"Lạch cạch."

Cửa phòng ngủ được mở ra.

Trì Ngộ và Nhiễm Cấm bốn mắt nhìn nhau, nhận ra Nhiễm Cấm đã thức, cô vội quay người lau nước mắt.

Lộ Tư Kình thầm thở dài trong lòng, tốt bụng giúp Trì Ngộ dời đi sự chú ý của Nhiễm Cấm, "Hết sốt chưa?"

"Ừ, gần hết rồi."

"Để mình đo nhiệt độ cho cậu." Lộ Tư Kình lấy súng đo nhiệt độ.

Trong khoảng thời gian này, Trì Ngộ từng chút một khuyên nhủ, dẫn dắt Nhiễm Cấm mở lòng, Nhiễm Cấm cũng đã khôi phục thái độ với Lộ Tư Kình như trước kia, dỡ bỏ sự xa cách. Cũng bởi cảm giác áy náy vì những lời nói lạnh lùng của mình lúc trước, khi Lộ Tư Kình gọi nàng, nàng liền đến ngồi bên cạnh cô ấy.

Lộ Tư Kình đo nhiệt độ, 37 độ.

"Vẫn còn hơi sốt." Lộ Tư Kình nói, "Mình đi lấy nước cho cậu."

"Cảm ơn cậu." Nhiễm Cấm nhìn về phía Trì Ngộ, Trì Ngộ đang nói chuyện với bác sĩ, nhờ bác sĩ đến kiểm tra cho nàng.

Mặc dù cách nhau vài bước, Trì Ngộ còn cố ý tránh ánh mắt của nàng, nhưng Nhiễm Cấm vẫn nhận ra Trì Ngộ vừa mới khóc, mắt hãy còn sưng đỏ.

Bác sĩ đến kiểm tra, nhắc nhở một chút, bảo nàng chú ý nghỉ ngơi.

Trước khi bác sĩ đến Trì Ngộ đã tắt TV, nhưng khi Nhiễm Cấm mới bước ra đã liếc thấy.

Chỉ e một cái liếc mắt đó là đã đủ nhận ra khung cảnh ở bệnh viện Bắc Xuyên, nơi nàng từng sống hai năm.

Trong hai năm, ngoại trừ ăn uống, bài tiết và tập luyện cường độ cao, việc duy nhất nàng có thể làm là chịu đựng việc bị đánh, cùng với, đếm tất cả các vết nứt trên tường của căn phòng nhỏ.

Lộ Tư Kình và Tề Đồng trao đổi ánh mắt, nhanh chóng hiểu ý nhau mà cùng đứng lên, nói xuống lầu mua gì đó chút nữa sẽ quay lại.

Sau khi hai người đi, Trì Ngộ đưa nàng đến ngồi trên sô pha, hỏi nàng: "Có đói bụng không? Có thèm ăn gì không?"

Nhiễm Cấm nghe thấy giọng cô vẫn còn hơi nghèn nghẹn, "Chị không đói, còn em, đã ăn uống gì chưa?"

"Ừm, em vừa ăn rồi."

"Uống nước đi."

"Chị đừng bận tâm, vẫn còn sốt đây này." Trì Ngộ nắm tay nàng, vốn định gọt ít trái cây cho nàng ăn để bổ sung vitamin C, nhưng khi liếc mắt nhìn lên bàn, lại thấy ba quả đào trong đĩa trái cây.

Trì Ngộ: "......"

Lập tức đứng dậy, đem đào vứt hết.

Nhiễm Cấm im lặng nhìn cô đứng bên thùng rác.

Cô đưa lưng về phía Nhiễm Cấm, thân hình cao gầy lúc này trông vô cùng cô đơn và bất lực.

Nhiễm Cấm bước đến, chạm vào bàn tay Trì Ngộ, suy tư một lúc rồi nói: "Ngày trước ăn không được vì nơi đó khiến chị căng thẳng, lúc ấy chị cũng còn nhỏ, lại quá yếu đuối, không thể kiểm soát được bản thân. Tiểu Ngộ, đó không phải lỗi của em, là do chị vẫn luôn gạt em. Lẽ ra, chị nên thành thật với em hơn. Hơn nữa, bản thân vị đào cũng không tệ......"

Từng chữ của Nhiễm Cấm đâm vào lòng Trì Ngộ.

Rõ ràng người chịu khổ là chị, lại còn an ủi em.

Trì Ngộ xoay người, dùng sức ôm chặt Nhiễm Cấm vào lòng.

Trì Ngộ muốn nói thật nhiều, nhưng vô số cảm xúc đều nghẹn lại ở cổ họng, cô sợ mình vừa mở miệng thì sẽ tuôn ra những tiếng nức nở.

Nhiễm Cấm luôn quen với im lặng, thật ra lại là người thấu hiểu Trì Ngộ nhất.

Sáu năm qua, từng chi tiết trong tính cách của Trì Ngộ đều được Nhiễm Cấm nâng niu.

Nàng biết Trì Ngộ là người có lòng tự tôn rất cao, không muốn khóc trước mặt người khác.

Mỗi lần Trì Ngộ khóc, Nhiễm Cấm đều biết cô có bao nhiêu khổ sở.

Nhiễm Cấm mở rộng vòng tay ôm chặt cô, không nói gì, chỉ im lặng để cô trút hết nỗi lòng trong ngực mình.

Chờ Trì Ngộ phát tiết xong, nàng lấy giấy cẩn thận lau nước mắt cho Trì Ngộ, không dám mạnh tay, chỉ sợ làm đau cô.

Xuyên qua màn nước mắt mông lung, Trì Ngộ nhìn chằm chằm vào Nhiễm Cấm đang cẩn thận chăm sóc mình.

"Chút nữa chị chườm đá cho em nha?" Cơn sốt của Nhiễm Cấm chưa lui, trên mặt vẫn còn chút ửng đỏ, vì thế mà nét mặt lạnh lùng thường ngày của nàng mềm mại đi không ít.

Đầu Trì Ngộ áp vào má nàng, lắc nhẹ.

Vòng tay ôm nàng vẫn không buông lỏng, nhốt nàng thật chặt trong lòng mình.

"Là vấn đề của chị." Cằm Nhiễm Cấm đặt trên vai Trì Ngộ, vẻ mặt có chút ảm đạm, "Nếu như chị nói chuyện này với em ngay từ đầu, nếu như chị từ chối."

Năm ngón tay Trì Ngộ đặt trên lưng nàng dần co lại.

"Nhưng......" Lông mày Nhiễm Cấm dần nhíu lại, ánh mắt vẫn luôn lạnh lẽo, hoang vắng vào giờ phút này phủ một tầng lệ, rốt cuộc thì đôi mắt đào hoa cũng trở nên đa sầu đa cảm.

"Nhưng, chị không muốn từ chối em."

Trì Ngộ lại càng thêm đau.

Trước đây, cô chưa từng trải qua những cảm xúc thế này, nhưng giờ đây, nỗi đau tràn ngập trong lòng khiến cô hiểu rằng, càng yêu sẽ càng quan tâm, càng quan tâm lại càng đau lòng.

"Đây không phải là vấn đề của chị." Đầu ngón tay Trì Ngộ luồn vào tóc nàng, "Chị không làm sai gì hết."

Trì Ngộ đem tất cả những video quay cảnh người nhân bản bị ngược đãi trong bệnh viện Bắc Xuyên, cùng với chứng cứ lấy được từ chỗ Trâu Thanh, gửi hết cho Lộ Tư Kình, đồng thời gửi một tin nhắn thoại cho cô ấy, nói cô ấy phải tranh thủ từng giây bắt Hà Dật về quy án.

"Nếu tôi là Hà Dật, nhất định là đang tìm đường bỏ trốn. Nhiều năm như vậy mà hắn không lưu lại chút dấu vết nào, chứng tỏ hắn là người vô cùng thận trọng. Người thận trọng sẽ luôn chừa đường lui cho mình. Cảnh sát Lộ, chị có thể thăng quan tiến chức hay không thì phải xem lần này."

Khi Lộ Tư Kình nghe tin nhắn thoại của Trì Ngộ thì đang đi vòng thứ ba trong vườn hoa bệnh viện cùng Tề Đồng, nghe xong cười mắng một câu: "Tên nhãi ranh này bây giờ chỉ biết nghĩ theo kiểu làm ăn thôi, tôi làm việc chỉ vì muốn thăng chức Đội trưởng sao?"

Tề Đồng cũng cười theo: "Lộ tiểu thư là vì nhân dân phục vụ!"

Lộ Tư Kình nhìn nụ cười của cô mà lòng trở nên ngọt ngào, không nhịn được nói: "Vậy em thấy tôi phục vụ em thế nào?"

Tề Đồng: "......"

Cả đêm Lộ Tư Kình cầm chứng cứ đi gặp cấp trên, chuyện này liên quan quá lớn, không thể chậm trễ.

Tề Đồng cùng đi với cô.

Lộ Tư Kình vừa ngồi vào xe, Tề Đồng liền chen vào ghế phụ.

"Em ở nhà ngủ đi." Lộ Tư Kình thấy một quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt Tề Đồng, không muốn cô phải vất vả.

"Không sao, em về nhà cũng không ngủ được." Tề Đồng nói, "Đi theo chị mới yên tâm."

Lộ Tư Kình nhìn vẻ mặt hưng phấn của cô, định nói mấy câu, nhưng lại thấy quá kiểu cách, nhất thời không nói ra được.

"Được, vậy thì tất cả phải nghe theo lời tôi."

"Dạ!" Tề Đồng gật mạnh đầu hai cái, "Chắc chắn."

Lộ Tư Kình siết chặt bờ vai nhỏ của cô, mỉm cười.

......

Nhiễm Cấm lấy túi nước đá cho Trì Ngộ, giục cô đắp lên mắt.

"Nếu không ngày mai nhất định sẽ sưng, tin chị đi." Nhiễm Cấm nói rất chắc chắn.

Trước đây chị hay khóc lắm sao, Trì Ngộ thầm nghĩ, như thế mới biết cách làm thế nào cho mình dễ chịu một chút.

Trì Ngộ đặt túi nước đá lên mắt, cảm giác lạnh buốt từ từ làm dịu đi vết sưng.

Vừa chườm đá, vừa nắm ngón tay Nhiễm Cấm, chơi đùa với từng ngón một.

Nhiễm Cấm cúi đầu, nhìn cô nghịch ngợm.

Sau một hồi im lặng, Nhiễm Cấm chủ động nói: "Em có muốn biết chuyện của chị không?"

Trì Ngộ nghe nàng nói như vậy, hơi ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

Nhiễm Cấm thường che giấu cảm xúc của mình để tránh bị nhìn thấu, như vậy sẽ ít bị tổn thương hơn một chút.

Bởi vậy mà khi trải lòng về chuyện mình đã kìm giữ rất lâu, thì từng câu từng chữ nàng nói ra đều rất bình tĩnh, biểu cảm cũng không quá khác biệt so với bình thường.

"Không cần miễn cưỡng đâu......" Trì Ngộ cầm tay nàng.

Luôn mong mỏi biết được mọi chuyện của Nhiễm Cấm, nhưng hôm nay, khi nàng thật sự tự nguyện nói ra, Trì Ngộ lại không nỡ.

Cô biết quá khứ của Nhiễm Cấm là vết thương trí mạng của nàng.

Tính cách tự ti cùng khuynh hướng tự huỷ, đều bắt nguồn từ quá khứ của nàng.

Hôm nay, Nhiễm Cấm có thể ngồi đây dịu dàng chườm đá cho Trì Ngộ, nói lên rằng nàng đã từng một mình liếm láp vết thương, đè nén đau đớn bằng phương pháp của riêng mình, tạm thời quên đi vết thương trong quá khứ, hoặc giả vờ quên đi.

Bây giờ nàng tự tay xé ra vết thương đã kết vảy, có bao nhiêu đau đớn? Ánh mắt Trì Ngộ rơi trên cánh tay phải của Nhiễm Cấm, đó là nơi nàng bị chị gái Trì Ngộ xé rách hết lần này đến lần khác, nàng làm cách nào để có thể chịu đựng tất cả mà không rời khỏi Trì gia?

Nhiễm Cấm nghiêm túc nói: "Trước đây chị không nói với em, là vì sợ những việc chị từng làm sẽ tổn thương đến em. Về chuyện quả đào, chị không muốn khiến em không thoải mái. Dù sao thì đào cũng là trái cây em thích, là mùi vị em thích, em chia sẻ điều em thích với chị cũng chỉ vì muốn chị vui vẻ. Đây là tấm lòng của em, chị không thể từ chối."

Nhiễm Cấm dừng một chút, nhìn Trì Ngộ, vẻ kiên định mới vừa rồi chợt thay đổi: "Chị chưa từng nghĩ, quan hệ của chúng ta sẽ phát triển...... em sẽ đặt chị trong lòng. Nhưng hiện tại đã đến bước này, chị cảm thấy em có quyền biết tất cả, nếu không...... chị không biết sau này có xảy ra những chuyện khiến em đau lòng nữa hay không."

Trong lời nói của Nhiễm Cấm vẫn ẩn chứa vô vàn bất an, Trì Ngộ cầm tay nàng nhưng không nói gì, chỉ sợ sẽ làm xáo trộn suy nghĩ của nàng.

......

Quá khứ của Nhiễm Cấm là một câu chuyện dài.

Trì Ngộ đã chắp nối được không ít chuyện trong những ngày đeo ba lô đến thành phố xa lạ, cùng một buổi chiều ép hỏi Trâu Thanh.

Nhưng nghe Nhiễm Cấm tự mình nói ra, vẫn có một cảm giác rất khác.

Quá khứ đau thương và đẫm máu đó, khi nghe từ chính miệng Nhiễm Cấm, lại là ngữ điệu bình tĩnh đến không ngờ.

Nhiễm Cấm nói, hồi ức đầu tiên trong cuộc đời nàng là ánh mắt căm ghét của một người đàn ông.

Người đàn ông kia luôn đeo khẩu trang, lấy máu nàng, hàng ngày bắt nàng nhìn vào màn hình máy tính, trong màn hình là một cô bé giống hệt như Nhiễm Cấm, được một người đàn ông và một người phụ nữ yêu thương.

Nhiễm Cấm nhìn gia đình ba người đầm ấm trong màn hình, từ từ học được mọi thứ về thế giới này.

Người chịu trách nhiệm chăm sóc nàng và giúp nàng khai sáng, đồng thời cũng là người quan sát và ghi lại dữ liệu, chính là Tô Nguyệt Trân.

"Lúc ấy chị cũng không biết đó là nơi nào, vì người ta không nói chị biết thế giới là như thế nào. Ngày đó, chị chỉ nghĩ phòng thí nghiệm là cả thế giới, máy vi tính giống một cửa sổ nhỏ, chỉ nhìn thấy gia đình của mình mà không thể chạm vào được, một lòng hy vọng bọn họ có thể xuất hiện."

Khi Nhiễm Cấm nói đến đây, nàng dừng lại một lúc.

Trì Ngộ có thể đoán được nửa câu sau của nàng.

Nhiễm Cấm hy vọng cha mẹ có thể xuất hiện, đưa nàng về nhà, cũng giống như Đại Nhiễm trong màn hình, được cha mẹ yêu thương.

Đứa trẻ hai tuổi sẽ không nghĩ quá nhiều thứ phức tạp, nhưng khát vọng được yêu thương là bản năng của con người.

Chỉ là, khát vọng của nàng không thể trở thành hiện thực. Nhiễm Minh và Hạ Chi không những không đưa nàng về nhà, mà sau khi biết tin Đại Nhiễm còn sống, Nhiễm Minh liền thanh toán số tiền còn lại, yêu cầu người ta đem nàng đi xử lý.

Tô Nguyệt Trân vì bảo vệ tính mạng của nàng, đưa nàng trốn khỏi phòng thí nghiệm, chuyện này Trì Ngộ đã biết.

"Mẹ chị...... bà ấy là một người rất tốt." Thật ra khi gọi đến xưng hô này, Nhiễm Cấm cảm thấy có chút kỳ lạ.

Nàng vẫn luôn biết mình không phải là con ruột của Tô Nguyệt Trân.

Sau khi Tô Nguyệt Trân đưa nàng trốn khỏi phòng thí nghiệm, trong những năm tháng sống lang bạt, Nhiễm Cấm dần dần hiểu rõ về thế giới này, hiểu được sự hy sinh lớn lao mà Tô Nguyệt Trân dành cho một người không chút liên hệ máu mủ như nàng.

Ban đầu, Tô Nguyệt Trân có không ít tiền tiết kiệm, dù sao bà ấy từng là kỹ thuật viên, thu nhập rất khá. Sau khi đưa Nhiễm Cấm ra khỏi phòng thí nghiệm, Sinh học Minh Bằng vẫn luôn tìm kiếm họ, lo rằng người nhân bản bé nhỏ tội nghiệp này sẽ bị bắt khi thân phận bại lộ.

Và đúng là Nhiễm Cấm lại bị bắt đi, thứ chờ đợi nàng chính là luyện ngục.

Nàng không muốn Tô Nguyệt Trân chịu khổ vì nàng, rồi lại không nỡ rời khỏi Tô Nguyệt Trân, tham luyến những ngày tháng đẹp đẽ sống cùng bà.

"Con có thể gọi ta là mẹ."

Tô Nguyệt Trân nhìn thấu suy nghĩ của Nhiễm Cấm, tiết kiệm một khoản tiền, định mua đôi giày da nhỏ mà Nhiễm Cấm đã thích từ rất lâu nhưng không dám nói, tặng cho nàng.

Thật ra Nhiễm Cấm vẫn luôn gọi bà là mẹ, nhưng chỉ sợ bà không thích.

Bà không chỉ chủ động bảo Nhiễm Cấm gọi như vậy, còn tặng quà cho Nhiễm Cấm, hơn nữa còn đặt cho nàng một cái tên, Tiểu Tông, họ thì lấy theo bà.

Giống như họ là mẹ con thật sự.

"Mẹ......" Nhiễm Cấm rất xấu hổ, lại rất vui vẻ.

Tô Nguyệt Trân nheo mắt, xoa đầu nàng.

Mình có mẹ rồi, Nhiễm Cấm vui vẻ nhảy múa, rốt cuộc thì mình cũng có mẹ!

Từ hai tuổi đến chín tuổi, Nhiễm Cấm và Tô Nguyệt Trân chỉ có bảy năm ngắn ngủi sống bên nhau, nhưng đó chính là thời gian hạnh phúc nhất trong tuổi thơ của nàng trước khi gặp Trì Ngộ.

Nghèo khó, liên tục chuyển nhà, không thể đi học......

Nhiễm Cấm lớn lên trong hoàn cảnh như vậy.

Nhưng Tô Nguyệt Trân như có phép thuật thần kỳ, cho dù sống trong ngôi nhà kinh khủng thế nào đi chăng nữa, thì cuối cùng vẫn được bà ấy dọn dẹp sạch sẽ và ấm cúng, mang lại cho Nhiễm Cấm cảm giác an toàn trọn vẹn.

Bánh rán là bữa sáng quen thuộc nhất của họ.

Vừa rẻ, vừa ngon, lại vừa chống đói tốt, ăn một chiếc bánh rán thì nửa ngày cũng không thấy đói.

Bởi vì ý nghĩa to lớn của bánh rán, nó trở thành món duy nhất Nhiễm Cấm chủ động ăn khi không ăn những món Trì Ngộ thích.

Mỗi khi cầm bánh rán lên, giống như có thể nhìn thấy cảnh nàng và Tô Nguyệt Trân đang cầm chiếc bánh rán ấm nóng giữa mùa đông rét mướt, rúc vào nhau, chia sẻ hơi ấm và niềm vui trong gió lạnh.

Bởi thế mà không hề phòng bị, ăn vào một chiếc bánh rán đầy những mảnh thuỷ tinh.

- ------------------------------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện