Tô Lan Nhược hoảng loạn hét lớn một tiếng.
"Ai giả bộ rồi hả? Ninh Chiết hừ một tiếng lạnh lùng: “Tôi cũng có át chủ bài đấy!”
" Át chủ bài sao?"
Tô Minh Thành lấy lại bình tĩnh, nghỉ ngờ nhìn Ninh Chiết.
Ninh Chiết gật đầu: “Tống Thanh Diên còn nợ tôi một ân tình”
"Ai cơ?"
“Quỷ túc chiến tướng Tống Thanh Diên sao?”
Tô Minh Thành và con gái đồng thời kêu lên, khó có thể tin nhìn Ninh Chiết.
Danh tiếng của Tống Thanh Diên bọn họ đương nhiên biết.
Nhưng đại nhân vật như Tống Thanh Diên sao có thể nợ Ninh Chiết một ân tình được? Ninh chiết gật đầu.
Nhận được câu trả lời khẳng định của Ninh Chiết, hai cha con đều sửng sốt.
Quỷ túc chiến tướng Tống Thanh Diên!
Cô... Thật sự nợ Ninh Chiết một ân tình sao?
Chẳng lẽ đây chính là chỗ mà Ninh Chiết dựa vào sao?
Nếu điều này là sự thật thì đây đúng là át chủ bài đót
"Cậu nói láo!"
"Triệu Thục Viện tức giận mắng Ninh Chiết: "Cậu không đi mà tự soi gương xem, Tống Thanh Diên sẽ nợ cậu ân tình sao hả?"
"Mẹ im đi!" Tô Minh Thành trừng mắt nhìn Triệu
Thục Viện, vội vàng hỏi Ninh Chiết: "Cậu nói thật sao? Nhân vật lớn như Tống Thanh Diên sao lại nợ cậu ân tình vậy chứ?"
Ninh Chiết lác đầu cười khổ: "Không phải chuyện vinh quang gì, tốt nhất tôi nên gọi điện cho Tống Thanh Diên trước đã”
Nói xong, Ninh Chiết lấy điện thoại di động ra.
Bên Tôn gia không thể trông cậy được rồi.
Chỉ có thể sử dụng át chủ bài thôi.
Chết tiệt, chuyện này là sao!
Có được át chủ bài, còn chưa thăm dò nghe ngóng được gì mà đã phải dùng rồi.
Nhìn thấy Ninh Chiết gọi điện thoại, trong mắt Tô Minh Thành và con gái lại lóe lên tia hi vọng.
Đến Triệu Thục Viện cũng dừng cả khóc.
Rất nhanh, Ninh Chiết đã gọi điện được cho Tống Thanh Diên.
Nhưng mà, âm thanh reo mấy lần, mà không ai nhận.
Khốn nạn thật!
Chị gái ơi, đừng có đùa tôi nhé!
Cô mau nghe điện thoại!"
Không phải cô ngầu lắm sao?
Khi tôi thực sự cần sự giúp đỡ của cô, thì cô lại như xe bị tuột xích ý?
Mãi mà không thấy ai nhấc máy, Ninh Chiết đột nhiên cảm thấy lo lằng.
Cho đến khi điện thoại tự động cúp máy, vẫn không có ai trả lời
Thấy vẻ mặt của Ninh Chiết nhìn không đúng lảm, Tô Minh Thành vội vàng bước tới, khẩn trương hỏi
"Sao vậy?"
Có thể cô ấy đang bận, không trả lời, tôi thử lại.” Ninh Chiết lúng túng liếc nhìn Tô Minh Thành rồi bấm số lăn nữa.
"Thật xin lỗi, số điện thoại bạn gọi gọi đã tắt máy,
Nghe giọng nữ phát ra từ điện thoại, sắc mặt Ninh Chiết chợt giật giật
Mẹ nó nữa!
Bị con khốn đó chơi rồi!
Vừa rồi không trả lời, bây giờ thì tất máy rồi!
Cô ấy căn bản cũng không muốn rút gì cả?
Quỷ túc chiến tướng?
Tôi qua chỗ quỷ túc lần vậy!
Ninh Chiết trong lòng chửi bới, vẻ mặt buồn bã nhìn Tô Minh Thành: “Cô ấy tắt điện thoại..”
Tô Minh Thành sắc mặt kịch liệt co giật, ánh mắt Tô Lan Nhược lại lần nữa tối sầm.
"Tôi biết tên phế vật nhà cậu đang nói điêu mà.”
Triệu Thục Viện khó thở, chỉ vào mũi Ninh Chiết mắng: "Tống chiến tướng, có thể nợ cậu một ân tình sao? Đừng có hòng nhé, nằm mơ đi!"
" Bà..."
Ninh Chiết mặt đỏ bừng, lại không nói nên lời.
Anh vốn tưởng rằng những người như Tống Thanh Diên nhất định sẽ giữ lời.
Nhưng anh không ngờ rằng người phụ nữ này lại đang giở trò với anh!
Sau khi cố gắng kìm nén cảm giác muốn chửi bới bà mẹ vợ rẻ tiền này, Ninh Chiết nghiến răng nghiến lợi nhìn Tô Minh Thành: "Gọi tài xế đưa tôi đến đường Hồi Xuân! Tôi đi tìm Diệp Khinh Hậu giúp đỡ! "
Át chủ bài thì không có!
Bây giờ còn trơ trên đi tới Diệp Khinh Hậu!
Mất mặt quá mất mặt quá đi!
Còn tốt hơn là mất mạng!
Nếu không tìm Diệp Khinh Hậu giúp, thì chính mình và Tô gia đều không kết cục tốt.
Tô Minh Thành còn chưa kịp trả lời, Triệu Thục. Viện đột nhiên lao tới, tóm lấy Ninh Chiết.
"Tên phết vật nhà cậu lại muốn chạy phải không?"
Triệu Thục Viện gắt gao tóm lấy Ninh Chiết, mặt mũi tràn đầy sự tức giận mắng to...