Ngày đưa tiễn Thiên Băng.

Nàng được nằm trong chiếc quan tài xung quanh là kính.

Khắp Hoàng cung một màu trắng bi thương.

Gương mặt nàng trang điểm rực rỡ, khoác trên mình y phục Hoàng quý phi tuyệt đẹp.

Hắn đã sai, sai rất nhiều.

Đến kiếp này vẫn ko thể bù đắp cho nàng.

Chỉ còn lúc nàng yên nghỉ chọn một nơi đất trời tươi tốt, vạn hoa đua nở, đất lành chim đậu
Chờ đến khi chôn cất xong, chính tay hắn khắc tên cho nàng.

Từng nét, từng nét mặc dù tay run run, nghẹn ngào:" Nàng biết không đau khổ nhất không phải bị phản bội, cũng không phải không có được tình yêu mà là ảo tưởng trong giấc mông cứ ngỡ có thể nắm lấy tất cả, chạm tới được"
Ninh An quận chúa và Hoàng Thái Hậu xuất hiện từ đằng sau.


Ninh An không kiềm chế muốn thay tỷ tỷ của mình nói ra nỗi lòng
" Giờ người nói những thứ này liệu có còn tác dụng? Thiên Băng cũng không thể sống lại được? Người có từng nghĩ Băng cần thứ gì, thích gì chưa? Danh hiệu Hoàng quý phi cao quý đó chỉ là hư vô, gánh nặng.

Ngài thật sự ích kỉ lắm"
" Ngươi thì biết cái gì ??? Mà dám quở trách trẫm" - Hắn vùng dậy, không ai có thể phán xét hắn
Thái Hậu cho hắn một bạt tai, mắng ( Đây là lần đầu tiên bà ra tay đánh đứa cháu này):" Hoàng đế ngươi còn chưa tỉnh ngộ.

Con bé sao không có quyền nói.

Hay người sợ nó nói quá đúng suy nghĩ trong lòng mình".
Ninh An xé chiếc mặt nạ ra khỏi mặt, Mạng sống này là Băng cho nàng.
Hoàng đế bất ngờ:" Ngươi là Lan quý nhân"
Ninh An cười thê lương:" Phải! Bất ngờ lắm phải không? Người thông minh cả đời, nhưng lại không biết sai lầm lớn nhất là trả ơn cho Lãnh Tuyết."
" Người đã từng tin tưởng tỷ ấy chưa? Dù chỉ một chút? Hay là chỉ tin tưởng những gì ở trước mắt" Từng chữ rít ra như bức người vậy
" Ngươi nói vậy có ý gì?"- Chẳng lẽ hắn đã nhìn nhầm Lãnh Tuyết
Ninh An cho gọi Thanh nhi- nô tì hầu cận bên Thiên Băng.

Thanh nhi kể ra toàn bộ sự thật bắt đầu từ Minh Nguyệt cho đến Lãnh Tuyết sảy thai giá họa cho chủ tử mình.

Hoàng đế đứng như chết lặng, đánh rơi thanh kiếm khắc tên nàng xuống đất, tiếp tục thổ huyết.

Ngày hôm qua hắn vừa tỉnh dậy, lại chịu đựng thêm một cú
sốc nữa.

Một loạt sự việc hiện lại trong đầu hắn
" Người có từng tin tưởng ta dù một chút không?"
" Đoan Minh Vương từ giờ trở đi, ngươi làm Hoàng đế của mình, ta làm phi tần thất sủng.

Chúng ta không liên quan tới nhau.

"
" Hai ta chỉ là người qua đường có duyên nhưng không có phận"
" Tình yêu là sự xuất phát từ hai phía, không phải sự ràng buộc"
........
Nụ cười rực rỡ ám ảnh của nàng trước khi nhảy xuống vực:" Đời nay kiếp này mãi mãi về sau, ta hi vọng sẽ không bao giờ gặp lại chàng- Đoan Minh Vương- Mãn Sinh.

Ta- Thiên Băng hận chàng! Vĩnh biệt"
Hắn đau đầu, hét lên tuyệt vọng, miệng vẫn đầy máu:"Aaaaaaaa".

Một sức mạnh lớn tung ra tất cả xung quanh nổi gió.

Hắn đã mất nàng thực sự và mãi mãiiiiii!!!!!!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện