Ninh Chiết nhún nhún vai: "Nếu biết được mục đích của hẳn thì nhớ nói tôi biết một tiếng, nếu hẳn nhắm vào tôi mà đến thì tôi cũng phải chuẩn bị một chút."
"Cái này là đương nhiên rồi” Phượng Mị nhẹ nhàng gật đầu: "Vẽ tin tức cùng hướng đi của Tần trang, tôi sẽ đồng thời báo cáo với anh và Hầu gia.
"Đừng, đừng!” Ninh Chiết liên tục xua tay: “Chỉ cần hắn không tìm tôi gây phiền toái, cô cũng không cần nói với tôi chuyện của tên đó đâu”
Còn báo cáo? Cô ấy báo cáo với mình vì cái gì chứ, để làm gì?
Anh quan tâm Tần Trang làm chó gì? Sao anh phải để tâm đến tên đó đang làm gì? Đi đâu?
Anh chỉ cần biết Tần Trang có phải hướng về phía anh hay không là được!
"Được rồi!"
Phượng Mị nhẹ nhàng gật đầu.
Nói xong chuyện của bọn họ, Phượng Mị lúc này mới cùng Tô Thanh Y tán gẫu chuyện của nàng.
Tô Thanh Y cũng không ngu ngốc đến mức cứ chăm chăm đi tìm ngành nghề kinh doanh gì đó lãi kếch sù như cô nói Ninh Chiết trừ phi cô nghe theo anh, đi cướp ngân hàng thật. Cô chỉ là muốn tìm cái gì đó có thể đầu tư, có thế tự mình kinh doanh, chỉ cần có tiềm năng lợi nhuận là được, ngành nghề nào đó khiến cô thực sự hứng thú, say mê.
Phượng Mị là cánh tay phải của Diệp Khinh Hậu, đối với chuyện trên thương trường quen thuộc như sân sau nhà cô vậy, cũng có những kiến thức độc đáo riêng do cô tự mình đúc kết
Hai người trò chuyện cũng võ cùng nghiêm chỉnh.
Ninh Chiết đối với sự thật ở trung tâm thương mại không có hứng thú bao nhiêu, thấy hai người trò chuyện công việc, cũng không quấy rầy các cô, đi nghỉ ngơi trên cái võng được mắc ở tiền viện.
Không lâu sau, Ninh Chiết liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Cho đến khi bên tai xuất hiện tiếng bước chân rất nhỏ, Ninh Chiết mới đột ngột mở mắt, vừa lúc nhìn thấy Tô Thanh Y rón rén đi tới, hiển nhiên muốn đánh lén đây mà.
“Anh nhàm chán quá rồi đấy!”
Đánh lén không thành, Tô Thanh Y không khỏi bĩu môi.
Phượng Mị đứng ở cửa, tươi cười nhìn hai người.
Ninh Chiết ngáp một cái, hỏi: "Hai người nói chuyện xong rồi?”
“Vâng” Tô Thanh Y khẽ gật đầu.
Ninh Chiết từ trên võng đi xuống, trêu ghẹo nói: "Vậy em nói tôi nghe thử, em định đầu quân cho ngành nghề nào sẽ mang đến lợi nhuận kếch sù cho em vậy? Để tôi suy nghĩ việc hợp tác cùng làm giàu với em”
"Được chứ: Tô Thanh Y sảng khoái đáp ứng, vẻ mặt tươi cười nói: "Em vốn định tìm anh đầu tư đó!"
Khóe miệng Ninh Chiết khẽ giật, bán tín bán nghỉ nói: "Thật hay giả vậy?"
"Đương nhiên là thật”
Tô Thanh Y nở nụ cười ngọt ngào: 'Không tin anh hỏi chị Phượng đi
Ninh Chiết lập tức ném ánh mắt thăm dò cho. Phượng Mị.
Phượng Mị gật đầu cười.
Chết tiệt!
Mặt Ninh Chiết trong nháy mắt đen thui, trong lòng thầm mắng mình là cái đồ miệng tiện.
Đang yên đang lành, mắc chỉ nhắc đến góp vốn với chả hợp tác!
Bây giờ thì tốt rồi, đào hố tự chôn mình luôn.
Nhìn vẻ mặt Ninh Chiết, Tô Thanh Y lập tức kéo cánh tay hắn: "Là chính anh nói muốn nhập cổ phần! Nếu anh quỵt nợ em, em sẽ quấn lấy anh cả ngày!”
“Tôi..."
Gân xanh trên trán Ninh Chiết lại co giật, thiếu chút nữa là tự vả cái mồm rộng thiếu đánh của mình.
Dù hối hận rất nhiều nhưng Ninh Chiết vẫn phải hỏi thăm tình huống cụ thể.
Nghe hai người họ nói một hồi, Ninh Chiết cuối cùng cũng nằm được vấn đề cơ bản, sơn trang nghỉ dưỡng Hồng Khê ở phía bắc thành phố bởi vì kinh doanh không tốt nên ông chủ cố ý chuyển nhượng, ra giá một trăm triệu.
Số tiền rút cổ phần của Tô Thanh Y cộng thêm tiền gửi ngân hàng mấy năm nay của cô, vừa vặn còn thiếu khoảng mười triệu.
Biết được tình huống cụ thể, trong lòng Ninh Chiết càng buồn bực.
Mới kiếm được mười triệu, anh cầm còn chưa nóng tay, đã lại mang đi đầu tư?
Sau khi tự chửi bản thân mấy trăm lần, Ninh Chiết cuối cùng cũng chấp nhận sự thật, anh ra vẻ suy tư một phen, cuối cùng cũng phải gật đầu.
Dù sao mười triệu này cũng xem như là anh nhặt được.
Cứ đầu tư vào thôi!
Nói không chừng khởi nghiệp thành công, kiếm được một khoản lớn thì sao!
Đánh cược một lần biến chiếc xe đạp thành con xe máy xem nào!
Thấy Ninh Chiết đáp ứng, Tô Thanh Y thở phào nhẹ nhõm.
Trên thực tế, nếu thu mua và cải tạo lại cả sơn rang, như cô và Phượng Mị tính toán sơ qua, tiết kiệm tối đa chỉ phí có thể cũng đã tốn gần 300 triệu đồng!
Diệp Khinh Hậu có cho riêng Ninh Chiết 200 triệu, nhưng điều kiện bắt buộc mà ông đưa ra là anh nhất định phải tự nguyện nhập cổ phần, và số cố phần của Ninh Chiết phải chiếm đến 51%!
Tô Thanh Y chỉ cần bỏ vốn 9 nghìn vạn, lại có được 49% cổ phần, đã xem như chiếm tiện nghi cực lớn.
Tuy nhiên, đó không phải là điều quan trọng nhất.
Quan trọng là, mạng lưới quan hệ của Ninh Chiết và Diệp Khinh Hậu đã dư dả tai to mặt lớn để hồi sinh cho sơn trang đang trên đà hấp hối kia, cô nhất định phải biến nó thành sơn trang nghỉ dưỡng cao cấp nhất Giang Châu!
Đây đối với cô mà nói là một cơ hội lớn!
Vốn tưởng rằng phải phí một phen miệng lưỡi mới có thể thuyết phục Ninh Chiết nhập cổ phần, không nghĩ tới, Ninh Chiết lại tự dâng lên tận miệng, chủ động đề xuất hợp tác...
Nghĩ tới đây, trong lòng Tô Thanh Y vui như nở hoa, hận không thể ôm Ninh Chiết hung hăng hôn anh vài cái....
"Cái này là đương nhiên rồi” Phượng Mị nhẹ nhàng gật đầu: "Vẽ tin tức cùng hướng đi của Tần trang, tôi sẽ đồng thời báo cáo với anh và Hầu gia.
"Đừng, đừng!” Ninh Chiết liên tục xua tay: “Chỉ cần hắn không tìm tôi gây phiền toái, cô cũng không cần nói với tôi chuyện của tên đó đâu”
Còn báo cáo? Cô ấy báo cáo với mình vì cái gì chứ, để làm gì?
Anh quan tâm Tần Trang làm chó gì? Sao anh phải để tâm đến tên đó đang làm gì? Đi đâu?
Anh chỉ cần biết Tần Trang có phải hướng về phía anh hay không là được!
"Được rồi!"
Phượng Mị nhẹ nhàng gật đầu.
Nói xong chuyện của bọn họ, Phượng Mị lúc này mới cùng Tô Thanh Y tán gẫu chuyện của nàng.
Tô Thanh Y cũng không ngu ngốc đến mức cứ chăm chăm đi tìm ngành nghề kinh doanh gì đó lãi kếch sù như cô nói Ninh Chiết trừ phi cô nghe theo anh, đi cướp ngân hàng thật. Cô chỉ là muốn tìm cái gì đó có thể đầu tư, có thế tự mình kinh doanh, chỉ cần có tiềm năng lợi nhuận là được, ngành nghề nào đó khiến cô thực sự hứng thú, say mê.
Phượng Mị là cánh tay phải của Diệp Khinh Hậu, đối với chuyện trên thương trường quen thuộc như sân sau nhà cô vậy, cũng có những kiến thức độc đáo riêng do cô tự mình đúc kết
Hai người trò chuyện cũng võ cùng nghiêm chỉnh.
Ninh Chiết đối với sự thật ở trung tâm thương mại không có hứng thú bao nhiêu, thấy hai người trò chuyện công việc, cũng không quấy rầy các cô, đi nghỉ ngơi trên cái võng được mắc ở tiền viện.
Không lâu sau, Ninh Chiết liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Cho đến khi bên tai xuất hiện tiếng bước chân rất nhỏ, Ninh Chiết mới đột ngột mở mắt, vừa lúc nhìn thấy Tô Thanh Y rón rén đi tới, hiển nhiên muốn đánh lén đây mà.
“Anh nhàm chán quá rồi đấy!”
Đánh lén không thành, Tô Thanh Y không khỏi bĩu môi.
Phượng Mị đứng ở cửa, tươi cười nhìn hai người.
Ninh Chiết ngáp một cái, hỏi: "Hai người nói chuyện xong rồi?”
“Vâng” Tô Thanh Y khẽ gật đầu.
Ninh Chiết từ trên võng đi xuống, trêu ghẹo nói: "Vậy em nói tôi nghe thử, em định đầu quân cho ngành nghề nào sẽ mang đến lợi nhuận kếch sù cho em vậy? Để tôi suy nghĩ việc hợp tác cùng làm giàu với em”
"Được chứ: Tô Thanh Y sảng khoái đáp ứng, vẻ mặt tươi cười nói: "Em vốn định tìm anh đầu tư đó!"
Khóe miệng Ninh Chiết khẽ giật, bán tín bán nghỉ nói: "Thật hay giả vậy?"
"Đương nhiên là thật”
Tô Thanh Y nở nụ cười ngọt ngào: 'Không tin anh hỏi chị Phượng đi
Ninh Chiết lập tức ném ánh mắt thăm dò cho. Phượng Mị.
Phượng Mị gật đầu cười.
Chết tiệt!
Mặt Ninh Chiết trong nháy mắt đen thui, trong lòng thầm mắng mình là cái đồ miệng tiện.
Đang yên đang lành, mắc chỉ nhắc đến góp vốn với chả hợp tác!
Bây giờ thì tốt rồi, đào hố tự chôn mình luôn.
Nhìn vẻ mặt Ninh Chiết, Tô Thanh Y lập tức kéo cánh tay hắn: "Là chính anh nói muốn nhập cổ phần! Nếu anh quỵt nợ em, em sẽ quấn lấy anh cả ngày!”
“Tôi..."
Gân xanh trên trán Ninh Chiết lại co giật, thiếu chút nữa là tự vả cái mồm rộng thiếu đánh của mình.
Dù hối hận rất nhiều nhưng Ninh Chiết vẫn phải hỏi thăm tình huống cụ thể.
Nghe hai người họ nói một hồi, Ninh Chiết cuối cùng cũng nằm được vấn đề cơ bản, sơn trang nghỉ dưỡng Hồng Khê ở phía bắc thành phố bởi vì kinh doanh không tốt nên ông chủ cố ý chuyển nhượng, ra giá một trăm triệu.
Số tiền rút cổ phần của Tô Thanh Y cộng thêm tiền gửi ngân hàng mấy năm nay của cô, vừa vặn còn thiếu khoảng mười triệu.
Biết được tình huống cụ thể, trong lòng Ninh Chiết càng buồn bực.
Mới kiếm được mười triệu, anh cầm còn chưa nóng tay, đã lại mang đi đầu tư?
Sau khi tự chửi bản thân mấy trăm lần, Ninh Chiết cuối cùng cũng chấp nhận sự thật, anh ra vẻ suy tư một phen, cuối cùng cũng phải gật đầu.
Dù sao mười triệu này cũng xem như là anh nhặt được.
Cứ đầu tư vào thôi!
Nói không chừng khởi nghiệp thành công, kiếm được một khoản lớn thì sao!
Đánh cược một lần biến chiếc xe đạp thành con xe máy xem nào!
Thấy Ninh Chiết đáp ứng, Tô Thanh Y thở phào nhẹ nhõm.
Trên thực tế, nếu thu mua và cải tạo lại cả sơn rang, như cô và Phượng Mị tính toán sơ qua, tiết kiệm tối đa chỉ phí có thể cũng đã tốn gần 300 triệu đồng!
Diệp Khinh Hậu có cho riêng Ninh Chiết 200 triệu, nhưng điều kiện bắt buộc mà ông đưa ra là anh nhất định phải tự nguyện nhập cổ phần, và số cố phần của Ninh Chiết phải chiếm đến 51%!
Tô Thanh Y chỉ cần bỏ vốn 9 nghìn vạn, lại có được 49% cổ phần, đã xem như chiếm tiện nghi cực lớn.
Tuy nhiên, đó không phải là điều quan trọng nhất.
Quan trọng là, mạng lưới quan hệ của Ninh Chiết và Diệp Khinh Hậu đã dư dả tai to mặt lớn để hồi sinh cho sơn trang đang trên đà hấp hối kia, cô nhất định phải biến nó thành sơn trang nghỉ dưỡng cao cấp nhất Giang Châu!
Đây đối với cô mà nói là một cơ hội lớn!
Vốn tưởng rằng phải phí một phen miệng lưỡi mới có thể thuyết phục Ninh Chiết nhập cổ phần, không nghĩ tới, Ninh Chiết lại tự dâng lên tận miệng, chủ động đề xuất hợp tác...
Nghĩ tới đây, trong lòng Tô Thanh Y vui như nở hoa, hận không thể ôm Ninh Chiết hung hăng hôn anh vài cái....
Danh sách chương