Tống Mạch ngồi xe ngựa Hầu phủ đến thôn trang, cho nên lúc trở về, Đường Hoan cuối cùng cũng có thể hưởng thụ một hồi rồi.
Thực ra lý do từ chối đua ngựa cùng Tống Mạch, Đường Hoan cũng không có nói dối hoàn toàn, thân thể này là yếu ớt nhất trong mấy giấc mộng, từ nhỏ chân không bước ra khỏi nhà, một năm này bị Tống Mạch bắt được lại ngay cả trong viện cũng rất ít đi lại, cả ngày ở trong phòng thương xuân thu buồn, hại nàng phóng ngựa cũng không cách nào thoả thích, bay giờ đi ngủ, cả người ê ẩm, đặc biệt là bên trong hai đùi.
Lúc lên xe ngựa, nàng bảo Tống Mạch kéo nàng một cái, Tống Mạch không quan tâm. Nàng nhìn về phía xa phu xin giúp đỡ, ánh mắt xa phu nhìn chằm chằm phía trước giống như nơi đó có mỹ nhân còn đẹp hơn cả nàng. Không có người giúp đỡ, Đường Hoan đành phải trèo lên, chẳng qua là cánh tay vịn lên xe trước, lại vụng về mà nhấc chân lên quơ lên, tựa như tiểu oa nhi trèo cao lại giống như lão thái thái lên kháng, mất mặt cực kỳ.
Tống Mạch yên lặng nhìn nàng, nhìn nàng nhe răng nhếch miệng, tâm tình của hắn không khỏi tốt lên, cơn giận vừa rồi bị nàng từ chối đều tan đi không ít.
Tâm tình tốt, hắn cũng hào phóng, vào lúc nàng tới đây chuẩn bị ngồi ở bên cạnh hắn, chỉ vào ghế đẩu nhỏ bên cạnh nói: "Nhìn ngươi mệt thành như vậy, hôm nay cũng không cần ngồi quỳ nữa, ngồi ở trên ghế đi."
Đường Hoan nghe được cằm thiếu chút nữa ngã xuống!
Ai muốn quỳ chứ? Nàng rõ ràng muốn ngồi ở trên chiếc giường thấp rộng rãi dưới mông hắn kia! Xe ngựa Hầu phủ so với xe ngựa hắn dùng lúc là thiếu gia khí phái hơn nhiều, Tống Mạch nếu là lại dịch sang bên cạnh, nàng co chân cũng có thể nằm ngủ được một giấc, thôn trang cách Hầu phủ khoảng chừng hơn nửa canh giờ đi đường đó.
"Tướng quân, chân ta mỏi quá, ngươi để cho ta nằm một lát được không? Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không tranh chỗ với ngươi, cũng tuyệt sẽ không chạm phải ngươi!" Đường Hoan khom người, lấy lòng cầu hắn.
Hai tay nàng chống đầu gối, nửa người trên hoàn toàn cúi về phía hắn, mặc lại là áo choàng cổ tròn rộng thùng thình, nơi nào đó liền nửa che nửa đậy.
Tống Mạch quét mắt một vòng rồi dời đi tầm mắt ngay.
Trong lòng lại không cách nào bình tĩnh giống như biểu hiện bên ngoài của hắn.
Rất kỳ quái, nàng cũng được, Lục Thư Ninh cũng được, rõ ràng là thân thể giống nhau, vì sao hắn đối với Lục Thư Ninh chưa từng có suy nghĩ khác, làm sao nàng tới, chỉ cần một động tác, hắn liền...
"Hoặc là quỳ hoặc là ngồi ghế, tự ngươi chọn." Tống Mạch cởi giày, sau lưng kê gối dựa lên, lại mang chân dài lên trên giường thấp duỗi ngang, lập tức chiếm tất cả chỗ, ngay cả khe hở để ngồi cũng không cho nàng. Đường Hoan đáng thương cực kỳ nhìn hắn, hắn nhìn như không thấy, từ trên bàn nhỏ bên cạnh tùy ý lấy ra một quyển sách, rất nghiêm túc mà xem.
Đường Hoan thật sự muốn ngồi vào trên đùi hắn!
Đáng tiếc bây giờ nàng cũng chỉ có thể suy nghĩ một chút, sau đó nhận mệnh mà đặt ghế đẩu tới trước giường, ngồi xuống, dựa lưng vào giường, “cặp giò” vươn ra phía trước, ngửa đầu nhắm mắt thở ra một hơi thật dài, "Mệt mỏi quá à, hôm nay mới chạy vài vòng đã mệt thành như vậy, nghe Tiết Trạm nói dọc đường phải đi sáu bảy ngày, đợi đến Thanh thành, chân của ta có thể tàn phế rồi hay không!"
Tống Mạch đến mí mắt cũng chưa nâng: "Không cần lo lắng, ta sẽ chuẩn bị thuốc cao cho ngươi, mỗi đêm khi nghỉ ngơi bôi ở trên đùi, trừ ứ đỡ mệt."
Đường Hoan cảm kích nhìn hắn: "Tướng quân đối với ta thật tốt!"
Tống Mạch lật một trang, khóe môi hơi nhếch lên, "Ngươi suy nghĩ nhiều, ta chỉ là không muốn bởi vì ngươi mà chậm trễ hành trình."
Đường Hoan sửng sốt, tiếp theo tủi thân trừng hắn một cái, cúi đầu, vừa bóp chân cho mình an ủi mình: "Không có việc gì, bất kể tướng quân bởi vì sao mà giúp ta, dù sao ta cũng không cần lo lắng khó chịu trên đường đi. Bằng không tướng quân hoàn toàn không quan tâm ta, ta không phải là vẫn phải chịu như thường? Ừm, đi nhanh một chút cũng tốt, ta có thế thấy mười ba vạn tướng sĩ kia thật sớm."
Nàng quay đầu nhìn hắn, trong mắt lóe ra hưng phấn: "Mười ba vạn đó, cho tới bây giờ ta chưa từng thấy qua nhiều người như vậy!"
Ý cười trên mặt Tống Mạch biến mất.
Đây không phải là phản ứng mà hắn mong đợi. Hắn muốn nghe nàng oán giận, nghe nàng mềm lời mềm giọng cầu xin hắn, nhìn nàng làm nũng với hắn...
Bất kể nàng thật lòng cũng được giả vờ cũng được, chỉ cần hắn không mắc lừa, nhìn nàng ở bên cạnh bị đủ loại hành hạ, vẫn là rất hưởng thụ.
Tống Mạch không phải là người lừa mình dối người, hắn biết hắn còn để ý nàng, ít nhất trước khi xác định nàng là giả vờ mất trí nhớ, hắn không thể hoàn toàn nhẫn tâm với nàng. Như vậy, vì sao hắn phải để mình chịu ấm ức? Chỉ cần không cho nàng nhìn ra tâm tư của hắn, hắn hoàn toàn có thể hưởng thụ một mặt làm hắn thoải mái của nàng.
Ánh mắt dừng ở trên tay nàng, Tống Mạch nhẹ giọng hỏi nàng: "Bóp chân như vậy có tác dụng sao?"
Đường Hoan gật gật đầu, "Nhiều ít có chút tác dụng đi."
Tống Mạch đọc sách một chút, bình tĩnh phân phó nàng: "Ừm, vậy ngươi cũng xoa bóp giúp ta, đứng ở trong cung một ngày, trên người ta cũng ê ẩm."
Đường Hoan không ưa cái dáng vẻ đại.gia này của hắn, bèn giả bộ không nghe thấy hắn nói chuyện, che miệng ngáp một cái, xoay người đẩy chân hắn vào bên trong, nửa cánh tay đậy lên mắt ngủ, trong miệng ậm ừ không rõ: "Buồn ngủ quá à, tướng quân ngươi xem của ngươi, ta nhắm mắt một chút trước, đến Hầu phủ ngươi lại đánh thức ta."
Tống Mạch không tiếng động cười, cũng không vạch trần mánh lới nhỏ của nàng, chỉ nói như độc thoại: "Không muốn tìm nam nhân?"
Đường Hoan chợt ngồi thẳng dậy, chu miệng nhìn hắn: "Tướng quân ngươi đây là uy hiếp! Ta đã mệt mỏi một ngày rồi, ngươi không thể để cho ta nghỉ ngơi một chút sao? Lát nữa đến quý phủ, nhiều hạ nhân tỳ nữ như vậy, ngươi tùy tiện gọi vài người sẽ có người giúp ngươi ngay thôi, vì sao cứ nhất định đòi ta giúp ngươi chứ!"
"Bởi vì ta không nuôi người rảnh rỗi, đám hạ nhân có việc cần làm của các nàng, chỉ có ngươi nhàn rỗi. Bắt đầu làm đi, hai cái đùi đều bóp một lần, có thể làm cho ta vừa lòng mà nói, có thưởng." Tống Mạch rất hào phóng.
"Thưởng cái gì vậy?" Đường Hoan nghi ngờ nhìn hắn.
Sắc mặt Tống Mạch hơi lạnh, "Trước làm theo ta lời ta bảo, nếu ngươi không thể làm cho ta vừa lòng, không những không có thưởng, trên đường ngay cả cao trừ ứ cũng không cho ngươi dùng."
"Được được được, ta giúp ngươi bóp!" Đường Hoan vội đầu hàng, nhỏ giọng nói thầm một câu, xoay mặt về phía hắn, tay đặt lên đầu gối hắn, nhìn nhìn phía trên lại nhìn nhìn phía dưới, "Tướng quân, bóp cẳng chân trước hay là đùi?"
Tống Mạch nhìn chằm chằm mặt nàng, "Tùy ngươi."
Đường Hoan liền bắt đầu từ mắt cá chân hắn, ánh mắt quét một vòng ở trên tất lụa trắng của hắn, có chút kỳ quái: "Tướng quân, ngươi không phải ở trong cung làm việc sao? Làm sao trên chân cũng không ra mồ hôi? Một chút cũng không hôi vậy." Nam nhân này, trừ lúc làm việc, bất kể thân phận gì đều thích sạch sẽ, điểm ấy Đường Hoan rất vừa lòng, nếu hắn hôi hám, quá mất hứng rồi.
Sau khi Tống Mạch từ trong cung đi ra, cố ý về phủ thay đổi một thân “trang phục” rồi mới qua.
Đương nhiên, hắn sẽ không giải thích cho nàng.
"Sao nào, ngươi muốn biết hôi thối? Yên tâm, sau này có cơ hội." Trên đường nhiều ngày như vậy, mỗi ngày phóng ngựa bôn ba, không thể nào chú ý như ở trong phủ, đến lúc đó, bên cạnh hắn chỉ có một mình nàng hầu hạ...
Đường Hoan cũng nghĩ tới, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức suy sụp xuống.
Tống Mạch thấy, tâm tình rất không tệ, chẳng qua là chờ tay nàng bóp đến đầu gối, do dự một lát, sửa lời: "Thôi, chỉ xoa bóp bắp chân là được."
Đường Hoan cao hứng cực kỳ, như là giảm bớt được loại gánh nặng rất nặng, "Tạ tướng quân hạ thủ lưu tình!" Trong lòng lại lôi Tống Mạch ra mắng trăm ngàn lần, nàng còn muốn nhìn hắn xấu mặt đấy! Quả nhiên người trở nên thông minh sẽ chơi không vui rồi!
Xoa bóp một lúc, lúc xe ngựa đi qua cửa thành, Đường Hoan thật sự không còn hơi sức rồi, gục vào trên bắp chân hắn cầu xin: "Tướng quân đại nhân, ngươi vừa lòng chưa? Cánh tay của ta mỏi quá!"
Lông mày thanh lệ nhíu lại, đôi môi đỏ hồng chu lên, như là đứa nhỏ ăn quịt cha mẹ.
Tống Mạch thích nhìn nàng như vậy, cho dù hắn không nhận ra loại ngây thơ hồn nhiên này có phải nàng giả vờ hay không.
"Giúp ta đeo giày." Hắn đứng dậy ngồi thẳng, phân phó nói.
Đường Hoan ngoan ngoãn nghe lời, chỉ muốn mau chóng thỏa mãn tất cả yêu cầu của hắn, sau đó nàng ngủ một giấc thật ngon.
Đeo xong, nàng cũng không quản hắn cho phép hay không, tự ý ngả vào trên giường nhắm mắt ngủ.
Tống Mạch nhìn nàng, đợi một lát, nâng chân nàng lên vắt lên trên đầu gối mình, một tay đỡ lấy, một tay cởi giày cho nàng.
Cơn buồn ngủ của Đường Hoan biến mất, đỏ mặt không cho hắn cởi, "Tướng quân, ngươi làm cái gì vậy, ta … ta cưỡi ngựa nửa ngày, trên người đều là mồ hôi, tất… tất nhất định cũng có chút mùi... Ngươi …. ngươi mau dừng tay!" Lúc này nàng thật sự ngượng ngùng rồi, để cho hắn ngửi thấy mùi tất thối của nàng, ngẫm lại là thấy mất mặt!
"Không ngại, thối hơn nữa ta cũng từng ngửi rồi."
Tống Mạch đặt giày của nàng sang một bên, xoay về phía nàng, bàn tay to không hề báo trước dừng ở trên đùi nàng, một vòng một vòng bóp xuống, "Ta không phải nói muốn thưởng cho ngươi sao? Vậy có qua có lại cũng giúp ngươi xoa bóp đi. Hôm nay dù sao cũng là lần đầu tiên ngươi đi ra ngoài hoạt động, nhìn ngươi như vậy, nếu không đối đãi cẩn thận, chỉ sợ sáng mai thật sự không thể cưỡi ngựa nữa."
Trong xe cũng không có mùi gì, Đường Hoan thở phào nhẹ nhõm, kéo gối qua kê ở dưới đầu, yên tâm thoải mái hưởng thụ sự săn sóc của Tống tướng quân, được một tấc lại muốn tiến một thước: "Nếu không tướng quân dứt khoát chuẩn bị một chiếc xe ngựa cho ta là được rồi, xe ngựa hẳn là không chậm hơn cưỡi ngựa bao nhiêu đâu nhỉ?"
"Không tiện." Tống Mạch phủ quyết hoàn toàn: "Chúng ta cũng không phải chỉ đi quan đạo, có khi phải đi qua sơn đạo chật hẹp, xe ngựa bất tiện không dễ đi. Hơn nữa, ngươi từng thấy tướng quân cưỡi ngựa gã sai vặt ngồi xe chưa?"
"Chưa từng thấy." Đường Hoan cười hì hì, giật giật chân nói: "Nhưng ta đã thấy tướng quân đại nhân xoa bóp chân cho gã sai vặt rồi!"
Tống Mạch khẽ sững sờ, ánh mắt đang nhìn nàng chằm chằm đột nhiên thâm trầm, "Ngươi đường đường là nữ nhân, làm sao ta giúp ngươi như vậy, ngươi có vẻ một chút cũng không ngại, một chút cũng không sợ ta có ý đồ khác?" Tay dừng ở trên đùi nàng, vòng quanh bất động, dường như vận sức chờ phát động.
"A?" Đường Hoan mờ mịt khó hiểu nhìn hắn, qua một lát, bừng tỉnh đại ngộ, vừa cười vừa nói: "Làm sao có thể chứ? Tướng quân đã giam Lục Thư Ninh hơn một năm cũng không có chạm vào nàng ấy, đủ thấy tướng quân không thích nàng ấy, hiện tại ta sống lại thay nàng, tướng quân biết ta là quỷ, không sợ ta đã rất to gan rồi, lại làm sao có thể xuống tay với một con quỷ có thân thể không vừa ý? Dù sao ta cũng vô cùng yên tâm với tướng quân."
Tống Mạch im lặng không nói, xem ra nàng vừa rồi đỏ mặt, thật sự chỉ là xấu hổ vì sợ tất thối thôi.
Ngực có chút khó chịu.
Mấy đời này, hắn chỉ có một mình nàng, nhưng đây cũng không có nghĩa là hắn chưa từng gặp những nữ nhân khác. Tiểu gia bích ngọc[1] trấn trên cũng được, đại gia khuê tú danh môn cũng được, trên yến hội thỉnh thoảng gặp phải, các nàng nhìn thấy hắn, cũng sẽ biểu lộ thái độ ngượng ngùng khẩn trương. Hắn không biết tim các nàng có đập nhanh hơn không, nhưng tùy ý nhìn thoáng qua, lại biết các nàng đỏ mặt.
[1]Tiểu gia bích ngọc: con gái một, con gái cưng..
Đến ngay cả hắn, lúc từng ở chung với nàng, trên mặt cũng không phải thường nóng lên sao? Có lẽ, trước kia nàng mặt đỏ tim đập là giả vờ, nhưng nàng có thể giả bộ đỏ mặt, cũng không thể bắt buộc mình không đỏ mặt đâu nhỉ?
Cho nên, bây giờ nàng thoải mái ở chung cùng hắn, không có một chút mảy may khẩn trương khi đối mặt với nam tử ngưỡng mộ trong lòng. Rốt cuộc là vì nàng chưa từng động tâm hay lại muốn giả bộ mất trí nhớ cho nên không giả bộ đỏ mặt, hay là sau khi mất trí nhớ, thật sự vô tâm với hắn?
Nữ nhân này, hắn đã hoàn toàn không cách nào nhìn thấu rồi.
"Tướng quân, ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy? Tiếp tục bóp cho ta đi, vừa rồi như vậy rất thoải mái." Đường Hoan ngửa mặt nằm, thấy nam nhân rủ mắt xuất thần, nhẹ giọng thúc giục, ánh mắt gần nheo lại rồi.
Tống Mạch hoàn hồn, trên tay lại động, nhìn nàng nói: "Ta đang suy nghĩ, ngươi có đôi khi rất ngốc, thật ra cũng là người thông minh, còn biết phân tích thái độ của ta đối với ngươi."
Hắn giữ độ mạnh yếu rất tốt, Đường Hoan thoải mái mà "ừm" một tiếng, đầu nghiêng sang một bên, nhắm mắt lại tựa như ngủ mà không phải ngủ phụ họa hắn: "Đương nhiên phải thông minh chứ, lần này ta hoàn dương vì tìm “chàng”, chuyện khác có thể mặc kệ, nhưng nam nhân là phải cẩn thận quan sát. Tướng quân, tướng quân rất dữ, vừa nhìn đã biết ngươi không thích ta, ta rất yên tâm..."
Thanh âm càng ngày càng nhẹ, cho đến không còn thanh âm nữa.
Nàng ngủ rồi, Tống Mạch cuối cùng cũng có thể không kiêng nể gì đánh giá nàng, ánh mắt một đường xuống phía dưới, dần dần rơi xuống trên tay mình.
Bây giờ nàng là người sai vặt của hắn, hắn là đường đường đại tướng quân, nhưng hắn để cho nàng nằm ở bên cạnh hắn, chẳng phân biệt được tôn ti. Chân nàng mỏi, hắn một vòng một vòng mà xoa bóp cho nàng, sợ nàng đau, hắn cẩn thận giữ chừng. Như vậy, xem như là hung dữ với nàng?
Nàng có còn một chút lương tâm hay không?
Buồn cười là, hắn chính là không nhịn được.
Xe ngựa từ từ dừng lại.
Đường Hoan thật sự ngủ say, trong mơ mơ màng màng cảm thấy được người nhấc lên, cánh tay quen thuộc lồng ngực quen thuộc, nàng xoay người ôm lấy hắn, chôn ở trước ngực hắn tiếp tục ngủ. Tống Mạch cúi đầu nhìn nàng, khoé miệng nàng còn có chút ẩm ướt, đó là nước miếng chảy ra trong lúc nàng ngủ mơ, nhưng hắn một chút cũng không ghét bỏ. Ít nhất giờ khắc này, hắn tin tưởng nàng là thật sự ngủ say, thật sự thuận theo, thật sự lệ thuộc vào hắn.
Ở trong ánh mắt đầy kinh ngạc của đám hạ nhân trong phủ, hắn bế nàng đi đến phòng của mình.
Không biết qua bao lâu, Đường Hoan tỉnh lại ở trong mùi cơm chín ngào ngạt.
Mở mắt ra, ngoài cửa sổ đã tối đen một vùng, trong phòng đốt đèn... Không phải căn phòng kia của nàng. Đường Hoan quay đầu, phát hiện mình nằm ở trên một chiếc giường, bên cạnh đã dọn xong bàn vuông, bên trên bày mấy cái đĩa, bởi vì nằm, nàng không thấy rõ là món ăn gì, chẳng qua ngửi thấy thơm quá.
Cơn thèm ăn của Đường Hoan rung động mạnh, chống cánh tay ngồi dậy, lúc này mới phát hiện quần áo trên người đều thay đổi, áo lót bằng lụa mịn, cả người nhẹ nhàng khoan khoái, ngay cả hai chân đau nhức lúc trước cũng tốt lên rất nhiều. Trong không khí thoang thoảng mùi thơm ngát nhàn nhạt, Đường Hoan cúi đầu ngửi ngửi, là từ trên đùi truyền đến.
Có người vào lúc nàng ngủ tắm rửa cho nàng, còn bôi thuốc lên cho nàng.
Tống Mạch tự mình làm, hay là hắn bảo nha hoàn hỗ trợ?
Kỳ quái, theo lý thuyết, dù mệt, nàng cũng không thể ngủ như chết như vậy, ngay cả có người chạm vào nàng cũng không có phát hiện, hay là, Tống Mạch cho nàng ăn cái gì?
Mặc kệ nó, dù sao trước mắt hắn sẽ không hại nàng.
Đường Hoan lười nhác duỗi lưng, không nghĩ nhiều nữa.
Tiến đến trước cái bàn, vừa muốn đi lấy đũa, trong phòng yên tĩnh đột nhiên truyền đến tiếng nước phá ra, như là có người từ trong thùng tắm đi ra.
Trong lòng Đường Hoan nóng lên, Tống Mạch đang tắm rửa ở trong phòng phía tây đó!
Ý nghĩ đầu tiên trong đầu nàng chính là đi rình xem hắn, dù sao trong giấc mộng này nàng còn chưa từng thấy qua bộ dáng bên trong của hắn, mang binh đánh giặc nhiều năm như vậy, trên người hắn có vết sẹo hay không, nếu có, vết sẹo lại rơi vào chỗ nào? Còn có, Tiểu Tống Mạch của nàng hẳn là không có vấn đề chứ?
Đường Hoan cũng không biết vì sao trong đầu đột nhiên toát ra loại suy nghĩ này, ngã vào trên giường nén tiếng cười trộm.
Đồ ăn có lẽ vừa bưng lên không lâu, Đường Hoan gắp một miếng thịt sợi, còn có chút nóng. Trên bàn có rượu, còn có một ly rượu, Đường Hoan hừ một tiếng, bát đũa chuẩn bị cho hai người, vì sao lại không chuẩn bị chén cho nàng?
Nàng tự tay rót cho mình một chén đầy, bưng lên vừa muốn uống, cửa truyền đến một tiếng trách mắng lạnh lẽo: "Để xuống, ai cho ngươi uống rượu?"
Đường Hoan nhăn mặt, có cần đến đúng lúc như vậy hay không?
Ngoan ngoãn để cái chén xuống, quay đầu nhìn lại, đợi thấy rõ khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ dáng vẻ dụ.người của Tống Mạch sau khi tắm, chút bất mãn này của Đường Hoan lập tức tiêu tan, cười gọi hắn: "Tướng quân đến đây, vừa vặn, ta vừa rót cho ngươi một ly rượu, mau tới đây uống đi!"
Da mặt thật dày!
Tống Mạch liếc nàng một cái, đi tới, ngồi xuống đối diện nàng, đang muốn nói chuyện, nghĩ đến chuyện làm lúc tắm rửa vừa rồi, chợt thấy cổ họng có chút khó chịu, tức thì cầm lấy ly rượu uống một hơi cạn sạch, lúc này mới nhìn nàng hỏi: "Thế nào? Ta để cho nha hoàn bôi thuốc cho ngươi rồi, bây giờ còn mỏi không?"
Đường Hoan lắc đầu, "Hết mỏi rồi, thuốc mỡ tướng quân chuẩn bị rất hữu hiệu. Đúng rồi, tướng quân, đây là phòng của ngươi hả? Sao ta lại ở chỗ này?"
Vẻ mặt Tống Mạch tự nhiên giải thích: "Ngươi là sai vặt bên người của ta, đương nhiên phải ở cùng một chỗ với ta, buổi tối gác đêm cho ta. Được rồi, dùng cơm trước đi, ăn xong rồi thu dọn đồ đạc cho ta."
"À, thì ra tướng quân nói sai ta làm việc, chính là làm việc này?" Đường Hoan vui mừng nói, dường như nhặt được món lợi rất lớn.
Tống Mạch nhìn nhìn nàng, không nói chuyện, gắp thức ăn ăn cơm.
Hắn cũng muốn để cho nàng làm việc khác, nhưng nàng ngủ như chết vậy, ngay cả một đại nam nhân cởi áo lau chùi cho nàng nàng cũng không có phát hiện...
Trên đường lại sai bảo nàng vậy.
~
Sáng sớm ngày hôm sau, Tống Mạch dậy thật sớm gọi Đường Hoan, bảo nàng hầu hạ hắn mặc quần áo.
Trời còn chưa sáng, Đường Hoan lại nằm lì trong chăn không chịu thức dậy, Tống Mạch túm nàng nàng lại nhào vào trong lòng hắn tiếp tục ngủ, Tống Mạch nhéo nàng nàng lại nhắm mắt chu miệng kêu đau, cố ý thi gan cùng hắn, xem là nàng không chịu nổi đau trước hay là hắn không đành lòng buông tay trước. Chờ sau khi Tống Mạch buông ra, Đường Hoan kéo chăn cười trộm lăn vào bên trong, không nghĩ tới chỗ nhiều thịt nhất đằng sau bị người hung hăng vỗ một cái...
Nàng chợt xốc chăn lên, "Ngươi..."
"Thay quần áo cho ta!" Tống Mạch đứng ở trước giường, chau mày. Thật sự là không nên đối tốt với nàng một chút, tốt rồi, nàng sẽ càng ngày càng không kiêng nể gì.
"Tự ngươi cũng không phải không biết mặc, đã là đại tướng quân rồi, làm sao còn như đứa nhỏ để cho người khác giúp ngươi?" Đường Hoan ôm chăn ngồi xa một chút, thở phì phò mà nói.
"Ngươi..."
"Ngươi đi ra ngoài!" Đường Hoan chợt lớn tiếng đánh gãy hắn, "Tướng quân, mặc dù bây giờ ta là người sai vặt của ngươi, ta cũng biết ngươi sẽ không chạm vào ta, nhưng ta suy cho cùng là cô nương gia, làm sao ngươi lại có thể chạy đến trong phòng ta còn vén chăn ta lên? Đi, ngươi vào bên trong chờ trước, ta thu dọn xong sẽ lập tức đi vào giúp ngươi."
Tống Mạch lập tức không nói chuyện nữa, thân phận của hắn bây giờ, có thể làm bất cứ chuyện gì với nàng, chỉ là không thể quang minh chính đại nhìn nàng rời giường. Nàng không phản đối còn được, nàng vừa nói ra, hắn nếu là không đi, nàng có thể đoán hắn có dụng ý khác hay không?
"Được, ta cho ngươi thời gian một khắc đồng hồ, đừng để cho ta biết ngươi lại tiếp tục ngủ." Lạnh lùng bỏ lại một câu uy hiếp, hắn xoay người vào gian trong.
Đường Hoan lập tức chui vào trong chăn một lần nữa, ngủ mê man.
Ngoài cửa Hầu phủ, mười sáu người Chu Dật, Tiết Trạm ... đứng song song, trên mặt mỗi người đều hiện vẻ đầy khó hiểu.
Tướng quân là đúng giờ nhất, nhưng là hôm nay, hắn đã muộn hơn thời gian tập hợp hẹn sẵn gần hai khắc đồng hồ.
Tiết Trạm cười vỗ vỗ bả vai Chu Dật: "Chu Dật, bên cạnh tướng quân vẫn luôn là ngươi hầu hạ sinh hoạt thường ngày, ngươi mau đi xem xem tướng quân có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không."
Chu Dật đẩy tay hắn ta ra, cười lạnh: "Tò mò? Tò mò thì tự ngươi đi xem! Sinh hoạt thường ngày của tướng quân từ trước đến giờ không mượn tay người khác, ta chỉ là chờ đợi ở ngoài cửa nghe hắn sai bảo. Tối hôm qua tướng quân giao cho ta ở chỗ này chờ hắn, ta đây liền nghe lệnh làm việc, sao nào, ngươi chờ đến sốt ruột rồi?"
"Ta chỉ nói một câu, cơn giận của ngươi lớn như vậy làm cái gì?"
Tiết Trạm cãi cọ với Chu Dật quen rồi, không để bụng, xoay người vỗ ngựa yêu của mình: "Chẳng qua bây giờ tướng quân muốn dẫn Thư cô nương ra khỏi nhà, về sau đại khái cũng không cần ngươi hầu hạ trước người rồi, ha ha, đến lúc đó ngươi..."
Nói đến một nửa, nhận được ánh mắt đồng bạn truyền tới, sau lưng Tiết Trạm lập tức toát ra một tầng mồ hôi lạnh, quay đầu, quả nhiên thấy tướng quân mặt không chút thay đổi đi ra, đi theo phía sau là Thư cô nương thấp hơn hắn cả cái đầu, một thân áo xám, ăn mặc giống như mười sáu hộ vệ bọn họ, trừ trâm ngọc búi tóc trên đầu.
Thấy ánh mắt của Thư cô nương quét đến, Tiết Trạm lặng lẽ dịch nửa bước ra sau Chu Dật, định mượn bờ vai của hắn ta che đậy chính mình.
"Tiết Trạm!"
Đường Hoan sớm thấy hắn rồi, đi tới cửa đã lớn tiếng chào hỏi cùng hắn.
Tiết Trạm cười khổ, không dám lên tiếng trả lời, càng không dám nhìn tướng quân.
Đường Hoan cũng không muốn ở chỗ này làm cho hắn khó sống, nàng ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh Tống Mạch, hưng phấn mà nhìn về phía mười bốn hộ vệ khác.
Tống Mạch vẫn lưu ý đến nàng, lúc này thấy nàng quả nhiên dán mắt vào hộ vệ của hắn, hắn cũng không có cắt ngang, chờ nàng thu hồi tầm mắt mới thấp giọng hỏi nàng: "Sao rồi, có người ngươi muốn tìm không?"
Đường Hoan thất vọng lắc đầu. Trong những hộ vệ này, bàn về tướng mạo, Tiết Trạm là xuất sắc nhất, người khác, lớn tuổi thoạt nhìn đã có ba mươi tuổi rồi, dáng vẻ cũng đều đoan chính, đáng tiếc kém mong đợi của nàng rất nhiều, nàng vốn tưởng rằng có thể cùng mười sáu mỹ nam đồng hành, đến lúc đó cho dù Tống Mạch lạnh như băng, nàng cũng có thể tùy ý chọn một người trêu chọc.
Quả nhiên mặt hàng tốt là có thể ngộ nhưng không thể cầu.
Đường Hoan ngửa đầu, nhỏ giọng khen Tống Mạch: "Tướng quân, ta phát hiện trong nhiều người như vậy, ngươi là ưa nhìn nhất đó!" Nàng cố ý đè thấp thanh âm, lại còn bảo đảm những hộ vệ này cũng có thể nghe được.
Nàng còn chưa dứt lời, mười sáu người kia lập tức không hẹn mà cùng cúi đầu, quả nhiên huấn luyện nghiêm chỉnh.
Bên tai Tống Mạch nóng lên, đây không phải là lần đầu tiên nàng khen hắn ưa nhìn, cũng là lần đầu tiên làm trò ngay trước mặt nhiều người như vậy, còn để cho đối phương nghe được.
Hắn uy hiếp mà trừng nàng một cái, bước đi đến trước con tuấn mã đứng đầu tiên kia, xoay người lên ngựa.
Như là nhận được chỉ thị, mười sáu hộ vệ lập tức hoàn hồn từ trong lúng túng lúc trước bắt gặp tướng quân bị tướng quân phu nhân tương lai nói lời trêu chọc, động tác chỉnh tề lên ngựa.
Rốt cuộc là từng vào sinh ra tử ở trên chiến trường, vừa lên ngựa, trên người bỗng nhiên thêm một loại uy nghiêm xơ xác tiêu điều, người khác thấy có lẽ sẽ sợ hãi, rơi vào trong mắt Đường Hoan đó là một khối điểm tâm ngon miệng, nếu là buổi tối, cảnh tối lửa tắt đèn, tùy tiện người nào cũng là...
"Ngươi còn đứng đó nhìn cái gì? Lên ngựa!" Tống Mạch quay đầu, thấy nàng hướng về phía đám hộ vệ phía sau ngẩn người, nhíu mày quát.
"A, đến ngay, đến ngay!" Đường Hoan không hề sợ hắn lạnh giọng trách cứ chút nào, nhanh chóng chạy đến trước ngựa của mình, nhảy lên.
Tống Mạch mặt hướng về phía trước, chờ nàng rong ngựa tới đây.
Ai ngờ Đường Hoan không có đi tìm hắn, mà là đứng ở bên cạnh Tiết Trạm, mắt cười hỏi hắn ta: "Tiết Trạm, ngày hôm qua chúng ta đua ngựa ngươi thua, thế nào, hôm nay ngay trước mặt mọi người, ngươi có dám đấu với ta một trận nữa hay không?"
Ta không dám!
Tiết Trạm rất muốn cứ lớn tiếng thét ra như vậy! Rốt cuộc hắn đã biết vì sao Chu Dật ngay từ đầu đã trốn tránh vị Thư cô nương này rồi, nói chuyện cùng nàng nhiều hơn một câu nữa, hắn đã cảm thấy mình sắp giảm thọ một năm rồi!
"Thuật cưỡi ngựa của Thư cô nương siêu quần, Tiết Trạm cam bái hạ phong." Sau khi hoảng sợ, Tiết Trạm nghiêm nghị đáp.
"Thật mất hứng!" Đường Hoan nhỏ giọng mắng hắn ta một câu, chợt cao giọng cười ha hả, không đợi Tống Mạch mở miệng đã phóng ngựa chạy ra ngoài, quay đầu tuyên chiến với Tống Mạch: "Tướng quân, hộ vệ của ngươi đều là người nhát gan, sợ thua bởi nữ nhân, còn ngươi, ngươi so cùng ta không?"
Tống Mạch ngồi thẳng bất động, "Ta cho ngươi một con phố!"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tống tướng quân khẩu khí không nhỏ nha, cẩn thận thua thật mất mặt!
Thực ra lý do từ chối đua ngựa cùng Tống Mạch, Đường Hoan cũng không có nói dối hoàn toàn, thân thể này là yếu ớt nhất trong mấy giấc mộng, từ nhỏ chân không bước ra khỏi nhà, một năm này bị Tống Mạch bắt được lại ngay cả trong viện cũng rất ít đi lại, cả ngày ở trong phòng thương xuân thu buồn, hại nàng phóng ngựa cũng không cách nào thoả thích, bay giờ đi ngủ, cả người ê ẩm, đặc biệt là bên trong hai đùi.
Lúc lên xe ngựa, nàng bảo Tống Mạch kéo nàng một cái, Tống Mạch không quan tâm. Nàng nhìn về phía xa phu xin giúp đỡ, ánh mắt xa phu nhìn chằm chằm phía trước giống như nơi đó có mỹ nhân còn đẹp hơn cả nàng. Không có người giúp đỡ, Đường Hoan đành phải trèo lên, chẳng qua là cánh tay vịn lên xe trước, lại vụng về mà nhấc chân lên quơ lên, tựa như tiểu oa nhi trèo cao lại giống như lão thái thái lên kháng, mất mặt cực kỳ.
Tống Mạch yên lặng nhìn nàng, nhìn nàng nhe răng nhếch miệng, tâm tình của hắn không khỏi tốt lên, cơn giận vừa rồi bị nàng từ chối đều tan đi không ít.
Tâm tình tốt, hắn cũng hào phóng, vào lúc nàng tới đây chuẩn bị ngồi ở bên cạnh hắn, chỉ vào ghế đẩu nhỏ bên cạnh nói: "Nhìn ngươi mệt thành như vậy, hôm nay cũng không cần ngồi quỳ nữa, ngồi ở trên ghế đi."
Đường Hoan nghe được cằm thiếu chút nữa ngã xuống!
Ai muốn quỳ chứ? Nàng rõ ràng muốn ngồi ở trên chiếc giường thấp rộng rãi dưới mông hắn kia! Xe ngựa Hầu phủ so với xe ngựa hắn dùng lúc là thiếu gia khí phái hơn nhiều, Tống Mạch nếu là lại dịch sang bên cạnh, nàng co chân cũng có thể nằm ngủ được một giấc, thôn trang cách Hầu phủ khoảng chừng hơn nửa canh giờ đi đường đó.
"Tướng quân, chân ta mỏi quá, ngươi để cho ta nằm một lát được không? Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không tranh chỗ với ngươi, cũng tuyệt sẽ không chạm phải ngươi!" Đường Hoan khom người, lấy lòng cầu hắn.
Hai tay nàng chống đầu gối, nửa người trên hoàn toàn cúi về phía hắn, mặc lại là áo choàng cổ tròn rộng thùng thình, nơi nào đó liền nửa che nửa đậy.
Tống Mạch quét mắt một vòng rồi dời đi tầm mắt ngay.
Trong lòng lại không cách nào bình tĩnh giống như biểu hiện bên ngoài của hắn.
Rất kỳ quái, nàng cũng được, Lục Thư Ninh cũng được, rõ ràng là thân thể giống nhau, vì sao hắn đối với Lục Thư Ninh chưa từng có suy nghĩ khác, làm sao nàng tới, chỉ cần một động tác, hắn liền...
"Hoặc là quỳ hoặc là ngồi ghế, tự ngươi chọn." Tống Mạch cởi giày, sau lưng kê gối dựa lên, lại mang chân dài lên trên giường thấp duỗi ngang, lập tức chiếm tất cả chỗ, ngay cả khe hở để ngồi cũng không cho nàng. Đường Hoan đáng thương cực kỳ nhìn hắn, hắn nhìn như không thấy, từ trên bàn nhỏ bên cạnh tùy ý lấy ra một quyển sách, rất nghiêm túc mà xem.
Đường Hoan thật sự muốn ngồi vào trên đùi hắn!
Đáng tiếc bây giờ nàng cũng chỉ có thể suy nghĩ một chút, sau đó nhận mệnh mà đặt ghế đẩu tới trước giường, ngồi xuống, dựa lưng vào giường, “cặp giò” vươn ra phía trước, ngửa đầu nhắm mắt thở ra một hơi thật dài, "Mệt mỏi quá à, hôm nay mới chạy vài vòng đã mệt thành như vậy, nghe Tiết Trạm nói dọc đường phải đi sáu bảy ngày, đợi đến Thanh thành, chân của ta có thể tàn phế rồi hay không!"
Tống Mạch đến mí mắt cũng chưa nâng: "Không cần lo lắng, ta sẽ chuẩn bị thuốc cao cho ngươi, mỗi đêm khi nghỉ ngơi bôi ở trên đùi, trừ ứ đỡ mệt."
Đường Hoan cảm kích nhìn hắn: "Tướng quân đối với ta thật tốt!"
Tống Mạch lật một trang, khóe môi hơi nhếch lên, "Ngươi suy nghĩ nhiều, ta chỉ là không muốn bởi vì ngươi mà chậm trễ hành trình."
Đường Hoan sửng sốt, tiếp theo tủi thân trừng hắn một cái, cúi đầu, vừa bóp chân cho mình an ủi mình: "Không có việc gì, bất kể tướng quân bởi vì sao mà giúp ta, dù sao ta cũng không cần lo lắng khó chịu trên đường đi. Bằng không tướng quân hoàn toàn không quan tâm ta, ta không phải là vẫn phải chịu như thường? Ừm, đi nhanh một chút cũng tốt, ta có thế thấy mười ba vạn tướng sĩ kia thật sớm."
Nàng quay đầu nhìn hắn, trong mắt lóe ra hưng phấn: "Mười ba vạn đó, cho tới bây giờ ta chưa từng thấy qua nhiều người như vậy!"
Ý cười trên mặt Tống Mạch biến mất.
Đây không phải là phản ứng mà hắn mong đợi. Hắn muốn nghe nàng oán giận, nghe nàng mềm lời mềm giọng cầu xin hắn, nhìn nàng làm nũng với hắn...
Bất kể nàng thật lòng cũng được giả vờ cũng được, chỉ cần hắn không mắc lừa, nhìn nàng ở bên cạnh bị đủ loại hành hạ, vẫn là rất hưởng thụ.
Tống Mạch không phải là người lừa mình dối người, hắn biết hắn còn để ý nàng, ít nhất trước khi xác định nàng là giả vờ mất trí nhớ, hắn không thể hoàn toàn nhẫn tâm với nàng. Như vậy, vì sao hắn phải để mình chịu ấm ức? Chỉ cần không cho nàng nhìn ra tâm tư của hắn, hắn hoàn toàn có thể hưởng thụ một mặt làm hắn thoải mái của nàng.
Ánh mắt dừng ở trên tay nàng, Tống Mạch nhẹ giọng hỏi nàng: "Bóp chân như vậy có tác dụng sao?"
Đường Hoan gật gật đầu, "Nhiều ít có chút tác dụng đi."
Tống Mạch đọc sách một chút, bình tĩnh phân phó nàng: "Ừm, vậy ngươi cũng xoa bóp giúp ta, đứng ở trong cung một ngày, trên người ta cũng ê ẩm."
Đường Hoan không ưa cái dáng vẻ đại.gia này của hắn, bèn giả bộ không nghe thấy hắn nói chuyện, che miệng ngáp một cái, xoay người đẩy chân hắn vào bên trong, nửa cánh tay đậy lên mắt ngủ, trong miệng ậm ừ không rõ: "Buồn ngủ quá à, tướng quân ngươi xem của ngươi, ta nhắm mắt một chút trước, đến Hầu phủ ngươi lại đánh thức ta."
Tống Mạch không tiếng động cười, cũng không vạch trần mánh lới nhỏ của nàng, chỉ nói như độc thoại: "Không muốn tìm nam nhân?"
Đường Hoan chợt ngồi thẳng dậy, chu miệng nhìn hắn: "Tướng quân ngươi đây là uy hiếp! Ta đã mệt mỏi một ngày rồi, ngươi không thể để cho ta nghỉ ngơi một chút sao? Lát nữa đến quý phủ, nhiều hạ nhân tỳ nữ như vậy, ngươi tùy tiện gọi vài người sẽ có người giúp ngươi ngay thôi, vì sao cứ nhất định đòi ta giúp ngươi chứ!"
"Bởi vì ta không nuôi người rảnh rỗi, đám hạ nhân có việc cần làm của các nàng, chỉ có ngươi nhàn rỗi. Bắt đầu làm đi, hai cái đùi đều bóp một lần, có thể làm cho ta vừa lòng mà nói, có thưởng." Tống Mạch rất hào phóng.
"Thưởng cái gì vậy?" Đường Hoan nghi ngờ nhìn hắn.
Sắc mặt Tống Mạch hơi lạnh, "Trước làm theo ta lời ta bảo, nếu ngươi không thể làm cho ta vừa lòng, không những không có thưởng, trên đường ngay cả cao trừ ứ cũng không cho ngươi dùng."
"Được được được, ta giúp ngươi bóp!" Đường Hoan vội đầu hàng, nhỏ giọng nói thầm một câu, xoay mặt về phía hắn, tay đặt lên đầu gối hắn, nhìn nhìn phía trên lại nhìn nhìn phía dưới, "Tướng quân, bóp cẳng chân trước hay là đùi?"
Tống Mạch nhìn chằm chằm mặt nàng, "Tùy ngươi."
Đường Hoan liền bắt đầu từ mắt cá chân hắn, ánh mắt quét một vòng ở trên tất lụa trắng của hắn, có chút kỳ quái: "Tướng quân, ngươi không phải ở trong cung làm việc sao? Làm sao trên chân cũng không ra mồ hôi? Một chút cũng không hôi vậy." Nam nhân này, trừ lúc làm việc, bất kể thân phận gì đều thích sạch sẽ, điểm ấy Đường Hoan rất vừa lòng, nếu hắn hôi hám, quá mất hứng rồi.
Sau khi Tống Mạch từ trong cung đi ra, cố ý về phủ thay đổi một thân “trang phục” rồi mới qua.
Đương nhiên, hắn sẽ không giải thích cho nàng.
"Sao nào, ngươi muốn biết hôi thối? Yên tâm, sau này có cơ hội." Trên đường nhiều ngày như vậy, mỗi ngày phóng ngựa bôn ba, không thể nào chú ý như ở trong phủ, đến lúc đó, bên cạnh hắn chỉ có một mình nàng hầu hạ...
Đường Hoan cũng nghĩ tới, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức suy sụp xuống.
Tống Mạch thấy, tâm tình rất không tệ, chẳng qua là chờ tay nàng bóp đến đầu gối, do dự một lát, sửa lời: "Thôi, chỉ xoa bóp bắp chân là được."
Đường Hoan cao hứng cực kỳ, như là giảm bớt được loại gánh nặng rất nặng, "Tạ tướng quân hạ thủ lưu tình!" Trong lòng lại lôi Tống Mạch ra mắng trăm ngàn lần, nàng còn muốn nhìn hắn xấu mặt đấy! Quả nhiên người trở nên thông minh sẽ chơi không vui rồi!
Xoa bóp một lúc, lúc xe ngựa đi qua cửa thành, Đường Hoan thật sự không còn hơi sức rồi, gục vào trên bắp chân hắn cầu xin: "Tướng quân đại nhân, ngươi vừa lòng chưa? Cánh tay của ta mỏi quá!"
Lông mày thanh lệ nhíu lại, đôi môi đỏ hồng chu lên, như là đứa nhỏ ăn quịt cha mẹ.
Tống Mạch thích nhìn nàng như vậy, cho dù hắn không nhận ra loại ngây thơ hồn nhiên này có phải nàng giả vờ hay không.
"Giúp ta đeo giày." Hắn đứng dậy ngồi thẳng, phân phó nói.
Đường Hoan ngoan ngoãn nghe lời, chỉ muốn mau chóng thỏa mãn tất cả yêu cầu của hắn, sau đó nàng ngủ một giấc thật ngon.
Đeo xong, nàng cũng không quản hắn cho phép hay không, tự ý ngả vào trên giường nhắm mắt ngủ.
Tống Mạch nhìn nàng, đợi một lát, nâng chân nàng lên vắt lên trên đầu gối mình, một tay đỡ lấy, một tay cởi giày cho nàng.
Cơn buồn ngủ của Đường Hoan biến mất, đỏ mặt không cho hắn cởi, "Tướng quân, ngươi làm cái gì vậy, ta … ta cưỡi ngựa nửa ngày, trên người đều là mồ hôi, tất… tất nhất định cũng có chút mùi... Ngươi …. ngươi mau dừng tay!" Lúc này nàng thật sự ngượng ngùng rồi, để cho hắn ngửi thấy mùi tất thối của nàng, ngẫm lại là thấy mất mặt!
"Không ngại, thối hơn nữa ta cũng từng ngửi rồi."
Tống Mạch đặt giày của nàng sang một bên, xoay về phía nàng, bàn tay to không hề báo trước dừng ở trên đùi nàng, một vòng một vòng bóp xuống, "Ta không phải nói muốn thưởng cho ngươi sao? Vậy có qua có lại cũng giúp ngươi xoa bóp đi. Hôm nay dù sao cũng là lần đầu tiên ngươi đi ra ngoài hoạt động, nhìn ngươi như vậy, nếu không đối đãi cẩn thận, chỉ sợ sáng mai thật sự không thể cưỡi ngựa nữa."
Trong xe cũng không có mùi gì, Đường Hoan thở phào nhẹ nhõm, kéo gối qua kê ở dưới đầu, yên tâm thoải mái hưởng thụ sự săn sóc của Tống tướng quân, được một tấc lại muốn tiến một thước: "Nếu không tướng quân dứt khoát chuẩn bị một chiếc xe ngựa cho ta là được rồi, xe ngựa hẳn là không chậm hơn cưỡi ngựa bao nhiêu đâu nhỉ?"
"Không tiện." Tống Mạch phủ quyết hoàn toàn: "Chúng ta cũng không phải chỉ đi quan đạo, có khi phải đi qua sơn đạo chật hẹp, xe ngựa bất tiện không dễ đi. Hơn nữa, ngươi từng thấy tướng quân cưỡi ngựa gã sai vặt ngồi xe chưa?"
"Chưa từng thấy." Đường Hoan cười hì hì, giật giật chân nói: "Nhưng ta đã thấy tướng quân đại nhân xoa bóp chân cho gã sai vặt rồi!"
Tống Mạch khẽ sững sờ, ánh mắt đang nhìn nàng chằm chằm đột nhiên thâm trầm, "Ngươi đường đường là nữ nhân, làm sao ta giúp ngươi như vậy, ngươi có vẻ một chút cũng không ngại, một chút cũng không sợ ta có ý đồ khác?" Tay dừng ở trên đùi nàng, vòng quanh bất động, dường như vận sức chờ phát động.
"A?" Đường Hoan mờ mịt khó hiểu nhìn hắn, qua một lát, bừng tỉnh đại ngộ, vừa cười vừa nói: "Làm sao có thể chứ? Tướng quân đã giam Lục Thư Ninh hơn một năm cũng không có chạm vào nàng ấy, đủ thấy tướng quân không thích nàng ấy, hiện tại ta sống lại thay nàng, tướng quân biết ta là quỷ, không sợ ta đã rất to gan rồi, lại làm sao có thể xuống tay với một con quỷ có thân thể không vừa ý? Dù sao ta cũng vô cùng yên tâm với tướng quân."
Tống Mạch im lặng không nói, xem ra nàng vừa rồi đỏ mặt, thật sự chỉ là xấu hổ vì sợ tất thối thôi.
Ngực có chút khó chịu.
Mấy đời này, hắn chỉ có một mình nàng, nhưng đây cũng không có nghĩa là hắn chưa từng gặp những nữ nhân khác. Tiểu gia bích ngọc[1] trấn trên cũng được, đại gia khuê tú danh môn cũng được, trên yến hội thỉnh thoảng gặp phải, các nàng nhìn thấy hắn, cũng sẽ biểu lộ thái độ ngượng ngùng khẩn trương. Hắn không biết tim các nàng có đập nhanh hơn không, nhưng tùy ý nhìn thoáng qua, lại biết các nàng đỏ mặt.
[1]Tiểu gia bích ngọc: con gái một, con gái cưng..
Đến ngay cả hắn, lúc từng ở chung với nàng, trên mặt cũng không phải thường nóng lên sao? Có lẽ, trước kia nàng mặt đỏ tim đập là giả vờ, nhưng nàng có thể giả bộ đỏ mặt, cũng không thể bắt buộc mình không đỏ mặt đâu nhỉ?
Cho nên, bây giờ nàng thoải mái ở chung cùng hắn, không có một chút mảy may khẩn trương khi đối mặt với nam tử ngưỡng mộ trong lòng. Rốt cuộc là vì nàng chưa từng động tâm hay lại muốn giả bộ mất trí nhớ cho nên không giả bộ đỏ mặt, hay là sau khi mất trí nhớ, thật sự vô tâm với hắn?
Nữ nhân này, hắn đã hoàn toàn không cách nào nhìn thấu rồi.
"Tướng quân, ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy? Tiếp tục bóp cho ta đi, vừa rồi như vậy rất thoải mái." Đường Hoan ngửa mặt nằm, thấy nam nhân rủ mắt xuất thần, nhẹ giọng thúc giục, ánh mắt gần nheo lại rồi.
Tống Mạch hoàn hồn, trên tay lại động, nhìn nàng nói: "Ta đang suy nghĩ, ngươi có đôi khi rất ngốc, thật ra cũng là người thông minh, còn biết phân tích thái độ của ta đối với ngươi."
Hắn giữ độ mạnh yếu rất tốt, Đường Hoan thoải mái mà "ừm" một tiếng, đầu nghiêng sang một bên, nhắm mắt lại tựa như ngủ mà không phải ngủ phụ họa hắn: "Đương nhiên phải thông minh chứ, lần này ta hoàn dương vì tìm “chàng”, chuyện khác có thể mặc kệ, nhưng nam nhân là phải cẩn thận quan sát. Tướng quân, tướng quân rất dữ, vừa nhìn đã biết ngươi không thích ta, ta rất yên tâm..."
Thanh âm càng ngày càng nhẹ, cho đến không còn thanh âm nữa.
Nàng ngủ rồi, Tống Mạch cuối cùng cũng có thể không kiêng nể gì đánh giá nàng, ánh mắt một đường xuống phía dưới, dần dần rơi xuống trên tay mình.
Bây giờ nàng là người sai vặt của hắn, hắn là đường đường đại tướng quân, nhưng hắn để cho nàng nằm ở bên cạnh hắn, chẳng phân biệt được tôn ti. Chân nàng mỏi, hắn một vòng một vòng mà xoa bóp cho nàng, sợ nàng đau, hắn cẩn thận giữ chừng. Như vậy, xem như là hung dữ với nàng?
Nàng có còn một chút lương tâm hay không?
Buồn cười là, hắn chính là không nhịn được.
Xe ngựa từ từ dừng lại.
Đường Hoan thật sự ngủ say, trong mơ mơ màng màng cảm thấy được người nhấc lên, cánh tay quen thuộc lồng ngực quen thuộc, nàng xoay người ôm lấy hắn, chôn ở trước ngực hắn tiếp tục ngủ. Tống Mạch cúi đầu nhìn nàng, khoé miệng nàng còn có chút ẩm ướt, đó là nước miếng chảy ra trong lúc nàng ngủ mơ, nhưng hắn một chút cũng không ghét bỏ. Ít nhất giờ khắc này, hắn tin tưởng nàng là thật sự ngủ say, thật sự thuận theo, thật sự lệ thuộc vào hắn.
Ở trong ánh mắt đầy kinh ngạc của đám hạ nhân trong phủ, hắn bế nàng đi đến phòng của mình.
Không biết qua bao lâu, Đường Hoan tỉnh lại ở trong mùi cơm chín ngào ngạt.
Mở mắt ra, ngoài cửa sổ đã tối đen một vùng, trong phòng đốt đèn... Không phải căn phòng kia của nàng. Đường Hoan quay đầu, phát hiện mình nằm ở trên một chiếc giường, bên cạnh đã dọn xong bàn vuông, bên trên bày mấy cái đĩa, bởi vì nằm, nàng không thấy rõ là món ăn gì, chẳng qua ngửi thấy thơm quá.
Cơn thèm ăn của Đường Hoan rung động mạnh, chống cánh tay ngồi dậy, lúc này mới phát hiện quần áo trên người đều thay đổi, áo lót bằng lụa mịn, cả người nhẹ nhàng khoan khoái, ngay cả hai chân đau nhức lúc trước cũng tốt lên rất nhiều. Trong không khí thoang thoảng mùi thơm ngát nhàn nhạt, Đường Hoan cúi đầu ngửi ngửi, là từ trên đùi truyền đến.
Có người vào lúc nàng ngủ tắm rửa cho nàng, còn bôi thuốc lên cho nàng.
Tống Mạch tự mình làm, hay là hắn bảo nha hoàn hỗ trợ?
Kỳ quái, theo lý thuyết, dù mệt, nàng cũng không thể ngủ như chết như vậy, ngay cả có người chạm vào nàng cũng không có phát hiện, hay là, Tống Mạch cho nàng ăn cái gì?
Mặc kệ nó, dù sao trước mắt hắn sẽ không hại nàng.
Đường Hoan lười nhác duỗi lưng, không nghĩ nhiều nữa.
Tiến đến trước cái bàn, vừa muốn đi lấy đũa, trong phòng yên tĩnh đột nhiên truyền đến tiếng nước phá ra, như là có người từ trong thùng tắm đi ra.
Trong lòng Đường Hoan nóng lên, Tống Mạch đang tắm rửa ở trong phòng phía tây đó!
Ý nghĩ đầu tiên trong đầu nàng chính là đi rình xem hắn, dù sao trong giấc mộng này nàng còn chưa từng thấy qua bộ dáng bên trong của hắn, mang binh đánh giặc nhiều năm như vậy, trên người hắn có vết sẹo hay không, nếu có, vết sẹo lại rơi vào chỗ nào? Còn có, Tiểu Tống Mạch của nàng hẳn là không có vấn đề chứ?
Đường Hoan cũng không biết vì sao trong đầu đột nhiên toát ra loại suy nghĩ này, ngã vào trên giường nén tiếng cười trộm.
Đồ ăn có lẽ vừa bưng lên không lâu, Đường Hoan gắp một miếng thịt sợi, còn có chút nóng. Trên bàn có rượu, còn có một ly rượu, Đường Hoan hừ một tiếng, bát đũa chuẩn bị cho hai người, vì sao lại không chuẩn bị chén cho nàng?
Nàng tự tay rót cho mình một chén đầy, bưng lên vừa muốn uống, cửa truyền đến một tiếng trách mắng lạnh lẽo: "Để xuống, ai cho ngươi uống rượu?"
Đường Hoan nhăn mặt, có cần đến đúng lúc như vậy hay không?
Ngoan ngoãn để cái chén xuống, quay đầu nhìn lại, đợi thấy rõ khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ dáng vẻ dụ.người của Tống Mạch sau khi tắm, chút bất mãn này của Đường Hoan lập tức tiêu tan, cười gọi hắn: "Tướng quân đến đây, vừa vặn, ta vừa rót cho ngươi một ly rượu, mau tới đây uống đi!"
Da mặt thật dày!
Tống Mạch liếc nàng một cái, đi tới, ngồi xuống đối diện nàng, đang muốn nói chuyện, nghĩ đến chuyện làm lúc tắm rửa vừa rồi, chợt thấy cổ họng có chút khó chịu, tức thì cầm lấy ly rượu uống một hơi cạn sạch, lúc này mới nhìn nàng hỏi: "Thế nào? Ta để cho nha hoàn bôi thuốc cho ngươi rồi, bây giờ còn mỏi không?"
Đường Hoan lắc đầu, "Hết mỏi rồi, thuốc mỡ tướng quân chuẩn bị rất hữu hiệu. Đúng rồi, tướng quân, đây là phòng của ngươi hả? Sao ta lại ở chỗ này?"
Vẻ mặt Tống Mạch tự nhiên giải thích: "Ngươi là sai vặt bên người của ta, đương nhiên phải ở cùng một chỗ với ta, buổi tối gác đêm cho ta. Được rồi, dùng cơm trước đi, ăn xong rồi thu dọn đồ đạc cho ta."
"À, thì ra tướng quân nói sai ta làm việc, chính là làm việc này?" Đường Hoan vui mừng nói, dường như nhặt được món lợi rất lớn.
Tống Mạch nhìn nhìn nàng, không nói chuyện, gắp thức ăn ăn cơm.
Hắn cũng muốn để cho nàng làm việc khác, nhưng nàng ngủ như chết vậy, ngay cả một đại nam nhân cởi áo lau chùi cho nàng nàng cũng không có phát hiện...
Trên đường lại sai bảo nàng vậy.
~
Sáng sớm ngày hôm sau, Tống Mạch dậy thật sớm gọi Đường Hoan, bảo nàng hầu hạ hắn mặc quần áo.
Trời còn chưa sáng, Đường Hoan lại nằm lì trong chăn không chịu thức dậy, Tống Mạch túm nàng nàng lại nhào vào trong lòng hắn tiếp tục ngủ, Tống Mạch nhéo nàng nàng lại nhắm mắt chu miệng kêu đau, cố ý thi gan cùng hắn, xem là nàng không chịu nổi đau trước hay là hắn không đành lòng buông tay trước. Chờ sau khi Tống Mạch buông ra, Đường Hoan kéo chăn cười trộm lăn vào bên trong, không nghĩ tới chỗ nhiều thịt nhất đằng sau bị người hung hăng vỗ một cái...
Nàng chợt xốc chăn lên, "Ngươi..."
"Thay quần áo cho ta!" Tống Mạch đứng ở trước giường, chau mày. Thật sự là không nên đối tốt với nàng một chút, tốt rồi, nàng sẽ càng ngày càng không kiêng nể gì.
"Tự ngươi cũng không phải không biết mặc, đã là đại tướng quân rồi, làm sao còn như đứa nhỏ để cho người khác giúp ngươi?" Đường Hoan ôm chăn ngồi xa một chút, thở phì phò mà nói.
"Ngươi..."
"Ngươi đi ra ngoài!" Đường Hoan chợt lớn tiếng đánh gãy hắn, "Tướng quân, mặc dù bây giờ ta là người sai vặt của ngươi, ta cũng biết ngươi sẽ không chạm vào ta, nhưng ta suy cho cùng là cô nương gia, làm sao ngươi lại có thể chạy đến trong phòng ta còn vén chăn ta lên? Đi, ngươi vào bên trong chờ trước, ta thu dọn xong sẽ lập tức đi vào giúp ngươi."
Tống Mạch lập tức không nói chuyện nữa, thân phận của hắn bây giờ, có thể làm bất cứ chuyện gì với nàng, chỉ là không thể quang minh chính đại nhìn nàng rời giường. Nàng không phản đối còn được, nàng vừa nói ra, hắn nếu là không đi, nàng có thể đoán hắn có dụng ý khác hay không?
"Được, ta cho ngươi thời gian một khắc đồng hồ, đừng để cho ta biết ngươi lại tiếp tục ngủ." Lạnh lùng bỏ lại một câu uy hiếp, hắn xoay người vào gian trong.
Đường Hoan lập tức chui vào trong chăn một lần nữa, ngủ mê man.
Ngoài cửa Hầu phủ, mười sáu người Chu Dật, Tiết Trạm ... đứng song song, trên mặt mỗi người đều hiện vẻ đầy khó hiểu.
Tướng quân là đúng giờ nhất, nhưng là hôm nay, hắn đã muộn hơn thời gian tập hợp hẹn sẵn gần hai khắc đồng hồ.
Tiết Trạm cười vỗ vỗ bả vai Chu Dật: "Chu Dật, bên cạnh tướng quân vẫn luôn là ngươi hầu hạ sinh hoạt thường ngày, ngươi mau đi xem xem tướng quân có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không."
Chu Dật đẩy tay hắn ta ra, cười lạnh: "Tò mò? Tò mò thì tự ngươi đi xem! Sinh hoạt thường ngày của tướng quân từ trước đến giờ không mượn tay người khác, ta chỉ là chờ đợi ở ngoài cửa nghe hắn sai bảo. Tối hôm qua tướng quân giao cho ta ở chỗ này chờ hắn, ta đây liền nghe lệnh làm việc, sao nào, ngươi chờ đến sốt ruột rồi?"
"Ta chỉ nói một câu, cơn giận của ngươi lớn như vậy làm cái gì?"
Tiết Trạm cãi cọ với Chu Dật quen rồi, không để bụng, xoay người vỗ ngựa yêu của mình: "Chẳng qua bây giờ tướng quân muốn dẫn Thư cô nương ra khỏi nhà, về sau đại khái cũng không cần ngươi hầu hạ trước người rồi, ha ha, đến lúc đó ngươi..."
Nói đến một nửa, nhận được ánh mắt đồng bạn truyền tới, sau lưng Tiết Trạm lập tức toát ra một tầng mồ hôi lạnh, quay đầu, quả nhiên thấy tướng quân mặt không chút thay đổi đi ra, đi theo phía sau là Thư cô nương thấp hơn hắn cả cái đầu, một thân áo xám, ăn mặc giống như mười sáu hộ vệ bọn họ, trừ trâm ngọc búi tóc trên đầu.
Thấy ánh mắt của Thư cô nương quét đến, Tiết Trạm lặng lẽ dịch nửa bước ra sau Chu Dật, định mượn bờ vai của hắn ta che đậy chính mình.
"Tiết Trạm!"
Đường Hoan sớm thấy hắn rồi, đi tới cửa đã lớn tiếng chào hỏi cùng hắn.
Tiết Trạm cười khổ, không dám lên tiếng trả lời, càng không dám nhìn tướng quân.
Đường Hoan cũng không muốn ở chỗ này làm cho hắn khó sống, nàng ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh Tống Mạch, hưng phấn mà nhìn về phía mười bốn hộ vệ khác.
Tống Mạch vẫn lưu ý đến nàng, lúc này thấy nàng quả nhiên dán mắt vào hộ vệ của hắn, hắn cũng không có cắt ngang, chờ nàng thu hồi tầm mắt mới thấp giọng hỏi nàng: "Sao rồi, có người ngươi muốn tìm không?"
Đường Hoan thất vọng lắc đầu. Trong những hộ vệ này, bàn về tướng mạo, Tiết Trạm là xuất sắc nhất, người khác, lớn tuổi thoạt nhìn đã có ba mươi tuổi rồi, dáng vẻ cũng đều đoan chính, đáng tiếc kém mong đợi của nàng rất nhiều, nàng vốn tưởng rằng có thể cùng mười sáu mỹ nam đồng hành, đến lúc đó cho dù Tống Mạch lạnh như băng, nàng cũng có thể tùy ý chọn một người trêu chọc.
Quả nhiên mặt hàng tốt là có thể ngộ nhưng không thể cầu.
Đường Hoan ngửa đầu, nhỏ giọng khen Tống Mạch: "Tướng quân, ta phát hiện trong nhiều người như vậy, ngươi là ưa nhìn nhất đó!" Nàng cố ý đè thấp thanh âm, lại còn bảo đảm những hộ vệ này cũng có thể nghe được.
Nàng còn chưa dứt lời, mười sáu người kia lập tức không hẹn mà cùng cúi đầu, quả nhiên huấn luyện nghiêm chỉnh.
Bên tai Tống Mạch nóng lên, đây không phải là lần đầu tiên nàng khen hắn ưa nhìn, cũng là lần đầu tiên làm trò ngay trước mặt nhiều người như vậy, còn để cho đối phương nghe được.
Hắn uy hiếp mà trừng nàng một cái, bước đi đến trước con tuấn mã đứng đầu tiên kia, xoay người lên ngựa.
Như là nhận được chỉ thị, mười sáu hộ vệ lập tức hoàn hồn từ trong lúng túng lúc trước bắt gặp tướng quân bị tướng quân phu nhân tương lai nói lời trêu chọc, động tác chỉnh tề lên ngựa.
Rốt cuộc là từng vào sinh ra tử ở trên chiến trường, vừa lên ngựa, trên người bỗng nhiên thêm một loại uy nghiêm xơ xác tiêu điều, người khác thấy có lẽ sẽ sợ hãi, rơi vào trong mắt Đường Hoan đó là một khối điểm tâm ngon miệng, nếu là buổi tối, cảnh tối lửa tắt đèn, tùy tiện người nào cũng là...
"Ngươi còn đứng đó nhìn cái gì? Lên ngựa!" Tống Mạch quay đầu, thấy nàng hướng về phía đám hộ vệ phía sau ngẩn người, nhíu mày quát.
"A, đến ngay, đến ngay!" Đường Hoan không hề sợ hắn lạnh giọng trách cứ chút nào, nhanh chóng chạy đến trước ngựa của mình, nhảy lên.
Tống Mạch mặt hướng về phía trước, chờ nàng rong ngựa tới đây.
Ai ngờ Đường Hoan không có đi tìm hắn, mà là đứng ở bên cạnh Tiết Trạm, mắt cười hỏi hắn ta: "Tiết Trạm, ngày hôm qua chúng ta đua ngựa ngươi thua, thế nào, hôm nay ngay trước mặt mọi người, ngươi có dám đấu với ta một trận nữa hay không?"
Ta không dám!
Tiết Trạm rất muốn cứ lớn tiếng thét ra như vậy! Rốt cuộc hắn đã biết vì sao Chu Dật ngay từ đầu đã trốn tránh vị Thư cô nương này rồi, nói chuyện cùng nàng nhiều hơn một câu nữa, hắn đã cảm thấy mình sắp giảm thọ một năm rồi!
"Thuật cưỡi ngựa của Thư cô nương siêu quần, Tiết Trạm cam bái hạ phong." Sau khi hoảng sợ, Tiết Trạm nghiêm nghị đáp.
"Thật mất hứng!" Đường Hoan nhỏ giọng mắng hắn ta một câu, chợt cao giọng cười ha hả, không đợi Tống Mạch mở miệng đã phóng ngựa chạy ra ngoài, quay đầu tuyên chiến với Tống Mạch: "Tướng quân, hộ vệ của ngươi đều là người nhát gan, sợ thua bởi nữ nhân, còn ngươi, ngươi so cùng ta không?"
Tống Mạch ngồi thẳng bất động, "Ta cho ngươi một con phố!"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tống tướng quân khẩu khí không nhỏ nha, cẩn thận thua thật mất mặt!
Danh sách chương