Tề Đồng và Lộ Tư Kình đến bệnh viện, Trì Ngộ đã chuẩn bị một bàn thức ăn trong phòng khách.
Mấy ngày nay quá bận rộn, ngẫm lại thì dường như cô chưa có một bữa ăn đàng hoàng nào, hiện tại lại luôn có cảm giác buồn nôn, dạ dày vô cùng khó chịu.
Sợ không ăn gì bệnh đau dạ dày lại tái phát, phải cưỡng ép bản thân ăn uống.
Cô không muốn ngã bệnh, cô còn phải chăm sóc Nhiễm Cấm.
"Tiểu Cấm đâu?" Lộ Tư Kình hỏi khi vừa vào cửa.
Trì Ngộ sợ đánh thức Nhiễm Cấm, nhỏ giọng nói: "Vừa hạ sốt, đang ngủ ở trong."
Lộ Tư Kình hạ giọng: "Tôi đứng ngoài nhìn cậu ấy một lát, không vào đâu."
"Ừm, chị xem đi."
Lộ Tư Kình nhẹ nhàng đẩy cửa, nhìn một lúc rồi lặng lẽ bước ra.
Tề Đồng thấy chóp mũi cô đỏ bừng, vội vàng đi tới đưa cho cô một chai nước.
"Không sao." Lộ Tư Kình nhận lấy đồ uống, nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, "Lâu quá không gặp, cậu ấy lại gầy thêm một chút......"
Ba người ngồi trong phòng khách, nhất thời im lặng.
Lộ Tư Kình uống hết nửa chai Coca, hỏi đến tiến triển của Trì Ngộ mấy hôm nay.
Trì Ngộ liếc mắt nhìn về phía cửa phòng Nhiễm Cấm, ngắn gọn thuật lại mọi chuyện đã xảy ra.
Mặc dù Trì Ngộ nói rất đơn giản và sơ lược và Lộ Tư Kình, Tề Đồng cũng không tận mắt chứng kiến, nhưng chỉ nghe miêu tả thôi cũng đủ khiến họ thấy kinh hoàng.
"Hắn thực sự...... đối xử với người nhân bản như vậy......" Tề Đồng vốn dĩ đã gắp một miếng thịt, nhưng sau khi nghe Trì Ngộ kể đến những gì xảy ra sau bức tường kính dưới đáy biển, thực sự không còn chút khẩu vị nào, để miếng thịt xuống, mặt mũi tái xám, "Người nhân bản cũng là người mà, cũng có nhân cách riêng, có ý thức riêng, cũng có những cảm xúc vui buồn, đau đớn, sao hắn lại dám làm như vậy!"
Lộ Tư Kình che miệng cô lại: "Đừng nói nữa, đừng để Tiểu Cấm nghe được."
Tề Đồng giận đến đỏ mắt: "Đám người cặn bã này, nhất định em sẽ bắt bọn chúng vào tù!"
Trước đó Trì Ngộ cũng tức giận, khổ sở hệt như Tề Đồng, nhưng vào giờ phút này, cô biết mình cần quý trọng thời gian, không thể để Hà Dật có cơ hội chạy trốn.
Cô đã cho người theo dõi Hà Dật, giám sát nhất cử nhất động của ông ta.
Nếu đoán không sai thì Nhiễm Cấm cũng đang theo dõi hắn.
Nhưng bây giờ, điều quan trọng nhất là phải tìm ra thật nhiều bằng chứng, mau chóng đem Hà Dật ra trước công lý.
Trì Ngộ ăn vội vài miếng cơm, sau đó lấy USB Tề Đồng mang đến cắm vào máy tính, chiếu lên TV.
Tề Đồng đã ổn định tâm trạng hơn, nói: "Những video này đã hơn mười năm trước, là phim tài liệu báo cáo của bệnh viện Bắc Xuyên, video đào tạo nghiệp vụ cho những y sĩ trong bệnh viện. Sau khi đại ca hacker gửi cho mình vẫn chưa xem kĩ."
Video có tới gần hai trăm cái, Trì Ngộ xem từng cái một.
Chất lượng hình ảnh không tốt lắm, nhưng vậy là đủ rồi.
Hơn năm mươi video được xem liên tục với tốc độ X2, tất cả đều là những phim tài liệu bình thường và cuộc sống hàng ngày của một số bệnh nhân tâm thần.
Tạm thời vẫn chưa nhìn thấy Nhiễm Cấm.
Có lẽ vì những video này bị hack nên không có tiêu đề để tham khảo nội dung bên trong, tất cả tiêu đề đều có chung mã là "Bị cắt".
Trì Ngộ chỉ có thể tiếp tục kiên nhẫn, kiểm tra từng cái một để xem có manh mối hữu ích nào không.
Sau khi xem với tốc độ X2 trong khoảng bốn mươi phút, rốt cuộc tìm được một video không phải là phim tài liệu nhàm chán.
Đây là hình ảnh theo dõi tại một phòng bệnh.
Căn phòng rất nhỏ, chỉ chừng năm mét vuông, kê một cái giường nhỏ và một bồn rửa mặt bẩn thỉu, ngoài ra không có gì khác.
Có một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, mặc đồng phục bệnh nhân màu trắng sọc xanh đang ngồi trên giường.
Cậu ta đưa lưng về phía ống kính, không nhìn thấy mặt.
Cậu ta cứ ngồi như vậy, không nói một lời cũng không có hành động gì, như một tượng đá bị người đời lãng quên.
"Cậu ta...... cũng là người nhân bản sao?" Tề Đồng chống cằm nghi hoặc.
Trì Ngộ nói: "Có thể. Lúc đầu còn chưa xây dựng căn cứ dưới biển, những người được tạo ra không có nơi nào để đi, hoặc là chưa đến thời gian sử dụng sẽ được chuyển đến đây, dùng bệnh tâm thần để che giấu thân phận thật. Những phim tài liệu trước đó đều báo cáo những đóng góp của bệnh viện này cho xã hội, đối xử với bệnh nhân tốt thế nào, có lẽ là nhằm tăng thiện cảm của xã hội và giảm nghi ngờ của những người bên ngoài."
Lộ Tư Kình: "Ý cô là...... Tiểu Cấm cũng trở thành vật thí nghiệm?"
"Tôi đã đoán như vậy, dù sao thì chị ấy đã ở bệnh viện tâm thần này suốt hai năm. Nhưng lúc ấy Sinh học Minh Bằng cũng không phải do Hà Dật làm chủ, là cha hắn nắm quyền quản lý cao nhất, chưa chắc ông ta đã có ý tưởng cải tạo gen. Có thể mục đích ban đầu xây dựng nên bệnh viện tâm thần này là để chứa những người nhân bản, quan sát quá trình trưởng thành, ghi chép các loại số liệu. Dù sao thì công nghệ nhân bản thời kỳ đầu cũng không phát triển như bây giờ, mỗi người nhân bản đều rất giá trị, không thể dùng để thí nghiệm lung tung như hiện nay."
Dùng tốc độ X3 xem tiếp nửa tiếng nữa, tư thế của người thanh niên trong màn hình gần như không đổi.
Cho đến khi cửa sổ nhỏ được mở ra, một đĩa cơm đầy thức ăn và một đôi đũa được ném vào.
Trên đĩa là một mớ hỗn độn gồm cơm, một ít thịt, rau và một quả đào.
Trì Ngộ nhìn thoáng qua quả đào, tim đập kịch liệt, có cảm giác bất an rất khó giải thích.
Người thanh niên lặng lẽ ăn cơm, sau khi ăn xong đặt đĩa cơm lên chiếc bàn gỗ nhỏ cạnh giường, rồi lại nằm úp sấp trên giường ngủ tiếp.
Năm tiếng sau, cửa bị mở ra, người thanh niên bị hai nam y sĩ đưa đi, bốn tiếng sau cậu ta trở lại, mặt đầy mồ hôi và đỏ bừng, có vẻ như cậu ta vừa vận động với cường độ cao.
"Đồ ăn của cậu ta ngon hơn tôi nghĩ." Lộ Tư Kình nói, "Thật không ngờ."
"Tại sao vậy nhỉ?" Trì Ngộ cũng cảm thấy kỳ quái, "Điều kiện của bệnh viện tâm thần này dường như cũng giống những nơi khác, thời điểm này Sinh học Minh Bằng cũng không dư dả tiền bạc, tại sao lại chấp nhận hao tốn cho việc ăn uống của người nhân bản?"
Lộ Tư Kình suy nghĩ một lúc, nói: "Có phải là để đảm bảo cậu ta khoẻ mạnh? Em xem người này, rời khỏi bốn tiếng, quay lại thì người đầy mồ hôi, ngả đầu liền ngủ, có lẽ là do quá mệt mỏi vì tập luyện."
Trì Ngộ được nhắc nhở lập tức hiểu ra: "Có lẽ vì người nhân bản cần duy trì cơ thể khỏe mạnh, như vậy mới có hồ sơ tốt và có thể cung cấp nội tạng chất lượng cho những người có nhu cầu bất cứ lúc nào."
Trì Ngộ nói xong, phòng khách lại lần nữa chìm vào tĩnh mịch.
Chỉ có một tiếng động nhỏ phát ra từ TV.
Mỗi người ôm theo tâm sự riêng, nhìn lên TV.
Video quay lại sinh hoạt của người thanh niên này rất dài, có tới vài cái video thế này.
Mỗi ngày ăn thức ăn và trái cây giống hệt nhau, thời gian ngủ giống nhau, thời gian vận động giống nhau, ngày này qua ngày khác, không có một chút thay đổi nào.
Dù những người ở đây không trải qua cảnh này, nhưng khi đứng ở vị trí quan sát vẫn cảm thấy vô cùng nhàm chán, thậm chí là buồn nôn.
Người thanh niên này ở trong căn phòng nhỏ năm mét vuông, ngoài việc bị đánh đập thì mỗi ngày chỉ có ba việc để làm: ăn, ngủ, vận động.
Kẻ đánh cậu ta là người giao cơm hàng ngày.
Những người bên ngoài không biết cậu ta đã làm gì để bị đánh, nhìn qua giống như y sĩ kia chỉ đơn thuần trút giận, đôi lúc, chỉ cần cậu ta về phòng trễ một chút là sẽ lập tức bị dạy dỗ.
Tất nhiên, những lần đánh đập này chỉ khiến cậu ta bị thương ngoài da, không ảnh hưởng đến nội tạng quý giá.
Những người quanh năm làm việc ở đây đã sớm biết cách ra tay có chừng mực.
"Sao lại có loại video thế này? Ghi lại những hành vi tàn bạo với bệnh nhân, không sợ bị phát hiện sao?" Lộ Tư Kình khó hiểu.
"Rất khó bị người ngoài phát hiện." Tề Đồng nói, "Đây là tài liệu nội bộ, đại ca hacker cũng khá vất vả mới lấy được. Nói là...... Ừm......"
Tề Đồng không nói nửa câu sau, nhìn về phía Trì Ngộ.
Trì Ngộ: "Cậu cứ nói thẳng đi."
Tề Đồng nói: "Trước đây mình cũng từng nhắc đến, ở đây có mấy video là "Tài liệu đào tạo nhân viên", vì vậy...... mình đoán rằng sự tồn tại của những video này là nhằm hướng dẫn cho y sĩ trong bệnh viện cách điều khiển người nhân bản và bắt họ nói chuyện."
Tề Đồng nói rất hợp tình hợp lý.
Huyệt thái dương của Trì Ngộ đau nhói, cô tắt video.
Cô có một dự cảm, một dự cảm khiến cô rất bất an, cô mở những video dài ngắn bên cạnh đó và kiểm tra từng cái một.
Tiếp đó là video của một "phụ nữ" trung niên.
Cô ấy mặc quần áo giống như cậu thanh niên ban nãy, thời gian ăn uống, làm việc, nghỉ ngơi cũng giống nhau như đúc, ngay cả tần suất bị đánh cũng không khác bao nhiêu so với cậu thanh niên kia.
Trì Ngộ lướt nhanh, mở một cái khác.
Bất chợt, Lộ Tư Kình nghiêng người về trước, mắt nhìn đăm đăm.
Trì Ngộ vừa ngẩng đầu, một bóng lưng nhỏ nhắn gầy gò rơi vào tầm mắt cô.
Mặc dù cô bé kia không quay đầu lại, chỉ đưa lưng về phía ống kính, nhưng Trì Ngộ vẫn nhanh chóng nhận ra.
Đây là Nhiễm Cấm, Nhiễm Cấm chừng mười tuổi.
Lúc này, tim cô như ngừng đập.
Trì Ngộ nhìn không chớp mắt vào từng khung hình của video.
Các bữa ăn giống nhau được giao đều đặn hai bữa một ngày.
Nhiễm Cấm bé nhỏ mỗi ngày đều yên lặng ăn, không ồn cũng không quấy.
Đúng giờ ăn cơm, đúng giờ vận động, ngày nào cô bé cũng mệt chết đi được nhưng không gây phiền phức cho bất kỳ ai, thế nhưng y sĩ kia vẫn túm tóc phạt đứng cô bé, liên tục đánh vào đầu, vào mặt.
"Mày biết mày là thứ gì không? Hàng dự phòng! Một thứ đồ vật, món đồ chơi, mày có khác gì gà vịt đâu? Bò cho sữa, gà đẻ trứng, mày tưởng mày là người chắc!"
"Còn dám chạy nữa sao?"
"Đừng hỏi khi nào cha mẹ mày tới nữa! Con mẹ nó phiền chết! Mày cũng không phải người, ở đâu ra cha mẹ! Hỏi nữa tao đập chết, tin không?"
Ngôn từ thô bạo không ngừng ập tới, cố ý giẫm nát tất cả tôn nghiêm của nàng.
Nhiễm Cấm cúi đầu, dường như thật sự cảm giác mình làm sai.
Trì Ngộ đã quá quen thuộc với hình ảnh cúi đầu của nàng, thì ra là nơi này khiến nàng mặc cảm tự ti.
Trái tim Trì Ngộ gần như đang bốc cháy vì cơn thịnh nộ, cô nghiến nát răng mình.
Trì Ngộ ngồi không yên, đứng lên đi qua đi lại.
Lộ Tư Kình nhìn thấy cũng đầy bụng tức giận, chỉ hận không thể lập tức tắt video.
Khi video sắp kết thúc, Trì Ngộ thấy một cảnh tượng khiến huyết dịch cả người cô như ngừng chảy.
Trái cây ăn cùng cơm hôm nay vẫn là đào, không ngày nào là không như vậy.
Nhiễm Cấm đã ăn đào không biết bao nhiêu ngày.
Nhưng nếu như không ăn hết toàn bộ thức ăn, có thể nàng sẽ bị đánh.
Nhiễm Cấm cầm đào, do dự cắn một cái, lặng lẽ ăn.
Đột nhiên, cảm giác buồn nôn từ dạ dày xông tới, Nhiễm Cấm đánh rơi quả đào, nôn thốc nôn tháo trên bồn rửa mặt.
Vì nôn ra, Nhiễm Cấm lại một lần nữa bị đánh.
Lần sau, trái cây cho bữa ăn vẫn là đào, luôn luôn là đào.
Nhiễm Cấm tiếp tục nôn mửa, tiếp tục bị đánh, nhưng không làm thế nào mà nàng có thể nuốt được một miếng đào.
Vị đào giống như nỗi sợ hãi của nàng đối với bệnh viện tâm thần này, là sự tra tấn không ngừng nghỉ.
Ánh sáng lạnh lẽo của TV phản chiếu trên mặt Trì Ngộ, vẻ mặt cô như bị đóng băng, đôi môi hơi mấp máy, ngay sau đó, trong mắt cô đã đong đầy nước mắt.
Năm đó Trì Ngộ thích mùi đào, đã đặt chai nước hoa có mùi đào vào xe Nhiễm Cấm.
Qua nhiều năm như vậy, Nhiễm Cấm chưa bao giờ thay thế nó.
Vô số mảnh đào trong ký ức ghim vào trái tim Trì Ngộ.
......
"Là hương đào." Nhiễm Cấm nhấp nhẹ môi, nếm nếm, "Tiểu Ngộ, đúng là em luôn thích những thứ có vị đào."
"Nếu bây giờ chị ngoan ngoãn ăn miếng đào này, em sẽ cho chị xem tiến độ của tất cả các dự án."
Trì Ngộ đưa cho Nhiễm Cấm một viên kẹo vị đào, hỏi: "Ăn ngon không?"
"Ừ......" Nhiễm Cấm nói, "Ngon lắm."
......
Nước mắt Trì Ngộ từng giọt, từng giọt lộp độp rơi xuống ngực, gương mặt thất thần.
Cơn đau ở ngực trái khiến cô không thể hô hấp, và nỗi đau như đang xé nát dây thần kinh của cô một cách không thương tiếc.
Thì ra Nhiễm Cấm căn bản không thích ăn đào, chán ghét, thậm chí là sợ vị đào.
Mỗi một lần ngửi thấy mùi đào, có lẽ sẽ gợi nhớ đến những ngày tháng đoạ đày ở bệnh viện Bắc Xuyên......
Nhưng đến bây giờ chị ấy vẫn không nói với mình.
Chỉ vì mình thích, chị ấy đã luôn chịu đựng.
Trì Ngộ dựa vào lưng ghế sô pha, dùng mu bàn tay đè mạnh lên ngực.
Tề Đồng sợ hãi, tiến đến đỡ cô: "Tiểu Ngộ! Cậu làm sao vậy?"
Nước mắt Trì Ngộ vô tình làm ướt quần áo cô.
Sự hối hận khiến Trì Ngộ đau lòng muốn chết đi.
Nhưng dù đau đớn như vậy, e rằng không bằng một phần vạn những gì mà Nhiễm Cấm đã từng phải chịu.
- -----------------------------
Mấy ngày nay quá bận rộn, ngẫm lại thì dường như cô chưa có một bữa ăn đàng hoàng nào, hiện tại lại luôn có cảm giác buồn nôn, dạ dày vô cùng khó chịu.
Sợ không ăn gì bệnh đau dạ dày lại tái phát, phải cưỡng ép bản thân ăn uống.
Cô không muốn ngã bệnh, cô còn phải chăm sóc Nhiễm Cấm.
"Tiểu Cấm đâu?" Lộ Tư Kình hỏi khi vừa vào cửa.
Trì Ngộ sợ đánh thức Nhiễm Cấm, nhỏ giọng nói: "Vừa hạ sốt, đang ngủ ở trong."
Lộ Tư Kình hạ giọng: "Tôi đứng ngoài nhìn cậu ấy một lát, không vào đâu."
"Ừm, chị xem đi."
Lộ Tư Kình nhẹ nhàng đẩy cửa, nhìn một lúc rồi lặng lẽ bước ra.
Tề Đồng thấy chóp mũi cô đỏ bừng, vội vàng đi tới đưa cho cô một chai nước.
"Không sao." Lộ Tư Kình nhận lấy đồ uống, nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, "Lâu quá không gặp, cậu ấy lại gầy thêm một chút......"
Ba người ngồi trong phòng khách, nhất thời im lặng.
Lộ Tư Kình uống hết nửa chai Coca, hỏi đến tiến triển của Trì Ngộ mấy hôm nay.
Trì Ngộ liếc mắt nhìn về phía cửa phòng Nhiễm Cấm, ngắn gọn thuật lại mọi chuyện đã xảy ra.
Mặc dù Trì Ngộ nói rất đơn giản và sơ lược và Lộ Tư Kình, Tề Đồng cũng không tận mắt chứng kiến, nhưng chỉ nghe miêu tả thôi cũng đủ khiến họ thấy kinh hoàng.
"Hắn thực sự...... đối xử với người nhân bản như vậy......" Tề Đồng vốn dĩ đã gắp một miếng thịt, nhưng sau khi nghe Trì Ngộ kể đến những gì xảy ra sau bức tường kính dưới đáy biển, thực sự không còn chút khẩu vị nào, để miếng thịt xuống, mặt mũi tái xám, "Người nhân bản cũng là người mà, cũng có nhân cách riêng, có ý thức riêng, cũng có những cảm xúc vui buồn, đau đớn, sao hắn lại dám làm như vậy!"
Lộ Tư Kình che miệng cô lại: "Đừng nói nữa, đừng để Tiểu Cấm nghe được."
Tề Đồng giận đến đỏ mắt: "Đám người cặn bã này, nhất định em sẽ bắt bọn chúng vào tù!"
Trước đó Trì Ngộ cũng tức giận, khổ sở hệt như Tề Đồng, nhưng vào giờ phút này, cô biết mình cần quý trọng thời gian, không thể để Hà Dật có cơ hội chạy trốn.
Cô đã cho người theo dõi Hà Dật, giám sát nhất cử nhất động của ông ta.
Nếu đoán không sai thì Nhiễm Cấm cũng đang theo dõi hắn.
Nhưng bây giờ, điều quan trọng nhất là phải tìm ra thật nhiều bằng chứng, mau chóng đem Hà Dật ra trước công lý.
Trì Ngộ ăn vội vài miếng cơm, sau đó lấy USB Tề Đồng mang đến cắm vào máy tính, chiếu lên TV.
Tề Đồng đã ổn định tâm trạng hơn, nói: "Những video này đã hơn mười năm trước, là phim tài liệu báo cáo của bệnh viện Bắc Xuyên, video đào tạo nghiệp vụ cho những y sĩ trong bệnh viện. Sau khi đại ca hacker gửi cho mình vẫn chưa xem kĩ."
Video có tới gần hai trăm cái, Trì Ngộ xem từng cái một.
Chất lượng hình ảnh không tốt lắm, nhưng vậy là đủ rồi.
Hơn năm mươi video được xem liên tục với tốc độ X2, tất cả đều là những phim tài liệu bình thường và cuộc sống hàng ngày của một số bệnh nhân tâm thần.
Tạm thời vẫn chưa nhìn thấy Nhiễm Cấm.
Có lẽ vì những video này bị hack nên không có tiêu đề để tham khảo nội dung bên trong, tất cả tiêu đề đều có chung mã là "Bị cắt".
Trì Ngộ chỉ có thể tiếp tục kiên nhẫn, kiểm tra từng cái một để xem có manh mối hữu ích nào không.
Sau khi xem với tốc độ X2 trong khoảng bốn mươi phút, rốt cuộc tìm được một video không phải là phim tài liệu nhàm chán.
Đây là hình ảnh theo dõi tại một phòng bệnh.
Căn phòng rất nhỏ, chỉ chừng năm mét vuông, kê một cái giường nhỏ và một bồn rửa mặt bẩn thỉu, ngoài ra không có gì khác.
Có một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, mặc đồng phục bệnh nhân màu trắng sọc xanh đang ngồi trên giường.
Cậu ta đưa lưng về phía ống kính, không nhìn thấy mặt.
Cậu ta cứ ngồi như vậy, không nói một lời cũng không có hành động gì, như một tượng đá bị người đời lãng quên.
"Cậu ta...... cũng là người nhân bản sao?" Tề Đồng chống cằm nghi hoặc.
Trì Ngộ nói: "Có thể. Lúc đầu còn chưa xây dựng căn cứ dưới biển, những người được tạo ra không có nơi nào để đi, hoặc là chưa đến thời gian sử dụng sẽ được chuyển đến đây, dùng bệnh tâm thần để che giấu thân phận thật. Những phim tài liệu trước đó đều báo cáo những đóng góp của bệnh viện này cho xã hội, đối xử với bệnh nhân tốt thế nào, có lẽ là nhằm tăng thiện cảm của xã hội và giảm nghi ngờ của những người bên ngoài."
Lộ Tư Kình: "Ý cô là...... Tiểu Cấm cũng trở thành vật thí nghiệm?"
"Tôi đã đoán như vậy, dù sao thì chị ấy đã ở bệnh viện tâm thần này suốt hai năm. Nhưng lúc ấy Sinh học Minh Bằng cũng không phải do Hà Dật làm chủ, là cha hắn nắm quyền quản lý cao nhất, chưa chắc ông ta đã có ý tưởng cải tạo gen. Có thể mục đích ban đầu xây dựng nên bệnh viện tâm thần này là để chứa những người nhân bản, quan sát quá trình trưởng thành, ghi chép các loại số liệu. Dù sao thì công nghệ nhân bản thời kỳ đầu cũng không phát triển như bây giờ, mỗi người nhân bản đều rất giá trị, không thể dùng để thí nghiệm lung tung như hiện nay."
Dùng tốc độ X3 xem tiếp nửa tiếng nữa, tư thế của người thanh niên trong màn hình gần như không đổi.
Cho đến khi cửa sổ nhỏ được mở ra, một đĩa cơm đầy thức ăn và một đôi đũa được ném vào.
Trên đĩa là một mớ hỗn độn gồm cơm, một ít thịt, rau và một quả đào.
Trì Ngộ nhìn thoáng qua quả đào, tim đập kịch liệt, có cảm giác bất an rất khó giải thích.
Người thanh niên lặng lẽ ăn cơm, sau khi ăn xong đặt đĩa cơm lên chiếc bàn gỗ nhỏ cạnh giường, rồi lại nằm úp sấp trên giường ngủ tiếp.
Năm tiếng sau, cửa bị mở ra, người thanh niên bị hai nam y sĩ đưa đi, bốn tiếng sau cậu ta trở lại, mặt đầy mồ hôi và đỏ bừng, có vẻ như cậu ta vừa vận động với cường độ cao.
"Đồ ăn của cậu ta ngon hơn tôi nghĩ." Lộ Tư Kình nói, "Thật không ngờ."
"Tại sao vậy nhỉ?" Trì Ngộ cũng cảm thấy kỳ quái, "Điều kiện của bệnh viện tâm thần này dường như cũng giống những nơi khác, thời điểm này Sinh học Minh Bằng cũng không dư dả tiền bạc, tại sao lại chấp nhận hao tốn cho việc ăn uống của người nhân bản?"
Lộ Tư Kình suy nghĩ một lúc, nói: "Có phải là để đảm bảo cậu ta khoẻ mạnh? Em xem người này, rời khỏi bốn tiếng, quay lại thì người đầy mồ hôi, ngả đầu liền ngủ, có lẽ là do quá mệt mỏi vì tập luyện."
Trì Ngộ được nhắc nhở lập tức hiểu ra: "Có lẽ vì người nhân bản cần duy trì cơ thể khỏe mạnh, như vậy mới có hồ sơ tốt và có thể cung cấp nội tạng chất lượng cho những người có nhu cầu bất cứ lúc nào."
Trì Ngộ nói xong, phòng khách lại lần nữa chìm vào tĩnh mịch.
Chỉ có một tiếng động nhỏ phát ra từ TV.
Mỗi người ôm theo tâm sự riêng, nhìn lên TV.
Video quay lại sinh hoạt của người thanh niên này rất dài, có tới vài cái video thế này.
Mỗi ngày ăn thức ăn và trái cây giống hệt nhau, thời gian ngủ giống nhau, thời gian vận động giống nhau, ngày này qua ngày khác, không có một chút thay đổi nào.
Dù những người ở đây không trải qua cảnh này, nhưng khi đứng ở vị trí quan sát vẫn cảm thấy vô cùng nhàm chán, thậm chí là buồn nôn.
Người thanh niên này ở trong căn phòng nhỏ năm mét vuông, ngoài việc bị đánh đập thì mỗi ngày chỉ có ba việc để làm: ăn, ngủ, vận động.
Kẻ đánh cậu ta là người giao cơm hàng ngày.
Những người bên ngoài không biết cậu ta đã làm gì để bị đánh, nhìn qua giống như y sĩ kia chỉ đơn thuần trút giận, đôi lúc, chỉ cần cậu ta về phòng trễ một chút là sẽ lập tức bị dạy dỗ.
Tất nhiên, những lần đánh đập này chỉ khiến cậu ta bị thương ngoài da, không ảnh hưởng đến nội tạng quý giá.
Những người quanh năm làm việc ở đây đã sớm biết cách ra tay có chừng mực.
"Sao lại có loại video thế này? Ghi lại những hành vi tàn bạo với bệnh nhân, không sợ bị phát hiện sao?" Lộ Tư Kình khó hiểu.
"Rất khó bị người ngoài phát hiện." Tề Đồng nói, "Đây là tài liệu nội bộ, đại ca hacker cũng khá vất vả mới lấy được. Nói là...... Ừm......"
Tề Đồng không nói nửa câu sau, nhìn về phía Trì Ngộ.
Trì Ngộ: "Cậu cứ nói thẳng đi."
Tề Đồng nói: "Trước đây mình cũng từng nhắc đến, ở đây có mấy video là "Tài liệu đào tạo nhân viên", vì vậy...... mình đoán rằng sự tồn tại của những video này là nhằm hướng dẫn cho y sĩ trong bệnh viện cách điều khiển người nhân bản và bắt họ nói chuyện."
Tề Đồng nói rất hợp tình hợp lý.
Huyệt thái dương của Trì Ngộ đau nhói, cô tắt video.
Cô có một dự cảm, một dự cảm khiến cô rất bất an, cô mở những video dài ngắn bên cạnh đó và kiểm tra từng cái một.
Tiếp đó là video của một "phụ nữ" trung niên.
Cô ấy mặc quần áo giống như cậu thanh niên ban nãy, thời gian ăn uống, làm việc, nghỉ ngơi cũng giống nhau như đúc, ngay cả tần suất bị đánh cũng không khác bao nhiêu so với cậu thanh niên kia.
Trì Ngộ lướt nhanh, mở một cái khác.
Bất chợt, Lộ Tư Kình nghiêng người về trước, mắt nhìn đăm đăm.
Trì Ngộ vừa ngẩng đầu, một bóng lưng nhỏ nhắn gầy gò rơi vào tầm mắt cô.
Mặc dù cô bé kia không quay đầu lại, chỉ đưa lưng về phía ống kính, nhưng Trì Ngộ vẫn nhanh chóng nhận ra.
Đây là Nhiễm Cấm, Nhiễm Cấm chừng mười tuổi.
Lúc này, tim cô như ngừng đập.
Trì Ngộ nhìn không chớp mắt vào từng khung hình của video.
Các bữa ăn giống nhau được giao đều đặn hai bữa một ngày.
Nhiễm Cấm bé nhỏ mỗi ngày đều yên lặng ăn, không ồn cũng không quấy.
Đúng giờ ăn cơm, đúng giờ vận động, ngày nào cô bé cũng mệt chết đi được nhưng không gây phiền phức cho bất kỳ ai, thế nhưng y sĩ kia vẫn túm tóc phạt đứng cô bé, liên tục đánh vào đầu, vào mặt.
"Mày biết mày là thứ gì không? Hàng dự phòng! Một thứ đồ vật, món đồ chơi, mày có khác gì gà vịt đâu? Bò cho sữa, gà đẻ trứng, mày tưởng mày là người chắc!"
"Còn dám chạy nữa sao?"
"Đừng hỏi khi nào cha mẹ mày tới nữa! Con mẹ nó phiền chết! Mày cũng không phải người, ở đâu ra cha mẹ! Hỏi nữa tao đập chết, tin không?"
Ngôn từ thô bạo không ngừng ập tới, cố ý giẫm nát tất cả tôn nghiêm của nàng.
Nhiễm Cấm cúi đầu, dường như thật sự cảm giác mình làm sai.
Trì Ngộ đã quá quen thuộc với hình ảnh cúi đầu của nàng, thì ra là nơi này khiến nàng mặc cảm tự ti.
Trái tim Trì Ngộ gần như đang bốc cháy vì cơn thịnh nộ, cô nghiến nát răng mình.
Trì Ngộ ngồi không yên, đứng lên đi qua đi lại.
Lộ Tư Kình nhìn thấy cũng đầy bụng tức giận, chỉ hận không thể lập tức tắt video.
Khi video sắp kết thúc, Trì Ngộ thấy một cảnh tượng khiến huyết dịch cả người cô như ngừng chảy.
Trái cây ăn cùng cơm hôm nay vẫn là đào, không ngày nào là không như vậy.
Nhiễm Cấm đã ăn đào không biết bao nhiêu ngày.
Nhưng nếu như không ăn hết toàn bộ thức ăn, có thể nàng sẽ bị đánh.
Nhiễm Cấm cầm đào, do dự cắn một cái, lặng lẽ ăn.
Đột nhiên, cảm giác buồn nôn từ dạ dày xông tới, Nhiễm Cấm đánh rơi quả đào, nôn thốc nôn tháo trên bồn rửa mặt.
Vì nôn ra, Nhiễm Cấm lại một lần nữa bị đánh.
Lần sau, trái cây cho bữa ăn vẫn là đào, luôn luôn là đào.
Nhiễm Cấm tiếp tục nôn mửa, tiếp tục bị đánh, nhưng không làm thế nào mà nàng có thể nuốt được một miếng đào.
Vị đào giống như nỗi sợ hãi của nàng đối với bệnh viện tâm thần này, là sự tra tấn không ngừng nghỉ.
Ánh sáng lạnh lẽo của TV phản chiếu trên mặt Trì Ngộ, vẻ mặt cô như bị đóng băng, đôi môi hơi mấp máy, ngay sau đó, trong mắt cô đã đong đầy nước mắt.
Năm đó Trì Ngộ thích mùi đào, đã đặt chai nước hoa có mùi đào vào xe Nhiễm Cấm.
Qua nhiều năm như vậy, Nhiễm Cấm chưa bao giờ thay thế nó.
Vô số mảnh đào trong ký ức ghim vào trái tim Trì Ngộ.
......
"Là hương đào." Nhiễm Cấm nhấp nhẹ môi, nếm nếm, "Tiểu Ngộ, đúng là em luôn thích những thứ có vị đào."
"Nếu bây giờ chị ngoan ngoãn ăn miếng đào này, em sẽ cho chị xem tiến độ của tất cả các dự án."
Trì Ngộ đưa cho Nhiễm Cấm một viên kẹo vị đào, hỏi: "Ăn ngon không?"
"Ừ......" Nhiễm Cấm nói, "Ngon lắm."
......
Nước mắt Trì Ngộ từng giọt, từng giọt lộp độp rơi xuống ngực, gương mặt thất thần.
Cơn đau ở ngực trái khiến cô không thể hô hấp, và nỗi đau như đang xé nát dây thần kinh của cô một cách không thương tiếc.
Thì ra Nhiễm Cấm căn bản không thích ăn đào, chán ghét, thậm chí là sợ vị đào.
Mỗi một lần ngửi thấy mùi đào, có lẽ sẽ gợi nhớ đến những ngày tháng đoạ đày ở bệnh viện Bắc Xuyên......
Nhưng đến bây giờ chị ấy vẫn không nói với mình.
Chỉ vì mình thích, chị ấy đã luôn chịu đựng.
Trì Ngộ dựa vào lưng ghế sô pha, dùng mu bàn tay đè mạnh lên ngực.
Tề Đồng sợ hãi, tiến đến đỡ cô: "Tiểu Ngộ! Cậu làm sao vậy?"
Nước mắt Trì Ngộ vô tình làm ướt quần áo cô.
Sự hối hận khiến Trì Ngộ đau lòng muốn chết đi.
Nhưng dù đau đớn như vậy, e rằng không bằng một phần vạn những gì mà Nhiễm Cấm đã từng phải chịu.
- -----------------------------
Danh sách chương