Khi người áo đen đánh lén, sợ ngựa sợ hãi tỉnh giấc kinh động đến đám người Tống Mạch, nên xuống tay với những con tuấn mã kia trước, cũng bởi vậy bị bốn hộ vệ gác đêm Chu Dật phát hiện.

Mười tám con ngựa chết mất ba con, trong đó còn có con kia của Đường Hoan.

Đường Hoan không biết nên khóc hay nên cười.

Khóc là, có phải vận số của nàng có thật sự kém như vậy hay không, mình "mệnh đồ đa suyễn[1]" không nói, ngay cả súc vật có liên quan đến nàng cũng phải chịu liên lụy? [1] Mệnh đồ đa suyễn: Suyễn có nghĩa không thuận, bất hạnh. Thành ngữ này chỉ vận mệnh tràn đầy không thuận, cả đời nhấp nhô, nhiều lần gặp khó khăn thất bại.

Cười là, thú cưỡi của nàng đã chết, nàng không có ngựa thay đi bộ rồi, nàng có thể cưỡi chung một con ngựa với người nào đây?

Nàng mày ủ mặt ê nhìn về phía Tống Mạch.

Tống Mạch ngồi ở trên ngựa, vẻ mặt không vui nhìn nàng: "Tới đây." Nàng không muốn cùng hắn như vậy sao?

Đường Hoan "nhận mệnh" đi đến chỗ hắn, vừa đi vừa nhỏ giọng than thở: "Cũng không thể để cho một mình ta cưỡi một con ngựa, ngươi tạm cùng với hộ vệ nào đó một đoạn đường sao? Dù sao đến thành trấn phía sau có thể chọn mua ngựa mới, ngươi … ngươi cùng ngồi với ta như vậy, không biết là không ổn sao?" Nâng tay đặt ở trong lòng bàn tay hắn, cánh tay nam nhân vừa dùng chút lực, liền liên tục như kéo dây mà thả nàng vào trước người.

Đường Hoan không quen xoay trái xoay phải, sau khi phát hiện hô hấp của Tống Mạch thay đổi lại cố ý dịch ra trước, nghiêng đầu thương lượng với hắn: "Nếu không ta ngồi sau ngươi nhé?"

"Câm miệng."

Tống Mạch kéo người vào trong lòng, thân thể kề nhau thật chặt, lúc này mới thúc vào bụng ngựa, dẫn đầu lao ra ngoài. Đám người Chu Dật đợi một lát mới giục ngựa đi về phía trước, cố ý giữ vững khoảng cách càng xa với tướng quân của bọn họ, bảo đảm bất kể phía trước có tiếng động hoặc hành động gì, bọn họ cũng không thể nghe thấy nhìn thấy.

Gió mát ngược chiều thổi tới, Đường Hoan lại không khỏi mệt rã rời.

Dù sao hai bên có cánh tay của hắn chống đỡ, nàng an tâm tựa vào trên lồng ngực của nam nhân, thoả mãn nhắm mắt lại.

Tống Mạch phóng tốc độ chậm lại, cúi đầu nhìn nàng.

Lông mày mảnh dẻ như lá trúc, mi mắt dày, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn, đôi môi đỏ mọng... Nàng ngủ, là dáng vẻ hắn thích nhất. Thực ra dáng vẻ nàng ra sao hắn cũng thích, chẳng qua là giờ này khắc này, chỉ có lúc nàng ngủ, hắn mới dám xác định nàng là ngoan thật, mới yên tâm thích.

Kìm lòng không đậu ôm chặt thắt lưng của nàng, hắn cúi đầu dán lên gò má của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve. Cọ cọ, môi chạm vào nàng, tỉ mỉ nhấp.

Hắn thích nếm nàng ăn nàng, ăn như thế nào cũng không đủ.

Đường Hoan bất mãn hừ một tiếng, nâng tay lên đẩy mặt hắn. Tống Mạch không chịu đi, ngậm lấy ngón tay nàng.

Cơn buồn ngủ của Đường Hoan lập tức tiêu tan toàn bộ, mở mắt, vừa trốn sang bên cạnh vừa oán giận: "Tướng quân, đây là ban ngày, còn ở trên ngựa đấy, ngươi như vậy, cẩn thận ngã xuống mất."

"Yên tâm, ta có chừng mực." Tống Mạch buông tay nàng ra, lại đến gần đôi môi nàng.

Đường Hoan đỏ mặt cúi đầu, bị hắn dùng một tay nâng cằm lên chuyển về phía hắn, mắt thấy nam nhân sắp hôn tới, Đường Hoan run rẩy cầu xin hắn: "Tướng quân, ngươi … ngươi chờ buổi tối lại hôn “nàng” được không? Hiện tại, phía sau nhiều người như vậy nhìn đó, ngươi nghiêng tới đây như vậy, bọn họ liếc mắt một cái là biết chúng ta đang làm cái gì. Mặc dù ngươi và ta đều biết ngươi hôn là “nàng”, nhưng ở trong mắt bọn họ, ngươi hôn chính là ta đó, ta, về sau ta còn gặp bọn họ như thế nào đây?"

Tống Mạch dừng lại, chậm rãi buông nàng ra, một lần nữa ngồi thẳng, dùng vai lưng rộng lớn của hắn ngăn chặt nàng vào trong ngực, cằm chạm vào tóc mềm trên đỉnh đầu nàng: "Ừ, lời của nữ quỷ ngươi còn rất có đạo lý. Vậy như vậy thì sao? Bọn họ hẳn là không nhìn thấy được." Nhét cương ngựa trên tay phải vào trong tay nàng, sau đó chậm rãi di chuyển lên trên, chuẩn xác mà cầm một quả xoa lên.

Thân thể Đường Hoan lập tức mềm nhũn, hoàn toàn dựa vào hắn, nhắm mắt giả bộ xấu hổ: "Tướng quân, đừng, bị người thấy..."

"Yên tâm, hai bên đều là núi, nếu là phía trước có người tới, ta sẽ lập tức buông nơi này ra." Tống Mạch thấp giọng nói, cúi mắt nhìn vẻ xấu hổ của nàng một cái, sau đó lại nhìn về phía trước. Ánh mắt tùy ý đảo qua cảnh núi hai bên, thần sắc lạnh nhạt, dường như chỉ có một mình hắn cưỡi trên ngựa, dường như trong lòng cũng không có một nữ nhân đang xấu hổ, dường như tay hắn cũng không có quang minh chính đại, trắng trợn mà xoa chỗ trân quý nhất chú ý nhất của cô nương nhà người ta.

"Tướng quân, tướng quân, xin ngươi, lỡ như, lỡ như trên núi có người thì làm sao bây giờ? Ngươi như vậy, bọn họ thoáng cái là thấy ..." Đường Hoan một tay nắm cương ngựa, một tay kia nâng lên đẩy hắn, lại bị nam nhân trở tay cầm đặt ở chỗ kia, hắn để cho nàng tự sờ: "Nữ quỷ không nên cản trở, thôi, lợi cho ngươi rồi, cho ngươi cũng cảm thụ một chút tư vị tốt đẹp khi sờ “nàng” như vậy, ngươi cũng hiểu vì sao ta sờ mãi không đủ." Nghiêng đầu ghé vào bên tai nàng: "Thế nào, có phải rất mềm hay không?"

Đường Hoan dùng sức rút tay về: "Tướng quân... Ngươi … ngươi buông, ta lại không thích sờ “nàng”!"

"Vậy ngươi thích sờ ai?" Tống Mạch buông tay nàng ra, thấp giọng mềm mỏng, như là người lớn muốn dỗ trẻ nhỏ nói thật, dụ nàng nói lời hắn muốn nghe, bàn tay to dời đi, từ vạt áo nàng sờ vào, "Thôi, ngươi đã sợ bị người thấy, vậy ta cũng che đậy một chút, như vậy, cũng chỉ có ngươi biết ta biết."

Đã không có quần áo ngăn cách, hắn mang theo vết chai mỏng ở lòng bàn tay, bụng ngón tay dừng ở trên người nàng càng rõ ràng hơn, Đường Hoan thở gấp không thôi, người tựa vào trong lòng hắn, mở to mắt cầu hắn, mắt ướt mê ly, "Tướng quân, xin ngươi ..." Xin ngươi sau này cứ hư hỏng như vậy đi, xin ngươi “đao thật thương thật” đi!

Chỉ có một bàn tay dễ dàng làm việc, lấy “quả núi” thì không có cách nào chiếu cố đến “khe suối”, Tống Mạch do dự một lát, lựa chọn bên trên, tối hôm qua nàng đã mệt mỏi một lần, không thể để cho nàng lại mệt nữa. Hắn nhẹ nhàng mà xoa, trái phải trên dưới thay đổi vị trí, tiếp tục hỏi nàng: "Ngươi còn chưa nói cho ta biết, ngươi thích sờ ai?"

"Ai cũng không thích!" Đường Hoan thừa dịp khoảng trống hắn tạm dừng thở phì phò mà nói, "Đừng tưởng rằng ai cũng như ngươi, cả ngày chỉ nghĩ tới loại chuyện này!"

Tống Mạch cười cười, trong mắt hiện lên một chút phức tạp, "Ta cả ngày nghĩ tới? Chẳng lẽ ngươi không phải sao? Ngươi hoàn dương vì tìm một nam nhân làm chuyện đó, ngươi hẳn là không có lúc nào là không nghĩ tới ý chứ? Thế nào, muốn ta muốn “nàng” trước, cho ngươi cảm thụ trước loại tư vị này hay không?"

"Ngươi vô lại!" Đường Hoan dùng sức đấm đùi hắn.

"Ta muốn nữ nhân của ta, thiên kinh địa nghĩa." Hô hấp của Tống Mạch hơi chậm lại, bàn tay to chợt tìm vào khe suối, nước suối còn không nhiều lắm, chẳng qua dần dần sẽ nhiều lên.

Đường Hoan vội đè tay hắn, thật lòng cầu xin hắn: "Tướng quân, đừng chạm nữa, thật sự khó chịu..."

Mu bàn tay bị đè lại, ngón tay còn có thể động, Tống Mạch tiếp tục trêu chọc nàng: "Không chạm vào cũng có thể, vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi thích sờ ai? Ngươi khoan hãy nói, ta đoán một chút, ngươi, có phải thích sờ nơi này hay không?" Dồn ép nàng dựa vào phía sau, hắn đẩy đẩy về phía trước, "Có phải thích sờ nó giống như đêm đó hay không?"

"Không có!" Đường Hoan xấu hổ và giận dữ nhắm mắt lại, lớn tiếng nói bừa, trong đầu lại suy nghĩ, nếu nói bây giờ Tống Mạch là con sói, vậy cũng là con sói động.dục, đối với tất cả mọi người có thể hung ác, nhưng đối với nữ nhân hắn nhìn vào mắt, hắn chỉ có bảo vệ bằng mọi cách. Nam nhân này, vẫn là ngốc như vậy, cho là nàng cái gì cũng không nhớ rõ, tự cho là đúng bắt nạt nàng.

Ngẫm lại thật sự là khó hiểu, chẳng lẽ con người đều thích bắt buộc đối phương? Giống như nàng và sư phụ, càng thích chọn nam nhân có tính khiêu chiến, mà Tống Mạch cũng là giống như vậy, nàng chủ động cho hắn hắn không cần, nàng giả vờ xấu hổ muốn trốn tránh, hắn ngược lại càng ngày càng hư hỏng.

Không phải lúc này, nàng nói không thích, hắn cố ý gia tăng sức lực trêu đùa nàng, nơi đó của Đường Hoan cũng thật sự là muốn nghỉ ngơi, đành phải cầu xin hắn như khóc: "Dừng tay dừng tay, ta … ta thích …. thích sờ tướng quân, ngươi mau dừng tay!"

Tống Mạch dừng lại, nhưng không có dời đi, rất rộng rãi nói: "Ngươi đã thích, vậy ngươi sờ đi, ta không có nhỏ mọn như ngươi đâu."

"Ta không... Ta sờ, ta sờ!" Đường Hoan bị hắn đột nhiên tập kích khiến cho hít vào không ngừng, khóc cầu đổi cương ngựa đến tay trái, tay phải duỗi ra phía sau nắm của hắn.

Hô hấp của Tống Mạch gấp gáp, bàn tay to chuyển qua ngang hông nàng ôm chặt lấy nàng, ở trên đỉnh đầu nàng khàn giọng sai khiến: "Đưa vào sờ đi."

"Tướng quân..."

"Yên tâm, có quần áo che chắn, không có người thấy được." Thấy nàng thật sự muốn khóc, Tống Mạch thả mềm thanh âm, hôn nhẹ lên trán nàng, cổ vũ nàng. Tối hôm kia vừa mới phá giới, tối hôm qua vốn muốn ăn lại bị cắt ngang, cùng nàng kề nhau chặt chẽ như bây giờ, hắn thèm, hắn không nhịn được. Nàng chậm chạp không động, Tống Mạch đành phải thu tay mình về cởi quần trước, sau đó lại mang tay nhỏ bé của nàng tới, cầm nàng làm hai lần: "Chính là như thế này, nhớ kỹ chưa?"

Đường Hoan do dự một lát, ngoan ngoãn giúp hắn, đầu ở trong lòng hắn trái phải né tránh, nhưng bất kể như thế nào cũng không trốn thoát cái nhìn nóng bỏng của người trên đỉnh đầu. Nàng cắn cắn môi, cúi đầu, thanh âm nhỏ không thể nghe thấy: "Tướng quân, ngươi, ngươi ba lần hai lượt đối với ta như vậy, có phải, có chút thích ta rồi hay không?"

Tống Mạch cứng đờ toàn thân.

Nàng dừng tay, hắn đè nén các loại phức tạp khó tả trong lòng, trầm giọng thúc giục nàng: "Tiếp tục."

Đường Hoan quay đầu chôn ở trong hõm vai hắn, không thèm nghĩ tới suy nghĩ của nam nhân nữa, âm thầm hưởng thụ tư vị dịu dàng chăm sóc Tiểu Tống Mạch, tưởng tượng dáng vẻ bây giờ của nó. Trong giấc mộng này, mặc dù đã giúp nó lau “nước mắt” một lần rồi, nhưng nàng còn chưa có nhìn qua nó đâu.

Tống Mạch cúi đầu nhìn nàng, thấy cái dạng đáng thương không dám gặp người này của nàng, rốt cuộc không thể nhẫn tâm thẳng thừng phủ nhận, khẽ thở gấp hỏi lại nàng: "Vì sao đột nhiên nghĩ như vậy? Chẳng lẽ ngươi, thích bản tướng quân rồi?" Vẫn cứ biết mặc dù nàng nói thích hắn cũng chưa chắc đáng tin, Tống Mạch vẫn là muốn nghe nàng nói một lần.

Đường Hoan nhẹ nhàng lắc đầu: "Không thích, tướng quân thích Lục Thư Ninh, không phải người ta muốn tìm."

"Nếu biết ta thích nàng ấy, vì sao còn hỏi?" So sánh với nhiệt độ trong cơ thể, trên mặt Tống Mạch lại lạnh như băng.

Đường Hoan không nhìn thấy sắc mặt của hắn, chẳng qua không cần nhìn nàng cũng nghe ra được, nhịn cười nói: "Ta …. ta chỉ là có chút khó hiểu, hai ngày nay tướng quân đối với ta tốt như vậy, lại … luôn động tay động chân, ta..."

Tống Mạch quay đầu nhìn sang một bên, thanh âm hờ hững: "Ta nói rồi, ta thích là thân thể này, ngươi chẳng qua là nữ quỷ ở tại bên trong, không cần tự mình đa tình."

Đường Hoan hừ một tiếng, dường như giận dỗi buông tay ra: "Được, ngươi đã thích thân thể này, vậy ngươi bảo “nàng” động là được rồi, ta ngủ đây, giống như ngươi nói lúc trước, lúc ngươi cùng nàng thân thiết, ta đi ngủ..."

"Ngươi dám buông ra thử xem." Tay phải của Tống Mạch còn vòng quanh eo nàng, dịch xuống dịch xuống như uy hiếp: "Bản tướng quân bây giờ muốn ngươi điều khiển thân thể này hầu hạ ta, ngươi tốt nhất là ngoan ngoãn nghe lời, nếu không ta lập tức tiễn ngươi về Âm phủ."

"Ngươi..." Đường Hoan tức giận đến nói không nên lời, dùng sức kéo hắn một cái.

Tống Mạch thét lớn một tiếng, ôm sát nàng: "Như vậy cũng không tồi, tiếp tục."

Sơn đạo xóc nảy, trong lắc lắc lư lư, cánh tay Đường Hoan cũng sắp mỏi rồi, "Tướng quân được chưa vậy? Ngươi đừng kìm nén, mau mau “tè” ra đi!"

Tống Mạch lập tức phun ra, bởi vì nàng nói đến đột nhiên, hắn phun không hề có chuẩn bị, chỉ có thể túm lấy áo nàng mặc sức lau một hồi, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: "Ai dạy ngươi nói lời như vậy?"

Đường Hoan không có trả lời, nàng cũng tức giận kinh khủng: "Ai cho ngươi làm ở trên người ta? Chính ngươi không có quần áo sao? Ngươi..." Lời còn chưa dứt, bị tiếng cười sang sảng như báo thù của nam nhân cắt đứt. Tiếng cười trong trẻo, bay tới không trung quanh quẩn ở giữa hai bên núi xanh, Đường Hoan ngửa đầu nhìn hắn, chống lại ánh mắt sáng ngời của Tống Mạch. Nàng trừng hắn một cái, tay nhỏ bé ghét bỏ mà bôi ở trên đùi hắn: "Ngươi làm bẩn một bộ quần áo của ta, sau khi đến Thanh thành đền cho ta mười bộ váy đẹp, ta sẽ, tha thứ cho ngươi lần này."

Tống Mạch yên lặng nhìn chằm chằm vào nàng, nhìn chòng chọc đến nàng chột dạ: "Ngươi quên rồi, ăn mặc của ngươi mấy ngày nay toàn là của ta, còn dám lấy đồ của ta cò kè mặc cả với ta?"

Đường Hoan đỏ mặt, đẩy vào trong hõm vai của hắn: "Ta mặc kệ, nếu ngươi không mua váy áo trang sức xinh đẹp cho ta, ta … ta sẽ không bao giờ lãng phí sức lực giúp ngươi nữa!"

"Càng nói càng không biết điều, đòi quần áo còn chưa đủ, vậy mà còn muốn đồ trang sức?" Tống Mạch cười nhìn nàng làm nũng ở trong lòng mình, sau đó vào lúc nàng vô lại kéo tay áo hắn, cúi đầu kề tai nói nhỏ với nàng: "Thôi, ngươi khiến cho thân thể của “nàng” còn sống, coi như là một công trạng, ta sẽ tuỳ ngươi cả, chẳng qua, ngươi đồng ý với ta một điều kiện."

"Điều kiện gì?" Đường Hoan rầu rĩ hỏi.

"Sau khi về Thanh thành, phải hầu hạ ta một lần thật tử tế, toàn tâm toàn ý." Tống Mạch nâng tay, xoay cằm nàng lại.

Đường Hoan cứ thế cùng hắn nhìn nhau một lát, dường như đột nhiên hiểu được ý của hắn, nhắm mắt phỉ nhổ hắn: "Xí, không đứng đắn!"

Tống Mạch ngăn miệng nàng lại, nếu nàng mắng hắn như vậy, đến lúc đó hắn sẽ cho nàng biết cái gọi là không đứng đắn thực sự.

Năm ngày sau, Trấn Bắc tướng quân trở về Thanh thành, chạy thẳng tới phủ tướng quân.

Công việc cách hơn một năm lại nhận ấn tướng quân một lần nữa, vẫn là có rất nhiều việc phải xử lý, sau khi thu xếp xong cho Đường Hoan, Tống Mạch xoay người đi ra ngoài làm việc, khi trời tối mới trở về, mùi rượu toàn thân. Mùi rượu nặng, người nhìn thật không có say, chỉ là đôi mắt càng lộ vẻ trong trẻo, nhìn chòng chọc đến trong lòng người hốt hoảng.

Mấy giấc mộng trước, Tống Mạch thỉnh thoảng uống rượu, tất cả đều là cảm thấy vui vẻ mà uống một ít, chưa từng uống thành như vậy.

Đường Hoan vốn đã sắp ngủ rồi, bị hắn xách lên nằng nặc đòi nàng hầu hạ hắn tắm rửa.gội đầu, cũng không biết là rượu làm tăng thêm can đảm của người hay là da mặt thật sự dày đến một trình độ nhất định rồi, hắn vào gian bên rồi quăng tất cả quần áo trên người, xoay người chờ nàng.

Đêm nay, Đường Hoan cuối cùng cũng gặp được Tiểu Tống Mạch nàng ngày nhớ đêm mong.

Không những như thế, sau khi giúp Đại Tống Mạch Tiểu Tống Mạch tắm rửa xong, Đại Tống Mạch còn đút Tiểu Tống Mạch vào trong miệng nàng...

Thật ra, Đường Hoan cũng không phải là thích như vậy lắm.

Sư phụ nói, hái.hoa là muốn nam nhân hầu hạ các nàng, mà không phải các nàng đi hầu hạ đối phương, cho nên trước khi xuống núi, Đường Hoan nghĩ tới các loại biện pháp quyến rũ nam nhân, duy nhất chưa từng nghĩ tới một ngày kia nàng sẽ vì nam nhân mà làm việc này.

Nhưng là, đã làm cho hắn một lần rồi, không phải sao? Vào lúc hắn là thiếu gia.

Hơn nữa, miệng ngậm Tiểu Tống Mạch, nghe Tống Mạch khó có thể đè nén thấp giọng buồn bực kêu, cảm thụ thân thể căng cứng của hắn, nàng vậy mà cảm thấy rất hưởng thụ, có một loại khoái.cảm chinh phục đối phương.

Mặc dù, cuối cùng nàng lại bị hắn chinh phục trở lại...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện