“Lan Nhược, vừa rồi tớ trông thấy Ninh Chiết và Tô Thanh Y đi với nhau, hai người trông rất thân mật, tớ đoán Ninh Chiết không dụ được cậu nên bắt đầu nhắm vào Thanh Y! Rất có thể Thanh Y bị Ninh Chiết dỗ ngon dỗ ngọt lừa gạt rồi.."

Khi Trần Hân Di đang gọi cho Tô Lan Nhược thì Ninh Chiết và Tô Thanh Y đã đi tới phòng rồi ngồi xuống.

Tô Thanh Y bảo Ninh Chiết gọi món, Ninh Chiết lại kêu cô tùy tiện chọn là được rồi.

Tô Thanh Y bất đắc đĩ nên đành gọi mấy món ăn nổi tiếng ở nơi này.

Lúc chờ đợi thức ăn lên bàn, Tô Lan Nhược gọi điện thoại cho Ninh Chiết.

"Có phải anh đang đi cùng Thanh Y hay không?”

Vừa bắt điện thoại thì bên trong đã truyền đến giọng nói chất vấn của Tô Lan Nhược.

"Đúng vậy!" Ninh Chiết dứt khoát thừa nhận: “Cô ta nhất quyết mời tôi ăn cơm, có vấn đề gì sao?"

Được Ninh Chiết xác định, Tô Lan Nhược lập tức tức giận nói: "Nó mời anh ăn cơm có mục đích gì chẳng lẽ anh đoán không ra? Hơn phân nửa là phát giác không thích hợp, muốn gài anh để hỏi có phải chúng ta ly hôn không!"

Cô không để những lời nói của Trần Hân Di ở trong lòng.

Đứa em họ này của cô có lòng dạ còn thâm sâu hơn mình, sao lại bị Ninh Chiết dỗ ngon dỗ ngọt lừa gạt chứ? Hơn nữa dù Tô Thanh Y bị lừa thì Ninh Chiết cũng phải biết dỗ ngon dỗ ngọt mới được!

Cô và Ninh Chiết ở chung đến giờ cũng chưa từng nghe Ninh Chiết nói một câu ngon ngợt!

"Yên tâm đi, tôi sẽ không quên chuyện mình đã hứa!" Ninh Chiết bĩu môi nói.

"Vậy thì tốt” Tô Lan Nhược yên lòng rồi lập tức cúp điện thoại

Ninh Chiết lắc đầu cười một tiếng, cũng cất điện thoại vào.

Cô thật cả nghĩ!

Sao chuyện gì vào đầu cô cũng bị biến đối hết vậy?

“Làm sao vậy?" Tô Thanh Y hiếu kì hỏi.

“Không có gì” Ninh Chiết nhún nhún vai, thuận hị cô bảo tôi đừng quên chuyện mình

“Chuyện gì?” Tô Thanh Y vội hỏi.

"Bảo tôi đừng gây chuyện. Ninh Chiết lại nói bừa.

Tô Thanh Y nghe vậy thì lập tức hiểu ra: "Nhất định là Trần Hân Di gọi điện thoại cho chị nói bậy bại”

“Không có gì, tuỳ cô ta đi!” Ninh Chiết hững hờ trả lời.

Thấy Ninh Chiết không thèm để ý, Tô Thanh Y cũng không nói thêm lời nào.

Rất nhanh đồ ăn đã được mang lên bàn.

Ăn được một nửa thì Tô Thanh Y lại hiếu kỳ mà hỏi: "Anh rể, công phu của anh lợi hại như vậy, cũng có mối quan hệ rộng rãi mà sao lại đi làm bảo vệt

"Cái này." Ninh Chiết hơi cứng lại, lắc đầu cười khổ nói: "Tôi không cách nào giải thích với cô, cô coi như tôi là người không có tham vọng gì đi!"

Giải thích thế nào?

Nói với cô là sức mạnh của anh mới bắt đầu khôi phục à?

Nói với cô là bọn người Diệp Khinh Hầu đều hiểu lầm mình là nhân vật lớn?

Dù mình nói thì cô cũng không tin!

“Tô Thanh Y lắc đầu, nghiêm mặt nói: "Em cảm thấy anh đang khiêm tốn!”

Ninh Chiết nghe vậy thì lập tức câm nín.

Tôi biết ngay cô sẽ không tin!

Tôi khiêm tốn?

Khiêm tốn cái rằm gì!

Tôi còn không rõ thân phận của mình là gì thì làm sao khoe khoang đây?

Trong lúc Ninh Chiết thầm lầu bầu thì điện thoại lại reo lên.

Ninh Chiết cúp điện thoại rồi đột nhiên đứng dậy. có việc gấp phải đi trước!"

Nói xong, Ninh Chiết vội vàng đi ra ngoài.

"Chờ một chút!" Tô Thanh Y gọi anh lại: “Em đưa anh đi, giờ này ở đây không dễ đón xe!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện