Edit: Tiểu Vũ - Beta: Vĩnh Nhi
"Ngọc Nhi! Ngươi..."
Tay Quân Huyền Kiêu ngừng lại ở giữa không trung, mi tâm nhíu lại thật sâu biến thành khiếp sợ và thống khổ.
"Ngươi thà rằng uống thuốc độc, cũng không chịu tha thứ cho ta? Thà chết cũng không nguyện ý giúp Bổn Vương?!"
Thẩm Ngọc lắc đầu nhè nhẹ, chỉ là y cảm thấy mệt mỏi quá, cả người đều mệt.
"Vậy thì vì cái gì!" Quân Huyền Kiêu giận dữ hét lên.
Thẩm Ngọc dùng thủ ngữ nói: "Tuổi còn nhỏ, ta muốn thoát khỏi tường viện thâm sâu, sau này ta lại muốn có được trái tim của Vương gia, cuối cùng ta chỉ muốn rời khỏi Hoàng cung... Nhưng chung quy lại vẫn là cầu mà chẳng được, không có việc nào làm được, đời này Vương gia có từng giống như ta thân bất do kỷ*?"
*thân bất do kỷ: có những chuyện không do bản thân làm chủ.
Nuốt xuống độc dịch, trong bụng đau thắt một trận, một luồng khí ngai ngái xông thẳng lên cổ họng Thẩm Ngọc, y nâng tay xoa khóe miệng, lau đi vết máu.
"Cho nên ngươi một lòng muốn chết?"
Quân Huyền Kiêu hô hấp dồn dập, hắn phẫn nộ với Thẩm Ngọc một lòng một dạ muốn chạy trốn khỏi hắn như vậy, nhưng lại đau lòng không thôi.
Thẩm Ngọc giống như là trả thù, ngẩng đầu khiêu khích nhìn thẳng hắn.
"Vương gia giam cầm ta lâu như vậy, thậm chí không ngại khiến ta hận ngươi, như vậy ta sẽ vĩnh viễn không quên được Vương gia, cho dù chạy tới chân trời góc biển, Vương gia cũng có thể bắt trở lại, vậy nếu chết thì sao? Vương gia còn có biện pháp nào không?"
Thẩm Ngọc cố tỏ vẻ ung dung thoải mái mà dùng tay ra hiệu, mặc cho độc tính đã bắt đầu ăn mòn nội tạng của y, đau đến không muốn sống.
Đây là đến bước đường cùng Thẩm Ngọc nghĩ ra được, biện pháp duy nhất thoát khỏi Quân Huyền Kiêu.
Hai mắt Quân Huyền Kiêu mất đi tiêu cự, hắn một lòng muốn giữ Thẩm Ngọc ở cạnh mình, luôn cho rằng Thẩm Ngọc không thể rời khỏi hắn, hắn có thể khống chế nhân sinh của y, chưa từng nghĩ tới Thẩm Ngọc lập trăm phương ngàn kế muốn chạy trốn khỏi hắn, không tiếc bất cứ giá nào!
Quân Huyền Kiêu đột nhiên nghĩ tới: "Phần mộ của mẹ ngươi... là chính ngươi tự đào lên sao?"
Thẩm Ngọc gật đầu thừa nhận: "Ta đã đem di thể mẹ đốt thành tro, sau khi ta chết, nhờ Biển Thái y mang hũ tro cốt cùng trở về Nam quốc Vân Mộng, cách Hoàng cung, cách Bắc đô...càng xa càng tốt."
Quân Huyền Kiêu nện một quyền lên bàn, tiếng vỡ vang lên, vụn gỗ bay lả tả, hắn trợn mắt nhìn Thẩm Ngọc, nét mặt hung ác.
"Bổn Vương sẽ không cho ngươi được như mong muốn! Sau này cho dù ngươi có chết, Bổn Vương cũng phải đem tro cốt của ngươi đặt ở tẩm điện của Bổn Vương! Cùng ta sớm chiều đối diện! Bổn Vương muốn vĩnh viễn giam cầm ngươi, cả ngày lẫn đêm đều sẽ không để cho ngươi được yên lòng!" (huhu nghe như kiểu điên tình ý nhỉ? Cay mắt quá!)
Quân Huyền Kiêu gào thét khiến nội tâm Thẩm Ngọc chấn động, rốt cuộc y không đè nén khó chịu hoảng sợ trong ngực được nữa, há miệng phun ra một ngụm máu bầm sẫm màu.
"Ngọc Nhi!"
Quân Huyền Kiêu lao đến, ôm lấy Thẩm Ngọc, mạnh mẽ ôm y vào trong ngực, siết chặt lên ngực mình, giống như muốn đem y nhập vào thân thể.
"Ngươi không thể chết! Cho dù ngươi không nghĩ đến ta..." Yết hầu Quân Huyền Kiêu khô khốc, khàn giọng nói, "Tống Thanh thì thế nào, không phải ngươi yêu hắn sao? Ngươi còn nói muốn cùng hắn sống chết có nhau, sao giờ ngươi lại cam lòng bỏ lại hắn?"
Thẩm Ngọc vô lực giãy giụa, hô hấp của y bất ổn, trong mắt hiện lên một tia nhớ mong.
"Tống đại ca... Huynh ấy đã có chốn trở về, tuy là Hồng Liên miệng lưỡi sắc bén, nhưng lòng dạ hắn không xấu, là một người đáng thương." Thẩm Ngọc ngơ ngẩn mà dùng thủ ngữ nói, "Giờ khắc này, có lẽ Tống đại ca và hắn đã chân chính ở cùng một chỗ rồi."
Khi dược hiệu trong rượu thôi tình phát tác, chắc chắn Tống Thanh và Hồng Liên đã gạo nấu thành cơm.
Thẩm Ngọc không có cách nào quên đi Quân Huyền Kiêu, cho dù không có Hồng Liên, y cũng không thể có kết quả nào với Tống Thanh, Thẩm Ngọc chỉ coi hắn như huynh trưởng thân thiết nhất, Tống Thanh ẩn nhẫn ái mộ, trong lòng Thẩm Ngọc biết rõ, chỉ là cuối cùng y không thể cho Tống Thanh một câu trả lời.
Nếu như mình chết rồi, Tống Thanh nhớ mãi không quên, trì hoãn không chịu ở cùng Hồng Liên, vậy chẳng phải là để lỡ ít nhiều tuổi xuân sao? Thẩm Ngọc hiểu rõ thời gian ngắn ngủi đáng quý, không đành lòng nhìn bọn họ lãng phí vô ích.
Bản tính Tống Thanh trung hậu, hắn sẽ đợi được Hồng Liên. Thẩm Ngọc biết bọn họ lưỡng tình tương duyệt (cả hai bên đều dành tình cảm cho nhau), chỉ là Tống Thanh không chịu đâm thủng tầng cửa sổ này.
Cho nên đành phải tự mình đến đẩy đẩy bọn họ lại với nhau, thành toàn giúp họ.
"Có phải ngươi đã sớm suy nghĩ xong? Đã sớm có lo liệu?" Quân Huyền Kiêu căm hận nói, "Từ khi nào thi bắt đầu?"
Trong cổ họng Thẩm Ngọc phát ra tiếng khàn giọng thống khổ, ánh mắt y tán loạn, nhấc tay cũng vô cùng tốn sức.
"Lúc mẹ chết, lòng ta cũng chết theo rồi."
Thẩm Ngọc hoàn thành thủ ngữ, tay vô lực mà buông thõng xuống, dùng hết sức còn lại đi lấy hộp phỉ thúy trên mặt đất, làm động đến thương thế, máu từ khóe miệng rỉ ra.
"Ngọc Nhi...Ngươi sẽ không chết! Sẽ không chết..." Quân Huyền Kiêu nặn ra một nụ cười kiên cường nói: "Chén độc này là cổ độc đời sau, cùng với cổ trùng độc trong cơ thể ngươi tương sinh tương khắc....Ta chỉ muốn ép ngươi nói lời thật lòng! Ngươi đừng trách ta, ngươi sẽ không chết...Ta làm nhiều chuyện sai như vậy, chiếm hữu ngươi, lợi dụng ngươi, duy chỉ có việc giết ngươi là ta chưa từng nghĩ tới, Ngọc Nhi..."
Khóe miệng Thẩm Ngọc vẽ ra một độ cong nhỏ, sau đó làm một thủ thế ngắn gọn.
"Ta biết."
Biển Thập Tứ nói, cổ trùng độc cũng không phải quá khó giải, cổ độc đời sau trong tay Vương gia chính là giải dược, nhưng Vương gia lại coi nó như tiền đặt cọc của Thẩm Ngọc mà khống chế y, nhìn y chịu đựng độc phát hết lần này đến lần khác cũng không dùng."
"Có ý gì?"
Tim Quân Huyền Kiêu đập chậm mất một nhịp, gắng gượng giữ bình tĩnh triệt để biến thành hoảng loạn, một loại dự cảm không tốt càng lúc càng nặng hơn.
....
Hôm nay 2 đứa t sẽ bù cho các cô, 7 chap, là 7 chap đó! Vừa beta vừa up nhé, đến 12h mới up xong mất😪
"Ngọc Nhi! Ngươi..."
Tay Quân Huyền Kiêu ngừng lại ở giữa không trung, mi tâm nhíu lại thật sâu biến thành khiếp sợ và thống khổ.
"Ngươi thà rằng uống thuốc độc, cũng không chịu tha thứ cho ta? Thà chết cũng không nguyện ý giúp Bổn Vương?!"
Thẩm Ngọc lắc đầu nhè nhẹ, chỉ là y cảm thấy mệt mỏi quá, cả người đều mệt.
"Vậy thì vì cái gì!" Quân Huyền Kiêu giận dữ hét lên.
Thẩm Ngọc dùng thủ ngữ nói: "Tuổi còn nhỏ, ta muốn thoát khỏi tường viện thâm sâu, sau này ta lại muốn có được trái tim của Vương gia, cuối cùng ta chỉ muốn rời khỏi Hoàng cung... Nhưng chung quy lại vẫn là cầu mà chẳng được, không có việc nào làm được, đời này Vương gia có từng giống như ta thân bất do kỷ*?"
*thân bất do kỷ: có những chuyện không do bản thân làm chủ.
Nuốt xuống độc dịch, trong bụng đau thắt một trận, một luồng khí ngai ngái xông thẳng lên cổ họng Thẩm Ngọc, y nâng tay xoa khóe miệng, lau đi vết máu.
"Cho nên ngươi một lòng muốn chết?"
Quân Huyền Kiêu hô hấp dồn dập, hắn phẫn nộ với Thẩm Ngọc một lòng một dạ muốn chạy trốn khỏi hắn như vậy, nhưng lại đau lòng không thôi.
Thẩm Ngọc giống như là trả thù, ngẩng đầu khiêu khích nhìn thẳng hắn.
"Vương gia giam cầm ta lâu như vậy, thậm chí không ngại khiến ta hận ngươi, như vậy ta sẽ vĩnh viễn không quên được Vương gia, cho dù chạy tới chân trời góc biển, Vương gia cũng có thể bắt trở lại, vậy nếu chết thì sao? Vương gia còn có biện pháp nào không?"
Thẩm Ngọc cố tỏ vẻ ung dung thoải mái mà dùng tay ra hiệu, mặc cho độc tính đã bắt đầu ăn mòn nội tạng của y, đau đến không muốn sống.
Đây là đến bước đường cùng Thẩm Ngọc nghĩ ra được, biện pháp duy nhất thoát khỏi Quân Huyền Kiêu.
Hai mắt Quân Huyền Kiêu mất đi tiêu cự, hắn một lòng muốn giữ Thẩm Ngọc ở cạnh mình, luôn cho rằng Thẩm Ngọc không thể rời khỏi hắn, hắn có thể khống chế nhân sinh của y, chưa từng nghĩ tới Thẩm Ngọc lập trăm phương ngàn kế muốn chạy trốn khỏi hắn, không tiếc bất cứ giá nào!
Quân Huyền Kiêu đột nhiên nghĩ tới: "Phần mộ của mẹ ngươi... là chính ngươi tự đào lên sao?"
Thẩm Ngọc gật đầu thừa nhận: "Ta đã đem di thể mẹ đốt thành tro, sau khi ta chết, nhờ Biển Thái y mang hũ tro cốt cùng trở về Nam quốc Vân Mộng, cách Hoàng cung, cách Bắc đô...càng xa càng tốt."
Quân Huyền Kiêu nện một quyền lên bàn, tiếng vỡ vang lên, vụn gỗ bay lả tả, hắn trợn mắt nhìn Thẩm Ngọc, nét mặt hung ác.
"Bổn Vương sẽ không cho ngươi được như mong muốn! Sau này cho dù ngươi có chết, Bổn Vương cũng phải đem tro cốt của ngươi đặt ở tẩm điện của Bổn Vương! Cùng ta sớm chiều đối diện! Bổn Vương muốn vĩnh viễn giam cầm ngươi, cả ngày lẫn đêm đều sẽ không để cho ngươi được yên lòng!" (huhu nghe như kiểu điên tình ý nhỉ? Cay mắt quá!)
Quân Huyền Kiêu gào thét khiến nội tâm Thẩm Ngọc chấn động, rốt cuộc y không đè nén khó chịu hoảng sợ trong ngực được nữa, há miệng phun ra một ngụm máu bầm sẫm màu.
"Ngọc Nhi!"
Quân Huyền Kiêu lao đến, ôm lấy Thẩm Ngọc, mạnh mẽ ôm y vào trong ngực, siết chặt lên ngực mình, giống như muốn đem y nhập vào thân thể.
"Ngươi không thể chết! Cho dù ngươi không nghĩ đến ta..." Yết hầu Quân Huyền Kiêu khô khốc, khàn giọng nói, "Tống Thanh thì thế nào, không phải ngươi yêu hắn sao? Ngươi còn nói muốn cùng hắn sống chết có nhau, sao giờ ngươi lại cam lòng bỏ lại hắn?"
Thẩm Ngọc vô lực giãy giụa, hô hấp của y bất ổn, trong mắt hiện lên một tia nhớ mong.
"Tống đại ca... Huynh ấy đã có chốn trở về, tuy là Hồng Liên miệng lưỡi sắc bén, nhưng lòng dạ hắn không xấu, là một người đáng thương." Thẩm Ngọc ngơ ngẩn mà dùng thủ ngữ nói, "Giờ khắc này, có lẽ Tống đại ca và hắn đã chân chính ở cùng một chỗ rồi."
Khi dược hiệu trong rượu thôi tình phát tác, chắc chắn Tống Thanh và Hồng Liên đã gạo nấu thành cơm.
Thẩm Ngọc không có cách nào quên đi Quân Huyền Kiêu, cho dù không có Hồng Liên, y cũng không thể có kết quả nào với Tống Thanh, Thẩm Ngọc chỉ coi hắn như huynh trưởng thân thiết nhất, Tống Thanh ẩn nhẫn ái mộ, trong lòng Thẩm Ngọc biết rõ, chỉ là cuối cùng y không thể cho Tống Thanh một câu trả lời.
Nếu như mình chết rồi, Tống Thanh nhớ mãi không quên, trì hoãn không chịu ở cùng Hồng Liên, vậy chẳng phải là để lỡ ít nhiều tuổi xuân sao? Thẩm Ngọc hiểu rõ thời gian ngắn ngủi đáng quý, không đành lòng nhìn bọn họ lãng phí vô ích.
Bản tính Tống Thanh trung hậu, hắn sẽ đợi được Hồng Liên. Thẩm Ngọc biết bọn họ lưỡng tình tương duyệt (cả hai bên đều dành tình cảm cho nhau), chỉ là Tống Thanh không chịu đâm thủng tầng cửa sổ này.
Cho nên đành phải tự mình đến đẩy đẩy bọn họ lại với nhau, thành toàn giúp họ.
"Có phải ngươi đã sớm suy nghĩ xong? Đã sớm có lo liệu?" Quân Huyền Kiêu căm hận nói, "Từ khi nào thi bắt đầu?"
Trong cổ họng Thẩm Ngọc phát ra tiếng khàn giọng thống khổ, ánh mắt y tán loạn, nhấc tay cũng vô cùng tốn sức.
"Lúc mẹ chết, lòng ta cũng chết theo rồi."
Thẩm Ngọc hoàn thành thủ ngữ, tay vô lực mà buông thõng xuống, dùng hết sức còn lại đi lấy hộp phỉ thúy trên mặt đất, làm động đến thương thế, máu từ khóe miệng rỉ ra.
"Ngọc Nhi...Ngươi sẽ không chết! Sẽ không chết..." Quân Huyền Kiêu nặn ra một nụ cười kiên cường nói: "Chén độc này là cổ độc đời sau, cùng với cổ trùng độc trong cơ thể ngươi tương sinh tương khắc....Ta chỉ muốn ép ngươi nói lời thật lòng! Ngươi đừng trách ta, ngươi sẽ không chết...Ta làm nhiều chuyện sai như vậy, chiếm hữu ngươi, lợi dụng ngươi, duy chỉ có việc giết ngươi là ta chưa từng nghĩ tới, Ngọc Nhi..."
Khóe miệng Thẩm Ngọc vẽ ra một độ cong nhỏ, sau đó làm một thủ thế ngắn gọn.
"Ta biết."
Biển Thập Tứ nói, cổ trùng độc cũng không phải quá khó giải, cổ độc đời sau trong tay Vương gia chính là giải dược, nhưng Vương gia lại coi nó như tiền đặt cọc của Thẩm Ngọc mà khống chế y, nhìn y chịu đựng độc phát hết lần này đến lần khác cũng không dùng."
"Có ý gì?"
Tim Quân Huyền Kiêu đập chậm mất một nhịp, gắng gượng giữ bình tĩnh triệt để biến thành hoảng loạn, một loại dự cảm không tốt càng lúc càng nặng hơn.
....
Hôm nay 2 đứa t sẽ bù cho các cô, 7 chap, là 7 chap đó! Vừa beta vừa up nhé, đến 12h mới up xong mất😪
Danh sách chương