Trong phòng nghị sự lớn, lúc này đã tập trung rất nhiều người.
Lão phu nhân tuổi tác đã cao, hơn nữa, Đổng phụ nhân trở về, Đổng Phi cũng đã ở mục tràng, bà cảm thấy không cần bà phải ra mặt gánh vác cục diện nữa. Thứ nhất tránh xảy ra xung đột với Đông phu nhân. Lão phu nhân đã nhiều tuổi rồi, đối với quyền lợi gì đó, cũng không quá quan trọng. Khi thì ở tại chiêm phòng xem bói, lúc lại ở hoàng đình xem sách, cũng đã cảm thấy thoả mãn vô cùng. Hơn nữa, con trai, con dâu đều rất hiếu thuận, không có chỗ nào bất hiếu. Có một số việc, vẫn nên để cho bọn họ tự thân tính toán giải quyết. Thứ hai, bà cũng mong Đổng Phi sớm trưởng thành. Nói chung, lão phu nhân sẽ không quản tới mọi việc, đại sự trên cơ bản có Đổng phu nhân làm chủ.
Đổng Viện ngồi ngay dưới ghế chủ vị của Đổng phu nhân, sau đó lần lượt là đám người Điển Tấn, Đổng Triệu, Đổng Khí, Bùi Nguyên Thiệu, Hàn Đức, Đường Chu, Mã Chân, Đằng Lệ Nhi. Điển Vi và Sa Ma Kha ngồi ở phía đối diện, như thế, cũng là phân ra địa vị.
Điển Vi, Sa Ma Kha là huynh đệ kết nghĩa của Đổng Phi, lại thêm vũ dũng hung hãn, thân phận và địa vị của bọn họ đơn giản là cao hơn một bậc.
Phía dưới Đổng phu nhân, còn có hai ngươi một nam một nữ.
Nữ chính là nhị tỷ của Đổng Phi, thê tử của Ngưu Phụ Đổng Chiếu, mà nam, lại là Cổ Hủ.
Khi Đổng Phi đi vào, ngoại trừ Đổng phu nhân và Đổng Viện, tất cả mọi người đều đứng lên thỉnh an.
Đổng Phu nhân trái lại có vẻ rất bình tĩnh:
- A Sửu, con tới vừa lúc, Cổ chủ bộ đưa nhị tỷ con đến đây, có chuyện rất quan trọng muốn bẩm báo với chúng ta.
Đổng Phi vừa vào phòng khách, đầu tiên là nhìn Đổng Chiếu và Cổ Hủ. Cảm tình với Đổng Chiếu rất mở nhạt, vì thế cũng không có chỗ nào đặc biệt kích động. Với Cổ Hủ thì ngược lại, Đổng Phi tỉ mỉ quan sát một chút. Cổ Hủ thoáng nhìn rất bình tĩnh, không có chỗ nào hoảng loạn. Tâm tình Đổng Phi liền buông lỏng xuống. Gật đầu với hắn coi như là chào hỏi. Nhiều người như vậy, chung quy Đổng Phi không thể cư xử quá mức nhiệt tình, sẽ làm cho người khác hoài nghi.
Đợi khi Đổng Phi ngồi xuống, nụ cười trên mặt Đổng phu nhân thoáng cái biến mất, trầm giọng nói:
- Cổ chủ bộ được đặc phái tới đây, là muốn báo cho chúng ta biết một việc... Đêm qua, thái thú quận Lũng Tây Lý Tương Như, phản!
Tin tức vừa được nói ra. Trong phòng nghị sự tức thì rối loạn.
Đổng Phi chau mày, hỏi:
- Mẫu thân, Lý Tương Như này đang yên đang lành, hà cớ gì làm phản?
- Hôm qua, ba mươi sáu bộ lạc Khương nhân tại biên giới phía tây, dưới sự kêu gọi của thái thú Kim Thành Hàn Toại, đã khởi binh làm loạn. Loạn quân có mười tám vạn, chia làm ba đường tấn công. Lý Tương Như cùng Hàn Toại giao tình khá sâu, nghe theo lời nói của Hàn Toại, quyết định phản lại triều đình. Thứ sử của Lũng Tây Cảnh Bỉ, bị Lý Tương Như giết chết... Có người nói, còn có các ti đãi của người Hồ tại Tịnh châu đều đã liên hợp lại.
Trong phòng nghị sự, lại thêm một hồi rối loạn. Mọi người đều khe khẽ nói thầm. Có điều là. Những người này không phải bởi vì sợ hãi, mà là cả thấy hưng phấn một cách khó hiểu.
Đặc biệt Sa Ma Kha kích động hơn cả. Xắn tay áo đứng lên, hoa tay múa chân lớn tiếng nói:
- Sợ cái gì, phản tặc nếu tới đây, Sa đây nguyện ý làm tiên phong, giết chúng nó đến té cứt té đái. Nương, ngươi nói đi chứ, Sa Ma Kha nguyện xung phong.
Bởi ba người kết bái huynh đệ, Sa Ma Kha gọi Đổng phu nhân là mẫu thân, nên cũng không có ai cảm thấy kỳ quái. Chỉ là Đổng Chiếu rất không hài lòng với loại cử động thô lỗ này của hắn, nhíu mày một cái liền đã nghĩ muốn đứng dậy quát lớn một phen.
Đổng phu nhân trừng mắt, làm cho Đổng Chiếu lại phải ngồi xuống.
- Sa Sa, đừng quá lo lắng. Nếu có chiến sự, sẽ để cho con làm tiên phong...
- Điều này sao có thể. Sa sa là lão tam, loại chuyện này, ta đây làm đại ca thế nào lại ở phía sau được? Ta làm tiên phong... Sa Sa, đệ có thể có ý kiến sao? Hừ, đệ nói cái gì, đệ vừa nói cái gì, oa nha nha...
Điển Vi đứng lên, hướng về phía Sa Ma Kha rít gào một trận. Lại nói, Sa Ma Kha không sợ trời không sợ đất, duy chỉ có Điểm Vi và Đổng Phi là rất sợ hãi.
- Lại khi dễ đệ, mỗi lần đều là huynh làm tiên phong...
Sa Ma Kha trề môi ngồi xuống, vẻ mặt mất hứng. Dáng dấp tiểu hài tử này, khiến cho mọi người cười nghiêng ngả.
- Đại ca, ngồi xuống đã!
Đổng Phi mở miệng. Hắn nhìn Cổ Hủ, đột nhiên nói:
- Cổ chủ bộ, xin hỏi tỷ phu của ta có đối sách gì chưa?
Cổ Hủ bình thản, mỉm cười:
- Theo thám báo tìm hiểu, phản tặc lên đường vào sáng sớm, chia binh thẳng tiến về Lâm Thao và Sắc Lặc Xuyên. Một đường nhân mã về Sắc Lặc Xuyên, lấy Thiêu Đương Khương làm chủ lực, ước chừng tám ngàn người. Nhân mã tiếp cận Lâm Thao ước chừng hai vạn, dẫn đầu là hào suất của Lang Khương Ngạc Hòa. Dự tính đến giữa trưa, đại bộ phận nhân mã sẽ đến chân thành Lâm Thao.
Sắc mặt Đổng phu nhân không khỏi biến đổi. Tuy nói xuất thân từ Khương nhân, luận về chiến trận, bông hoa người Khương Đổng phu nhân cũng là một thân sa trường rất kinh nghiệm. Nhưng trận chiến lớn như thế này, thì Đổng phu nhân lại chưa một lần kinh lịch qua. Nghe nói đối phương có nhiều nhân mã như thế, không khỏi cảm thấy một trận hoảng hốt.
Cổ Hủ trầm giọng nói:
- Mục tiêu của phản tặc, hiển nhiên là muốn chiếm Lâm Thao, nhòm ngó Hán Trung cùng ba vùng phụ cận. Ý tứ của tướng quân là, Lâm Thao tuyệt không thể để mất, bằng không chiến sự sẽ trở nên phức tạp. Hán Trung còn có Mã Bằng chờ làm loạn, tuy nói bị đám người Cổ Long áp chế, nhưng một khi Lâm Thao rơi vào tay tặc nhân, tất nhiên sẽ cổ vũ phản tặc ở Hán Trung khiến chúng kiêu ngạo mà làm loạn.
Đổng Phi gật đầu:
- Không sai, còn có thể làm liên lụy dẫn tới Quan Đông hỗn loạn.
Tuy nhiên, hắn biết lời nói này, nhất định không phải là lời của Ngưu Phụ. Tám chín phần là lời nói của Cổ Hủ. Đổng Phi cười nói:
- Có lẽ tỷ phu đã định liệu từ trước, Cổ chủ bộ không cần ngại cứ nói ra, toàn bộ trên dưới của mục tràng, nhất định sẽ vâng theo.
Cổ Hủ nói:
- Lâm Thao hiện nay có ba vạn nhân mã, hẳn là không có gì nguy hiểm. Thế nhưng binh lực của mục tràng, chỉ có năm ngàn...
Đổng phu nhân nghe đến đây thì mở miệng cắt ngang lời Cổ Hủ:
- Tiên sinh sai rồi, binh lực của mục tràng hôm nay, không tới bốn ngàn. Nguyên bản trong tay A Sửu có hơn hai ngàn tư binh, thế nhưng đại bộ phận trước kia theo quân ra trận. Ta từ Hà Đông mang về đây một ít người, cộng thêm vào thì miễn cưỡng đạt tới bốn ngàn. Hơn nữa, trên mặt phòng ngự, mục tràng có nhiều kẽ hở, một ngày gặp phải công kích...
Cổ Hủ suy nghĩ một chút rồi nói:
- Bốn ngàn người, như thế là đủ rồi.
Nói xong nhìn về phía Đổng Phi:
- Phi công tủ có thể có kế phá giải chăng.
Đổng Phi suy nghĩ một lát, nhẹ giọng nói:
- Ta muốn biết, quận thành Lũng Tây còn bao nhiêu nhân mã?
Cổ Hủ vẫn như cũ rất bình tĩnh tựa như chuyện này không liên quan đến mình.
- Theo thám báo tìm hiểu, quận thành Lũng Tay chỉ có hai ngàn người... Nhưng mà. Đại quân của phản tặc đã xuất phát, dự tính sau ba ngày nữa sẽ tới Lũng Tây. Phi công tử, ngài định sẽ làm thế nào?
- Hai ngàn người?
Đổng Phi trầm ngâm một lát sau đó đứng dậy nói:
- Mẫu thân.Con muốn để cử tứ tỷ làm chủ tướng, Đường Chu làm quân sư. Tam đệ Sa Ma Kha, Bùi Nguyên Thiệu, Đổng Khí, Đổng Triệu làm phó tướng, tất cả nhân thủ ở mục tràng, đều do tứ tỷ điều khiển sai khiến.
Đổng Viện vừa nghe lời này, hai mắt sáng rực. Mặt mày rạng rỡ liên tục gật đầu, thầm nghĩ trong lòng: vẫn là đệ để bảo bối biết tâm tư của ta.
Đổng phu nhân không khỏi trầm ngâm.
- Cái này...
- Mẫu thân, cứ làm theo lời con nói đi.
- Tứ muội. Đây không phải là chuyện nhỏ, con có làm được không?
- Con làm, con nhất định làm được.
Đổng Phi ở bên cạnh không khỏi cười khổ. Đề cử Đổng Viện cũng là bất đắc dĩ. Trong đầu hắn vốn đã có sẵn chủ ý rồi, nhưng hết lần này tới lần khác lại vẫn thiếu một thành viên có thể khiến mọi người kinh sợ để làm tướng quân. Đổng phu nhân theo đạo lý mà nói rất thích hợp. Nhưng niên kỷ cũng lớn, không thể so với trước kia. Sa Ma Kha đám người kia, dũng lực cũng đủ, nhưng lại có chút lỗ mãng. So đi tính lại, cũng chỉ có Đổng Viên coi như thích hợp... Đám người Đổng Triệu, trước kia cũng là thủ hạ của nàng. Mà đám người Bùi Nguyên Thiệu, nàng cũng khá quen thuộc. Chỉ cần có thể bình tĩnh ứng đối. Chắc hẳn đám người Thiêu Đương. Sẽ không làm gì được nàng.
Đổng Chiếu đột nhiên mở miệng:
- Thế còn A Sửu ngươi? Chẳng lẽ không ở lại mục tràng sao?
- Đúng thế, A Sửu... con muốn làm gì?
- Con muốn dẫn theo một ngàn khinh kỵ, tập kích bất ngờ quận thành lũng tây. Chỉ cần chiếm được quận thành Lũng Tây, thì phản tặc khó mà tiến thêm một bước. Cũng muốn ngăn chúng dùng đường thủy đi về phía Tây... Bây giờ đã là tháng chín, chỉ cần kiên trì ba tháng, lương thảo của phản tặc tất nhiên sẽ không đủ. Đến lúc đó, đại quân triều đình cũng đã đến, có thể một lần tiêu diệt chúng, chiến sự cũng sẽ ngừng lại.
- Ti đãi này...(1) Đường Chu nhịn không được mở miệng.
Đổng Phi trừng mắt:
- Ti đãi thì có quan hệ gì với ta?
Nói xong, hắn gọi Điển Vi, bước nhanh ra khỏi nghị sự phòng.
Đổng phu nhân suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nếu A Sửu đã an bài như thế, thì cứ vậy làm đi. Về phần Cổ chủ bộ, còn mời trở lại Lâm Thao, nhất thiết phải phối hợp với A Sửu, mau chóng đánh tan đại quân của phản tặc. Phía mục tràng, ta nghĩ không cần các ngươi lo lắng.
- Hủ cáo từ!
Cổ Hủ cũng rời khỏi phòng nghị sự. Đổng phu nhân đi cùng với Đổng Chiếu, trở về nghỉ ngơi, phòng nghị sự rộng lớn, thoáng cái trở nên hỗn loạn.
Đống Chiếu hỏi:
- Mẫu thân, cho phép tứ muội... A Sửu có phải coi đây là trò đùa hay không chứ?
Đổng phu nhân cười cười:
- Nhị muội, ta biết con không phục A Sửu. Nhưng con cẩn thận ngẫm lại, từ ngày A Sửu xuất đạo đến nay, đã gặp phải thất bại nào chưa? Liên tục chiến đấu ở các chiến trường Thanh, Từ, cùng với cha con trước đánh Toánh Xuyên, sau đánh Uyển huyện, có thể coi là vô địch. Hắn nếu làm như vậy, nhất định có lý do của hắn. Vả lại chúng ta ở một bên quan chiến, vẫn là tứ muội của ngươi có bản lĩnh.
Nếu ngay cả mẫu thân cũng nói như vậy, Đổng Chiếu cũng không còn biện pháp khác. Lập tức thở dài, nhưng trong lòng, như cũ không khỏi thấp thỏm bất an.
Sau khi Đổng Phi rời đi, Đổng Viện lập tức điều binh khiển tướng. Nha đầu điên này thường ngày điên điên khùng khùng, nhưng khi gặp phải chính sự trái lại rất có phong độ đại tướng, không có chút nào hoảng loạn.
Đổng Phi chỉ mang theo Điển Vi và Đổng Thiết, có thể nói toàn bộ tướng lính dưới tay hắn, đều để lại cho Đổng Viện.
Đường Chu lúc này cũng có vẻ sôi nổi vô cùng, vì Đổng Viện mà bày mưu tính kế, đem mọi chuyện an bài rất thỏa đáng. Đại chiến đến, nhưng mọi người lại không chút khẩn trương, trái lại đặc biệt hưng phấn.
Mọi thứ đều được an bài tốt, chỉ có Sa Ma Kha lại cô đơn mà đứng ở đó, cặp mắt nháy từng chập, nhìn Đổng Viện, vẻ mặt khẩn cầu.
- Sa sa, mọi chuyện đã được an bài xong!
Đổng Viện cười hi hi nhìn Sa Ma Kha. Sa Ma Kha vừa nghe thế tức thì nóng nảy,
- Tứ tỷ, tỷ không thể làm thế với đệ nha... Tỷ làm khó đệ muốn cho đệ thúc thủ bàng quan phải không?
- À, cũng không phải.
Đổng Viện nhức đầu
- Kỳ thực có một chuyện rất trọng yếu, muốn xem ngươi có nguyện ý hay không thôi?
Mắt Sa Ma Kha mở trừng trừng, gấp đến độ vò đầu bứt tai.
- Nguyện ý, chỉ cần đệ đây được xuất chiến, làm gì đệ cũng nguyện ý!
- Như vậy đi, đệ theo ta cùng nhau nghênh địch... Bất quá ta cần phải nói rõ nha, ta chỉ mang hổ nữ doanh xuất chiến, không phải kẻ khác.
-A? Cái miệng rộng của Sa Ma Kha ngoác ra
- Tỷ tỷ, ngài lại trêu chọc đệ sao?
- Ta nào có trêu chọc đệ?
- Nữ hổ doanh này của tỷ, nữ hổ doanh này của tỷ có thể được không đó? Hơn nữa, chỉ trên dưới một trăm người, làm sao giao phong với phản tặc?
- Cái này, bản soái tự có diệu kế, chỉ hỏi đệ có nguyện ý hay không cơ mà?
Sa Ma Kha bĩu môi, nhỏ giọng nói:
- Một đám gái có chồng, có thể có tác dụng gì chứ? Lão sa ta đây cũng không muốn bị người ta chế nhạo.
Mặt Đổng Viện, thoáng cái trầm xuống.
- Nếu ngươi không muốn, thì thành thành thực thực ở lại mục tràng đi... Lục nhi, Đằng Lệ Nhi, chúng ta ba ngươi cùng xuất chiến.
Đổng Lục cùng Đằng Lệ Nhi hưng phấn gật đầu. Hai nữ nhân này, cũng đều là người từng kinh lịch qua chiến trận. Đặc biệt là Lục Y, theo Đổng Phi liên tục chiến đấu ở các chiến trường Tây Bắc, cũng là nữ nhân từ thiên quân vạn mã mà giết ra, vì vậy không có chút nào sợ hãi.
Lúc này, có thám mã báo lại: tám ngàn nhân mã phản tặc đã tới gần, cách mục tràng chỉ còn ba mươi dặm.
- Chúng ta xuất binh!
Đổng Viện hưng phấn vỗ án đứng lên, đầu đội khôi giáp, mang theo Lục Y và Đằng Lệ Nhi chạy ra khỏi phòng nghị sự.
Bên ngoài, oanh oanh yến yến, một hồi tiếng động lớn ồn ào, cùng với tiếng trống trận vang lên, lấy một trăm nữ hổ doanh làm cơ sở, lại thêm ba trăm nữ binh do Đổng Lục cùng Đẳng Lệ Nhi thường ngày huấn luyện, lại có thể trùng trùng điệp điệp tiến ra khỏi mục tràng.
Chỉ thấy tinh kỳ phấp phới, lụa đào phất phơ. Đổng Viện mặc một bộ hoàng kim giáp, đầu đội hoàng kim khôi, quả thực uy phong lẫm liệt. Trong khi đó Đằng Lệ Nhi và Đổng Lục, lại là một thân ngân khôi ngân giáp, cưỡi trên bạch long mã, tay cầm ngân thương sáng loáng, trái phải đi theo Đổng Viện.
Bốn trăm nữ binh, có chút oai hùng.
Một đội nhân mã lao ra khỏi đại môn của mục tràng, đi vội khoảng hai ba dặm, thì đột nhiên vang lên một tiếng gọi với theo.
- Tứ tỷ, chờ đệ một chút, chờ đệ một chút!
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Sa Ma Kha mang theo hai trăm Ngũ Khê man nhân đang đuổi theo. Chỉ thấy mái tóc vàng rối tung, mắt ứng lóe ra màu xanh, cưỡi trên Đan Tê đen xì, một thân khôi giáp đen bóng. Trên tay cầm tật lê cốt đóa, ngồi trên lưng Đan Tê gầm rú:
- Tứ tỷ, các ngươi đều ra trận, ta đây há có thể tụt lại phía sau sao?
(1) Ý Đường Chu muốn nhắc đến thù hận giữa Thiêu Đương và Đổng Phi
Mời độc giả xem qua bản đồ Tam Quốc diễn nghĩa để hiểu thêm một chút về cách phân bố. Lưu ý:
- Lũng Tây nằm phía Tây Bắc của bản đồ trên đất Ngụy, có Thao Hà chảy qua.