Ninh Chiết đi theo Phượng Mị đi vào phòng của Diệp Khinh Hầu.
Mới vào cửa anh đã ngửi được mùi thuốc.
Khi nhìn thấy Diệp Khinh Hầu, anh mới phát hiện trên tay ông ấy có quấn băng vải.
Thất Cân đang ở trần, trên lưng và ngực đều quấn băng gạc.
Hiển nhiên hai người đều đã bị thương.
Khó trách Phượng Mị nói Diệp Khinh Hầu không tiện gặp người khác!
Ninh Chiết hơi thất thần rồi vội vàng tiến lên hỏi thăm: "Các người làm sao vậy? Sao lại bị thương rồi
"Không có gì” Diệp Khinh Hầu không quan tâm mà cười cười: "Chỉ đi Tân Cô một chuyến, giết vài người, cũng bị thương nhẹ."
Khi nói chuyện, Diệp Khinh Hầu lại nhẹ nhàng phất tay với Phượng MỊ, ra hiệu cô ấy lui ra
Phượng Mị hiểu ý, lập tức rời khỏi phòng và đóng cửa giúp họ.
Ninh Chiết đi qua ngồi xuống đối diện Diệp Khinh Hầu rồi hỏi: "Hai ngươi bị thương nặng không?"
"Không sao, nghỉ ngơi một thời gian là khoẻ.” Diệp Khinh Hầu hời hợt nói.
Thấy ông ấy nói nhẹ nhàng như vậy, Ninh Chiết cũng không lo lắng nữa mà hỏi: "Người mà các ông giết là kẻ muốn mạng ông à?"
"Không phải” Diệp Khinh Hầu lắc đầu cười khổ: “Kẻ muốn mạng tôi đều ở Yến Kinh! Với chút thực lực hiện giờ của tôi muốn giết bất kỳ ai trong họ cũng sẽ chết ở Yến Kinh! Tôi dẫn người đi tới Tân Cô gần Yến Kinh để giết đám cóc ké dưới tay họ, chỉ vì cảnh cáo họ một chút mà thôi..."
Diệp Khinh Hầu biết Ninh Chiết rất muốn biết chuyện cũ của mình nên ông ấy vừa trở lại Giang Châu đã đến tìm Ninh Chiết.
Ông ấy không giấu diếm gì mà lập tức kể lại chuyện cũ của mình.
Diệp Khinh Hầu, người của thế gia Diệp gia Yến Kinh.
Yến Kinh là mảnh đất rồng phượng, các thế gia ở đó đều không tránh khỏi tranh ngoài sáng đấu trong tối, mà đấu tranh nội bộ của con cháu những thế gia này cũng rất kịch liệt.
Diệp Khinh Hầu cũng là người nổi bật trong đông đảo con cháu Diệp gia.
Ngày trước Diệp Khinh Hầu là nhân vật thủ lĩnh thế hệ trẻ của Diệp gia.
Hai mươi năm trước, Diệp Khinh Hầu vừa tròn hai mươi tuổi không lâu vì đủ loại nguyên nhân mà bị trục xuất khỏi Diệp gia.
Sau đó Diệp Khinh Hầu nhiều lần trăn trở, cuối cùng đã ở lại Giang Châu.
"Tại sao ông lại bị trục xuất khỏi Diệp gia?" Nghe đến đó, Ninh Chiết lại không khỏi hiếu kì hỏi tới.
"Cái này...” Diệp Khinh Hầu hơi khựng lại, trên mặt lộ ra nụ cười khổ sở: “Trong này liên lụy đến quá nhiều thứ, tôi cũng không muốn..."
"Được, tôi hiểu” Ninh Chiết thức thời ngừng lại, không hỏi tới nữa.
Rất hiển nhiên, Diệp Khinh Hầu không muốn đề. cập quá nhiều đến chuyện mình bị trục xuất khỏi Diệp gia, Ninh Chiết cũng không muốn xé toạc vết sẹo của ông ấy.
"Đa tạ lý giải” Diệp Khinh Hầu cảm kích nhìn Ninh Chiết rồi tiếp tục nói: *Sau khi đi vào Giang Châu, tôi luôn âm thầm tích luỹ lực lượng, hi vọng một ngày nào đó đánh trở lại Yến Kinh."
"Nhưng tôi cũng biết một số người của Diệp gia không hi vọng mình ngóc đầu trở lại, cho nên tôi vẫn luôn kín tiếng ở Giang Châu. Ở phương diện làm ăn, tôi cũng cố gắng giao cho thủ hạ quản lý”
Khó trách!
Ninh Chiết bỗng tỉnh ngộ.
Diệp Khinh Hầu không để người ta biết Phượng Mị là người của ông ấy cũng là nguyên nhân này? Ninh Chiết trầm mặc một lát rồi lại hỏi thăm:
“Cho nên người muốn giết ông chính là người Diệp gia à?
"Chỉ có thể nói là rất có khả năng thôi." Diệp Khinh Hầu nói: "Trừ người của Diệp gia ra thì còn có người khác muốn lấy mạng tôi, nhưng theo thông tin tôi nắm bắt được thì hai người của Diệp gia có hiềm nghi lớn nhất!"
Ninh Chiết nghĩ nghĩ rồi lại hỏi: "Trước kia họ đã muốn giết ông hay là gần đây mới đột nhiên ra tay?"
"Hắn là gần đây mới đột nhiên muốn giết tôi." Trong mắt Diệp Khinh Hầu lóe lên một tia sáng lạnh, trầm giọng nói: "Một tháng trước là đại thọ chín mươi của lão gia tử, trong bữa tiệc ông ấy đột nhiên nhắc đến tôi, hình như định để tôi trở lại gia tộc..."
Sau đó Diệp Khinh Hầu không tiếp tục nói nữa
Nhưng cũng không cần ông ấy nói tiếp.
Một số người lo lắng Diệp Khinh Hầu trở lại Diệp gia nên mới muốn mạng của ông ấy.
Đấu tranh nội bộ trong những gia tộc lớn này thật là tàn khốc máu me.
Trong lòng Ninh Chiết thầm cảm khái rồi cười khổ và nói:"Cho nên kẻ muốn giết tôi cũng có thể là người của Diệp gia các người?"
Diệp Khinh Hầu khẽ gật đầu: “Trừ người của nhà bác cả và chú ba ra thì còn có thể là người của Tân gia, nhưng khả năng này không lớn."
"Tần gia...” Ninh Chiết khẽ nhíu mày: “Cái này lại liên quan gì đến Tân gia?"
"Tần gia dính đến chuyện tôi bị trục xuất khỏi Diệp gia, nhưng khả năng là Tần gia không lớn, nếu như tra được có liên quan đến Tân gia thì tôi sẽ nói rõ với ngài sau."
Hiển nhiên Diệp Khinh Hầu không muốn nói ra nguyên nhân ông ấy bị trục xuất khỏi Diệp gia.
Ninh Chiết ngẫm nghĩ rồi không hỏi tiếp nữa.
Dù sao phía Diệp Khinh Hầu cũng không có chứng cứ, bây giờ chỉ cần mình biết đại khái là người nào muốn mạng của mình là được rồi.
Sau khi trò chuyện qua loa với Diệp Khinh Hầu một hồi, Ninh Chiết không quấy rầy nữa mà để họ nghỉ ngơi cho khoẻ, nếu cần anh hỗ trợ thì cứ mở miệng.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là anh có khả năng giúp được.
Khi Ninh Chiết đi ra ngoài phòng thì trong đầu anh đột nhiên hiện lên một chút ký ức.
Ninh Chiết đột nhiên dừng bước, yên lặng trầm tư một lát rồi quay đầu hỏi Diệp Khinh Hầu: "Tân gia mà ông nói có phải có người tên là Tân Khuyết không?”
“Chắc là không có?” Diệp Khinh Hầu không xác định trả lời, nghỉ ngờ mà hỏi lại: "Sao lại đột nhiên hỏi người này? Ngài quen người của Tân gia sao?"
"Không quen." Ninh Chiết nhún vai nói:" Nhưng trong đầu tôi đột nhiên hiện lên cái tên này, đại khái người này cũng là người của Yến Kinh, cho nên tôi tùy tiện hỏi thử thôi."
“Vậy sao... Diệp Khinh Hầu nghĩ nghĩ, mỉm cười nói: "Tôi rời khỏi Yến Kinh đã nhiều năm, những năm qua không rành người và chuyện ở Yến Kinh lầm, có lẽ Tăn gia có người tên Tân Khuyết mà tôi không biết thôi, sau này tôi điều tra thêm giúp ngài."
"Được rồi, vậy thì cám ơn” Ninh Chiết gật đầu cười một tiếng.
Tìm ra Tân Khuyết kia có lẽ sẽ giúp anh khôi phục ký ức.
Rất nhanh, Ninh Chiết đã đi xuống tiệc rượu lầu dưới.
Tống Thanh Diên sớm đã rời đi, tiệc rượu lại bắt đầu ăn uống linh đình, cực kỳ náo nhiệt
Ninh Chiết vừa đến tiệc rượu đã bị Phượng Mị kéo qua một bên.
Phượng Mị nói sơ với Ninh Chiết vẽ chuyện trước đó của Tống Thanh Diên.
Biết Tống Thanh Diên phủi sạch quan hệ với mình trước mặt mọi người, Ninh Chiết lập tức không còn gì để nói: "Cô gái này đầu óc có bị vấn đề không?"
"..."
Phượng Mị cũng im lặng nhìn Ninh Chiết: "Hình như anh không bắt được trọng điểm?"
“Trọng điểm gì?" Ninh Chiết không rõ mà hỏi thăm.
Phượng Mị cười quyến rũ một tiếng, ánh mắt sáng rực nhìn châm châm Ninh Chiết: “Tôi hoài nghĩ người mà Tống Thanh Diên muốn mọi người tìm giúp chính là anh!"
"Nói nhám!” Ninh Chiết không chút nghĩ ngợi đã phủ nhận: “Tống Thanh Diên không phải nói người kia đã giúp cô ta à? Tôi đâu có giúp Tống Thanh Diên, người mà cô ta tìm nhất định không phải tôi."
“Cái này.. ” Phượng Mị khững lại, trong lòng lập tức xuất hiện nghỉ ngờ.
Ở Giang Châu trừ cao thủ bí ẩn là Ninh Chiết ra thì còn có cao thú khác sao?
Cô ấy đã ở Giang Châu nhiều năm mà không biết Giang Châu nho nhỏ này lại ngọa hổ tàng long như thế....
Mới vào cửa anh đã ngửi được mùi thuốc.
Khi nhìn thấy Diệp Khinh Hầu, anh mới phát hiện trên tay ông ấy có quấn băng vải.
Thất Cân đang ở trần, trên lưng và ngực đều quấn băng gạc.
Hiển nhiên hai người đều đã bị thương.
Khó trách Phượng Mị nói Diệp Khinh Hầu không tiện gặp người khác!
Ninh Chiết hơi thất thần rồi vội vàng tiến lên hỏi thăm: "Các người làm sao vậy? Sao lại bị thương rồi
"Không có gì” Diệp Khinh Hầu không quan tâm mà cười cười: "Chỉ đi Tân Cô một chuyến, giết vài người, cũng bị thương nhẹ."
Khi nói chuyện, Diệp Khinh Hầu lại nhẹ nhàng phất tay với Phượng MỊ, ra hiệu cô ấy lui ra
Phượng Mị hiểu ý, lập tức rời khỏi phòng và đóng cửa giúp họ.
Ninh Chiết đi qua ngồi xuống đối diện Diệp Khinh Hầu rồi hỏi: "Hai ngươi bị thương nặng không?"
"Không sao, nghỉ ngơi một thời gian là khoẻ.” Diệp Khinh Hầu hời hợt nói.
Thấy ông ấy nói nhẹ nhàng như vậy, Ninh Chiết cũng không lo lắng nữa mà hỏi: "Người mà các ông giết là kẻ muốn mạng ông à?"
"Không phải” Diệp Khinh Hầu lắc đầu cười khổ: “Kẻ muốn mạng tôi đều ở Yến Kinh! Với chút thực lực hiện giờ của tôi muốn giết bất kỳ ai trong họ cũng sẽ chết ở Yến Kinh! Tôi dẫn người đi tới Tân Cô gần Yến Kinh để giết đám cóc ké dưới tay họ, chỉ vì cảnh cáo họ một chút mà thôi..."
Diệp Khinh Hầu biết Ninh Chiết rất muốn biết chuyện cũ của mình nên ông ấy vừa trở lại Giang Châu đã đến tìm Ninh Chiết.
Ông ấy không giấu diếm gì mà lập tức kể lại chuyện cũ của mình.
Diệp Khinh Hầu, người của thế gia Diệp gia Yến Kinh.
Yến Kinh là mảnh đất rồng phượng, các thế gia ở đó đều không tránh khỏi tranh ngoài sáng đấu trong tối, mà đấu tranh nội bộ của con cháu những thế gia này cũng rất kịch liệt.
Diệp Khinh Hầu cũng là người nổi bật trong đông đảo con cháu Diệp gia.
Ngày trước Diệp Khinh Hầu là nhân vật thủ lĩnh thế hệ trẻ của Diệp gia.
Hai mươi năm trước, Diệp Khinh Hầu vừa tròn hai mươi tuổi không lâu vì đủ loại nguyên nhân mà bị trục xuất khỏi Diệp gia.
Sau đó Diệp Khinh Hầu nhiều lần trăn trở, cuối cùng đã ở lại Giang Châu.
"Tại sao ông lại bị trục xuất khỏi Diệp gia?" Nghe đến đó, Ninh Chiết lại không khỏi hiếu kì hỏi tới.
"Cái này...” Diệp Khinh Hầu hơi khựng lại, trên mặt lộ ra nụ cười khổ sở: “Trong này liên lụy đến quá nhiều thứ, tôi cũng không muốn..."
"Được, tôi hiểu” Ninh Chiết thức thời ngừng lại, không hỏi tới nữa.
Rất hiển nhiên, Diệp Khinh Hầu không muốn đề. cập quá nhiều đến chuyện mình bị trục xuất khỏi Diệp gia, Ninh Chiết cũng không muốn xé toạc vết sẹo của ông ấy.
"Đa tạ lý giải” Diệp Khinh Hầu cảm kích nhìn Ninh Chiết rồi tiếp tục nói: *Sau khi đi vào Giang Châu, tôi luôn âm thầm tích luỹ lực lượng, hi vọng một ngày nào đó đánh trở lại Yến Kinh."
"Nhưng tôi cũng biết một số người của Diệp gia không hi vọng mình ngóc đầu trở lại, cho nên tôi vẫn luôn kín tiếng ở Giang Châu. Ở phương diện làm ăn, tôi cũng cố gắng giao cho thủ hạ quản lý”
Khó trách!
Ninh Chiết bỗng tỉnh ngộ.
Diệp Khinh Hầu không để người ta biết Phượng Mị là người của ông ấy cũng là nguyên nhân này? Ninh Chiết trầm mặc một lát rồi lại hỏi thăm:
“Cho nên người muốn giết ông chính là người Diệp gia à?
"Chỉ có thể nói là rất có khả năng thôi." Diệp Khinh Hầu nói: "Trừ người của Diệp gia ra thì còn có người khác muốn lấy mạng tôi, nhưng theo thông tin tôi nắm bắt được thì hai người của Diệp gia có hiềm nghi lớn nhất!"
Ninh Chiết nghĩ nghĩ rồi lại hỏi: "Trước kia họ đã muốn giết ông hay là gần đây mới đột nhiên ra tay?"
"Hắn là gần đây mới đột nhiên muốn giết tôi." Trong mắt Diệp Khinh Hầu lóe lên một tia sáng lạnh, trầm giọng nói: "Một tháng trước là đại thọ chín mươi của lão gia tử, trong bữa tiệc ông ấy đột nhiên nhắc đến tôi, hình như định để tôi trở lại gia tộc..."
Sau đó Diệp Khinh Hầu không tiếp tục nói nữa
Nhưng cũng không cần ông ấy nói tiếp.
Một số người lo lắng Diệp Khinh Hầu trở lại Diệp gia nên mới muốn mạng của ông ấy.
Đấu tranh nội bộ trong những gia tộc lớn này thật là tàn khốc máu me.
Trong lòng Ninh Chiết thầm cảm khái rồi cười khổ và nói:"Cho nên kẻ muốn giết tôi cũng có thể là người của Diệp gia các người?"
Diệp Khinh Hầu khẽ gật đầu: “Trừ người của nhà bác cả và chú ba ra thì còn có thể là người của Tân gia, nhưng khả năng này không lớn."
"Tần gia...” Ninh Chiết khẽ nhíu mày: “Cái này lại liên quan gì đến Tân gia?"
"Tần gia dính đến chuyện tôi bị trục xuất khỏi Diệp gia, nhưng khả năng là Tần gia không lớn, nếu như tra được có liên quan đến Tân gia thì tôi sẽ nói rõ với ngài sau."
Hiển nhiên Diệp Khinh Hầu không muốn nói ra nguyên nhân ông ấy bị trục xuất khỏi Diệp gia.
Ninh Chiết ngẫm nghĩ rồi không hỏi tiếp nữa.
Dù sao phía Diệp Khinh Hầu cũng không có chứng cứ, bây giờ chỉ cần mình biết đại khái là người nào muốn mạng của mình là được rồi.
Sau khi trò chuyện qua loa với Diệp Khinh Hầu một hồi, Ninh Chiết không quấy rầy nữa mà để họ nghỉ ngơi cho khoẻ, nếu cần anh hỗ trợ thì cứ mở miệng.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là anh có khả năng giúp được.
Khi Ninh Chiết đi ra ngoài phòng thì trong đầu anh đột nhiên hiện lên một chút ký ức.
Ninh Chiết đột nhiên dừng bước, yên lặng trầm tư một lát rồi quay đầu hỏi Diệp Khinh Hầu: "Tân gia mà ông nói có phải có người tên là Tân Khuyết không?”
“Chắc là không có?” Diệp Khinh Hầu không xác định trả lời, nghỉ ngờ mà hỏi lại: "Sao lại đột nhiên hỏi người này? Ngài quen người của Tân gia sao?"
"Không quen." Ninh Chiết nhún vai nói:" Nhưng trong đầu tôi đột nhiên hiện lên cái tên này, đại khái người này cũng là người của Yến Kinh, cho nên tôi tùy tiện hỏi thử thôi."
“Vậy sao... Diệp Khinh Hầu nghĩ nghĩ, mỉm cười nói: "Tôi rời khỏi Yến Kinh đã nhiều năm, những năm qua không rành người và chuyện ở Yến Kinh lầm, có lẽ Tăn gia có người tên Tân Khuyết mà tôi không biết thôi, sau này tôi điều tra thêm giúp ngài."
"Được rồi, vậy thì cám ơn” Ninh Chiết gật đầu cười một tiếng.
Tìm ra Tân Khuyết kia có lẽ sẽ giúp anh khôi phục ký ức.
Rất nhanh, Ninh Chiết đã đi xuống tiệc rượu lầu dưới.
Tống Thanh Diên sớm đã rời đi, tiệc rượu lại bắt đầu ăn uống linh đình, cực kỳ náo nhiệt
Ninh Chiết vừa đến tiệc rượu đã bị Phượng Mị kéo qua một bên.
Phượng Mị nói sơ với Ninh Chiết vẽ chuyện trước đó của Tống Thanh Diên.
Biết Tống Thanh Diên phủi sạch quan hệ với mình trước mặt mọi người, Ninh Chiết lập tức không còn gì để nói: "Cô gái này đầu óc có bị vấn đề không?"
"..."
Phượng Mị cũng im lặng nhìn Ninh Chiết: "Hình như anh không bắt được trọng điểm?"
“Trọng điểm gì?" Ninh Chiết không rõ mà hỏi thăm.
Phượng Mị cười quyến rũ một tiếng, ánh mắt sáng rực nhìn châm châm Ninh Chiết: “Tôi hoài nghĩ người mà Tống Thanh Diên muốn mọi người tìm giúp chính là anh!"
"Nói nhám!” Ninh Chiết không chút nghĩ ngợi đã phủ nhận: “Tống Thanh Diên không phải nói người kia đã giúp cô ta à? Tôi đâu có giúp Tống Thanh Diên, người mà cô ta tìm nhất định không phải tôi."
“Cái này.. ” Phượng Mị khững lại, trong lòng lập tức xuất hiện nghỉ ngờ.
Ở Giang Châu trừ cao thủ bí ẩn là Ninh Chiết ra thì còn có cao thú khác sao?
Cô ấy đã ở Giang Châu nhiều năm mà không biết Giang Châu nho nhỏ này lại ngọa hổ tàng long như thế....
Danh sách chương