1.
Ngày Chu Văn Đường cầu hôn Nghê Bảo Gia là một ngày hết sức bình thường. Ngày hôm đó họ ăn tối ở nhà bố mẹ Nghê Bảo Gia rồi cùng nhau về nhà.
Khi xe đỗ ở tầng hầm gara, Chu Văn Đường nhìn cô: “Trong cốp xe có thứ gì đó, em lấy giúp anh nhé.”
Nghê Bảo Gia tò mò hỏi: “Đồ gì ạ?”
“Chỉ là một cái túi thôi, cô út tặng cho em.”
Nghê Bảo Gia không hề nghi ngờ, mặc dù cô và Chu Văn Đường còn chưa đăng ký kết hôn, nhưng Chu Chi Nam đối xử với cô rất tốt, thường xuyên mua một số quà gửi cho cô hoặc tặng mẹ cô.
Nghê Bảo Gia mở cửa xe, đi vòng ra cốp xe.
Cốp sau từ từ được nhấc lên, Nghê Bảo Gia sững sờ.
Toàn bộ cốp xe được bao phủ bởi hoa hồng đỏ, ở giữa có một con gấu trắng, trong tay con gấu ôm một chiếc hộp hình vuông màu đỏ, rất nhỏ và vừa vặn, bên trong có một chiếc nhẫn kim cương.
Thật ra Nghê Bảo Gia đã tưởng tượng ra cảnh Chu Văn Đường cầu hôn, nhưng cô cũng không đặt nhiều kỳ vọng vì anh không phải là người lãng mạn, Nghê Bảo Gia vẫn luôn biết rõ điều đó.
Nhưng nhìn tình cảnh trước mắt, Nghê Bảo Gia vẫn có chút kinh ngạc, thật ra thì cuối cùng cô cũng giống như hầu hết các cô gái trẻ, cô hy vọng người mình thích có thể cho mình một màn cầu hôn lãng mạn.
Nghê Bảo Gia cười nhìn anh: “Là ai đưa cho anh ý tưởng này vậy?”
Chu Văn Đường nghiêng người, vươn tay cầm lấy chiếc hộp màu đỏ, ánh mắt anh rơi trên mặt cô: “Tạ Điểu nói, chắc là con gái ở độ tuổi của em sẽ thích?”
“Em thấy thích chứ?”
Nghê Bảo Gia gật đầu: “Em thích ạ, em không ngờ anh sẽ làm như vậy.”
Chu Văn Đường nở nụ cười, anh mở hộp và lấy ra một chiếc nhẫn kim cương, anh nhìn cô chăm chú: “Em đồng ý gả cho anh chứ?”
Nghê Bảo Gia không giấu được nụ cười trong mắt, cô gật đầu và thản nhiên nói: “Em đồng ý.”
Chu Văn Đường nắm lấy ngón tay cô, đeo chiếc nhẫn kim cương vào tay cô, Nghê Bảo Gia ngẩng đầu nhìn anh: “Anh mua chiếc nhẫn này khi nào vậy?”
Chu Văn Đường dừng một chút, anh nhỏ giọng nói: “Anh đã mua nó sau lần đầu tiên cầu hôn em.”
Mua chiếc nhẫn này trong khoảng thời gian cô hủy số điện thoại di động cũ và anh không thể liên lạc được với cô.
Khi đó, Chu Chi Nam gọi điện cho anh, nói với anh rằng còn hai ngày nữa là sinh nhật bà ấy, dù bận đến đâu Chu Văn Đường cũng phải dành thời gian đến đây. Năm ngoái vào ngày sinh nhật của Chu Chi Nam, Chu Văn Đường đã trốn tránh công việc bận rộn và thực sự đã đi cắm trại với Nghê Bảo Gia. Dù thế nào đi nữa, lần này anh cũng không thể tránh né được nữa.
Ngay trước khi cúp điện thoại, Chu Chi Nam đã đâm anh một câu: “Nếu như cháu không chia tay cô gái đó thì đã có thể dẫn đến đây để ăn sinh nhật chung với cô út rồi.”
Chu Văn Đường lặng lẽ nhoẻn miệng cười: “Cô út, cô làm thế này là cố ý chọc vào vết thương của cháu à?”
Chu Văn Đường ở lại Paris ba ngày, trong khoảng thời gian này Chu Chi Nam phải đến cửa hàng trang sức lấy một chiếc vòng cổ nên Chu Văn Đường đã chở bà đến đó.
Trong khi Chu Chi Nam đang đợi nhân viên lấy vòng cổ, Chu Văn Đường đi vòng quanh quầy và nhìn thấy một chiếc nhẫn kim cương, lúc đó anh cảm thấy chiếc nhẫn này khi đeo trên tay cô chắc sẽ đẹp lắm nên cũng không nghĩ nhiều, anh bèn yêu cầu nhân viên gói nó lại.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Chu Chi Nam thấy vậy thì hỏi: “Cháu mua nhẫn làm gì?”
Chu Văn Đường hơi thất thần, lúc này mới nhận ra anh mua chiếc nhẫn này về thì cũng chẳng được sử dụng.
Chu Chi Nam: “Đưa cho cô gái đó sao? Nhưng cháu đã chia tay người ta rồi, đúng lúc ngày mai là sinh nhật của cô út, cháu đổi sang cỡ nhẫn của cô út rồi tặng cô xem như quà sinh nhật đi.”
Chu Văn Đường cụp mắt cười, sau đó cất chiếc hộp vào túi quần: “Không phải dượng của cháu đã mua cho cô một chiếc vòng cổ rồi sao?”
“Có phụ nữ nào lại chê mình có nhiều đồ trang sức chứ?”
Chu Văn Đường nhếch khóe môi: “Cô mang đầy trên người như mấy bà nhà giàu mới nổi thì có gì mà đẹp đâu?”
“Cháu nói ai là nhà giàu mới nổi hả?” Chu Chi Nam đánh nhẹ vào cánh tay anh, bà ấy liếc nhìn Chu Văn Đường lần nữa, chân thành nói: “Nếu cháu thật sự còn nhớ cô gái đó thì hãy tìm và theo đuổi lại cô ấy đi.”
“Theo đuổi cái gì chứ?” Nét cười trên gương mặt Chu Văn Đường nhạt dần, giọng nói mang theo vẻ chế giễu: “Người ta đã không muốn qua lại với con, đến cả số điện thoại cũng hủy bỏ rồi.”
Lúc đó Chu Văn Đường thật sự cực kỳ tức giận.
Sau khi về nước, Chu Văn Đường thẳng tay vứt chiếc nhẫn vào ngăn kéo trong phòng ngủ, ra vẻ nhắm mắt làm ngơ.
Lần đó anh đi Quảng Châu tìm cô, anh mượn chiếc nhẫn của em họ cô để thử thăm dò ý muốn của cô. Chu Văn Đường thấy sắc mặt cô cự tuyệt, nên anh chẳng nhắc lại chuyện này thêm làm gì nữa.
...
Nghê Bảo Gia cắn môi: “Đó là chuyện sau khi chúng ta đã chia tay nhau?”
Chu Văn Đường ung dung tự tại gật đầu, xác nhận cho phán đoán của cô.
Nghê Bảo Gia: “Thế nhưng khi đó hai chúng ta đã chia tay rồi, anh mua nhẫn này thì đâu còn ý nghĩa gì?”
“Anh cũng chẳng suy nghĩ gì cả, chỉ là khi thấy chiếc nhẫn này. “ Chu Văn Đường khẽ cười: “Anh cảm thấy nếu em đeo nó vào tay thì sẽ rất đẹp, nên anh mua thôi.”
Nghê Bảo Gia cúi đầu nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón vô danh, cô hỏi với vẻ thăm dò: “Nếu như chúng ta không hòa hợp lại với nhau, thì chiếc nhẫn phải làm như thế nào?”
“Thì cứ để đó, hôm nào làm lành lại thì anh đeo lên cho em.” Anh bình thản trả lời.
Cổ họng Nghê Bảo Gia khô khốc, cô nhìn anh không chớp mắt: “Thật ạ?”
Chu Văn Đường gật đầu: “Chúng ta lên nhà nhé?”
Nghê Bảo Gia đáp “Vâng” nhẹ nhàng.
Anh giơ tay muốn đóng cốp xe lại, Nghê Bảo Gia hô “Ấy” một tiếng, cô giữ cánh tay anh rồi vội vàng nói: “Anh lấy cả con gấu nhỏ kia lên luôn đi.”
Chu Văn Đường mỉm cười, sau đó cầm chú gấu nhỏ ra khỏi cốp xe.
2.
Trước khi kết hôn, Nghê Bảo Gia và Chu Văn Đường đã đến gặp ông nội một lần.
Đêm trước khi đến gặp ông cụ Chu, Nghê Bảo Gia và Chu Văn Đường đã trò chuyện về ông cụ Chu, cô hỏi tính tình của ông như thế nào và có dễ nói chuyện hay không.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Chu Văn Đường thản nhiên nói: “Không thể nói là dễ hòa đồng gì cho lắm, em gái Tiêu Tiêu của anh, em từng gặp con bé rồi đó, con bé lớn đến thế rồi nhưng mà thậm chí con bé còn chẳng dám nói cười trước mặt ông nội.”
Nghê Bảo Gia nghĩ đến thì cảm thấy rùng mình: “Vậy hay là khoan hãy gặp ông vào ngày mai nhé?”
Chu Văn Đường liếc cô một cái: “Em nhát gan như vậy sao?”
Nghê Bảo Gia nhỏ giọng nói: “Thì chẳng phải là em sợ đến lúc đó ông nội của anh sẽ xem thường em à.”
“Hiện tại ông ấy chẳng còn sức lực đó đâu.” Chu Văn Đường nói: “Sau khi đổ bệnh vì sự việc của Chu Đoan Dương, bây giờ tính tình của ông cụ đã tốt hơn trước rất nhiều, có lẽ ông cụ cảm thấy thể diện đó không liên quan gì, cả đời đã mạnh mẽ, nhưng vì chuyện của Chu Đoan Dương nên mất hết thể diện trước mặt các đồng đội cũ.”
Nghê Bảo Gia mím môi nhìn Chu Văn Đường: “Có phải anh rất hận ông nội anh không?”
Ánh mắt Chu Văn Đường trở nên sâu xa, anh từ tốn: “Có hận cũng không nói ra được, chẳng qua là chẳng còn tình cảm gì với bọn họ.”
Nghê Bảo Gia không nói gì.
Chu Văn Đường lại nhìn cô: “Đừng sợ, hiện tại bọn họ không dám coi thường em đâu.”
Nghê Bảo Gia khẽ “Vâng” một tiếng.
Vì chuyện này mà Chu Chi Nam đặc biệt trở về Trung Quốc, bà ấy sợ lời nói gây khó chịu của ông cụ sẽ khiến cô sợ hãi.
Trên thực tế, cuộc gặp gỡ khá hài hòa.
Nghê Bảo Gia gặp anh cả và chị dâu, chị dâu Lữ Lạc dùng giọng điệu nồng nhiệt chào đón cô: “Lần cuối cùng chúng ta gặp nhau là ở phòng riêng kia nhỉ.”
Nghê Bảo Gia mỉm cười và nói rằng đúng là lần đó.
Lữ Lạc nói: “Lần đó chị hỏi Văn Đường tại sao không dẫn em đến, chú ấy bảo em sẽ thấy ngượng ngùng, cho nên chị với anh cả em không làm phiền hai đứa.”
Nghê Bảo Gia có thể dễ dàng nhận ra Lữ Lạc đang nói chuyện một cách khách khí, dù sao lúc đó quan hệ giữa cô và Chu Văn Đường còn chưa rõ ràng, nếu thật sự phải gặp mặt anh cả và chị dâu anh thì cô sẽ dùng thân phận gì? Nghê Bảo Gia cũng mỉm cười, tỏ ý đã hiểu.
Sau khi Đậu Huệ Nhàn trải qua chuyện của Chu Đoan Dương, bà ta đã trở nên yên ắng rất nhiều, nhìn thấy Nghê Bảo Gia thì bà ta cũng khá khách sáo và lịch sự.
Bữa ăn khá hòa thuận, ông cụ còn nhắc đến cuộc gặp gỡ giữa hai nhà tại bàn ăn, Nghê Bảo Gia đồng ý.
Khi hai người rời khỏi nhà họ Chu, Nghê Bảo Gia thở phào nhẹ nhõm: “Sau khi kết hôn, có phải chúng ta phải thường xuyên đến đây không ạ?”
“Sao thế, em không thích ở đây à?”
Nghê Bảo Gia thành thật nói: “Chỉ là bầu không khí không thoải mái cho lắm.”
Chu Văn Đường nắm tay cô: “Trừ những ngày lễ như Tết ra thì bình thường không cần đến.”
Nghê Bảo Gia: “Vậy thì tốt.”
Chu Văn Đường do dự một chút, sau đó anh thả lỏng và nói: “Nếu thật sự không thích, ngày Tết em có thể về ăn Tết với bố mẹ, anh đi một mình là được.”
“Thế hình như không tốt lắm thì phải?”
“Chẳng có gì không tốt.” Chu Văn Đường cười nói: “Chỉ cần em vui vẻ là được.”
Ngày Chu Văn Đường cầu hôn Nghê Bảo Gia là một ngày hết sức bình thường. Ngày hôm đó họ ăn tối ở nhà bố mẹ Nghê Bảo Gia rồi cùng nhau về nhà.
Khi xe đỗ ở tầng hầm gara, Chu Văn Đường nhìn cô: “Trong cốp xe có thứ gì đó, em lấy giúp anh nhé.”
Nghê Bảo Gia tò mò hỏi: “Đồ gì ạ?”
“Chỉ là một cái túi thôi, cô út tặng cho em.”
Nghê Bảo Gia không hề nghi ngờ, mặc dù cô và Chu Văn Đường còn chưa đăng ký kết hôn, nhưng Chu Chi Nam đối xử với cô rất tốt, thường xuyên mua một số quà gửi cho cô hoặc tặng mẹ cô.
Nghê Bảo Gia mở cửa xe, đi vòng ra cốp xe.
Cốp sau từ từ được nhấc lên, Nghê Bảo Gia sững sờ.
Toàn bộ cốp xe được bao phủ bởi hoa hồng đỏ, ở giữa có một con gấu trắng, trong tay con gấu ôm một chiếc hộp hình vuông màu đỏ, rất nhỏ và vừa vặn, bên trong có một chiếc nhẫn kim cương.
Thật ra Nghê Bảo Gia đã tưởng tượng ra cảnh Chu Văn Đường cầu hôn, nhưng cô cũng không đặt nhiều kỳ vọng vì anh không phải là người lãng mạn, Nghê Bảo Gia vẫn luôn biết rõ điều đó.
Nhưng nhìn tình cảnh trước mắt, Nghê Bảo Gia vẫn có chút kinh ngạc, thật ra thì cuối cùng cô cũng giống như hầu hết các cô gái trẻ, cô hy vọng người mình thích có thể cho mình một màn cầu hôn lãng mạn.
Nghê Bảo Gia cười nhìn anh: “Là ai đưa cho anh ý tưởng này vậy?”
Chu Văn Đường nghiêng người, vươn tay cầm lấy chiếc hộp màu đỏ, ánh mắt anh rơi trên mặt cô: “Tạ Điểu nói, chắc là con gái ở độ tuổi của em sẽ thích?”
“Em thấy thích chứ?”
Nghê Bảo Gia gật đầu: “Em thích ạ, em không ngờ anh sẽ làm như vậy.”
Chu Văn Đường nở nụ cười, anh mở hộp và lấy ra một chiếc nhẫn kim cương, anh nhìn cô chăm chú: “Em đồng ý gả cho anh chứ?”
Nghê Bảo Gia không giấu được nụ cười trong mắt, cô gật đầu và thản nhiên nói: “Em đồng ý.”
Chu Văn Đường nắm lấy ngón tay cô, đeo chiếc nhẫn kim cương vào tay cô, Nghê Bảo Gia ngẩng đầu nhìn anh: “Anh mua chiếc nhẫn này khi nào vậy?”
Chu Văn Đường dừng một chút, anh nhỏ giọng nói: “Anh đã mua nó sau lần đầu tiên cầu hôn em.”
Mua chiếc nhẫn này trong khoảng thời gian cô hủy số điện thoại di động cũ và anh không thể liên lạc được với cô.
Khi đó, Chu Chi Nam gọi điện cho anh, nói với anh rằng còn hai ngày nữa là sinh nhật bà ấy, dù bận đến đâu Chu Văn Đường cũng phải dành thời gian đến đây. Năm ngoái vào ngày sinh nhật của Chu Chi Nam, Chu Văn Đường đã trốn tránh công việc bận rộn và thực sự đã đi cắm trại với Nghê Bảo Gia. Dù thế nào đi nữa, lần này anh cũng không thể tránh né được nữa.
Ngay trước khi cúp điện thoại, Chu Chi Nam đã đâm anh một câu: “Nếu như cháu không chia tay cô gái đó thì đã có thể dẫn đến đây để ăn sinh nhật chung với cô út rồi.”
Chu Văn Đường lặng lẽ nhoẻn miệng cười: “Cô út, cô làm thế này là cố ý chọc vào vết thương của cháu à?”
Chu Văn Đường ở lại Paris ba ngày, trong khoảng thời gian này Chu Chi Nam phải đến cửa hàng trang sức lấy một chiếc vòng cổ nên Chu Văn Đường đã chở bà đến đó.
Trong khi Chu Chi Nam đang đợi nhân viên lấy vòng cổ, Chu Văn Đường đi vòng quanh quầy và nhìn thấy một chiếc nhẫn kim cương, lúc đó anh cảm thấy chiếc nhẫn này khi đeo trên tay cô chắc sẽ đẹp lắm nên cũng không nghĩ nhiều, anh bèn yêu cầu nhân viên gói nó lại.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Chu Chi Nam thấy vậy thì hỏi: “Cháu mua nhẫn làm gì?”
Chu Văn Đường hơi thất thần, lúc này mới nhận ra anh mua chiếc nhẫn này về thì cũng chẳng được sử dụng.
Chu Chi Nam: “Đưa cho cô gái đó sao? Nhưng cháu đã chia tay người ta rồi, đúng lúc ngày mai là sinh nhật của cô út, cháu đổi sang cỡ nhẫn của cô út rồi tặng cô xem như quà sinh nhật đi.”
Chu Văn Đường cụp mắt cười, sau đó cất chiếc hộp vào túi quần: “Không phải dượng của cháu đã mua cho cô một chiếc vòng cổ rồi sao?”
“Có phụ nữ nào lại chê mình có nhiều đồ trang sức chứ?”
Chu Văn Đường nhếch khóe môi: “Cô mang đầy trên người như mấy bà nhà giàu mới nổi thì có gì mà đẹp đâu?”
“Cháu nói ai là nhà giàu mới nổi hả?” Chu Chi Nam đánh nhẹ vào cánh tay anh, bà ấy liếc nhìn Chu Văn Đường lần nữa, chân thành nói: “Nếu cháu thật sự còn nhớ cô gái đó thì hãy tìm và theo đuổi lại cô ấy đi.”
“Theo đuổi cái gì chứ?” Nét cười trên gương mặt Chu Văn Đường nhạt dần, giọng nói mang theo vẻ chế giễu: “Người ta đã không muốn qua lại với con, đến cả số điện thoại cũng hủy bỏ rồi.”
Lúc đó Chu Văn Đường thật sự cực kỳ tức giận.
Sau khi về nước, Chu Văn Đường thẳng tay vứt chiếc nhẫn vào ngăn kéo trong phòng ngủ, ra vẻ nhắm mắt làm ngơ.
Lần đó anh đi Quảng Châu tìm cô, anh mượn chiếc nhẫn của em họ cô để thử thăm dò ý muốn của cô. Chu Văn Đường thấy sắc mặt cô cự tuyệt, nên anh chẳng nhắc lại chuyện này thêm làm gì nữa.
...
Nghê Bảo Gia cắn môi: “Đó là chuyện sau khi chúng ta đã chia tay nhau?”
Chu Văn Đường ung dung tự tại gật đầu, xác nhận cho phán đoán của cô.
Nghê Bảo Gia: “Thế nhưng khi đó hai chúng ta đã chia tay rồi, anh mua nhẫn này thì đâu còn ý nghĩa gì?”
“Anh cũng chẳng suy nghĩ gì cả, chỉ là khi thấy chiếc nhẫn này. “ Chu Văn Đường khẽ cười: “Anh cảm thấy nếu em đeo nó vào tay thì sẽ rất đẹp, nên anh mua thôi.”
Nghê Bảo Gia cúi đầu nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón vô danh, cô hỏi với vẻ thăm dò: “Nếu như chúng ta không hòa hợp lại với nhau, thì chiếc nhẫn phải làm như thế nào?”
“Thì cứ để đó, hôm nào làm lành lại thì anh đeo lên cho em.” Anh bình thản trả lời.
Cổ họng Nghê Bảo Gia khô khốc, cô nhìn anh không chớp mắt: “Thật ạ?”
Chu Văn Đường gật đầu: “Chúng ta lên nhà nhé?”
Nghê Bảo Gia đáp “Vâng” nhẹ nhàng.
Anh giơ tay muốn đóng cốp xe lại, Nghê Bảo Gia hô “Ấy” một tiếng, cô giữ cánh tay anh rồi vội vàng nói: “Anh lấy cả con gấu nhỏ kia lên luôn đi.”
Chu Văn Đường mỉm cười, sau đó cầm chú gấu nhỏ ra khỏi cốp xe.
2.
Trước khi kết hôn, Nghê Bảo Gia và Chu Văn Đường đã đến gặp ông nội một lần.
Đêm trước khi đến gặp ông cụ Chu, Nghê Bảo Gia và Chu Văn Đường đã trò chuyện về ông cụ Chu, cô hỏi tính tình của ông như thế nào và có dễ nói chuyện hay không.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Chu Văn Đường thản nhiên nói: “Không thể nói là dễ hòa đồng gì cho lắm, em gái Tiêu Tiêu của anh, em từng gặp con bé rồi đó, con bé lớn đến thế rồi nhưng mà thậm chí con bé còn chẳng dám nói cười trước mặt ông nội.”
Nghê Bảo Gia nghĩ đến thì cảm thấy rùng mình: “Vậy hay là khoan hãy gặp ông vào ngày mai nhé?”
Chu Văn Đường liếc cô một cái: “Em nhát gan như vậy sao?”
Nghê Bảo Gia nhỏ giọng nói: “Thì chẳng phải là em sợ đến lúc đó ông nội của anh sẽ xem thường em à.”
“Hiện tại ông ấy chẳng còn sức lực đó đâu.” Chu Văn Đường nói: “Sau khi đổ bệnh vì sự việc của Chu Đoan Dương, bây giờ tính tình của ông cụ đã tốt hơn trước rất nhiều, có lẽ ông cụ cảm thấy thể diện đó không liên quan gì, cả đời đã mạnh mẽ, nhưng vì chuyện của Chu Đoan Dương nên mất hết thể diện trước mặt các đồng đội cũ.”
Nghê Bảo Gia mím môi nhìn Chu Văn Đường: “Có phải anh rất hận ông nội anh không?”
Ánh mắt Chu Văn Đường trở nên sâu xa, anh từ tốn: “Có hận cũng không nói ra được, chẳng qua là chẳng còn tình cảm gì với bọn họ.”
Nghê Bảo Gia không nói gì.
Chu Văn Đường lại nhìn cô: “Đừng sợ, hiện tại bọn họ không dám coi thường em đâu.”
Nghê Bảo Gia khẽ “Vâng” một tiếng.
Vì chuyện này mà Chu Chi Nam đặc biệt trở về Trung Quốc, bà ấy sợ lời nói gây khó chịu của ông cụ sẽ khiến cô sợ hãi.
Trên thực tế, cuộc gặp gỡ khá hài hòa.
Nghê Bảo Gia gặp anh cả và chị dâu, chị dâu Lữ Lạc dùng giọng điệu nồng nhiệt chào đón cô: “Lần cuối cùng chúng ta gặp nhau là ở phòng riêng kia nhỉ.”
Nghê Bảo Gia mỉm cười và nói rằng đúng là lần đó.
Lữ Lạc nói: “Lần đó chị hỏi Văn Đường tại sao không dẫn em đến, chú ấy bảo em sẽ thấy ngượng ngùng, cho nên chị với anh cả em không làm phiền hai đứa.”
Nghê Bảo Gia có thể dễ dàng nhận ra Lữ Lạc đang nói chuyện một cách khách khí, dù sao lúc đó quan hệ giữa cô và Chu Văn Đường còn chưa rõ ràng, nếu thật sự phải gặp mặt anh cả và chị dâu anh thì cô sẽ dùng thân phận gì? Nghê Bảo Gia cũng mỉm cười, tỏ ý đã hiểu.
Sau khi Đậu Huệ Nhàn trải qua chuyện của Chu Đoan Dương, bà ta đã trở nên yên ắng rất nhiều, nhìn thấy Nghê Bảo Gia thì bà ta cũng khá khách sáo và lịch sự.
Bữa ăn khá hòa thuận, ông cụ còn nhắc đến cuộc gặp gỡ giữa hai nhà tại bàn ăn, Nghê Bảo Gia đồng ý.
Khi hai người rời khỏi nhà họ Chu, Nghê Bảo Gia thở phào nhẹ nhõm: “Sau khi kết hôn, có phải chúng ta phải thường xuyên đến đây không ạ?”
“Sao thế, em không thích ở đây à?”
Nghê Bảo Gia thành thật nói: “Chỉ là bầu không khí không thoải mái cho lắm.”
Chu Văn Đường nắm tay cô: “Trừ những ngày lễ như Tết ra thì bình thường không cần đến.”
Nghê Bảo Gia: “Vậy thì tốt.”
Chu Văn Đường do dự một chút, sau đó anh thả lỏng và nói: “Nếu thật sự không thích, ngày Tết em có thể về ăn Tết với bố mẹ, anh đi một mình là được.”
“Thế hình như không tốt lắm thì phải?”
“Chẳng có gì không tốt.” Chu Văn Đường cười nói: “Chỉ cần em vui vẻ là được.”
Danh sách chương