Chu Quý Phi lập tức nổi trận lôi đình, Thái Hậu chính là cô mẫu của nàng ta, vậy mà lại đi che chở một người ngoài? Vương Chiêu Nghi lại nói: “Nhưng mà cũng không biết Lý Yến Xu đã dùng cách gì, lại có thể tính toán chuẩn xác như vậy, trực tiếp gặp được bệ hạ, vận may của nàng ta cũng không tồi.”

Chu Quý Phi nghe vậy, sự ghen tị lại tăng thêm một phần.

Nàng ta dựa vào mối quan hệ với Thái Hậu, hầu như ngày nào cũng tới Từ An Cung thỉnh an, nhưng ba năm nay cũng chưa gặp được Hoàng Đế vài lần, cho dù ngẫu nhiên gặp được, Hoàng Đế ngoại trừ “Miễn lễ” ra, cũng không thèm nói thêm nửa lời với nàng ta.

Lý Yến Xu dựa vào đâu chứ!

Nàng ta cắn răng nói: “Lý Yến Xu là ai? Từ trước đến nay bổn cung chưa từng nghe qua về nàng ta!”

An Tần nói: “Tần thiếp cũng chưa từng để ý tới người này, có phải là người ngồi cùng bàn với Trương Tài Nhân ở Tống Tuế Yến không?”

Vương Chiêu Nghi vội gật đầu: “Chính là nàng ta. Ngày ấy Lý Yến Xu còn cố ý làm rơi tách trà, khiến mọi người đều nhìn về phía nàng ta.”

Chu Quý Phi cười lạnh nói: “Chả trách, cũng là một kẻ mưu mô!”

An Tần ho khụ khụ một tiếng: “Mấy kẻ tới từ thâm sơn cùng cốc, tất nhiên sẽ nghĩ đủ mọi cách để khiến bản thân trở nên nổi bật.”

Nói xong còn dặn dò Vương Chiêu Nghi: “Ngươi cách nàng ta cũng không xa, phải để ý kỹ một chút, có động tĩnh gì thì nhớ rõ phải bẩm báo cho Quý phi.”



Vương Chiêu Nghi vội đáp: “Tần thiếp hiểu rồi.”

Chu Quý Phi lại nhìn về phía An Tần: “Loại người như vậy, không thể để nàng ta sống yên ổn được.”

An Tần cũng vội đáp một tiếng.

~~

Hôm qua lo lắng hãi hùng cả một đêm, thế nên hôm nay Yến Xu dậy hơi muộn.

Nàng mang theo đôi mắt gấu trúc, trong đầu đều là hình ảnh bản thân đã cắn Hoàng Đế bị thương, thầm nghĩ không biết Hoàng Đế đã hết giận chưa? Miệng vết thương có bị ai phát hiện hay không?

Nhẫn Đông đang hầu hạ nàng chải đầu, lại thấy tiểu cung nữ Liên Tâm chạy tới bẩm báo: “Chủ tử, sáng nay nô tỳ tới Nội Vụ Cục lĩnh son phấn và trân châu sương, bọn họ lại nói hết rồi không còn hàng tồn. Nhưng sau đó người của Vương Chiêu Nghi tới thì lại lĩnh được.”

Nàng ta vừa mới dứt lời, Nhẫn Đông không khỏi chấn động, chẳng lẽ có người đã biết chuyện ở Từ An Cung, muốn trả đũa?

Yến Xu tất nhiên cũng hiểu rõ.

Chẳng qua lúc này nàng còn đang gặp phải vấn đề khó nghĩ hơn — chỉ cần không phải là Hoàng Đế trả đũa nàng là được.



“Không đáng ngại, không có son phấn thì thôi, dù sao cũng không cần phải đi ra ngoài gặp người khác, dùng hoa lê hương cao do chúng ta làm là được.”

Liên Tâm đáp một tiếng, ngoan ngoãn đi lấy hoa lê hương cao.

Hoa lê hương cao này vốn là do Yến Xu và các cung nữ dùng hoa lê mùa xuân, giã nhuyễn cùng với các loại thảo dược để làm ra, hàng tự nhiên 100% không bị ô nhiễm môi trường, khá “thân thiện” với da. Dù sao da của nàng cũng đã trắng sẵn, không bôi phấn có khi còn tự nhiên hơn.

Nhẫn Đông lại có chút bất bình: “Sao bọn họ có thể làm như vậy chứ? Bệ hạ chẳng qua chỉ nói vài câu với ngài mà thôi, ngay cả son phấn cũng không cho! Chủ tử chính là phi tử của bệ hạ, bệ hạ nói chuyện với ngài, điều này thì có gì là sai chứ?”

Yến Xu nghĩ thầm, đâu đơn giản chỉ là “nói vài câu” như lời Nhẫn Đông nói?

Tối hôm qua nàng còn cắn cả Hoàng Đế.

Hoàng Đế còn nói thích nàng.

Chậc chậc, nếu để bọn họ biết được chuyện này, chẳng phải là sẽ tức chết sao!

Đúng vào lúc này, lại nghe ngoài cửa truyền đến một tiếng thông truyền: “Vương Chiêu Nghi tới.”

Cùng lúc đó, hệ thống lại đinh một tiếng: 【Bingo! Đúng là bị tức chết đó, chuẩn bị sẵn sàng tác chiến đi. 】

Yến Xu: “...”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện