Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Ý niệm không muốn Mặc Hàn xảy ra chuyện nối tiếp vang lên ở trong đầu tôi, lực lượng kia càng tới gần, lòng tôi càng kháng cự.
Đột nhiên, một ánh sáng đỏ nhu hòa phát ra từ chỗ ngầm sâu Hàn Uyên, xua tan lực lượng thần bí tấn công về phía chúng tôi kia.
Trong lồng ngực tôi có thứ gì đó đang run rẩy, phối hợp chặt chẽ với ánh sáng đỏ kia.
Ánh sáng đỏ như một mảnh vải đỏ quấn ở trên tay tôi, cảm nhận được tơ lụa, một đường trèo về phía trước, chui vào giữa mày tôi.
Tôi bỗng nhiên thấy Mặc Hàn.
Hắn đứng ở phía trên bờ Hàn Uyên, nhìn Hàn Uyên dưới chân sâu không thấy đáy như suy nghĩ gì đó.
“Ca, làm sao vậy?” Mặc Uyên không có hình dáng, nhảy nhót từ ngoài Hàn Uyên đi vào, đứng ở bên người Mặc Hàn.
“Không có việc gì.” Mặc Hàn lạnh nhạt nói.
Mặc Uyên cười khẽ: “Không có việc gì ngươi trở về Hàn Uyên làm gì? Lúc ngươi không nghĩ ra chuyện gì, mới có thể trở về. Nói đi, chuyện gì? Ta giúp ngươi phân tích.”
Mặc Hàn nghĩ chút, nói đúng sự thật: “Việc minh hậu, thật sự có quan trọng như vậy?”
Mặc Uyên cười nhạo: “Còn tưởng rằng ngươi nghĩ cái gì chứ! Hai chúng ta đều ở đây, minh hậu có cái gì quan trọng? Nhiều nhất, cũng \chỉ có thể giúp chúng ta làm tay chân gì đó.”
“Ta cũng cho rằng như vậy, chỉ là, một khi đã như vậy, vì sao Lăng Trọng vẫn coi trọng vị trí minh hậu như vậy?” Mặc Hàn lại hỏi.
Nhắc tới Lăng Trọng, vẻ mặt Mặc Uyên khó chịu: “Lão gia hỏa kia lòng tham vô đáy! Minh hậu với chúng ta mà nói là không quan trọng gì, nhưng với những con quỷ đó mà nói, người nào không phải xua như xua vịt? Ngươi thú ai, lập ai làm hậu, vậy đại biểu cho ngươi ủng hộ người đó.”
“Ta không muốn ủng họ bất kì một nhà nào bọn họ.” Mặc Hàn biểu lộ tâm ý của mình.
“Ta cũng không muốn!” Vẻ mặt Mặc Uyên ghét bỏ.
Huynh đệ hai người trầm mặc một lát, Mặc Hàn như suy nghĩ gì đó mở miệng: “Nghe nói nhân gian có tình, ngườ có tình sẽ thành người nhà, tình, là thứ gì?”
Ánh mắt hắn rất nghi hoặc.
Mặc Uyên nở nụ cười trào phúng vài phần: “Cái này ta lại nghe một người sống nói qua, nói cái gì mà khiến lứa đôi nguyện thề tử sinh… Ca, ngươi ngẫm lại những tử hồn ở thẩm phán tư khóc lóc đập đất không muốn đầu thai đó, có ai không phải khốn khổ vì tình?”
Mặc Hàn rũ mắt, tinh tế suy nghĩ hồi lâu, ánh mắt dần rõ ràng, lạnh nhạt nói: “Chỉ là thứ vô căn cứ.”
Mặc Uyên gật đầu tỏ vẻ đồng ý, cái này Mặc Hàn lại có chút không hiểu: “Ngươi cũng cảm thấy như vậy?”
“Đúng vậy, làm sao? Ta giống loại quỷ có tình này sao?” Mặc Uyên cảm thấy buồn cười.
Nhớ tới ngày tháng Mặc Uyên trêu hoa ghẹo nguyệt kia, Mặc Hàn hỏi: “Ngươi không phải lưu tình nơi chốn sao?”
“Gặp dịp thì chơi, tìm chút việc vui mà thôi, ca, ngươi muốn tìm nữ quỷ hay không? Dù sao còn chưa thành hôn, Lăng Tuyền Ki cũng không dám quản chuyện của ngươi.” Mặc Uyên cười xấu xa.
Mặc Hàn lườm hắn một cái: “Không cần.”
Lăng Tuyền Ki cũng được, nữ quỷ khác cũng thế, với Mặc Hàn mà nói, cũng không có ý vị gì đặc biệt.
Hắn không muốn quá thân cận với Lăng Tuyền Ki, cũng không muốn thân cận quá với nữ quỷ là nàng. Hắn không muốn cưới Lăng Tuyền Ki, cũng không muốn cưới nữ quỷ là nàng.
Chỉ là, nhìn Mặc Uyên đang đánh giá quạt xếp mới của mình, Mặc Hàn nhớ tới chuyện hồ đồ đáp ứng Lăng Trọng năm đó, vẫn có chút bất đắc dĩ.
Cưới thì cưới đi, Mặc Uyên không có việc gì thì tốt rồi.
Dù sao, hắn cũng sẽ không yêu ai.
Lòng hắn trước nay đều giống như giếng cổ không gợn song, nếu không phải năm đó Mặc Uyên bị tính lại kế thiếu chút nữa bị ăn luôn, Mặc Hàn thậm chí cũng không biết mình cũng sẽ có lúc tức giận.
Nhưng mà, tức giận qua đi, cũng lại không có cảm tình dư thừa.
Tử hồn Minh giới hoặc buồn hoặc vui, với hắn, đều là râu ria.
Hắn chỉ cần làm tốt Minh Vương chỉ trích là đủ rồi.
Mặc Uyên khẽ lay động quạt xếp của hắn, trong tay áo bỗng nhiên rơi xuống một khăn lụa, hắn thuận tay vớt lên.
“Đây là ai đưa ta?” Mặc Uyên nhìn khăn lụa kia như suy tư gì đó, suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được là ai. Đơn giản trực tiếp cất vào trong túi không thèm nghĩ.
Mặc Hàn không rõ, Mặc Uyên cũng không thấy thích khăn lụa phấn nộn nộn kia nhiều, vì sao còn muốn giữ lại.
“Ca, ngươi nói, về sau chúng ta sẽ có quỷ yêu thích sao?” Mặc Uyên bỗng nhiên có chút phiền muộn hỏi.
“Ngươi thích ai?” Mặc Hàn hỏi.
Mặc Uyên có chút buồn rầu: “Hai ngày trước ta đi, nhìn trúng nữ quỷ mới chết không bao lâu, nhưng nàng lại chướng mắt ta!”
Nói xong lời cuối cùng, Mặc Uyên như ăn hỏa dược.
Mặc Hàn ngược lại vẫn là lần đầu tiên nghe thấy có nữ quỷ sẽ từ chối Mặc Uyên, hỏi thêm một câu: “Vì sao?”
“Nàng nói nàng phải đợi vị hôn phu của nàng, ca, ta muốn đi hủy cầu Nại Hà! Không biết người sống hỗn trướng nào truyền ra lời đồn, nói cái gì mà gặp mặt trên cầu Nại Hà, kiếp sau còn có thể tái tục tiền duyên! Nữ quỷ kia tâm tâm niệm niệm chờ ở trên cầu!” Mặc Uyên kêu hận một tiếng.
Tuy Mặc Uyên hoa tâm chút, nhưng đạo đức cơ bản sẽ không quên, loại chuyện cường đoạt dân nữ và đoạt thê tử người ta này, hắn nhiều nhất chỉ phát hai câu bực tức như vậy mà thôi.
Hơn nữa, loại đào hoa thối nát này, từ trước đến nay hắn nhắc tới quần sẽ quên. Hiện tại có thể nhớ kỹ ba ngày, đã rất khó lường.
Mặc Hàn biết đức hạnh của đệ đệ mình, không nói cái gì.
Nếu hủy Cầu Nại Hà đi, vong hồn bờ bên kia sẽ không tới, minh vương còn phải đi giải quyết tốt hậu quả, Mặc Uyên giống lười này, mới không ngốc như vậy.
Trầm mặc nửa ngày, Mặc Uyên vẫn có chút không cam lòng mở miệng hỏi: “Ca, có phải chúng ta sẽ không có quỷ thích hay không?”
Mặc Hàn vốn định nói đúng vậy, nhưng nhìn Mặc Uyên cái dạng này, an ủi hắn một câu: “Đại khái đi.”
Bởi vì anh thích em là người sống, không phải quỷ.
Tôi nói ở trong lòng.
“Ta vẫn là muốn thử xem cảm giác có một người thích là cái gì… Đại khái, sẽ không nhàm chán như vậy đi…” Mặc Uyên nói, nhìn không ra hắn cũng có lúc tiểu nam sinh như vậy.
Mặc Hàn không nói cái gì, hắn cảm thấy, có lẽ Mặc Uyên sẽ có, hắn lại sẽ không.
“Ca, ngươi thì sao? Có nghĩ tới hay không, về sau mình sẽ thích người thế nào?” Mặc Uyên hỏi: “Ngươi hẳn là sẽ không thích loại đại tiểu thư kiêu căng Lăng Tuyền Ki này. Vậy ngươi là thích loại người dịu dàng, hay là hoạt bát hiếu động? Ta đều rất thích…”
Quỷ hoa tâm!
Mặc Hàn của nhà chúng tôi chỉ thích tôi!
Haiz, đây hình như là chuyện thật nhiều thật nhiều năm trước, vì sao tôi có thể nhìn thấy? Tôi kinh ngạc một chút, nhiều hơn còn lại là chờ mong Mặc Hàn trả lời.
Người yêu lý tưởng của Mặc Hàn sẽ là bộ dáng gì đây?
Tôi biết tôi còn là có chút tùy hứng, đặc biệt là Mặc Hàn còn vẫn luôn sủng tôi, phải sửa lại! Sửa theo Mặc Hàn thích!
Ai ngờ, Mặc Hàn lại nói: “Không thích gì.”
Mặc Uyên có chút thất vọng, Mặc Hàn giải thích nói: “Ta nhận lời Lăng Trọng lập Lăng Tuyền Ki làm hậu, sẽ không thích quỷ.”
Mặc Uyên áy náy: “Ca, thực xin lỗi…”
“Không có việc gì, chỉ là vị trí minh hậu mà thôi, ta cũng không cần.” Mặc Hàn trấn an nói.
Trầm mặc một lát, Mặc Uyên lại nói: “Vậy ngươi ngẫm lại đi, thích quỷ nên là như thế nào? Ta lưu tâm cho ngươi, vạn nhất có tâm ý với ngươi, cho dù là thành hôn, ngươi cũng có thể mang về Minh Cung làm sủng thiếp!”
Gia hỏa Mặc Uyên này sẽ dạy hư Mặc Hàn của nhà chúng tôi!
“Không cần.” Mặc Hàn tâm như nước lặng.
Mặc Uyên truy vấn vài lần, đều không có được trả lời, uể oải rời đi.
Tôi nhìn ra được, lúc này Mặc Hàn thật sự không ôm bất kì hy vọng gì với tương lai.
Bỗng nhiên chợt đau lòng cho hắn, quỷ khí nhàn nhạt ở Hàn Uyên di động ở bên chân Mặc Hàn, một mình hắn đứng sừng sững một hồi lâu, mới xoay người rời đi.
Khóe mắt hắn xẹt qua Hàn Uyên, trong lúc vô tình nhìn thấy một ánh sáng đỏ, dưới kinh ngạc, lập tức phân ra một tia quỷ khí đi xem xét.
Không trong chốc lát, một tia sáng màu đỏ đã bị hắn kéo lên từ bên trong.
Đó là một đồ vật hình dáng nước mắt, còn không to bằng ngón tay út của tôi, lại đỏ như máu.
Mặc Hàn lập tức nhíu mày lại.
Quả nhiên Hàn Uyên có đồ vật khác!
Quỷ khí Mặc Hàn muốn xâm nhập vào trong giọt nước mắt màu đỏ này, lại đều bị văng ra. Mặc Hàn lại muốn thử dùng quỷ khí hóa tan đồ vật kia.
Nước mắt đỏ đông cứng hòa tan ở trên tay hắn, nhiễm tay hắn đầy, thậm chí lòng bàn tay hắn đều bỏng rát.
Mặc Hàn nhanh chóng hất hết những vết máu đó từ trên tay mình, máu đỏ tươi vẩy một đường ngẫu nhiên ở không trung, một khuôn mặt người chợt lóe ở trong đó.
Tôi ngạc nhiên.
Đó chính là mặt của tôi ……
Mặc Hàn hiển nhiên cũng thấy gương mặt kia, cũng kinh ngạc một chút.
Giọt máu li ti lại ngưng tụ thành nước mắt lần nữa ở không trung, tự động bay trở về tới lòng bàn tay Mặc Hàn, lần này, lại không làm tay hắn bỏng rát.
Quanh người của tôi truyền đến cảm giác lạnh lẽo rất thoải mái, như được Mặc Hàn ôm vậy.
Mặc Hàn khó hiểu nhìn chăm chú nước mắt đỏ trong tay, cũng không có động tác tiếp theo.
Hiện tại tôi là lấy góc nhìn của người thứ ba quan sát tất cả ở đây, nhưng trong đầu lại dần truyền đến một hình ảnh khác.
Nơi đó, mặt Mặc Hàn đối diện tôi, hắn đang nhìn xuống tôi.
Nếu chồng hai hình ảnh này vào nhau mà nói, tôi hẳn là chính là nước mắt máu trong tay Mặc Hàn kia.
Nói như vậy, nước mắt đỏ kia, chính là máu tim của Hoàng Ngạo Tình, chính là tôi?
Tôi khiếp sợ rối tinh rối mù.
Đang muốn tiếp tục xem, ý thức lại bị người đột nhiên lôi kéo, tôi lại về tới bên trong Hàn Uyên.
Mặc Hàn đã ngồi dậy, một tay hắn ôm lấy tôi, một tay khác vẫn còn duy trì tư thế xua tan gì đó.
Nhìn thấy vừa rồi là có thứ gì đó muốn đánh lén tôi, cũng may Mặc Hàn kịp thời tỉnh lại.
“Đây là thê tử của ta!” Hắn lạnh lùng nói, không biết là tuyên bố với ai.
Nghe được giọng nói của hắn, cả người tôi lại nhẹ nhàng thở ra, vội hỏi: “Mặc Hàn, anh khỏe chưa?”
“Ừ.” Hắn gật đầu, đau lòng xoa mặt tôi: “Mấy ngày này, vất vả cho nàng rồi.”
Tôi hạnh phúc lắc đầu: “Không vất vả, anh tỉnh lại thì tốt rồi! Thương thế đều tốt chưa? Không được lại giấu em!”
“Đều tốt.” Hắn ôm tôi, vẫn duy trì tư thế nửa quỳ ôm tôi ngồi xuống đùi hắn: “Không dối gạt nàng, thương thế không chỉ có tốt, cũng đột phá bình cảnh tu vi.”
“Vậy thật tốt quá!” Tôi cực kỳ cao hứng, lập tức cho Mặc Hàn một cái ôm lớn: “Anh khôi phục thì tốt rồi! Lo lắng chết em!”
“Mấy ngày này, một mình ở chỗ này sợ hãi chứ?” Mặc Hàn đau lòng bóp vai cho tôi, đồng thời dặn dò nói: “Không được lại làm bất kì chuyện đốt hồn lực gì của nàng.”
Tuy uy lực thiêu đốt hồn lực lớn, nhưng là loại thủ đoạn rất cực đoan, không đến vạn bất đắc dĩ tuyệt đối sẽ không có người dùng.
Mà Mặc Hàn tuyệt đối sẽ không để tôi dùng loại phương thức tự mình hại mình này làm bất kì chuyện gì.
Tôi đều là trộm làm, làm sao mà hắn biết được?
Nhìn thấu tâm tư của tôi, Mặc Hàn nói: “Nàng đã quên ta đốt hồn đèn cho nàng sao? Hồn phách của nàng mạnh khỏe hay không, ta rõ ràng nhất, lúc ấy nàng ở bên trong thức hải vì cứu bảo bảo đã thiêu đốt một phần, lúc sau sao còn dám đốt!”
Hắn nói nghiêm mặt: “Làm việc bất kể hậu quả như vậy, tộc linh Bàn Phượng cũng không bảo vệ được nàng.”
Tôi chột dạ thè lưỡi, bỗng nhiên nhớ tới không phải lúc ấy Mặc Hàn hôn mê sao, sao còn biết chuyện này.
“Lúc ấy anh hôn mê, sao đột nhiên tỉnh lại?” Tôi hỏi.
“Hồn phách của nàng lập tức đều sẽ bị đốt sạch, chờ ta không tỉnh lại sao?” Hắn bất đắc dĩ dùng mũi mình cọ tôi: “May mà ta nhanh chóng đốt hồn đèn cho nàng, có thể biết được tình huống của nàng, bằng không, nàng làm sao bây giờ? Sao bất kể hậu quả như vậy?”
Tôi càng thêm chột dạ, cố già mồm nói: “Anh còn không phải vậy! Dời vết thương của em cho chính anh… Còn mạnh mẽ triệu hồi ra Hàn Uyên… Sao anh có thể bất kể hậu quả như vậy!”
Tôi trả đũa, Mặc Hàn bất đắc dĩ, chỉ có thể theo tâm ý của tôi dỗ tôi: “Vi phu sai rồi.”
“Em cũng sai rồi…” Tôi thấp giọng nói, nhớ tới bộ dáng khi Mặc Hàn trọng thương, đã nhịn không được khổ sở: “Mặc Hàn, em lại liên lụy đến anh…”
“Đồ ngốc, chúng ta là phu thê, nào có cái gì mà liên lụy với không liên lụy, nếu không thể bảo vệ được nàng, ta còn xem như là phu quân của nàng như thế nào?”
“Mặc Hàn, dạy em tu luyện đi, được không? Nghiêm túc tu luyện! Không thể giống như trước đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày như vậy!” Tôi nghiêm túc nói.
Mặc Hàn tự nhiên là đáp ứng, cũng nhìn ra được tôi đây là bị lần chiến đấu này kích thích, trấn an nói: “Đối thủ lần này là Thiên Đạo Hồng Hoang, nàng không cần tự trách, chúng ta đều bình yên vô sự đã là thắng lợi không tồi rồi.”
Tôi và Mặc Hàn không có việc gì, cũng không biết những người khác thế nào, đặc biệt là Đại Bàng, thương thế của hắn nặng nhất.
Còn có Lam Thiên Hữu…
Nhớ tới hắn, tôi cũng khổ sở một trận: “Mặc Hàn… Có chuyện… Em muốn nói cho anh…”
“Chuyện gì?”
“Lam tổng đã chết… Vì cứu em…”
Mặc Hàn ôm chặt tôi, sờ đầu tôi: “Ta biết, lúc ta hôn mê, tất cả lời nàng nói ta đều nghe được, sau khi chúng ta rời khỏi Hàn Uyên, sẽ trở về nhìn xem có thể tìm được tàn hồn của hắn hay không.”
“Anh nguyện ý cứu hắn?”
“Không muốn.” Mặc Hàn nói, tôi đang muốn thất vọng, Mặc Hàn lại nói: “Hắn đoạt nàng với ta, ta đặc biệt không thích người sống này. Nhưng nếu hắn cứu nàng, không thích thì là việc của không thích, luôn phân rõ đúng sai là được.”
Quả nhiên là phong cách làm việc của Mặc Hàn.
“Cũng không biết bảo bảo và Quân Chi thế nào…” Nhớ tới Quân Chi, tôi lại có chút phiền muộn.
“Bảo bảo hấp thu quỷ khí u minh, không cần quá lo lắng, Mặc Uyên sẽ chăm sóc nó. Về phần Quân Chi, còn không rõ hắn chỉ đơn thuần là bị khống chế, hay là Thiên Đạo hóa hình. Cho dù là loại này, với Hồng Hoang Thiên Đạo mà nói, Quân Chi còn có giá trị lợi dụng, nàng cũng không cần quá lo lắng.”
Tôi không biết nên cười hay là nên khóc.
Mặc Hàn khẽ hôn lên mặt tôi, lại hôn lên môi tôi: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, hiện tại nàng nên lo lắng nhất, là chính nàng.”
“Em khá tốt.”
Mới nói xong, đã nhìn thấy chân mày của Mặc Hàn nhíu lại: “Hồn phách của nàng mỏng manh, linh lực hao hết, sau khi thừa nhận tộc linh Bàn Phượng, kinh mạch toàn thân đều ở tình huống tùy thời sẽ đứt gãy, đây còn coi là tốt sao?”
Nghiêm trọng như vậy!
Tôi thoáng kiểm tra cơ thể của mình, phát hiện thật đúng là theo như lời Mặc Hàn nói.
Chỉ là, sao lúc này hắn mới nhắc cái này với tôi? Không phải từ trước đến nay hắn đều không thể để tôi chịu một chút tổn thương sao?
Tôi đang kỳ quái, đã nghe Mặc Hàn có chút bất đắc dĩ nói: “Hiện tại kinh mạch của ta quá yếu ớt, ngay cả thuật chữa trị ta đều không thừa nhận được, chỉ có thể dựa vào chính nàng khôi phục.”
Thì ra là như thế này.
“Nhưng, còn có biện pháp khác.” Mặc Hàn lại nói.
“Biện pháp gì?” Tôi vội hỏi, ta phải bắt đầu khôi phục tu luyện, sớm một ngày bắt đầu tu luyện thì sớm một ngày bắt đầu biến cường.
Mặc Hàn thò qua, ở bên tai tôi nhẹ giọng nỉ non ra hai chữ: “Song tu.”
Mặt tôi đỏ lên, Mặc Hàn đã ôm tôi hôn lại.
Tôi bị hắn hôn đến thất điên bát đảo, đang muốn luân hãm, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một ý thức, vội vàng cản hành động muốn cởi quần áo tôi của Mặc Hàn lại.
“Mặc Hàn chờ một chút! Nơi này có người!”
Mặc Hàn khó hiểu: “Chỉ có chúng ta, còn có ai?”
“Em không biết nàng là ai, nhưng có người! Em biết! Lúc anh hôn mê, nàng dùng giọng của em dụ hoặc em, muốn làm em từ bỏ anh! Đúng rồi, còn có thật nhiều thật nhiều quỷ tới công kích em, những con quỷ đó đâu?”
Nếu Mặc Hàn nói khi hắn hôn mê lời nói của tôi hắn đều nghe thấy được, vậy vài thứ kia hắn cũng đều có thể cảm nhận được.
Nghe được tôi nói, hắn không đề phòng như trong tưởng tượng của tôi, mà vuốt phẳng mày nhíu của tôi: “Mộ Nhi, kia không quan trọng.”
“Nhưng thật nhiều quỷ…”
“Nơi này chỉ có một con quỷ là ta, nàng nhìn thấy những thứ đó, đều chỉ là quỷ khí nơi này ngưng tụ mà thành, quỷ khí là không có ý thức.”
“Vậy âm thanh kia thì sao? Sau quỷ khí lại công kích em có phải nàng làm ra hay không?” Tôi lo lắng nói.
Mặc Hàn gật đầu, vẻ mặt lại rất bình tĩnh: “Dụ hoặc nàng rời đi, Là Hàn Uyên, công kích nàng, cũng là Hàn Uyên.”
Tôi không hiểu: “Không phải toàn bộ Hàn Uyên này tên là Hàn Uyên sao?” Tuy tình huống hiện tại của tôi ở đáy vực không thấy rõ mặt, nhưng tôi ở trong trí nhớ Mặc Uyên, xem qua toàn cảnh Hàn Uyên.
Mặc Hàn tiến thêm một bước giải thích nói: “Nơi này tương đương với là toàn bộ trái tim Minh giới, trừ ta và Mặc Uyên ra, không có bất kì kẻ nào có thể ra vào. Tuy nàng có được tinh nguyên của ta có thể tiến vào, nhưng Hàn Uyên vẫn sẽ tính bài ngoại.”
Hình như tôi bị mẹ chồng mình ghét bỏ…
“Hàn Uyên hóa hình đó là ta và Mặc Uyên, chúng ta đều không ở đây, Hàn Uyên chỉ có thể dùng giọng của mình nói chuyện với nàng.”
“Vậy vì sao muốn đuổi em đi…” Con dâu xấu gặp mẹ chồng chưa vào cửa đã bị đuổi đi…
Mặc Hàn cúi đầu hôn miệng nhỏ chu lên của tôi: “Hàn uyên là vì bảo vệ ta trọng thương, mới muốn đuổi nàng đi. Giống như tiên lễ hậu binh của người sống, dụ hoặc nàng không thành, vậy chỉ có thể mạnh bạo.”
Cho nên lúc tôi từ trong trí nhớ trở lại hiện thực, Mặc Hàn là đang nói chuyện với Hàn Uyên sao?
“Nàng không thích em như vậy sao…” Tôi vẫn là muốn làm một con dâu mẹ chồng thích.
“Ta chính là Hàn Uyên, ta thích nàng, sao Hàn Uyên lại không thích Mộ Nhi của ta chứ?” Mặc Hàn khẽ lay động thân thể của tôi an ủi tôi.
“Nhưng mẹ chồng đều không thích con dâu…” Tôi không tự tin nói.
Mặc Hàn khẽ cười một tiếng: “Mộ Nhi của ta, ta thích là được rồi, ngoan, nơi này sẽ không lại đuổi nàng đi nữa.”
Hình như cũng là đúng.
Từ sau khi Mặc Hàn tỉnh lại, làn gió lạnh thấm người nơi này vẫn luôn vây xung quanh tôi kia như thật sự biến mất.
Tay Mặc Hàn lại không an phận lần nữa, tôi có chút xấu hổ: “Sẽ không bị mẹ chồng thấy chứ…”
Hắn thật là bất đắc dĩ: “Quỷ khí nơi này đều không có ý thức, lúc trước muốn đuổi nàng đi, cũng chỉ là một loại bản năng bảo vệ ta mà thôi. Mộ Nhi ngoan, những quỷ khí đó là ta, ta chính là những quỷ khí đó. Không có mẹ chồng không thích nàng, cũng sẽ không bị người thấy.”
Lúc này tôi mới dần yên lòng.
Trong quỷ khí cuồn cuộn, tôi cũng mênh mông với Mặc Hàn.
Sau khi lần lượt trào dâng, tôi rốt cuộc vô lực ngã xuống bên người hắn nhắm mắt lại, có hắn ở đây, tôi ngủ rất an tường.
Tỉnh lại, lại là một phen lăn lộn.
Qua một đoạn thời gian thật dài, Mặc Hàn xác định kết quả kinh mạch của tôi củng cố, mới thật cẩn thận liệu thương cho tôi.
Đương nhiên, là thu báo đáp của ai đó…
Chồng sắc quỷ!
Tôi lười biếng nằm ở trong lòng Mặc Hàn, nửa mộng nửa tỉnh, đột nhiên, tầm mắt lại về tới bản đổ phía trên bức tường Hàn Uyên.
“Ca, đây là thế giới phía trên Hàn Uyên sao?” Một giọng nói rất non nớt vang lên ở tai tôi.
Tôi theo giọng nói nhìn lại, thấy một đứa bé ba tuổi, mặc bộ cổ trang mini màu đen, vẻ mặt tò mò nhìn một đứa bé ba tuổi khác.
Đứa bé vừa mới hỏi chuyện kia có chút mũm mĩm, thoạt nhìn muốn nghịch ngợm một ít. Mà một đứa bé khác bị hắn kêu ca, tuy khuôn mặt non nớt lại xụ mặt, vẻ mặt lạnh nhạt.
Hắn đánh giá quá tình huống nơi này, trả lời: “Ừ.”
“Chúng ta muốn tự mình đi Minh Cung sao?” Đứa bé phía trước lại hỏi, có chút buồn rầu: “Hình như rất xa, ta muốn trở lại Hàn Uyên đi ngủ.”
“Ngươi không phải muốn nhìn thế giới bên ngoài sao?” Ca hắn nhắc nhở nói.
Viên mặt đứa bé suy nghĩ, như là làm một quyết định rất lớn, hắn nhảy xuống từ trên một cục đá lớn, dừng ở bên người ca ca hắn: “Vậy ta xem xong thế giới bên ngoài lại trở về đi ngủ!”
Ca ca hắn đi đến phía trước, thân thể nhỏ bé đi đường sóng yên biển lặng.
Một chút cũng không giống bảo bảo của nhà chúng tôi, đi tới thì thích chạy, chạy còn bảy rẽ tám ngã, mỗi lần nhìn tôi sợ hắn sẽ ngã.
Ngược lại đứa bé mặt tròn khác, nghịch ngợm giống con khỉ, đường bằng phẳng không đi, một hai phải chọn những cục đá nhô lên đó, nhảy ở trên từng tảng.
Hàn uyên ở giữa nhất U Minh Cảnh, lão quỷ tu vi cao thâm có thể tiến vào U Minh Cảnh, lại cũng không vào được bao lâu.
Tầm mắt tôi đi theo bọn họ đi đến phía trước, dần rời khỏi Hàn Uyên, tiến ra bên ngoài U Minh Cảnh.
Hầu hài tử chọn cục đá đi, đương nhiên là tới trước một bước.
Bên ngoài chờ không ít lão quỷ, đứa bé kia đến vừa thấy, đã ngừng ở trên một cục đá, tò mò nhìn bọn họ.
Các lão quỷ đối diện rối rít nghị luận: “Sao lại là một tiểu hài tử?”
“Hài tử nhà ai đến đây?”
“Quả thật hồ nháo! Cũng không nhìn xem đây là trường hợp gì! Vạn nhất vị kia giận làm sao bây giờ!”
……
Mồm năm miệng mười, nghe được tôi cũng cảm thấy lỗ tai ong ong, nhanh chóng khó chịu.
Hầu hài tử kia cũng vậy, tức giận nói: “Các ngươi thật ầm ĩ! Câm miệng!”
Tuy giọng nói của hắn non nớt, nhưng trong lời nói đã mang lên vài phần uy áp, những lão quỷ đó lập tức an tĩnh lại.
“Các ngươi là ai?” Hùng hài tử hỏi.
Một con lão quỷ cầm đầu không biết có phải phát hiện cái gì hay không, kính cẩn báo ra tên của mình: “Lão phu gia chủ Lăng gia, Lăng Trọng, không biết vị tiểu hữu này, tên họ là gì?”
Hùng hài tử nhìn ông ta, nói: “Bổn tọa, Lãnh Mặc Uyên.”
Vậy một hài tử vừa rồi khác chính là Mặc Hàn?
Tôi lại thấy được hình ảnh bọn họ mới từ Hàn Uyên hóa hình ra!
Ý niệm không muốn Mặc Hàn xảy ra chuyện nối tiếp vang lên ở trong đầu tôi, lực lượng kia càng tới gần, lòng tôi càng kháng cự.
Đột nhiên, một ánh sáng đỏ nhu hòa phát ra từ chỗ ngầm sâu Hàn Uyên, xua tan lực lượng thần bí tấn công về phía chúng tôi kia.
Trong lồng ngực tôi có thứ gì đó đang run rẩy, phối hợp chặt chẽ với ánh sáng đỏ kia.
Ánh sáng đỏ như một mảnh vải đỏ quấn ở trên tay tôi, cảm nhận được tơ lụa, một đường trèo về phía trước, chui vào giữa mày tôi.
Tôi bỗng nhiên thấy Mặc Hàn.
Hắn đứng ở phía trên bờ Hàn Uyên, nhìn Hàn Uyên dưới chân sâu không thấy đáy như suy nghĩ gì đó.
“Ca, làm sao vậy?” Mặc Uyên không có hình dáng, nhảy nhót từ ngoài Hàn Uyên đi vào, đứng ở bên người Mặc Hàn.
“Không có việc gì.” Mặc Hàn lạnh nhạt nói.
Mặc Uyên cười khẽ: “Không có việc gì ngươi trở về Hàn Uyên làm gì? Lúc ngươi không nghĩ ra chuyện gì, mới có thể trở về. Nói đi, chuyện gì? Ta giúp ngươi phân tích.”
Mặc Hàn nghĩ chút, nói đúng sự thật: “Việc minh hậu, thật sự có quan trọng như vậy?”
Mặc Uyên cười nhạo: “Còn tưởng rằng ngươi nghĩ cái gì chứ! Hai chúng ta đều ở đây, minh hậu có cái gì quan trọng? Nhiều nhất, cũng \chỉ có thể giúp chúng ta làm tay chân gì đó.”
“Ta cũng cho rằng như vậy, chỉ là, một khi đã như vậy, vì sao Lăng Trọng vẫn coi trọng vị trí minh hậu như vậy?” Mặc Hàn lại hỏi.
Nhắc tới Lăng Trọng, vẻ mặt Mặc Uyên khó chịu: “Lão gia hỏa kia lòng tham vô đáy! Minh hậu với chúng ta mà nói là không quan trọng gì, nhưng với những con quỷ đó mà nói, người nào không phải xua như xua vịt? Ngươi thú ai, lập ai làm hậu, vậy đại biểu cho ngươi ủng hộ người đó.”
“Ta không muốn ủng họ bất kì một nhà nào bọn họ.” Mặc Hàn biểu lộ tâm ý của mình.
“Ta cũng không muốn!” Vẻ mặt Mặc Uyên ghét bỏ.
Huynh đệ hai người trầm mặc một lát, Mặc Hàn như suy nghĩ gì đó mở miệng: “Nghe nói nhân gian có tình, ngườ có tình sẽ thành người nhà, tình, là thứ gì?”
Ánh mắt hắn rất nghi hoặc.
Mặc Uyên nở nụ cười trào phúng vài phần: “Cái này ta lại nghe một người sống nói qua, nói cái gì mà khiến lứa đôi nguyện thề tử sinh… Ca, ngươi ngẫm lại những tử hồn ở thẩm phán tư khóc lóc đập đất không muốn đầu thai đó, có ai không phải khốn khổ vì tình?”
Mặc Hàn rũ mắt, tinh tế suy nghĩ hồi lâu, ánh mắt dần rõ ràng, lạnh nhạt nói: “Chỉ là thứ vô căn cứ.”
Mặc Uyên gật đầu tỏ vẻ đồng ý, cái này Mặc Hàn lại có chút không hiểu: “Ngươi cũng cảm thấy như vậy?”
“Đúng vậy, làm sao? Ta giống loại quỷ có tình này sao?” Mặc Uyên cảm thấy buồn cười.
Nhớ tới ngày tháng Mặc Uyên trêu hoa ghẹo nguyệt kia, Mặc Hàn hỏi: “Ngươi không phải lưu tình nơi chốn sao?”
“Gặp dịp thì chơi, tìm chút việc vui mà thôi, ca, ngươi muốn tìm nữ quỷ hay không? Dù sao còn chưa thành hôn, Lăng Tuyền Ki cũng không dám quản chuyện của ngươi.” Mặc Uyên cười xấu xa.
Mặc Hàn lườm hắn một cái: “Không cần.”
Lăng Tuyền Ki cũng được, nữ quỷ khác cũng thế, với Mặc Hàn mà nói, cũng không có ý vị gì đặc biệt.
Hắn không muốn quá thân cận với Lăng Tuyền Ki, cũng không muốn thân cận quá với nữ quỷ là nàng. Hắn không muốn cưới Lăng Tuyền Ki, cũng không muốn cưới nữ quỷ là nàng.
Chỉ là, nhìn Mặc Uyên đang đánh giá quạt xếp mới của mình, Mặc Hàn nhớ tới chuyện hồ đồ đáp ứng Lăng Trọng năm đó, vẫn có chút bất đắc dĩ.
Cưới thì cưới đi, Mặc Uyên không có việc gì thì tốt rồi.
Dù sao, hắn cũng sẽ không yêu ai.
Lòng hắn trước nay đều giống như giếng cổ không gợn song, nếu không phải năm đó Mặc Uyên bị tính lại kế thiếu chút nữa bị ăn luôn, Mặc Hàn thậm chí cũng không biết mình cũng sẽ có lúc tức giận.
Nhưng mà, tức giận qua đi, cũng lại không có cảm tình dư thừa.
Tử hồn Minh giới hoặc buồn hoặc vui, với hắn, đều là râu ria.
Hắn chỉ cần làm tốt Minh Vương chỉ trích là đủ rồi.
Mặc Uyên khẽ lay động quạt xếp của hắn, trong tay áo bỗng nhiên rơi xuống một khăn lụa, hắn thuận tay vớt lên.
“Đây là ai đưa ta?” Mặc Uyên nhìn khăn lụa kia như suy tư gì đó, suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được là ai. Đơn giản trực tiếp cất vào trong túi không thèm nghĩ.
Mặc Hàn không rõ, Mặc Uyên cũng không thấy thích khăn lụa phấn nộn nộn kia nhiều, vì sao còn muốn giữ lại.
“Ca, ngươi nói, về sau chúng ta sẽ có quỷ yêu thích sao?” Mặc Uyên bỗng nhiên có chút phiền muộn hỏi.
“Ngươi thích ai?” Mặc Hàn hỏi.
Mặc Uyên có chút buồn rầu: “Hai ngày trước ta đi, nhìn trúng nữ quỷ mới chết không bao lâu, nhưng nàng lại chướng mắt ta!”
Nói xong lời cuối cùng, Mặc Uyên như ăn hỏa dược.
Mặc Hàn ngược lại vẫn là lần đầu tiên nghe thấy có nữ quỷ sẽ từ chối Mặc Uyên, hỏi thêm một câu: “Vì sao?”
“Nàng nói nàng phải đợi vị hôn phu của nàng, ca, ta muốn đi hủy cầu Nại Hà! Không biết người sống hỗn trướng nào truyền ra lời đồn, nói cái gì mà gặp mặt trên cầu Nại Hà, kiếp sau còn có thể tái tục tiền duyên! Nữ quỷ kia tâm tâm niệm niệm chờ ở trên cầu!” Mặc Uyên kêu hận một tiếng.
Tuy Mặc Uyên hoa tâm chút, nhưng đạo đức cơ bản sẽ không quên, loại chuyện cường đoạt dân nữ và đoạt thê tử người ta này, hắn nhiều nhất chỉ phát hai câu bực tức như vậy mà thôi.
Hơn nữa, loại đào hoa thối nát này, từ trước đến nay hắn nhắc tới quần sẽ quên. Hiện tại có thể nhớ kỹ ba ngày, đã rất khó lường.
Mặc Hàn biết đức hạnh của đệ đệ mình, không nói cái gì.
Nếu hủy Cầu Nại Hà đi, vong hồn bờ bên kia sẽ không tới, minh vương còn phải đi giải quyết tốt hậu quả, Mặc Uyên giống lười này, mới không ngốc như vậy.
Trầm mặc nửa ngày, Mặc Uyên vẫn có chút không cam lòng mở miệng hỏi: “Ca, có phải chúng ta sẽ không có quỷ thích hay không?”
Mặc Hàn vốn định nói đúng vậy, nhưng nhìn Mặc Uyên cái dạng này, an ủi hắn một câu: “Đại khái đi.”
Bởi vì anh thích em là người sống, không phải quỷ.
Tôi nói ở trong lòng.
“Ta vẫn là muốn thử xem cảm giác có một người thích là cái gì… Đại khái, sẽ không nhàm chán như vậy đi…” Mặc Uyên nói, nhìn không ra hắn cũng có lúc tiểu nam sinh như vậy.
Mặc Hàn không nói cái gì, hắn cảm thấy, có lẽ Mặc Uyên sẽ có, hắn lại sẽ không.
“Ca, ngươi thì sao? Có nghĩ tới hay không, về sau mình sẽ thích người thế nào?” Mặc Uyên hỏi: “Ngươi hẳn là sẽ không thích loại đại tiểu thư kiêu căng Lăng Tuyền Ki này. Vậy ngươi là thích loại người dịu dàng, hay là hoạt bát hiếu động? Ta đều rất thích…”
Quỷ hoa tâm!
Mặc Hàn của nhà chúng tôi chỉ thích tôi!
Haiz, đây hình như là chuyện thật nhiều thật nhiều năm trước, vì sao tôi có thể nhìn thấy? Tôi kinh ngạc một chút, nhiều hơn còn lại là chờ mong Mặc Hàn trả lời.
Người yêu lý tưởng của Mặc Hàn sẽ là bộ dáng gì đây?
Tôi biết tôi còn là có chút tùy hứng, đặc biệt là Mặc Hàn còn vẫn luôn sủng tôi, phải sửa lại! Sửa theo Mặc Hàn thích!
Ai ngờ, Mặc Hàn lại nói: “Không thích gì.”
Mặc Uyên có chút thất vọng, Mặc Hàn giải thích nói: “Ta nhận lời Lăng Trọng lập Lăng Tuyền Ki làm hậu, sẽ không thích quỷ.”
Mặc Uyên áy náy: “Ca, thực xin lỗi…”
“Không có việc gì, chỉ là vị trí minh hậu mà thôi, ta cũng không cần.” Mặc Hàn trấn an nói.
Trầm mặc một lát, Mặc Uyên lại nói: “Vậy ngươi ngẫm lại đi, thích quỷ nên là như thế nào? Ta lưu tâm cho ngươi, vạn nhất có tâm ý với ngươi, cho dù là thành hôn, ngươi cũng có thể mang về Minh Cung làm sủng thiếp!”
Gia hỏa Mặc Uyên này sẽ dạy hư Mặc Hàn của nhà chúng tôi!
“Không cần.” Mặc Hàn tâm như nước lặng.
Mặc Uyên truy vấn vài lần, đều không có được trả lời, uể oải rời đi.
Tôi nhìn ra được, lúc này Mặc Hàn thật sự không ôm bất kì hy vọng gì với tương lai.
Bỗng nhiên chợt đau lòng cho hắn, quỷ khí nhàn nhạt ở Hàn Uyên di động ở bên chân Mặc Hàn, một mình hắn đứng sừng sững một hồi lâu, mới xoay người rời đi.
Khóe mắt hắn xẹt qua Hàn Uyên, trong lúc vô tình nhìn thấy một ánh sáng đỏ, dưới kinh ngạc, lập tức phân ra một tia quỷ khí đi xem xét.
Không trong chốc lát, một tia sáng màu đỏ đã bị hắn kéo lên từ bên trong.
Đó là một đồ vật hình dáng nước mắt, còn không to bằng ngón tay út của tôi, lại đỏ như máu.
Mặc Hàn lập tức nhíu mày lại.
Quả nhiên Hàn Uyên có đồ vật khác!
Quỷ khí Mặc Hàn muốn xâm nhập vào trong giọt nước mắt màu đỏ này, lại đều bị văng ra. Mặc Hàn lại muốn thử dùng quỷ khí hóa tan đồ vật kia.
Nước mắt đỏ đông cứng hòa tan ở trên tay hắn, nhiễm tay hắn đầy, thậm chí lòng bàn tay hắn đều bỏng rát.
Mặc Hàn nhanh chóng hất hết những vết máu đó từ trên tay mình, máu đỏ tươi vẩy một đường ngẫu nhiên ở không trung, một khuôn mặt người chợt lóe ở trong đó.
Tôi ngạc nhiên.
Đó chính là mặt của tôi ……
Mặc Hàn hiển nhiên cũng thấy gương mặt kia, cũng kinh ngạc một chút.
Giọt máu li ti lại ngưng tụ thành nước mắt lần nữa ở không trung, tự động bay trở về tới lòng bàn tay Mặc Hàn, lần này, lại không làm tay hắn bỏng rát.
Quanh người của tôi truyền đến cảm giác lạnh lẽo rất thoải mái, như được Mặc Hàn ôm vậy.
Mặc Hàn khó hiểu nhìn chăm chú nước mắt đỏ trong tay, cũng không có động tác tiếp theo.
Hiện tại tôi là lấy góc nhìn của người thứ ba quan sát tất cả ở đây, nhưng trong đầu lại dần truyền đến một hình ảnh khác.
Nơi đó, mặt Mặc Hàn đối diện tôi, hắn đang nhìn xuống tôi.
Nếu chồng hai hình ảnh này vào nhau mà nói, tôi hẳn là chính là nước mắt máu trong tay Mặc Hàn kia.
Nói như vậy, nước mắt đỏ kia, chính là máu tim của Hoàng Ngạo Tình, chính là tôi?
Tôi khiếp sợ rối tinh rối mù.
Đang muốn tiếp tục xem, ý thức lại bị người đột nhiên lôi kéo, tôi lại về tới bên trong Hàn Uyên.
Mặc Hàn đã ngồi dậy, một tay hắn ôm lấy tôi, một tay khác vẫn còn duy trì tư thế xua tan gì đó.
Nhìn thấy vừa rồi là có thứ gì đó muốn đánh lén tôi, cũng may Mặc Hàn kịp thời tỉnh lại.
“Đây là thê tử của ta!” Hắn lạnh lùng nói, không biết là tuyên bố với ai.
Nghe được giọng nói của hắn, cả người tôi lại nhẹ nhàng thở ra, vội hỏi: “Mặc Hàn, anh khỏe chưa?”
“Ừ.” Hắn gật đầu, đau lòng xoa mặt tôi: “Mấy ngày này, vất vả cho nàng rồi.”
Tôi hạnh phúc lắc đầu: “Không vất vả, anh tỉnh lại thì tốt rồi! Thương thế đều tốt chưa? Không được lại giấu em!”
“Đều tốt.” Hắn ôm tôi, vẫn duy trì tư thế nửa quỳ ôm tôi ngồi xuống đùi hắn: “Không dối gạt nàng, thương thế không chỉ có tốt, cũng đột phá bình cảnh tu vi.”
“Vậy thật tốt quá!” Tôi cực kỳ cao hứng, lập tức cho Mặc Hàn một cái ôm lớn: “Anh khôi phục thì tốt rồi! Lo lắng chết em!”
“Mấy ngày này, một mình ở chỗ này sợ hãi chứ?” Mặc Hàn đau lòng bóp vai cho tôi, đồng thời dặn dò nói: “Không được lại làm bất kì chuyện đốt hồn lực gì của nàng.”
Tuy uy lực thiêu đốt hồn lực lớn, nhưng là loại thủ đoạn rất cực đoan, không đến vạn bất đắc dĩ tuyệt đối sẽ không có người dùng.
Mà Mặc Hàn tuyệt đối sẽ không để tôi dùng loại phương thức tự mình hại mình này làm bất kì chuyện gì.
Tôi đều là trộm làm, làm sao mà hắn biết được?
Nhìn thấu tâm tư của tôi, Mặc Hàn nói: “Nàng đã quên ta đốt hồn đèn cho nàng sao? Hồn phách của nàng mạnh khỏe hay không, ta rõ ràng nhất, lúc ấy nàng ở bên trong thức hải vì cứu bảo bảo đã thiêu đốt một phần, lúc sau sao còn dám đốt!”
Hắn nói nghiêm mặt: “Làm việc bất kể hậu quả như vậy, tộc linh Bàn Phượng cũng không bảo vệ được nàng.”
Tôi chột dạ thè lưỡi, bỗng nhiên nhớ tới không phải lúc ấy Mặc Hàn hôn mê sao, sao còn biết chuyện này.
“Lúc ấy anh hôn mê, sao đột nhiên tỉnh lại?” Tôi hỏi.
“Hồn phách của nàng lập tức đều sẽ bị đốt sạch, chờ ta không tỉnh lại sao?” Hắn bất đắc dĩ dùng mũi mình cọ tôi: “May mà ta nhanh chóng đốt hồn đèn cho nàng, có thể biết được tình huống của nàng, bằng không, nàng làm sao bây giờ? Sao bất kể hậu quả như vậy?”
Tôi càng thêm chột dạ, cố già mồm nói: “Anh còn không phải vậy! Dời vết thương của em cho chính anh… Còn mạnh mẽ triệu hồi ra Hàn Uyên… Sao anh có thể bất kể hậu quả như vậy!”
Tôi trả đũa, Mặc Hàn bất đắc dĩ, chỉ có thể theo tâm ý của tôi dỗ tôi: “Vi phu sai rồi.”
“Em cũng sai rồi…” Tôi thấp giọng nói, nhớ tới bộ dáng khi Mặc Hàn trọng thương, đã nhịn không được khổ sở: “Mặc Hàn, em lại liên lụy đến anh…”
“Đồ ngốc, chúng ta là phu thê, nào có cái gì mà liên lụy với không liên lụy, nếu không thể bảo vệ được nàng, ta còn xem như là phu quân của nàng như thế nào?”
“Mặc Hàn, dạy em tu luyện đi, được không? Nghiêm túc tu luyện! Không thể giống như trước đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày như vậy!” Tôi nghiêm túc nói.
Mặc Hàn tự nhiên là đáp ứng, cũng nhìn ra được tôi đây là bị lần chiến đấu này kích thích, trấn an nói: “Đối thủ lần này là Thiên Đạo Hồng Hoang, nàng không cần tự trách, chúng ta đều bình yên vô sự đã là thắng lợi không tồi rồi.”
Tôi và Mặc Hàn không có việc gì, cũng không biết những người khác thế nào, đặc biệt là Đại Bàng, thương thế của hắn nặng nhất.
Còn có Lam Thiên Hữu…
Nhớ tới hắn, tôi cũng khổ sở một trận: “Mặc Hàn… Có chuyện… Em muốn nói cho anh…”
“Chuyện gì?”
“Lam tổng đã chết… Vì cứu em…”
Mặc Hàn ôm chặt tôi, sờ đầu tôi: “Ta biết, lúc ta hôn mê, tất cả lời nàng nói ta đều nghe được, sau khi chúng ta rời khỏi Hàn Uyên, sẽ trở về nhìn xem có thể tìm được tàn hồn của hắn hay không.”
“Anh nguyện ý cứu hắn?”
“Không muốn.” Mặc Hàn nói, tôi đang muốn thất vọng, Mặc Hàn lại nói: “Hắn đoạt nàng với ta, ta đặc biệt không thích người sống này. Nhưng nếu hắn cứu nàng, không thích thì là việc của không thích, luôn phân rõ đúng sai là được.”
Quả nhiên là phong cách làm việc của Mặc Hàn.
“Cũng không biết bảo bảo và Quân Chi thế nào…” Nhớ tới Quân Chi, tôi lại có chút phiền muộn.
“Bảo bảo hấp thu quỷ khí u minh, không cần quá lo lắng, Mặc Uyên sẽ chăm sóc nó. Về phần Quân Chi, còn không rõ hắn chỉ đơn thuần là bị khống chế, hay là Thiên Đạo hóa hình. Cho dù là loại này, với Hồng Hoang Thiên Đạo mà nói, Quân Chi còn có giá trị lợi dụng, nàng cũng không cần quá lo lắng.”
Tôi không biết nên cười hay là nên khóc.
Mặc Hàn khẽ hôn lên mặt tôi, lại hôn lên môi tôi: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, hiện tại nàng nên lo lắng nhất, là chính nàng.”
“Em khá tốt.”
Mới nói xong, đã nhìn thấy chân mày của Mặc Hàn nhíu lại: “Hồn phách của nàng mỏng manh, linh lực hao hết, sau khi thừa nhận tộc linh Bàn Phượng, kinh mạch toàn thân đều ở tình huống tùy thời sẽ đứt gãy, đây còn coi là tốt sao?”
Nghiêm trọng như vậy!
Tôi thoáng kiểm tra cơ thể của mình, phát hiện thật đúng là theo như lời Mặc Hàn nói.
Chỉ là, sao lúc này hắn mới nhắc cái này với tôi? Không phải từ trước đến nay hắn đều không thể để tôi chịu một chút tổn thương sao?
Tôi đang kỳ quái, đã nghe Mặc Hàn có chút bất đắc dĩ nói: “Hiện tại kinh mạch của ta quá yếu ớt, ngay cả thuật chữa trị ta đều không thừa nhận được, chỉ có thể dựa vào chính nàng khôi phục.”
Thì ra là như thế này.
“Nhưng, còn có biện pháp khác.” Mặc Hàn lại nói.
“Biện pháp gì?” Tôi vội hỏi, ta phải bắt đầu khôi phục tu luyện, sớm một ngày bắt đầu tu luyện thì sớm một ngày bắt đầu biến cường.
Mặc Hàn thò qua, ở bên tai tôi nhẹ giọng nỉ non ra hai chữ: “Song tu.”
Mặt tôi đỏ lên, Mặc Hàn đã ôm tôi hôn lại.
Tôi bị hắn hôn đến thất điên bát đảo, đang muốn luân hãm, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một ý thức, vội vàng cản hành động muốn cởi quần áo tôi của Mặc Hàn lại.
“Mặc Hàn chờ một chút! Nơi này có người!”
Mặc Hàn khó hiểu: “Chỉ có chúng ta, còn có ai?”
“Em không biết nàng là ai, nhưng có người! Em biết! Lúc anh hôn mê, nàng dùng giọng của em dụ hoặc em, muốn làm em từ bỏ anh! Đúng rồi, còn có thật nhiều thật nhiều quỷ tới công kích em, những con quỷ đó đâu?”
Nếu Mặc Hàn nói khi hắn hôn mê lời nói của tôi hắn đều nghe thấy được, vậy vài thứ kia hắn cũng đều có thể cảm nhận được.
Nghe được tôi nói, hắn không đề phòng như trong tưởng tượng của tôi, mà vuốt phẳng mày nhíu của tôi: “Mộ Nhi, kia không quan trọng.”
“Nhưng thật nhiều quỷ…”
“Nơi này chỉ có một con quỷ là ta, nàng nhìn thấy những thứ đó, đều chỉ là quỷ khí nơi này ngưng tụ mà thành, quỷ khí là không có ý thức.”
“Vậy âm thanh kia thì sao? Sau quỷ khí lại công kích em có phải nàng làm ra hay không?” Tôi lo lắng nói.
Mặc Hàn gật đầu, vẻ mặt lại rất bình tĩnh: “Dụ hoặc nàng rời đi, Là Hàn Uyên, công kích nàng, cũng là Hàn Uyên.”
Tôi không hiểu: “Không phải toàn bộ Hàn Uyên này tên là Hàn Uyên sao?” Tuy tình huống hiện tại của tôi ở đáy vực không thấy rõ mặt, nhưng tôi ở trong trí nhớ Mặc Uyên, xem qua toàn cảnh Hàn Uyên.
Mặc Hàn tiến thêm một bước giải thích nói: “Nơi này tương đương với là toàn bộ trái tim Minh giới, trừ ta và Mặc Uyên ra, không có bất kì kẻ nào có thể ra vào. Tuy nàng có được tinh nguyên của ta có thể tiến vào, nhưng Hàn Uyên vẫn sẽ tính bài ngoại.”
Hình như tôi bị mẹ chồng mình ghét bỏ…
“Hàn Uyên hóa hình đó là ta và Mặc Uyên, chúng ta đều không ở đây, Hàn Uyên chỉ có thể dùng giọng của mình nói chuyện với nàng.”
“Vậy vì sao muốn đuổi em đi…” Con dâu xấu gặp mẹ chồng chưa vào cửa đã bị đuổi đi…
Mặc Hàn cúi đầu hôn miệng nhỏ chu lên của tôi: “Hàn uyên là vì bảo vệ ta trọng thương, mới muốn đuổi nàng đi. Giống như tiên lễ hậu binh của người sống, dụ hoặc nàng không thành, vậy chỉ có thể mạnh bạo.”
Cho nên lúc tôi từ trong trí nhớ trở lại hiện thực, Mặc Hàn là đang nói chuyện với Hàn Uyên sao?
“Nàng không thích em như vậy sao…” Tôi vẫn là muốn làm một con dâu mẹ chồng thích.
“Ta chính là Hàn Uyên, ta thích nàng, sao Hàn Uyên lại không thích Mộ Nhi của ta chứ?” Mặc Hàn khẽ lay động thân thể của tôi an ủi tôi.
“Nhưng mẹ chồng đều không thích con dâu…” Tôi không tự tin nói.
Mặc Hàn khẽ cười một tiếng: “Mộ Nhi của ta, ta thích là được rồi, ngoan, nơi này sẽ không lại đuổi nàng đi nữa.”
Hình như cũng là đúng.
Từ sau khi Mặc Hàn tỉnh lại, làn gió lạnh thấm người nơi này vẫn luôn vây xung quanh tôi kia như thật sự biến mất.
Tay Mặc Hàn lại không an phận lần nữa, tôi có chút xấu hổ: “Sẽ không bị mẹ chồng thấy chứ…”
Hắn thật là bất đắc dĩ: “Quỷ khí nơi này đều không có ý thức, lúc trước muốn đuổi nàng đi, cũng chỉ là một loại bản năng bảo vệ ta mà thôi. Mộ Nhi ngoan, những quỷ khí đó là ta, ta chính là những quỷ khí đó. Không có mẹ chồng không thích nàng, cũng sẽ không bị người thấy.”
Lúc này tôi mới dần yên lòng.
Trong quỷ khí cuồn cuộn, tôi cũng mênh mông với Mặc Hàn.
Sau khi lần lượt trào dâng, tôi rốt cuộc vô lực ngã xuống bên người hắn nhắm mắt lại, có hắn ở đây, tôi ngủ rất an tường.
Tỉnh lại, lại là một phen lăn lộn.
Qua một đoạn thời gian thật dài, Mặc Hàn xác định kết quả kinh mạch của tôi củng cố, mới thật cẩn thận liệu thương cho tôi.
Đương nhiên, là thu báo đáp của ai đó…
Chồng sắc quỷ!
Tôi lười biếng nằm ở trong lòng Mặc Hàn, nửa mộng nửa tỉnh, đột nhiên, tầm mắt lại về tới bản đổ phía trên bức tường Hàn Uyên.
“Ca, đây là thế giới phía trên Hàn Uyên sao?” Một giọng nói rất non nớt vang lên ở tai tôi.
Tôi theo giọng nói nhìn lại, thấy một đứa bé ba tuổi, mặc bộ cổ trang mini màu đen, vẻ mặt tò mò nhìn một đứa bé ba tuổi khác.
Đứa bé vừa mới hỏi chuyện kia có chút mũm mĩm, thoạt nhìn muốn nghịch ngợm một ít. Mà một đứa bé khác bị hắn kêu ca, tuy khuôn mặt non nớt lại xụ mặt, vẻ mặt lạnh nhạt.
Hắn đánh giá quá tình huống nơi này, trả lời: “Ừ.”
“Chúng ta muốn tự mình đi Minh Cung sao?” Đứa bé phía trước lại hỏi, có chút buồn rầu: “Hình như rất xa, ta muốn trở lại Hàn Uyên đi ngủ.”
“Ngươi không phải muốn nhìn thế giới bên ngoài sao?” Ca hắn nhắc nhở nói.
Viên mặt đứa bé suy nghĩ, như là làm một quyết định rất lớn, hắn nhảy xuống từ trên một cục đá lớn, dừng ở bên người ca ca hắn: “Vậy ta xem xong thế giới bên ngoài lại trở về đi ngủ!”
Ca ca hắn đi đến phía trước, thân thể nhỏ bé đi đường sóng yên biển lặng.
Một chút cũng không giống bảo bảo của nhà chúng tôi, đi tới thì thích chạy, chạy còn bảy rẽ tám ngã, mỗi lần nhìn tôi sợ hắn sẽ ngã.
Ngược lại đứa bé mặt tròn khác, nghịch ngợm giống con khỉ, đường bằng phẳng không đi, một hai phải chọn những cục đá nhô lên đó, nhảy ở trên từng tảng.
Hàn uyên ở giữa nhất U Minh Cảnh, lão quỷ tu vi cao thâm có thể tiến vào U Minh Cảnh, lại cũng không vào được bao lâu.
Tầm mắt tôi đi theo bọn họ đi đến phía trước, dần rời khỏi Hàn Uyên, tiến ra bên ngoài U Minh Cảnh.
Hầu hài tử chọn cục đá đi, đương nhiên là tới trước một bước.
Bên ngoài chờ không ít lão quỷ, đứa bé kia đến vừa thấy, đã ngừng ở trên một cục đá, tò mò nhìn bọn họ.
Các lão quỷ đối diện rối rít nghị luận: “Sao lại là một tiểu hài tử?”
“Hài tử nhà ai đến đây?”
“Quả thật hồ nháo! Cũng không nhìn xem đây là trường hợp gì! Vạn nhất vị kia giận làm sao bây giờ!”
……
Mồm năm miệng mười, nghe được tôi cũng cảm thấy lỗ tai ong ong, nhanh chóng khó chịu.
Hầu hài tử kia cũng vậy, tức giận nói: “Các ngươi thật ầm ĩ! Câm miệng!”
Tuy giọng nói của hắn non nớt, nhưng trong lời nói đã mang lên vài phần uy áp, những lão quỷ đó lập tức an tĩnh lại.
“Các ngươi là ai?” Hùng hài tử hỏi.
Một con lão quỷ cầm đầu không biết có phải phát hiện cái gì hay không, kính cẩn báo ra tên của mình: “Lão phu gia chủ Lăng gia, Lăng Trọng, không biết vị tiểu hữu này, tên họ là gì?”
Hùng hài tử nhìn ông ta, nói: “Bổn tọa, Lãnh Mặc Uyên.”
Vậy một hài tử vừa rồi khác chính là Mặc Hàn?
Tôi lại thấy được hình ảnh bọn họ mới từ Hàn Uyên hóa hình ra!
Danh sách chương