Khi biết con trai mình bị thương, Bạch Nhạc. Chương đang uống trà với Diệp Khinh Hậu.
"Bốp!"
Trong cơn tức giận, Bạch Nhạc Chương đột nhiên đập vỡ chiếc chén trong tay, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hầu gia, lần này, Bạch Lão Tứ tôi đây không thể lại cho ông mặt mũi nữa rồi! "Chuyện gì xây ra vậy?" Diệp Khinh Hậu khẽ nhíu. mày.
Bạch Nhạc Chương kìm nén lửa giận, sắc mặt lạnh lùng nói cho Diệp Khinh Hậu tin tức mà mình có được.
"Lão Bạch, Tiểu Phi là người đầu tiên làm chuyện này phải không?"
Lông mày Diệp Khinh Hậu càng nhu chặt hơn: "Trong tình huống đó, nếu ông là Ninh Chiết, thì ông có ra tay không?”
“Tôi đây mặc kệ ai đúng ai sai, tôi chỉ biết dòng độc đỉnh của Bạch gia bị người khác đánh sứt đầu mẻ. trần kia kìa!"
Bạch Nhạc Chương đắng đẳng sát khí đứng lên: huyện lúc trước, là nể mặt Hầu tiên sinh, nên đã bỏ qua rồi! Nhưng lăn này, nếu đánh rắm mà tôi cũng không dám, thì người ở Giang Châu sẽ cho rằng Bạch Lão Tứ tôi dễ bắt nạt lắm à!"
Bạch Nhạc Chương trên mặt lộ ra vẻ hung ác, giống như dã thú chọn người ăn thịt
"Lão Bạch, tôi khuyên ông nên cẩn thận thì hơn.
Diệp Khinh Hậu khẽ thở dài, nghiêm mặt nói: "Tên này, thâm sâu khó lường lắm!"
" Vậy tôi đi thăm dò xem tên đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì!!" Bạch Nhạc Chương nằm chặt nắm đấm, vẻ mặt âm trầm nhìn Diệp Khinh Hậu: "Tôi bây giờ chỉ muốn hỏi Hầu gia một câu, ông có tham gia vào chuyện này không?"
Diệp Khinh Hậu trăm mặc.
Có thể thấy hôm nay Bạch Nhạc Chương rất hung hãn!
Cho dù có cố gắng ngăn cản thì chắc chắn mình cũng không thể ngăn được.
Cẩn thận suy nghĩ một hồi, Diệp Khinh Hậu lại ngẩng đầu lên: "Thật ra tôi muốn xem Ninh Chiết che giấu đến mức nào! Tôi không cần can thiệp, nhưng nếu ôi tham gia quá nhiều, mong ông nhìn cái da mặt mỏng của tôi mà đừng ra tay quá nặng nhé!”
"Được!" Bạch Nhạc Chương nghiến răng gật đầu, chắp tay nói: "Cáo từ!"
Nói xong, Bạch Nhạc Chương liền hấp tấp rời đi.
Nhìn bóng lưng Bạch Nhạc Chương, Diệp Khinh Hậu không khỏi khẽ lắc đầu.
Tên Bạch Lão Tứ này, cuối cùng cũng không thể thay đổi được sự vô lại của mình!
Vừa läc đầu, Diệp Khinh Hậu vừa nhấc điện thoại di động lên, bấm số khác: "Bạch Lão Tứ sắp đi gây
phiền phức cho Ninh Chiết rồi, cậu âm thầm để ý đến Ninh Chiết, nếu Ninh Chiết gặp nguy thì hấy cứu cậu ấy..."
Lúc Diệp Khinh Hậu đang nói chuyện điện thoại, Bạch Nhạc Chương đã lên xe.
Xe vừa khởi động, Bạch Nhạc Chương liền bấm điện thoại gọi cho con trai: "Oó nghiêm trọng lảm không?"
"Không chết được cũng không tàn tật được! Bạch Phi tức giận trả lời.
"Vậy thì hãy kiên nhẫn đợi cho cha! Cha sẽ đến ngay và báo thù cho con!"
Sau khi cúp điện thoại của con trai, Bạch Nhạc. Chương bấm số khác, vẻ mặt âm trầm hét lên: "A Đạt, lập tức đem người của cậu bao vây Tô gia cho tôi!"
...
Tô gia.
Khi biết Bạch Phi bị Ninh Chiết giớ trò, Triệu Thục Viện sợ hãi đến nỗi sắc mặt tái nhợt, nước mắt rơi lã chã.
Tô Minh Thành cũng choáng váng, suýt nữa ngã xuống đất.
Cũng may Ninh Chiết nhanh nhạy, nhanh tay đỡ ông ấy.
Tên tai họa nhà cậu, sao không đi chết đi chứ!”
"Triệu Thục Viện điên cưỡng chửi rủa, hoảng sợ năm lấy tay Tô Lan Nhược, khóc lóc nói: "Mau gọi Vân Thạch và nhờ cha của Vân Thạch giúp chúng ta làm hòa đi! Nhanh lên..."
Đôi mắt Tô Lan Nhược đỏ bừng, cô tuyệt vọng lắc đầu: "Con đã gọi điện cho anh ấy mấy lần rồi, lần này cha anh ấy cũng không thể làm gì được đâu...."
Bên Tôn gia, đã không trông mong được gì nữa rồi.
Chuyện xảy ra hôm nay nghiêm trọng hơn nhiều so với chuyện xảy ra tối hôm trước.
Hôm nay Bạch Phi nhìn thấy máu!
Và vết thương lại nghiêm trọng.
Sau khi nghe được lời nói của con gái, hy vọng cuối cũng của Triệu Thục Viện đã hoàn toàn tan vỡ, bà lập tức ngã gục xuống ghế sofa.
"Hu hu..."
"Kiếp trước tôi đã làm điều ác gì?”
"Mà để ông trời phái một tên phế vật như vậy đến hại chúng tôi chứ..."
"Triệu Thục Viện đấm ngực dậm chân, gào khóc.
Nước mắt chảy như mưa.
"Được rồi, đừng khóc nữa! Tôi còn không hoảng, bà thì hoảng cái gì hả?"
Ninh Chiết khịt mũi, nhìn Triệu Thục Viện nói: "Bạch gia cũng không có gì đặc biệt cát Yên tâm, tôi sẽ giải quyết vấn đề của Bạch gia này."
"Đến lúc nào rồi mà còn ở đây giả vờ giả vệt hả?"