Nói xong, Tô Thanh Y liền kéo cha mẹ đến ngồi xuống ghế sa lon và chia sẻ những gì mình nhìn thấy đêm nay.

Cô nói hơn mười phút mới kể xong chuyện tối nay.

Nghe Tô Thanh Y kế rõ, vợ chồng Tô Minh Nghĩa không khỏi ngây người.

Họ sững sờ thêm vài phút mới chật vật lấy lại tỉnh thần.

“Giành! Giành lấy cho bà đây!”

Lý Lan kích động đến toàn thân run rẩy, lập tức bắt lấy tay con gái hưng phấn nói: "Người đàn ông tốt như vậy mà Tô Lan Nhược không biết quý, cũng không trách được con đi giành!"

“Mẹ...” Tô Thanh Y dở khóc dở cười nhìn mẹ: “Sao mẹ lại nhắc đến chuyện này nữa?"

"Sao không thể nhắc chứ?” Lý Lan cứng rắn dùng. sức gõ một cái lên trán con mình: “Xã hội bây giờ đều là cướp con rể vàng! Nếu con không đoạt thì cũng có người đoạt”

"Đúng!" Tô Minh Nghĩa tán đồng gật gật đầu: "Tô Lan Nhược nhà bọn họ muốn đẩy Ninh Chiết ra ngoài thì không thể trách con đi giành được!"

Khó trách lão gia nhất quyết muốn Tô Lan Nhược và Ninh Chiết kết hôn, hóa ra là đã biết mọi chuyện!

Lão gia vẫn bất công cho nhà anh cả!

Nhưng lão gia nghĩ sâu đến mấy cũng không cản được nhà Tô Lan Nhược muốn đẩy đứa con rể quý hoá này ra ngoài!

Nghe cha mẹ nói vậy, Tô Thanh Y lập tức không còn gì để nói

Bọn họ không sợ người khác chỉ vào con gái mình mà mắng không biết liêm sĩ sao!

Nhưng lúc này bên ngoài vang lên tiếng xe, giương mắt nhìn lại thì thấy Tô Lan Nhược cất bước đi tới.

Nhìn thấy Tô Lan Nhược, vợ chồng Tô Minh Nghĩa lập tức khẩn trương lên.

Không phải cô biết ý đồ của nhà bọn họ đó chứ? Cô đến tận nhà để hỏi tội sao?

"Đêm nay em luôn đi cùng Ninh Chiết đúng không?" Tô Lan Nhược vừa vào cửa đã mở miệng hỏi Tô Thanh Y.

"Đúng vậy!" Tô Thanh Y gật gật đầu, khó chịu hỏi: "Chẳng lẽ chị ghen à?"

"Chị ghen cái gì? Em không phải không biết chị và anh ta là thế nào!” Tô Lan Nhược không vui mà trừng cô một cái:" Chị đến hỏi tại sao anh ta lại đánh nhau với Vương Hán Sinh?”

“Tên ngớ ngẩn kia tự muốn ăn đòn thôi!" Tô Thanh Y thuận miệng trả lời

"Là vậy sao! Vậy xem ra là Hân Di thêm mắm thêm muối Tô Lan Nhược mim cười rồi lại hỏi: "Đúng rồi, sao em đột nhiên lại mời Ninh Chiết ăn cơm?”

Tô Thanh Y đang muốn trả lời thì Lý Lan lại lặng lẽ đá cô một cái.

Cái con bé chết tiệt này đừng nói hết mọi chuyện ra như vậy chứ!

Muốn để Tô Lan Nhược biết Ninh Chiết có bản lãnh lớn rồi con khỏi làm gì nữa sao!

Tô Thanh Y im lặng nhìn mẹ mình rồi trả lời: "Tốt xấu gì anh ta cũng mang danh anh rể tôi, cô em vợ này mời anh ta ăn một bữa cơm mà chị cũng muốn hỏi rõ ngọn nguồn à?”

"Chị chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi." Tô Lan Nhược xấu hổ cười một tiếng, lại hiếu kỳ nói: "Vậy các người trò chuyện thế nào?"

“Rất tốt” Tô Thanh Y gật đầu cười một tiếng: “Trừ chuyện anh ta không ôm chí lớn ra thì cái gì cũng tốt, nếu không phải chị đã đăng ký kết hôn với anh ta thì tôi cũng muốn giành!"

Tất nhiên Tô Lan Nhược không tin nên trêu ghẹo: "Cái này còn cần em giành? Nếu em thích thì chị tặng anh ta cho em đấy"

"Thật sao?" Hai mắt Tô Thanh Y tỏa sáng, cười khẽ mà hỏi.

"Đương nhiên là thật” Tô Lan Nhược chỉ nghĩ em họ nói đùa với mình nên cười nói: "Chỉ sợ chị tặng anh ta cho em mà em chẳng những không muốn, còn nói chị hại em!

Trong lúc nói đùa, Tô Lan Nhược cũng cảm thấy yên lòng hơn.

Ninh Chiết vẫn giữ uy tín không để lộ chuyện họ đã đăng ký ly hôn cho Tô Thanh Y biết...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện