Phần cuối: Khai toàn bộ

Hỉ nhi cùng Phúc nhi hai người đi ở phía sau Hồi Tuyết, run như cầy sấy, càng đi càng sợ hãi.

Bởi vì Yên Nhiên cùng Thanh Lăng một mực chắc chắn là hai người bọn họ hãm hại hai người đó. Nếu như tiểu thư tin thì phải làm thế nào đây? 

Hai nha đầu nhìn nhau, sau đó phịch một tiếng đồng loạt quỳ xuống.

"Tiểu thư, nô tì không có hãm hại Yên Nhiên cùng Thanh Lăng, tụi nô tỳ cũng không có làm việc đó"

Hai nha đầu khóc thút thít, Vãn Thanh dừng bước, Hồi Tuyết đi qua đỡ hai tiểu nha hoàn đứng lên, khiển trách: 

"Khóc cái gì, thành cái thể thống gì rồi?"

"Tiểu thư cũng không phải là người hồ đồ, chỉ cần bọn em không làm, không cần phải sợ hãi như thế"

Hồi Tuyết đã nói đến như thế, Hỉ nhi cùng Phúc nhi cũng không khóc nữa, đứng dậy, ngoan ngoãn đi theo phía sau tiểu thư đi tới phòng củi.

Hậu viện, có phòng hạ nhân, phòng bếp nhỏ, nhà kho, còn có phòng chứa củi

Yên Nhiên cùng Thanh Lăng bị nhốt ở trong phòng củi, từ rất xa liền nghe được tiếng chửi bậy từ bên trong truyền ra, mỗi người một câu: 

"Hỉ nhi, Phúc nhi, hai con tiện nhân, dám hãm hại bọn tao" 

"Chờ bọn tao ra ngoài bọn bây sẽ chết rất khó coi, hãy chống mắt mà xem bọn tao làm thế nào mà dạy dỗ bọn bây"

Vãn Thanh mang cả đám đi qua. Trước cửa là Triệu bà tử cùng vài bà tử thân tín, tay cầm thanh củi đang đứng gác. 

Triệu bà tử là sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nên tự mình mang người trông chừng. Lúc này, thấy Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết lại đây, nhanh hành lễ: 

"Tiểu thư, bọn chúng đang ở bên trong. Một khắc cũng không yên, miệng luôn chửi rủa không dứt, nói không phải bọn chúng làm"

Vãn Thanh khóe môi mỉm cười, việc này đương nhiên không phải là bọn họ làm, là nàng ra lệnh cho Hồi Tuyết làm. Nhưng mà điều quan trọng không phải việc này, có phải do bọn họ làm ra hay không? 

Mà quan trọng là chuyện sáu năm trước, bọn họ rốt cuộc đã làm những gì? 

Nếu chúng không nói ai đứng sau chuyện đó … 

Hừ, không nói thì bán. Cả đời trôi qua trong kỹ viện để trả giá cho sự trung thành của bọn chúng.

"Mở cửa"

"Dạ"

Triệu bà tử vung tay lên ý bảo người phía sau mở cửa. Mọi người đứng trước cửa nháy mắt an tĩnh lại, không nói câu nào. Vãn Thanh đi vào bên trong phòng củi. 

Yên Nhiên cùng Thanh Lăng bị trói hai tay hai chân ném ở trên đống củi, vừa nhìn thấy người tới là đại tiểu thư, giãy giụa kêu lên: 

"Tiểu thư, tụi nô tỳ là oan uổng, tụi nô tỳ không có gan để làm chuyện đó. Cầu tiểu thư tra rõ để giải oan cho tụi nô tỳ"

Yên Nhiên nói xong, nhìn thấy Hỉ nhi cùng Phúc nhi đang đứng trước cửa, hận đến muốn giết hai tiểu nha hoàn, như điên như dại, thay phiên la lên: 

"Là hai con tiện nhân kia, là bọn nó hãm hại tụi nô tỳ" 

"Nhìn thấy tụi nô tỳ được hầu hạ bên cạnh tiểu thư nên bọn nó ghen tỵ" 

"Cho nên mới hãm hại tụi nô tỳ, để tụi nó bù vào trong chỗ trống"

Hỉ nhi cùng Phúc nhi sắc mặt hai người lập tức trắng xanh, phịch một tiếng quỳ xuống: 

"Tiểu thư, tụi nô tỳ không có làm"

Vãn Thanh có chút phiền, chăm chú nhìn Hỉ nhi cùng Phúc nhi, vẫy tay: 

"Đều đi ra ngoài trông chừng đi, ta có việc muốn hỏi các nàng"

"Dạ, tiểu thư"

Tất cả mọi người lui xuống, Hồi Tuyết ra ngoài phân phó mọi người đứng cách xa phòng củi một chút, sau đó đóng cửa lại.

Yên Nhiên cùng Thanh Lăng không biết tiểu thư muốn làm gì? Dùng đôi mắt khóc đến sưng phù mở to ra nhìn nàng cùng Hồi Tuyết. 

Trong lòng bỗng nhiên có chút run rẩy. Tiểu thư sắc mặt rất lạnh, làm cho người ta sợ hãi, đây là vẻ mặt rất ít thấy.

Hai nha hoàn không dám la lối nữa, Vãn Thanh không nhìn bọn họ, cúi đầu vuốt vuốt ngón tay thon dài trắng nõn của mình, chậm chập mở miệng: 

"Hai người các ngươi phạm vào loại chuyện này, thể diện của phụ mẫu các ngươi đều vì các ngươi mà mất hết. Nếu truyền đến tai lão thái thái bên kia ..." 

"Chỉ sợ lập tức kêu mấy bà tử qua đây ... kéo hai người các người đi ra ngoài bán"

Yên Nhiên cùng Thanh Lăng nghe Vãn Thanh nói xong, sắc mặt trắng bệch. Răng nanh không tự chủ được run lên. Bị bà tử kéo ra ngoài sẽ có loại gì kết cục gì? Bọn họ không phải không biết. 

Nơi duy nhất được bán vào chính là kỹ viện. Như vậy, chẳng phải cả đời bọn họ sẽ không thoát được cái giường sao? 

Nghĩ vậy, hai nha hoàn dập đầu, thay phiên cầu xin: 

"Tiểu thư, bỏ qua cho tụi nô tỳ đi" 

"Tụi nô tỳ cái gì cũng chưa làm, cái gì cũng chưa đụng vào"

Vãn Thanh ngẩng đầu nhìn bọn họ, nhàn nhạt mở miệng: 

"Ta muốn hỏi các ngươi một chuyện ..." 

"Sáu năm trước ... là ai sai các ngươi hạ mị độc?"

Lời này vừa nói ra, không khí trong phòng củi lạnh lẽo như mùa đông, lạnh giống như trong địa lao ngục tù. 

Yên Nhiên cùng Thanh Lăng nghe vậy, cơ thể mềm nhũn phịch một tiếng ngồi bệch trên đất, ngẩng đầu, sắc mặt trắng mét: 

"Tiểu thư …"

Dù có ngu, cũng hiểu được. Ngày hôm nay, việc này, những chuyện đáng sợ bỗng dưng xảy ra với bọn họ. 

Nguyên lai là tiểu thư muốn trừng trị bọn họ. 

Vì vậy, chuyện trộm đồ … Hừ, dù bọn họ có trăm cái miệng cũng nói không rõ ràng. 

Nguyên lai tiểu thư muốn tra ra chuyện về sáu năm trước, lại không muốn kinh động Nhị di nương bên kia, cho nên mới ra tay với bọn họ. 

Người ở gần với nàng ấy nhất, và cũng là người mà nàng ấy dễ dàng ra tay xử lý nhất.

"Tiểu thư ..."

"Ta không có tính kiên nhẫn" 

Vãn Thanh vẻ mặt nhàn nhạt, nhưng ánh mắt lại bắn ra tia lạnh, khiến cho Yên Nhiên cùng Thanh Lăng không dám giấu diếm, bất luận là việc gì. 

Dập đầu, lần lượt thay phiên khai báo: 

"Tiểu thư, không phải tụi nô tỳ làm" 

"Là nhị tiểu thư tự mình cho thuốc vào trong nước trà của tiểu thư" 

"Ban đầu tụi nô tỳ cũng không biết chuyện gì, chỉ cho đến khi nghe được tin tiểu thư gặp chuyện không may, tụi nô tỳ mới biết" 

"Tụi nô tỳ chỉ biết. Trước kia, tiểu thư cùng nhị tiểu thư quan hệ không tốt lắm" 

"Bỗng nhiên, một đêm kia, nhị tiểu thư cực kỳ hăng hái" 

"Chẳng những tự mình pha trà cho tiểu thư, còn hẹn tiểu thư đi du hồ, chuyện sau đó ... tụi nô tỳ cũng không rõ ràng lắm"

Yên Nhiên nói xong, Thanh Lăng tiếp lời lên tiếng nói tiếp: 

"Đúng vậy, tiểu thư. Những gì mà tụi nô tỳ nói là nói thật, không có nói dối dù là nửa câu nữa lời. tiểu thư tin tưởng tụi nô tỳ đi, chuyện đó vốn không liên quan đến tụi nô tỳ"

Hồi Tuyết tức giận chất vấn:

"Không liên quan tới các ngươi, các ngươi dám nói các ngươi không phải là người của Nhị di nương sao hả? Nói cho ta nghe, còn không mau nói?"

Yên Nhiên cùng Thanh Lăng nghe Hồi Tuyết nói xong, chết đứng. 

Nguyên lai, đều gì cũng không thể gạt được ánh mắt của tiểu thư, lập tức dập đầu: 

"Nô tì chỉ là đem mọi chuyện của tiểu thư bẩm báo cho Nhị di nương biết, cũng không có động tay động chân, xin tiểu thư minh xét"

Vãn Thanh cũng không vội ta tay trừng phạt hai nha hoàn này, khóe bỗng môi lộ ra nụ cười.

Thượng Quan Tử Ngọc ơi Thượng Quan Tử Ngọc. 

Xem ra, vì muốn chiếm được tên nam nhân Mộ Dung Dịch kia, mà ngươi giở ra mọi thủ đoạn. Cuối cùng, kết quả ngươi thật sự có được hắn sao? Chỉ sợ điều đó chưa bao giờ xảy ra đi.

Nhưng mà ngươi, nếu đã dám đối với ta hạ độc thủ, đã vậy hãy cố gắng mà gánh vác mọi sự tức giận, của ta.

"Người tới"

Quát lạnh một tiếng, đám người Triệu bà tử đang hồi hợp đứng cách đó không xa, nhanh chóng đẩy cửa xông vào, vội vàng quỳ xuống nghe lệnh: 

"Dạ, tiểu thư có việc"

"Đem hai kẻ tiện tì này ra ngoài, đánh mỗi người hai mươi gậy. Cho gọi phụ mẫu bọn họ tới, sau đó cùng trục xuất ra khỏi phủ. Vĩnh viễn không cho phép tiến vào cửa Thượng Quan phủ một bước"

"Dạ, tiểu thư"

"Tạ tiểu thư" 

"Tạ tiểu thư"

Yên Nhiên cùng Thanh Lăng biết, tiểu thư xem như đã rất khoan dung độ lượng 

rồi. Hiện tại, dù đánh chết bọn họ, phụ mẫu bọn họ cũng không dám nói nhiều dù chỉ một lời.

Kết quả, tiểu thư chỉ đánh bọn họ có hai mươi gậy, bọn họ cũng không dám kêu oan. Trong lòng chỉ cầu mong sớm hoàn thành xong hai mươi gậy, sau đó rời khỏi nơi này. 

Chỉ có rời khỏi đây càng sớm thì bọn họ càng có cơ hội sống.

Vãn Thanh hơi cong thắt lưng nhìn Yên Nhiên cùng Thanh Lăng: 

"Các ngươi kiềm chế chút đi, đừng vui mừng quá sớm"

Cảnh cáo hai nha hoàn xong, nàng đứng thẳng người đi ra ngoài. Hồi Tuyết đi theo phía sau nàng. 

Hỉ nhi cùng Phúc nhi đang đứng canh gác bên ngoài phòng củi, nghe được những lời mà tiểu thư nói với Yên Nhiên cùng Thanh Lăng. 

Giờ phút này rùng mình sợ hãi, không dám thở lớn, sợ kế tiếp, người bị đánh sẽ là các nàng.

Cả đám người đi thẳng trở về tiền viện, Vãn Thanh trở về phòng, Hỉ nhi cùng Phúc nhi hai người ở bên ngoài canh gác chờ lệnh. 

Trong phòng, Hồi Tuyết chăm chú nhìn Vãn Thanh.

"Tiểu thư, hai kẻ kia nếu đã nói ra sự thật. Vậy kế tiếp chúng ta phải làm thế nào đây?"

Vãn Thanh nhàn nhạt mở miệng: 

"Phải làm như thế nào?" 

"Bọn họ tội không đáng chết, cũng không đến mức phải đánh chết. Đầu sỏ gây tội là Thượng Quan Tử Ngọc cùng Mộ Dung Dịch, ta cũng không chỉ trừng trị hai kẻ tiện tỳ kia mà đã xả hết giận"

"Tiểu thư, vậy phải trừng phạt nhị tiểu thư như thế nào mới thích đáng đây? Ả chết chưa hết tội "

Hồi Tuyết xin chỉ thị, chỉ chờ tiểu thư ra lệnh một tiếng, nàng liền hành động ngay lập tức. Tuyệt đối sẽ không làm cho Thượng Quan Tử Ngọc sống được tốt đẹp. 

Dám có can đảm hãm hại tiểu thư, vậy phải có can đảm nhận lấy trừng phạt. 

Sáu năm trước, tiểu thư còn đem mẹ con hai ả trở thành người tốt. Vậy mà hai mẹ con ả trăm phương ngàn kế hãm hại tiểu thư. Đúng là nuôi ong tay áo, nuôi chó cắn chủ, đồ vô ơn.

"Hiện tại không cần vội" 

"Em biết không? Con mèo muốn ăn con chuột, trước tiên, sẽ vờn cho chuột mệt rã rời, phải vờn chơi cho đã, như vậy thịt của chúng mới ngon, sau đó mới từ từ thưởng thức" 

"Yên Nhiên cùng Thanh Lăng đã xảy ra chuyện, hai mẹ con bọn họ nhất định sẽ đứng ngồi không yên. Chúng ta cứ cho mẹ con bọn họ hít thở sống an nhàn thêm mấy ngày nữa đi. Sau đó chúng ta …"

"Dạ, tiểu thư" 

Hồi Tuyết không lên tiếng nữa, trong phòng an tĩnh lại, chỉ có ánh nến lay động.

Lan viện. 

Nhị di nương cùng Thượng Quan Tử Ngọc đang đợi tin tức, gương mặt lo lắng, Nhị di nương ở trong phòng khách đi tới đi lui, Thượng Quan Tử Ngọc ngồi ở một bên cũng không yên. 

Thỉnh thoảng hướng ra phía ngoài nhìn xung quanh. Nghe nói, bên Ngọc Trà Hiên đã xảy ra chuyện, bọn họ phái người đi qua tìm hiểu tin tức, đến bây giờ còn chưa trở về.

Hai người rất nhanh liền mất đi kiên nhẫn, chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân vang lên, Tiểu Tranh thở gấp chạy vội vào.

"Di nương, tiểu thư, ta nghe được tin" 

"Nghe nói Yên Nhiên cùng Thanh Lăng tay chân không sạch sẽ, trộm đồ của đại tiểu thư, Triệu bà tử mang người đi lục soát phòng, chứng cứ rõ ràng"

"Trộm đồ?"

Mẹ con hai người đồng thời mở miệng, sau đó bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt Thượng Quan Tử Ngọc từ từ trở lại bình thường, bình tĩnh thở dài nhẹ nhõm: 

"Mẫu thân, hai con tiện tỳ đó thậm chí ngay cả đồ của chủ tử cũng dám trộm"

Nhị di nương vẫy vẫy tay, nghi hoặc mở miệng: 

"Không đúng, Yên Nhiên cùng Thanh Lăng thường ngày làm việc rất thận trọng, nhiều nhất là lấy chút bạc vụn từ chúng ta"

"Hơn nữa, cha mẹ bọn chúng đều làm hạ nhân trong phủ chính bên kia, có ăn gan trời cũng không dám giữa thanh thiên bạch nhật mà trộm đồ đâu"

Thượng Quan Tử Ngọc nghe mẫu thân nói xong, cũng cảm giác có chỗ không thích hợp, mắt nheo lại: 

"Là sao?"

"Mẫu thân, con không hiểu lắm?" 

"Có lẽ nào ... nó đã biết điều gì rồi hay sao? Nên mới … ?"

Thốt ra lời này, mẹ con hai người đồng thời kinh hãi, nha hoàn Tiểu Tranh mơ mơ hồ hồ, không hiểu: 

"Di nương, nhị tiểu thư, đại tiểu thư biết cái gì?"

Lời này vừa hỏi ra, vẻ mặt Nhị di nương cùng Thượng Quan Tử Ngọc xanh mét, vẫy tay ra lệnh: 

"Đi xuống đi”

"Dạ" 

Tiểu Tranh đi ra ngoài, còn thỉnh thoảng quay đầu nhìn một cái. Trong lòng không rõ, di nương cùng nhị tiểu thư thế nào mà mặt mũi lại trắng bệch? 

Tuy rằng Yên Nhiên cùng Thanh Lăng là người của nhị di nương, nhưng di nương lại không ra lệnh cho bọn chúng nàng trộm đồ. Vậy mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào? Thật nghĩ không ra.

Trong phòng khách, Nhị di nương ngồi sát vào Thượng Quan Tử Ngọc, nắm chặt tay ả: 

"Ngọc nhi, nếu nó đã biết chuyện đó là do con làm, chỉ sợ sẽ không bỏ qua cho con"

"Mẹ, mẹ lo lắng cái gì. Đừng quên, chuyện này ngay cả Yên Nhiên cùng Thanh Lăng cũng không biết, mẹ còn sợ cái gì?”

Thượng Quan Tử Ngọc hoảng sợ cũng nhanh, mà bình tĩnh cũng nhanh, trấn an nhị di nương.

Lúc trước, thời điểm nàng làm chuyện này, căn bản cũng không có cho Yên Nhiên cùng Thanh Lăng tham gia vào. Cho nên nói, hai người bọn chúng cái gì cũng không biết. 

Cho dù bọn chúng có đoán ra đi chăng nữa, chỉ sợ cũng không dám cả gan khai ra nàng.

"Mẫu thân yên tâm, hai con tiện tỳ đó không có lá gan mở miệng khai ra con đâu" 

"Nếu chúng dám khai, con chỉ cần cho người giết chúng diệt khẩu, thì Thượng Quan Vãn Thanh ... Hừ, con kỹ nữ thấp hèn kia còn có cách gì mà đụng vào con?"

Thượng Quan Tử Ngọc cắn răng nghiến lợi nói, Nhị di nương gật đầu tò vẻ đồng ý. 

Hiện tại chỉ có thể làm như thế, bằng không có thể có cách nào khác sao? 

Không có. 

Chỉ là, đợi xem đã, xem thử con nhỏ Thượng Quan Vãn Thanh, con nha đầu chết tiệt đó còn có hành động gì nữa hay không? "Ừ, trước hết cứ chờ qua một thời gian đi. Chỉ mong Yên Nhiên cùng Thanh Lăng cái gì cũng chưa nói, chỉ mong bọn chúng thật sự trộm đồ của Thượng Quan Vãn Thanh mà thôi"

Tận trong lòng hai mẹ con tràn ngập mong muốn như vậy. Trong phòng khách, nhất thời không có âm thanh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện