"Cái này... Cũng là một cách!" Ngân Hồ gật gật đầu, nhưng vẫn không cam lòng mà nói: "Chiến tướng, ngài quá nhân từ với Ninh Chiết! Nếu là tôi thì đã trừng trị thứ vô sỉ kia một trận, để anh ta nhớ cho lâu!"
“Trừ đánh anh ta một trận thì cô còn có thể trị thế nào?" Tống Thanh Diên thoải mái cười một tiếng, thở dài nói: "Dù sao ông nội anh ta cũng đã cứu mạng ông tôi, không nể mặt sư cũng phải nể mặt phật, lần này coi như bỏ qua đi!"
Biết lo lắng trong lòng Tống Thanh Diên, Ngân Hồ không nói thêm gì nữa.
Cũng đúng, thứ vô sỉ này trừ đánh một trận ra thì còn có thể làm gì? Cũng không thế trực tiếp giết đúng không?
Nhưng dù đánh anh một trận cũng không có khả năng ra tay độc ác.
Đánh tới đánh lui lại làm Tống Thanh Diên cảm thấy có lỗi với ông nội anh.
Tội gì kia chứ?
Nghĩ như vậy, Ngân Hồ cũng đần dần thoải mái, đi theo Tống Thanh Diên ra tiệc rượu.
Tống Thanh Diên và Ngân Hồ đột nhiên xuất hiện làm không khí trong tiệc rượu trở nên hơi vi diệu, đám người nhao nhao ngậm miệng không nói gì mà chỉ hiếu kì nhìn chắm chắm hai người.
Dưới ánh mắt của mọi người, Tống Thanh Diên đi đến chính giữa tiệc rượu.
Phương Tân Hồng và Sở Bá Cư vừa muốn tiến lên chào hỏi thì lại bị cô đưa tay bảo ngừng.
Tống Thanh Diên chậm rãi nhìn đảo qua đám người rồi lộ ra vẻ mặt nghiêm túc thận trọng, cao giọng nói: "Chư vị, làm chậm trễ ba phút của mọi người, hôm nay tôi không mời mà tới chỉ vì hai chuyện.”
"Chuyện thứ nhất, gần đây tôi đang tìm kiếm một vị cao nhân ở Giang Châu, đó là một vị đại sư võ học chân chính, vài ngày trước còn giúp tôi một lăn, nhưng lại chưa từng lộ diện!"
"Nếu chư vị quen biết vị cao nhân này thì làm ơn nói cho tôi, tôi nhất định sẽ hậu tạ!"
Nghe Tống Thanh Diên nói vậy, hai mắt mọi người lập tức tỏa sáng, trong lòng cũng dao động mạnh.
Đây là cơ hội rất tốt để chắp nối với Tống Thanh Diên!
Bình thường họ muốn giúp người như Tống Thanh Diên làm việc cũng không có cơ hội!
Nói đến chuyện này, Tống Thanh Diên cũng rất bất đắc dĩ.
Ngân Hồ điều ra camera toàn bộ Giang Châu mà vẫn không tìm được mấy người chôn thi thể Đồ Tể,
Manh mối quan trọng như vậy lại không cách nào truy tra tiếp được.
Cô quá muốn tìm ra vị cao nhân kia.
Khi biết tin tức của tiệc rượu này thì cô lại có cách khác.
Nếu mình không tìm thấy thì cứ phát động những quyền quý khắp Giang Châu tìm giúp, nếu như may mẫn ở đây có ai quen biết vị cao nhân kia thì sao?
Tống Thanh Diên yên lặng cảm khái một hồi rồi lại nói tiếp: "Chuyện thứ hai, tôi xin làm sáng tỏ một chuyện, Ninh Chiết và tôi không có quan hệ gì cả, tôi nợ anh ta cái gì cũng đã trả rồi! Vẽ sau nếu Ninh Chiết mượn danh nghĩa của tôi giả danh lừa bịp nữa thì xin chư vị đừng mắc lừa!"
Tống Thanh Diên làm việc coi trọng hiệu suất.
Nói xong hai chuyện này, Tống Thanh Diên bảo Ngân Hồ để lại một dãy số, nếu mọi người quen biết hoặc là tìm thấy cao nhân kia thì có thể gọi cho Ngân Hồ.
Làm xong tất cả, Tống Thanh Diên nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Từ đầu tới cuối cô gần như không nói thêm một câu thừa thãi, cũng không cho kẻ nào có cơ hội lôi ké làm quen.
Nhìn Tống Thanh Diên ngẩng đầu rời đi, đám người không khỏi nhìn nhau.
Sở Bá Cư nghỉ ngờ nhìn về phía Phương Tân Hồng,thấp giọng hỏi:"Hầu gia không bị Ninh Chiết kia lừa gạt đó chứ?”
Phương Tân Hồng nhẹ nhàng lắc đầu, hạ giọng mà nói: "Ông không cần hoài nghỉ bản lĩnh của anh Ninh, tôi từng tận mắt nhìn thấy. Tống Thanh Diên này lợi hại thì lợi hại thật, nhưng tự phụ cũng rất tự phụ!"
Sở Bá Cư nghe vậy thì trong mắt lập tức hiện lên một tỉa hiểu ra...
“Trừ đánh anh ta một trận thì cô còn có thể trị thế nào?" Tống Thanh Diên thoải mái cười một tiếng, thở dài nói: "Dù sao ông nội anh ta cũng đã cứu mạng ông tôi, không nể mặt sư cũng phải nể mặt phật, lần này coi như bỏ qua đi!"
Biết lo lắng trong lòng Tống Thanh Diên, Ngân Hồ không nói thêm gì nữa.
Cũng đúng, thứ vô sỉ này trừ đánh một trận ra thì còn có thể làm gì? Cũng không thế trực tiếp giết đúng không?
Nhưng dù đánh anh một trận cũng không có khả năng ra tay độc ác.
Đánh tới đánh lui lại làm Tống Thanh Diên cảm thấy có lỗi với ông nội anh.
Tội gì kia chứ?
Nghĩ như vậy, Ngân Hồ cũng đần dần thoải mái, đi theo Tống Thanh Diên ra tiệc rượu.
Tống Thanh Diên và Ngân Hồ đột nhiên xuất hiện làm không khí trong tiệc rượu trở nên hơi vi diệu, đám người nhao nhao ngậm miệng không nói gì mà chỉ hiếu kì nhìn chắm chắm hai người.
Dưới ánh mắt của mọi người, Tống Thanh Diên đi đến chính giữa tiệc rượu.
Phương Tân Hồng và Sở Bá Cư vừa muốn tiến lên chào hỏi thì lại bị cô đưa tay bảo ngừng.
Tống Thanh Diên chậm rãi nhìn đảo qua đám người rồi lộ ra vẻ mặt nghiêm túc thận trọng, cao giọng nói: "Chư vị, làm chậm trễ ba phút của mọi người, hôm nay tôi không mời mà tới chỉ vì hai chuyện.”
"Chuyện thứ nhất, gần đây tôi đang tìm kiếm một vị cao nhân ở Giang Châu, đó là một vị đại sư võ học chân chính, vài ngày trước còn giúp tôi một lăn, nhưng lại chưa từng lộ diện!"
"Nếu chư vị quen biết vị cao nhân này thì làm ơn nói cho tôi, tôi nhất định sẽ hậu tạ!"
Nghe Tống Thanh Diên nói vậy, hai mắt mọi người lập tức tỏa sáng, trong lòng cũng dao động mạnh.
Đây là cơ hội rất tốt để chắp nối với Tống Thanh Diên!
Bình thường họ muốn giúp người như Tống Thanh Diên làm việc cũng không có cơ hội!
Nói đến chuyện này, Tống Thanh Diên cũng rất bất đắc dĩ.
Ngân Hồ điều ra camera toàn bộ Giang Châu mà vẫn không tìm được mấy người chôn thi thể Đồ Tể,
Manh mối quan trọng như vậy lại không cách nào truy tra tiếp được.
Cô quá muốn tìm ra vị cao nhân kia.
Khi biết tin tức của tiệc rượu này thì cô lại có cách khác.
Nếu mình không tìm thấy thì cứ phát động những quyền quý khắp Giang Châu tìm giúp, nếu như may mẫn ở đây có ai quen biết vị cao nhân kia thì sao?
Tống Thanh Diên yên lặng cảm khái một hồi rồi lại nói tiếp: "Chuyện thứ hai, tôi xin làm sáng tỏ một chuyện, Ninh Chiết và tôi không có quan hệ gì cả, tôi nợ anh ta cái gì cũng đã trả rồi! Vẽ sau nếu Ninh Chiết mượn danh nghĩa của tôi giả danh lừa bịp nữa thì xin chư vị đừng mắc lừa!"
Tống Thanh Diên làm việc coi trọng hiệu suất.
Nói xong hai chuyện này, Tống Thanh Diên bảo Ngân Hồ để lại một dãy số, nếu mọi người quen biết hoặc là tìm thấy cao nhân kia thì có thể gọi cho Ngân Hồ.
Làm xong tất cả, Tống Thanh Diên nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Từ đầu tới cuối cô gần như không nói thêm một câu thừa thãi, cũng không cho kẻ nào có cơ hội lôi ké làm quen.
Nhìn Tống Thanh Diên ngẩng đầu rời đi, đám người không khỏi nhìn nhau.
Sở Bá Cư nghỉ ngờ nhìn về phía Phương Tân Hồng,thấp giọng hỏi:"Hầu gia không bị Ninh Chiết kia lừa gạt đó chứ?”
Phương Tân Hồng nhẹ nhàng lắc đầu, hạ giọng mà nói: "Ông không cần hoài nghỉ bản lĩnh của anh Ninh, tôi từng tận mắt nhìn thấy. Tống Thanh Diên này lợi hại thì lợi hại thật, nhưng tự phụ cũng rất tự phụ!"
Sở Bá Cư nghe vậy thì trong mắt lập tức hiện lên một tỉa hiểu ra...
Danh sách chương