Edit: Vĩnh Nhi
Lời nói của Sở Linh, khiến Quân Huyền Kiêu rơi vào trầm tư.
Là từ khi nào bắt đầu, Quân Huyền Kiêu sợ Thẩm Ngọc sẽ quên mất hắn? Nếu là trước đây hắn có thể chắc nịch mà nói Thẩm Ngọc sẽ vĩnh viễn không quên hắn, hiện tại hắn thật giống như đánh mất đi sự tự tin này.
Sở Linh nói đúng sao? Hắn thật sự sợ Thẩm Ngọc ngày nào đó sẽ di tình biệt luyến?
Loại hành vi nơm nớp lo sợ này, không giống tác phong của Quân Huyền Kiêu.
Sau đó Quân Huyền Kiêu mới hiểu được, chỉ có yêu tha thiết, mới có thể lo được lo mất.
"Sở Linh, có lẽ ngươi nghĩ lầm rồi." Quân Huyền Kiêu nhếch miệng, "Ngọc Nhi là người của trẫm, che chở y là trách nhiệm, không cần bất kỳ lý do hay nguyên cớ gì."
Sở Linh đầu tiên là sững sờ, sau đó có chút kích động nói: "Cho nên ngươi muốn dùng thân phận của ngươi uy hiếp ta? Ngươi một tiếng trẫm hai tiếng trẫm, chỉ có thể chứng minh rằng ngươi cần tới ngoại vật để tăng thêm tự tin cho bản thân mình, thế nhưng ngài không uy hiếp được tại hạ..."
Sở Linh còn chưa kịp nói xong, một nắm đấm cứng như sắt rơi xuống trên mặt hắn, Sở Linh tránh không kịp, thiếu chút nữa té ngã, lúc ngẩng đầu lên, hắn phun ra một ít tơ máu, răng đã long ra, đây đã là Quân Huyền Kiêu hạ thủ lưu tình.
"Ngươi!"
"Nhìn thấy chưa? Ta không cần tới ngoại vật."
Quân Huyền Kiêu nở nụ cười tà mị, Sở Linh không nghĩ tới hắn sẽ đánh bất ngờ, Sở Linh không còn lời nào để nói, Quân Huyền Kiêu đang dùng hành động tỏ rõ, hắn bá đạo cũng được vô lại cũng được, tóm lại sẽ gắt gao bảo hộ Thẩm Ngọc.
Sở Linh lau vết máu, hít sâu vào một hơi, khôi phục dáng vẻ ôn hòa nhã nhặn.
"Quân Huyền Kiêu, không bằng chúng ta cạnh tranh công bằng đi, thế nào?" Sở Linh nhìn Quân Huyền Kiêu nói.
Quân Huyền Kiêu hơi nhíu mắt lại, không biết hắn muốn nói gì.
"Ngươi xem, ta cho phép ngươi dùng thân phận ám vệ cùng hồi tộc, còn giúp ngươi che giấu, sau này ngươi có rất nhiều thời gian bầu bạn bên cạnh Ngọc Nhi, cho nên khởi điểm của chúng ta là giống nhau. Ngươi có thể khiến y yêu ngươi một lần nữa, ta cũng sẽ dùng phương pháp của ta, thế nhưng ta có thể bảo đảm, sẽ không cưỡng ép y, cũng sẽ không lừa dối y."
Chân mày Quân Huyền Kiêu nhăn lại thành một chữ "Xuyên".
"Ta đeo mặt nạ không thể nói chuyện, cái này gọi là công bằng sao?".
Quân Huyền Kiêu suy nghĩ, Thẩm Ngọc sao có thể yêu một người không thể nhìn thấy mặt thật, cũng không nghe được giọng nói?
"Bất quá ta đáp ứng, nếu như ta không thể khiến y động lòng, chỉ có thể nói ta làm chưa đủ tốt." Quân Huyền Kiêu bổ sung thêm, "Nhưng cái ta ta đáp ứng chính là để cho Ngọc Nhi tự mình lựa chọn, không phải là cùng ngươi cạnh tranh, Ngọc Nhi không phải là vật phẩm để ngươi theo ta tranh giành.".
Quân Huyền Kiêu suy nghĩ lời nói của Sở Linh, từ trước đến nay tình địch của hắn cũng không phải người nào khác, mà là việc khiến Ngọc Nhi căm hận mình.
Sở Linh đồng ý nói: "Là ta nói sai, Quân Huyền Kiêu, kỳ thực ta vạn vạn không nghĩ tới, ngươi sẽ vì Ngọc Nhi làm đến bước này."
Quân Huyền Kiêu cùng Sở Linh giương cung bạt kiếm kiêu ngạo giảm bớt đi, bất quá hai người đều từ trong mắt đối phương thấy được dáng vẻ không chịu thua, Sở Linh cười cười, ánh mắt nhìn Quân Huyền Kiêu xuất phát từ lòng tôn trọng, không phải giống như trước đây đối xử cung kính nhưng lại đầy giả tạo.
Sở Linh quay người đi về hướng xe ngựa.
Quân Huyền Kiêu kéo mặt nạ xuống, bước chân kiên định đuổi theo.
"Sở đại ca, mặt của huynh..."
Thẩm Ngọc để ý thấy mặt trái Sở Linh có chút sưng đỏ lên. Sở Linh khoát khoát tay cười nói: "Đi không cẩn thận, đụng phải cành cây.".
Thẩm Ngọc thấy thế nào cũng không giống dấu vết do cành cây để lại, đang yên đang lành như vậy sao có thể đụng vào cành cây?
"Vậy hay để ta bôi thuốc cho huynh?"
Sở Linh quay đầu lại liếc mắt nhìn Quân Huyền Kiêu, cũng không biết dưới mặt nạ kia của hắn là cái biểu tình gì, luôn cảm thấy có ánh mắt sắc bén đâm ở phía sau lưng lạnh cả người.
"Không cần, để ta tự mình làm."
Sở Linh nhận lấy hộp thuốc, cười cười hướng Thẩm Ngọc an ủi, tỏ ý y không cần phải lo lắng.
Xe ngựa tiếp tục khởi hành, sau cơn mưa trời trong, ánh nắng mặt trời tươi sáng, Thẩm Ngọc duỗi đầu ra ngoài cửa sổ, thưởng thức cảnh sắc bên đường.
Ánh mắt Quân Huyền Kiêu tất cả đặt ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Ngọc, khi thì đưa tay che nắng nhìn ra xa xa, khi thì chuyển hướng về phía sau lưu luyến nhìn không muốn rời một mảnh hoa dại, gặp phải người chăn nuôi dắt dê bò đi ngang qua, Thẩm Ngọc cao hứng mặt mày hớn hở tấm tắc lấy làm kỳ lạ, giống như một con chim tước rốt cuộc cũng được thả ra khỏi lồng giam, dưới mặt nạ, Quân Huyền Kiêu cũng không nhịn được nhếch miệng lên.
Ở trong mắt Quân Huyền Kiêu, mỗi cái nhíu mày mỗi một nụ cười của Thẩm Ngọc đều ngây thơ khả ái, tốt nhìn đến mức có thể phát sáng.
Thẩm Ngọc thay đổi bên, Quân Huyền Kiêu liền giục ngựa, di chuyển đến bên khác của xe ngựa, sau khi đổi đi đổi lại mấy lần, cuối cùng Thẩm Ngọc mặt đầy khó xử lên tiếng.
"Ám vệ đại ca, ngươi..." Thẩm Ngọc lầu bầu nói, "Ngươi cản trở ta."
Quân Huyền Kiêu sững sờ, hắn nhìn đến ngây người, bất tri bất giác gần như dán sát vào xe ngựa, ngăn cản tầm mắt của Thẩm Ngọc, Quân Huyền Kiêu nhẹ nhàng đá đá bụng ngựa, đi lên phía trước.
Thẩm Ngọc co đầu lại, chỉ chỉ ra bên ngoài, hướng Sở Linh nhỏ giọng nói: "Sở đại ca, ta luôn cảm thấy, hắn cứ nhìn ta chằm chằm.".
Có cảm giác quen thuộc giống như bị ác bá nhìn chằm chằm, lại giống như có chỗ không giống, Thẩm Ngọc vén rèm lên, nhìn bóng lưng kia một lúc.
Thẩm Ngọc thở dài, mình rõ thật là bóng đen khó tan, nhìn ai cũng giống như hắn.
Lời nói của Sở Linh, khiến Quân Huyền Kiêu rơi vào trầm tư.
Là từ khi nào bắt đầu, Quân Huyền Kiêu sợ Thẩm Ngọc sẽ quên mất hắn? Nếu là trước đây hắn có thể chắc nịch mà nói Thẩm Ngọc sẽ vĩnh viễn không quên hắn, hiện tại hắn thật giống như đánh mất đi sự tự tin này.
Sở Linh nói đúng sao? Hắn thật sự sợ Thẩm Ngọc ngày nào đó sẽ di tình biệt luyến?
Loại hành vi nơm nớp lo sợ này, không giống tác phong của Quân Huyền Kiêu.
Sau đó Quân Huyền Kiêu mới hiểu được, chỉ có yêu tha thiết, mới có thể lo được lo mất.
"Sở Linh, có lẽ ngươi nghĩ lầm rồi." Quân Huyền Kiêu nhếch miệng, "Ngọc Nhi là người của trẫm, che chở y là trách nhiệm, không cần bất kỳ lý do hay nguyên cớ gì."
Sở Linh đầu tiên là sững sờ, sau đó có chút kích động nói: "Cho nên ngươi muốn dùng thân phận của ngươi uy hiếp ta? Ngươi một tiếng trẫm hai tiếng trẫm, chỉ có thể chứng minh rằng ngươi cần tới ngoại vật để tăng thêm tự tin cho bản thân mình, thế nhưng ngài không uy hiếp được tại hạ..."
Sở Linh còn chưa kịp nói xong, một nắm đấm cứng như sắt rơi xuống trên mặt hắn, Sở Linh tránh không kịp, thiếu chút nữa té ngã, lúc ngẩng đầu lên, hắn phun ra một ít tơ máu, răng đã long ra, đây đã là Quân Huyền Kiêu hạ thủ lưu tình.
"Ngươi!"
"Nhìn thấy chưa? Ta không cần tới ngoại vật."
Quân Huyền Kiêu nở nụ cười tà mị, Sở Linh không nghĩ tới hắn sẽ đánh bất ngờ, Sở Linh không còn lời nào để nói, Quân Huyền Kiêu đang dùng hành động tỏ rõ, hắn bá đạo cũng được vô lại cũng được, tóm lại sẽ gắt gao bảo hộ Thẩm Ngọc.
Sở Linh lau vết máu, hít sâu vào một hơi, khôi phục dáng vẻ ôn hòa nhã nhặn.
"Quân Huyền Kiêu, không bằng chúng ta cạnh tranh công bằng đi, thế nào?" Sở Linh nhìn Quân Huyền Kiêu nói.
Quân Huyền Kiêu hơi nhíu mắt lại, không biết hắn muốn nói gì.
"Ngươi xem, ta cho phép ngươi dùng thân phận ám vệ cùng hồi tộc, còn giúp ngươi che giấu, sau này ngươi có rất nhiều thời gian bầu bạn bên cạnh Ngọc Nhi, cho nên khởi điểm của chúng ta là giống nhau. Ngươi có thể khiến y yêu ngươi một lần nữa, ta cũng sẽ dùng phương pháp của ta, thế nhưng ta có thể bảo đảm, sẽ không cưỡng ép y, cũng sẽ không lừa dối y."
Chân mày Quân Huyền Kiêu nhăn lại thành một chữ "Xuyên".
"Ta đeo mặt nạ không thể nói chuyện, cái này gọi là công bằng sao?".
Quân Huyền Kiêu suy nghĩ, Thẩm Ngọc sao có thể yêu một người không thể nhìn thấy mặt thật, cũng không nghe được giọng nói?
"Bất quá ta đáp ứng, nếu như ta không thể khiến y động lòng, chỉ có thể nói ta làm chưa đủ tốt." Quân Huyền Kiêu bổ sung thêm, "Nhưng cái ta ta đáp ứng chính là để cho Ngọc Nhi tự mình lựa chọn, không phải là cùng ngươi cạnh tranh, Ngọc Nhi không phải là vật phẩm để ngươi theo ta tranh giành.".
Quân Huyền Kiêu suy nghĩ lời nói của Sở Linh, từ trước đến nay tình địch của hắn cũng không phải người nào khác, mà là việc khiến Ngọc Nhi căm hận mình.
Sở Linh đồng ý nói: "Là ta nói sai, Quân Huyền Kiêu, kỳ thực ta vạn vạn không nghĩ tới, ngươi sẽ vì Ngọc Nhi làm đến bước này."
Quân Huyền Kiêu cùng Sở Linh giương cung bạt kiếm kiêu ngạo giảm bớt đi, bất quá hai người đều từ trong mắt đối phương thấy được dáng vẻ không chịu thua, Sở Linh cười cười, ánh mắt nhìn Quân Huyền Kiêu xuất phát từ lòng tôn trọng, không phải giống như trước đây đối xử cung kính nhưng lại đầy giả tạo.
Sở Linh quay người đi về hướng xe ngựa.
Quân Huyền Kiêu kéo mặt nạ xuống, bước chân kiên định đuổi theo.
"Sở đại ca, mặt của huynh..."
Thẩm Ngọc để ý thấy mặt trái Sở Linh có chút sưng đỏ lên. Sở Linh khoát khoát tay cười nói: "Đi không cẩn thận, đụng phải cành cây.".
Thẩm Ngọc thấy thế nào cũng không giống dấu vết do cành cây để lại, đang yên đang lành như vậy sao có thể đụng vào cành cây?
"Vậy hay để ta bôi thuốc cho huynh?"
Sở Linh quay đầu lại liếc mắt nhìn Quân Huyền Kiêu, cũng không biết dưới mặt nạ kia của hắn là cái biểu tình gì, luôn cảm thấy có ánh mắt sắc bén đâm ở phía sau lưng lạnh cả người.
"Không cần, để ta tự mình làm."
Sở Linh nhận lấy hộp thuốc, cười cười hướng Thẩm Ngọc an ủi, tỏ ý y không cần phải lo lắng.
Xe ngựa tiếp tục khởi hành, sau cơn mưa trời trong, ánh nắng mặt trời tươi sáng, Thẩm Ngọc duỗi đầu ra ngoài cửa sổ, thưởng thức cảnh sắc bên đường.
Ánh mắt Quân Huyền Kiêu tất cả đặt ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Ngọc, khi thì đưa tay che nắng nhìn ra xa xa, khi thì chuyển hướng về phía sau lưu luyến nhìn không muốn rời một mảnh hoa dại, gặp phải người chăn nuôi dắt dê bò đi ngang qua, Thẩm Ngọc cao hứng mặt mày hớn hở tấm tắc lấy làm kỳ lạ, giống như một con chim tước rốt cuộc cũng được thả ra khỏi lồng giam, dưới mặt nạ, Quân Huyền Kiêu cũng không nhịn được nhếch miệng lên.
Ở trong mắt Quân Huyền Kiêu, mỗi cái nhíu mày mỗi một nụ cười của Thẩm Ngọc đều ngây thơ khả ái, tốt nhìn đến mức có thể phát sáng.
Thẩm Ngọc thay đổi bên, Quân Huyền Kiêu liền giục ngựa, di chuyển đến bên khác của xe ngựa, sau khi đổi đi đổi lại mấy lần, cuối cùng Thẩm Ngọc mặt đầy khó xử lên tiếng.
"Ám vệ đại ca, ngươi..." Thẩm Ngọc lầu bầu nói, "Ngươi cản trở ta."
Quân Huyền Kiêu sững sờ, hắn nhìn đến ngây người, bất tri bất giác gần như dán sát vào xe ngựa, ngăn cản tầm mắt của Thẩm Ngọc, Quân Huyền Kiêu nhẹ nhàng đá đá bụng ngựa, đi lên phía trước.
Thẩm Ngọc co đầu lại, chỉ chỉ ra bên ngoài, hướng Sở Linh nhỏ giọng nói: "Sở đại ca, ta luôn cảm thấy, hắn cứ nhìn ta chằm chằm.".
Có cảm giác quen thuộc giống như bị ác bá nhìn chằm chằm, lại giống như có chỗ không giống, Thẩm Ngọc vén rèm lên, nhìn bóng lưng kia một lúc.
Thẩm Ngọc thở dài, mình rõ thật là bóng đen khó tan, nhìn ai cũng giống như hắn.
Danh sách chương