Tô Minh Thành nói vô cùng nặng nề.
Nếu không nhớ tình cảm vợ chồng nhiều năm, ông thật sự muốn cho Triệu Thục Viện hai cái tát.
Người khác có ý tốt phối hợp với cả nhà bọn họ, có ý tốt dùng tiền của mình mua chút hương nến đi tế bái lão thái thái, vậy mà còn nói như thể trăm sai, ngàn sai cũng là người ta sai? Đã từng thấy những người cố tình gây sự, nhưng chưa thấy ai cố tình gây sự một cách vô lý đến mức mất cảm tình như thế này!
Nhìn Tô Minh Thành giận tím mặt, trong lòng Triệu Thục Viện nhất thời chột dạ, cũng không dám nhiều lời nữa, cảm thấy ủy khuất vô cùng, hốc mắt cũng bắt đầu đỏ lên, hoàn toàn chả ý thức được mình sai cái gì, sai ở đâu.
Tô Minh Thành mặc kệ bà, chủ động xin lỗi Ninh Chiết.
Tuy rằng Ninh Chiết trong lòng khó chịu, nhưng Tô Minh Thành đã như vậy, anh cũng không tiện nói gì nữa, chỉ có thể không để ý mà nói một câu không sao.
Phong ba lắng xuống, lúc này bọn họ mới lái xe đến chỗ lão thái thái được chôn cất.
“Cậu ở tập đoàn Chính Hải thế nào?” Tô Minh Thành vừa lái xe, vừa hỏi Ninh Chiết. “Rất tốt.”
Ninh Chiết mỉm cười nói: "Công việc rất nhẹ nhàng, cũng không cần thức đêm.
Đâu chỉ là tốt!
Cuộc sống quả thực sắp sướng như thần tiên rồi!
Thời gian không đi làm còn nhiều hơn thời gian đi làm.
Cho dù như vậy, cũng không ai nói anh một câu khó nghe, còn hận không thể cung phụng anh như tổ tông, khiến cho anh mỗi lần ở công ty đều cảm thấy ngượng ngùng.
“Vậy là tốt rồi”
'Tô Minh Thành khe khẽ thở dài: "Là chúng tôi có lỗi với cậu!"
“Bác Tô, bác cũng đừng nói như vậy.” Ninh Chiết lắc đầu nói: "Tôi và Tô tổng là bị ép kết hôn, bây giờ như thế này cũng tốt rồi.”
Nghe Ninh Chiết nói, trong lòng Tô Minh Thành càng thêm áy náy.
Im lặng một lúc lâu, Tô Minh Thành mới nói với con gái: "Lan Nhược, Tiểu Ninh làm người cũng không tệ lắm đâu con, chuyện hai người ly hôn, cha hy vọng hai đứa hãy nghiêm túc suy nghĩ một chút, thừa dịp bây giờ còn chưa nhận giấy chính thức ly hôn, còn có cơ hội đổi ý....”
Mấy ngày nay, Tô Minh Thành cũng suy nghĩ rất nhiều.
Thành thật mà nói, Ninh Chiết ngoại trừ không có hoài bão, không có chí lớn còn lại thì không có tật xấu quá lớn.
Hơn nữa trọng tình trọng nghĩa, cũng sẽ không tính toán chỉ li.
Ngoài ra, Ninh Chiết là cô nhi, với người khác là trèo cao nhưng với Tô Minh Thành thì nó là một điều kiện xứng đáng để suy xét.. ông cũng là một người cha yêu con gái, lo lắng cho con gái.
Con rể như Ninh Chiết, kỳ thật rất thích hợp với Tô gia.
Chỉ cần anh có thể thích nghi được với gia đình này, Tô gia chính là hậu thuẫn của anh.
Hơn nữa ích kỷ một chút thì khi Ninh Chiết là cô nhi thì con của hai đứa nó có thể lấy họ Tô được mà, xem như kéo dài hương khói cho Tô gia bọn họ.
Nhưng nếu Lan Nhược làm theo như vợ ông muốn, gả cho người có tiền có thế, về sau rất nhiều thứ bọn họ không thể chỉ phối.
Thậm chí, ngay cả Tô gia bây giờ đều là đang làm áo cưới cho người khác!
Nghĩ thông suốt những điều này, Tô Minh Thành càng không muốn Tô Lan Nhược ly hôn với Ninh Chiết.
Nghe Tô Minh Thành nói, Tô Lan Nhược đột nhiên rơi vào trầm mặc, Ninh Chiết lại là vẻ mặt kinh ngạc, hắn hoàn toàn không nghĩ tới Tô Minh Thành lại nói ra những lời... níu kéo như vậy..
"Tô Minh Thành, tôi cảnh cáo ông, ông đừng ở chỗ này làm người tốt, ông nếu dám chậm trễ hạnh phúc của Lan Nhược, bà đây sẽ liều mạng với ông!"
Triệu Thục Viện căm tức nhìn Tô Minh Thành, hổn hển kêu to.
“Tôi còn chưa chết! Cái nhà này, còn chưa tới phiên bà làm chủ
Tô Minh Thành đột nhiên quay đầu lại, phẫn nộ trừng Triệu Thục Viện một cái.
Mắt thấy cha mẹ lại muốn cãi nhau, Tô Lan Nhược nhanh chóng ngăn lại: "Chuyện này là chuyện của con và Ninh Chiết, bọn con rốt cuộc có ly hôn hay không, ai nói cũng vô dụng, phải xem ý kiến của bọn con mài!"
“Đúng, đúng!"
Ninh Chiết gật đầu nói: "Không phải còn thời gian dài như vậy sao? Giấy ly hôn còn lâu mới lấy mà. Mặc kệ có ly hay không, bọn tôi đều sẽ suy nghĩ rõ ràng.”
Than ôi!
Chuyện này, thật sự khiến anh đau trứng...
Hai vợ chồng này, một người hận không thể lập tức ly hôn, từ nay về sau cả đời không qua lại với nhau, một người lại không hy vọng bọn họ ly hôn, còn ở chỗ này khuyên nhủ.
Nhưng làm ơn đừng để cảnh đơn của anh và Tô Lan Nhược còn đang đợi trình, vợ chồng bọn họ đã ầm ï rồi ly hôn theo luôn...
Chuyện này mà xảy ra thì Tô gia thật sự là gà chó không yên... với lại... nguyên nhân hình như là do anh há...
Nếu không nhớ tình cảm vợ chồng nhiều năm, ông thật sự muốn cho Triệu Thục Viện hai cái tát.
Người khác có ý tốt phối hợp với cả nhà bọn họ, có ý tốt dùng tiền của mình mua chút hương nến đi tế bái lão thái thái, vậy mà còn nói như thể trăm sai, ngàn sai cũng là người ta sai? Đã từng thấy những người cố tình gây sự, nhưng chưa thấy ai cố tình gây sự một cách vô lý đến mức mất cảm tình như thế này!
Nhìn Tô Minh Thành giận tím mặt, trong lòng Triệu Thục Viện nhất thời chột dạ, cũng không dám nhiều lời nữa, cảm thấy ủy khuất vô cùng, hốc mắt cũng bắt đầu đỏ lên, hoàn toàn chả ý thức được mình sai cái gì, sai ở đâu.
Tô Minh Thành mặc kệ bà, chủ động xin lỗi Ninh Chiết.
Tuy rằng Ninh Chiết trong lòng khó chịu, nhưng Tô Minh Thành đã như vậy, anh cũng không tiện nói gì nữa, chỉ có thể không để ý mà nói một câu không sao.
Phong ba lắng xuống, lúc này bọn họ mới lái xe đến chỗ lão thái thái được chôn cất.
“Cậu ở tập đoàn Chính Hải thế nào?” Tô Minh Thành vừa lái xe, vừa hỏi Ninh Chiết. “Rất tốt.”
Ninh Chiết mỉm cười nói: "Công việc rất nhẹ nhàng, cũng không cần thức đêm.
Đâu chỉ là tốt!
Cuộc sống quả thực sắp sướng như thần tiên rồi!
Thời gian không đi làm còn nhiều hơn thời gian đi làm.
Cho dù như vậy, cũng không ai nói anh một câu khó nghe, còn hận không thể cung phụng anh như tổ tông, khiến cho anh mỗi lần ở công ty đều cảm thấy ngượng ngùng.
“Vậy là tốt rồi”
'Tô Minh Thành khe khẽ thở dài: "Là chúng tôi có lỗi với cậu!"
“Bác Tô, bác cũng đừng nói như vậy.” Ninh Chiết lắc đầu nói: "Tôi và Tô tổng là bị ép kết hôn, bây giờ như thế này cũng tốt rồi.”
Nghe Ninh Chiết nói, trong lòng Tô Minh Thành càng thêm áy náy.
Im lặng một lúc lâu, Tô Minh Thành mới nói với con gái: "Lan Nhược, Tiểu Ninh làm người cũng không tệ lắm đâu con, chuyện hai người ly hôn, cha hy vọng hai đứa hãy nghiêm túc suy nghĩ một chút, thừa dịp bây giờ còn chưa nhận giấy chính thức ly hôn, còn có cơ hội đổi ý....”
Mấy ngày nay, Tô Minh Thành cũng suy nghĩ rất nhiều.
Thành thật mà nói, Ninh Chiết ngoại trừ không có hoài bão, không có chí lớn còn lại thì không có tật xấu quá lớn.
Hơn nữa trọng tình trọng nghĩa, cũng sẽ không tính toán chỉ li.
Ngoài ra, Ninh Chiết là cô nhi, với người khác là trèo cao nhưng với Tô Minh Thành thì nó là một điều kiện xứng đáng để suy xét.. ông cũng là một người cha yêu con gái, lo lắng cho con gái.
Con rể như Ninh Chiết, kỳ thật rất thích hợp với Tô gia.
Chỉ cần anh có thể thích nghi được với gia đình này, Tô gia chính là hậu thuẫn của anh.
Hơn nữa ích kỷ một chút thì khi Ninh Chiết là cô nhi thì con của hai đứa nó có thể lấy họ Tô được mà, xem như kéo dài hương khói cho Tô gia bọn họ.
Nhưng nếu Lan Nhược làm theo như vợ ông muốn, gả cho người có tiền có thế, về sau rất nhiều thứ bọn họ không thể chỉ phối.
Thậm chí, ngay cả Tô gia bây giờ đều là đang làm áo cưới cho người khác!
Nghĩ thông suốt những điều này, Tô Minh Thành càng không muốn Tô Lan Nhược ly hôn với Ninh Chiết.
Nghe Tô Minh Thành nói, Tô Lan Nhược đột nhiên rơi vào trầm mặc, Ninh Chiết lại là vẻ mặt kinh ngạc, hắn hoàn toàn không nghĩ tới Tô Minh Thành lại nói ra những lời... níu kéo như vậy..
"Tô Minh Thành, tôi cảnh cáo ông, ông đừng ở chỗ này làm người tốt, ông nếu dám chậm trễ hạnh phúc của Lan Nhược, bà đây sẽ liều mạng với ông!"
Triệu Thục Viện căm tức nhìn Tô Minh Thành, hổn hển kêu to.
“Tôi còn chưa chết! Cái nhà này, còn chưa tới phiên bà làm chủ
Tô Minh Thành đột nhiên quay đầu lại, phẫn nộ trừng Triệu Thục Viện một cái.
Mắt thấy cha mẹ lại muốn cãi nhau, Tô Lan Nhược nhanh chóng ngăn lại: "Chuyện này là chuyện của con và Ninh Chiết, bọn con rốt cuộc có ly hôn hay không, ai nói cũng vô dụng, phải xem ý kiến của bọn con mài!"
“Đúng, đúng!"
Ninh Chiết gật đầu nói: "Không phải còn thời gian dài như vậy sao? Giấy ly hôn còn lâu mới lấy mà. Mặc kệ có ly hay không, bọn tôi đều sẽ suy nghĩ rõ ràng.”
Than ôi!
Chuyện này, thật sự khiến anh đau trứng...
Hai vợ chồng này, một người hận không thể lập tức ly hôn, từ nay về sau cả đời không qua lại với nhau, một người lại không hy vọng bọn họ ly hôn, còn ở chỗ này khuyên nhủ.
Nhưng làm ơn đừng để cảnh đơn của anh và Tô Lan Nhược còn đang đợi trình, vợ chồng bọn họ đã ầm ï rồi ly hôn theo luôn...
Chuyện này mà xảy ra thì Tô gia thật sự là gà chó không yên... với lại... nguyên nhân hình như là do anh há...
Danh sách chương