Dưới sự dẫn dắt của Tô Thanh Y, hai người đi tới một nhà hàng cấp cao.

Ninh Chiết vừa xuống xe thì đã gặp một người quen.

Là bạn của Tô Lan Nhược, Trần Hân Di!

Ninh Chiết nhìn thấy Trần Hân Di thì tất nhiên Trần Hân Di cũng nhìn thấy anh.

Trần Hân Di cười cười nói nói với Vương Hán Sinh đang theo đuổi cô, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy Ninh Chiết thì mặt cô đột nhiên xụ xuống.

Cô chưa quên mấy ngày trước mình bị Ninh Chiết

Vừa nhìn thấy Ninh Chiết, cô đã cảm thấy trên mặt đau rất.

Nhưng trong lòng cô lại có chút nghỉ hoặc.

Sao Ninh Chiết lại đi cùng với Tô Thanh Y? "Hân Di, em làm sao vậy?"

Mắt thấy sắc mặt của cô không thích hợp, Vương Hán Sinh lập tức mở miệng hỏi thăm.

Trần Hân Di nhìn chảm chằm Ninh Chiết, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đó chính là tên chết tiệt mấy ngày. trước đánh em!”

" Cái gì?" Vương Hán Sinh biến sắc, lập tức khí thế hùng hồn nói: "Anh đi dạy cho hắn một bài học!"

Anh ta đang theo đuổi Trần Hân Di nên sao có thể bỏ lỡ cơ hội biểu hiện tốt như vậy.

“Thôi, chúng ta đi đi!" Trần Hân Di nhẹ nhàng lắc đầu: “Tên này đánh nhau rất lợi hại, có thể anh sẽ thiệt thời?

Nghe lời này của Trần Hân Di, Vương Hán Sinh lậptức không vui

"Yên tâm đi, anh là TaeKwonDo đai đen cấp bảy. màt"

Nói xong, Vương Hán Sinh lập tức sải bước đi đến trước mặt Ninh Chiết rồi nhìn anh với vẻ mặt rất khó coï: "Nghe nói mày đánh bạn gái của tao?"

Vương Hán Sinh trực tiếp tự coi mình là bạn trai của Trần Hân Di.

Ninh Chiết thản nhiên gật gật đầu rồi lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Hân Di: “Cô ta đáng bị đánh! Nếu không phải giết người là phạm pháp thì tôi đã chơi chết cô ta rồi!"

Mấy ngày trước ở nhà máy hóa chất, nếu không phải mình đột nhiên bùng nổ thì không chừng đã đi đời nhà ma rồi, không thì cũng ăn trọn hai đao.

Đánh Trần Hân Di hai bạt tay đã là nhẹ!

Thấy Ninh Chiết không nể mặt mình như thế, Vương Hán Sinh lập tức trở nên hung hăng:"Tốt nhất mày ngoan ngoãn xin lỗi bạn gái tao, nếu không ông đây đánh cho mày răng rơi đầy đấu"

"Chắc anh uống nhiều rượu giả rồi đúng không?" Ninh Chiết buồn cười nhìn Vương Hán Sinh: “Tôi cũng nhắc nhở anh, găn đây tôi thức tỉnh sức mạnh Höng

Hoang, lúc đánh nhau cả tôi cũng sợ mình đấy”

Cái cây lớn như vậy mà bị một quyền của anh đánh xuyên qua, tên này cảm thấy thân thể của anh ta

cứng hơn thân cây sao?

“Thứ không biết điều!” Vương Hán Sinh lập tức thay đối sắc mặt, hung hăng đá một chân về hướng Ninh Chiết.

Tốc độ cú đá này của Vương Hán Sinh rất nhanh.

Nhưng Ninh Chiết đã thức tỉnh một phần sức mạnh nên trong mắt anh thì cú đá này của Vương Hán

Sinh y như bà giả dạo phố.

Lợi dụng khoảng cách cú đá của Vương Hán Sinh, Ninh Chiết cũng trực tiếp tung ra một chân.

Một tiếng hét thảm vang lên, Vương Hán Sinh trực tiếp bay ra ngoài sáu bảy mét rồi đập mạnh xuống đất, lại 'Phốc phốc" một tiếng phun ra một ngụm máu.

Thấy cảnh này, đôi mắt Tô Thanh Y lập tức trợn tròn.

Trước đó cô có nghe nói Ninh Chiết đánh nhau rất ghê gớm, thủ hạ của Bạch Phi cũng không phải đối thủ của anh.

Nhưng cô không nghĩ tới Ninh Chiết lại mạnh như. vậy!

Người hơn năm mươi ký mà lại bị anh tùy tiện đá

một chân đạp bay như vậy sao?

"Hán Sinh!" Trần Hân Di kinh hô một tiếng rồi vội vàng chạy về hướng Vương Hán Sinh.

Nhìn Vương Hán Sinh không ngừng ho ra máu, hai mắt Trần Hân Di lập tức phun lửa nhìn về phía Ninh Chiết: “Ninh Chiết, anh quá đáng lắm! Sao anh lại xuống tay nặng như vậy?!"

“Tôi đã thu bớt rồi, là tự anh ta muốn ăn đòn, không trách được tôif' Ninh Chiết lặng lẽ nhìn về phía Trần Hân Di: “Còn nữa, mặc dủ chuyện của Bạch Phi đã qua, nhưng chúng ta còn chưa tính sổ xong đâu! Cô. hô to gọi nhỏ nữa thì tôi không chắc cái tát của mình có giáng lên mặt cô nữa không đấy!"

Trên thực tế anh đã cố ý khống chế sức mạnh.

Anh cũng không ngờ đã làm vậy mà cú đá này còn có sức mạnh lớn đến thế,

Mẹ nó, phải tranh thủ thích ứng sức mạnh trong cơ thể mới được, không thì không chừng ngày nào đó không cẩn thận gây ra án mạng mất.

Đón lấy ánh mắt của Ninh Chiết, Trần Hân Di lập tức e dè nên vội nghiêng đầu đi.

Ninh Chiết cũng lười nói nhảm với hai người này nên quay đầu lại gọi Tô Thanh Y: "Đi thôi!"

Tô Thanh Y đuổi theo bước chân Ninh Chiết rồi cười đùa: "Anh rể, anh thật hung tàn!”

Mặt Ninh Chiết đen lại, ánh mắt lướt qua ngực cô: "Cô cũng rất hung tàn."

“Em...” Mặt Tô Thanh Y đỏ lên, giận dữ ưỡn ngực nói: “Tôi hung tàn chỗ nào:

Ninh Chiết bĩu môi, nhưng không nói thêm nữa.

Nhìn Ninh Chiết và Tô Thanh Y cười cười nói nói đi vào nhà hàng, Trần Hân Di lập tức căm hận nghiến răng, không màng đến vết thương của Vương Hán Sinh mà vội vã gọi cho Tô Lan Nhược.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện