Mặt trời đỏ kéo về phía tây, ánh nắng chiều rực rỡ ánh hồng nửa bầu trời, trên trấn nhỏ dần dần bốc lên khói bếp lượn lờ, theo gió đi về hướng đông, càng cao càng nhạt.

Trên đường nhỏ vào trấn, chợt có tiếng vó ngựa dồn dập từ xa đến gần, người đi trên đường giật mình đều rối rít quay đầu lại xem thế nào.

Tiếng vó ngựa dừng lại, Tống Mạch dẫn đầu dừng lại, phân phó Chu Dật: "Đi, chọn một cái sân rộng thuê xuống."

Chu Dật nhận lệnh rồi đi.

Tống Mạch nhìn về phía nữ nhân bên cạnh, thấy nàng ngẩng đầu ưỡn ngực ngồi ở trên ngựa, thân thể lại cứng ngắc không nhúc nhích, ánh mắt tha thiết đuổi theo bóng dáng của Chu Dật, cũng biết nàng thật ra không chịu nổi rồi. Đoạn đường này đi gấp, vừa mới bắt đầu nàng còn có lòng dạ liên tục khiêu khích hắn đua ngựa với nàng, chờ buổi trưa nghỉ ngơi xong lại lên đường một lần nữa, nàng lại như thay đổi thành người khác, mệt mỏi không đùa giỡn nữa, chỉ không nói được một lời giục ngựa đuổi theo mọi người.

Nàng chịu đựng như vậy, càng làm cho hắn thấy khó chịu hơn so với việc làm nũng kêu khổ với hắn.

Nếu không phải là Hoàng mệnh trong người, hành trình khẩn cấp, hắn chắc chắn sẽ thu xếp xe ngựa cho nàng.

Phía sau đám hộ vệ dừng ở ngoài năm mươi bước, Tống Mạch tới gần nàng một chút, thấp giọng trấn an nói: "Sắp rồi, chờ Chu Dật tìm sân xong là có thể nghỉ ngơi."

"Ừm." Đường Hoan gượng cười với hắn, ngay sau đó quay đầu nhìn về phía ruộng nương bên đường.

Tống Mạch không đoán ra suy nghĩ nàng, lại là ở bên ngoài không tiện hỏi nhiều, cũng không nói gì nữa.

Chu Dật rất nhanh đã quay trở lại, dẫn mọi người dừng ở cửa một toà tứ hợp viện.

Tống Mạch xoay người xuống ngựa, đi thẳng đến trước người Đường Hoan, dắt cương ngựa, ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt lần đầu tiên để lộ ra lo lắng, "Sao rồi, có thể tự xuống không?" Buổi trưa khi nàng xuống ngựa còn thiếu chút thì ngã xuống.

Đường Hoan cười gật gật đầu, chân trái dẫm bàn đạp, nâng đùi phải lên muốn xuống dưới, chẳng qua là đùi phải vừa lướt qua lưng ngựa, nàng khẽ kêu một tiếng rồi ngã xuống. Tống Mạch còn đang nhìn chằm chằm vào nàng, đương nhiên sẽ không để cho nàng ngã xuống, hai tay duỗi ra rồi ôm người vào trong lòng, đang muốn để nàng xuống dưới, nàng chợt nắm chặt cánh tay hắn chôn ở trong lòng hắn, bả vai run run, khóc không tiếng động.

Tống Mạch không khỏi ôm chặt lấy nàng, xoay người sải bước vào cửa chính, trên miệng phân phó Chu Dật chuẩn bị nước ấm.

Chu Dật vội vàng đi phân phó những nha hoàn bà tử thô sử vốn có trong toà nhà này, đám người Tiết Trạm đối với bộ dáng tướng quân nhìn như lạnh lùng thật ra cẩn thận chăm sóc Thư cô nương trên đường đi sớm đã nhắm mắt làm ngơ rồi, đều tự dẫn ngựa đi chuồng ngựa, thuận tiện tuần tra kiểm soát xem trong sân có ẩn náu tặc nhân không nên có hay không.

Số lần tướng quân gặp phải ám sát, hai tay cũng không đếm hết.

Dân chúng phương Bắc người ta đều dùng giường lò, Tống Mạch vào phòng giữa, cẩn thận từng li từng tí muốn đặt nữ nhân trong lòng tới trên giưởng lò, hắn phải đi chuẩn bị đồ, tắm rửa bôi thuốc cho nàng. Nhưng Đường Hoan không cho hắn đi, ôm cánh tay hắn không buông, Tống Mạch hỏi nàng làm sao vậy, nàng chỉ lắc đầu không nói lời nào, chẳng qua là vẫn nhỏ giọng khóc, đáng thương lại ấm ức, khóc đến Tống Mạch sớm quên mất những nghi ngờ băn khoăn kia, cởi giày lên giường lò, ôm nàng dỗ dành như đứa nhỏ: "Có phải khó chịu nên khóc hay không?"

Đường Hoan gật gật đầu, nước mắt đều bôi ở trên người hắn.

Tống Mạch dở khóc dở cười: "Áo choàng của ta... Lần này ra khỏi nhà tổng cộng chỉ mang theo ba bộ, bộ này định mặc hai ngày, mấy ngày tiếp theo nếu ngươi vẫn lau nước mắt lên người ta như vậy, ta cũng không dám vào cửa thành Thanh thành đâu, sợ bị người chê cười."

"Ngươi là đại tướng quân, ai dám chê cười ngươi chứ?" Đường Hoan khóc một lát, túm áo choàng của hắn lau mặt, cuối cùng cũng đừng khóc, chỉ là vẫn chôn ở trong lòng hắn: "Hơn nữa, ngươi có tiền như vậy, bộ này bẩn thì vứt đi, lại mua bộ mới không được sao? Keo kiệt với người khác, chẳng lẽ còn keo kiệt với mình?"

"Có tiền cũng không phải dùng như vậy, ngươi không biết tiết kiệm như vậy, tương lai làm sao..." Tống Mạch bất đắc dĩ nói nàng, nói được một chút đã không còn thanh âm, dùng hai tay quay đầu nàng qua, để cho nàng đối diện với mình, màu sắc con ngươi thâm trầm: "Ngươi nói ta keo kiệt với người khác, có bằng chứng gì?"

Đường Hoan nhìn hắn, bĩu môi nói: "Ngươi đua ngựa cùng ta còn sử dụng toàn lực, như vậy còn không coi là keo kiệt sao?"

Đôi mắt phiếm hồng, con ngươi trong suốt trong trẻo như nước, rơi xuống yêu kiều đến mức không ai có thể ngăn cản.

Tống Mạch tỉnh bơ khẽ ôm chặt lấy nàng, cười nhìn nàng: "Ai nói ta toàn lực ứng phó?"

Đường Hoan há mồm, không thể tin nhìn thẳng hắn, qua một lát hừ một tiếng, quay đầu nói: "Đắc ý cái gì chứ? Đó là ngựa của ngươi tốt hơn của ta, không tin ngày mai hai chúng ta đổi ngựa cưỡi, ta nhất định có thể thắng ngươi!"

Tống Mạch không có tiếp tục tranh cãi cùng nàng, thử thăm dò ấn ấn chân nàng: "Có phải rất đau hay không?"

Đường Hoan hít vào một hơi, liếc hắn một cái, rũ mi mắt xuống, nước mắt lại lăn xuống. Không nói một lời, yên lặng khóc, làm cho người ta đau lòng nhất.

Tống Mạch kìm lòng không đậu bưng lấy mặt nàng, dùng ngón cái lau đi nước mắt kia, làm cho thanh âm mềm lại: "Nếu khó chịu như vậy, sao trên đường không nói cho ta biết? Nếu ngươi nói, ta... thấy ngươi đáng thương, có lẽ sẽ để tốc độ chậm lại."

Đường Hoan lắc đầu, muốn kéo áo choàng trước ngực hắn lau nước mắt, thấy tay áo rộng thùng thình của hắn ngay ở trước mắt, bèn lấy đề tài gần đây, vừa lau vừa tủi thân ấm ách giải thích: "Ta, ta đua ngựa với ngươi trước mặt bọn họ, vốn tưởng rằng có thể thắng, bèn nói lớn, không nghĩ tới lại thua. Bọn họ mặc dù không cười, nhưng trong lòng định đều đang cười nhạo ta không biết lượng sức. Nếu, nếu ta lại bởi vì xóc nảy trên ngựa mà khóc, bọn họ nhất định càng xem thường ta. Ta không muốn để cho người ta xem thường."

Sĩ diện thật lớn!

Tống Mạch vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn ấm áp của nàng, cúi đầu nhìn nàng, "Vậy ngươi, sao lại chịu khóc trước mặt ta?"

"Hả?" Đường Hoan kinh ngạc giương mắt, chống lại ánh mắt dịu dàng và chấp nhất của nam nhân, "Ngươi sợ bọn họ chê cười, sẽ không sợ ta cười ngươi sao?"

Hắn kề gần như vậy, cố lắm chỉ cách có một bàn tay, dường như …. dường như lúc nào cũng có thể hôn xuống.

Cuối cùng, không nhịn được sao? Đường Hoan như có chút không quen xê dịch sang bên cạnh, sau đó mới thản nhiên nhìn lại hắn: "Không sợ, tướng quân biết tất cả của ta, ta ở trước mặt ngươi không có gì để giấu diếm, hơn nữa ta cũng không nói được tại sao, mặc dù tướng quân hay trừng ta mắng ta, ta bị doạ giật mình, chỉ là không sợ hãi, cứ cảm thấy tướng quân sẽ không thực sự đánh ta, hì hì..."

Tống Mạch trầm mặc.

Hắn đối tốt với nàng đã gần như thành một loại bản năng, nàng có phải cũng giống như thế hay không, bản năng không sợ hắn?

Thấy trong mắt nam nhân hiện lên vẻ phức tạp, Đường Hoan kịp thời mở miệng: "Tướng quân, ngươi … ngươi kề gần ta như vậy làm cái gì? Ừm, ôm như vậy không thoải mái, ngươi để ta xuống đi, ta muốn nằm ở trên giường lò đợi, ngồi một ngày trên lưng ngựa, mệt mỏi quá à."

Tống Mạch có chút luyến tiếc cơ hội ôm nàng quang minh chính đại như vậy, không vui nhìn nàng: "Bây giờ chê không thoải mái rồi? Mới vừa rồi là ai ôm ta không chịu buông tay?"

Đường Hoan đỏ mặt, quay đầu nhìn bài biện trong phòng: "Ta không nhớ lắm, lúc ấy ta chỉ biết khó chịu, cái gì cũng không nghĩ, cũng đâu có biết là ngươi ôm ta!"

Trái tim Tống Mạch đập nhanh hơn, đưa tay chọt chọt vào mặt nàng: "Sao mặt ngươi đỏ rồi?"

"Có sao?" Đường Hoan tự mình sờ sờ, gấp đến độ muốn ngồi xuống: "Hình như là có chút nóng, tướng quân, ta … ta không phải sắp ngã bệnh chứ? Ngươi mau thả ta xuống, sau đó mời lang trung xem cho ta, ta cũng không muốn ngã bệnh, nếu không bị đám hộ vệ của ngươi biết, lại sẽ nói ta mảnh mai rồi!"

Sắc mặt Tống Mạch rất khó nhìn.

Nếu lời nàng là nói dối, vậy đời này của nàng hẳn là còn muốn “câu” hắn, bây giờ không phải là cơ hội tốt để nàng biểu lộ cõi lòng sao? Nếu lời nàng là nói thật, nàng không phải là muốn tìm nam nhân có thể khiến cho nàng mặt đỏ tim đập sao? Bây giờ mặt đỏ rõ ràng, vì sao nàng không chịu thừa nhận?

Nàng cứ chắc chắc hắn không phải người nàng muốn tìm kia như vậy?

Ánh mắt dừng ở trước ngực nàng, Tống Mạch chợt sinh ra một loại xúc động, đặt lên đi, sờ sờ xem rốt cuộc tim nàng có đập nhanh hơn không!

Chỉ là, một khi hắn chạm vào nàng...

Thiên nhân đang giao chiến, tiếng Chu Dật xuyên qua rèm cửa truyền vào: "Tướng quân, nước ấm đã chuẩn bị xong rồi, bây giờ bưng tới đây sao?"

Tống Mạch bình phục rung động trong lòng xuống, thanh âm vững vàng bình tĩnh: "Ừm, đưa đến phòng tây đi."

Bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân Chu Dật rời đi.

Tống Mạch đặt vào trên giường, đứng dậy chuẩn bị đi xuống.

Đường Hoan đúng là mệt chết đi, nằm thẳng cẳng không nhúc nhích, chỉ xoay đầu nhìn hắn: "Tướng quân phải đi tắm rồi, ta làm sao bây giờ? Trên người ta cũng đều là mồ hôi, dấp dính không thoải mái."

Tống Mạch quay về phía nàng nói: "Ngươi ngủ trước đi, lát nữa ta tìm người lau chùi người cho ngươi."

Đường Hoan vừa lòng nhắm mắt lại, nhỏ giọng than thở: "Nếu mang đến nha hoàn vẫn chăm sóc ta ở trong phủ kia thì tốt rồi, nàng ta làm việc nhẹ nhàng, lúc giúp ta ta cũng không cảm giác được... A, buồn ngủ quá, không nói nữa, đợi lát nữa ta nếu là ngủ như chết, tướng quân cũng không cần gọi ta đâu, buổi sáng ngày mai trước khi xuất phát ta lại tắm rửa."

Lười như trước kia.

Tống Mạch lườm nàng, thấy dáng vẻ ngủ lười biếng của nàng, tự mình đi tắm trước.

Chỉnh lý xong xuôi, Tống Mạch dạo qua một vòng trong sân. Lúc này sắc trời đã tối, gió đêm mát mẻ, là thời điểm hóng mát tốt nhất trong ngày mùa hè.

Nếu nàng không ngủ, hai người ở trong sân dùng cơm cũng không tệ.

Bảo mấy người Chu Dật ăn trước, đặt cơm của hắn và nàng ở trong nồi giữ ấm, Tống Mạch xoay người quay trở về. Ngủ lâu như vậy, hẳn là ngủ sâu nhỉ? Lần trước chỉ có chút mệt nàng cũng ngủ bất tỉnh nhân.sự, hôm nay một đường liên tục, chỉ sợ cho dù cháy nhà nàng cũng không chú ý đến ý chứ?

Mang theo hai thùng nước ấm bước vào cửa phòng, Tống Mạch nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa phòng.

Nàng nằm nghiêng vào bên trong, bởi vì mệt mỏi, có tiếng ngáy rất nhỏ.

Tống Mạch cẩn thận từng li từng tí ôm người đến mép giường lò, nhẹ nhàng cởi áo cho nàng, hắn chỉ là muốn giúp nàng, không có ý khác.

Cho dù có ý khác, hắn cũng có tư cách này.

Quen tay hay việc, hắn sớm nắm giữ tất cả kỹ xảo cởi áo cho nàng, một cái một cái cởi ra, nàng ngay cả cái nhăn mặt cũng không có, ngủ say sưa.

Trong phòng mờ tối, giống như đêm đó, Tống Mạch không có đốt đèn, cảnh mơ hồ như vậy đã sắp làm cho hắn khó có thể tự động kiềm chế rồi, nếu là nhìn càng thêm rõ ràng hơn, hắn sợ mình sẽ không đè nén nổi.

Làm ướt khăn lau, vắt khô, lau mặt cho nàng trước.

Nàng phát ra một tiếng giọng mũi nhẹ nhàng, giống như trước đây, hẳn là thoải mái rồi.

Lau xong mặt, là cổ, là ngực...

Trên trán Tống Mạch lại toát ra một tầng mồ hôi,

Hắn cũng khinh thường bản thân. Rõ ràng đã từng nhìn vô số lần rồi, quen thuộc không thể quen thuộc hơn, làm sao vừa nhìn là đã...

Tầm mắt gian nan rời khỏi nơi đó, nhưng là rất nhanh lại đến một chỗ làm cho cả thể xác và tinh thần hắn dày vò.

Lần này hắn rút ra bài học, lật người nàng trước, lau xong lưng, bên trên mặc áo lót vào, sau đó lại tiếp tục lau bên dưới. Kể từ đó, tầm mắt rời đi cũng không thấy cảnh khác.

Vào lúc hắn lau đến đùi Đường Hoan từ từ tỉnh lại
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện