"Tô Thanh Y mới rời đi không lâu thì Ninh Chiết đã nhận được điện thoại của Diệp Khinh Hầu.

Bà Vương kia đã bị bắt lại, chỉ tiếc trước khi bị Thất Cân dẫn người bắt lấy thì bà Vương đã tự sát.

Hai ngày nay Diệp Khinh Hầu hơi bận nên tạm thời không thể đến nói những chuyện này cho Ninh Chiết biết, chờ ông xử lý xong sẽ tìm đến anh tâm sự.

Ninh Chiết cũng không để ý.

Chuyện này vốn không liên quan nhiều đến anh, anh chỉ muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình mà thôi.

Biết trước mấy ngày hay muộn mấy ngày cũng không có ảnh hưởng gì.

Trong điện thoại, Diệp Khinh Hầu còn nhắc nhở Ninh Chiết phải cẩn thận.

Diệp Khinh Hầu suy đoán trước khi bà Vương tự sát chắc đã nói chuyện Ninh Chiết cứu mình với kẻ đứng sau tấm màn, rất có thể kẻ đó sẽ giận lây qua và xuống tay với anh.

Ninh Chiết cũng lưu tâm nhắc nhở của Diệp Khinh Hầu.

Trong mơ hồ, anh lại có chút chờ mong đối phương đến kiếm chuyện với mình.

Anh cũng muốn thử xem chút sức mạnh đã khôi phục của mình mạnh đến cỡ nào.

Hơn nữa anh cảm thấy nếu đối phương đến gây chuyện thì anh sẽ nhớ ra càng nhiều,

Nghĩ như vậy, Ninh Chiết cũng không lo lắng gì mấy.

Sau khi đọc sách thêm một lát thì anh nằm xuống nghỉ ngơi.

Cũng không biết đêm nay có nằm mơ hay không.

Trong khoảng thời gian trước anh bị những cơn ác mộng quấy nhiễu rất phiền muộn.

Nhưng bây giờ anh lại chờ mong ngủ rồi sẽ nằm mơ.

Bởi vì anh đã biết những chuyện trong mộng rất có khả năng là ký ức anh mất đi.

Cùng lúc đó, trong biệt thự lưng chừng núi.

Tống Thanh Diên mồ hôi đầm đìa đánh quyền xong, đang chuẩn bị đi tắm thì Ngân Hö lại vội vàng tìm đến.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

"Chúng ta nhận được tình báo xác thực Đồ Tể đã nhập cảnh, theo phân tích thì mục đích chuyến này của Đồ Tể rất có thể là Giang Châu!" Ngân Hồ mang sắc mặt nặng nề báo lại tình báo vừa nhận được cho Tống Thanh Diên.

"Đồ Tể lại tới rồi?" Tống Thanh Diên cau đôi mi thanh tú lại, trong mắt bắn ra tia sắc lạnh: "Rốt cuộc Giang Châu nhỏ này có cái gì đáng để bọn họ đến Hoa quốc chịu chết như thế? Đồ Tể cũng là sát thủ đỉnh cao giống như Huyết Lang, nhưng lệ thuộc tổ chức sát thủ khác.

Trong giới sát thú, thứ hạng của Đồ Tể còn đứng trước Huyết Lang.

Tống Thanh Diên chưa từng đánh với Đồ Tể, nhưng nhìn từ xếp hạng thì thực lực của Đồ Tế còn mạnh hơn Huyết Lang.

“Mục tiêu của Đồ Tể và Huyết Lang là nhất trí!” Ngân Hồ trầm giọng đáp lại.

"Tôi cũng nghĩ như vậy!" Tống Thanh Diên khẽ gật đầu rồi nghiêm nghị dặn dò: "Tăng số người lên, nhìn chăm chằm từng cửa khẩu vào Giang Châu! Một khi Đồ Tể tiến vào Giang Châu thì tôi phải lập tức nhận được tin tức!"

“Vâng!” Ngân Hồ nhận lệnh rồi lại hỏi dò: "Cần nhờ Chiến Vương đại nhân phái người đến trợ giúp không?"

Tống Thanh Diên ngẫm nghĩ rồi lắc đầu nói: "Không cần! Mặc dù chưa chắc tôi có thể chém giết Đồ Tể, nhưng chỉ cần bị tôi để mắt tới thì Đồ Tể không có. cơ hội giết người! Huống chỉ không phải Giang Châu còn có một cường giả thần bí sao?"

Hả?

Ngân Hồ hơi sững sờ.

Ngân Hồ yên lặng suy tư một lát rồi bỗng tỉnh

"Chiến tướng muốn lợi dụng Đồ Tể dẫn dụ vị kia ra?"

Nói đến vị cường giả thần bí kia, hai mắt Ngân Hồ cũng tỏa sáng.

Cô ấy cũng rất muốn nhìn thấy phong thái của vị cường giả bí ẩn kia, không phải sao?

Nhưng cô ấy đã điều tra vài ngày mà vẫn không có được bất cứ tin tức nào về người đó cả.

Tống Thanh Diên gật đầu mỉm cười: "Vị cường giả kia đã chịu ra tay giúp tôi thì chứng minh anh ấy cũng là người chính nghĩa! Nếu như Đồ Tể thật sự gây sóng gió ở Giang Châu thì anh ấy sẽ không đứng ngoài quan sát!"

"Thuộc hạ đã rõ!"

Trong mắt Ngân Hồ lóe lên vẻ hưng phấn, lập tức đi xuống dàn xếp,

Tống Thanh Diên giương mắt nhìn về phía bầu trời đêm đen như mực, trên mặt lộ ra nụ cười như hồ ly.

Nếu vị cường giả bí ẩn này không muốn lộ diện thì mình chỉ có thể ra hạ sách này!

...

Ngày hôm sau, cuối tuần.

Ninh Chiết là đội trưởng bảo vệ nên không cần đi làm, khó được ngủ một giấc thật ngon lấy lại sức.

Thức dậy từ giấc ngủ, anh cảm thấy sức mạnh của mình lại mạnh lên mấy phần.

Ninh Chiết chạy tới công ty rồi leo lên xe đạp điện của mình, đang chuẩn bị đi tìm Ân Hoa cùng ăn một bữa cơm thì lại nhận cuộc gọi của Tô Thanh Y nói rằng cô muốn tới trả xe.

Rơi vào đường cùng, Ninh Chiết đành trở về biệt thự.

Tô Thanh Y trả xe rồi lại gọi xe kéo tới kéo xe của mình đi.

Sau một hồi bận bịu thì cũng đã đến giữa trưa.

Tô Thanh Y nhìn thời gian rồi xoa bụng, nhìn về. phía Ninh Chiết: “Lúc này sắp đến giờ cơm rồi, chúng ta tìm một chỗ ăn cơm được không?

Ninh Chiết cũng hơi đói nên lập tức gật đầu: "Hôm qua cô mời tôi ăn cơm, hôm nay để tôi mời đi!"

"Vậy thì tốt quát Em phải ăn một bữa của đại gia." Tô Thanh Y không ngờ Ninh Chiết lại chủ động mời mình ăn cơm nên lập tức cười đáp.

Ninh Chiết im lặng: “Cô đã nghèo đến mức muốn. cướp ngân hàng rồi à, còn ăn một bữa của đại gia?"

Khóe miệng Tô Thanh Y giật giật, mặt lập tức đen lại

Cô đã nghèo đến mức muốn cướp ngân hàng rồi à?

Anh đi mở ngân hàng còn được!

Ninh Chiết buồn cười liếc nhìn cô một cái rồi nói: "Chỉ là quán cơm nhỏ ven đường thôi, là dạng năm sáu mươi đồng là giải quyết xong đó, cô có đi không?"

“Đi! Vì sao không đi chứ?" Tô Thanh Y hất gương mặt xinh đẹp lên.

"Vậy thì đi thôi!"

Nói xong, Ninh Chiết cấp tốc khoá mấy chốt cài lại rồi ra hiệu cho Tô Thanh Y lên xe điện của mình.

Tô Thanh Y khẽ nhấp môi mỏng, cười ha ha mà nói: “Anh rể, anh có xe không chạy mà lại muốn em ngồi xe điện, không phải anh muốn phanh lại đụng ngực của em đó chứ?"

Ninh Chiết trợn mắt nhìn cô: “Tôi không biết lái xe! Nếu để cô lái thì cô lại trả xe, tôi lại phải đi một chuyến với cô, tôi lười!”

Khi đang nói chuyện, ánh mắt Ninh Chiết lại đảo qua ngực cô.

Cô lúc lớn lúc nhỏ, cũng không biết lót bao nhiêu lớp mút xốp nữa.

Có gì để đụng kia chứ?

Rất nhanh, hai người đã ngồi xe rời khỏi biệt thự.

Mới vào nội thành thì sau lưng đã truyền đến tiếng xe thể thao đùng đùng.

Rất nhanh, một chiếc xe thể thao đã đuổi kịp bọn họ.

Nhìn Tô Thanh Y trên xe, chủ chiếc xe thể thao lập tức thả chậm tốc độ rồi thổi huýt sáo với Tô Thanh Y: “Mỹ nữ, đi đâu vậy? Lên xe của tôi đi, tôi chở cô!”

“Tôi cần chắc?!” Tô Thanh Y quay đầu trừng chủ xe một cái, đồng thời lại ôm lấy eo Ninh Chiết từ phía sau, còn cố ý Kề sát người vào anh.

Cảm nhận được sự mềm mại phía sau, toàn thân Ninh Chiết lập tức run lên.

Tô Thanh Y cảm giác được Ninh Chiết run rẩy nên trêu tức mà hỏi: "Hiện tại còn cảm thấy em hung tàn không?"

Cô. Ninh Chiết chật vật nuốt từng ngụm nước bọt: “Hiện tại tôi cảm thấy cô... Không não”

“Anh mới không não!” Tô Thanh Y bất mãn đáp lại một câu, lại đột nhiên nghe ra lời bóng gió của Ninh Chiết nên càng dán thân trên chặt vào anh.

Cả gương mặt cô cũng dán lên lưng Ninh Chiết.

Lần này Ninh Chiết cảm nhận càng trực quan, hô hấp cũng đột nhiên tăng nhanh.

Anh vốn muốn bảo Tô Thanh Y đừng làm như vậy, nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt trở vào.

Giữa cầm thú và không bằng cầm thú, cuối cùng anh vẫn chọn cầm thú.

Nhìn hành động thân mật của hai người, mặt chủ xe thể thao lập tức co giật.

"Con mẹ nó tôi thua ở chỗ nào?" Chủ xe nhìn chằm chằm logo Porsche trên tay lái mà lẩm bẩm...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện