Đêm dài, người không yên.

Tống Mạch một tay kê ở dưới cổ nữ nhân cho nàng làm gối đầu, một cái chân dài đặt ở trên đùi nàng không cho nàng nhúc nhích, sau đó thân thể rắn chắc nửa đặt ở trên người nàng, tay kia thì ở nơi nào đó gảy mân mê, khiến cho nàng ở trong lòng hắn nhích tới nhích lui, tay nhỏ bé lúc thì cào lưng eo hắn lúc thì kéo áo bào của hắn, tiếng “hừ hừ” mềm nhũn cầu tướng quân “đừng mà”. Hắn đuổi theo cắn lỗ tai của nàng, thanh âm khàn khàn: "Nữ quỷ, sao ngươi còn chưa ngủ?"

"Ta, ngươi như vậy, ta làm sao ngủ được..." Đường Hoan trả lời đứt quãng, cả người run lên. Nàng đêm nay mới phát hiện, thì ra hắn chỉ làm bên ngoài, vậy mà so với đưa vào trong còn tra tấn người hơn.

"Nếu không ngủ được, vậy trò chuyện cùng ta đi." Tống Mạch đè lại cái gáy của nàng đặt ở ngực, không để cho nàng trốn nữa, thổi khí vào lỗ tai nàng: "Ngươi nói, ngón tay ta rửa sạch chưa? Vừa dính thuốc, ta vốn định đi rửa, sau lại nghĩ đến nơi đó của ngươi... nàng cũng sẽ chảy ra nước, dứt khoát bớt việc rửa ở đây cho xong."

"Rửa …. rửa sạch rồi, mau lấy ra đi!" Tối hôm qua Đường Hoan đã “lĩnh giáo” nam nhân hư hỏng này, lúc ấy nàng cho rằng hắn là vì uống rượu mới khác thường, không nghĩ tới bây giờ tỉnh táo, lại cũng không giữ mồm như vậy, thật sự là làm cho nàng... thèm ăn vào tận trong lòng, hận không thể dỡ xuống tất cả ngụy trang, thoả thuê lựa ý hùa theo hắn, nhìn xem ai hư hỏng hơn!

Tống Mạch ngừng tay, còn thật sự hỏi nàng: "Rửa sạch thật rồi?"

Đường Hoan liên tục gật đầu, một lần lại một lần tự nói với mình không thể động, không thể đi nghênh đón hắn.

"Vậy tặng cho ngươi nếm thử!" Tống Mạch không có chút nào báo trước mà thử tiến vào, phát hiện thân thể nàng căng thẳng một chút, hắn trì hoãn một chút, chờ nàng thích ứng mới từ từ động, hôn lỗ tai nàng: "Nữ quỷ, ngón tay của ta, ăn ngon không?"

Đường Hoan lắc đầu: "Ta không biết, ngươi đừng hỏi, đừng hỏi ta..."

Tống Mạch không thuận theo: "Ta cũng không muốn hỏi ngươi, nhưng ai bảo ngươi ở trong thân thể của “nàng”? Ta muốn biết tiến vào như vậy “nàng” có thể thoải mái hay không, ngươi đã còn tỉnh, vậy ngươi nói cho ta biết đi. Ngươi nói, là như thế này thoải mái, hay là như thế này?"

Đường Hoan nói không ra lời, cắn áo bào trước ngực hắn không cho mình kêu ra tiếng.

Tống Mạch không ngừng tay, từ cổ nàng cọ vào trong cổ áo nàng, đi tìm hai luồng tươi đẹp.ngọt ngào kia.

Đang lúc Đường Hoan sắp ở dưới trêu chọc dài đằng đẵng ra vào thuẩn thục của nam nhân nghênh đón lần đầu tiên của tối hôm nay, đang lúc Tống Mạch cuối cùng cũng cọ mở cổ áo nàng ra sắp đặt lên một quả bị áo ngực bao.bọc, xa xa bỗng nhiên truyền đến tiếng Chu Dật hét lớn.

"Có thích khách!"

Cả người Đường Hoan run lên, hai tay nắm chặt vạt áo Tống Mạch, hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Thích khách từ đâu đến, sớm không đến muộn không đến, vì sao nhất định phải chờ nàng còn kém một đợt kích thích cuối cùng kia mới đến!

So sánh với sự phẫn nộ của nàng, vẻ mặt của Tống Mạch lại dửng dưng.

Thích khách? Hắn không biết từng gặp phải bao nhiêu lần, căn bản không đặt ở trong lòng.

Lúc nàng sợ hãi, Tống Mạch vừa động, vừa ở bên tai nàng nói: "Đừng sợ, ngoan ngoãn hưởng thụ đi, tất cả đã có ta." Nói xong, ngẩng đầu nhìn phía xa xa, ánh mắt sâu kín giống như kẻ săn bắn trong đêm tối, ngón tay lại ra vào càng nhanh chóng hơn.

Đường Hoan hưng phấn mà đầu óc mơ màng, "Tướng quân, thích khách, ngươi nhanh đi ..." Âm cuối cuối cùng đột nhiên bị kéo dài, nàng ôm chặt lấy thắt lưng hắn, kẹp lấy tay hắn không cho hắn nhúc nhích nữa, thể xác và tinh thần sung sướng vô cùng. Dường như bất kể tới bao nhiêu thích khách nam nhân cuồng vọng này cũng không sợ, cùng nhau làm như vậy, chính là sướng!

Tiếng đánh nhau liên tục lọt vào tai, Tống Mạch không nhanh không chậm mặc quần xong buộc lại đai lưng cho nàng, ôm eo nàng đứng lên.

"Tướng quân, bọn họ là tới giết ngươi thì phải? Ngươi không sợ sao?" Đường Hoan rụt vào trong lòng hắn, khẩn trương hỏi.

"Yên tâm, chỉ cần người tới không quá một trăm, mười sáu người bọn họ là đủ rồi." Tống Mạch nhàn nhã thản nhiên, căn bản không có đi lấy trường kiếm để ở dưới tàng cây.

Đường Hoan thở phào nhẹ nhõm, thò đầu từ trong lòng hắn ra, nhìn quanh về phía chỗ có tiếng đánh nhau, "Lỡ như, lỡ như bọn họ cũng rất lợi hại thì làm sao bây giờ?"

"Ngươi sợ hãi?" Tống Mạch bất đắc dĩ hôn nhẹ lên trán nàng, dắt nàng đi đến dưới tàng cây, rút trường kiếm ra, "Như vậy sẽ không sợ chứ?"

Lửa còn chưa có tắt, nam nhân một tay cầm kiếm, vừa cúi đầu nhìn nàng, trong mắt là bình tĩnh tự tin. Đường Hoan bỗng nhiên hưng phấn lên: "Tướng quân, ngươi đi giúp bọn họ đi, ta ở chỗ này chờ ngươi!" Tốt nhất nhảy ra một thích khách lợi hại đánh lén hắn, nàng “liều chết” cứu hắn một mạng, đánh tan hoàn toàn lòng nghi ngờ của nam nhân này.

Sao Tống Mạch có thể để một mình nàng ở lại chỗ này? Hắn nắm chặt tay nàng, dáng người vững như tùng: "Nếu bọn họ ngay cả mấy thích khách này cũng không đối phó được, vậy cũng không cần ở lại bên cạnh ta."

Đường Hoan vừa muốn nói chuyện, bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng xé gió bén nhọn, con mắt dài của Tống Mạch híp lại, vung kiếm đỡ ba mũi tên nhọn, ôm nàng nhanh chóng chuyển ra sau cây, khi xoay người trường kiếm hất cát, đống lửa theo đó mà tắt ngúm.

Trái tim Đường Hoan đập “thình thịch” không ngừng.

Bất kể là trong mộng hay ngoài mộng, đây đều là lần đầu tiên nàng gặp được đánh nhau thực sự. Bởi vì mục tiêu phần lớn đều là người bình thường, giao thiệp với nhân sĩ giang hồ cũng không nhiều, trừ khinh công ra, bản thân hái.hoa tặc cũng không coi trọng võ công, sư phụ như vậy đã là kỳ tài võ học rồi. Mà nàng thường ngày khá lười...

"Nghe đồn Tống tướng quân không gần nữ sắc, không nghĩ tới hôm nay lần đầu tiên gặp gỡ đã bắt gặp tướng quân mang theo mỹ nữ đi cùng, tại hạ thật sự là may mắn ba đời." Xa xa còn có đống lửa đang cháy, trong một mảng bóng cây u ám, thanh âm nam nhân xa lạ đột nhiên truyền đến, hẳn là đã đột phá vòng phòng thủ của mười sáu hộ vệ, gần ngay trước mắt.

"Đáng tiếc mạng ngươi không lâu như vậy." Tống Mạch vẫn ôm lấy eo nhỏ của Đường Hoan, xoay người đối mặt với người vừa tới.

Người áo đen quét nhìn hai người trước mặt một vòng, cười lạnh một tiếng, "Ai chết ai sống còn khó mà nói, Tống Mạch, buông nữ nhân của ngươi ra, đánh với ta một trận, để cho ta lĩnh giáo bản lĩnh của Trấn Bắc tướng quân một chút!"

Tống Mạch mặt không chút thay đổi: "Không cần, ngươi cứ việc động thủ."

"Cuồng vọng là phải trả giá cao." Người áo đen lạnh nhạt mở miệng, thấy Tống Mạch thật sự không định hai tay đón địch, trong lòng giận dữ, vung đao muốn động thủ.

"Đợi một chút!"

Đường Hoan mềm mại hô lên, "Vị tráng sĩ này, ngươi không cần hiểu lầm, ta cũng không phải là nữ nhân của tướng quân, ta chỉ là sai vặt của hắn mà thôi..." Lời còn chưa dứt, cánh tay sắt vòng trên eo đột nhiên xiết chặt, xiết nàng thiếu chút nữa thì tắt thở. Đường Hoan kêu lên đau đớn, giãy dụa muốn trốn sang một bên, "Tướng quân, đã là lúc nào rồi, ngươi cũng đừng có cậy mạnh, mau thả ta ra chuyên tâm đánh với hắn ta đi! Ngươi yên tâm, ta nấp ở sau cây, nếu ngươi không đánh lại hắn ta, ta sẽ chạy, tuyệt đối sẽ không để mình xảy ra chuyện gì!"

"Câm miệng!" Tống Mạch nhíu mày thật sâu, hung hăng trừng nàng một cái.

Đường Hoan giãy không ra, đành phải xin người áo đen đối diện: "Vị tráng sĩ này, ngươi phải tin ta, ta thật sự không phải hu hu... Ta thực sự không phải nữ nhân của hắn, ngươi ra chiêu nhất định phải chuẩn đấy, đừng chém tới ta, ta còn muốn đi tìm..."

Người áo đen ngây ngẩn cả người, vẫn là tiếng kêu thảm thiết của thủ hạ nơi xa kéo hắn ta trở lại, ánh mắt phức tạp đảo qua Đường Hoan, vung đao tấn công Tống Mạch.

Tống Mạch đang muốn động thủ, Đường Hoan chợt chôn ở trong lòng hắn “a a” kêu to: “Đừng chém ta đừng chém ta!" Khiến cho hắn không thể không lui ra phía sau hai bước, lỡ mất thời cơ ra tay tốt nhất, chỉ có thể kịp thời tránh né đối phương. Sau đó cũng vậy, nàng không có mảy may dáng vẻ nên có của nữ nhân nhát gan, ở trong lòng hắn vừa hét vừa nhảy, mấy lần chẳng những làm trở ngại chuyện của hắn, ngay cả động tác của người áo đen cũng vì nàng chợt thét chói tai mà dừng một chút.

Bởi vì là người trong lòng, Tống Mạch dù sao cũng có kiên nhẫn, mặc dù không vui nhưng vẫn bảo vệ nàng trong ngực, kiên nhẫn của người áo đen lại dùng hết rồi, "Tống Mạch, đây là nữ nhân ngươi thích? Lập tức buông nàng ra, chúng ta đánh một trận thống khoái!"

"Tướng quân không thích ta, ta đã nói với ngươi rồi!" Đường Hoan quay đầu gào to với hắn ta.

Bây giờ người áo đen phiền nhất chính là nàng, giương đao bổ xuống.

Đường Hoan thét chói tai muốn trốn ra sau Tống Mạch.

Thời gian ngắn ngủi, Tống Mạch đã quen với sự quấy nhiễu của nàng, theo động tác của nàng lui về phía sau, nhìn như bị ép bất đắc dĩ không có quy tắc gì, lại nhân lúc người áo đen đuổi theo đột nhiên xoay người, trở tay đâm tới ngực trái của hắn ta. Người áo đen phản ứng cực nhanh, nhanh chóng né tránh, cơ mà vẫn là chậm một nhịp, trên vai đã bị trúng một kiếm.

Đau nhức đánh tới, hắn ta khiếp sợ lui về phía sau, Tống Mạch thừa thắng xông lên, trường kiếm đâm thẳng vào ngực đối phương. Người áo đen dùng sống dao che chắn chỗ hiểm, không ngờ đây chẳng qua là hư chiêu của Tống Mạch, ngay sau đó mũi kiếm liền xẹt qua cánh tay phải của hắn ta, nếu không phải người áo đen kịp thời phát hiện nghiêng người tránh được thân kiếm, chỉ sợ một cánh tay sẽ phải bay ra ngoài ngay tại trận.

"Lui!"

Mặc dù cánh tay vẫn còn, tay phải lại đau không thể cầm chắc yêu đao, người áo đen quyết định thật nhanh gọi người rút lui, bóng dáng nhanh chóng chạy về phía phương hướng lúc đến.

Thật vô dụng!

Đường Hoan yên lặng ở trong lòng mắng người áo đen này. Nàng đã giúp hắn ta quấy nhiễu Tống Mạch ra tay, hắn ta lại vẫn không đánh lại Tống Mạch, vừa không cho nàng cơ hội “xả thân cứu người”, cũng không cho nàng cơ hội “dịu dàng chăm sóc người bị thương”. Tuy nói chính Tống Mạch quá lợi hại, nhưng hai ba chiêu đã bị đánh bại, chút bản lĩnh như vậy, hắn ta cũng không biết xấu hổ đến ám sát?

Đang oán hận, cằm đột nhiên bị người bóp lại, Đường Hoan giương mắt, chỉ thấy Tống Mạch âm u nhìn chằm chằm vào nàng, nàng chớp chớp mắt, hưng phấn mà khen hắn: "Tướng quân ngươi thật lợi hại, ôm ta cũng có thể đánh bại đối phương! Bây giờ hắn ta bị thương, ngươi mau đuổi theo hắn ta đi!"

Tống Mạch cũng không quan tâm tới thích khách kia, hắn cũng chưa từng để ý tới bất kỳ thích khách nào, hắn tức, là câu nói kia của nàng!

"Nếu ta bị hắn ta đánh bại, ngươi có phải thật sự như lời vừa rồi, bỏ lại ta chạy trốn một mình hay không?"

Đường Hoan rất thành thực: "Đúng vậy, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là nếu đối phương không giết ta. Chẳng qua hẳn là không thành vấn đề đâu, ta không có thù oán với bọn họ, chỉ cần ta giải thích rõ ràng ta cũng không phải nữ nhân tướng quân thích, bọn họ nhất định sẽ thả ta."

"Ngươi thì một chút cũng không quan tâm đến sống chết của ta?" Trong dư quang thấy Chu Dật đã đi tới, Tống Mạch buông nàng ra, giọng nói lạnh như băng.

"Vì sao ta phải quan tâm sống chết của ngươi chứ?" Đường Hoan cúi đầu xoa cằm, "Ngươi còn sống, ta sẽ tiếp tục đi theo ngươi, ngươi chết rồi, tương lai chúng ta còn có thể gặp lại ở Âm phủ, ta có cái gì phải quan tâm? À, ngươi đừng lo lắng, Âm phủ rất tốt, không có khổ như tưởng tượng, chỉ cần ngươi chưa từng làm chuyện xấu, quỷ sai sẽ không trừng phạt ngươi."

Tống Mạch hừ một tiếng, định móc khăn ra lau vai, sờ không thấy, lúc này mới nhớ lại vừa rồi hắn là dùng khăn của mình lau nơi đó cho nàng. Nghĩ đến tình trạng nữ nhân run rẩy trong lòng hắn, cơn tức của hắn tan một chút, không để ý tới nàng miệng đầy lời nói nhảm, rủ mắt nhìn về phía thủ hạ quỳ một gối xuống ở ngoài mười bước, "Tình hình sao rồi?"

Chu Dật trầm giọng bẩm báo: "Bẩm tướng quân, đối phương tổng cộng năm mươi hai người, chạy trốn chín người, Triệu Côn đã dẫn người đi đuổi theo, còn lại bốn mươi ba người trong miệng cất giấu độc dược, tất cả đã bị mất mạng, trong đó bốn người là người Hán, người khác đều là người Hung Nô."

"Có người bị thương không?"

"Bọn thuộc hạ chỉ là bị thương nhẹ, chẳng qua là, đã chết ba con ngựa."

Tống Mạch vuốt cằm, nhìn núi rừng tối như mực xa xa, bảo: "Gọi bọn họ trở về đi, nghỉ ngơi một đêm, ngày mai tiếp tục lên đường. Những thi thể này, đặc biệt là người Hung Nô, các ngươi ghi nhớ dung mạo, sau khi trở lại Thanh thành cẩn thận điều tra lai lịch của đối phương."

"Thuộc hạ nhận lệnh!"

Tống Mạch đưa mắt nhìn Chu Dật đi xa, tiếp tục đứng một hồi lâu, chợt quay đầu nhìn Đường Hoan: "Ngươi nhìn ta chằm chằm làm cái gì?"

Đường Hoan "A" một tiếng, tiếp theo ngượng ngùng cúi đầu, "Ta … ta đột nhiên phát hiện, tướng quân vừa rồi lúc ngươi nói chuyện, vô cùng..."

"Vô cùng như thế nào?" Tống Mạch đi tới bên người nàng, nâng cằm nàng lên hỏi, khuôn mặt hờ hững, tim đập lại không yên.

Đường Hoan ngơ ngác nhìn hắn, chậm rãi nhắm mắt lại, dường như khẩn trương dường như sợ hãi: "Vô cùng... ưa nhìn."

Ưa nhìn... vậy, nàng thích không?

Trong bóng tối, Tống Mạch đưa mắt nhìn nữ nhân ngượng ngùng trước người, vất vả lắm mới nuốt xuống được những lời này.

Nàng không có lương tâm, hắn cũng không cần cho nàng biết.

~

Cùng vùng núi thẳm, một góc khác.

Ô Đốn với sắc mặt nặng nề ngồi dưới tàng cây, mặc thuộc hạ xử lý vết thương trên cánh tay của hắn ta.

"Thiền vu, mười sáu hộ vệ của Trấn Bắc tướng quân quả nhiên danh bất hư truyền, chúng ta, khinh địch rồi." Trong chín người còn sống, người lớn tuổi nhất kia thở dài nói. Thiền Vu tuổi trẻ khí thịnh, một lòng báo thù thay cha, y phải khuyên can thật tốt.

Ô Đốn trầm mặc không nói, hồi lâu mới nói: "Không sợ, ngã một lần, hơn nữa, lần này chúng ta cũng không có đến không, ít nhất biết được nhược điểm của hắn."

Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, mặc dù nữ nhân kia luôn miệng nói Tống Mạch không thích nàng, hắn ta lại nhìn ra được Tống Mạch đối với nàng có bao nhiêu coi trọng. Chỉ cần hắn ta bắt lấy nữ nhân này, Tống Mạch nhất định đại loạn lòng người, chỉ cần hắn trừ bỏ Trấn Bắc tướng quân danh trấn một phương, sẽ không sợ không đánh được vạn dặm giang sơn này!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện