Rừng Âm Dương trở nên náo nhiệt lạ thường với những nhóm người lũ lượt tiến vào.
Bình thường, lượng nhiệm vụ mỗi ngày có giới hạn nên số người vào rừng sẽduy trì ở một mức nhất định. Một người đang thực hiện nhiệm vụ trongrừng, thấy từng nhóm người kéo đến liền tò mò hỏi: "Có chuyện gì mà tụibây kéo nhau vào rừng đông quá vậy?"
Một người đáp: "Vào hóngbiến! Căng lắm, có người dám ý kiến với mụ phó chủ tịch kí túc xá chữThiên rồi trốn vào rừng, mụ kéo hết lực lượng vào rừng săn nó, treothưởng cao lắm, bắt một đứa thưởng mười huy hiệu."
"Ngon thế! Mười huy hiệu, trừ thuế cũng còn chín cái, đủ ăn xài cả tuần! Mà mục tiêu ra sao?"
"Hình như là một thằng vô gia cư họ Siêu với tiểu thư nhà họ Châu."
"Họ Châu? Gia tộc của Châu Lịch? Thế thì không dễ xơi đâu, không có chống lưng thì no hành với bọn kí túc xá chữ Địa."
Người kia gật đầu: "Đúng vậy, nên bọn ta vào săn thằng vô gia cư là chính,sẵn hóng xem hai kí túc xá có chơi lớn với nhau không. À, ngay cả độibảo vệ cũng dính vào vụ này, cả đội bảo vệ đang hộ tống lực lượng kí túc xá chữ Thiên vào rừng."
"Mẹ nó! Bọn bảo vệ sống bằng huy hiệu của chúng ta mà toàn đi phục vụ con mụ đó, để nó tha hồ lộng hành."
Người kia nhún vai: "Chịu, chắc tụi nó lỡ ăn của mụ dày quá rồi, làm phật ý mụ bị mụ bốc phốt thì toang."
Cả bọn đang bàn tán thì đột nhiên giật mình nín bặt, từ xa có thể ngheđược tiếng chân hành quân khiến cây rừng xào xạc, chim thú tán loạn.
Đó là lực lượng gồm ba mươi người, bao gồm hai mươi thành phần cộm cán của kí túc xá chữ Thiên cùng với mười người đội bảo vệ.
Trừ mười tên bảo vệ mặt hơi lo lắng, còn hai mươi người của kí túc xá chữThiên do vợ chồng chủ tịch và phó chủ tịch dẫn đầu thì đằng đằng sátkhí, khí thế tỏa ra hừng hực khiến người ta sợ hãi.
Ngoài ba mươingười này, phía sau còn có một đoàn người kéo theo, hầu hết là người hâm mộ của phó chủ tịch, chủ yếu đi theo để chửi rủa phụ họa cho thầntượng.
Trở lại với Tế Sương, sau khi được Dương cứu, hắn liền cõng nàng thong dong bước đi.
Không hiểu sau khi nằm trên lưng Dương, Tế Sương lại cảm thấy an tâm lạ thường, có lẽ là vì dư âm hành trình Âm Dương lộ để lại.
Phía sau, tiếng gấu gầm và tiếng la thất thanh của mụ phó chủ tịch khiến Tế Sương giật mình.
Nhưng Dương vẫn thong dong bước đi, thậm chí khi con gấu lớn bằng một căn nhà hai tầng quay lại đuổi theo Dương thì hắn vẫn bình thản.
Thấy con gấu đuổi đến, Tế Sương vội nhắc Dương: "Mau chạy đi!"
Nhưng Dương vẫn thản nhiên, hắn quay lại nhìn con gấu rồi mỉm cười và vẫy tay chào.
Con gấu to lớn cũng vui vẻ vẫy tay chào hắn rồi rẽ hướng về hang.
Tế Sương kinh ngạc vô cùng, linh thú hoang dã nói chung đều có xu hướng né tránh hoặc tấn công con người, làm gì có chuyện loài Đế thú hoang dãhung tợn như con gấu này lại vẫy tay chào hỏi con người, hơn nữa còn làkẻ có cấp bậc linh hồn thua xa nó? Khi Tế Sương còn đang thắc mắc, Dương cõng nàng đi qua một tấm biển cảnh báo, Tế Sương nhận ra ngay tấm bảng này là bảng cảnh báo khu vực nguy hiểm, nơi chỉ dành cho nhữngngười thực hiệm nhiệm vụ săn thú mức độ Khó trở lên.
"Chúng ta đi đâu đây?" Tế Sương lo lắng hỏi Dương.
Biết Tế Sương lo lắng, Dương liền lên tiếng trấn an: "Đừng lo, khu vực nàychỉ có vài con Đế thú thôi, không có gì nguy hiểm đâu."
"Chỉ - có - vài - con Đế thú?" Tế Sương trợn mắt lặp lại câu nói của Dương, tronglòng nàng thầm nghĩ chắc Dương chỉ đang nói đùa để gây ấn tượng.
Đi được một đoạn, từ xa chợt vang lên tiếng gầm gừ dữ tợn, Dương nhíu mày rồi cõng Tế Sương chạy về nơi phát ra tiếng gầm.
Nơi đó gió bụi xào xạc, cây cối đang gãy đổ bởi những vết cào sắc lẹm. TếSương sợ hãi khi nhìn thấy ba sinh vật giống sói vô cùng hung tợn đangđiên cuống cấu xé lẫn nhau, ba con sói này là ba con Đế thú.
MàDương cứ đâm đầu chạy đến, Tế Sương phát hoảng muốn bảo Dương quay đầuchạy lẹ, nhưng nàng chưa kịp lên tiếng thì Dương đã bực bội quát lên:"Ba cái con ngu này! Tao đã bảo đừng đánh nhau nữa mà!"
Ba con sói hung tợn nghe Dương quát liền giật mình ngừng lại, khi Dương tức giậnbước đến, bọn nó liền quỳ xuống cúi đầu rên ư ử ra vẻ sợ hãi, đuôi thìve vẩy như chó mừng chủ.
Đầu Tế Sương như nổ ầm vì cảnh tượngtrước mắt, nàng chắc chắn ba con sói này là ba con linh thú cấp Đế, nhìn cơ thể máu me đủ thấy chúng nó hung tợn cỡ nào, vậy mà khi gặp Dươnglại hóa thành ba chú cún con.
"Nhà thì không lo giữ! Đi về!" Đốivới gái xinh thì ngọt ngào, đối với kẻ dưới thì quạu quọ, Dương vừa quát mắng ba con sói vừa đi vượt qua bọn nó, ba con sói kêu ăng ẳng lủi thủi theo sao.
Lúc này Tế Sương sực nhớ từng nghe thông tin về ba consói cấp Đế này, ba con sói này chung một đàn, rất hung tợn và chiếm giữmột khu vực nên không ai hay loài thú nào dám vào địa bàn của chúng.Không ngờ Dương lại có thể thu phục và nhờ thế mà chiếm luôn một địa bàn trù phú.
Dương cõng Tế Sương đi vào một bụi cây rậm rạp đầy gai,hóa ra bụi cây này chỉ là linh trận ngụy trang, bên trong là một khu lều trại với ba căn lều.
Ngoài ba căn lều, bên trong còn có một conchim to lớn đang nằm, bên cạnh con chim là một con khỉ đang vạch lôngchim bắt rận để ăn, cả hai đều là Đế thú.
Nhìn thấy Dương, con chim và con khỉ mừng rỡ chạy lại, con khỉ lấy ra một nắm toàn tiên thảo đưa cho Dương.
Tế Sương nhìn nắm tiên thảo mà phát thèm, đây đều là tiên thảo quý hiếm, nếu treo nhiệm vụ thì chắc chắn phải ở mức độ Khó.
Cầm cả gia tài trên tay nhưng Dương chỉ gật gù nói: "Cũng tạm được, cho hai đứa bay về đó, mai nhớ đến đúng giờ nha. À quên, mai ta bận thi rồi,không cần đến."
Hai con Đế thú mừng rỡ cúi đầu chào Dương rồi rời đi trước sự ngỡ ngàng của Tế Sương.
Đế thú đó! Ba con giữ nhà, hai con đi hái thuốc! Tế Sương thầm hỏi khi trước nàng đã cõng cái thứ quái vật gì trên lưng vậy.
Lúc này Dương thả Tế Sương ngồi xuống chiếc ghế làm từ gốc cây, hắn nhìn nơi chân nàng bị băng giá làm tổn thương.
Nhìn vết thương của mình, Tế Sương nói: "Không sao đâu, chỉ bị tê liệt, ta vận công một lát là khỏi thôi."
Nhưng Dương đã lấy từ trong nắm tiên thảo ra một cây tiên thảo có dược tínhchuyện trị băng hàn, hắn vò nát rồi xoa lên chân Tế Sương.
Cảmgiác đôi chân mình lập tức dễ chịu đi nhiều, nhưng Tế Sương phát điênnhìn Dương vì hắn vừa làm một hành động vô cùng lãng phí. Cây tiên thảoquý giá có thể dùng để luyện ra tiên đan cấp cao, thậm chí có thể làmthành phần của thánh đan, vậy mà Dương lại sử dụng bằng cách không thểnào xa xỉ hơn.
Tế Sương tiếc đến nỗi chỉ muốn đạp Dương một cáicho đỡ tức, nhưng hành động xoa chân rất dịu dàng ân cần của hắn khiếncơn giận của nàng cũng dịu đi.
"Dùng cây tiên thảo quý giá như thế để trị vết thương nhẹ của ta, ngươi không thấy tiếc sao?" Tế Sương tòmò hỏi khi thấy vẻ mặt Dương vẫn thản nhiên dù vừa dùng mất một cây tiên thảo.
Nếu Tế Sương là đàn ông hoặc gái xấu thì có cái lồng Dươnglấy tiên thảo ra dùng, nhưng Dương đâu thể nói thẳng là vì nàng đẹp, cho nên hắn liền dùng lời ngon tiếng ngọt: "Mất tiên thảo thì ta vẫn bìnhthường, nhưng chân nàng đau thì ta thấy xót xa."
Biết chỉ là lờiđường mật nhưng tim Tế Sương vẫn cảm thấy rung động, có lẽ vì trong lúccon tim đang tổn thương thì nàng lại nhận được sự bình yên và ân cần từDương.
Với kinh nghiệm đầy mình (nhất là chân giữa), Dương dễ dàng nhận ra biến đổi trên gương mặt Tế Sương, biết con mồi đã sập bẫy, têncáo già chuẩn bị tung chiêu tiếp theo để rút ngắn quá trình đưa nàng vào lều thì chợt Thích Đông và Hoài Bão bước vào.
Tế Sương nhận raThích Đông và Hoài Bão là hai tên vô gia cư còn lại, đặc biệt là ThíchĐông vì ấn tượng xấu khi hắn đi cùng anh em họ Đường, sau đó bị cả rừngdương quái rượt. Nhưng Thích Đông trong dạng Đặc Công hiện tại đã béo úhơn trước nhiều, gương mặt cũng hồng hào hơn.
Đó là vì kể từ khiđến ngoại viện, ăn thức ăn ngon của bảo vệ, lại vào rừng ăn toàn thịtquý rau bổ cho nên hắn tăng cân thả phanh, nếu không có Thâu Thiên giành ăn không chừng hắn còn béo hơn nữa. Lại nói, khi giả làm Đặc Công thìThích Đông lấy cớ diễn cho nhập vai nên cứ rượu thịt thả ga, chẳng mànggiới luật. Thậm chí có đêm Thích Đông còn rủ Dương đi dạo học viện xemcó em nào đứng đường không, cũng xui là không có nên hai thằng tiu nghỉu đi về.
Thích Đông và Hoài Bão biết vừa phá cơ hội của Dương nên cả hai khoái trá ra mặt, cùng tiến lại chào hỏi Tế Sương.
Hoài Bão hỏi Dương: "Lại người yêu mới à?"
Thích Đông trợn mắt nói với Hoài Bão: "Đừng đùa như vậy, Ngân Hà nghe được thì chết nó!"
Hoài Bão ngạc nhiên: "Ngân Hà nào? Lại người yêu khác nữa hả?"
Hỏi xong, Hoài Bão giơ từng ngón tay lên lẩm nhẩm như đang đếm số người yêu của Dương.
Dương giận tím người nhưng không thể phản đòn, vì bọn nó nói đâu có sai!
Để chữa ngượng, Dương đành lái sang chuyện khác: "Tình hình thế nào, chuẩn bị thực hiện kế hoạch chứ!"
Hoài Bão lắc đầu: "Kế hoạch bãi bỏ!"
"Tại sao?" Dương ngạc nhiên hỏi. Để chắc suất được theo Trịnh Thiên Minhtiến vào Thiên Cơ cảnh, bọn Dương, Bão và Thích Đông đã dày công lập một kế hoạch gây tiếng vang lớn ở học viện trước kì thi tháng, nhưng đếnngày thực hiện thì Hoài Bão lại nói hủy bỏ.
Hoài Bão giải thích:"Vì ngươi gây sự với phó chủ tịch kí túc xá chữ Thiên, còn thả gấu xéquần cô ta cho nên cô ta đã dùng quyền hạn VÍP 4 phát nhiệm vụ truy nãngươi, người của hai kí túc xá còn lại cũng vào cuộc, gần như toàn bộhọc viên ngoại viện đã tiến vào rừng Âm Dương để vây bắt ngươi.
Nghe thế, Dương lập tức hiểu ra lí do Hoài Bão hủy kế hoạch cũ, bởi vì cócách gây ấn tượng mạnh mẽ hơn, chính là ba tên phế vật vô gia cư giẫmđạp toàn bộ thiên tài của các kí túc xá.
Trong khi bọn Dương đangtìm cơ hội tiến vào Thiên Cơ Cảnh thì trên chuyến tàu ngầm, Hồ Như Nhậtvà Lương Thế Kim đang trò chuyện rôm rả, chợt Thế Kim thấy một ngườilướt qua, liền gọi:
"Ngân Hà?"
Ngân Hà thấy Lương Thế Kimliền vui vẻ tiến đến ngồi cùng, hóa ra Ngân Hà ngồi ở toa khác nhưng vìcó Độc Hành bơi bám theo ngoài cửa sổ nên nàng bực mình tránh đi.
Bình thường, lượng nhiệm vụ mỗi ngày có giới hạn nên số người vào rừng sẽduy trì ở một mức nhất định. Một người đang thực hiện nhiệm vụ trongrừng, thấy từng nhóm người kéo đến liền tò mò hỏi: "Có chuyện gì mà tụibây kéo nhau vào rừng đông quá vậy?"
Một người đáp: "Vào hóngbiến! Căng lắm, có người dám ý kiến với mụ phó chủ tịch kí túc xá chữThiên rồi trốn vào rừng, mụ kéo hết lực lượng vào rừng săn nó, treothưởng cao lắm, bắt một đứa thưởng mười huy hiệu."
"Ngon thế! Mười huy hiệu, trừ thuế cũng còn chín cái, đủ ăn xài cả tuần! Mà mục tiêu ra sao?"
"Hình như là một thằng vô gia cư họ Siêu với tiểu thư nhà họ Châu."
"Họ Châu? Gia tộc của Châu Lịch? Thế thì không dễ xơi đâu, không có chống lưng thì no hành với bọn kí túc xá chữ Địa."
Người kia gật đầu: "Đúng vậy, nên bọn ta vào săn thằng vô gia cư là chính,sẵn hóng xem hai kí túc xá có chơi lớn với nhau không. À, ngay cả độibảo vệ cũng dính vào vụ này, cả đội bảo vệ đang hộ tống lực lượng kí túc xá chữ Thiên vào rừng."
"Mẹ nó! Bọn bảo vệ sống bằng huy hiệu của chúng ta mà toàn đi phục vụ con mụ đó, để nó tha hồ lộng hành."
Người kia nhún vai: "Chịu, chắc tụi nó lỡ ăn của mụ dày quá rồi, làm phật ý mụ bị mụ bốc phốt thì toang."
Cả bọn đang bàn tán thì đột nhiên giật mình nín bặt, từ xa có thể ngheđược tiếng chân hành quân khiến cây rừng xào xạc, chim thú tán loạn.
Đó là lực lượng gồm ba mươi người, bao gồm hai mươi thành phần cộm cán của kí túc xá chữ Thiên cùng với mười người đội bảo vệ.
Trừ mười tên bảo vệ mặt hơi lo lắng, còn hai mươi người của kí túc xá chữThiên do vợ chồng chủ tịch và phó chủ tịch dẫn đầu thì đằng đằng sátkhí, khí thế tỏa ra hừng hực khiến người ta sợ hãi.
Ngoài ba mươingười này, phía sau còn có một đoàn người kéo theo, hầu hết là người hâm mộ của phó chủ tịch, chủ yếu đi theo để chửi rủa phụ họa cho thầntượng.
Trở lại với Tế Sương, sau khi được Dương cứu, hắn liền cõng nàng thong dong bước đi.
Không hiểu sau khi nằm trên lưng Dương, Tế Sương lại cảm thấy an tâm lạ thường, có lẽ là vì dư âm hành trình Âm Dương lộ để lại.
Phía sau, tiếng gấu gầm và tiếng la thất thanh của mụ phó chủ tịch khiến Tế Sương giật mình.
Nhưng Dương vẫn thong dong bước đi, thậm chí khi con gấu lớn bằng một căn nhà hai tầng quay lại đuổi theo Dương thì hắn vẫn bình thản.
Thấy con gấu đuổi đến, Tế Sương vội nhắc Dương: "Mau chạy đi!"
Nhưng Dương vẫn thản nhiên, hắn quay lại nhìn con gấu rồi mỉm cười và vẫy tay chào.
Con gấu to lớn cũng vui vẻ vẫy tay chào hắn rồi rẽ hướng về hang.
Tế Sương kinh ngạc vô cùng, linh thú hoang dã nói chung đều có xu hướng né tránh hoặc tấn công con người, làm gì có chuyện loài Đế thú hoang dãhung tợn như con gấu này lại vẫy tay chào hỏi con người, hơn nữa còn làkẻ có cấp bậc linh hồn thua xa nó? Khi Tế Sương còn đang thắc mắc, Dương cõng nàng đi qua một tấm biển cảnh báo, Tế Sương nhận ra ngay tấm bảng này là bảng cảnh báo khu vực nguy hiểm, nơi chỉ dành cho nhữngngười thực hiệm nhiệm vụ săn thú mức độ Khó trở lên.
"Chúng ta đi đâu đây?" Tế Sương lo lắng hỏi Dương.
Biết Tế Sương lo lắng, Dương liền lên tiếng trấn an: "Đừng lo, khu vực nàychỉ có vài con Đế thú thôi, không có gì nguy hiểm đâu."
"Chỉ - có - vài - con Đế thú?" Tế Sương trợn mắt lặp lại câu nói của Dương, tronglòng nàng thầm nghĩ chắc Dương chỉ đang nói đùa để gây ấn tượng.
Đi được một đoạn, từ xa chợt vang lên tiếng gầm gừ dữ tợn, Dương nhíu mày rồi cõng Tế Sương chạy về nơi phát ra tiếng gầm.
Nơi đó gió bụi xào xạc, cây cối đang gãy đổ bởi những vết cào sắc lẹm. TếSương sợ hãi khi nhìn thấy ba sinh vật giống sói vô cùng hung tợn đangđiên cuống cấu xé lẫn nhau, ba con sói này là ba con Đế thú.
MàDương cứ đâm đầu chạy đến, Tế Sương phát hoảng muốn bảo Dương quay đầuchạy lẹ, nhưng nàng chưa kịp lên tiếng thì Dương đã bực bội quát lên:"Ba cái con ngu này! Tao đã bảo đừng đánh nhau nữa mà!"
Ba con sói hung tợn nghe Dương quát liền giật mình ngừng lại, khi Dương tức giậnbước đến, bọn nó liền quỳ xuống cúi đầu rên ư ử ra vẻ sợ hãi, đuôi thìve vẩy như chó mừng chủ.
Đầu Tế Sương như nổ ầm vì cảnh tượngtrước mắt, nàng chắc chắn ba con sói này là ba con linh thú cấp Đế, nhìn cơ thể máu me đủ thấy chúng nó hung tợn cỡ nào, vậy mà khi gặp Dươnglại hóa thành ba chú cún con.
"Nhà thì không lo giữ! Đi về!" Đốivới gái xinh thì ngọt ngào, đối với kẻ dưới thì quạu quọ, Dương vừa quát mắng ba con sói vừa đi vượt qua bọn nó, ba con sói kêu ăng ẳng lủi thủi theo sao.
Lúc này Tế Sương sực nhớ từng nghe thông tin về ba consói cấp Đế này, ba con sói này chung một đàn, rất hung tợn và chiếm giữmột khu vực nên không ai hay loài thú nào dám vào địa bàn của chúng.Không ngờ Dương lại có thể thu phục và nhờ thế mà chiếm luôn một địa bàn trù phú.
Dương cõng Tế Sương đi vào một bụi cây rậm rạp đầy gai,hóa ra bụi cây này chỉ là linh trận ngụy trang, bên trong là một khu lều trại với ba căn lều.
Ngoài ba căn lều, bên trong còn có một conchim to lớn đang nằm, bên cạnh con chim là một con khỉ đang vạch lôngchim bắt rận để ăn, cả hai đều là Đế thú.
Nhìn thấy Dương, con chim và con khỉ mừng rỡ chạy lại, con khỉ lấy ra một nắm toàn tiên thảo đưa cho Dương.
Tế Sương nhìn nắm tiên thảo mà phát thèm, đây đều là tiên thảo quý hiếm, nếu treo nhiệm vụ thì chắc chắn phải ở mức độ Khó.
Cầm cả gia tài trên tay nhưng Dương chỉ gật gù nói: "Cũng tạm được, cho hai đứa bay về đó, mai nhớ đến đúng giờ nha. À quên, mai ta bận thi rồi,không cần đến."
Hai con Đế thú mừng rỡ cúi đầu chào Dương rồi rời đi trước sự ngỡ ngàng của Tế Sương.
Đế thú đó! Ba con giữ nhà, hai con đi hái thuốc! Tế Sương thầm hỏi khi trước nàng đã cõng cái thứ quái vật gì trên lưng vậy.
Lúc này Dương thả Tế Sương ngồi xuống chiếc ghế làm từ gốc cây, hắn nhìn nơi chân nàng bị băng giá làm tổn thương.
Nhìn vết thương của mình, Tế Sương nói: "Không sao đâu, chỉ bị tê liệt, ta vận công một lát là khỏi thôi."
Nhưng Dương đã lấy từ trong nắm tiên thảo ra một cây tiên thảo có dược tínhchuyện trị băng hàn, hắn vò nát rồi xoa lên chân Tế Sương.
Cảmgiác đôi chân mình lập tức dễ chịu đi nhiều, nhưng Tế Sương phát điênnhìn Dương vì hắn vừa làm một hành động vô cùng lãng phí. Cây tiên thảoquý giá có thể dùng để luyện ra tiên đan cấp cao, thậm chí có thể làmthành phần của thánh đan, vậy mà Dương lại sử dụng bằng cách không thểnào xa xỉ hơn.
Tế Sương tiếc đến nỗi chỉ muốn đạp Dương một cáicho đỡ tức, nhưng hành động xoa chân rất dịu dàng ân cần của hắn khiếncơn giận của nàng cũng dịu đi.
"Dùng cây tiên thảo quý giá như thế để trị vết thương nhẹ của ta, ngươi không thấy tiếc sao?" Tế Sương tòmò hỏi khi thấy vẻ mặt Dương vẫn thản nhiên dù vừa dùng mất một cây tiên thảo.
Nếu Tế Sương là đàn ông hoặc gái xấu thì có cái lồng Dươnglấy tiên thảo ra dùng, nhưng Dương đâu thể nói thẳng là vì nàng đẹp, cho nên hắn liền dùng lời ngon tiếng ngọt: "Mất tiên thảo thì ta vẫn bìnhthường, nhưng chân nàng đau thì ta thấy xót xa."
Biết chỉ là lờiđường mật nhưng tim Tế Sương vẫn cảm thấy rung động, có lẽ vì trong lúccon tim đang tổn thương thì nàng lại nhận được sự bình yên và ân cần từDương.
Với kinh nghiệm đầy mình (nhất là chân giữa), Dương dễ dàng nhận ra biến đổi trên gương mặt Tế Sương, biết con mồi đã sập bẫy, têncáo già chuẩn bị tung chiêu tiếp theo để rút ngắn quá trình đưa nàng vào lều thì chợt Thích Đông và Hoài Bão bước vào.
Tế Sương nhận raThích Đông và Hoài Bão là hai tên vô gia cư còn lại, đặc biệt là ThíchĐông vì ấn tượng xấu khi hắn đi cùng anh em họ Đường, sau đó bị cả rừngdương quái rượt. Nhưng Thích Đông trong dạng Đặc Công hiện tại đã béo úhơn trước nhiều, gương mặt cũng hồng hào hơn.
Đó là vì kể từ khiđến ngoại viện, ăn thức ăn ngon của bảo vệ, lại vào rừng ăn toàn thịtquý rau bổ cho nên hắn tăng cân thả phanh, nếu không có Thâu Thiên giành ăn không chừng hắn còn béo hơn nữa. Lại nói, khi giả làm Đặc Công thìThích Đông lấy cớ diễn cho nhập vai nên cứ rượu thịt thả ga, chẳng mànggiới luật. Thậm chí có đêm Thích Đông còn rủ Dương đi dạo học viện xemcó em nào đứng đường không, cũng xui là không có nên hai thằng tiu nghỉu đi về.
Thích Đông và Hoài Bão biết vừa phá cơ hội của Dương nên cả hai khoái trá ra mặt, cùng tiến lại chào hỏi Tế Sương.
Hoài Bão hỏi Dương: "Lại người yêu mới à?"
Thích Đông trợn mắt nói với Hoài Bão: "Đừng đùa như vậy, Ngân Hà nghe được thì chết nó!"
Hoài Bão ngạc nhiên: "Ngân Hà nào? Lại người yêu khác nữa hả?"
Hỏi xong, Hoài Bão giơ từng ngón tay lên lẩm nhẩm như đang đếm số người yêu của Dương.
Dương giận tím người nhưng không thể phản đòn, vì bọn nó nói đâu có sai!
Để chữa ngượng, Dương đành lái sang chuyện khác: "Tình hình thế nào, chuẩn bị thực hiện kế hoạch chứ!"
Hoài Bão lắc đầu: "Kế hoạch bãi bỏ!"
"Tại sao?" Dương ngạc nhiên hỏi. Để chắc suất được theo Trịnh Thiên Minhtiến vào Thiên Cơ cảnh, bọn Dương, Bão và Thích Đông đã dày công lập một kế hoạch gây tiếng vang lớn ở học viện trước kì thi tháng, nhưng đếnngày thực hiện thì Hoài Bão lại nói hủy bỏ.
Hoài Bão giải thích:"Vì ngươi gây sự với phó chủ tịch kí túc xá chữ Thiên, còn thả gấu xéquần cô ta cho nên cô ta đã dùng quyền hạn VÍP 4 phát nhiệm vụ truy nãngươi, người của hai kí túc xá còn lại cũng vào cuộc, gần như toàn bộhọc viên ngoại viện đã tiến vào rừng Âm Dương để vây bắt ngươi.
Nghe thế, Dương lập tức hiểu ra lí do Hoài Bão hủy kế hoạch cũ, bởi vì cócách gây ấn tượng mạnh mẽ hơn, chính là ba tên phế vật vô gia cư giẫmđạp toàn bộ thiên tài của các kí túc xá.
Trong khi bọn Dương đangtìm cơ hội tiến vào Thiên Cơ Cảnh thì trên chuyến tàu ngầm, Hồ Như Nhậtvà Lương Thế Kim đang trò chuyện rôm rả, chợt Thế Kim thấy một ngườilướt qua, liền gọi:
"Ngân Hà?"
Ngân Hà thấy Lương Thế Kimliền vui vẻ tiến đến ngồi cùng, hóa ra Ngân Hà ngồi ở toa khác nhưng vìcó Độc Hành bơi bám theo ngoài cửa sổ nên nàng bực mình tránh đi.
Danh sách chương