Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Lăng Trọng cầm đầu nghe vậy chợt chấn động.

Ông ta nhìn Mặc Uyên, dù thế nào cũng không thể tưởng được trong miệng một tiểu hài tử có thể nói ra lời như vậy.

Đương nhiên, càng nhiều lại là ông ta khiếp sợ uy áp Mặc Uyên phát ra hơn.

Ông ta đã ở gần U Minh Cảnh đợi vài ngày, uy áp như vậy mà nói như có như không từ bên trong phát ra, làm ông ta quen thuộc không thể quen thuộc hơn.

Nhìn hài tử trước mắt chỉ mới đến đầu gối mình, dù Lăng Trọng không muốn tin tưởng, cũng không thể không hỏi thêm một câu: “Xin hỏi chính là Minh Vương đại nhân?”

Mặc Uyên gật đầu: “Là bổn tọa, chuyện gì?” Hắn không chút để ý hỏi.

Lăng Trọng và tâm phúc bên người nhìn nhau vài lần, hơi hành lễ với Mặc Uyên, có lệ một chút.

”Thuộc hạ Lăng Trọng và chúng bộ Lăng gia, cung nghênh Minh Vương!

Mặc Uyên liếc ông ta một cái không nói gì, Lăng Trọng ngẩng đầu lên, trùng hợp Mặc Hàn cũng xuất hiện ở trong tầm mắt ông ta.

Nhìn tiểu hài tử mặc trang phục giống Mặc Uyên này, khí thế lại sắc bén hơn đứa bé trước, Lăng Trọng lại chấn kinh lần nữa: “Đây…”

Ông ta còn chưa phản ứng lại, Mặc Uyên đã lên trước chào hỏi Mặc Hàn: “Ca, con quỷ này nói ông ta tới cung nghênh chúng ta.”

Mặc Hàn lạnh nhạt nhìn Lăng Trọng, chỉ là ánh mắt kia khiến cho Lăng Trọng không tự giác lui về phía sau một bước.

“Minh…… Minh Vương đại nhân?” Ông ta kinh ngạc nhìn Mặc Hàn.

Mặc Hàn hơi gật đầu: “Là bổn tọa.” Hai huynh đệ nói ra lời đều giống nhau như đúc.

Lăng Trọng không tin tưởng lại nhìn về phía Mặc Uyên lần nữa, ông ta vốn cho rằng Minh Vương mới xuất thế sẽ khó giải quyết tương đối lớn, nhưng dù thế nào cũng không nghĩ tới, Minh Vương còn ở vào thời còn nhỏ, một lần còn ra tới hai người.

Mặc Hàn đứng ở trước mặt rất nhiều lão quỷ, tuy bởi vì vấn đề thân cao không thể không ngước nhìn bọn họ, nhưng ai cũng không dám nhìn thẳng hắn.

Mặc Uyên đối lập với an tĩnh rõ ràng hắn hình thành.

Hắn tò mò đi ở giữa nhóm lão quỷ này, trong chốc lát sờ cốt mã người kéo xe kia, trong chốc lát giật nhẹ váy nữ quỷ xếp hàng bên trong, cái gì  cũng đều là vẻ mặt tò mò.

Lăng Trọng nhìn một màn này, khóe miệng không tự giác cong lên một nụ cười, trịnh trọng nói với Mặc Hàn: “Thuộc hạ biết được Minh Vương xuất thế, đặc biệt tới đón tiếp hai vị đại nhân!”

Mặc Hàn nhìn ông ta nhìn như cung kính cúi đầu, luôn có chút không thoải mái.

Mặc Uyên lại không dè dặt ông ta, nghe vậy, lại điệp ảnh tới bên cạnh Lăng Trọng: “Ngươi tới đón chúng ta đi Minh Cung sao?”

Nếu không sao tôi nói người này là em trai ngốc chứ!

Sở dĩ hắn và Mặc Hàn sinh ra, chính là vì suy yếu thực lực của những lão quỷ thế gia Lăng Trọng này. Thế gia diệt bọn họ còn không kịp, sao còn sẽ êm đẹp bày ra đại trận tới đón tiếp bọn họ!

Thấy Mặc Uyên như vậy, ý cười đáy mắt càng sâu.

Biểu hiện ông ta bày ra một vẻ mặt cung khiêm, chắp tay nói với Mặc Uyên: “Đúng vậy, thuộc hạ tới đón tiếp hai vị đại nhân, chỉ là, Minh Cung mới dâng lên từ bên trong Minh Hà, hai vị đại nhân không bằng trước di giá đến Lăng gia ta, cũng để cho lão thần khoản đãi hai vị đại nhân thật tốt.

Vẻ mặt Mặc Uyên không sao cả, nhìn về phía Mặc Hàn: “Ca, ngươi cảm thấy sao?”

Mặc Hàn theo thứ tự nhìn các lão quỷ nơi này, mỗi một người tâm tư đều không đơn thuần. Hắn và Mặc Uyên mới xuất thế, trực tiếp vào ở Minh Cung ngăn cách với thế nhân, chi bằng thừa dịp cơ hội này hiểu biết Minh giới nhiều hơn thì tốt hơn.

Mặc Hàn gật đầu đồng ý.

Mặc Uyên hùng dũng oai vệ ra lệnh với Lăng Trọng: “Dẫn đường!”

Lăng Trọng tâm lại không tình nguyện, cũng cười tủm tỉm đồng ý.

Ông ta dẫn Mặc Hàn và Mặc Uyên đi đến nhuyễn kiệu đã sớm chuẩn bị tốt, các lão quỷ đến với ông ta đều rối rít bị uy áp minh vương của Mặc Hàn và Mặc Uyên làm kinh sợ, khiếp đảm lui sang một bên.

Nhưng mà, lại chỉ có nhuyễn kiệu trên đỉnh đầu.

Lăng Trọng vạn phần khó xử cáo tội với hai Minh Vương chưa lớn: “Xin Minh Vương đại nhân thứ tội! Lão thần không nghĩ tới u minh nhân từ, lại một lần ban cho chúng ta hai vị Minh Vương đại nhân! Cho nên chỉ chuẩn bị một nhuyễn kiệu… Thật là… Thật là đáng chết!”

Ông ta nói xong nhìn về phía Mặc Uyên, hiển nhiên, lão quỷ chỉ công với tâm kế này, đã nhìn ra Mặc Uyên dễ khống chế hơn Mặc Hàn nhiều.

Cũng nhìn ra manh mối, Mặc Uyên vì Mặc Hàn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

Mặc Uyên ngây ngốc không hiểu ý tứ Lăng Trọng hy vọng hắn và Mặc Hàn tranh quyền. Chỉ là dựa theo tò mò của mình vào nhuyễn kiệu trước Mặc Hàn một bước.

Nhuyễn kiệu này là chuẩn bị cho người lớn, cơ thể nho nhỏ của hắn đi vào ngồi xuống, còn để lại một không gian thật lớn.

“Ca, rất thoải mái!” Mặc Uyên cười nói: “Ngươi cũng mau vào đi!”

Lăng Trọng vẫn luôn quan sát vẻ mặt của Mặc Hàn, thấy vẻ mặt của hắn vẫn như thường, không khỏi càng thêm kiêng kị.

Thấy Mặc Hàn thật lâu không đi vào, Mặc Uyên ngồi ở bên trong bảy rẽ tám ngã nhàm chán nhô đầu ra, kéo Mặc Hàn vào.

“Ca, những con quỷ đó còn rất có tâm sao!” Hắn cảm khái nói như ông cụ non.

Mặc Hàn nhàn nhạt nhìn hắn một cái, không nói gì.

Đang muốn khởi kiệu, bỗng nhiên lại có thêm thật nhiều lão quỷ tu vi cao thâm xuất hiện.

Bọn họ vây quanh Lăng Trọng cực kỳ quen thuộc thành vòng tròn, ngăn cản đường đi của Lăng Trọng.

“Lăng gia chủ, muốn đi?” Quỷ cầm đầu đối phương châm chọc cười hỏi.

Ánh mắt Lăng Trọng không tự giác nhìn nhuyễn kiệu, xuyên qua khe hở vải mỏng, ông ta nhìn thấy hai vị tiểu Minh Vương ngồi ở bên trong.

Vẻ mặt của Mặc Hàn lạnh nhạt nhìn phía trước, như sẽ không xúc động vì bất kì chuyện gì. Mà Mặc Uyên, lại đang dựa vào bên cửa sổ, đánh giá thế giới bên ngoài.

Ông ta âm thầm cười, khó xử chắp tay nói với tiểu quỷ trong nhuyễn kiệu: “Minh Vương đại nhân, quỷ Ngu gia tới.”

“Ngu gia là ai?” Mặc Uyên tò mò hỏi.

“Ngu gia cũng là một đại thế gia Minh giới, thực lực của bọn họ ngang ngược, ở Minh giới muốn làm gì thì làm, thậm chí còn phát ngôn bừa bãi…” Ông ta nói, giọng nói sợ hãi cúi xuống.

Dẫn tới Mặc Uyên càng thêm tò mò: “Còn phát ngôn bừa bãi cái gì?”

“Lão thần không dám nói.” Lăng Trọng này hiển nhiên là làm kỹ nữ tạp còn muốn lập đền thờ.

Mặc Uyên thúc giục nói: “Mau nói!”

Lúc này tính tình của hắn còn có chút suốt ruột, còn mang theo một tia tùy hứng của tiểu hài tử. Một tia không vui, khi nói chuyện đã mang theo vài phần uy áp Minh Vương, khiến Lăng Trọng và chư quỷ ở đây đều khiếp sợ.

“Đại nhân tha mạng… Tha mạng! Đều là Ngu An Hoa nói!”

“Ông ta nói cái gì?” Rốt cuộc Mặc Hàn cũng mở miệng.

Lăng Trọng biết cừu hận kéo đến không sai biệt lắm, đúng sự thật nói: “Nghe nói Minh Vương giáng thế, chúng ta miễn bàn cao hứng cỡ nào! Cuối cùng là có quỷ làm chủ cho chúng ta! Nhưng… Nhưng, ai biết Ngu An Hoa ông ta lại nói, Minh Vương muốn dựa vào thực lực! Mà ông ta là người mạnh nhất Minh giới, ông ta mới hẳn là Minh Vương…”

Hắn học ra dáng ra hình, cuối cùng như là bởi vì sợ hãi mà hạ thấp giọng.

Mặc Hàn giương mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, cảm xúc không có gì dao động.

Mặc Uyên lại không nhịn được, lập tức nhảy lên trên đệm mềm ngồi dưới người, chất vấn nói với Lăng Trọng: “Ông ta nói ông ta mới là Minh Vương? Ngu An Hoa là con quỷ nào? Để hắn lăn lại đây!” Uy áp che trời lấp đất tỏa ra.

“Vâng!” Lăng Trọng vui mừng lên tiếng, phân phó tâm phúc bên người: “Đi Ngu gia kia truyền lời, Minh Vương tuyên Ngu An Hoa yết kiến!”

Tâm phúc lĩnh mệnh đi, không trong chốc lát, một quỷ trung niên hơn bốn mươi tuổi thoạt nhìn không khác Lăng Trọng lắm, mặc khôi giáp đi theo tới.

Hiển nhiên ông ta vừa mới lĩnh hội qua uy áp của Mặc Uyên, hiện tại sắc mặt không được tốt.

“Đại nhân, vị này chính là gia chủ Ngu gia.” Lăng Trọng giải thích với nhuyễn kiệu nói.

Mặc Uyên nhảy ra, Ngu An Hoa còn chưa gặp qua hắn, thấy là một tiểu hài tử, cảm thấy Minh Vương chân chính khẳng định còn ở bên trong nhuyễn kiệu, khinh miệt nhìn Mặc Uyên, không những không nói với hắn lời gì, còn đi đến gần Lăng Trọng.

“Lão Lăng, thật không phúc hậu, một con quỷ lén lút gạt mọi người chúng ta tới nghênh đón Minh Vương đại nhân! Hiện tại còn không mau dẫn ta gặp Minh Vương đại nhân!”

Lăng Trọng chơi xấu, không nói với ông ta thân phận của Mặc Uyên, quỷ quyệt cười.

Mặc Uyên bị làm lơ rất tức giận, uy áp lập tức càng nặng: “Lão quỷ, ngươi mù sao! Bổn tọa ở trước mặt ngươi nhìn không thấy sao!”

Lúc này Ngu An Hoa mới nhận ra, uy áp khiến ông ta sợ hãi kia, không phải phát ra từ bên trong nhuyễn kiệu, mà là uy áp của tiểu quỷ trước mắt này.

“Ngươi… Ngươi…”

“Ngu An Hoa to gan, lại dám gọi thẳng chữ ‘ ngươi ’ với Minh Vương đại nhân! Nhìn thấy Minh Vương đại nhân, còn không hành lễ!” Lăng Trọng cáo mượn oai hùm.

Lúc này Ngu An Hoa mới hiểu được, lời nói vừa rồi của lão kia hiển nhiên là vì ở trước mặt Minh Vương đánh Lăng Trọng vào hàng ngũ tiểu nhân, lại không nghĩ rằng bị Lăng Trọng tương kế tựu kế tính kế.

Cắn một ngụm, kêu hận với Lăng Trọng, Ngu An Hoa hành lễ với Mặc Uyên: “Lão thần Ngu An Hoa, gặp qua Minh Vương đại nhân!”

“Hừ!” Mặc Uyên hừ lạnh một tiếng, không có tâm cơ gì trực tiếp hỏi: “Nghe nói ngươi muốn làm Minh Vương?”

Cho dù trong lòng thật sự là nghĩ như vậy, lúc này Ngu An Hoa làm sao dám nói ra, thân ở trong U Minh Cảnh, phía sau chính là Hàn Uyên, hơi vô ý chính là tan thành mây khói.

“Lão thần không dám!” Ông ta sợ hãi nói.

Lúc này Mặc Hàn cũng từ nhuyễn kiệu đi ra, Ngu An Hoa càng thêm sợ hãi, thực lực của Mặc Uyên khiến cho ông ta cảm thấy hoảng hốt, hiện tại lại có thêm một người nữa.

“Lăng Trọng nói, ngươi muốn làm Minh Vương.” Mặc Hàn khẽ nói một câu, ném nồi từ trên lưng Mặc Uyên lên trên người Lăng Trọng.

Trong lúc nhất thời, tôi nhìn thấy Ngu An Hoa hận Lăng Trọng càng sâu.

Ông ta vội vàng giải thích tẩy trắng cho chính mình, còn thuận tay vu hãm Lăng Trọng một phen, cuối cùng nói với Mặc Hàn và Mặc Uyên: “Lão thần nghe nói Minh Vương xuất thế, chuẩn bị hương nến tế phẩm tốt nhất ở dinh thự riêng, vẫn xin hai vị Minh Vương đại nhân nể mặt…”

“Không cần!” Mặc Uyên tức giận nói, hiển nhiên hắn đã rất không thích Ngu gia: “Chúng ta không ăn nhang đèn tế phẩm!”

“Vậy không biết đại nhân thích cái gì?” Ngu An Hoa lấy lòng hỏi.

Mặc Uyên nghĩ chút, ngáp một cái, lẩm bẩm: “Buồn ngủ quá…” Hắn xoa đôi mắt: “Có phải ngươi tên là Lăng Trọng hay không? Ngươi không phải nói đi nhà ngươi sao? Sao còn không đi!”

Hắn xoay người bò lên trên đệm mềm nhuyễn kiệu, nằm sấp xuống đi ngủ.

Mặc Hàn nhìn đỉnh núi cách đó không xa, liên miên không dứt đội quân thế gia mới xuất hiện, đều nhìn hết một cái, xoay người đi vào nhuyễn kiệu, ngồi xuống bên người Mặc Uyên.

Uy áp nhàn nhạt của hai tiểu quỷ như có như không quanh quẩn ở trên người mỗi một con quỷ khi đi ngang qua, nơi đi qua, thần hồn nát thần tính.

Quỷ bình thường là không cần giấc ngủ, Mặc Uyên thích ngủ lại hiếm thấy.

Phủ đệ Lăng gia đông đảo, Lăng Trọng vốn định tách nơi an bài Mặc Hàn và Mặc Uyên ra, tiện ly gián bọn họ, lại không ngờ Mặc Uyên ôm gối đầu trực tiếp ngủ tới trên giường ca hắn.

Mặc Hàn cũng không cần ngủ, chẳng qua thường xuyên đả tọa muốn tu luyện.

Thông thường lúc Mặc Uyên ôm gối đầu ngủ, hắn sẽ ngồi ở bên cạnh điều tức.

Cũng không biết là sau khi vào ở Lăng gia bao nhiêu ngày, một ngày buổi tối, Mặc Uyên mới vừa rời giường, đã nhìn thấy một tiểu quỷ khác lén lút trốn tránh ở cửa sân của bọn họ.

Mấy ngày này, bọn họ đã gặp qua không ít đầu lĩnh thế gia Minh giới.

Những gia chủ đó, thấy Minh Vương xuất thế chỉ là hai hài tử, một đứa trầm tư ít lời, một đứa ngốc đầu ngốc não, đều nổi lên lòng khinh miệt.

Đặc biệt là Lăng Trọng, cảm thấy hai hài tử không có tâm cơ gì, ngay cả đạo lý đối nhân xử thế cơ bản là  gì cũng đều không hiểu, cũng chỉ là pháp lực hơi mạnh một chút mà thôi.

Ngay cả pháp lực cường đại này, ông ta cũng nổi lên lòng mơ ước.

Quỷ khác với cũng tò mò Minh Vương, lại không một ai dám trắng trợn táo bạo tới tiểu viện Minh Vương rình coi như vậy.

Mặc Uyên tò mò đi qua, đã nhìn thấy một tiểu nữ hài cao hơn hắn một chút trốn ở một bên dò đầu vào bên trong.

Mặc Uyên chợt xấu xa, dùng một đạo quỷ khí cuốn \ tiểu nữ hài ra, làm nàng như chó gặm bùn.

“Ngươi thật to gan.” Tiểu nữ hài lập tức từ trên mặt đất nhảy dựng lên, chỉ vào Mặc Uyên muốn mắng, lại bởi vì nhận ra thân phận của Mặc Uyên, lại ép nuốt toàn bộ lời trong miệng xuống.

“Minh Vương đại nhân…”

Mặc Uyên rất vừa lòng với tính tình biết sai có thể sửa này của nàng, không phát tác tiểu tính tình của mình, hỏi: “Ngươi là ai?”

“Ta tên là Lăng Tuyền Ki.” Lăng Tuyền Ki tuổi nhỏ lớn lên cũng rất đáng yêu, nàng vừa nói, còn vừa thăm dò vào bên trong.

Hiển nhiên, mục đích của nàng là Mặc Hàn, không phải Mặc Uyên.

“Ngươi tới làm gì?” Mặc Uyên lại hỏi.

“Phụ thân ta để cho ta tới.” Lăng Tuyền Ki đúng sự thật nói: “Ông nói để ta thân cận với hai vị Minh Vương, có thể chơi với nhau! Đúng rồi, ngươi và ta chơi chung được không?”

Cảm giác Lăng Trọng nhanh bị nữ nhi của ông ta bán…

Mặc Uyên ghét bỏ nhìn Lăng Tuyền Ki: “Không cần! Bổn tọa không chơi với tiểu hài tử!”

“Ngươi cũng là tiểu hài tử.” Lăng Tuyền Ki nói.

“Bổn tọa là Minh Vương!” Mặc Uyên cường thế tuyên bố.

“Minh Vương chính là tiểu hài tử!” Lăng Tuyền Ki thầm nói.

“Không phải!”

“Phải!”

……

Vì sao tôi phải xem hai tiểu hài tử cãi nhau? Đang phun tào, cửa phía sau Mặc Uyên bị mở ra, tôi nhìn thấy Mặc Hàn từ bên trong đi ra, đang muốn qua đi, ý thức lại bị cái gì đó từ nơi này kéo ra ngoài.

Một cái hoảng hốt, sau khi tôi đã chạy đến Mặc Hàn trưởng thành đang nhìn tôi.

“Mộ Nhi?” Hắn gọi tôi một tiếng, làm tôi ý thức được tôi đây là về tới bên trong hiện thực.

“Anh kéo em về sao?” Tôi vội hỏi, thấy Mặc Hàn gật đầu, bất mãn nói: “Anh kéo em trở về làm gì! Em đang xem chuyện xảy ra khi anh còn nhỏ mà!”

Mặc Hàn hơi kinh ngạc: “Nàng thấy được ký ức của ta?”

Hình ảnh tôi vừa mới nhìn thấy, đều là ở góc độ người thứ ba nhìn thấy, còn có thể ở bên trong chính mình điều tiết thị giác, hẳn là không phải ký ức của ai: “Em cũng không rõ ràng lắm…”

Tôi miêu tả hình ảnh mình nhìn thấy cho Mặc Hàn, hắn nghe xong, thật là bất đắc dĩ: “Là Hàn Uyên cho nàng xem ký ức.”

Mẹ chồng cho tôi nhìn chuyện khi còn nhỏ của chồng làm gì?

Tôi khó hiểu, Mặc Hàn cũng không rõ: “Ta thấy nàng vừa mới ngủ quá sâu, còn tưởng rằng là thương thế hồn phách quá nặng. Chỉ là, hồn phách của nàng còn chưa hoàn toàn khôi phục, vẫn là không thích hợp nhận ký ức xa xăm như vậy, nàng muốn biết cái gì, ta nói cho nàng.”

Tôi đều muốn biết toàn bộ chuyện khi còn nhỏ của Mặc Hàn!

Nhìn hắn, tôi nhớ tới bộ dáng ông cụ non xụ mặt khi hắn còn nhỏ, buồn cười, ôm lấy hắn: “Mặc Hàn, khi anh còn nhỏ thật sự thật đáng yêu! Đáng yêu giống bảo bảo vậy!”

“Mộ Nhi đáng yêu nhất.” Hắn ôm tôi, lại bắt đầu nói lời âu yếm tôi thích nghe.

“Chuyện khi còn nhỏ, anh đều còn nhớ rõ sao?” Tôi hỏi.

Mặc Hàn cẩn thận nhớ lại một chút, cẩn thận nói: “Phần lớn đều nhớ rõ, không có chuyện gì thú vị, nếu nàng muốn nghe, hôm nào ta nói cho nàng nghe.”

“Vâng!” Tôi gật đầu, không biết làm sao, nhớ tới đoạn ký ức đã mất kia của Mặc Hàn, có chút mất mát.

“Than thở cái gì?” Mặc Hàn quan tâm hỏi.

Tôi nghĩ chút, đúng sự thật hỏi: “Mặc Hàn… Ký ức châu sự, có biện pháp không?”

“Hiện tại tu vi  của ta có đột phá không nhỏ, có lẽ có thể thử lại.” Hắn nói.

Tôi lấy Ký Ức Châu từ mặc ngọc ra, nhìn mặc ngọc đã đầy vết nứt, càng thêm đau lòng.

Mặc Hàn hôn tôi một cái, trấn an nói: “Có thể sửa lại, sau khi trở lại Minh Cung, ta sẽ luyện chế mặc ngọc lại một lần nữa.”

“Ừ.” Tôi đưa Ký Ức Châu cho Mặc Hàn, hắn mới tiếp được, ánh sáng xanh chợt chiếu sáng Hàn Uyên, chói đến tôi không mở mắt ra được.

Mặc Hàn nhanh thay tôi che khuất mắt, tôi cảm nhận được một cổ pháp lực nổ mạnh ở trong Ký Ức Châu, sau đó xông mạnh tới Mặc Hàn.

Tôi lập tức muốn né tránh Mặc Hàn, hắn lại ôm chặt lấy thân thể của tôi không cho tôi động, tùy ý đạo pháp lực kia đánh trúng giữa mày hắn.

Ánh sáng xanh dần biến mất, Mặc Hàn ôm tôi lại trước sau không thả lỏng.

Tôi mở mắt ra, thấy hắn đang nhắm chặt mắt, giữa mày hắn lóe ánh sáng xanh, hiển nhiên là pháp lực dũng mãnh vừa truyền vào giữa mày hắn kia còn chưa bị hắn hấp thu hoàn toàn.

Tôi không dám lộn xộn, vẫn duy trì tư thế vừa rồi không nhúc nhích ôm Mặc Hàn, vẫn luôn chờ đến sau khi hắn hấp thu toàn bộ pháp lực màu lam giữa mày, thấy hắn mở mắt ra, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Mặc Hàn, không có việc gì chứ?” Tôi quan tâm nói.

“Không sao.” Bộ dáng tâm tình của hắn không tồi, vui mừng hôn tôi thật mạnh một cái, nói với tôi: “Mộ Nhi, trừ nàng ra, ta quả nhiên chưa bao giờ từng yêu nữ nhân kia!”

Tôi sửng sốt, không tự chủ được nhớ tới nữ nhân chán ghét nào đó: “Chuyện Cơ Tử Đồng… Anh…”

“Ta nhớ ra rồi.” Mặc Hàn cúi đầu khẽ chạm vào trán tôi một chút, khóe miệng mang theo cười lạnh: “Lúc này nữ nhân kia, tuyệt đối không để nàng ta cơ hội có xoay người!”

Tôi chưa từng thấy qua Mặc Hàn sẽ chán ghét một người như vậy, so với chán ghét Lam Thiên Hữu trước kia hắn còn chán ghét hơn…

“Anh nhớ ra cái tới?” Tôi hỏi.

“Nữ nhân kia lừa chúng ta.” Mặc Hàn lạnh lùng nói: “Một kẻ lừa đảo rõ đầu rõ đuôi!”

Hắn lại cúi đầu lần nữa, truyền ký ức hắn khôi phục cho tôi xem.

Vẫn là nhân gian, Cơ Tử Đồng cười khanh khách nói với Mặc Hàn: “Đó là thê tử chưa quá cửa của công tử?” Nàng chỉ hẳn là Lăng Tuyền Ki.

Mặc Hàn không trả lời, Cơ Tử Đồng tiếc hận nói: “Không nghĩ tới công tử thân phận tôn quý như thế, lại cũng sẽ bị nữ tử như vậy giữ chặt.”

Lúc này Mặc Hàn mới nhìn nàng ta một cái.

Cơ Tử Đồng làm vẻ hoảng loạn xin lỗi: “Xin lỗi. Là ta đường đột, xen vào việc tư của công tử, chỉ là…”

Nàng muốn nói lại thôi, thấy Mặc Hàn không tính chủ động mở miệng hỏi nàng, chỉ có thể tự mình tiếp tục nói: “Chỉ là, vẫn là tiếc hận vì công tử, nếu công tử là tự do, chỉ sợ…”

Lại muốn nói lần nữa lại thôi, hiển nhiên nàng không muốn ra chủ ý cho Mặc Hàn vô ích.

Mặc Hàn mở miệng, hỏi lại vấn đề Cơ Tử Đồng muốn hỏi hắn: “Ngươi biết thân phận của ta?” Mặc Hàn hỏi.

Cơ Tử Đồng kinh ngạc một chút, gật đầu: “Có vài phần suy đoán.”

“Nói xem.” Mặc Hàn tới nhân gian du lịch lâu như vậy, cho dù có mấy người sống tu vi cao một chút nhìn ra hắn là quỷ, nhưng cũng đều không muốn nói hắn là thân phận Minh Vương.

Cơ Tử Đồng nói, làm hắn có chút tò mò, dù sao trên người người sống này có một tia hơi thở làm hắn cảm thấy như đã từng quen biết.

Còn có gương mặt kia…

Mặt làm sao vậy?

Lúc ấy Mặc Hàn hẳn là còn chưa gặp qua tôi, sao sẽ để ý mặt của Cơ Tử Đồng?

Cơ Tử Đồng nhếch môi cười, nói: “Mạo muội suy đoán, nếu không chuẩn, cũng xin công tử không lấy làm phiền.”

Sau khi được Mặc Hàn cho phép, nàng tiếp tục nói: “Tuy công tử che giấu hơi thở rất tốt, nhưng vẫn có quỷ khí nhàn nhạt phát ra. Thấy công tử khí độ phi phàm, cả người quý khí, tuyệt đối không thể là âm linh bình thường có thể so, công tử… Là Quỷ Vương đi?”

Mặc Hàn kinh ngạc một chút, ngược lại không nghĩ tới Cơ Tử Đồng có thể phát hiện ra thân phận của mình.

Tôi lại đoán được nguyên nhân.

Tuy nơi này Cơ Tử Đồng cố gắng che dấu mình là nhìn ra từ trên người Mặc Hàn, nhưng làm nàng xác định thân phận của Mặc Hàn, chỉ sợ là có một năm mùa đông, hành động của Mặc Hàn ở trong miếu Quỷ Vương.

Phàm là âm linh, có ai mà không e ngại Quỷ Vương? Miếu Quỷ Vương mỗi một tôn điêu khắc đều là một phân thân Quỷ Vương, có âm linh nào dám làm càn ở miếu Quỷ Vương?

Mặc Hàn ở miếu Quỷ Vương tránh tuyết, uống rượu, ngắm trăng, làm ra đủ loại hành động, đều làm lơ Quỷ Vương phía trên đại điện.

Có thể làm ra hành động như vậy, đương nhiên chỉ có chính Quỷ Vương!

Thấy Mặc Hàn không phản bác, Cơ Tử Đồng biết mình đoán đúng rồi, cười càng thêm rực rỡ: “Không nghĩ tới Quỷ Vương như sấm bên tai, sẽ là công tử phong độ nhẹ nhàng như vậy.”

Mặc Hàn của nhà chúng tôi cô không được khen!

Quỷ Minh giới khen hắn nhiều rồi, hai câu này của Cơ Tử Đồng, Mặc Hàn sẽ không để trong lòng chút nào.

Hôn sự với Lăng Tuyền Ki, trừ Lăng Tuyền Ki chủ động từ hôn ra, nếu không không có cách nào.

Mặc Hàn xoay người muốn rời đi, Cơ Tử Đồng thấy mình bị bỏ qua, vội vàng đuổi theo: “Công tử! Vì sao phải thú một người mình không thích?”

Dù sao cũng sẽ không có người thích, cưới ai cũng đều giống nhau.

Mặc Hàn không để ý Cơ Tử Đồng, Cơ Tử Đồng đuổi theo hai bước, biết nếu không bỏ đại chiêu nàng sẽ không có cơ hội, vội vàng nói: “Công tử không thử từ hôn xem?”

Mặc Hàn vẫn không để ý người, làm Cơ Tử Đồng xác nhận hắn là thật sự không thể từ hôn, lớn giọng nói: “Ta có biện pháp khiến công tử từ hôn!”

Mặc Hàn dừng bước chân.

Cơ Tử Đồng biết mình đánh cược chính xác, cười thầm trong lòng.

Mặc Hàn đánh giá nàng một hồi lâu, mới hỏi: “Biện pháp gì?”

“Nếu công tử không thể từ hôn, để nàng chủ động từ hôn là được.” Cơ Tử Đồng tự cho là đúng nói.

Mặc Hàn xoay người rời đi, Lăng Tuyền Ki chính là bởi vì không chịu từ hôn, hắn mới không có biện pháp.

Cơ Tử Đồng bị Mặc Hàn dứt khoát xoay người như vậy kinh ngạc một chút, nghĩ lại, rất nhanh hiểu được nguyên nhân, nói: “Ta có thể khiến nàng chủ động từ hôn!”

Mặc Hàn lại dừng chân lần nữa.

Cơ Tử Đồng biết không thể lại thử khẩu vị của Mặc Hàn, không đợi Mặc Hàn mở miệng, đã nói: “Vài lần tiếp xúc với nàng, nàng đều là một âm linh có tâm ghen ghét rất mạnh. Nếu công tử là thân cận với một người khác, nàng ghen tuông quá độ, tự nhiên chịu không nổi sẽ phải từ hôn.”

Mặc Hàn nhớ tới lần trước Lăng Tuyền Ki tức giận vì chuyện của Cơ Tử Đồng, cảm thấy Cơ Tử Đồng nói cũng không phải là tin đồn vô căn cứ.

Thấy Mặc Hàn động tâm, đáy mắt Cơ Tử Đồng hiện lên một tia đắc ý, giả một vẻ chân thành: “Nếu công tử không chê, ta nguyện ý trợ giúp công tử một tay.”

Mặc Hàn đánh giá Cơ Tử Đồng, nàng che dấu rất tốt, trong mắt chỉ trong sạch, không giống như là có ý đồ khác. Nhưng Mặc Hàn không tin sẽ có người sau khi biết thân phận của hắn, sẽ còn dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn.

“Ngươi muốn cái gì?” Hắn hỏi.
     
“Công tử xin yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không có bất kì ý tưởng gì không an phận!” Cơ Tử Đồng nói hiên ngang lẫm liệt, thấy Mặc Hàn nhíu mày, mẫn cảm ý thức được mình có thể đã đoán sai tâm tư của Mặc Hàn, lại bổ sung nói: “Chỉ có một chuyện nhỏ hy vọng công tử có thể giúp ta.”

“Nói.”

“Công tử hẳn là có thể nhìn ra được, tu vi của ta ở một bình cảnh, thật lâu không thể đột phá, nếu công tử có thể giúp ta đột phá bình cảnh, đó là ân huệ lớn nhất với ta!”

Người tu đạo, không một ai là không muốn đột phá bình cảnh, yêu cầu này của Cơ Tử Đồng cũng không quá mức.

Mặc Hàn đáp ứng: “Ngươi trở lại Minh giới một chuyến với ta, nếu có thể thành công từ hôn, đồ vật không thiếu ngươi. Nếu không thể, ta cũng sẽ đưa ngươi trở về, chỉ là chuyện không nên quản nhiều thì đừng quản.”

Cơ Tử Đồng đáp ứng.

“Vào đêm sau, trở lại Minh giới với ta.” Hiện tại Mặc Hàn cũng không có tâm tư du ngoạn nhân gian, chỉ muốn nhanh trở về từ hôn.

Cơ Tử Đồng cũng lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ tới: “Công tử, hồn phách của ta yếu ớt, tuy tu vi cũng đủ, chỉ sợ hồn phách không thừa nhận được quỷ khí Minh giới…”

“Bổn tọa cho ngươi một Ngưng Hồn Đan.” Mặc Hàn nói.

Lòng Cơ Tử Đồng tràn đầy vui mừng đáp ứng.

Thì ra đây mới là chân tướng Mặc Hàn cho nàng Ngưng Hồn Đan! Tiểu kỹ nữ này hiển nhiên là tính kế tốt, Mặc Hàn muốn mang nàng trở về Minh giới, khẳng định không thể để nàng chết ở nửa đường, Ngưng Hồn Đan, nàng là chí tại tất đắc!

Không biết xấu hổ!

Sau khi trở lại Minh Cung mấy ngày, lòng Cơ Tử Đồng tràn đầy vui mừng chờ Mặc Hàn dạy nàng bí thuật gì đó của Minh giới, cho nàng pháp bảo gì đó.

Quả nhiên thật đúng là chờ đến khi Mặc Hàn phái Hồng Quỷ tặng cho nàng một cái hộp.

Hộp đựng kết tinh pháp lực của Mặc Hàn.

“Những pháp lực đó cũng đủ để ngươi đột phá bình cảnh, còn thừa, tiện lợi là tạ lễ.” Mặc Hàn nói.

Cơ Tử Đồng đoán chừng là muốn để Mặc Hàn dạy nàng pháp thuật, do đó giao lưu tình cảm với Mặc Hàn, nhưng Mặc Hàn không cho nàng cơ hội.

Hồi ức về đến nơi này, Mặc Hàn ôm tôi, tâm tình nhẹ nhàng nói với tôi: “Mộ Nhi, lúc trước ta cố kỵ mình mất đi ký ức, vẫn luôn không xuống tay với nàng ta. Ta bối rối nhất chính là kết tinh pháp lực của ta, vì sao sẽ ở trên tay nàng. Hiện tại ta khôi phục ký ức, sẽ không nương tay với nàng ta nữa, nàng ta tổn thương nàng nhiều lần như vậy, hồn phi phách tán đều là nhẹ!”

Tôi bỗng nhiên cảm thấy, không khí nơi Hàn Uyên này đều mới mẻ, cả người thần thanh khí sảng!

“Nàng còn từng tổn thương bảo bảo! Chúng ta phải báo thù cho bảo bảo!” Tôi nói.

Mặc Hàn gật đầu: “Được, cũng báo thù cho bảo bảo.”

“Không biết bảo bảo thế nào? Mặc Hàn, em nhớ nó.” Bảo bảo nhất định cũng rất nhớ chúng ta.

Mặc Hàn khẽ vỗ lưng tôi: “Qua hai ngày nữa, thân thể của nàng tốt hơn một chút, chúng ta sẽ trở về Minh Cung.”

“Vâng.”

Mặc Hàn giúp tôi tu luyện hai ngày, tình huống thân thể và hồn phách quả nhiên đều tốt lên, chúng tôi tính trở lại Minh Cung đi xem bảo bảo và Mặc Uyên.

Mặc Hàn giúp tôi thay trang phục Minh Hậu, tự mình còn mặc trường bào màu đen khi tôi mới gặp hắn, chợt vừa thấy, hai người còn mặc quần áo tình lữ.

Hắn ôm tôi bay ra Hàn Uyên, dừng ở bên cạnh bờ, tuy quỷ khí nơi này cũng dị thường nồng đậm, nhưng loãng hơn Hàn Uyên nhiều.

Mặc Hàn nắm tay của tôi muốn đi ra ngoài, tôi bỗng nhiên nghe được một giọng nói ở sau lưng từ xa truyền đến.

“Chăm sóc tốt cho hắn…”

Tôi sửng sốt, đó là giọng nói của tôi.

Không, hẳn là Hàn Uyên đang dùng giọng tôi nói chuyện với tôi.

Chăm sóc tốt cho ai?

“Sao không đi nữa?” Mặc Hàn thấy tôi không động đậy, lui trở lại bên người tôi: “Quên cái gì sao?”

Tôi bỗng nhiên hiểu rõ lúc trước vì sao Hàn Uyên phải cho tôi xem chuyện của Mặc Hàn và Mặc Uyên khi còn nhỏ.

Là không yên tâm hai con quỷ này…

Tôi cười với Mặc Hàn, xoay người đồng ý với vực sâu thổi mạnh quỷ phong lạnh thấu xương phía sau một tiếng: “Ừ!”

Mặc Hàn cho rằng tôi là đang trả lời hắn, hỏi: “Quên cái gì?”

“Không quên cái gì, chúng ta đi thôi.”

“Nàng vừa mới ‘ ừ ’ một tiếng.” Mặc Hàn khó hiểu.

Tôi thần bí cười: “Em đang nói với mẹ chồng.”

Mặc Hàn càng thêm mê mang.

Tôi dựa theo đường trong trí nhớ, nắm tay Mặc Hàn, đi qua con đường lần đầu tiên đi qua với hắn, bỗng nhiên có chút tiếc nuối: “Mặc Hàn, em sinh ra quá muộn, để anh đợi lâu như vậy mới gặp gỡ em.”

“Chỉ cần nàng tới, vẫn không tính là muộn.” Vì thích ứng tốc độ của tôi, Mặc Hàn đi rất chậm.

Hai người nhìn nhau cười, không muốn đi, Mặc Hàn chậm rãi dừng bước chân, bế ngang tôi lên.

“Làm sao vậy?” Tôi khó hiểu, nhớ rõ tôi đã nói với Mặc Hàn đi ra đường u minh với nhau rồi.

“Phía trước là Oán Quỷ Hạp, nàng không qua được.” Mặc Hàn giải thích nói.

Tôi nhớ rõ trong trí nhớ, Mặc Uyên dẫm lên một ít đầu quỷ đi qua…

Nhưng nhớ tới Oán Quỷ Hạp đột nhiên xuất hiện ở Động Thiên Phúc Địa, lòng tôi vẫn còn sợ hãi, ngoan ngoãn ôm cổ Mặc Hàn.

“Sợ hãi nhắm mắt lại đừng nhìn.” Hắn dặn dò một tiếng, nhanh chóng hoạt động bóng dáng.

Bỗng nhiên, tôi nghe được bên tai truyền đến từng tiếng quỷ khiếu khó nghe, dị thường thê lương và đau khổ.

“Vì sao lại có địa phương như vậy?” Tôi hỏi Mặc Hàn, ý đồ dời đi lực chú ý của mình.

Mặc Hàn nói: “Nhân gian có hố vạn người, nơi này, cũng không sai biệt lắm là địa phương như vậy. Chẳng qua, hố vạn người nhân gian, vong hồn bên trong có thể siêu độ, nơi này, chỉ có u minh có thể chấn nhiếp.”

“Không thể siêu độ?” Nếu oán quỷ kia là càng ngày càng nhiều vậy làm sao bây giờ!

“Có thể là có, chỉ là thời gian đặc biệt dài.” Mặc Hàn nói: “Nếu rơi vào trong đó, sẽ bị vạn quỷ xé rách cắn nuốt, vạn kiếp bất phục.”

Tay tôi ôm cổ hắn chặt hơn nữa.

“Mặc Hàn, em cảm thấy… Em có chút làm ra vẻ… Anh không ở đây, em cái gì cũng đều dám… A ở đây, em lại là tiểu nữ nhân…” Tôi có chút khinh bỉ mình lưng dựa đại thụ lại muốn hóng gió như vậy.

Tâm tình Mặc Hàn lại không tồi: “Vậy không tốt sao? nàng có ta, vạn sự tự nhiên là giao cho ta làm, sao còn có thể để nàng tự tay làm hết? Mệt, ta sẽ đau lòng.”

“Vậy… Vì anh không đau lòng, cái gì em cũng không làm tốt…” Tôi cảm thấy da mặt tôi càng ngày càng dày, lại ngay cả loại lời nói này cũng nói ra được.

Mặc Hàn cười: “Nên như vậy.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện