Edit: Vĩnh Nhi
Quân Huyền Kiêu suy nghĩ ngổn ngang cả một đêm.
Hắn dĩ nhiên hi vọng Thẩm Ngọc thích dáng vẻ của hắn bây giờ, chứng minh hắn làm những việc này là đúng. Nhưng đồng thời hắn lại không muốn Thẩm Ngọc quên mất "Quân Huyền Kiêu", lẽ nào trước kia của bọn họ, với Thẩm Ngọc mà nói, không nên nhớ lại, nhớ lại chỉ thêm thống khổ, ngay cả một thứ đáng giá để lưu luyến cũng không có sao?
Hơn nữa, nếu như Thẩm Ngọc yêu thích thân phận hiện tại của hắn, hắn cũng không dám tháo mặt nạ xuống, bày tỏ tấm lòng, để Thẩm Ngọc biết được chân tướng, có lẽ chỉ cảm thấy bị lừa dối, lại một lần nữa tổn thương trái tim y?
Thẩm Ngọc ngủ không được yên ổn, ban đêm thường đau đến tỉnh lại, Quân Huyền Kiêu ở bên cạnh trông chừng cả đêm, cho Thẩm Ngọc uống hai chén thuốc sưởi ấm dạ dày xua đi khí lạnh, sau đó xoa xoa bàn tay tạo nhiệt, che ấm bụng y.
Bất tri bất giác, giằng co cả một đêm, Quân Huyền Kiêu không sao chợp mắt nổi, mãi đến khi xa xa có tiếng gà gáy, chân trời đã xuất hiện đường màu trắng bạc, Quân Huyền Kiêu thấy Thẩm Ngọc không còn kêu đau nữa, mới ôm Thẩm Ngọc ngủ.
Thẩm Ngọc ngủ lâu như vậy, dĩ nhiên sẽ tỉnh sớm hơn, dạ dày cũng không còn đau nữa, tinh thần sung mãn mở mắt ra, cảm thấy mình đang vùi đầu vào một lồng ngực ấm áp, y không dậy, mà nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nhìn.
Mặt nạ của Ách Vệ chỉ để lộ ra một khe hở, Thẩm Ngọc không nhìn thấy gương mặt hắn, chỉ nhìn thấy yết hầu cùng cằm của Ách Vệ.
"Ám vệ đại ca..."
Thẩm Ngọc khẽ gọi một tiếng, sau đó im lặng, đêm qua Ách Vệ chăm sóc y cả đêm, chắc chắn là mệt lả rồi, y không đành lòng đánh thức Ách Vệ.
Ách Vệ không phản ứng, Thẩm Ngọc tỉ mỉ quan sát một lát.
"Hắn nhất định có dung mạo rất tuấn lãng." Thẩm Ngọc nghĩ thầm, "Nhưng tại sao phải đeo mặt nạ chứ? Bình thường cũng không thấy tháo xuống.".
Cũng không biết từ nơi nào nảy lên ý nghĩ, Thẩm Ngọc kết luận hắn có dung mạo rất đẹp, có thể là do yết hầu kia rất có khí khái nam tử, hoặc là do chiếc cằm được cạo râu sạch sẽ, hắn còn có ánh mắt trầm tĩnh thâm thúy.
Người có mấy đặc điểm này, khẳng định có dáng vẻ không tồi.
Thẩm Ngọc bị suy nghĩ của mình dọa cho sợ hết hồn, bởi vì những nét đặc trưng này, y không thể nào quen thuộc hơn được nữa.
"Sẽ không đâu.... Người kia ngông cuồng tự cao tự đại, hắn còn đang làm hoàng đế cao cao tại thượng, sao có thể cam tâm làm thị vệ, lại còn làm người phu xe nữa chứ....."
Thẩm Ngọc trấn an bản thân mình, ổn định trái tim đập loạn, chắc hẳn là trùng hợp thôi, do y thích tướng mạo kiểu này, cho nên mới cảm thấy giống nhau.
Vẻ mặt Thẩm Ngọc như đưa đám: Thích? Vậy là, y bây giờ đã không còn cảm giác đối với nữ tử da trắng dáng người xinh đẹp thướt tha nữa? Mà là có khuynh hướng thích vẻ tuấn lãng của nam nhân?!
Vậy y cùng tiểu quan Tần Hoài Lâu có gì khác nhau chứ?
Thẩm Ngọc che mặt, có một loại cảm giác xấu hổ không còn mặt mũi gặp người khác.
"Ta không phải thủy tính dương hoa, ta không phải thủy tính dương hoa....."
Thủy tính dương hoa (水性杨花): dễ dàng thay đổi như dòng nước, lả lướt nhẹ nhàng như hoa dương | chỉ người có tác phong tùy tiện hay tình cảm không chuyên nhất - lẳng lơ, hoặc là nói về xu hướng tính dục.
Thẩm Ngọc giống như niệm chú, nhỏ giọng nói một hồi lâu.
Y đã trốn thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ kia, vậy hiện tại y coi như có chút cảm tình với Ách Vệ, hẳn là cũng không có gì đáng trách?
Lòng Thẩm Ngọc bình tĩnh lại, đối với khuôn mặt dưới mặt nạ ác quỷ kia càng trở nên hiếu kỳ hơn, hắn rốt cuộc có dáng vẻ thế nào? Anh tuấn hay là xấu xí, Thẩm Ngọc cũng không để ý lắm, thế nhưng y muốn biết gương mặt của hắn.
Thẩm Ngọc cũng muốn xác nhận là mình nhận lầm, hắn không phải kẻ ác kia.
Dưới mặt nạ phảng phất như có một thế giới thần bí, thu hút Thẩm Ngọc muốn khám phá.
Chậm rãi đưa tay ra, dè dặt tới gần mặt nạ ác quỷ, rất sợ đánh thức Ách Vệ.
"Nhưng mà....Nếu Ám vệ đại ca chưa bao giờ tháo mặt nạ xuống, vậy chắc hắn có lý do riêng của mình? Ta tùy tiện nhìn lén, có phải sẽ khiến hắn cảm thấy bị mạo phạm không?".
Thẩm Ngọc rút tay về, thiếu chút nữa thì tim nhảy ra ngoài, y cảm thấy kỳ quái sao mình lại căng thẳng đến như vậy chứ?
"Ta chỉ liếc mắt nhìn...chỉ liếc mắt nhìn một cái thôi.".
Thẩm Ngọc hít sâu vào một hơi, không dám thở ra, lại chậm rãi đưa tay đến gần.
Bộp----
Lúc chỉ còn cách mặt nạ nửa tấc, tay Thẩm Ngọc bị bắt được, cổ tay bị dùng sức giữ lại, lực đạo rất lớn, khiến y cảm thấy hơi đau.
"A!" Thẩm Ngọc kinh ngạc la lên.
Cặp mắt dưới mặt nạ phát ra tia đề phòng cùng ánh nhìn đầy nghiêm nghị, Thẩm Ngọc giật mình một cái thiếu chút nữa nhảy dựng lên, thế nhưng tay y bị giữ, không còn nơi nào để trốn.
"Xin xin..... Xin lỗi, ám vệ đại ca.".
Thẩm Ngọc xấu hổ cúi thấp đầu, y lại có thể thừa dịp lúc Ách Vệ đang ngủ, bí mật dò xét chuyện riêng tư của hắn, việc này quá khiến người khác xem thường rồi.
Ánh mắt ám vệ nghiêm nghị lạnh lẽo vô cùng, đủ để chứng minh hắn đang nổi giận, Thẩm Ngọc không dám nhìn hắn.
Trên thực tế, Quân Huyền Kiêu từ lâu đã học được cách dự cảm trước được sự nguy hiểm, hễ có người đến gần, hắn liền theo thói quen phản ứng lại, kết quả lại tóm được Thẩm Ngọc.
Mới vừa rồi y muốn tháo mặt nạ của hắn xuống sao? Trong lòng Quân Huyền Kiêu lộp bộp một tiếng, có phải Thẩm Ngọc đã bắt đầu hoài nghi hắn rồi không?
Quân Huyền Kiêu buông tay Thẩm Ngọc ra, nhìn thấy cổ tay y bị mình nắm đỏ, không khỏi cảm thấy áy náy.
"Ngươi đang làm gì vậy?" Quân Huyền Kiêu dùng tay ra hiệu hỏi.
"Ta....ta..." Thẩm Ngọc ấp a ấp úng nói, "Ta chỉ muốn nhìn xem ngươi có dung mạo thế nào..."
....
Hôm nay có 2 chap thôi nhé!❤
Quân Huyền Kiêu suy nghĩ ngổn ngang cả một đêm.
Hắn dĩ nhiên hi vọng Thẩm Ngọc thích dáng vẻ của hắn bây giờ, chứng minh hắn làm những việc này là đúng. Nhưng đồng thời hắn lại không muốn Thẩm Ngọc quên mất "Quân Huyền Kiêu", lẽ nào trước kia của bọn họ, với Thẩm Ngọc mà nói, không nên nhớ lại, nhớ lại chỉ thêm thống khổ, ngay cả một thứ đáng giá để lưu luyến cũng không có sao?
Hơn nữa, nếu như Thẩm Ngọc yêu thích thân phận hiện tại của hắn, hắn cũng không dám tháo mặt nạ xuống, bày tỏ tấm lòng, để Thẩm Ngọc biết được chân tướng, có lẽ chỉ cảm thấy bị lừa dối, lại một lần nữa tổn thương trái tim y?
Thẩm Ngọc ngủ không được yên ổn, ban đêm thường đau đến tỉnh lại, Quân Huyền Kiêu ở bên cạnh trông chừng cả đêm, cho Thẩm Ngọc uống hai chén thuốc sưởi ấm dạ dày xua đi khí lạnh, sau đó xoa xoa bàn tay tạo nhiệt, che ấm bụng y.
Bất tri bất giác, giằng co cả một đêm, Quân Huyền Kiêu không sao chợp mắt nổi, mãi đến khi xa xa có tiếng gà gáy, chân trời đã xuất hiện đường màu trắng bạc, Quân Huyền Kiêu thấy Thẩm Ngọc không còn kêu đau nữa, mới ôm Thẩm Ngọc ngủ.
Thẩm Ngọc ngủ lâu như vậy, dĩ nhiên sẽ tỉnh sớm hơn, dạ dày cũng không còn đau nữa, tinh thần sung mãn mở mắt ra, cảm thấy mình đang vùi đầu vào một lồng ngực ấm áp, y không dậy, mà nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nhìn.
Mặt nạ của Ách Vệ chỉ để lộ ra một khe hở, Thẩm Ngọc không nhìn thấy gương mặt hắn, chỉ nhìn thấy yết hầu cùng cằm của Ách Vệ.
"Ám vệ đại ca..."
Thẩm Ngọc khẽ gọi một tiếng, sau đó im lặng, đêm qua Ách Vệ chăm sóc y cả đêm, chắc chắn là mệt lả rồi, y không đành lòng đánh thức Ách Vệ.
Ách Vệ không phản ứng, Thẩm Ngọc tỉ mỉ quan sát một lát.
"Hắn nhất định có dung mạo rất tuấn lãng." Thẩm Ngọc nghĩ thầm, "Nhưng tại sao phải đeo mặt nạ chứ? Bình thường cũng không thấy tháo xuống.".
Cũng không biết từ nơi nào nảy lên ý nghĩ, Thẩm Ngọc kết luận hắn có dung mạo rất đẹp, có thể là do yết hầu kia rất có khí khái nam tử, hoặc là do chiếc cằm được cạo râu sạch sẽ, hắn còn có ánh mắt trầm tĩnh thâm thúy.
Người có mấy đặc điểm này, khẳng định có dáng vẻ không tồi.
Thẩm Ngọc bị suy nghĩ của mình dọa cho sợ hết hồn, bởi vì những nét đặc trưng này, y không thể nào quen thuộc hơn được nữa.
"Sẽ không đâu.... Người kia ngông cuồng tự cao tự đại, hắn còn đang làm hoàng đế cao cao tại thượng, sao có thể cam tâm làm thị vệ, lại còn làm người phu xe nữa chứ....."
Thẩm Ngọc trấn an bản thân mình, ổn định trái tim đập loạn, chắc hẳn là trùng hợp thôi, do y thích tướng mạo kiểu này, cho nên mới cảm thấy giống nhau.
Vẻ mặt Thẩm Ngọc như đưa đám: Thích? Vậy là, y bây giờ đã không còn cảm giác đối với nữ tử da trắng dáng người xinh đẹp thướt tha nữa? Mà là có khuynh hướng thích vẻ tuấn lãng của nam nhân?!
Vậy y cùng tiểu quan Tần Hoài Lâu có gì khác nhau chứ?
Thẩm Ngọc che mặt, có một loại cảm giác xấu hổ không còn mặt mũi gặp người khác.
"Ta không phải thủy tính dương hoa, ta không phải thủy tính dương hoa....."
Thủy tính dương hoa (水性杨花): dễ dàng thay đổi như dòng nước, lả lướt nhẹ nhàng như hoa dương | chỉ người có tác phong tùy tiện hay tình cảm không chuyên nhất - lẳng lơ, hoặc là nói về xu hướng tính dục.
Thẩm Ngọc giống như niệm chú, nhỏ giọng nói một hồi lâu.
Y đã trốn thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ kia, vậy hiện tại y coi như có chút cảm tình với Ách Vệ, hẳn là cũng không có gì đáng trách?
Lòng Thẩm Ngọc bình tĩnh lại, đối với khuôn mặt dưới mặt nạ ác quỷ kia càng trở nên hiếu kỳ hơn, hắn rốt cuộc có dáng vẻ thế nào? Anh tuấn hay là xấu xí, Thẩm Ngọc cũng không để ý lắm, thế nhưng y muốn biết gương mặt của hắn.
Thẩm Ngọc cũng muốn xác nhận là mình nhận lầm, hắn không phải kẻ ác kia.
Dưới mặt nạ phảng phất như có một thế giới thần bí, thu hút Thẩm Ngọc muốn khám phá.
Chậm rãi đưa tay ra, dè dặt tới gần mặt nạ ác quỷ, rất sợ đánh thức Ách Vệ.
"Nhưng mà....Nếu Ám vệ đại ca chưa bao giờ tháo mặt nạ xuống, vậy chắc hắn có lý do riêng của mình? Ta tùy tiện nhìn lén, có phải sẽ khiến hắn cảm thấy bị mạo phạm không?".
Thẩm Ngọc rút tay về, thiếu chút nữa thì tim nhảy ra ngoài, y cảm thấy kỳ quái sao mình lại căng thẳng đến như vậy chứ?
"Ta chỉ liếc mắt nhìn...chỉ liếc mắt nhìn một cái thôi.".
Thẩm Ngọc hít sâu vào một hơi, không dám thở ra, lại chậm rãi đưa tay đến gần.
Bộp----
Lúc chỉ còn cách mặt nạ nửa tấc, tay Thẩm Ngọc bị bắt được, cổ tay bị dùng sức giữ lại, lực đạo rất lớn, khiến y cảm thấy hơi đau.
"A!" Thẩm Ngọc kinh ngạc la lên.
Cặp mắt dưới mặt nạ phát ra tia đề phòng cùng ánh nhìn đầy nghiêm nghị, Thẩm Ngọc giật mình một cái thiếu chút nữa nhảy dựng lên, thế nhưng tay y bị giữ, không còn nơi nào để trốn.
"Xin xin..... Xin lỗi, ám vệ đại ca.".
Thẩm Ngọc xấu hổ cúi thấp đầu, y lại có thể thừa dịp lúc Ách Vệ đang ngủ, bí mật dò xét chuyện riêng tư của hắn, việc này quá khiến người khác xem thường rồi.
Ánh mắt ám vệ nghiêm nghị lạnh lẽo vô cùng, đủ để chứng minh hắn đang nổi giận, Thẩm Ngọc không dám nhìn hắn.
Trên thực tế, Quân Huyền Kiêu từ lâu đã học được cách dự cảm trước được sự nguy hiểm, hễ có người đến gần, hắn liền theo thói quen phản ứng lại, kết quả lại tóm được Thẩm Ngọc.
Mới vừa rồi y muốn tháo mặt nạ của hắn xuống sao? Trong lòng Quân Huyền Kiêu lộp bộp một tiếng, có phải Thẩm Ngọc đã bắt đầu hoài nghi hắn rồi không?
Quân Huyền Kiêu buông tay Thẩm Ngọc ra, nhìn thấy cổ tay y bị mình nắm đỏ, không khỏi cảm thấy áy náy.
"Ngươi đang làm gì vậy?" Quân Huyền Kiêu dùng tay ra hiệu hỏi.
"Ta....ta..." Thẩm Ngọc ấp a ấp úng nói, "Ta chỉ muốn nhìn xem ngươi có dung mạo thế nào..."
....
Hôm nay có 2 chap thôi nhé!❤
Danh sách chương