Tác giả: Slaydark
Một tháng trôi qua kể từ khi ngoại viện Thiên Cơ tiếp nhận một nhóm tânsinh. Một tháng không dài, nhưng vừa đủ để những tân sinh này có cơ hộithể hiện tài năng và có một số người trong số họ đã trở thành ngôi saomới nổi.
Nhưng cũng chỉ là những ngôi sao nhỏ mà thôi, vì đây làtriều đại của những ông trùm, bà trùm ký túc xá, những người thâu tómmọi quyền lực và cai quản tất cả học viên ở các ký túc xá.
Trừ bangười, ba kẻ vô gia cư, yếu đến nổi phải lê lếch mới qua được Âm DươngLộ, kém đến mức không săn đủ vài ba tấm huy hiệu để làm phí gia nhập kýtúc xá. Một trò cười, một sự sỉ nhục cho cái gia tộc ngu ngốc nào đã đưa những tên phế vật như vậy đến cái nơi tập trung toàn nhân tài hàng đầunày.
Nhưng rất ít người từng thấy ba tên vô gia cư kia, dù làtrong các buổi học hay ở khu vực làm nhiệm vụ cấp thấp đều chưa ai từngthấy, có lời đồn là bọn hắn nhục quá nên không dám ló mặt nhìn đời, cũng có lời đồn là vì kém quá nên đã bị đội bảo vệ đá đít. Một số người tòmò đã dò hỏi đội bảo vệ, nhưng đáp lại chỉ là những cái lắc đầu đầy bíẩn.
Nhưng lúc này thì chẳng còn ai quan tâm đến ba tên đó làm gì,vì sắp đến kì thi định kỳ mỗi tháng một lần, kì thi sẽ có một phần kiểmtra về mức độ hoàn thành nhiệm vụ và một phần kiểm tra về kiến thức họcđược trong tháng. Vì vậy nên lúc này những ai đã nắm vững kiến thức thìsẽ điên cuồng đi làm nhiệm vụ, còn những ai đã hoàn thành nhiều nhiệm vụ thì đóng cửa phòng để ôn luyện kiến thức.
Rừng Âm Dương là mộtkhu rừng rậm rạp tiếp giáp Âm Dương Lộ, nơi đây không có âm dương quáimà chỉ là một khu rừng bình thường, là nơi sinh sống của nhiều loại linh thú, linh trùng và linh thảo... Rừng Âm Dương cũng là khu vực mà cáchọc viên ngoại viện thường lui tới để thực hiện các nhiệm vụ săn bắt,hái lượm.
Nhiệm vụ được chia làm bốn mức độ gồm Dễ, là nhiệm vụđơn giản mà ai cũng co thể làm được như quét dọn, sửa chữa phòng ốc, nấu nướng, phục vụ bàn căn tin, chăm sóc vườn tược...
Mức độ Thườnglà những nhiệm vụ cần bỏ thời gian và công sức hoặc đòi hỏi kĩ năng,kiến thức, sức mạnh như săn linh thú lấy thịt, tìm hái linh thảo, giảngbài, hướng dẫn cho người lớp dưới, làm bảo vệ, đi thu thuế phí, đòi nợthuê...
Mức độ Khó là những nhiệm vụ đòi hỏi những người ưu túnhất mới có thể thực hiện như săn thú cấp cao, tìm thảo dược hiếm, truynã tội phạm dưới cấp Linh Vương, giải quyết tranh chấp, mâu thuẫn...
Cuối cùng là mức độ Siêu Cấp, loại nhiệm vụ nguy hiểm đến tính mạng, và dùkhông mất mạng thì cũng cực khó hoàn thành, đòi hỏi những phẩm chấtthiên tài. Theo thống kê ở ngoại viện, cứ mười nhiệm vụ Siêu Cấp phát ra chỉ có một nhiệm vụ được hoàn thành.
Với mức Dễ, Thường và Khó,học viên có thể chọn thực hiện một mình hoặc lập nhóm tối đa ba người,riêng nhiệm vụ Siêu Cấp cần nhóm ít nhất ba người để thực hiện.
Tế Sương đang ngồi nghỉ ngơi trong một khu vực của rừng Âm Dương, nàng đã nhận một loạt nhiệm vụ và một mình đi thực hiện.
Với nhan sắc xinh đẹp, có rất nhiều người tài giỏi ngỏ ý muốn cùng thựchiện nhiệm vụ nhưng Tế Sương đều từ chối, chỉ muốn đi một mình.
Ngồi cô đơn giữa rừng, đôi mắt đẹp của Tế Sương toát ra nét cô đơn buồn bã.Cứ ngỡ đến được Thiên Cơ sẽ trải qua chuỗi ngày vui vẻ, nhưng chưa gì Tế Sương đã gặp một cú sốc đầu đời. Châu Lịch, người anh cùng gia tộc tàinăng, đức độ và vô cùng điển trai mà nàng luôn xem là thần tượng đã cóngười yêu, và kẻ có diễm phúc đó chính là người đàn ông cũng rất điểntrai đi cùng Châu Lịch khi nàng vừa ra khỏi Âm Dương Lộ.
Hụt hẫng, sụp đổ, nhưng Tế Sương không oán hận, tình cảm nàng dành cho Châu Lịchchỉ là lòng hâm mộ, thậm chí nàng còn thầm chúc phúc cho Châu Lịch.
Cũng vì muốn quên đi nỗi buồn nên Tế Sương mới vùi đầu vào nhiệm vụ.
Sau một lúc nghỉ ngơi, Tế Sương tiếp tục hành trình. Tuy rừng Âm Dươngkhông nguy hiểm như Âm Dương Lộ nhưng hành trình của Tế Sương tại nơinày lại trắc trở hơn, Tế Sương hiểu rằng là do khi đi ở Âm Dương Lộ, cóDương trên lưng luôn luôn nhắc nhở nàng cách tránh né và đối phó vớinhững mối nguy hiểm.
Còn hiện tại không có gánh nặng trên lưng nhưng ngoài cô đơn Tế Sương còn cảm thấy khá khổ sở với những thương tích và mỏi mệt.
Nhưng cuối cùng may mắn cũng mỉm cười với Tế Sương khi nàng tìm thấy vị trícủa một cây tiên thảo quý hiếm, cũng là vật phẩm yêu cầu của một nhiệmvụ cấp độ Khó mà nàng khó khăn lắm mới nhận được.
Cây tiên thảosáng lấp lánh mọc sâu trong một cái khe giữa vách đá, có lẽ do tác độngbên ngoài gây động đất khiến khe nứt mở rộng, nhờ vậy mà cây tiên thảomới lộ ra ngoài.
Tế Sương mừng rỡ tiến về phía khe đá để hái câytiên thảo, nhưng khi vừa hái được thì chợt một luồng linh lực lạnh giábắn thẳng vào chân khiến nàng khụy xuống, sau đó có tiếng phụ nữ vanglên:
"Bỏ xuống! Cây tiên thảo đó là của ta."
Tế Sương nhậnra người phụ nữ, đó chính là người tuyển chọn đến từ kí túc xá chữ Thiên mà nàng từng gặp ở cổng Thiên Cơ. Ả là phó chủ tịch kí túc xá chữThiên, cũng là vợ của chủ tịch, đồng thời ả cũng là một nữ học viên hiếm hoi đạt đến VÍP 4.
Vừa có tiền vừa có quyền, ả còn thích chửirủa, viện cớ vì công lý các kiểu, ả thường xuyên tụ tập đám đông để nghe ả chửi rủa người khác. Tế Sương biết mình thân yếu thế cô nên dù khôngcam lòng nhưng vẫn đành chấp nhận đặt cây tiên thảo xuống rồi khổ sởnhấc đôi chân bị thương rời đi, tránh bị chửi rủa oan mạng.
ThấyTế Sương có vẻ biết điều, vẻ mặt kênh kệu của ả phó chủ tịch liền nhếchmôi cười khinh bỉ, ả vốn dự định nếu Tế Sương phản kháng thì chiều nay ả sẽ tạo phốt cho nàng để tuyên truyền khắp học viện.
Khi Tế Sương đi được vài bước, ả phó chủ tịch liền ra lệnh: "Xuyên Tụ, đến lấy cây tiên thảo cho chị."
"Dạ."
Đường Xuyên Tụ vốn là nhân tài nổi bật hàng đầu, sau khi vào kí túc xá chữThiên liền trổ tài và trở thành đàn em thân cận của ả phó chủ tịch.
Đường Xuyên Tụ vừa bước đến vách đá vừa nhìn theo bờ mông to tròn của TếSương. Gã vẫn còn cay cú vụ ăn hụt lần trước, mà cái gì càng khó có càng dễ thèm, trong đầu gã liền nảy ra ý định ra tay cưỡng đoạt Tế Sương,sau đó mượn mồm mép của mụ phó chủ tịch để tung tin rằng Tế Sương gạ gẫm hắn, như vậy hắn từ kẻ ác trở thành nạn nhân và được số đông ủng hộ,không sợ ký túc xá chữ Địa trả thù.
Khi Đường Xuyên Tụ dàn dựng kịch bản, chợt một bóng người nhẹ nhàng bước đến nhặt lấy cây tiên thảo.
Linh lực của người này tỏa ra khiến Tế Sương cảm giác có một chút quenthuộc, nàng liền nhìn lại và nhận ra đúng hắn, Siêu Ngụ Kiên, kẻ từngđược nàng cõng đi trong Âm Dương lộ.
Gặp được người quen có lẽ sẽmừng, nhưng không phải trong hoàn cảnh này. Siêu Ngụ Kiên hiện tại trông cũng thê thảm chẳng kém gì lần trước, khắp người đầy bùn đất. Nhưngđiều đáng lo ở đây là Siêu Ngụ Kiên cầm cây tiên thảo lên chẳng khác nào chọc vào ổ kiến lửa.
Nhưng Tế Sương nào biết thứ chọc ổ kiến lửalần này là một bình nước sôi. Như thể cóc xem Đường Xuyên Tụ và mụ phóchủ tịch vào mắt, Dương ngửi hương thơm của cây tiên thảo rồi cầm đếnđặt vào tay Tế Sương và hỏi: "Khai thật đi! Nàng là thánh thảo hóa hìnhngười phải không?"
Khi Tế Sương ngơ ngác khó hiểu, Dương lại nói tiếp: "Sao ta thấy mùi tiên thảo cũng không thơm bằng nàng!"
Thích Đông đang cùng Hoài Bão nấp gần đó, nghe Dương thả thính liền gật gùkhen hay, nghĩ bụng phải học thuộc lòng để sau này gặp Hồng Trần còn lấy ra xài, đương nhiên phải biến tấu một chút, kiểu như: "Khai quá đi!Nàng là thánh nách của loài người phải không? Sao ta cố dùng lăn náchcũng không át được mùi nàng!"
Lời thả thính và giọng điệu mê hoặc của Dương khiến Tế Sương hơi đỏ mặt, nhưng đây đâu phải lúc.
Nhìn thấy Dương nhặt lấy cây tiên thảo của mình cho Tế Sương, ả phó chủ tịch liền trừng mắt hỏi Dương: "Thằng phế vật vô gia cư kia! Ngươi mù sao,con nhỏ đó sao thơm bằng ta hả?"
Dương không thèm liếc ả phó chủtịch mà chỉ say sưa nhìn Tế Sương, đồng thời hắn xua tay về phía ả phóchủ tịch và nói: "Biến đi, đừng để ta mất hứng!"
Thái độ của Dương như cú tát vào mặt ả phó chủ tịch, ả đã quen được bợ đít, quen đượctung hô, dù là kẻ thù cũng chỉ nói lén chứ chưa ai dám không khai xúcphạm ả như vậy. Mà Dương là ai? Một thằng phế vật vô gia cư không kí túc xá nào thèm nhận.
Vẻ mặt phó chủ tịch đỏ bừng lên vì giận, ả gằn giọng hỏi: "Ngươi biết ta là ai không?"
"Biết chi vậy?" Dương lắc đầu, sau đó hắn vừa cúi người cõng Tế Sương lên vừa nói: "Lần này để ta cõng nàng."
Nằm trên lưng Dương, dù trong dầu sôi lửa bỏng nhưng Tế Sương không hiểu sao lại có cảm giác ngọt ngào kì lạ...
Nhìn thái độ của Dương, ả phó chủ tịch thầm xác định phải cho Dương sốngkhông bằng chết, dù có chết cũng phải ăn chửi của ả chứ không được yênnghỉ, ả nói: "Ta là phó chủ tịch kí túc xá chữ Thiên, là VÍP 4, là giachủ tương lai..."
Mỗi một câu ả nói ra đều đủ hù các nhân tài hàng đầu khiếp vía, nhưng Dương như thằng điếc, không những không quan tâmmà còn cười giỡn với Tế Sương: "Đi, ta đưa nàng đến chỗ này vui lắm!"
"Xuyên Tụ! Còn chờ gì nữa mà không bắt nó!"
Ả phó chủ tịch giậm chân ra lệnh, Đường Xuyên Tụ lại tỏ ra chần chừ, gãcòn nhớ rõ vụ tai nạn khiến mông gã nở hoa và của quý gã suýt mất lầntrước. Tuy Xuyên Tụ không nghĩ là do Dương hay Tế Sương gây ra, nhưngnỗi ám ảnh khiến gã hơi chùn chân.
"Còn không ra tay? Ngay cả mộttên phế vật cũng không dám bắt hay sao?" Ả phó chủ tịch lại hét lên giận dữ, Đường Xuyên Tụ giật mình liền lao về phía Dương, nhưng chợt một con gấu khổng lồ lao ra chặn đường Đường Xuyên Tụ.
Con gấu cao hàng chục mét, cơ thể lông lá nhưng không béo ú mà ẩn hiện những mảng cơ bắp lực lưỡng đến đáng sợ.
Nhìn con gấu, Đường Xuyên Tụ run rẫy nói: "Đ...Đế thú?"
Như để xác nhận nghi vấn của Xuyên Tụ, con gấu gầm lên dữ tợn: "CÚT!!!"
Đường Xuyên Tụ giật mình vội quay đầu chạy trối chết, tuy cùng cấp Linh Vương hắn cóc sợ ai, nhưng Đế thú lại là chuyện khác, Đế thú ngoài cấp bậclinh hồn mạnh mẽ còn có thể chất vượt xa người thường, lại cộng thêmkinh nghiệm sinh tồn phong phú và trí tuệ phát triển không thua gì loàingười. Cũng vì vậy mà có câu truyền miệng rằng, Linh Vương có thể khôngsợ Vương thú nhưng Linh Đế chắc chắn rất ngán Đế thú.
Đường XuyênTụ sợ chạy, phó chủ tịch cũng quay đầu chạy theo, thực tế ả chẳng mạnhhay tài giỏi hơn Đường Xuyên Tụ là bao, chẳng qua là nhờ dựa hơi chồngnên mới leo lên chức phó chủ tịch và vơ vét huy hiệu nạp được VÍP 4. Ảchạy sau nên bị con gấu đuổi kịp và vồ một cú rách toạc cả quần.
Chạy thoát nhưng trong lòng phó chủ tịch thì vừa nhục ôm hận, khi thoát khỏi con gấu, ả liền kêu gọi toàn bộ lực lượng và gọi cả đội bảo vệ, tất cảtheo ả vào rừng để truy lùng xử tội Dương, Tế Sương và cả con gấu.
Ở kí túc xá chữ Địa, Châu Lịch nghe tin Tế Sương bị truy nã liền cùng người yêu tập hợp lực lượng tiến vào rừng giải cứu.
Kí túc xá chữ Nhân nghe tin cũng kéo người đến xem trò vui.
Rừng Âm Dương lần này trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết...
Chuyến tàu ngầm bên trong lòng đất, trong một toa tàu có hai thanh niên trẻtuổi đang ngồi đối diện nhau, cả hai đều tầm hai mươi tuổi, đều là namnhưng lại toát ra vẻ đẹp kinh động lòng người.
"Ngươi tên gì?" Một trong hai người lên tiếng hỏi sau vài câu làm quen tâm đầu ý hợp.
"Ta tên Lương Thế Kim, còn ngươi?"
"Ta tên Hồ Như Nhật."
Một tháng trôi qua kể từ khi ngoại viện Thiên Cơ tiếp nhận một nhóm tânsinh. Một tháng không dài, nhưng vừa đủ để những tân sinh này có cơ hộithể hiện tài năng và có một số người trong số họ đã trở thành ngôi saomới nổi.
Nhưng cũng chỉ là những ngôi sao nhỏ mà thôi, vì đây làtriều đại của những ông trùm, bà trùm ký túc xá, những người thâu tómmọi quyền lực và cai quản tất cả học viên ở các ký túc xá.
Trừ bangười, ba kẻ vô gia cư, yếu đến nổi phải lê lếch mới qua được Âm DươngLộ, kém đến mức không săn đủ vài ba tấm huy hiệu để làm phí gia nhập kýtúc xá. Một trò cười, một sự sỉ nhục cho cái gia tộc ngu ngốc nào đã đưa những tên phế vật như vậy đến cái nơi tập trung toàn nhân tài hàng đầunày.
Nhưng rất ít người từng thấy ba tên vô gia cư kia, dù làtrong các buổi học hay ở khu vực làm nhiệm vụ cấp thấp đều chưa ai từngthấy, có lời đồn là bọn hắn nhục quá nên không dám ló mặt nhìn đời, cũng có lời đồn là vì kém quá nên đã bị đội bảo vệ đá đít. Một số người tòmò đã dò hỏi đội bảo vệ, nhưng đáp lại chỉ là những cái lắc đầu đầy bíẩn.
Nhưng lúc này thì chẳng còn ai quan tâm đến ba tên đó làm gì,vì sắp đến kì thi định kỳ mỗi tháng một lần, kì thi sẽ có một phần kiểmtra về mức độ hoàn thành nhiệm vụ và một phần kiểm tra về kiến thức họcđược trong tháng. Vì vậy nên lúc này những ai đã nắm vững kiến thức thìsẽ điên cuồng đi làm nhiệm vụ, còn những ai đã hoàn thành nhiều nhiệm vụ thì đóng cửa phòng để ôn luyện kiến thức.
Rừng Âm Dương là mộtkhu rừng rậm rạp tiếp giáp Âm Dương Lộ, nơi đây không có âm dương quáimà chỉ là một khu rừng bình thường, là nơi sinh sống của nhiều loại linh thú, linh trùng và linh thảo... Rừng Âm Dương cũng là khu vực mà cáchọc viên ngoại viện thường lui tới để thực hiện các nhiệm vụ săn bắt,hái lượm.
Nhiệm vụ được chia làm bốn mức độ gồm Dễ, là nhiệm vụđơn giản mà ai cũng co thể làm được như quét dọn, sửa chữa phòng ốc, nấu nướng, phục vụ bàn căn tin, chăm sóc vườn tược...
Mức độ Thườnglà những nhiệm vụ cần bỏ thời gian và công sức hoặc đòi hỏi kĩ năng,kiến thức, sức mạnh như săn linh thú lấy thịt, tìm hái linh thảo, giảngbài, hướng dẫn cho người lớp dưới, làm bảo vệ, đi thu thuế phí, đòi nợthuê...
Mức độ Khó là những nhiệm vụ đòi hỏi những người ưu túnhất mới có thể thực hiện như săn thú cấp cao, tìm thảo dược hiếm, truynã tội phạm dưới cấp Linh Vương, giải quyết tranh chấp, mâu thuẫn...
Cuối cùng là mức độ Siêu Cấp, loại nhiệm vụ nguy hiểm đến tính mạng, và dùkhông mất mạng thì cũng cực khó hoàn thành, đòi hỏi những phẩm chấtthiên tài. Theo thống kê ở ngoại viện, cứ mười nhiệm vụ Siêu Cấp phát ra chỉ có một nhiệm vụ được hoàn thành.
Với mức Dễ, Thường và Khó,học viên có thể chọn thực hiện một mình hoặc lập nhóm tối đa ba người,riêng nhiệm vụ Siêu Cấp cần nhóm ít nhất ba người để thực hiện.
Tế Sương đang ngồi nghỉ ngơi trong một khu vực của rừng Âm Dương, nàng đã nhận một loạt nhiệm vụ và một mình đi thực hiện.
Với nhan sắc xinh đẹp, có rất nhiều người tài giỏi ngỏ ý muốn cùng thựchiện nhiệm vụ nhưng Tế Sương đều từ chối, chỉ muốn đi một mình.
Ngồi cô đơn giữa rừng, đôi mắt đẹp của Tế Sương toát ra nét cô đơn buồn bã.Cứ ngỡ đến được Thiên Cơ sẽ trải qua chuỗi ngày vui vẻ, nhưng chưa gì Tế Sương đã gặp một cú sốc đầu đời. Châu Lịch, người anh cùng gia tộc tàinăng, đức độ và vô cùng điển trai mà nàng luôn xem là thần tượng đã cóngười yêu, và kẻ có diễm phúc đó chính là người đàn ông cũng rất điểntrai đi cùng Châu Lịch khi nàng vừa ra khỏi Âm Dương Lộ.
Hụt hẫng, sụp đổ, nhưng Tế Sương không oán hận, tình cảm nàng dành cho Châu Lịchchỉ là lòng hâm mộ, thậm chí nàng còn thầm chúc phúc cho Châu Lịch.
Cũng vì muốn quên đi nỗi buồn nên Tế Sương mới vùi đầu vào nhiệm vụ.
Sau một lúc nghỉ ngơi, Tế Sương tiếp tục hành trình. Tuy rừng Âm Dươngkhông nguy hiểm như Âm Dương Lộ nhưng hành trình của Tế Sương tại nơinày lại trắc trở hơn, Tế Sương hiểu rằng là do khi đi ở Âm Dương Lộ, cóDương trên lưng luôn luôn nhắc nhở nàng cách tránh né và đối phó vớinhững mối nguy hiểm.
Còn hiện tại không có gánh nặng trên lưng nhưng ngoài cô đơn Tế Sương còn cảm thấy khá khổ sở với những thương tích và mỏi mệt.
Nhưng cuối cùng may mắn cũng mỉm cười với Tế Sương khi nàng tìm thấy vị trícủa một cây tiên thảo quý hiếm, cũng là vật phẩm yêu cầu của một nhiệmvụ cấp độ Khó mà nàng khó khăn lắm mới nhận được.
Cây tiên thảosáng lấp lánh mọc sâu trong một cái khe giữa vách đá, có lẽ do tác độngbên ngoài gây động đất khiến khe nứt mở rộng, nhờ vậy mà cây tiên thảomới lộ ra ngoài.
Tế Sương mừng rỡ tiến về phía khe đá để hái câytiên thảo, nhưng khi vừa hái được thì chợt một luồng linh lực lạnh giábắn thẳng vào chân khiến nàng khụy xuống, sau đó có tiếng phụ nữ vanglên:
"Bỏ xuống! Cây tiên thảo đó là của ta."
Tế Sương nhậnra người phụ nữ, đó chính là người tuyển chọn đến từ kí túc xá chữ Thiên mà nàng từng gặp ở cổng Thiên Cơ. Ả là phó chủ tịch kí túc xá chữThiên, cũng là vợ của chủ tịch, đồng thời ả cũng là một nữ học viên hiếm hoi đạt đến VÍP 4.
Vừa có tiền vừa có quyền, ả còn thích chửirủa, viện cớ vì công lý các kiểu, ả thường xuyên tụ tập đám đông để nghe ả chửi rủa người khác. Tế Sương biết mình thân yếu thế cô nên dù khôngcam lòng nhưng vẫn đành chấp nhận đặt cây tiên thảo xuống rồi khổ sởnhấc đôi chân bị thương rời đi, tránh bị chửi rủa oan mạng.
ThấyTế Sương có vẻ biết điều, vẻ mặt kênh kệu của ả phó chủ tịch liền nhếchmôi cười khinh bỉ, ả vốn dự định nếu Tế Sương phản kháng thì chiều nay ả sẽ tạo phốt cho nàng để tuyên truyền khắp học viện.
Khi Tế Sương đi được vài bước, ả phó chủ tịch liền ra lệnh: "Xuyên Tụ, đến lấy cây tiên thảo cho chị."
"Dạ."
Đường Xuyên Tụ vốn là nhân tài nổi bật hàng đầu, sau khi vào kí túc xá chữThiên liền trổ tài và trở thành đàn em thân cận của ả phó chủ tịch.
Đường Xuyên Tụ vừa bước đến vách đá vừa nhìn theo bờ mông to tròn của TếSương. Gã vẫn còn cay cú vụ ăn hụt lần trước, mà cái gì càng khó có càng dễ thèm, trong đầu gã liền nảy ra ý định ra tay cưỡng đoạt Tế Sương,sau đó mượn mồm mép của mụ phó chủ tịch để tung tin rằng Tế Sương gạ gẫm hắn, như vậy hắn từ kẻ ác trở thành nạn nhân và được số đông ủng hộ,không sợ ký túc xá chữ Địa trả thù.
Khi Đường Xuyên Tụ dàn dựng kịch bản, chợt một bóng người nhẹ nhàng bước đến nhặt lấy cây tiên thảo.
Linh lực của người này tỏa ra khiến Tế Sương cảm giác có một chút quenthuộc, nàng liền nhìn lại và nhận ra đúng hắn, Siêu Ngụ Kiên, kẻ từngđược nàng cõng đi trong Âm Dương lộ.
Gặp được người quen có lẽ sẽmừng, nhưng không phải trong hoàn cảnh này. Siêu Ngụ Kiên hiện tại trông cũng thê thảm chẳng kém gì lần trước, khắp người đầy bùn đất. Nhưngđiều đáng lo ở đây là Siêu Ngụ Kiên cầm cây tiên thảo lên chẳng khác nào chọc vào ổ kiến lửa.
Nhưng Tế Sương nào biết thứ chọc ổ kiến lửalần này là một bình nước sôi. Như thể cóc xem Đường Xuyên Tụ và mụ phóchủ tịch vào mắt, Dương ngửi hương thơm của cây tiên thảo rồi cầm đếnđặt vào tay Tế Sương và hỏi: "Khai thật đi! Nàng là thánh thảo hóa hìnhngười phải không?"
Khi Tế Sương ngơ ngác khó hiểu, Dương lại nói tiếp: "Sao ta thấy mùi tiên thảo cũng không thơm bằng nàng!"
Thích Đông đang cùng Hoài Bão nấp gần đó, nghe Dương thả thính liền gật gùkhen hay, nghĩ bụng phải học thuộc lòng để sau này gặp Hồng Trần còn lấy ra xài, đương nhiên phải biến tấu một chút, kiểu như: "Khai quá đi!Nàng là thánh nách của loài người phải không? Sao ta cố dùng lăn náchcũng không át được mùi nàng!"
Lời thả thính và giọng điệu mê hoặc của Dương khiến Tế Sương hơi đỏ mặt, nhưng đây đâu phải lúc.
Nhìn thấy Dương nhặt lấy cây tiên thảo của mình cho Tế Sương, ả phó chủ tịch liền trừng mắt hỏi Dương: "Thằng phế vật vô gia cư kia! Ngươi mù sao,con nhỏ đó sao thơm bằng ta hả?"
Dương không thèm liếc ả phó chủtịch mà chỉ say sưa nhìn Tế Sương, đồng thời hắn xua tay về phía ả phóchủ tịch và nói: "Biến đi, đừng để ta mất hứng!"
Thái độ của Dương như cú tát vào mặt ả phó chủ tịch, ả đã quen được bợ đít, quen đượctung hô, dù là kẻ thù cũng chỉ nói lén chứ chưa ai dám không khai xúcphạm ả như vậy. Mà Dương là ai? Một thằng phế vật vô gia cư không kí túc xá nào thèm nhận.
Vẻ mặt phó chủ tịch đỏ bừng lên vì giận, ả gằn giọng hỏi: "Ngươi biết ta là ai không?"
"Biết chi vậy?" Dương lắc đầu, sau đó hắn vừa cúi người cõng Tế Sương lên vừa nói: "Lần này để ta cõng nàng."
Nằm trên lưng Dương, dù trong dầu sôi lửa bỏng nhưng Tế Sương không hiểu sao lại có cảm giác ngọt ngào kì lạ...
Nhìn thái độ của Dương, ả phó chủ tịch thầm xác định phải cho Dương sốngkhông bằng chết, dù có chết cũng phải ăn chửi của ả chứ không được yênnghỉ, ả nói: "Ta là phó chủ tịch kí túc xá chữ Thiên, là VÍP 4, là giachủ tương lai..."
Mỗi một câu ả nói ra đều đủ hù các nhân tài hàng đầu khiếp vía, nhưng Dương như thằng điếc, không những không quan tâmmà còn cười giỡn với Tế Sương: "Đi, ta đưa nàng đến chỗ này vui lắm!"
"Xuyên Tụ! Còn chờ gì nữa mà không bắt nó!"
Ả phó chủ tịch giậm chân ra lệnh, Đường Xuyên Tụ lại tỏ ra chần chừ, gãcòn nhớ rõ vụ tai nạn khiến mông gã nở hoa và của quý gã suýt mất lầntrước. Tuy Xuyên Tụ không nghĩ là do Dương hay Tế Sương gây ra, nhưngnỗi ám ảnh khiến gã hơi chùn chân.
"Còn không ra tay? Ngay cả mộttên phế vật cũng không dám bắt hay sao?" Ả phó chủ tịch lại hét lên giận dữ, Đường Xuyên Tụ giật mình liền lao về phía Dương, nhưng chợt một con gấu khổng lồ lao ra chặn đường Đường Xuyên Tụ.
Con gấu cao hàng chục mét, cơ thể lông lá nhưng không béo ú mà ẩn hiện những mảng cơ bắp lực lưỡng đến đáng sợ.
Nhìn con gấu, Đường Xuyên Tụ run rẫy nói: "Đ...Đế thú?"
Như để xác nhận nghi vấn của Xuyên Tụ, con gấu gầm lên dữ tợn: "CÚT!!!"
Đường Xuyên Tụ giật mình vội quay đầu chạy trối chết, tuy cùng cấp Linh Vương hắn cóc sợ ai, nhưng Đế thú lại là chuyện khác, Đế thú ngoài cấp bậclinh hồn mạnh mẽ còn có thể chất vượt xa người thường, lại cộng thêmkinh nghiệm sinh tồn phong phú và trí tuệ phát triển không thua gì loàingười. Cũng vì vậy mà có câu truyền miệng rằng, Linh Vương có thể khôngsợ Vương thú nhưng Linh Đế chắc chắn rất ngán Đế thú.
Đường XuyênTụ sợ chạy, phó chủ tịch cũng quay đầu chạy theo, thực tế ả chẳng mạnhhay tài giỏi hơn Đường Xuyên Tụ là bao, chẳng qua là nhờ dựa hơi chồngnên mới leo lên chức phó chủ tịch và vơ vét huy hiệu nạp được VÍP 4. Ảchạy sau nên bị con gấu đuổi kịp và vồ một cú rách toạc cả quần.
Chạy thoát nhưng trong lòng phó chủ tịch thì vừa nhục ôm hận, khi thoát khỏi con gấu, ả liền kêu gọi toàn bộ lực lượng và gọi cả đội bảo vệ, tất cảtheo ả vào rừng để truy lùng xử tội Dương, Tế Sương và cả con gấu.
Ở kí túc xá chữ Địa, Châu Lịch nghe tin Tế Sương bị truy nã liền cùng người yêu tập hợp lực lượng tiến vào rừng giải cứu.
Kí túc xá chữ Nhân nghe tin cũng kéo người đến xem trò vui.
Rừng Âm Dương lần này trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết...
Chuyến tàu ngầm bên trong lòng đất, trong một toa tàu có hai thanh niên trẻtuổi đang ngồi đối diện nhau, cả hai đều tầm hai mươi tuổi, đều là namnhưng lại toát ra vẻ đẹp kinh động lòng người.
"Ngươi tên gì?" Một trong hai người lên tiếng hỏi sau vài câu làm quen tâm đầu ý hợp.
"Ta tên Lương Thế Kim, còn ngươi?"
"Ta tên Hồ Như Nhật."
Danh sách chương