Edit: Vĩnh Nhi
Bản gốc là "Ô long": chuyện gây xấu hổ, dở khóc dở cười.
Không có bệnh?
Quân Huyền Kiêu chợt nhớ đến bí mật của Sở thị, nghĩ đến một khả năng, cả người chấn động.
Nếu như không có mặt nạ che giấu, người khác thấy chính là một vẻ mặt âm u lạnh lẽo, hắn mím môi mỏng, cắn chặt hàm răng, áp chế cơn giận ngút trời.
Lão đại phu không nhìn thấy mặt của Quân Huyền Kiêu, chỉ cảm thấy một tia gió lạnh thổi sượt qua phía sau gáy, lạnh đến mức lão hơi co vai lại.
"Thời tiết nóng nực, gió lạnh thổi từ đâu tới không biết...."
Lão đại phu lẩm bẩm một câu, bắt đầu viết phương thuốc lên giấy.
"Trước đây y từng bị nội thương sao? Thân thể hư nhược đến như vậy,....Ừm, cũng không quá đáng lo, bồi dưỡng một thời gian liền tốt."
Dưỡng cái gì? Dưỡng thai?
Quân Huyền Kiêu suy nghĩ miên man bất định, hắn suy sụp ngồi ở cạnh giường, hận ý hóa thành dao nhỏ lạnh thấu xương, du tẩu ở trên bụng bằng phẳng của Thẩm Ngọc.
"Được rồi, ngươi dựa theo phương thuốc kia đi bắc thuốc đi, y cần làm ấm dạ dày, khoảng thời gian này phải cẩn thận đừng để bị nhiễm lạnh."
Lão đại phu thu dọn lại hòm thuốc liền đi mất.
Dưới lớp mặt nạ, Quân Huyền Kiêu càng nghe sắc mặt càng trở nên tái nhợt, môi bình thường khí sắc dồi dào nay vì phẫn hận mà trở nên xanh mét.
Quân Huyền Kiêu đưa tay phải ra, lúc đầu ngón tay chạm đến bụng Thẩm Ngọc, khẽ run rẩy, nhẹ nhàng xoa.
"Ưm....."
Thẩm Ngọc nhíu mày rên nhẹ, một bàn tay ấm áp phủ lên bụng của y, khiến y cảm thấy thoải mái hơn một chút, cơn đau cũng giảm đi, Thẩm Ngọc đau dữ dội, lại xuất hiện một loại cảm giác lệ thuộc sớm đã ăn sâu vào tận xương tủy, y đưa tay nắm lấy bàn tay có chút thô ráp kia, thở hổn hển.
Quân Huyền Kiêu rút tay ra.
"Đừng đi....". Thẩm Ngọc nhẹ giọng kêu.
Quân Huyền Kiêu nghiêng đầu, không đành lòng nhìn Thẩm Ngọc nhịn đau đến mặt nhăn cả lại, xoay người ra khỏi phòng đuổi theo lão đại phu.
"Chờ đã!"
Quân Huyền Kiêu xoải bước tiến lên phía trước, tóm chặt lấy y phục của lão đại phu.
"Chuyện này....chuyện này được bao lâu rồi?"
Lão đại phu bị xách lên phải kiễng cái chân, tên thị vệ này phát bệnh điên gì vậy, âm thanh ồm ồm, ánh mắt lạnh thấu xương, động một chút là tóm chặt lấy lão, thân già này của lão sao chịu đựng nổi đây?
"Được bao lâu, ta làm sao biết được, ngươi đi mà hỏi bệnh...có lẽ là đã được mấy ngày nay rồi."
Mấy ngày nay?
Quân Huyền Kiêu càng chắc chắn hơn, mấy ngày nay không phải lúc nào hắn cũng canh giữ ở bên cạnh Thẩm Ngọc, cho nên để Sở Linh có cơ hội lợi dụng, thừa cơ sao?!
Không phải nói mất nửa tháng người mang thai mới xuất hiện dấu hiệu sao? Nhưng đó là nữ tử, Sở nhân để lại linh đan hoài thai không nhất định phải.....
Bước chân Quân Huyền Kiêu khẽ lảo đảo, toàn thân không còn chút sức lực nào buông lỏng lão đại phu ra, lòng hắn so với trời sập xuống còn kinh hoàng khó chịu hơn gấp trăm lần...
Đôi mắt Quân Huyền Kiêu đỏ thẫm lại như nhuộm màu máu, có một luồng thâm thù đại hận muốn đem Sở Linh chém thành trăm, thành ngàn mảnh ứ đọng ở trong lồng ngực, thậm chí còn muốn san bằng cả nơi ẩn cư này, phá hủy tất cả!
Nhưng người khiến hắn lo lắng nhất vẫn là Thẩm Ngọc.
"Vậy thai nhi kia có gây tổn hại gì đến thân thể không?" Quân Huyền Kiêu giọng khàn khàn hỏi.
"Ngươi bảo thứ gì cơ?"
Lão đại phu cho là mình già rồi nhĩ lực cũng mất nhạy bén nghe lầm.
Quân Huyền Kiêu âm âm u u lặp lại: "Thai nhi kia đối với thân thể của Ngọc Nhi, có gây tổn hại gì không?"
"Ngươi.... Ngọc công tử là nam nhi, dạ dày y bị thụ hàn dẫn đến co rút, cái gì mà có thai, cái gì mà ảnh hưởng đến thân thể!?" Lão đại phu thẹn quá hóa giận quát, "Ngươi cố tình trêu đùa ta đúng không? Ta thấy ngươi mới là người cần phải bắt mạch, xem xem có phải bị bệnh điên rồi không!"
Lão đại phu hừ một tiếng, phất tay áo bỏ đi.
Quân Huyền Kiêu ngớ ra tại chỗ.
Dạ dày thụ.....thụ hàn?
Cho nên không phải là do uống đan dược, cũng cùng Sở Linh không có chút xíu quan hệ nào? Là hắn suy nghĩ linh tinh?
Nguyên nhân là do hai chén chè băng tuyết lúc sáng nay?!
"Ha ha..."
Quân Huyền Kiêu bỗng nhiên cười ngây ngô hai tiếng, sống lưng căng thẳng cũng buông lỏng ra, vỗ đầu mình một cái, hắn cũng biết Thẩm Ngọc không nên ăn nhiều chè băng tuyết như vậy, lần này xem như gây ra chuyện đi, nháo một trận dở khóc dở cười.
Cái gọi là quan tâm quá sẽ bị loạn, Sở Linh như hổ rình mồi, Thẩm Ngọc lại đột nhiên nói muốn thành thân với người khác, khiến Quân Huyền Kiêu tâm hoảng ý loạn, nghĩ đến tận đâu đâu...
Quân Huyền Kiêu bước nhanh trở về phòng, thấy Thẩm Ngọc cuộn tròn người lăn lộn ở trên giường, đau đến mồ hôi tuôn ra như mưa.
Quân Huyền Kiêu thầm mắng bản thân mình bởi vì muốn hỏi rõ ngọn nguồn, để Thẩm Ngọc một mình ở lại trong phòng.
Hắn cầm lấy phương thuốc nhìn một chút, do dự trong nháy mắt, vẫn là quyết định đi sắc thuốc trước đã, cầm cổ tay Thẩm Ngọc, ra hiệu hắn đi một lát sẽ trở lại.
Thẩm Ngọc chợt nắm lấy bàn tay của hắn.
"Đừng đi..."
Thẩm Ngọc lẩm bẩm một câu, bởi vì bị cơn đau hành hạ nên cổ họng yếu, âm thanh nghe rất mềm mại nhu hòa, lòng Quân Huyền Kiêu mền nhũn.
"Đừng đi, Ám vệ đại ca..."
Thẩm Ngọc nói xong, cầm bàn tay Quân Huyền Kiêu ấn vào bụng của mình, cả người Thẩm Ngọc toàn là khí lạnh, Quân Huyền Kiêu huyết khí phương cương*, nhiệt độ lòng bàn tay khiến Thẩm Ngọc thoải mái hơn rất nhiều, giống như thuốc hiệu quả rất nhanh, cho nên chỉ có thể cầu xin sự giúp đỡ của hắn.
Huyết khí phương cương: tuổi mà tinh lực tràn đầy, tính tình nhiệt huyết, dễ nóng nảy, dễ làm sai
Quân Huyền Kiêu không có cách nào từ chối khẩn cầu của Thẩm Ngọc, dứt khoát ngồi xuống cạnh Thẩm Ngọc, để cho Thẩm Ngọc dựa vào người của mình, cánh tay Quân Huyền Kiêu vòng qua sau gáy Thẩm Ngọc, hai tay ủ ấm bụng của y.
"Haaaa..."
Thẩm Ngọc thở ra một hơi, thân thể căng cứng thả lỏng, thoải mái nhắm mắt nghỉ một chút rồi mới ngồi dậy.
"Ngươi đối xử với ta thật tốt, Ám vệ đại ca.".
Thẩm Ngọc sinh lòng cảm kích, bình thường Ách Vệ giống như lãnh khốc với cả thiên hạ, nhưng lại đối đãi với y rất tốt, y nói gì thì nghe nấy, quan tâm chăm sóc tỉ mỉ.
Trái tim cứng cỏi của Quân Huyền Kiêu khẽ nhảy nhót...
Nhưng suy nghĩ kỹ lại một chút, Thẩm Ngọc đây là quên mất "Quân Huyền Kiêu" rồi sao? Đối với "Một nam nhân khác" tự mình đưa tới cửa* cũng không sao cả? Y ỷ lại vào mình, Quân Huyền Kiêu vốn phải cao hứng mới đúng, nhất thời lại nổi lên mâu thuẫn, lẽ nào thời điểm y cùng "Ách Vệ" thân cận, không nhớ đến "Quân Huyền Kiêu" một chút nào sao?
Bản gốc là "đầu hoài tống bão": Chỉ người chủ động đưa tới cửa.
Hiện tại Thẩm Ngọc ỷ lại giống như người đã từng quen biết vậy, trong tiềm thức có phải là vẫn còn yêu hắn không?
Quân Huyền Kiêu dở khóc dở cười, muôn vàn biểu tình đặc sắc lộ ra dưới lớp mặt nạ.
...
Mọi chuyện đang diễn ra tốt đẹp thì máy tính của Tiểu Vũ bị hỏng ổ cứng, t lại phải tự mình edit và beta, sầu cả não, vừa beta vừa nhớ Tiểu Vũ, huhu, không có Tiểu Vũ thật sự rất khó khăn!😭
Bản gốc là "Ô long": chuyện gây xấu hổ, dở khóc dở cười.
Không có bệnh?
Quân Huyền Kiêu chợt nhớ đến bí mật của Sở thị, nghĩ đến một khả năng, cả người chấn động.
Nếu như không có mặt nạ che giấu, người khác thấy chính là một vẻ mặt âm u lạnh lẽo, hắn mím môi mỏng, cắn chặt hàm răng, áp chế cơn giận ngút trời.
Lão đại phu không nhìn thấy mặt của Quân Huyền Kiêu, chỉ cảm thấy một tia gió lạnh thổi sượt qua phía sau gáy, lạnh đến mức lão hơi co vai lại.
"Thời tiết nóng nực, gió lạnh thổi từ đâu tới không biết...."
Lão đại phu lẩm bẩm một câu, bắt đầu viết phương thuốc lên giấy.
"Trước đây y từng bị nội thương sao? Thân thể hư nhược đến như vậy,....Ừm, cũng không quá đáng lo, bồi dưỡng một thời gian liền tốt."
Dưỡng cái gì? Dưỡng thai?
Quân Huyền Kiêu suy nghĩ miên man bất định, hắn suy sụp ngồi ở cạnh giường, hận ý hóa thành dao nhỏ lạnh thấu xương, du tẩu ở trên bụng bằng phẳng của Thẩm Ngọc.
"Được rồi, ngươi dựa theo phương thuốc kia đi bắc thuốc đi, y cần làm ấm dạ dày, khoảng thời gian này phải cẩn thận đừng để bị nhiễm lạnh."
Lão đại phu thu dọn lại hòm thuốc liền đi mất.
Dưới lớp mặt nạ, Quân Huyền Kiêu càng nghe sắc mặt càng trở nên tái nhợt, môi bình thường khí sắc dồi dào nay vì phẫn hận mà trở nên xanh mét.
Quân Huyền Kiêu đưa tay phải ra, lúc đầu ngón tay chạm đến bụng Thẩm Ngọc, khẽ run rẩy, nhẹ nhàng xoa.
"Ưm....."
Thẩm Ngọc nhíu mày rên nhẹ, một bàn tay ấm áp phủ lên bụng của y, khiến y cảm thấy thoải mái hơn một chút, cơn đau cũng giảm đi, Thẩm Ngọc đau dữ dội, lại xuất hiện một loại cảm giác lệ thuộc sớm đã ăn sâu vào tận xương tủy, y đưa tay nắm lấy bàn tay có chút thô ráp kia, thở hổn hển.
Quân Huyền Kiêu rút tay ra.
"Đừng đi....". Thẩm Ngọc nhẹ giọng kêu.
Quân Huyền Kiêu nghiêng đầu, không đành lòng nhìn Thẩm Ngọc nhịn đau đến mặt nhăn cả lại, xoay người ra khỏi phòng đuổi theo lão đại phu.
"Chờ đã!"
Quân Huyền Kiêu xoải bước tiến lên phía trước, tóm chặt lấy y phục của lão đại phu.
"Chuyện này....chuyện này được bao lâu rồi?"
Lão đại phu bị xách lên phải kiễng cái chân, tên thị vệ này phát bệnh điên gì vậy, âm thanh ồm ồm, ánh mắt lạnh thấu xương, động một chút là tóm chặt lấy lão, thân già này của lão sao chịu đựng nổi đây?
"Được bao lâu, ta làm sao biết được, ngươi đi mà hỏi bệnh...có lẽ là đã được mấy ngày nay rồi."
Mấy ngày nay?
Quân Huyền Kiêu càng chắc chắn hơn, mấy ngày nay không phải lúc nào hắn cũng canh giữ ở bên cạnh Thẩm Ngọc, cho nên để Sở Linh có cơ hội lợi dụng, thừa cơ sao?!
Không phải nói mất nửa tháng người mang thai mới xuất hiện dấu hiệu sao? Nhưng đó là nữ tử, Sở nhân để lại linh đan hoài thai không nhất định phải.....
Bước chân Quân Huyền Kiêu khẽ lảo đảo, toàn thân không còn chút sức lực nào buông lỏng lão đại phu ra, lòng hắn so với trời sập xuống còn kinh hoàng khó chịu hơn gấp trăm lần...
Đôi mắt Quân Huyền Kiêu đỏ thẫm lại như nhuộm màu máu, có một luồng thâm thù đại hận muốn đem Sở Linh chém thành trăm, thành ngàn mảnh ứ đọng ở trong lồng ngực, thậm chí còn muốn san bằng cả nơi ẩn cư này, phá hủy tất cả!
Nhưng người khiến hắn lo lắng nhất vẫn là Thẩm Ngọc.
"Vậy thai nhi kia có gây tổn hại gì đến thân thể không?" Quân Huyền Kiêu giọng khàn khàn hỏi.
"Ngươi bảo thứ gì cơ?"
Lão đại phu cho là mình già rồi nhĩ lực cũng mất nhạy bén nghe lầm.
Quân Huyền Kiêu âm âm u u lặp lại: "Thai nhi kia đối với thân thể của Ngọc Nhi, có gây tổn hại gì không?"
"Ngươi.... Ngọc công tử là nam nhi, dạ dày y bị thụ hàn dẫn đến co rút, cái gì mà có thai, cái gì mà ảnh hưởng đến thân thể!?" Lão đại phu thẹn quá hóa giận quát, "Ngươi cố tình trêu đùa ta đúng không? Ta thấy ngươi mới là người cần phải bắt mạch, xem xem có phải bị bệnh điên rồi không!"
Lão đại phu hừ một tiếng, phất tay áo bỏ đi.
Quân Huyền Kiêu ngớ ra tại chỗ.
Dạ dày thụ.....thụ hàn?
Cho nên không phải là do uống đan dược, cũng cùng Sở Linh không có chút xíu quan hệ nào? Là hắn suy nghĩ linh tinh?
Nguyên nhân là do hai chén chè băng tuyết lúc sáng nay?!
"Ha ha..."
Quân Huyền Kiêu bỗng nhiên cười ngây ngô hai tiếng, sống lưng căng thẳng cũng buông lỏng ra, vỗ đầu mình một cái, hắn cũng biết Thẩm Ngọc không nên ăn nhiều chè băng tuyết như vậy, lần này xem như gây ra chuyện đi, nháo một trận dở khóc dở cười.
Cái gọi là quan tâm quá sẽ bị loạn, Sở Linh như hổ rình mồi, Thẩm Ngọc lại đột nhiên nói muốn thành thân với người khác, khiến Quân Huyền Kiêu tâm hoảng ý loạn, nghĩ đến tận đâu đâu...
Quân Huyền Kiêu bước nhanh trở về phòng, thấy Thẩm Ngọc cuộn tròn người lăn lộn ở trên giường, đau đến mồ hôi tuôn ra như mưa.
Quân Huyền Kiêu thầm mắng bản thân mình bởi vì muốn hỏi rõ ngọn nguồn, để Thẩm Ngọc một mình ở lại trong phòng.
Hắn cầm lấy phương thuốc nhìn một chút, do dự trong nháy mắt, vẫn là quyết định đi sắc thuốc trước đã, cầm cổ tay Thẩm Ngọc, ra hiệu hắn đi một lát sẽ trở lại.
Thẩm Ngọc chợt nắm lấy bàn tay của hắn.
"Đừng đi..."
Thẩm Ngọc lẩm bẩm một câu, bởi vì bị cơn đau hành hạ nên cổ họng yếu, âm thanh nghe rất mềm mại nhu hòa, lòng Quân Huyền Kiêu mền nhũn.
"Đừng đi, Ám vệ đại ca..."
Thẩm Ngọc nói xong, cầm bàn tay Quân Huyền Kiêu ấn vào bụng của mình, cả người Thẩm Ngọc toàn là khí lạnh, Quân Huyền Kiêu huyết khí phương cương*, nhiệt độ lòng bàn tay khiến Thẩm Ngọc thoải mái hơn rất nhiều, giống như thuốc hiệu quả rất nhanh, cho nên chỉ có thể cầu xin sự giúp đỡ của hắn.
Huyết khí phương cương: tuổi mà tinh lực tràn đầy, tính tình nhiệt huyết, dễ nóng nảy, dễ làm sai
Quân Huyền Kiêu không có cách nào từ chối khẩn cầu của Thẩm Ngọc, dứt khoát ngồi xuống cạnh Thẩm Ngọc, để cho Thẩm Ngọc dựa vào người của mình, cánh tay Quân Huyền Kiêu vòng qua sau gáy Thẩm Ngọc, hai tay ủ ấm bụng của y.
"Haaaa..."
Thẩm Ngọc thở ra một hơi, thân thể căng cứng thả lỏng, thoải mái nhắm mắt nghỉ một chút rồi mới ngồi dậy.
"Ngươi đối xử với ta thật tốt, Ám vệ đại ca.".
Thẩm Ngọc sinh lòng cảm kích, bình thường Ách Vệ giống như lãnh khốc với cả thiên hạ, nhưng lại đối đãi với y rất tốt, y nói gì thì nghe nấy, quan tâm chăm sóc tỉ mỉ.
Trái tim cứng cỏi của Quân Huyền Kiêu khẽ nhảy nhót...
Nhưng suy nghĩ kỹ lại một chút, Thẩm Ngọc đây là quên mất "Quân Huyền Kiêu" rồi sao? Đối với "Một nam nhân khác" tự mình đưa tới cửa* cũng không sao cả? Y ỷ lại vào mình, Quân Huyền Kiêu vốn phải cao hứng mới đúng, nhất thời lại nổi lên mâu thuẫn, lẽ nào thời điểm y cùng "Ách Vệ" thân cận, không nhớ đến "Quân Huyền Kiêu" một chút nào sao?
Bản gốc là "đầu hoài tống bão": Chỉ người chủ động đưa tới cửa.
Hiện tại Thẩm Ngọc ỷ lại giống như người đã từng quen biết vậy, trong tiềm thức có phải là vẫn còn yêu hắn không?
Quân Huyền Kiêu dở khóc dở cười, muôn vàn biểu tình đặc sắc lộ ra dưới lớp mặt nạ.
...
Mọi chuyện đang diễn ra tốt đẹp thì máy tính của Tiểu Vũ bị hỏng ổ cứng, t lại phải tự mình edit và beta, sầu cả não, vừa beta vừa nhớ Tiểu Vũ, huhu, không có Tiểu Vũ thật sự rất khó khăn!😭
Danh sách chương