Nếu đã quyết định nhập cổ phần, Ninh Chiết cũng không lề mề, sảng khoái đem 10 triệu vừa cầm tới tay chuyển cho Tô Thanh Y.

Về phần những chuyện tiếp theo, cũng không cần anh quan tâm. Phượng Mị có người quen ở bộ phận tương ứng, rất nhiều trình tự cũng không cần anh chạy theo Tô Thanh Y, anh chỉ cần cung cấp chứng minh thư để hoàn tất các thủ tục liên quan đến việc đầu tư cổ phần của anh là được.

Điều này đối với Ninh Chiết mà nói cũng giảm đi rất nhiều phiền toái, khiến anh thấy khá thích.

Anh cũng không lo lắng Tô Thanh Y lừa anh mười triệu này.

Không nói đến vấn đề Tô Thanh Y có dám hay không, mà là đối với cô nàng nó không cần thiết.

Phượng Mị làm việc chú ý hiệu suất, sau khi đã quyết định xong các phần mấu chốt, liền dẫn Tô Thanh Y đi tìm ông chủ của sơn trang nghỉ dưỡng bàn công việc.

Thấy thời gian không còn sớm, Ninh Chiết cũng cưỡi xe điện ra ngoài mua đồ

Còn chưa đi được bao xa, Tô Lan Nhược lại gọi điện thoại tới.

“Ngày mai là ngày giỗ của lão thái thái, mọi người cùng đi dâng hương cho bà, anh cũng đi theo đi.”

Điện thoại được kết nối, bên trong truyền đến tiếng Tô Lan Nhược, giọng cô có chút mệt mỏi.

“Tôi cũng cần phải đi cơ à?” Ninh Chiết cười khổ nói: "Tôi và nhà cô diễn trò trước mặt người sống chưa đủ, còn phải cùng mấy người đi đóng phim trước mặt người đã khuất nữa hả?"

'Tô Lan Nhược than nhẹ một tiếng, nhàn nhạt nói: "Tôi... hôm qua có hơi, xúc phạm đến vài người trong nhà, nếu sự kiện quan trọng như tế bái lão thái thái mà anh không đến, tôi sợ bọn họ lại lấy cớ... hãy giúp tôi nốt lần này đi. Được chứ?!”

Ra là vậy sao? Ninh Chiết nghĩ nghĩ, cuối cùng đồng ý! Chỉ cần tới đó thôi!

Anh và Tô Lan Nhược còn chưa chính thức lĩnh giấy ly hôn nên những chuyện này có tránh cũng không được? Trên danh nghĩa, anh cũng coi như là con rể Tô gia. Đi thắp hương cho lão thái thái cũng là việc nên làm.

Nghe được lời đồng ý của Ninh Chiết, Tô Lan Nhược trong lòng thở phào nhẹ nhõm, hiếm lắm mới thấy nói với hắn một câu cám ơn.

Ngày hôm sau, Ninh Chiết lại xin nghỉ thêm một ngày.

Lúc này mới đi làm vài ngày, thời gian xin nghỉ so với thời gian đi làm còn nhiều hơn, là công dân lương thiện, Ninh Chiết cũng áy náy lắm.

Trên đường đi Ninh Chiết còn thuận tiện mua chút tiền giấy sáp thơm các loại.

Lúc anh đến nhà Tô Lan Nhược thì bọn họ cũng chuẩn bị xuất phát.

Thấy trong tay Ninh Chiết mang theo một túi lớn tiên giấy sáp thơm, Triệu Thục Viện lập tức đen mặt chất vấn: "Ninh Chiết, cậu có ý gì?”

“Tôi có ý gì? "Ninh Chiết không hiểu gì cả, lặp lại câu hỏi theo bản năng.

Nhìn bộ dáng mờ mịt của Ninh Chiết, Triệu Thục Viện càng thêm tức giận, chỉ vào cái túi trên tay Ninh Chiết, giận dữ nói: 'Sáng sớm cậu mang theo mấy thứ

này tới nhà tôi, có phải cậu muốn nguyền rủa cả nhà chúng tôi chết không?”

Khi nhìn một người không vừa mắt, anh ta làm gì cũng sai.

Triệu Thục Viện hiện tại chính là đang làm mẫu cho câu này ấy hả...

Ninh Chiết mặc kệ làm cái gì, bà ta đều nhìn anh chướng tai gai mắt.

“Tôi...." gân xanh trên trán Ninh Chiết hung hăng co rút, không nói nên lời: "Tôi muốn tự mình mua chút hương nến các loại, xem như tâm ý của tôi rồi, có vấn đề gì sao?”

“Cậu có quan hệ gì với chúng tôi mà đòi thể hiện tâm ý!” Triệu Thục Viện hừ lạnh nói: "Tôi cảnh cáo cậu, đừng có mà sỉ tâm vọng tưởng, cậu không xứng!"

“Mẹ!”

Tô Lan Nhược tức giận nhìn về phía mẹ mình: "Là con gọi Ninh Chiết cùng đi! Có phải mẹ muốn để anh ấy đi, cho Nhị thúc mượn chuyện này sỉ nhục con thì mẹ mới vui vẻ?”

“Nó không thể đi tay không sao? Nhất định phải mang theo những thứ xui xẻo này đến nhà chúng ta? "Triệu Thục Viện lời lẽ thẳng thừng nói: "Tôi thấy nó chính là cố ý!"

“Bà câm miệng cho tôi!”

Tô Minh Thành ánh mắt nóng rực nhìn Triệu Thục Viện: "Nếu bà còn cố tình gây sự, bà ở nhà luôn đi, không cần đi nữa đâu. Nhìn bà bây giờ lão thái thái có khi thấy phiền lòng thêm đấy.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện