị kẻ kiahủy diệt.

Hắn không thể đánh bại kẻ kia thì dù có chọn cách nàocũng vô ích, dù hắn có thể quay ngược thời gian, dù hắn có thể thay đổiquá khứ, dù hắn có thể suy diễn tương lai cũng vô ích, vì hắn làm được,kẻ kia cũng làm được, hắn nghĩ ra, kẻ kia cũng nghĩ ra.

Hắn chỉ như một quân cờ, mọi đường hắn đi, mọi điều hắn làm đều nằm trong tầm tay kẻ kia.

Thậm chí, kết quả thất bại của ngày hôm nay cũng là kết quả sinh ra từ một kế hoạch nghịch thiên ngay từ lúc hắn mới ra đời...

Đó là nhiều năm về trước, khi hắn được sinh ra với cái tên Võ Phi Dương...

Trong tiếng trẻ sơ sinh khóc lóc, có hai bóng người xinh đẹp tuyệt sắc đanglặng lẽ quan sát đứa bé mà người xung quanh không hề hay biết.

Một trong hai nàng có mái tóc óng ả màu bạch kim, nàng là Nữ Thần ThờiGian, Mị Du, người còn lại là một trong hai Thiên nữ tối cao của Tiêntộc, Tiên hậu Minh Châu.

Quan sát đứa bé bằng đôi mắt long lanhtuyệt sắc, Minh Châu khẽ nói: "Võ Phi Dương, Dương của thái dương, Dương của đại dương, Dương của âm dương, Dương cũng là con dê, con giáp đạidiện cho năm hắn sinh ra, thật là một cái tên nhiều ý nghĩa..."

Nói xong, đôi mắt xinh đẹp của Minh Châu lại nhìn thật sâu vào đứa bé, tựanhư mọi thứ trên cơ thể đứa bé hoàn toàn phơi bày trước đôi mắt tinhtường trí tuệ của nàng, rồi nàng nói: "Linh hồn đứa bé chưa hình thành,nhưng có thể nhìn ra màu sắc ban đầu đã là màu đen, chắc chắn tương lainó sẽ là một linh hồn hắc ám phiên bản hoàn chỉnh nhất."

Mị Du hỏi: "Vậy là thực hiện kế hoạch đúng không? Ơ nhưng mà kế hoạch thế nào ta quên mất tiêu rồi?"

Minh Châu gõ đầu Mị Du và nói: "Ngươi chỉ lo ham chơi là giỏi! Ta sẽ táchmột phần linh hồn sơ khai của hắn ra và đưa sang nửa thế giới bên kia,đem kí sinh vào một sinh vật nào đó, chờ đến mười ba năm sau, khi phầnlinh hồn bên này phát triển hoàn chỉnh thì ta sẽ mang phần linh hồn từthế giới bên kia trở về."

Nghe thế, Mị Du gật gù nói: "Nhớ rồi.Khi Võ Phi Thiên chết, phần linh hồn ở Linh giới sẽ kế thừa mọi nhân quả của đời trước, bao gồm cả Thiên nguyền, còn nửa còn lại nhờ được ngăncách bởi hai thế giới nên rất có khả năng sẽ không bị ảnh hưởng."

"Đúng vậy, đó là bước đầu của kế hoạch."

Mị Du "Chỉ là bước đầu thôi, nhưng để phá vỡ ngăn cách giữa hai nửa thếgiới, ngươi có thể phải đánh đổi bằng mạng của chính mình đó!"

Minh Châu mỉm cười thản nhiên đáp: "Chẳng phải ta đã từng chết một lần rồi sao?"

"Nếu hắn thức tỉnh và biết ngươi lần nữa chết vì hắn, hắn sẽ điên mất!"

Minh Châu không đáp lại, nàng chỉ im lặng thở dài.

"Được rồi, làm nhanh để ta còn đi chơi?" Mị Du biết không thể ngăn Minh Châu nên nàng thúc giục dù lòng không hề muốn làm.

Minh Châu gật đầu: "Vậy bắt đầu đi, ngươi chỉ cần ngưng đọng thời gian khuvực này, ta sẽ dùng Thiên Thư tách linh hồn hắn ra và đưa sang nửa thếgiới bên kia."

Mị Du gật đầu, nàng dang tay và nhắm mắt lại, cơthể nàng trở nên bồng bềnh lơ lững với những ánh bạc lấp lánh lan tỏa ra xung quanh, mọi thứ xung quanh chợt ngừng lại, chỉ có đứa bé trên taymẹ là vẫn khóc.

Lúc này Minh Châu bước đến bế đứa bé khỏi tayngười mẹ đã bị ngưng đọng thời gian của nó, nàng khẽ hôn lên trán đứa bé trước khi đặt nó nằm lên một quyển sách to lớn hư ảo đang hé mở giữakhông trung.

Quyển sách dường như không hoàn chỉnh, dù là hư ảo nhưng lại có rất nhiều vếch rách lộ ra.

Sau lưng Minh Châu chợt mọc ra ba đôi cánh trắng sáng rực rỡ, quanh ngườinàng tỏa ra ánh sáng lấp lánh tựa như thiên tiên thánh sứ, đôi mắt nàngnhắm lại, hai tay nàng như đang vẽ vào không trung những hoa văn lấplánh diệu kỳ.

Từ Thiên Thư, những trang sách lật liên tục và giảiphóng đủ loại hình ảnh về vạn vật, có cây cỏ, có muôn thú, có con người, có nắng mưa...

Rồi những hình ảnh lạ kì hiện ra, những tòa kiếntrúc cao lớn, những con đường nhộn nhịp với những phương tiện đi lại đủmọi màu sắc.

Một trong hai con ngươi đen láy trên mắt đứa bé đột nhiên bốc lên một luồng khói đen mờ ảo.

Lúc này, những đôi cánh trắng trên lưng Minh Châu đã vụn thành bụi phấn, cơ thể tuyệt sắc của nàng cũng dần tan rã, thậm chí linh hồn nàng cũng bắt đầu cháy rụi. Để thực hiện quá trình cắt rời và chuyển giới cho Dương,nàng đã phải thiêu đốt linh hồn đến mức gần như cùng tận.

Khi cơthể hoàn toàn tan biến, linh hồn hư ảo của Minh Châu quay lại nói với Mị Du: "Nhớ, mười ba năm sau phần linh hồn của hắn sẽ quay về, ngươi hãygiúp ta đặt Thiên Thư ở nơi bí mật nào đó để hắn quay về và kết hợp vớiThiên Thư mà không bị ai phát hiện."

"Nhớ rồi!" Mị Du gật đầu.

Minh Châu ngập ngừng muốn nói thêm điều gì, nhưng Mị Du đã ngăn nàng lại:"Tiếc là lúc này Như Ý lại không thể có mặt để phụ giúp ngươi. Nhưng dùthế nào thì ta vẫn tin là ngươi sẽ sống, hẹn mười ba năm sau gặp lại."

Minh Châu hơi mỉm cười với đôi mắt ngấn lệ, rồi linh hồn nàng giơ tay bắtlấy làn khói đen trên mắt Dương và biến mất vào những hình ảnh mờ ảo của Thiên Thư.

Khi thành công dịch chuyển sang nửa thế giới bên kia,linh hồn Minh Châu đã yếu đến tận cùng, chỉ còn là hình dạng muột luồngkhói trắng bao bọc lấy luồng khói đen, vốn là một phần tách ra từ linhhồn sơ khai của Dương.

Vì quá suy yếu nên Minh Châu chỉ có thể mang phần hồn của Dương kí sinh vào bất cứ sinh vật nào nàng gặp đầu tiên.

Nơi nàng dịch chuyển đến là một căn nhà nhỏ, chủ nhà là một gã đàn ông nămmươi sáu tuổi độc thân tên Lâm Việt Dương. Lúc này, lão đang xem ảnhngười đẹp trên bìa quyển tạp chí Kiến thức ngày nay để thủ dâm, khi lãolên đỉnh cũng là lúc linh hồn bé nhỏ của Dương được kí sinh vào ngườilão, còn tàn hồn mỏng manh của Minh Châu cũng luôn âm thầm bên cạnhDương...

Mười ba năm sau, Lâm Việt Dương lúc này đã sáu mươi chíntuổi, linh hồn bé nhỏ năm xưa vì kí sinh quá lâu trong linh hồn Lâm Việt Dương nên mọi kí ức, mọi tính cách của lão đều khắc sâu vào linh hồn bé nhỏ, khiến nó lầm tưởng rằng nó chính là linh hồn của Lâm Việt Dương.

Lúc này, Lâm Việt Dương cũng đang quay tay như mười ba năm trước, nhưngthay vì dùng ảnh tạp chí như ngày xưa thì giờ đây lão đã có thể xem phim Nhật bằng tivi hiện đại.

Cũng thời điểm này, đứa trẻ Võ Phi Dương với nửa phần hồn còn lại đang được mẹ đưa đi dã ngoại, nó phát hiện một vực sâu, liền nổi hứng vạch quần tè xuống.

Bên dưới đáy vực, Mị Du xuất hiện và đặt quyển Thiên Thư trong suốt lơ lững giữa không trung.

Quyển Thiên Thư được hẹn sẵn, mở ra và những hình ảnh nhà cửa, xe cộ lần nữa hiện ra.

Không gian biến chuyển dữ dội, Mị Du liền ra tay để ổn định không gian, duychỉ có thằng bé Võ Phi Dương là nàng bỏ mặc, khiến nó bị dao động khônggian tạo thành gió thổi đẩy nó rơi xuống vực sâu.

Còn nửa thế giới bên kia không có Mị Du ổn định, trời nổi phong ba, một chiếc máy baybay ngang bầu trời vô tình vướng phải không gian dao động và bị hút rơixuống nhà Lâm Việt Dương, cũng chính là nơi phát ra dao động.

Khimáy bay đâm xuống cũng là lúc nửa linh hồn Võ Phi Dương và tàn hồn MinhChâu rời khỏi cơ thể Lâm Việt Dương và được Thiên Thư đưa trở về Linhgiới, nhưng không lập tức nhập vào cơ thể của Võ Phi Dương mà bị đưa vào thời điểm Bình Thường bị chém đầu trong Phật Cảnh. Sở dĩ có chuyện nàylà vì để chuẩn bị mọi chuyện một cách hoàn hảo, Minh Châu đã mượn sức Mị Du cùng Thiên Thư để suy diễn những tai nạn có thể xảy ra ở tương laigần khi nửa phần hồn Võ Phi Dương trở về Linh giới.

Người ở trongPhật Cảnh, nếu bị giết trong thế giới ảo thì não cũng sẽ bị giết ở PhậtCảnh thật. Để cứu Bình Thường, Minh Châu đã lập kế hoạch lợi dụng sựchênh lệch thời gian trong quá trình trở về, nhờ Mị Du và Thiên Thư đưanửa linh hồn Dương đến thời điểm Bình Thường bị chém đầu để đưa nửa linh hồn Dương vào chết thay. Vì khi đó Dương chưa có cơ thể, càng không cócơ thể trong Phật Cảnh, cho nên hắn không bị quy tắc của Phật Cảnh giếtchết, còn Bình Thường cũng nhờ đó mà thoát án tử.

Tuy nhiên cái giá cho điều này cũng không nhỏ, Mị Du hoàn toàn kiệt sức, còn Thiên Thư cũng gần như mất hết sức mạnh.

Sau khi chết thay Bình Thường, nửa linh hồn Dương mới trở về nhập vào cơ thể thật sự của hắn.

Võ Phi Dương không hề biết điều này nên cừ tưởng mình là Lâm Việt Dươngxuyên không. Ngoài ra, Minh Châu đã lừa hắn rằng Thiên Thư là Google,một khái niệm mà Minh Châu học ké được khi cùng Võ Phi Dương kí sinhtrong cơ thể Lâm Việt Dương.

Hiện tại.

Dương và Hoài Bãođang tìm hiểu về những quy tắc, luật lệ của ngoại viện Thiên Cơ trongchốt bảo vệ, đột nhiên Thích Đông trong dạng Đặc Công từ phòng vệ sinhchạy ra hớt hải nói: "Thật không thể tin nổi! Tao đã làm chủ công nghệhóa màu cốt lõi và sáng chế thành công chai lăn nách có mùi nách phụnữ!"

Thích Đông đưa một chai thuốc cho Dương và nói: "Thử xem! Chỉ cần lăn vào nách mình và ngửi, bảo đảm y hệt như được ngửi nách phụnữ!"

Dương không thèm ngó đến mà ném luôn lọ thuốc vào thùng rácrồi tiếp tục tìm hiểu, chuẩn bị cho một cuộc tỏa sáng rực rỡ ở ngoạiviện Thiên Cơ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện