Đây đúng là chuyện kỳ quái nhất từ trước đến nay, ngoại trừ Trương Tài Nhân ra, Điện Vĩnh Ninh vậy mà cũng có một vị khách mới tới thăm.

Đương nhiên, người tới không có ý tốt, Yến Xu cũng hiểu rõ điều này, nhưng vị phân của Vương Chiêu Nghi cao hơn nàng, thế nên nàng chỉ có thể đứng dậy chào đón.

“Thỉnh an Chiêu Nghi.”

Vương Chiêu Nghi cũng không hề khách sáo, vừa vào phòng bèn ngồi lên chiếc giường vẫn còn hơi ấm, âm dương quái khí nói: “Sao vậy, hình như vừa rồi nghe thấy có người nhắc tới ta?”

Điều này không khỏi khiến Liên Tâm hoảng sợ, vội nhìn về phía Yến Xu.

Yến Xu lại mặt không đổi sắc, nói với vẻ mặt vô tội: “Không hề, vừa rồi chúng ta chỉ đang thảo luận xem cơm sáng ăn gì, cũng không hề nhắc tới Chiêu Nghi.”

Vương Chiêu Nghi lại nhìn nàng từ trên xuống dưới một lượt, tiếp tục âm dương quái khí nói: “Đã từng nghe nói Lý Mỹ Nhân miệng lưỡi rất sắc bén, hôm nay cũng coi như là được lĩnh giáo.”

Yến Xu giả vờ như mình nghe không hiểu, vô tâm không phổi cười nói: “Chiêu Nghi vừa tới đã khen ta như vậy, quả thật khiến cho người ta ngượng ngùng.”

Vương Chiêu Nghi thấy nàng không mắc lừa, chỉ phải hừ lạnh một tiếng, nói: “Mới vừa rồi người của ta tới Nội Vụ Cục lấy son phấn, lại gặp phải người trong điện của ngươi, như thế nào? Nghe nói ngươi người rất có ý kiến với ta?”

Nói xong bèn liếc nhìn một cung nữ thân cận bên cạnh, nói: “Thúy Yên, ngươi đến xem, có nha đầu kia ở đây không?”

Nghe vậy, cung nữ tên Thúy Yên này lập tức chỉ vào Liên Tâm nói: “Chính là nàng ta, nàng ta không lấy được đồ, thấy ta lấy được, bèn lẩm bẩm lầm bầm, nói mấy lời không hay với Chiêu Nghi.”

Liên Tâm bị dọa sợ, bèn vội lắc đầu: “Không hề, nô tỳ chỉ là hỏi người của Nội Vụ Cục, vì sao Vương Chiêu Nghi có son phấn mà Mỹ Nhân của chúng ta lại không có mà thôi...”

Cùng lúc đó, hệ thống bắt đầu kể chuyện cho Yến Xu nghe: 【 Mấy năm nay Thúy Yên trộm rất nhiều trang sức của Vương Chiêu Nghi, hai ngày trước còn trộm một mặt dây khảm hồng mã não, trái lại còn vu khống người khác. 】

Yến Xu hiểu rõ, thuận thế giả ý trách cứ Liên Tâm: “Nha đầu ngươi từ trước đến giờ đều ngu ngốc như vậy, ta sao có thể so với Chiêu Nghi chứ? Chiêu Nghi có vị phân cao hơn ta, có thứ gì tốt tất nhiên phải tiến cử cho Chiêu Nghi trước.”



Nói xong còn cố ý liếc nhìn Thúy Yên, tiếp tục nói: “Ngươi có thể giống như Thúy Yên cô nương là ta an tâm rồi.”

Vương Chiêu Nghi đang chờ tìm ra lỗi sai của nàng, nghe thấy lời này, nàng ta không khỏi sửng sốt, nói: “Thúy Yên làm sao vậy?”

Yến Xu cười nói: “Thúy Yên cô nương không chỉ xinh đẹp, lại còn rất biết luồn cúi, chả trách nhiều người thích nàng như vậy! Hôm kia ta còn nghe thấy có người khen Thúy Yên cô nương ở chỗ Thái Hậu ấy chứ!”

A, không phải nhằm vào việc Thái Hậu cho truyền nàng sao, vậy thì nàng cũng giấu nữa.

Quả nhiên Vương Chiêu Nghi nghe xong bèn ngẩn người, lập tức nói: “Ai khen Thúy Yên?”

Yến Xu mặt không đổi sắc nói: “Trần Thượng Cung đó! Hôm qua lúc ta tới Từ An Cung, thấy Trần Thượng Cung đang nói chuyện với Thái Hậu. Trần Thượng Cung nói, Thúy Yên cô nương thông minh lanh lợi, lại còn rất có lòng, nghe nói lần trước nàng còn tự tay làm đai buộc trán hiếu kính Thái Hậu, trên đai buộc trán còn khảm một viên hồng mã não, kích cỡ cũng không nhỏ.”

Vừa nói hết lời, Thúy Yên lập tức sửng sốt.

Vương Chiêu Nghi cũng sửng sốt không thôi, có chút nghi hoặc nhìn về phía Thúy Yên.

Yến Xu dựa theo những gì mà hệ thống kể, tiếp tục bịa chuyện: “Nghe nói mùa hè còn làm một bộ áo ngủ từ lụa Yên La để kính hiến Thái Hậu, kỹ thuật dùng kim tốt đến mức ngay cả Thái Hậu còn lên tiếng khen ngợi.”

Lụa Yên La? Vương Chiêu Nghi lại sửng sốt.

— Mùa hè nàng ta cũng bị mất một bộ áo ngủ từ lụa Yên La, Vương Chiêu Nghi lúc ấy còn đau lòng cực kỳ...

Yến Xu lại cười nói với Thúy Yên: “Đúng rồi, còn có mấy cái khăn Vân Quyên, cũng là thứ ngươi đưa cho Trần Thượng Cung nhỉ, ngài ấycòn nói hoa do ngươi thêu ở bên trên rất đẹp...”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện