Phần 3: Bắt giữ
Hai người nói chuyện trong chốc lát liền đi tới trước cửa phòng khách. Vừa đi tới trước bậc thềm đá, liền nhìn thấy mấy bà tử, cùng mấy tiểu nha hoàn, trói người mang lại đây, xô xô đẩy đẩy, miệng còn tức giận mắng:
"Mấy người các người thật uổng làm người, không có mắt. Cũng dám động tới đồ của tiểu thư. Ngươi đây là có mấy cái mạng hả?"
"Mặt mũi cha mẹ ngươi đều bị các ngươi quăng sạch sẽ. Việc các ngươi tự làm ra, thì tự nhận lấy. Đừng làm liên lụy đến người khác, muốn chết thì chết một mình đi, đừng kéo ta chết theo. Hừ"
"Đúng là đồ vô ơn"
Triệu bà tử là bị chọc đến tức giận, bản thân mình tin tưởng giao việc cho người. Vậy mà lại là nha hoàn có tật xấu, dám cả gan động vào đồ vật của tiểu thư.
Vừa mới nãy mình dẫn theo một đám người xông vào trong phòng của bốn nha hoàn đó lục soát.
Phát hiện trong phòng Yên Nhiên cùng Thanh Lăng vậy mà thật sự ẩn dấu đồ này vật nọ. Đều là những trang sức mà tiểu thư không thường đeo, còn có thể nói gì nữa.
Triệu bà tử ra lệnh cho mấy bà tử kia đem hai kẻ tiện tỳ này trói lại, một đường đưa thẳng đến phòng khách, mặc cho tiểu thư xử lý.
Yên Nhiên cùng Thanh Lăng khi nào thì trải qua loại trường hợp như thế này. Chỉ biết run sợ, một câu đầy đủ cũng nói không nên lời.
Đoàn người từ hành lang đi tới, đúng lúc đụng phải Thượng Quan Hạo cùng Đồng Đồng. Một lớn một nhỏ hai người nhìn những người này, Thượng Quan Hạo trầm giọng mở miệng.
"Làm cái gì vậy?"
Triệu bà tử vừa thấy người lên tiếng chính là lão gia nhà mình, lập tức cung kính trả lời:
"Bẩm lão gia, hai nha đầu đáng chết này vậy mà dám trộm đồ của đại tiểu thư"
Thượng Quan Hạo nghe vậy, sắc mặt đã sớm chìm xuống. Ông là người đọc tứ thư ngũ kinh, ngày thường chán ghét nhất chính là nhất dâm nhì tặc.
Giờ phút này liền phát sinh ở ngay trước mắt, có thể nào không tức giận, lập tức mở miệng:
"Thứ tay chân không thành thật này, lập tức loạn côn đánh chết"
Yên Nhiên cùng Thanh Lăng chỉ nghe được từ đánh chết, cuối cùng thanh tỉnh lại, hướng Thượng Quan Hạo kêu lên.
"Lão gia, nô tì là oan uổng, nô tì là oan uổng, nô tì không có trộm đồ của tiểu thư"
"Dù là cho nô tì mượn mười lá gan, tụi nô tỳ cũng không dám đi trộm đồ của tiểu thư, oan uổng quá"
Triệu bà tử nghe bọn họ kêu oan, càng tức giận hơn, một cước liền đá tới:
"Ngươi còn có mặt mũi kêu la oan uổng hả?"
"Những thứ này ta đều tìm thấy bên phòng của các ngươi. Các ngươi nói thử xem, trừ bọn ngươi ra còn có ai vào phòng của tiểu thư"
"Buổi chiều tiểu thư cùng hồi Tuyết cô nương đều ở tại hậu viện, trừ bọn ngươi và vài người còn lại thì có ai nữa hả?"
"Ngươi còn dám nói một tiếng oan nữa thì đừng trách ta độc ác"
Yên nhiên cùng Thanh Lăng đều im lặng không dám hó hé một tiếng.
Triệu bà tử nói không sai, trừ bọn họ ra, căn bản không có ai vào phòng của tiểu thư. Hiện tại, tất cả đồ vật đều được tìm thấy ở trong phòng bọn họ ...
Như vậy, trừ bỏ người cùng bọn họ cùng nhau ở trong phòng thu dọn đồ đạc … có thể đó chính là người đã hãm hại bọn họ.
Nghĩ vậy, Yên Nhiên cùng Thanh Lăng kêu lên, chỉ vào Hỉ nhi cùng Phúc nhi đứng không xa ở phía sau bọn họ.
"Triệu mama, nhất định là Hỉ nhi cùng Phúc nhi hãm hại tụi nô tỳ. Bọn họ cấu kết với nhau để hãm hại tụi nô tỳ. Muốn được thăng thành đại nha hoàn thế chỗ tụi nô tỳ hầu hạ đại tiểu thư"
"Triệu mama, ngươi ngàn lần vạn lần không thể để hai người bọn họ qua mặt"
Hỉ nhi cùng Phúc nhi vốn nhìn thấy Yên Nhiên cùng Thanh Lăng bị gô cổ lôi đi, đã cực kì sợ hãi. Ai ngờ, bọn họ thế nhưng lại đỗ lỗi cho các nàng.
Hai tiểu nha hoàn rất sợ hãi, nhanh chóng lao tới, phịch một tiếng quỳ xuống:
"Triệu mama, chúng con không có làm chuyện này"
"Triệu mama minh giám, chúng con thật sự chưa từng làm qua việc này"
Hai người khóc thút thít, Yên Nhiên cùng Thanh Lăng cũng không để ý tới các nàng, giống như đã nắm được cọng cỏ cứu mạng, cố gắng hết sức mà lôi kéo Hỉ nhi cùng Phúc nhi không buông.
Trong lúc nhất thời, trước cửa ầm ĩ náo loạn thành một đoàn, Thượng Quan Hạo nhìn, nhăn mày quát một tiếng:
"Im miệng"
Nhất thời im lặng, chỉ còn lại tiếng khóc nấc, mọi người cùng nhau nhìn Thượng Quan Hạo.
Thượng Quan Hạo đang muốn sai người mang mấy kẻ nha hoàn không tuân thủ quy tắc đi xuống đánh. Đã thấy Vãn thanh cùng Hồi Tuyết, hai người từ trong phòng khách đi ra.
Vãn Thanh vừa đi ra, trước tiên, liền hướng về phía Thượng Quan Hạo hành lễ:
"Gặp qua phụ thân"
"Được rồi"
"Thanh nha đầu, đem những kẻ tay chân không sạch sẽ này phái người đánh chết đi. Trong phủ của ta, mà dám làm ra loại chuyện không biết xấu hổ này, tội đáng chết"
"Phụ thân cần gì vì những người này mà tức giận làm gì. Cha hãy vào phòng uống ly trà cho ấm bụng"
Vãn Thanh đi tới vươn tay giúp đỡ Thượng Quan Hạo đi vào, lại nhìn bé một cái, cười mở miệng:
"Đồng Đồng, đi vào bồi ông ngoại nói chuyện đi con"
"Dạ, mẫu thân"
Đồng Đồng dùng sức gật đầu một cái, vươn tay nhỏ bé nâng cánh tay kia của Thượng Quan Hạo, một hàng ba người đi vào trong.
Vãn Thanh phân phó Hồi Tuyết:
"Đem người nhốt trong phòng củi Ngọc Trà Hiên, phái thêm mấy người đắc lực canh gác, thu lại đồ để vào chỗ cũ"
"Dạ, tiểu thư"
Hồi Tuyết trả lời, lập tức đi qua đem mấy vật mà Triệu bà tử thu hồi cầm lại, lại phân phó Triệu bà tử:
"Mang đến phòng củi nhốt lại, phái người giám thị chặt chẽ, không cho phép chạy trốn hay tự vẫn, tiểu thư còn muốn tra hỏi bọn chúng"
"Dạ, nô tỳ đã hiểu"
Triệu bà tử nhận lệnh, kéo Yên Nhiên cùng Thanh Lăng đi xuống, Hỉ nhi cùng Phúc nhi còn chưa dám đứng lên, nhìn Hồi Tuyết:
"Hồi Tuyết tỷ tỷ, chúng em thật không có hãm hại các nàng"
"Hai em đứng lên đi, mặc kệ hai người họ nói gi. Chuyện đó không liên quan tới các em, an tâm làm việc mới là việc trước mắt mà các em nên làm"
"Dạ, tụi em nhất định an tâm làm việc"
Hỉ nhi cùng Phúc nhi đứng dậy, từ rất xa còn nghe được âm thanh của Yên Nhiên cùng Thanh Lăng, hai người thay phiên kêu la chửi rủa:
"Hỉ nhi, Phúc nhi. Chúng tao sẽ không bỏ qua cho hai người bọn bây, bọn bây dám hãm hại chúng tao ... "
Hỉ nhi cùng Phúc nhi nhìn nhau, các nàng thật không có hãm hại Yên Nhiên cùng Thanh Lăng nha. Bọn họ vì sao không tin?
Hai người vừa nghĩ vừa ấm ức, chuyên tâm canh gác ở ngoài cửa Ngọc Trà Hiên, một tiếng cũng không dám nói.
Trong phòng khách, bữa tối đã dọn xong.
Vãn Thanh cùng phụ thân và bé ngồi cùng một chỗ dùng bữa, cũng không ai nói đến chuyện vừa phát sinh khi nãy.
Thượng Quan Hạo chợt nhớ tới Sở kinh sắp xảy ra chuyện trọng đại, liền mở miệng nói cho Vãn Thanh nghe.
"Mười ngày sau, Long Phiên, Hiên Viên cùng Thương Lang quốc sẽ tập hợp tại Kim Hạ quốc chúng ta bắt đấu tiến hành cuộc so tài thách đấu Phượng Hoàng Lệnh"
"Đến lúc đó, nhất định trong toàn Sở kinh sẽ rất náo nhiệt. Thanh nhi, con cũng có thể đi xem cho biết"
Đồng Đồng vừa nghe Thượng Quan Hạo nói xong, lập tức chen miệng vào:
"Con đi nữa, Con đi nữa nha"
"Chuyện này lão sư đã thông báo toàn học viện rồi"
"Lão sư nói, đến lúc đó sẽ cho nghỉ học một ngày để đi xem. Cho con đi xem một chút đi mà, nha"
Đồng Đồng rất cao hứng, bé thật lòng muốn nhìn xem một chút cái đại hội gọi là cuộc so tài thách đấu có bao nhiêu kịch liệt, nhất định đặc biệt có ý nghĩa.
Lão sư nói có rất nhiều người tài giỏi đến tham gia.
Vãn Thanh mím môi cười nhìn bé.
Thằng nhóc này thực là nơi nào có náo nhiệt thì nơi đó có mặt, ngước mắt nhìn phụ thân, bắt gặp trên mặt ông tràn đầy vẻ lo lắng, không khỏi quan tâm hỏi:
"Phụ thân, cha làm sao vậy? Có lẽ nào lại xảy ra chuyện gì nữa sao?"
"Lần so tài thách đấu này ... "
"Ngũ đại thế gia, tất cả đều muốn đoạt quyền tham gia. Đại bá của con ..."
"Hi vọng Thượng Quan gia tộc chúng ta có thể có một người tham gia thi đấu cũng được. Nhưng mà Thượng Quan gia tộc chúng ta vài năm nay … , căn bản là kiếm không ra một người có Huyền Lực gọi là cao thủ"
"Chỉ có hai ba người, nhưng đó lại là trưởng lão"
"Cuộc so tài thách đấu này đã nói rõ, phải là người chưa bao giờ lộ diện trước mặt người khác và phải là người mới, bằng không liền tính không tuân theo quy định"
"Haizz, cho dù đánh thắng cũng vô ích"
Vãn Thanh đối với chuyện này không có hứng thú.
Cái gì mà cuộc so tài thách đấu?
Cái gì mà Phượng Hoàng Lệnh?
Cùng nàng có quan hệ gì?
Chẳng qua là chiêu trò âm mưu quyền lực mà thôi, nàng cúi đầu ăn cơm, bé ngồi một bên mắt sáng như sao nhìn chằm chằm nàng, Vãn Thanh nhịn không được mở miệng:
"Đồng Đồng, sao vậy con?"
"Mẫu thân, nhưng mẹ có thể nha?"
Thượng Quan Đồng mới mở miệng, Vãn Thanh liền biết bé muốn nói cái gì.
Chắc là bé muốn nàng tham gia đánh đấm cái trò vớ vẫn đó, lập tức cắt ngang lời nói của bé:
"Đồng Đồng, mau ăn đi con, ăn cơm không được nói chuyện"
Đồng Đồng nghe mẫu thân nói xong, liền biết mẫu thân không quan tâm chuyện này, không dám mở miệng nói tiếp nữa.
Vãn Thanh căn bản không muốn tham gia cái gì mà cuộc so tài thách đấu. Tuy rằng, nàng đã là Thanh Huyền nhị phẩm.
Nhưng mà nàng đã gặp qua Mộc Tiêu Dao, cái nam nhân bí hiểm kia rất nguy hiểm, Huyền Lực chỉ cao hơn nàng chứ không thấp.
Nếu hắn đã có chuẩn bị mà đến, chỉ sợ người bình thường căn bản không phải là đối thủ của hắn.
Hắn phái ra người khiêu chiến, tất nhiên là người tài giỏi.
Lần so tài thách đấu này, hắn là bắt buộc mọi người làm theo ý của hắn. Cho nên, nàng làm gì phải lội vũng nước đục này kia chứ. Lại thêm một chuyện nữa.
Nàng cùng Thượng Quan gia giao tình còn chưa đến mức tốt đến nổi vì danh dự và tham vọng của bọn họ mà xuất đầu lộ diện.
Toàn gia tộc này, trừ bỏ phụ thân, nàng không hề có một chút gọi là cảm tình với cái gia tộc ích kỷ này. Cho nên càng không có lý do gì vì bọn họ ra mặt.
Trong phòng khách, Thượng Quan Hạo chìm vào trong sự phiền não của chính mình, nên không có chú ý tới động tĩnh của Vãn Thanh cùng Đồng Đồng trong lúc đó.
Cho nên cũng không có phản ứng gì, Đồng Đồng vừa ăn cơm vừa nhìn ông ngoại,
Thầm nghĩ, may mắn ông không chú ý, bằng không mẫu thân nhất định sẽ tức giận. Nhanh chóng vùi đầu ăn cơm.
Hồi Tuyết lặng yên đi tới, thấy Vãn Thanh nhìn qua, âm thầm gật đầu một cái.
Vãn Thanh thấy Thượng Quan Hạo vẫn đang chìm đắm trong phiền não, gắp một ít thịt bò, đưa tới trong chén của ông:
"Phụ thân, đừng suy nghĩ nữa, nhanh ăn đi"
"Chuyện lớn nhỏ gì cũng đều có đại bá ra mặt giải quyết mà. Bác ấy thân là gia chủ Thượng Quan gia, đương nhiên phải nghĩ biện pháp"
"Bọn họ lúc trước chẳng phải cả ngày đều nghĩ biện pháp đuổi phụ thân ra khỏi phủ đó sao? Phụ thân làm gì mà bận tâm cho mệt, đó không còn là chuyện của mình nữa"
Thượng Quan Hạo nghe Vãn Thanh nói xong, phục hồi tinh thần lại, cúi đầu ăn tiếp. Sau đó ngẩng đầu, mở miệng răn dạy:
"Thanh nhi, đó là huyết mạch tình thân. Không phải nói cắt đứt liền cắt đứt được"
"Tuy rằng, bọn họ vô tình vô nghĩa"
"Nhưng cha không thể giống như bọn họ. Có thể phụ giúp bao nhiêu thì liền phụ giúp bấy nhiêu"
"Cha chưa từng oán trách việc bọn họ làm với cha"
Vãn Thanh cười yếu ớt, cũng không nói gì thêm.
Phụ thân sống chung với xã hội phong kiến này đã vài thập niên, trong đầu đều là tứ thư ngũ kinh, hiếu thuận cùng tình nghĩa.
Đối với rất nhiều thứ đều thâm căn cố đế tận trong xương, không cách nào có thể làm ông thay đổi. Nàng giải giảng cho ông hiểu, ông chưa hẳn tán thành.
Cho nên nói làm gì cho mệt, nhưng mà ông cho dù muốn giúp, cũng không có năng lực.
"Cha đừng bân tâm làm chi, mọi việc cứ thuận theo tự nhiên đi"
"Ừ, thuận theo tự nhiên đi"
Thượng Quan Hạo chấp nhận những lời này. Bởi vì tính của ông vốn rất hấp tấp.
Nghĩ muốn trợ giúp cũng không có biện pháp. Bởi vì Thượng Quan gia quả thật không có một người nào có thực lực cao như vậy. Xem ra chỉ có thể đành giương mắt nhìn gia tộc khác ra mặt khiêu chiến.
Cuối cùng thì cả ba người cũng dùng xong bữa tối.
Thượng Quan Hạo bởi vì trong lòng có việc, cũng không có tâm trạng vui đùa cùng Đồng Đồng. Ông muốn đi qua bên phủ chính ở bên kia, bàn bạc về chuyện cuộc so tài thách đấu lần này.
Trong phòng khách, Đồng Đồng vừa ôm Chiêu Chiêu, vừa nghiêng nghiêng đầu nhìn mẫu thân của mình, vẻ mặt không hiểu, mở miệng hỏi:
"Mẫu thân, vì sao mẹ không muốn giúp ông ngoại vậy?"
Vãn Thanh khì một tiếng nở nụ cười, vươn tay nhéo nhéo cái mũi của bé:
"Con nha, làm như mẫu thân là nhân vật lợi hại hơn người không bằng"
"Con biết không, cuộc so tài thách đấu này cũng không phải là trò đùa"
"Bên trong, cao thủ nhiều như mây. Mà mẫu thân của con, chỉ là một nhân vật nho nhỏ, vừa lên đài cũng sẽ bị người ta đá văng xuống. Đến lúc đó có phải là rất xấu hổ hay không?"
Đồng Đồng nghe vậy, nở nụ cười, nói xin lỗi, gật đầu.
"Dạ, rốt cuộc thì Đồng Đồng hiểu rồi"
"Nếu Đồng Đồng cao lớn thì tốt rồi, con sẽ có thể giúp ông ngoại đánh hạ hết bọn người đó nha. Con nhất định sẽ một quyền chiến thắng, sau đó làm cho tất cả mọi người tâm phục khẩu phục, như vậy ông ngoại sẽ rất vui rồi"
"Chứ không buồn lo như vừa rồi"
"Vậy Đồng Đồng phải nghiêm túc học tập, nghiêm túc ăn cơm, rất nhanh liền sẽ lớn lên. Sau đó giúp ông ngoại đánh kẻ xấu, được không?"
"Lần này không đánh được, thì lần sau có thể đánh, những loại trận đấu giống vậy sẽ thường xuyên được tổ chức, con đường con trưởng thành còn dài lắm"
Vãn Thanh nói xong, Đồng Đồng gật đầu, nhớ tới vừa rồi thiếu chút nữa đã gây chuyện, vội le lưỡi:
"Mẫu thân, sau này con sẽ không kêu mẹ ra tay giúp ông ngoại nữa"
"Ừ, mẫu thân là nữ nhân. Tuy rằng nhìn qua rất lợi hại, nhưng cùng những người khác so sánh, lại không đánh lại người ta"
"Bằng không tối hôm đó làm sao có thể thiếu chút nữa bị người ám sát đâu. Nếu không có Mặc Viêm, mẫu thân rất có thể đã bị thương"
Vãn Thanh nhắc tới chuyện đã xảy ra tối hôm đó, vẻ mặt của Đồng Đồng lập tức trắng xanh, nhanh vươn ra tay nhỏ bé che miệng Vãn Thanh:
"Mẫu thân, mẹ đừng nói, là Đồng Đồng nghĩ bậy"
"Được rồi, chúng ta không nói tới chuyện này nữa được không con?"
"Cuộc đời này, mẫu thân có Đồng Đồng là được rồi, không để ý tới chuyện khác"
Vãn Thanh vươn tay ôm bé.
Chỉ cần con sống tốt, nàng không cần để ý đến nhiều chuyện như vậy. Kẻ đứng cao tất nhiên phải bị nhiều người chú ý, mà nàng, chỉ muốn cho con bình an lớn lên, không cầu mong gì khác.
Trong phòng khách, Hồi Tuyết cùng bà vú Trương thị trong mắt đều là sương mù, nhìn tình cảm đặc biệt sâu đậm của hai mẹ con, làm cho người ta nhìn một lần, liền ngưỡng mộ một lần.
"Đồng Đồng, sắc trời không còn sớm, con cũng nên đi ngủ rồi. Buổi sáng ngày mai còn đi học sớm"
"Đồng Đồng của chúng ta nhất định phải nghiêm túc học tập, sau này sẽ bảo vệ mẫu thân khỏi những kẻ xấu, cũng giúp ông ngoại tham gia thi đấu"
"Dạ"
Đồng Đồng trịnh trọng gật đầu, tỏ vẻ bé sẽ nghiêm túc học tập, nghiêm túc trưởng thành. Bà vú Trương thị nắm tay bé đi về phòng để nghỉ ngơi, trong phòng an tĩnh lại.
Phòng khách nhất thời không tiếng động, Vãn Thanh nhìn Hồi Tuyết, nhíu mày mở miệng:
"Đi, nhìn xem hai nha đầu kia một chút"
"Dạ, tiểu thư"
Hồi Tuyết giúp Vãn Thanh đứng dậy, đi ra phòng khách, ngoài cửa có Hỉ nhi, Phúc nhi cùng mấy nha đầu đang đứng chờ lệnh ngoài cửa, vừa thấy Vãn Thanh đi ra, cẩn thận lên tiếng:
"Tiểu thư"
Vãn Thanh gật đầu, phân phó:
"Đi, đến phòng củi nhìn xem hai nha đầu kia"
"Dạ"
Một tiểu nha hoàn trả lời, thấp đèn lồng dọc theo hành lang dài hướng thằng phòng củi phía sau hậu viện mà đi.
Hai người nói chuyện trong chốc lát liền đi tới trước cửa phòng khách. Vừa đi tới trước bậc thềm đá, liền nhìn thấy mấy bà tử, cùng mấy tiểu nha hoàn, trói người mang lại đây, xô xô đẩy đẩy, miệng còn tức giận mắng:
"Mấy người các người thật uổng làm người, không có mắt. Cũng dám động tới đồ của tiểu thư. Ngươi đây là có mấy cái mạng hả?"
"Mặt mũi cha mẹ ngươi đều bị các ngươi quăng sạch sẽ. Việc các ngươi tự làm ra, thì tự nhận lấy. Đừng làm liên lụy đến người khác, muốn chết thì chết một mình đi, đừng kéo ta chết theo. Hừ"
"Đúng là đồ vô ơn"
Triệu bà tử là bị chọc đến tức giận, bản thân mình tin tưởng giao việc cho người. Vậy mà lại là nha hoàn có tật xấu, dám cả gan động vào đồ vật của tiểu thư.
Vừa mới nãy mình dẫn theo một đám người xông vào trong phòng của bốn nha hoàn đó lục soát.
Phát hiện trong phòng Yên Nhiên cùng Thanh Lăng vậy mà thật sự ẩn dấu đồ này vật nọ. Đều là những trang sức mà tiểu thư không thường đeo, còn có thể nói gì nữa.
Triệu bà tử ra lệnh cho mấy bà tử kia đem hai kẻ tiện tỳ này trói lại, một đường đưa thẳng đến phòng khách, mặc cho tiểu thư xử lý.
Yên Nhiên cùng Thanh Lăng khi nào thì trải qua loại trường hợp như thế này. Chỉ biết run sợ, một câu đầy đủ cũng nói không nên lời.
Đoàn người từ hành lang đi tới, đúng lúc đụng phải Thượng Quan Hạo cùng Đồng Đồng. Một lớn một nhỏ hai người nhìn những người này, Thượng Quan Hạo trầm giọng mở miệng.
"Làm cái gì vậy?"
Triệu bà tử vừa thấy người lên tiếng chính là lão gia nhà mình, lập tức cung kính trả lời:
"Bẩm lão gia, hai nha đầu đáng chết này vậy mà dám trộm đồ của đại tiểu thư"
Thượng Quan Hạo nghe vậy, sắc mặt đã sớm chìm xuống. Ông là người đọc tứ thư ngũ kinh, ngày thường chán ghét nhất chính là nhất dâm nhì tặc.
Giờ phút này liền phát sinh ở ngay trước mắt, có thể nào không tức giận, lập tức mở miệng:
"Thứ tay chân không thành thật này, lập tức loạn côn đánh chết"
Yên Nhiên cùng Thanh Lăng chỉ nghe được từ đánh chết, cuối cùng thanh tỉnh lại, hướng Thượng Quan Hạo kêu lên.
"Lão gia, nô tì là oan uổng, nô tì là oan uổng, nô tì không có trộm đồ của tiểu thư"
"Dù là cho nô tì mượn mười lá gan, tụi nô tỳ cũng không dám đi trộm đồ của tiểu thư, oan uổng quá"
Triệu bà tử nghe bọn họ kêu oan, càng tức giận hơn, một cước liền đá tới:
"Ngươi còn có mặt mũi kêu la oan uổng hả?"
"Những thứ này ta đều tìm thấy bên phòng của các ngươi. Các ngươi nói thử xem, trừ bọn ngươi ra còn có ai vào phòng của tiểu thư"
"Buổi chiều tiểu thư cùng hồi Tuyết cô nương đều ở tại hậu viện, trừ bọn ngươi và vài người còn lại thì có ai nữa hả?"
"Ngươi còn dám nói một tiếng oan nữa thì đừng trách ta độc ác"
Yên nhiên cùng Thanh Lăng đều im lặng không dám hó hé một tiếng.
Triệu bà tử nói không sai, trừ bọn họ ra, căn bản không có ai vào phòng của tiểu thư. Hiện tại, tất cả đồ vật đều được tìm thấy ở trong phòng bọn họ ...
Như vậy, trừ bỏ người cùng bọn họ cùng nhau ở trong phòng thu dọn đồ đạc … có thể đó chính là người đã hãm hại bọn họ.
Nghĩ vậy, Yên Nhiên cùng Thanh Lăng kêu lên, chỉ vào Hỉ nhi cùng Phúc nhi đứng không xa ở phía sau bọn họ.
"Triệu mama, nhất định là Hỉ nhi cùng Phúc nhi hãm hại tụi nô tỳ. Bọn họ cấu kết với nhau để hãm hại tụi nô tỳ. Muốn được thăng thành đại nha hoàn thế chỗ tụi nô tỳ hầu hạ đại tiểu thư"
"Triệu mama, ngươi ngàn lần vạn lần không thể để hai người bọn họ qua mặt"
Hỉ nhi cùng Phúc nhi vốn nhìn thấy Yên Nhiên cùng Thanh Lăng bị gô cổ lôi đi, đã cực kì sợ hãi. Ai ngờ, bọn họ thế nhưng lại đỗ lỗi cho các nàng.
Hai tiểu nha hoàn rất sợ hãi, nhanh chóng lao tới, phịch một tiếng quỳ xuống:
"Triệu mama, chúng con không có làm chuyện này"
"Triệu mama minh giám, chúng con thật sự chưa từng làm qua việc này"
Hai người khóc thút thít, Yên Nhiên cùng Thanh Lăng cũng không để ý tới các nàng, giống như đã nắm được cọng cỏ cứu mạng, cố gắng hết sức mà lôi kéo Hỉ nhi cùng Phúc nhi không buông.
Trong lúc nhất thời, trước cửa ầm ĩ náo loạn thành một đoàn, Thượng Quan Hạo nhìn, nhăn mày quát một tiếng:
"Im miệng"
Nhất thời im lặng, chỉ còn lại tiếng khóc nấc, mọi người cùng nhau nhìn Thượng Quan Hạo.
Thượng Quan Hạo đang muốn sai người mang mấy kẻ nha hoàn không tuân thủ quy tắc đi xuống đánh. Đã thấy Vãn thanh cùng Hồi Tuyết, hai người từ trong phòng khách đi ra.
Vãn Thanh vừa đi ra, trước tiên, liền hướng về phía Thượng Quan Hạo hành lễ:
"Gặp qua phụ thân"
"Được rồi"
"Thanh nha đầu, đem những kẻ tay chân không sạch sẽ này phái người đánh chết đi. Trong phủ của ta, mà dám làm ra loại chuyện không biết xấu hổ này, tội đáng chết"
"Phụ thân cần gì vì những người này mà tức giận làm gì. Cha hãy vào phòng uống ly trà cho ấm bụng"
Vãn Thanh đi tới vươn tay giúp đỡ Thượng Quan Hạo đi vào, lại nhìn bé một cái, cười mở miệng:
"Đồng Đồng, đi vào bồi ông ngoại nói chuyện đi con"
"Dạ, mẫu thân"
Đồng Đồng dùng sức gật đầu một cái, vươn tay nhỏ bé nâng cánh tay kia của Thượng Quan Hạo, một hàng ba người đi vào trong.
Vãn Thanh phân phó Hồi Tuyết:
"Đem người nhốt trong phòng củi Ngọc Trà Hiên, phái thêm mấy người đắc lực canh gác, thu lại đồ để vào chỗ cũ"
"Dạ, tiểu thư"
Hồi Tuyết trả lời, lập tức đi qua đem mấy vật mà Triệu bà tử thu hồi cầm lại, lại phân phó Triệu bà tử:
"Mang đến phòng củi nhốt lại, phái người giám thị chặt chẽ, không cho phép chạy trốn hay tự vẫn, tiểu thư còn muốn tra hỏi bọn chúng"
"Dạ, nô tỳ đã hiểu"
Triệu bà tử nhận lệnh, kéo Yên Nhiên cùng Thanh Lăng đi xuống, Hỉ nhi cùng Phúc nhi còn chưa dám đứng lên, nhìn Hồi Tuyết:
"Hồi Tuyết tỷ tỷ, chúng em thật không có hãm hại các nàng"
"Hai em đứng lên đi, mặc kệ hai người họ nói gi. Chuyện đó không liên quan tới các em, an tâm làm việc mới là việc trước mắt mà các em nên làm"
"Dạ, tụi em nhất định an tâm làm việc"
Hỉ nhi cùng Phúc nhi đứng dậy, từ rất xa còn nghe được âm thanh của Yên Nhiên cùng Thanh Lăng, hai người thay phiên kêu la chửi rủa:
"Hỉ nhi, Phúc nhi. Chúng tao sẽ không bỏ qua cho hai người bọn bây, bọn bây dám hãm hại chúng tao ... "
Hỉ nhi cùng Phúc nhi nhìn nhau, các nàng thật không có hãm hại Yên Nhiên cùng Thanh Lăng nha. Bọn họ vì sao không tin?
Hai người vừa nghĩ vừa ấm ức, chuyên tâm canh gác ở ngoài cửa Ngọc Trà Hiên, một tiếng cũng không dám nói.
Trong phòng khách, bữa tối đã dọn xong.
Vãn Thanh cùng phụ thân và bé ngồi cùng một chỗ dùng bữa, cũng không ai nói đến chuyện vừa phát sinh khi nãy.
Thượng Quan Hạo chợt nhớ tới Sở kinh sắp xảy ra chuyện trọng đại, liền mở miệng nói cho Vãn Thanh nghe.
"Mười ngày sau, Long Phiên, Hiên Viên cùng Thương Lang quốc sẽ tập hợp tại Kim Hạ quốc chúng ta bắt đấu tiến hành cuộc so tài thách đấu Phượng Hoàng Lệnh"
"Đến lúc đó, nhất định trong toàn Sở kinh sẽ rất náo nhiệt. Thanh nhi, con cũng có thể đi xem cho biết"
Đồng Đồng vừa nghe Thượng Quan Hạo nói xong, lập tức chen miệng vào:
"Con đi nữa, Con đi nữa nha"
"Chuyện này lão sư đã thông báo toàn học viện rồi"
"Lão sư nói, đến lúc đó sẽ cho nghỉ học một ngày để đi xem. Cho con đi xem một chút đi mà, nha"
Đồng Đồng rất cao hứng, bé thật lòng muốn nhìn xem một chút cái đại hội gọi là cuộc so tài thách đấu có bao nhiêu kịch liệt, nhất định đặc biệt có ý nghĩa.
Lão sư nói có rất nhiều người tài giỏi đến tham gia.
Vãn Thanh mím môi cười nhìn bé.
Thằng nhóc này thực là nơi nào có náo nhiệt thì nơi đó có mặt, ngước mắt nhìn phụ thân, bắt gặp trên mặt ông tràn đầy vẻ lo lắng, không khỏi quan tâm hỏi:
"Phụ thân, cha làm sao vậy? Có lẽ nào lại xảy ra chuyện gì nữa sao?"
"Lần so tài thách đấu này ... "
"Ngũ đại thế gia, tất cả đều muốn đoạt quyền tham gia. Đại bá của con ..."
"Hi vọng Thượng Quan gia tộc chúng ta có thể có một người tham gia thi đấu cũng được. Nhưng mà Thượng Quan gia tộc chúng ta vài năm nay … , căn bản là kiếm không ra một người có Huyền Lực gọi là cao thủ"
"Chỉ có hai ba người, nhưng đó lại là trưởng lão"
"Cuộc so tài thách đấu này đã nói rõ, phải là người chưa bao giờ lộ diện trước mặt người khác và phải là người mới, bằng không liền tính không tuân theo quy định"
"Haizz, cho dù đánh thắng cũng vô ích"
Vãn Thanh đối với chuyện này không có hứng thú.
Cái gì mà cuộc so tài thách đấu?
Cái gì mà Phượng Hoàng Lệnh?
Cùng nàng có quan hệ gì?
Chẳng qua là chiêu trò âm mưu quyền lực mà thôi, nàng cúi đầu ăn cơm, bé ngồi một bên mắt sáng như sao nhìn chằm chằm nàng, Vãn Thanh nhịn không được mở miệng:
"Đồng Đồng, sao vậy con?"
"Mẫu thân, nhưng mẹ có thể nha?"
Thượng Quan Đồng mới mở miệng, Vãn Thanh liền biết bé muốn nói cái gì.
Chắc là bé muốn nàng tham gia đánh đấm cái trò vớ vẫn đó, lập tức cắt ngang lời nói của bé:
"Đồng Đồng, mau ăn đi con, ăn cơm không được nói chuyện"
Đồng Đồng nghe mẫu thân nói xong, liền biết mẫu thân không quan tâm chuyện này, không dám mở miệng nói tiếp nữa.
Vãn Thanh căn bản không muốn tham gia cái gì mà cuộc so tài thách đấu. Tuy rằng, nàng đã là Thanh Huyền nhị phẩm.
Nhưng mà nàng đã gặp qua Mộc Tiêu Dao, cái nam nhân bí hiểm kia rất nguy hiểm, Huyền Lực chỉ cao hơn nàng chứ không thấp.
Nếu hắn đã có chuẩn bị mà đến, chỉ sợ người bình thường căn bản không phải là đối thủ của hắn.
Hắn phái ra người khiêu chiến, tất nhiên là người tài giỏi.
Lần so tài thách đấu này, hắn là bắt buộc mọi người làm theo ý của hắn. Cho nên, nàng làm gì phải lội vũng nước đục này kia chứ. Lại thêm một chuyện nữa.
Nàng cùng Thượng Quan gia giao tình còn chưa đến mức tốt đến nổi vì danh dự và tham vọng của bọn họ mà xuất đầu lộ diện.
Toàn gia tộc này, trừ bỏ phụ thân, nàng không hề có một chút gọi là cảm tình với cái gia tộc ích kỷ này. Cho nên càng không có lý do gì vì bọn họ ra mặt.
Trong phòng khách, Thượng Quan Hạo chìm vào trong sự phiền não của chính mình, nên không có chú ý tới động tĩnh của Vãn Thanh cùng Đồng Đồng trong lúc đó.
Cho nên cũng không có phản ứng gì, Đồng Đồng vừa ăn cơm vừa nhìn ông ngoại,
Thầm nghĩ, may mắn ông không chú ý, bằng không mẫu thân nhất định sẽ tức giận. Nhanh chóng vùi đầu ăn cơm.
Hồi Tuyết lặng yên đi tới, thấy Vãn Thanh nhìn qua, âm thầm gật đầu một cái.
Vãn Thanh thấy Thượng Quan Hạo vẫn đang chìm đắm trong phiền não, gắp một ít thịt bò, đưa tới trong chén của ông:
"Phụ thân, đừng suy nghĩ nữa, nhanh ăn đi"
"Chuyện lớn nhỏ gì cũng đều có đại bá ra mặt giải quyết mà. Bác ấy thân là gia chủ Thượng Quan gia, đương nhiên phải nghĩ biện pháp"
"Bọn họ lúc trước chẳng phải cả ngày đều nghĩ biện pháp đuổi phụ thân ra khỏi phủ đó sao? Phụ thân làm gì mà bận tâm cho mệt, đó không còn là chuyện của mình nữa"
Thượng Quan Hạo nghe Vãn Thanh nói xong, phục hồi tinh thần lại, cúi đầu ăn tiếp. Sau đó ngẩng đầu, mở miệng răn dạy:
"Thanh nhi, đó là huyết mạch tình thân. Không phải nói cắt đứt liền cắt đứt được"
"Tuy rằng, bọn họ vô tình vô nghĩa"
"Nhưng cha không thể giống như bọn họ. Có thể phụ giúp bao nhiêu thì liền phụ giúp bấy nhiêu"
"Cha chưa từng oán trách việc bọn họ làm với cha"
Vãn Thanh cười yếu ớt, cũng không nói gì thêm.
Phụ thân sống chung với xã hội phong kiến này đã vài thập niên, trong đầu đều là tứ thư ngũ kinh, hiếu thuận cùng tình nghĩa.
Đối với rất nhiều thứ đều thâm căn cố đế tận trong xương, không cách nào có thể làm ông thay đổi. Nàng giải giảng cho ông hiểu, ông chưa hẳn tán thành.
Cho nên nói làm gì cho mệt, nhưng mà ông cho dù muốn giúp, cũng không có năng lực.
"Cha đừng bân tâm làm chi, mọi việc cứ thuận theo tự nhiên đi"
"Ừ, thuận theo tự nhiên đi"
Thượng Quan Hạo chấp nhận những lời này. Bởi vì tính của ông vốn rất hấp tấp.
Nghĩ muốn trợ giúp cũng không có biện pháp. Bởi vì Thượng Quan gia quả thật không có một người nào có thực lực cao như vậy. Xem ra chỉ có thể đành giương mắt nhìn gia tộc khác ra mặt khiêu chiến.
Cuối cùng thì cả ba người cũng dùng xong bữa tối.
Thượng Quan Hạo bởi vì trong lòng có việc, cũng không có tâm trạng vui đùa cùng Đồng Đồng. Ông muốn đi qua bên phủ chính ở bên kia, bàn bạc về chuyện cuộc so tài thách đấu lần này.
Trong phòng khách, Đồng Đồng vừa ôm Chiêu Chiêu, vừa nghiêng nghiêng đầu nhìn mẫu thân của mình, vẻ mặt không hiểu, mở miệng hỏi:
"Mẫu thân, vì sao mẹ không muốn giúp ông ngoại vậy?"
Vãn Thanh khì một tiếng nở nụ cười, vươn tay nhéo nhéo cái mũi của bé:
"Con nha, làm như mẫu thân là nhân vật lợi hại hơn người không bằng"
"Con biết không, cuộc so tài thách đấu này cũng không phải là trò đùa"
"Bên trong, cao thủ nhiều như mây. Mà mẫu thân của con, chỉ là một nhân vật nho nhỏ, vừa lên đài cũng sẽ bị người ta đá văng xuống. Đến lúc đó có phải là rất xấu hổ hay không?"
Đồng Đồng nghe vậy, nở nụ cười, nói xin lỗi, gật đầu.
"Dạ, rốt cuộc thì Đồng Đồng hiểu rồi"
"Nếu Đồng Đồng cao lớn thì tốt rồi, con sẽ có thể giúp ông ngoại đánh hạ hết bọn người đó nha. Con nhất định sẽ một quyền chiến thắng, sau đó làm cho tất cả mọi người tâm phục khẩu phục, như vậy ông ngoại sẽ rất vui rồi"
"Chứ không buồn lo như vừa rồi"
"Vậy Đồng Đồng phải nghiêm túc học tập, nghiêm túc ăn cơm, rất nhanh liền sẽ lớn lên. Sau đó giúp ông ngoại đánh kẻ xấu, được không?"
"Lần này không đánh được, thì lần sau có thể đánh, những loại trận đấu giống vậy sẽ thường xuyên được tổ chức, con đường con trưởng thành còn dài lắm"
Vãn Thanh nói xong, Đồng Đồng gật đầu, nhớ tới vừa rồi thiếu chút nữa đã gây chuyện, vội le lưỡi:
"Mẫu thân, sau này con sẽ không kêu mẹ ra tay giúp ông ngoại nữa"
"Ừ, mẫu thân là nữ nhân. Tuy rằng nhìn qua rất lợi hại, nhưng cùng những người khác so sánh, lại không đánh lại người ta"
"Bằng không tối hôm đó làm sao có thể thiếu chút nữa bị người ám sát đâu. Nếu không có Mặc Viêm, mẫu thân rất có thể đã bị thương"
Vãn Thanh nhắc tới chuyện đã xảy ra tối hôm đó, vẻ mặt của Đồng Đồng lập tức trắng xanh, nhanh vươn ra tay nhỏ bé che miệng Vãn Thanh:
"Mẫu thân, mẹ đừng nói, là Đồng Đồng nghĩ bậy"
"Được rồi, chúng ta không nói tới chuyện này nữa được không con?"
"Cuộc đời này, mẫu thân có Đồng Đồng là được rồi, không để ý tới chuyện khác"
Vãn Thanh vươn tay ôm bé.
Chỉ cần con sống tốt, nàng không cần để ý đến nhiều chuyện như vậy. Kẻ đứng cao tất nhiên phải bị nhiều người chú ý, mà nàng, chỉ muốn cho con bình an lớn lên, không cầu mong gì khác.
Trong phòng khách, Hồi Tuyết cùng bà vú Trương thị trong mắt đều là sương mù, nhìn tình cảm đặc biệt sâu đậm của hai mẹ con, làm cho người ta nhìn một lần, liền ngưỡng mộ một lần.
"Đồng Đồng, sắc trời không còn sớm, con cũng nên đi ngủ rồi. Buổi sáng ngày mai còn đi học sớm"
"Đồng Đồng của chúng ta nhất định phải nghiêm túc học tập, sau này sẽ bảo vệ mẫu thân khỏi những kẻ xấu, cũng giúp ông ngoại tham gia thi đấu"
"Dạ"
Đồng Đồng trịnh trọng gật đầu, tỏ vẻ bé sẽ nghiêm túc học tập, nghiêm túc trưởng thành. Bà vú Trương thị nắm tay bé đi về phòng để nghỉ ngơi, trong phòng an tĩnh lại.
Phòng khách nhất thời không tiếng động, Vãn Thanh nhìn Hồi Tuyết, nhíu mày mở miệng:
"Đi, nhìn xem hai nha đầu kia một chút"
"Dạ, tiểu thư"
Hồi Tuyết giúp Vãn Thanh đứng dậy, đi ra phòng khách, ngoài cửa có Hỉ nhi, Phúc nhi cùng mấy nha đầu đang đứng chờ lệnh ngoài cửa, vừa thấy Vãn Thanh đi ra, cẩn thận lên tiếng:
"Tiểu thư"
Vãn Thanh gật đầu, phân phó:
"Đi, đến phòng củi nhìn xem hai nha đầu kia"
"Dạ"
Một tiểu nha hoàn trả lời, thấp đèn lồng dọc theo hành lang dài hướng thằng phòng củi phía sau hậu viện mà đi.
Danh sách chương