Edit: Vĩnh Nhi
Thẩm Ngọc chỉ bị chút thương tổn cùng kinh hãi, hai ngày sau đã có thể xuống giường đi lại hoạt động bình thường, trên đường đi Sở Linh đã thuê một chiếc xe ngựa mới, nơi Sở thị ẩn cư cụ thể là ở đâu hắn cũng không nói, thẳng một đường hướng phía Đông mà đi.
Trên đường, một chiếc xe ngự rộng lớn để lại vết bánh xe mới, chuông gió va chạm vào nhau phát ra tiếng vang lanh lảnh, bên cạnh là một người nam nhân đeo mặt nạ cưỡi ngựa cùng đi theo, bất kể trời nắng chang chang, hay là bạo vũ cuồng phong <mưa to gió lớn>, hắn cũng không rời nửa trượng.
"Ngọc Nhi, ta cởi giúp đệ....."
Trong buồng xe truyền ra âm thanh tiếng ma sát, cùng tiếng thì thầm nhỏ của Sở Linh, nhĩ lực Quân Huyền Kiêu hơn người, nghe thấy thế bên tai không khỏi giật giật, kéo dây cương, để ngựa đến gần buồng xe một chút.
Cởi cái gì? Quân Huyền Kiêu quan tâm cái này.
"Đệ.... để đệ tự mình làm là được rồi." Thẩm Ngọc lên tiếng.
Chỉ chốc lát sau.
"Sở đại ca, huynh xem, có nhìn thấy không?".
Âm thanh Thẩm Ngọc đứt quãng, giống như là kìm nén thứ gì đó, Quân Huyền Kiêu càng thêm ngờ vực.
"Ừm, nhìn thấy, là màu hồng nhạt....lỗ nhỏ cỡ tiền đồng."
Giọng nói Sở Linh vốn nho nhã nay âm thanh trở nên hơi căng thẳng, cuống họng còn giống như nuốt xuống một ngụm nước bọt, Quân Huyền Kiêu dùng sức nắm dây cương, cảm thấy rất không ổn.
Màu hồng nhạt, lỗ nhỏ cỡ tiền đồng?!
Quân Huyền Kiêu không biết trên người Thẩm Ngọc, còn có nơi thứ hai nào có thể hình dung như vậy.
"Ngọc Nhi, ta có thể chạm thử không?".
Chạm thử?!.
Hắn dám!!.
Lòng Quân Huyền Kiêu có một ngọn lửa vùn vụt bốc lên cao.
"Ừm...." Thẩm Ngọc nhỏ giọng trả lời, "Nhẹ...nhẹ một chút..."
Y còn đáp ứng?!.
Quân Huyền Kiêu rút ra một thanh kiến sáng loáng treo ở bên thân ngựa, cả người sát khí sôi trào.
"Được."
"A -- --" Thẩm Ngọc hít vào một hơi, "Có chút đau."
Sở Linh ôn nhu trấn an: "Ngọc Nhi, đệ yên tâm, bôi xong sẽ hết đau...."
Quân Huyền Kiêu nghe không nổi nữa rồi, tức giận đỉnh điểm, may mà hắn đi theo Thẩm Ngọc, nếu không bỏ mặc cho Sở Linh này suốt ngày ôn nhu khua môi múa mép, Ngọc Nhi lại nhẹ dạ, chuyện này sớm muộn cũng sẽ trở thành đại họa!
Quân Huyền Kiêu nhảy một phát lên trên xe ngựa, đột nhiên vén rèm xe lên.
Thẩm Ngọc và Sở Linh bị người bất ngờ xông vào quấy nhiễu, đồng thời nhìn về phía hắn, không khí yên lặng.
"Ngươi..... Có việc gì thế?".
Thẩm Ngọc chớp chớp mắt, y còn tưởng là lại gặp phải một nhóm thích khách hoặc là mã tặc (bọn cướp cưỡi ngựa).
Quân Huyền Kiêu không lên tiếng, nhìn Thẩm Ngọc cùng Sở Linh ngồi đối diện nhau, Sở Linh cầm một hộp thuốc mỡ, đang bôi thuốc lên thái dương Thẩm Ngọc.
Sở Linh thu tay về, cũng có chút nghi hoặc, thế nhưng tâm tư hắn nhạy bén, nhận ra đầu mối gì đó.
"Khụ..... Ngươi muốn cùng ta bàn bạc xem nên dừng chân ở nơi nào sao?"
Quân Huyền Kiêu lập tức gật đầu.
"Được, đã đi đường đến giữa trưa (từ 11h đến 13h), Ngọc Nhi chắc hẳn cũng mệt rồi, nghỉ ngơi một chút đi, ăn chút gì đó để lót bụng, dọc trên con đường này cũng không có nhà trọ, một lát sau mới có cơm canh."
Sở Linh lần nữa cẩn thận băng lại vết thương cho Thẩm Ngọc, sau đó đưa cho y túi nước cùng hộp cơm, xe ngựa dừng lại phía ven đường.
"Ngọc Nhi, đệ ở trong xe ngựa, không nên chạy loạn, vi huynh đi một lát sẽ trở lại.".
Cách đó không xa có một Vũ đình dành cho thương nhân qua lại nghỉ ngơi, Quân Huyền Kiêu đi ở phía trước, nhìn xe ngựa phía xa, xác nhận nằm trong tầm mắt của mình, nói chuyện cũng không bị Thẩm Ngọc nghe được.
"Huyền Đế có chuyện gì muốn căn dặn?" Sở Linh nở nụ cười nhã nhặn.
"Sở công tử." Quân Huyền Kiêu khách khí hiếm thấy nói, "Ngươi không cảm thấy ngươi cùng Ngọc Nhi đi quá gần nhau, vượt qua phạm vi của một người làm huynh trưởng sao?".
Sở Linh kinh ngạc hỏi: "Sao lại nói như vậy?".
Quân Huyền Kiêu âm u hừ một tiếng, nói: "Ngươi đừng tưởng trẫm không nhìn ra được? Ngươi đối với Ngọc Nhi, không chỉ là tình cảm huynh đệ chứ? Ngươi đối với Ngọc Nhi quan tâm đầy đủ, đừng nói là huynh đệ họ hàng xa, ngay cả phu thê cũng chỉ đến như thế mà thôi, ngươi đến cùng muốn làm gì?!"
Sở Linh kinh ngạc nói: "Huyền Đế có phải đã hiểu lầm gì đó rồi không? Xin đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ một chút, nếu tộc nhân ngươi chỉ còn sót lại túm năm tụm ba, chiếu cố chăm sóc lẫn nhau, không phải là nhân chi thường tình sao? Chí ít tại hạ đặc biệt quý trọng Ngọc Nhi.".
"Ngươi không cần nguỵ biện, tâm tư Ngọc Nhi đơn thuần sẽ không suy nghĩ nhiều, thế nhưng trẫm rất rõ ràng." Quân Huyền Kiêu quả quyết nói, "Huống hồ, Sở thị các ngươi không phải sớm đã có truyền thống hôn nhân cận huyết huyết thống sao? Ngươi liền đánh chủ ý này lên người Ngọc Nhi?"
"Ách....."
Sở Linh ngập ngừng trong chốc lát, lắc đầu thở dài nói: "Được rồi, tại hạ thừa nhận, nếu như sau này Ngọc Nhi cùng tại hạ có thể nảy sinh tình cảm với nhau, làm một đôi thần tiên quyến lữ cũng không tồi, Ngọc Nhi cùng tại hạ cũng không phải là họ hàng gần, đã vượt quá năm đời rồi."
"Câm miệng!"
Quân Huyền Kiêu không muốn nghe hắn đem Ngọc Nhi cùng kéo tới một chỗ, chỉ là giả tưởng, cũng khiến Quân Huyền Kiêu nổi trận lôi đình.
Quân Huyền Kiêu tóm chặt lấy y phục Sở Linh, trầm giọng nói: "Ngươi sẽ không có cơ hội này, trẫm khuyên ngươi cách xa Ngọc Nhi ra một chút, bằng không..."
"Bằng không ngài liền chém đầu tại hạ?".
Sở Linh cắt ngang lời hắn, tránh thoát khỏi tay Quân Huyền Kiêu, sau đó chậm rãi sửa lại nếp nhăn trên y phục.
"Cho nên ngài vội vã gọi ta tới, chính là muốn nhắc nhở uy hiếp tại hạ?".
Quân Huyền Kiêu cười khẽ: "Không phải uy hiếp, là cùng ngươi kể lại một sự thật.".
"Quân Huyền Kiêu, ngươi càng ngang tàn bạo ngược, thì càng chứng minh ngươi đang chột dạ (thiếu tự tin).".
Sở Linh nhìn thẳng vào ánh mắt Quân Huyền Kiêu, không chút nhượng bộ, đấu tranh lẫn nhau.
"Ngươi sợ Ngọc Nhi động lòng với ta, ngươi sợ y sẽ yêu ta.".
Mày kiếm Quân Huyền Kiêu khẽ khiêu lên, sát ý lẫm liệt nói: "Động lòng với ngươi? Ngươi có phần quá tự tin rồi, Sở công tử.".
"Chẳng lẽ không đúng sao? Nếu như không phải ngươi chột dạ, làm sao sẽ tha thiết mong muốn ngụy trang ở bên cạnh Ngọc Nhi, làm sao sẽ đặc biệt đến cảnh cáo ta? Bởi vì ngươi cũng có thứ sợ, ngươi sợ Ngọc Nhi triệt để quên đi ngươi, di tình biệt luyến.".
....
Chắc hẳn dạo này học sinh, sinh viên ai cũng bận hết, mùa thi đến rồi, mong các cô cố gắng ôn thi nhé!
Dạo này 2 đứa tụi mình đều bận cả, sang tuần này Tiểu Vũ thi kết thúc môn rồi, t thì đang trong thời gian thi lấy điểm thành phần, nên gần như là không có thời gian edit truyện cho các cô đọc, mong các cô thông cảm nha, các cô yên tâm là hễ có thời gian rảnh là bọn mình sẽ up truyện nhé!❤
Thẩm Ngọc chỉ bị chút thương tổn cùng kinh hãi, hai ngày sau đã có thể xuống giường đi lại hoạt động bình thường, trên đường đi Sở Linh đã thuê một chiếc xe ngựa mới, nơi Sở thị ẩn cư cụ thể là ở đâu hắn cũng không nói, thẳng một đường hướng phía Đông mà đi.
Trên đường, một chiếc xe ngự rộng lớn để lại vết bánh xe mới, chuông gió va chạm vào nhau phát ra tiếng vang lanh lảnh, bên cạnh là một người nam nhân đeo mặt nạ cưỡi ngựa cùng đi theo, bất kể trời nắng chang chang, hay là bạo vũ cuồng phong <mưa to gió lớn>, hắn cũng không rời nửa trượng.
"Ngọc Nhi, ta cởi giúp đệ....."
Trong buồng xe truyền ra âm thanh tiếng ma sát, cùng tiếng thì thầm nhỏ của Sở Linh, nhĩ lực Quân Huyền Kiêu hơn người, nghe thấy thế bên tai không khỏi giật giật, kéo dây cương, để ngựa đến gần buồng xe một chút.
Cởi cái gì? Quân Huyền Kiêu quan tâm cái này.
"Đệ.... để đệ tự mình làm là được rồi." Thẩm Ngọc lên tiếng.
Chỉ chốc lát sau.
"Sở đại ca, huynh xem, có nhìn thấy không?".
Âm thanh Thẩm Ngọc đứt quãng, giống như là kìm nén thứ gì đó, Quân Huyền Kiêu càng thêm ngờ vực.
"Ừm, nhìn thấy, là màu hồng nhạt....lỗ nhỏ cỡ tiền đồng."
Giọng nói Sở Linh vốn nho nhã nay âm thanh trở nên hơi căng thẳng, cuống họng còn giống như nuốt xuống một ngụm nước bọt, Quân Huyền Kiêu dùng sức nắm dây cương, cảm thấy rất không ổn.
Màu hồng nhạt, lỗ nhỏ cỡ tiền đồng?!
Quân Huyền Kiêu không biết trên người Thẩm Ngọc, còn có nơi thứ hai nào có thể hình dung như vậy.
"Ngọc Nhi, ta có thể chạm thử không?".
Chạm thử?!.
Hắn dám!!.
Lòng Quân Huyền Kiêu có một ngọn lửa vùn vụt bốc lên cao.
"Ừm...." Thẩm Ngọc nhỏ giọng trả lời, "Nhẹ...nhẹ một chút..."
Y còn đáp ứng?!.
Quân Huyền Kiêu rút ra một thanh kiến sáng loáng treo ở bên thân ngựa, cả người sát khí sôi trào.
"Được."
"A -- --" Thẩm Ngọc hít vào một hơi, "Có chút đau."
Sở Linh ôn nhu trấn an: "Ngọc Nhi, đệ yên tâm, bôi xong sẽ hết đau...."
Quân Huyền Kiêu nghe không nổi nữa rồi, tức giận đỉnh điểm, may mà hắn đi theo Thẩm Ngọc, nếu không bỏ mặc cho Sở Linh này suốt ngày ôn nhu khua môi múa mép, Ngọc Nhi lại nhẹ dạ, chuyện này sớm muộn cũng sẽ trở thành đại họa!
Quân Huyền Kiêu nhảy một phát lên trên xe ngựa, đột nhiên vén rèm xe lên.
Thẩm Ngọc và Sở Linh bị người bất ngờ xông vào quấy nhiễu, đồng thời nhìn về phía hắn, không khí yên lặng.
"Ngươi..... Có việc gì thế?".
Thẩm Ngọc chớp chớp mắt, y còn tưởng là lại gặp phải một nhóm thích khách hoặc là mã tặc (bọn cướp cưỡi ngựa).
Quân Huyền Kiêu không lên tiếng, nhìn Thẩm Ngọc cùng Sở Linh ngồi đối diện nhau, Sở Linh cầm một hộp thuốc mỡ, đang bôi thuốc lên thái dương Thẩm Ngọc.
Sở Linh thu tay về, cũng có chút nghi hoặc, thế nhưng tâm tư hắn nhạy bén, nhận ra đầu mối gì đó.
"Khụ..... Ngươi muốn cùng ta bàn bạc xem nên dừng chân ở nơi nào sao?"
Quân Huyền Kiêu lập tức gật đầu.
"Được, đã đi đường đến giữa trưa (từ 11h đến 13h), Ngọc Nhi chắc hẳn cũng mệt rồi, nghỉ ngơi một chút đi, ăn chút gì đó để lót bụng, dọc trên con đường này cũng không có nhà trọ, một lát sau mới có cơm canh."
Sở Linh lần nữa cẩn thận băng lại vết thương cho Thẩm Ngọc, sau đó đưa cho y túi nước cùng hộp cơm, xe ngựa dừng lại phía ven đường.
"Ngọc Nhi, đệ ở trong xe ngựa, không nên chạy loạn, vi huynh đi một lát sẽ trở lại.".
Cách đó không xa có một Vũ đình dành cho thương nhân qua lại nghỉ ngơi, Quân Huyền Kiêu đi ở phía trước, nhìn xe ngựa phía xa, xác nhận nằm trong tầm mắt của mình, nói chuyện cũng không bị Thẩm Ngọc nghe được.
"Huyền Đế có chuyện gì muốn căn dặn?" Sở Linh nở nụ cười nhã nhặn.
"Sở công tử." Quân Huyền Kiêu khách khí hiếm thấy nói, "Ngươi không cảm thấy ngươi cùng Ngọc Nhi đi quá gần nhau, vượt qua phạm vi của một người làm huynh trưởng sao?".
Sở Linh kinh ngạc hỏi: "Sao lại nói như vậy?".
Quân Huyền Kiêu âm u hừ một tiếng, nói: "Ngươi đừng tưởng trẫm không nhìn ra được? Ngươi đối với Ngọc Nhi, không chỉ là tình cảm huynh đệ chứ? Ngươi đối với Ngọc Nhi quan tâm đầy đủ, đừng nói là huynh đệ họ hàng xa, ngay cả phu thê cũng chỉ đến như thế mà thôi, ngươi đến cùng muốn làm gì?!"
Sở Linh kinh ngạc nói: "Huyền Đế có phải đã hiểu lầm gì đó rồi không? Xin đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ một chút, nếu tộc nhân ngươi chỉ còn sót lại túm năm tụm ba, chiếu cố chăm sóc lẫn nhau, không phải là nhân chi thường tình sao? Chí ít tại hạ đặc biệt quý trọng Ngọc Nhi.".
"Ngươi không cần nguỵ biện, tâm tư Ngọc Nhi đơn thuần sẽ không suy nghĩ nhiều, thế nhưng trẫm rất rõ ràng." Quân Huyền Kiêu quả quyết nói, "Huống hồ, Sở thị các ngươi không phải sớm đã có truyền thống hôn nhân cận huyết huyết thống sao? Ngươi liền đánh chủ ý này lên người Ngọc Nhi?"
"Ách....."
Sở Linh ngập ngừng trong chốc lát, lắc đầu thở dài nói: "Được rồi, tại hạ thừa nhận, nếu như sau này Ngọc Nhi cùng tại hạ có thể nảy sinh tình cảm với nhau, làm một đôi thần tiên quyến lữ cũng không tồi, Ngọc Nhi cùng tại hạ cũng không phải là họ hàng gần, đã vượt quá năm đời rồi."
"Câm miệng!"
Quân Huyền Kiêu không muốn nghe hắn đem Ngọc Nhi cùng kéo tới một chỗ, chỉ là giả tưởng, cũng khiến Quân Huyền Kiêu nổi trận lôi đình.
Quân Huyền Kiêu tóm chặt lấy y phục Sở Linh, trầm giọng nói: "Ngươi sẽ không có cơ hội này, trẫm khuyên ngươi cách xa Ngọc Nhi ra một chút, bằng không..."
"Bằng không ngài liền chém đầu tại hạ?".
Sở Linh cắt ngang lời hắn, tránh thoát khỏi tay Quân Huyền Kiêu, sau đó chậm rãi sửa lại nếp nhăn trên y phục.
"Cho nên ngài vội vã gọi ta tới, chính là muốn nhắc nhở uy hiếp tại hạ?".
Quân Huyền Kiêu cười khẽ: "Không phải uy hiếp, là cùng ngươi kể lại một sự thật.".
"Quân Huyền Kiêu, ngươi càng ngang tàn bạo ngược, thì càng chứng minh ngươi đang chột dạ (thiếu tự tin).".
Sở Linh nhìn thẳng vào ánh mắt Quân Huyền Kiêu, không chút nhượng bộ, đấu tranh lẫn nhau.
"Ngươi sợ Ngọc Nhi động lòng với ta, ngươi sợ y sẽ yêu ta.".
Mày kiếm Quân Huyền Kiêu khẽ khiêu lên, sát ý lẫm liệt nói: "Động lòng với ngươi? Ngươi có phần quá tự tin rồi, Sở công tử.".
"Chẳng lẽ không đúng sao? Nếu như không phải ngươi chột dạ, làm sao sẽ tha thiết mong muốn ngụy trang ở bên cạnh Ngọc Nhi, làm sao sẽ đặc biệt đến cảnh cáo ta? Bởi vì ngươi cũng có thứ sợ, ngươi sợ Ngọc Nhi triệt để quên đi ngươi, di tình biệt luyến.".
....
Chắc hẳn dạo này học sinh, sinh viên ai cũng bận hết, mùa thi đến rồi, mong các cô cố gắng ôn thi nhé!
Dạo này 2 đứa tụi mình đều bận cả, sang tuần này Tiểu Vũ thi kết thúc môn rồi, t thì đang trong thời gian thi lấy điểm thành phần, nên gần như là không có thời gian edit truyện cho các cô đọc, mong các cô thông cảm nha, các cô yên tâm là hễ có thời gian rảnh là bọn mình sẽ up truyện nhé!❤
Danh sách chương