Buổi tối, Đổng Phi ngồi trong tiểu nghị sự phòng, sau khi đọc sách một hồi, cảm thấy thân thể có chút mệt mỏi.

Đối với cổ nhân, “mặt trời mọc là lúc dậy làm việc, mặt trời lặn là lúc nghỉ ngơi”.(1) Hắn phi thường đồng ý. Chỉ có điều là hắn có quá ít thời gian. Quả thực ngủ không được.

Tại đình viện luyện ngũ cầm hí một lúc, mồ hôi nhễ nhại. Lại nói, có chút kỳ quái. Tiết trời đã vào thu, nhưng nhiệt độ không khí hình như là càng ngày càng nóng, rất khác thường. Lẽ nào nói, địa cầu đang nóng dần lên? Đông Phi cười tự giễu hai tiếng, cởi quần áo ra, mặc duy nhất một cái quần cộc do hắn sai người đặc chế, nửa thân trên trần trụi, từ trong giếng sâu múc lên một thùng nước, đứng ở bên cạnh giếng giội từ trên đỉnh đầu xuống.

Quả thực là vô cùng thoải mái!

Đúng lúc này, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng kêu sợ hãi.

Đổng Phi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vương Cơ mặt đỏ bừng đứng ở cửa tiểu viện, biểu tình vô cùng xấu hổ, hơi thở rõ ràng trở nên gấp gáp.

Cũng khó trách, Đổng Phi sắp mười lăm tuổi, giống như hooc môn bị kích thích, dậy thì rất nhanh, thân hình tựa như một người hai mươi tuổi. Một thân cơ nhục, tản mát ra hơi thở dương cương. Da thịt màu cổ đồng, càng làm tôn lên loại vẻ đẹp mạnh mẽ. Mà cái thứ được che giấu sau lớp quần lót, bởi vì quần bị nước thấm ướt, kề sát bắp đùi, nổi lên một cách hùng vĩ đầy nam tính.

Kiếp trước Đổng Phi là một xử nam(2), tuy nói nếp sống xã hội cởi mở, nhưng ở giữa núi rừng quá lâu, nên vẫn giữ nguyên tư tưởng cũ. Cho dù khí trời nóng bức, hắn cũng vẫn ăn mặc chỉnh tề, đặc biệt trước mặt nữ giới. Kiếp này cũng như vậy, ngoại trừ khi còn bé bị Đổng Viện trêu chọc vài lần ra, tựa hồ cũng chưa bao giờ ở truồng. Mà bộ dạng của hắn lúc này, so với trần truồng, quả thực không khác là mấy.

Đổng Phi thấy vậy thì xấu hổ không chịu nổi, cầm lấy áo choàng rộng, rồi nhanh như gió chạy ào về phòng ngủ, nửa ngày cũng không dám đi ra ngoài.

Vương Cơ thì ngược lại, đã khôi phục bình tĩnh. Nhìn Lục Y bên cạnh một chút, nàng đột nhiên nở nụ cười.

- Lục nhi, phu quân của muội, da mặt rõ thật mỏng nha!

Mặt Đổng Lục thoáng cái đã đỏ lựng, nhẹ đẩy Vương Cơ một cái.

- Tỷ tỷ, tỷ đừng nói bậy, chúng ta còn chưa có...

- Hì hì, lão phu nhân không phải đã nói, qua hai ngày nữa chính là ngày lành, sẽ lo liệu hôn sự cho các ngươi sao?

- Không để ý tới tỷ nữa!

Lục Y quay đầu bỏ chạy, tựa như chú thỏ nhỏ hoảng sợ. Vương Cơ thấy thế thì không nhịn được mà nở nụ cười, sau đó đi tới trước cửa phòng ngủ của Đổng Phi, nhẹ nhàng gõ cửa.

- Có chuyện gì?

Trong phòng truyền ra tiếng Đổng Phi ồm ồm, nghe như là vẫn còn chút xấu hổ. Vương Cơ nói:

- Phi công tử, ngài tạm ra ngoài đã, thiếp có chuyện cần tìm ngài.

- Có việc gì để ngay mai hãy nói!

- Không được, phải nói ngay bây giờ... Ngài không ra, thiếp tự mình vào trong đấy!

- Chờ một chút, nàng chờ một chút!

Cả nửa ngày sau, Đổng Phi mới ngơ ngơ ngẩn ngẩn đi ra khỏi phòng ngủ, cũng không dám nhìn Vương Cơ, cúi mặt hỏi:

- Có chuyện gì?

- Nghe Lục nhi nói, ngài không cho ta tiến vào thư phòng của ngài.

- Đúng!

- Ngài còn muốn nàng đốt những thứ ta làm?

- Đúng!

- Vì sao?

Đổng Phi vừa nghe chuyện này thì nổi giận:

- Còn hỏi ta vì sao? Ta hỏi nàng, nàng đã viết lung tung những cái gì vậy? Còn Sắc Lặc công tử... Ta đã sớm nói qua, bài thơ kia không phải do ta làm, bài ca kia, cũng không phải là ta làm mà!

Vương Cơ không chút nào sợ hãi, lớn tiếng chất vấn:

- Nếu nói về thi từ ca phú, thiếp tự nhận đọc rất kỹ Kinh Thi, Sở Từ(3), lại chưa bao giờ nghe qua ngũ ngôn tuyệt cú bực này. Bài ca kia. Thiếp cũng đã hỏi rất nhiều người, tất cả mọi người đều nói là lần đầu tiên được nghe chính là do ngài hát lên. Còn nữa, ngài vì thiếp mà... Thái đại gia có kể rằng, theo như lời ngài nói, có một người tên là cái gì Quan Quân Sách. Thiếp cũng đã hỏi qua. Ngài từ nhỏ lớn lên ở Lâm Thao, chưa bao giờ một mình tiếp xúc với ai, càng không có người tên là Quan Quân Sách kia.

Đổng Phi nghe thấy thế, kinh sợ không ngớt.

- Nàng, nàng lại có thể điều tra ta sao?

- Không thể sao?

Vương Cơ trừng mắt nhìn Đổng Phi nói

- Phi công tử, thiếp không rõ vì sao ngài lại tận lực giấu diếm. Nhưng thiếp lại biết, ngài là một người tài hoa. Này cách ngôn(4). Này thơ ca, đều là những tác phẩm thượng thừa, xuất sắc... Hơn nữa, ngài còn sáng tạo ra những dấu ngắt câu rất độc đáo, đủ để cho người đọc sách trong thiên hạ được lợi không ít. Nhưng vì sao ngài không muốn cho người khác biết. Để người ta chia xẻ chứ?

- Ta...

- Tên Sắc Lặc công tử, là do thiếp nói ra. Nếu như công tử ngài cảm thấy thiếp bôi nhọ ngài. Có thể trách phạt thiếp. Nhưng thiếp lại cảm thấy, ngài giấu diếm như vậy, đối với ngài cũng không có ích lợi gì cả. Thiếp tuy là nữ nhân, nhưng tốt xấu gì cũng xuất thân từ danh gia vọng tộc, lại là người của Vệ gia... Ngài nếu như muốn được nhân sĩ trong thiên hạ tán thành, những thứ này chính là nước cờ đầu tiên.

Trong lòng Đổng Phi có chút hồi hộp. Dùng loại ánh mắt rất khác thường. Quan sát Vương Cơ từ trên xuống dưới.

Vương Cơ chỉ mặc một cái váy dài đơn giản. Nhưng lại khiến cho đường cong tuyệt mỹ trên cơ thể của nàng lộ ra. Ngực nở nang, vòng eo mảnh khảnh, mặt hoa da phấn tuyệt mỹ. Thậm chí khi nàng giận đến tím mặt, cũng biểu hiện ra một vẻ phong tình tuyệt đẹp.

- Nàng, ta...

Đổng Phi muốn giải thích, lại không biết nói làm sao cho tốt. Nữ nhân này, không chỉ có vẻ đẹp bề ngoài, mà bên trong cũng như vậy.

- Được thôi, ngài nói cho thiếp biết, những thi từ ca phú này, do tay người phương nào làm ra? Đừng lại bịa ra cái gì lánh đời Quan Quân Sách nữa nhé, thiếp có thể đi hỏi. Còn nữa, ký hiệu chấm câu này, ngài chung quy cũng không thể nói là người khác làm ra nhé. Danh sĩ thiên hạ nhiều như cá diếc Hoàng Hà, nhưng thiếp tự nhận đều đã nghe qua tên của họ, chưa từng có người nào từng sử dụng ký hiệu như thế này.

Đối mặt với Vương Cơ từng bước áp sát, Đổng Phi không còn đường lui. Không có biện pháp, Vương Cơ này... Có lẽ bởi vì nàng lớn lên rất giống đại tỷ, có lẽ bởi vì nàng có mị lực khiến cho kẻ khác vô pháp chống cự. Người trong mục tràng, ai cũng có chút yêu mến nàng. Đổng phu nhân lại càng thích nàng, thậm chí muốn thu nàng làm nghĩa nữ. Nếu như nàng muốn điều tra, e rằng không ai có thể lấp liếm cho Đổng Phi.

Về phần nói cái gì do ông trời ban cho chỉ là lời bịa đặt...

Đổng Phi nói không nên lời, cũng không dám nói. Khi trước cũng là do ông trời mà Trương Giác gây ra một hồi đại loạn, nếu như hắn cũng chạy đến mà cầu xin ông trời, chỉ sợ không đợi hắn xin đến câu thứ hai, sẽ có người xách đao đến chém chết hắn. Trời, há có thể dễ dàng mượn dùng như vậy sao?

- Được rồi, được rồi, nàng nói là do ta viết, thì chính là ta làm, như vậy là được chứ gì?

Vương Cơ nở nụ cười, cười đến mức khiến người ta tưởng nàng là một tiểu hồ ly đắc ý. Đôi mắt hạnh cong cong, như trăng non, khóe miệng nhoẻn cười, có một loại phong tình rất khêu gợi, khiến cho tim Đổng Phi đập thình thịch.

- Ngài thừa nhận là tốt rồi!

Nàng cười nói:

- Thiếp đây có thể vào lại thư phòng của ngài hay không?

- Tùy tiện!

- Thiếp đây có thể tiếp tục thu dụng thi từ, cách ngôn của ngài hay không?

- Tùy tiện!

- Còn nữa, thiếp nhìn thấy trong thư phòng của ngài có "Luận Ngữ", "Xuân Thu", còn cả "Tôn Tử Binh Pháp" các loại thư pháp, thêm cả các ký hiệu đánh dấu ngắt câu. Vì vậy, thiếp cho rằng, những chú giải này của công tử, nên tìm người loan truyền ra khắp thiên hạ.

Đổng Phi nghe thấy những lời này, kích động càng thêm mãnh liệt tới mức muốn thổ huyết.

- Không được...

- Hoặc là ngài giết thiếp, hoặc là để thiếp vào thư phòng. Đây là việc có ích là ân trạch cho thiên hạ, thiếp tuyệt không thỏa hiệp.

Nói xong, nàng đã quay đầu đi ra. Bỏ lại một mình Đổng Phi đứng tại cửa phòng ngủ, ngơ ngác không biết nên làm thế nào cho phải. Thi từ, cách ngôn còn được, nhưng nếu đem các loại chú giải về Xuân Thu, Luận Ngữ truyền ra ngoài, không hiểu sẽ tạo lên phong ba thế nào nữa.

Nhưng hắn cũng đã nhận ra, Vương Cơ quyết tâm phải làm chuyện này cho bằng được. Làm sao bây giờ? Cuối cùng không lẽ thực sự phải làm như lời Vương Cơ nói, một đao chém nàng sao?

Nữ tử này... Tuyệt đối là hạng người ngoài mềm trong cứng. Lúc trước khi cứu nàng nếu biết sẽ có phiền phức như vậy, thà để cho nàng tự sát đi cho rồi.

Hít thở một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời đêm đầy sao lấp lánh. Ngày mai sẽ tốt đẹp hơn... Ngày mai, có lẽ sẽ không còn yên ổn được nữa.

Ngày thứ hai, Đổng Phi theo thói quen, thức dậy từ sớm.

Nhiệt độ không khí qua một đêm đã hạ xuống rất nhiều, khắp mục tràng, sương khói mờ mịt. Một mình đi tới gò núi, trên nhánh cây tùng cạnh mộ phần, từng giọt sương sớm đọng lại, trong suốt sáng long lanh.

Sư tông thú chạy ra khỏi nhà tranh, lắc đầu vẫy đuôi, phát ra tiếng phì phì trong mũi.

Sau khi cùng Đổng Phi thân thiết một hồi, hí dài một tiếng lao xuống núi, chạy băng băng giữa mục tràng nhanh như điện chớp. Cái này gọi là luyện tập buổi sớm...

Đổng Phi cởi áo khoác, treo trên cành cây.Đầu tiên là hoạt động thân thể một chút, lại làm động tác chống đẩy tại chỗ đủ hai trăm lần, đợi thân thể nóng lên, sau đó thở dài một hơi.

Hôm qua Lục Y nói những lời kia, tuy rằng chỉ đúng với nhạc khúc. Nhưng Đổng Phi cảm thấy, tựa hồ cũng có thể đem những thứ đó áp dụng vào việc luyện võ. Trong võ thuật, không phải cũng nói đến "tinh, khí, thần" sao?

Nhẹ nhàng đưa tay lên, chậm rãi di động.

So với trước đây, chiêu thức ngũ cầm hí càng thêm thong thả. Trên người như bị một tòa đại sơn đè ép, khiến cho động tác vô cùng ngưng trệ không trơn tru.

Trước kia, khi phải luyện hết một vòng ngũ cầm hí, còn có thể cảm thấy mệt mỏi. Nhưng vào lúc này, chỉ mới luyện đến "Lộc Hí"(5), vẫn còn "Hổ Hí" cùng "Hùng Hí" hai bộ công pháp chưa hề luyện tập, cũng đã thở hồng hộc. Thật vất vả mới luyện tập hoàn chỉnh bộ công phu, toàn thân Đổng Phi đều ướt đẫm mồ hôi.

Từ trong nhà tranh, Đổng Phi lại lấy ra hai thanh đại chùy vừa mới chế tạo. Đợi sau khi khí huyết bình phục, lại tiếp tục chậm rãi luyện tập. Đem ba mươi sáu lộ chiêu pháp của "Trường Hận Chùy" hoàn toàn phân biệt, cực kỳ thong thả.

Cảm thụ khí cơ trong cơ thể tùy theo chùy pháp mà động, nhìn qua thì nhẹ như lông hồng, không có nửa điểm khí lực. Nhưng kình khí sẽ dựa trên chùy này, xoay quanh thân thể của Đổng Phi lặng lẽ sản sinh. Đây là một loại cảnh giới hoàn toàn mới, đến lúc này thì, Đổng Phi đã đạt đến tiêu chuẩn cử trọng nhược khinh như lời Hoang Trung nói. Đại chùy đập trên một tảng đá, không phát sinh một chút tiếng động. Nhưng mà trên cự thạch, lại xuất hiện từng vết nứt rạn tinh mịn, khi Đổng Phi thu chùy, rầm một tiếng rơi lả tả.

Vụn đá tung bay, sư tông thú A Sửu ở bên cạnh quan khán, không khỏi ngửa đầu hí dài một tiếng tựa cự lôi, phá tan sự yên tĩnh buổi sớm của mục tràng.

Tiếng hí dài còn chưa dứt, đột nhiên có mấy tiếng tù ngưu(6) vang lên. Trầm thấp , trang nghiêm, hồi lâu mới ngừng.

Đổng Phi nghe thấy tiếng tù, không khỏi tức khắc cả kinh.

- A Sửu, phòng nghị sự, lập tức tới phòng nghị sự!

Sư tông thú tựa hồ cảm giác được điều gì đó, hưng phấn hí lên một tiếng dài như cự lôi, như tên rời khỏi dây cung, lao xuống núi.

(1)Có lẽ là nhắc điển “Khang cù kích nhưỡng”, chỉ cảnh cực trị. Đời Đế Nghiêu, vua Nghiêu mặc thường phục đi vi hành ở khang cù (đường thông) thấy ông lão gõ cái Nhưỡng (một thứ nhạc khí thời cổ) hát rằng: “Mặt trời mọc thì ta làm, mặt trời lặn thì ta nghỉ, đào giếng mà uống, cày ruộng mà ăn, sức vua đối với ta có gì đâu” (hật xuất nhi tác, nhật nhập nhi tức, tạc tỉnh nhi ẩm, canh điền nhi thực, đế lực hà hữu ư ngã tai). Ý nói trị đạo cực thịnh, dân được sống thảnh thơi, sung sướng, tự nhiên, tưởng như không phải nhờ vào vua nữa.

(2)Xử nam:đàn ông chưa từng có quan hệ tình dục với người khác giới.

(3)Kinh Thi: là một trong năm quyển Ngũ Kinh tương truyền do Khổng Tử san định từ những câu ca dao của nhân dân Trung Hoa thời Xuân Thu.

(4) Cách ngôn: câu nói sâu sắc khiến lòng người xúc động, cũng có thể hiểu như một dạng danh ngôn.

(5) Ngũ Cầm Hí: bao gồm 5 thức:

- Hầu hí: Vượn, tính thích động, leo trèo nhảy nhót linh hoạt. Khi luyện Vượn động (Viên hí) phải mô phỏng theo tính thiên động của nó, động trung hữu tĩnh, tức bên ngoài động mà bên trong tinh thần yên tĩnh. Luyện vượn hí hít hơi từ từ qua kẻ răng và thở ra bằng miệng hé mở như thổi hơi sương rất nhẹ từ tốn. Ý thủ ở Đan điền như Hùng Hí. Viên hí luyện thần, luyện giỏi tốt thần an tịnh mà thân linh hoạt vô cùng.

- Hổ Hí:Hổ là chúa Sơn Lâm, tập Hổ hí phải biểu dương thần thái này. Như thần phát ở mặt, uy phải ở trảo (ngón tay), thần uy bức nguwòi, hét gầm làm kinh người. Dùng sức trong cương có nhu. Động tác khi động làm như gió bão, khi tịnh, yên như mặt trăng in đáy nước. Luyện Hổ thức sẽ tăng cường thể lực thấy rõ. Luyện Hổ hí, hít vào bằng miệng ngậm hơi gió qua kẻ răng, thở ra hả miệng nhỏ có tiếng "khè" hay "Há". Ý đặt ở Huyệt Mệnh Môn sau eo lưng (xem bản đồ Huyệt Thiếu Lâm Tự) (còn gọi là Hậu Đơn điền huyệt). Ý thủ (trụ) nơi Mệnh môn tăng cường xương cốt, bổ tĩnh và làm động khí giữa Thận.

- Lộc Hí: Nai là loài có thân thể tự nhiên, nên luyện Lộc Hí phải để thân tự nhiên, tâm tùng đều tĩnh. Luyện Lộc Hí thở từ khe răng mà hít vào tức cần hai hầm răng khít nhau mở môi hít vào, và thở ra cũng qua kẻ răng nghe tiếng gió xì. Hí Lộc chủ luyện lặc (gân). Cổ nhân cho Nai là loại vật hiền chạy giỏi, gân mạch rất tốt, giỏi vận dụng Vĩ lư (xương đuôi) cho nên tập Lộc Hí cho giao hòa hai kinh Nhâm Đốc, giúp thân vô bệnh trường thọ.

- Hạc Hí: Hạc là loài bay lượn giỏi, khi đứng thì hiên ngang như cây tùng. Luyện Hạc Hí phải giống như vậy. Hí này phải tập đến tự nhiên (mũi hít, miệng thở hoặc cả hai cùng hít cùng thở). Ý thủ ở huyệt Khí hải, Hí này có thể khai thông Kinh Lạc. Khí hải là huyệt quan trọng, chủ trị chân khí bất túc, gầy ốm mệt mỏi, kinh nguyệt không đều, Vũ gia gọi là Hạ đơn điền. Sau khi luyện Hạc Hí có căn bản có thể kết hợp sự hô hấp vận khí từ Khí hải đến huyệt Đàn Trung, khi thở ra thì khí tức từ Đàn trung lui về Khí hải. Một hô một hấp, thăng giảm. Thông thường thì thở ra tự nhiên khí dồn xuống Đan Điền tránh khí tức vọng lên quá cao. Thức Lương dực thế dùng trị bịnh rất thích nghi. (xem thêm Điểm Huyệt Thiếu Lâm Tự để nhận định rõ vị trí các Huyệt trong châu thân. Môn sinh Hàm Thụ dĩ nhiên đã hoặc sẽ học Điểm Huyệt do đó rất thông bát về Huyệt Đạo, tưởng chẳng cần nói nhiều).

- Hùng Hí: Tính của Gấu hùng hậu trầm ổn, bề ngoài trông nặng nề, khi bước đi yểu điệu như không có xương, nhưng trong sự nằng nề hàm chứa khinh linh (nhẹ và linh hoạt). Cho nên khi luyện phải thể hiện các đức tính đó.

(6) Tù ngưu: tù và làm bằng sừng trâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện