Edit: Tiểu Vũ - Beta: Vĩnh Nhi
"Ngọc, Ngọc Nhi..."
Quân Huyền Kiêu thấy máu Thẩm Ngọc nhiễm đỏ cả vạt áo, triệt để luống cuống, hắn cảm giác có thứ gì đó đang thoát khỏi sự khống chế của mình.
Sắc môi Thẩm Ngọc chuyển sang xanh đen, đây rõ ràng không phải dấu hiệu của cổ trùng độc, là kịch độc đòi mạng thì đúng hơn.
Trước khi đến đây, Thẩm Ngọc đã uống kịch độc Kiến Huyết phong Hầu*.
*Kiến Huyết phong Hầu: một trong tám đại độc dược nổi tiếng Trung Hoa ( bao gồm: Đoạn trường thảo, Hạc đỉnh hồng, Câu vẫn, Trấm tửu, Thiên nhiên thạch tín, Tình hoa.)
"Ngọc Nhi! Ngươi đã làm cái gì? Nói cho Bổn vương..."
Quân Huyền Kiêu hoảng loạn mà kiểm tra, từ trước tới nay lý trí của hắn luôn vững vàng, bỗng nhiên cảm thấy tay chân luống cuống, lồng ngực hắn cuộn trào khí huyết, khuấy trộn lục phủ ngũ tạng đau đến sắp nứt ra.
Trong miệng Thẩm Ngọc ứa ra bọt máu, thần sắc y đờ đẫn, tay phải dùng sức thu về, Quân Huyền Kiêu mới chú ý đến hộp phỉ thúy y đang cầm, Thẩm Ngọc đem thứ đó nhét vào trong tay Quân Huyền Kiêu.
"Bổn Vương không cần! Bổn Vương chỉ cần ngươi còn sống!". Quân Huyền Kiêu không tiếp nhận, lại bị Thẩm Ngọc dùng một ít khí lực sau cùng nắm thật chặt.
Ý thức Thẩm Ngọc mông lung, đây là món đồ ngươi thiết tha ao ước, ngươi lại chưa hề mở ra xem, làm sao biết được có cần hay không?
Vì cái này, ở Hoàng cung ta đã hao tổn hết tâm tư.
Khí tức Thẩm Ngọc yếu ớt, lại chấp niệm nắm lấy hộp phỉ thúy, khi bàn tay cứng ngắc của Quân Huyền Kiêu chạm đến, mở hộp phỉ thúy ra, máu toàn thân hắn dâng lên đỉnh đầu, ý thức nổ tung vỡ nát.
Bên trong, vậy mà lại là một đốt ngón tay út, máu còn chưa khô!
Chìa khóa của Sở Vương mộ, rốt cuộc là xương ngón tay chỉ hậu nhân Sở thị mới có!
"Ngọc...Ngọc Nhi"
Quân Huyền Kiêu bỗng nhiên nảy sinh sợ hãi trước nay chưa từng có! Giọng nói hắn phát run, toàn thân nhịn không được run rẩy, đột nhiên hắn cầm chặt tay trái Thẩm Ngọc, không dám gỡ băng vải quấn tay trái y xuống, bởi vì hắn không dám nhìn! Cũng không dám nghĩ!
"Vì sao? Vì sao phải đối với ta như vậy..."
Hốc mắt Quân Huyền Kiêu đỏ thẫm, lòng hắn vì nhìn thấy cảnh tượng thiên đao vạn quả mà giật mình, giọng hắn khản đặc đáng sợ.
Vì sao?
Mắt Thẩm Ngọc khẽ động một cái, bởi vì ta yêu ngươi, Vương gia hành hạ ta, vứt bỏ ta, lợi dụng ta...Ta cũng yêu ngươi, thế nhưng từ đầu đến cuối Vương gia đều không tin, không tin có người chịu đem sinh tử giao cho ngươi, Vương gia bày mưu tính kế tường tận, nhưng lại chưa từng mở miệng, kỳ thực chỉ cần ngươi nói một câu, ta sẽ vì ngươi dốc hết tất cả, chỉ cần ngươi muốn, chỉ cần ta có.
Thẩm Ngọc rất muốn dùng thủ ngữ chế nhạo Quân Huyền Kiêu, chúc giang sơn của hắn vĩnh viễn kiên cố, dùng tính mạng của một ách nô đổi lấy món đồ mấy ngày liền cầu mà không được, quá đáng giá rồi, đáng tiếc y đèn đã cạn dầu.
Vậy cũng chỉ có thể như này, trước khi chết có thể chứng kiến gương mặt vặn vẹo của Quân Huyền Kiêu, hắn cuối cùng cũng lộ ra vẻ hối hận vô biên, y thấy cũng đáng rồi.
Thứ cho Ngọc Nhi không thể sinh cùng khâm chết cùng huyệt với Vương gia, ta hận ngươi, nhưng lại không quên được ngươi, cho nên chỉ nguyện cách biệt âm dương cùng ngài, không gặp lại nhau nữa.
Vốn dĩ đồng tử Thẩm Ngọc sáng rỡ như sao giờ đây bị che lấp, phủ lên một tầng xám tro, không còn sức sống nữa.
"Ngọc Nhi, ngươi không thể... Ta cái gì cũng không muốn, ngươi không được chết..."
Sợi dây lý trí cuối cùng của Quân Huyền Kiêu đã đứt đoạn, hắn nói năng lộn xộn, khuôn mặt dán sát vào Thẩm Ngọc, hắn rất sợ một khi buông tay, Thẩm Ngọc sẽ rời khỏi hắn.
"Ách a-------"
Quân Huyền Kiêu há miệng lại không thể kêu lên, nước mắt lăn xuống trên gương mặt cương nghị, hắn đem Thẩm Ngọc khảm vào ngực mình, nhưng vô lực ngăn cản sinh mệnh Thẩm Ngọc trôi đi.
Lồng ngực sắp nổ tung, gân xanh trên trán Quân Huyền Kiêu nổi lên, cái gì mà tôn nghiêm cương quyết, địa vị quyền thế gì đó, ở mất đi trước mặt, nghiền ép thành bột mịn.
Cuối cùng hắn cũng biết được cái gì gọi là tâm như tro tàn, hóa ra hết thảy mọi việc trên đời không phải đều bị hắn kiểm soát, thì ra mỗi người đều biết khóc, cho dù có phải là người câm hay không, đều khó nghe, đều khắc cốt ghi tâm như nhau.
...
Sở Thái Tổ tiền triều là kỳ tài trời giáng xuống, một thân văn thao võ lược, nam chinh bắc thảo, đã gây dựng nên lãnh thổ rộng bao la, gấp ba lần Đại Tĩnh hiện giờ.
Mỗi một đời Hoàng tộc Sở thị xuất hiện lớp lớp anh tài, trừ dị hưng bang*, kiến lập thời đại hưng thịnh trước nay chưa từng có, tộc nhân dòng chính Sở thị đều có thiên phú dị bẩm, tư chất thông minh, bất luận là sách lược hành quân, hay pháp thuyết nho học, thậm chí cầm kỳ, khúc nghệ, cơ quát, thiên công*, y dược các loại lĩnh vực, từng tộc trong Sở thị đều có nhân tài, Sở triều cực thịnh một thời, thành tựu vang xa.
*trừ dị hưng bang: loại trừ những thứ kỳ lạ giúp đất nước hưng thịnh
*cơ quát: lĩnh vực cơ khí máy móc
*thiên công: công trình trên không.
Có thể cực thịnh tất cực suy, tộc nhân Sở thị cậy tài khinh người, khoe khoang bản thân là thiên chi kiêu tử (con cưng của trời), nghiêm cấm kết hôn với người ngoại tộc, một loại bệnh đáng sợ lan ra trong tộc nhân Sở thị, người trong dòng dõi Sở thị nhiều nhất sống không quá 35 tuổi, mà lại càng ngày càng nghiêm trọng, mặc dù trong tộc nhân có người tinh thông y thuật, cũng bó tay. Kết hôn cận huyết thống chứ sao nữa
Thế nhân đều loan truyền trời cao đố kỵ anh tài, Hoàng tộc Sở thị quá cường thịnh, mạo phạm thiên uy, đây là trời phạt, trời diệt Đại Sở!
Nhân tài Dòng chính Hoàng tộc rất nhanh suy vong lụi tàn, không có cách nào chống đỡ Hoàng triều to lớn, rốt cuộc bị quần khởi thảo phạt mà hủy diệt.
Tộc nhân Sở thị không cam lòng đem tâm huyết dâng cho kẻ khác, mang theo tất cả điển tịch binh pháp y thuật các loại..., tiêu hủy toàn bộ, còn lại chôn vùi che giấu trong Quân Sơn Lăng, dùng đồng đúc một kiến trúc kín không kẽ hở, đồng thời an bài một chi dòng chính thủ lăng.
Hoàng triều thay đổi, ngày xưa tuân theo không kết hôn với ngoại tộc đã thành quy tắc của Sở thị, đã chôn vùi theo bụi trần lịch sử, Đại Tĩnh tiếp nhận giang sơn, các triều đại Hoàng đế đều ham muốn đoạt được văn tịch châu báu của Quân Sơn Lăng, vì tìm tung tích của Quân Sơn Lăng, đến cả dòng chính Sở thị còn lại không đến mấy người cũng bị đuổi tận giết tuyệt, chỉ vì tra hỏi tung tích Quân Sơn Lăng đột nhiên biến mất, ai có thể nghĩ đến đầm Vân Mộng đổi dòng, Quân Sơn Lăng chìm vào đáy hồ.
Dã tâm Quân Huyền Kiêu hừng hực, từ khi mới bắt đầu liền vọng tưởng kiến lập Hoàng triều thịnh thế giống như Sở thị.
Nhưng đến khi hắn đạt được "chìa khóa" trong hộp phỉ thúy, lại mất đi thứ quan trọng nhất, trong tim chỉ có trống rỗng vô tận, hắn hồn bay phách lạc mà ngã ngồi trên bậc tam cấp, thất thần để thái y tùy ý ra ra vào vào.
Cho đến giờ phút này hắn mới biết được, có những thứ, dù cho vũ lực cao, quyền thế lớn, mưu kế sâu hơn nữa, cũng chẳng thể giành lại được.
HOÀN CHÍNH VĂN.
.....
Tui đùa đó. Tại đau lòng quá mờ. Edit chương này mệt xỉu. Đau tim dã man. Tui phải dừng lại mấy lần để ổn định cảm xúc mới edit tiếp được. Hic Thẩm Ngọc đáng thương, Quân Huyền Kiêu tuy đáng trách nhưng cũng đáng thương. Chỉ có mẻ tác giả ác tay đày đọa trái tim độc giả thui. Mọi người chuẩn bị cho màn ngược công sau này nhé. Lucky! - Tiểu Vũ
"Ngọc, Ngọc Nhi..."
Quân Huyền Kiêu thấy máu Thẩm Ngọc nhiễm đỏ cả vạt áo, triệt để luống cuống, hắn cảm giác có thứ gì đó đang thoát khỏi sự khống chế của mình.
Sắc môi Thẩm Ngọc chuyển sang xanh đen, đây rõ ràng không phải dấu hiệu của cổ trùng độc, là kịch độc đòi mạng thì đúng hơn.
Trước khi đến đây, Thẩm Ngọc đã uống kịch độc Kiến Huyết phong Hầu*.
*Kiến Huyết phong Hầu: một trong tám đại độc dược nổi tiếng Trung Hoa ( bao gồm: Đoạn trường thảo, Hạc đỉnh hồng, Câu vẫn, Trấm tửu, Thiên nhiên thạch tín, Tình hoa.)
"Ngọc Nhi! Ngươi đã làm cái gì? Nói cho Bổn vương..."
Quân Huyền Kiêu hoảng loạn mà kiểm tra, từ trước tới nay lý trí của hắn luôn vững vàng, bỗng nhiên cảm thấy tay chân luống cuống, lồng ngực hắn cuộn trào khí huyết, khuấy trộn lục phủ ngũ tạng đau đến sắp nứt ra.
Trong miệng Thẩm Ngọc ứa ra bọt máu, thần sắc y đờ đẫn, tay phải dùng sức thu về, Quân Huyền Kiêu mới chú ý đến hộp phỉ thúy y đang cầm, Thẩm Ngọc đem thứ đó nhét vào trong tay Quân Huyền Kiêu.
"Bổn Vương không cần! Bổn Vương chỉ cần ngươi còn sống!". Quân Huyền Kiêu không tiếp nhận, lại bị Thẩm Ngọc dùng một ít khí lực sau cùng nắm thật chặt.
Ý thức Thẩm Ngọc mông lung, đây là món đồ ngươi thiết tha ao ước, ngươi lại chưa hề mở ra xem, làm sao biết được có cần hay không?
Vì cái này, ở Hoàng cung ta đã hao tổn hết tâm tư.
Khí tức Thẩm Ngọc yếu ớt, lại chấp niệm nắm lấy hộp phỉ thúy, khi bàn tay cứng ngắc của Quân Huyền Kiêu chạm đến, mở hộp phỉ thúy ra, máu toàn thân hắn dâng lên đỉnh đầu, ý thức nổ tung vỡ nát.
Bên trong, vậy mà lại là một đốt ngón tay út, máu còn chưa khô!
Chìa khóa của Sở Vương mộ, rốt cuộc là xương ngón tay chỉ hậu nhân Sở thị mới có!
"Ngọc...Ngọc Nhi"
Quân Huyền Kiêu bỗng nhiên nảy sinh sợ hãi trước nay chưa từng có! Giọng nói hắn phát run, toàn thân nhịn không được run rẩy, đột nhiên hắn cầm chặt tay trái Thẩm Ngọc, không dám gỡ băng vải quấn tay trái y xuống, bởi vì hắn không dám nhìn! Cũng không dám nghĩ!
"Vì sao? Vì sao phải đối với ta như vậy..."
Hốc mắt Quân Huyền Kiêu đỏ thẫm, lòng hắn vì nhìn thấy cảnh tượng thiên đao vạn quả mà giật mình, giọng hắn khản đặc đáng sợ.
Vì sao?
Mắt Thẩm Ngọc khẽ động một cái, bởi vì ta yêu ngươi, Vương gia hành hạ ta, vứt bỏ ta, lợi dụng ta...Ta cũng yêu ngươi, thế nhưng từ đầu đến cuối Vương gia đều không tin, không tin có người chịu đem sinh tử giao cho ngươi, Vương gia bày mưu tính kế tường tận, nhưng lại chưa từng mở miệng, kỳ thực chỉ cần ngươi nói một câu, ta sẽ vì ngươi dốc hết tất cả, chỉ cần ngươi muốn, chỉ cần ta có.
Thẩm Ngọc rất muốn dùng thủ ngữ chế nhạo Quân Huyền Kiêu, chúc giang sơn của hắn vĩnh viễn kiên cố, dùng tính mạng của một ách nô đổi lấy món đồ mấy ngày liền cầu mà không được, quá đáng giá rồi, đáng tiếc y đèn đã cạn dầu.
Vậy cũng chỉ có thể như này, trước khi chết có thể chứng kiến gương mặt vặn vẹo của Quân Huyền Kiêu, hắn cuối cùng cũng lộ ra vẻ hối hận vô biên, y thấy cũng đáng rồi.
Thứ cho Ngọc Nhi không thể sinh cùng khâm chết cùng huyệt với Vương gia, ta hận ngươi, nhưng lại không quên được ngươi, cho nên chỉ nguyện cách biệt âm dương cùng ngài, không gặp lại nhau nữa.
Vốn dĩ đồng tử Thẩm Ngọc sáng rỡ như sao giờ đây bị che lấp, phủ lên một tầng xám tro, không còn sức sống nữa.
"Ngọc Nhi, ngươi không thể... Ta cái gì cũng không muốn, ngươi không được chết..."
Sợi dây lý trí cuối cùng của Quân Huyền Kiêu đã đứt đoạn, hắn nói năng lộn xộn, khuôn mặt dán sát vào Thẩm Ngọc, hắn rất sợ một khi buông tay, Thẩm Ngọc sẽ rời khỏi hắn.
"Ách a-------"
Quân Huyền Kiêu há miệng lại không thể kêu lên, nước mắt lăn xuống trên gương mặt cương nghị, hắn đem Thẩm Ngọc khảm vào ngực mình, nhưng vô lực ngăn cản sinh mệnh Thẩm Ngọc trôi đi.
Lồng ngực sắp nổ tung, gân xanh trên trán Quân Huyền Kiêu nổi lên, cái gì mà tôn nghiêm cương quyết, địa vị quyền thế gì đó, ở mất đi trước mặt, nghiền ép thành bột mịn.
Cuối cùng hắn cũng biết được cái gì gọi là tâm như tro tàn, hóa ra hết thảy mọi việc trên đời không phải đều bị hắn kiểm soát, thì ra mỗi người đều biết khóc, cho dù có phải là người câm hay không, đều khó nghe, đều khắc cốt ghi tâm như nhau.
...
Sở Thái Tổ tiền triều là kỳ tài trời giáng xuống, một thân văn thao võ lược, nam chinh bắc thảo, đã gây dựng nên lãnh thổ rộng bao la, gấp ba lần Đại Tĩnh hiện giờ.
Mỗi một đời Hoàng tộc Sở thị xuất hiện lớp lớp anh tài, trừ dị hưng bang*, kiến lập thời đại hưng thịnh trước nay chưa từng có, tộc nhân dòng chính Sở thị đều có thiên phú dị bẩm, tư chất thông minh, bất luận là sách lược hành quân, hay pháp thuyết nho học, thậm chí cầm kỳ, khúc nghệ, cơ quát, thiên công*, y dược các loại lĩnh vực, từng tộc trong Sở thị đều có nhân tài, Sở triều cực thịnh một thời, thành tựu vang xa.
*trừ dị hưng bang: loại trừ những thứ kỳ lạ giúp đất nước hưng thịnh
*cơ quát: lĩnh vực cơ khí máy móc
*thiên công: công trình trên không.
Có thể cực thịnh tất cực suy, tộc nhân Sở thị cậy tài khinh người, khoe khoang bản thân là thiên chi kiêu tử (con cưng của trời), nghiêm cấm kết hôn với người ngoại tộc, một loại bệnh đáng sợ lan ra trong tộc nhân Sở thị, người trong dòng dõi Sở thị nhiều nhất sống không quá 35 tuổi, mà lại càng ngày càng nghiêm trọng, mặc dù trong tộc nhân có người tinh thông y thuật, cũng bó tay. Kết hôn cận huyết thống chứ sao nữa
Thế nhân đều loan truyền trời cao đố kỵ anh tài, Hoàng tộc Sở thị quá cường thịnh, mạo phạm thiên uy, đây là trời phạt, trời diệt Đại Sở!
Nhân tài Dòng chính Hoàng tộc rất nhanh suy vong lụi tàn, không có cách nào chống đỡ Hoàng triều to lớn, rốt cuộc bị quần khởi thảo phạt mà hủy diệt.
Tộc nhân Sở thị không cam lòng đem tâm huyết dâng cho kẻ khác, mang theo tất cả điển tịch binh pháp y thuật các loại..., tiêu hủy toàn bộ, còn lại chôn vùi che giấu trong Quân Sơn Lăng, dùng đồng đúc một kiến trúc kín không kẽ hở, đồng thời an bài một chi dòng chính thủ lăng.
Hoàng triều thay đổi, ngày xưa tuân theo không kết hôn với ngoại tộc đã thành quy tắc của Sở thị, đã chôn vùi theo bụi trần lịch sử, Đại Tĩnh tiếp nhận giang sơn, các triều đại Hoàng đế đều ham muốn đoạt được văn tịch châu báu của Quân Sơn Lăng, vì tìm tung tích của Quân Sơn Lăng, đến cả dòng chính Sở thị còn lại không đến mấy người cũng bị đuổi tận giết tuyệt, chỉ vì tra hỏi tung tích Quân Sơn Lăng đột nhiên biến mất, ai có thể nghĩ đến đầm Vân Mộng đổi dòng, Quân Sơn Lăng chìm vào đáy hồ.
Dã tâm Quân Huyền Kiêu hừng hực, từ khi mới bắt đầu liền vọng tưởng kiến lập Hoàng triều thịnh thế giống như Sở thị.
Nhưng đến khi hắn đạt được "chìa khóa" trong hộp phỉ thúy, lại mất đi thứ quan trọng nhất, trong tim chỉ có trống rỗng vô tận, hắn hồn bay phách lạc mà ngã ngồi trên bậc tam cấp, thất thần để thái y tùy ý ra ra vào vào.
Cho đến giờ phút này hắn mới biết được, có những thứ, dù cho vũ lực cao, quyền thế lớn, mưu kế sâu hơn nữa, cũng chẳng thể giành lại được.
HOÀN CHÍNH VĂN.
.....
Tui đùa đó. Tại đau lòng quá mờ. Edit chương này mệt xỉu. Đau tim dã man. Tui phải dừng lại mấy lần để ổn định cảm xúc mới edit tiếp được. Hic Thẩm Ngọc đáng thương, Quân Huyền Kiêu tuy đáng trách nhưng cũng đáng thương. Chỉ có mẻ tác giả ác tay đày đọa trái tim độc giả thui. Mọi người chuẩn bị cho màn ngược công sau này nhé. Lucky! - Tiểu Vũ
Danh sách chương