Sau năm thứ hai kết hôn với Chu Văn Đường, Nghê Bảo Gia phát hiện ra mình có thai.
Khi đó Nghê Bảo Gia đang đi công tác ngoài thành phố và thậm chí cô còn không nhận ra rằng mình đã bị trễ kinh. Cho đến khi trở về nhà bố mẹ đẻ, Nghê Bảo Gia đang ngồi trên bàn ăn trưa với bố Nghê và mẹ Nghê thì cô cảm thấy buồn nôn, cô vứt đũa và chạy vào phòng vệ sinh.
Mẹ Nghê đi theo vào, vỗ lưng Nghê Bảo Gia. Đợi cô nôn xong, mẹ Nghê lấy ra hai chiếc khăn giấy đưa cho Nghê Bảo Gia: “Con sao vậy?”
Sắc mặt Nghê Bảo Gia tái nhợt, cô nói: “Chắc là do dạ dày không tốt ạ?”
Dù sao mẹ Nghê cũng đã làm mẹ, nên bà nhạy cảm nhận ra: “Kỳ kinh tháng nay của con đã đến chưa?”
Nghê Bảo Gia sửng sốt, cô cẩn thận suy nghĩ: “Chưa ạ, đã trễ hơn mười ngày rồi ạ.”
Mẹ Nghê cau mày: “Ăn trưa xong để bố con lái xe đi. Chúng ta sẽ đến bệnh viện kiểm tra. Có thể con mang thai rồi.”
Trong năm đầu tiên của cuộc hôn nhân, Nghê Bảo Gia và Chu Văn Đường đã dùng nhiều biện pháp. Nghê Bảo Gia không muốn có con sớm như vậy, cô muốn tận hưởng cuộc sống hôn nhân, Chu Văn Đường cũng đồng ý với cô.
Cho đến hai tháng trước, vào ngày kỷ niệm ngày cưới của họ, Chu Văn Đường đã đặt chỗ ở một nhà hàng Tây và sau bữa tối, hai người trở về nhà. Ngày hôm đó Nghê Bảo Gia uống chút rượu, cô lập tức bắt đầu quấy rầy anh, sau đó anh cũng không dùng biện pháp, không ngờ cứ thế đã có rồi.
Nghê Bảo Gia cầm tờ giấy trong tay và nhìn chằm chằm hàng chữ viết ghi hai từ song sinh, đột nhiên cô có cảm giác không chân thực.
Mẹ Nghê cười thúc giục: “Gọi cho Văn Đường rồi nói cho nó biết chuyện này đi nào.”
Chu Văn Đường còn đang đi công tác nước ngoài, Nghê Bảo Gia cười nói: “Chờ anh ấy về con sẽ kể anh ấy nghe.”
Mẹ Nghê chỉ xem đó như niềm vui thích của người trẻ tuổi, bà cũng không bàn nhiều thêm nữa.
Ngày Chu Văn Đường trở về Trung Quốc, anh đã trực tiếp đến công ty Nghê Bảo Gia để đón cô tan sở.
Nghê Bảo Gia mở cửa sau đi vào và nói: “Anh Thước đến đón em là được rồi, anh vừa đi công tác về mà, anh không thấy mệt sao?”
Chu Văn Đường nắm tay cô: “Đã một tuần không gặp, anh muốn gặp em.”
Khóe môi Nghê Bảo Gia hơi cong lên, cô cúi người hôn lên môi anh.
Chu Văn Đường nheo mắt cười, anh hơi nâng cằm cô rồi nói đùa: “Không sợ có Lý Thước ở đây sao?”
Lỗ tai Nghê Bảo Gia hơi nóng lên, cô nói: “Em hôn chồng cũng không phải là trái pháp luật.”
Chu Văn Đường cười nhẹ: “Lần trước nói chuyện điện thoại, không phải em nói có chuyện muốn nói với anh à, là chuyện gì?”
Nghê Bảo Gia ra vẻ thần bí: “Về nhà em sẽ nói cho anh nghe.”
Ánh mắt Chu Văn Đường di chuyển xuống rồi dừng lại trên bụng cô: “Em có rồi à?”
Nghê Bảo Gia dừng một chút rồi lắp bắp nói: “Sao anh biết được, có phải mẹ em kể anh nghe không?”
Chu Văn Đường nói: “Không có, là anh đoán, thật sự đã có rồi.”
Nghê Bảo Gia “Vâng” một tiếng, cô hơi rầu rĩ: “Thật nhàm chán, em vốn muốn cho anh một sự bất ngờ, anh không thể giả vờ như mình không biết à?”
Giọng điệu của Chu Văn Đường có vẻ khoan dung: “Vậy bây giờ anh có thể giả vờ như không biết.”
Nghê Bảo Gia nói: “Thôi khỏi đi, nhưng mà anh chỉ đoán được một phần thôi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Chu Văn Đường bình tĩnh hỏi: “Ý em là sao?”
Nghê Bảo Gia tựa vào người anh rồi nhỏ giọng lên tiếng: “Em mang song thai, chỉ là không biết có phải là một nam một nữ hay không.”
Chu Văn Đường nhướng mày, trong mắt anh lộ ra chút kinh ngạc: “Thật sao?”
“Em gạt anh chuyện này làm gì?”
Hôm đó cô gọi điện và nói chuyện với giọng điệu vui vẻ, cô nói có tin vui muốn chia sẻ với anh khi anh quay lại. Chu Văn Đường đã đoán được, cố ý hợp tác với cô, giả vờ như không biết. Nhưng việc mang song thai thật sự nằm ngoài dự đoán của anh.
Chu Văn Đường giơ tay đỡ gáy cô, khóe môi chạm vào trán cô: “Cảm ơn em, vợ à.”
Nghê Bảo Gia cong môi: “Em còn chưa kể với bà ngoại, chuyện này chỉ có mẹ với em biết thôi.”
Giọng nói Chu Văn Đường dịu dàng: “Lát nữa anh sẽ gọi điện thoại kể cho bà ngoại nghe chuyện này.”
Nghê Bảo Gia nhỏ nhẹ đáp “Vâng”.
2.
Tâm trạng của Nghê Bảo Gia dao động rất nhiều trong khoảng thời gian cô mang thai.
Một đêm nọ, Chu Văn Đường bị tiếng nức nở trầm thấp của cô đánh thức, khi mở mắt ra, anh phát hiện cô đang quay lưng về phía mình và đang lau nước mắt, Chu Văn Đường giật mình hỏi cô có chuyện gì.
Nghê Bảo Gia cũng có chút xấu hổ, đợi hồi lâu cô mới nói cô không ngủ được, lúc lướt Weibo, cô nhìn thấy một đứa trẻ bị cha mẹ bạo hành nên cảm thấy khó chịu, không khỏi bật khóc.
Chu Văn Đường dở khóc dở cười, anh an ủi cô một lúc thì cô mới bình tĩnh lại. Nhưng cảm xúc của phụ nữ thường có xu hướng lan rộng đâu phải chỉ vào mỗi ban đêm.
Nghê Bảo Gia nói: “Nếu em sinh khó, anh có kết hôn lần nữa không?”
Chu Văn Đường không phải người mê tín, nhưng khi nghe cô nói như vậy, sắc mặt anh trở nên lạnh lùng, anh nói: “Đêm hôm khuya khoắt, em nói năng lung tung gì vậy?”
“Em chỉ nêu ra giả thiết, hơn nữa chuyện này cũng có khả năng sẽ xảy ra.”
Chu Văn Đường dùng giọng điệu cứng nhắc mà đáp: “Không có.”
Nghê Bảo Gia nhận ra cảm xúc trong lời nói của anh không đúng lắm, cô liếc mắt nhìn vào đôi mắt anh và hỏi: “Anh tức giận à?”
Chu Văn Đường nhẹ nhàng thở dài, anh nói một câu hơi khó hiểu: “Sau này em đừng nói mấy lời như này, anh nghe không vào tai.”
Nghê Bảo Gia: “Em chỉ nói bâng quơ mà thôi, chẳng phải trước đây anh không tin mấy chuyện này à?”
Chu Văn Đường im lặng hai giây rồi nói: “Có lẽ là vì tuổi tác của anh lớn rồi.”
3.
Ngày Nghê Bảo Gia sinh con có lẽ là ngày đáng sợ nhất mà Chu Văn Đường đã sống trong ba mươi bốn năm cuộc đời. Những ngày tháng về sau, cứ nhớ về ngày đó là Chu Văn Đường cảm thấy sợ hãi.
Trong quá trình kiểm tra thai kỳ của Nghê Bảo Gia, bác sĩ cho biết nhau thai quá thấp và có khả năng bị xuất huyết. Vì vậy, trong suốt thai kỳ, Chu Văn Đường đều cực kỳ thận trọng, cơ bản là anh đều từ chối tất cả các tiệc rượu, phần lớn thời gian anh sẽ ở nhà với Nghê Bảo Gia.
Khi Nghê Bảo Gia được đẩy vào phòng sinh, Chu Văn Đường biết cô nhút nhát sợ đau nên đã cùng cô vào trong. Mọi chuyện lúc đầu diễn ra tốt đẹp nhưng về sau, tình hình không mấy khả quan. Trong giai đoạn này, Nghê Bảo Gia gần như bị sốc, bác sĩ đề nghị sinh mổ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Sau bốn giờ giằng co, vào lúc ba giờ chiều, Nghê Bảo Gia sinh ra hai cô con gái.
Nghê Bảo Gia nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, trán ướt đẫm mồ hôi, cô hỏi một cách yếu ớt: “Là con trai hay con gái?”
Chu Văn Đường đưa tay đỡ cô lên rồi lau mồ hôi trên trán cô: “Con gái.”
Nghê Bảo Gia: “Anh có thích con gái không?”
“Thích.”
Khóe mắt Nghê Bảo Gia đỏ bừng, giọng điệu của cô mang theo một chút nũng nịu: “Đau quá, em sẽ không bao giờ sinh con nữa đâu.”
Chu Văn Đường cúi đầu cười, anh hôn lên trán cô, nhẹ giọng nói: “Ừ, sau này không sinh thêm nữa.”
Nghê Bảo Gia nhìn anh: “Có phải bây giờ trông em khó coi lắm không?”
“Rất đẹp.” Chu Văn Đường ghé vào tai cô nói: “Anh yêu em, vợ à.”
4.
Một tháng sau khi hai công chúa nhỏ chào đời.
Sau đó, Chu Văn Đường mới đặt tên cho hai cô con gái, chị gái tên là Chu Gia Ninh, em gái tên là Nghê Gia Văn.
Nghê Bảo Gia rất cảm động trước sự chu đáo của anh: “Thật ra nếu hai đứa đều cùng họ Chu thì bố mẹ em cũng chẳng có ý kiến gì đâu.”
Chu Văn Đường cười nói: “Suy nghĩ của người lớn không giống chúng ta, bố mẹ em có mỗi mình em, tuy ngoài mặt không nói nhưng tâm lý an ủi mà cái họ này mang đến cho hai ông bà rất khác biệt.”
Lúc này Nghê Bảo Gia không cảm thấy gì cả, chẳng qua đến lúc bố Nghê mẹ Nghê đến thăm hai công chúa và hỏi tên của hai cô bé.
Khi Nghê Bảo Gia nhắc đến tên của em gái, trên mặt của mẹ Nghê và bố Nghê đều hiện lên vẻ kinh ngạc.
Mẹ Nghê: “Đây là ý tưởng của ai vậy, của Văn Đường à?”
Nghê Bảo Gia: “Trừ anh ấy ra thì còn ai chứ, anh ấy bảo bố mẹ có mỗi mình con là con gái, để Gia Văn mang họ Nghê, thì nhà họ Nghê chúng ta sẽ có người thừa kế.”
Mẹ Nghê cười vui vẻ: “Văn Đường thật chu đáo.”
5.
Khi Nghê Gia Văn lên năm tuổi, cô bé luôn hỏi Chu Văn Đường một câu hỏi: “Tại sao trẻ em ở trường mẫu giáo đều mang họ của bố, nhưng con lại mang họ Nghê của mẹ ạ, có phải bố chỉ thương chị mà không thương con không?”
Chu Văn Đường ôm cô con gái nhỏ vào lòng và cười nói: “Con và Gia Ninh đều là con gái của bố, bố đều yêu thương hai đứa như nhau.”
“Vậy tại sao con lại mang họ Nghê ạ?”
Chu Văn Đường nói: “Có chung họ với mẹ không phải rất tốt à? Lúc mẹ mang thai con và Gia Ninh rất cực khổ. Gia Văn bị say xe đúng không? Cái cảm giác buồn nôn đó có phải khó chịu lắm không nào?”
Cô nhóc gật đầu, nhăn mặt lại rồi nói: “Dạ, rất là khó chịu ạ, đã vậy cũng chẳng có cảm giác thèm ăn kem luôn.”
“Khi mẹ mang thai hai đứa, ngày nào mẹ cũng thấy buồn nôn, cũng không có cảm giác muốn ăn cơm. Lúc sinh các con ra, mẹ đau đến phát khóc.” Chu Văn Đường nói: “Nhưng mà bố chẳng làm gì cả, người mang tới sinh mệnh cho các con là mẹ, cho nên có phải việc Gia Văn mang họ của mẹ là điều nên làm không?”
“Vậy tại sao chị của con lại không mang họ Nghê ạ?”
“Đó là vì mẹ con yêu bố nên mới để Gia Ninh mang họ của bố.”
Cái đầu tròn của cô nhóc quay lại, cô bé cất giọng nũng na nũng nịu: “Bố ơi, vậy con mang họ Nghê có phải là vì bố cũng yêu mẹ không?”
“Đúng vậy, Gia Văn thật là thông minh.”
- Hết truyện -
Khi đó Nghê Bảo Gia đang đi công tác ngoài thành phố và thậm chí cô còn không nhận ra rằng mình đã bị trễ kinh. Cho đến khi trở về nhà bố mẹ đẻ, Nghê Bảo Gia đang ngồi trên bàn ăn trưa với bố Nghê và mẹ Nghê thì cô cảm thấy buồn nôn, cô vứt đũa và chạy vào phòng vệ sinh.
Mẹ Nghê đi theo vào, vỗ lưng Nghê Bảo Gia. Đợi cô nôn xong, mẹ Nghê lấy ra hai chiếc khăn giấy đưa cho Nghê Bảo Gia: “Con sao vậy?”
Sắc mặt Nghê Bảo Gia tái nhợt, cô nói: “Chắc là do dạ dày không tốt ạ?”
Dù sao mẹ Nghê cũng đã làm mẹ, nên bà nhạy cảm nhận ra: “Kỳ kinh tháng nay của con đã đến chưa?”
Nghê Bảo Gia sửng sốt, cô cẩn thận suy nghĩ: “Chưa ạ, đã trễ hơn mười ngày rồi ạ.”
Mẹ Nghê cau mày: “Ăn trưa xong để bố con lái xe đi. Chúng ta sẽ đến bệnh viện kiểm tra. Có thể con mang thai rồi.”
Trong năm đầu tiên của cuộc hôn nhân, Nghê Bảo Gia và Chu Văn Đường đã dùng nhiều biện pháp. Nghê Bảo Gia không muốn có con sớm như vậy, cô muốn tận hưởng cuộc sống hôn nhân, Chu Văn Đường cũng đồng ý với cô.
Cho đến hai tháng trước, vào ngày kỷ niệm ngày cưới của họ, Chu Văn Đường đã đặt chỗ ở một nhà hàng Tây và sau bữa tối, hai người trở về nhà. Ngày hôm đó Nghê Bảo Gia uống chút rượu, cô lập tức bắt đầu quấy rầy anh, sau đó anh cũng không dùng biện pháp, không ngờ cứ thế đã có rồi.
Nghê Bảo Gia cầm tờ giấy trong tay và nhìn chằm chằm hàng chữ viết ghi hai từ song sinh, đột nhiên cô có cảm giác không chân thực.
Mẹ Nghê cười thúc giục: “Gọi cho Văn Đường rồi nói cho nó biết chuyện này đi nào.”
Chu Văn Đường còn đang đi công tác nước ngoài, Nghê Bảo Gia cười nói: “Chờ anh ấy về con sẽ kể anh ấy nghe.”
Mẹ Nghê chỉ xem đó như niềm vui thích của người trẻ tuổi, bà cũng không bàn nhiều thêm nữa.
Ngày Chu Văn Đường trở về Trung Quốc, anh đã trực tiếp đến công ty Nghê Bảo Gia để đón cô tan sở.
Nghê Bảo Gia mở cửa sau đi vào và nói: “Anh Thước đến đón em là được rồi, anh vừa đi công tác về mà, anh không thấy mệt sao?”
Chu Văn Đường nắm tay cô: “Đã một tuần không gặp, anh muốn gặp em.”
Khóe môi Nghê Bảo Gia hơi cong lên, cô cúi người hôn lên môi anh.
Chu Văn Đường nheo mắt cười, anh hơi nâng cằm cô rồi nói đùa: “Không sợ có Lý Thước ở đây sao?”
Lỗ tai Nghê Bảo Gia hơi nóng lên, cô nói: “Em hôn chồng cũng không phải là trái pháp luật.”
Chu Văn Đường cười nhẹ: “Lần trước nói chuyện điện thoại, không phải em nói có chuyện muốn nói với anh à, là chuyện gì?”
Nghê Bảo Gia ra vẻ thần bí: “Về nhà em sẽ nói cho anh nghe.”
Ánh mắt Chu Văn Đường di chuyển xuống rồi dừng lại trên bụng cô: “Em có rồi à?”
Nghê Bảo Gia dừng một chút rồi lắp bắp nói: “Sao anh biết được, có phải mẹ em kể anh nghe không?”
Chu Văn Đường nói: “Không có, là anh đoán, thật sự đã có rồi.”
Nghê Bảo Gia “Vâng” một tiếng, cô hơi rầu rĩ: “Thật nhàm chán, em vốn muốn cho anh một sự bất ngờ, anh không thể giả vờ như mình không biết à?”
Giọng điệu của Chu Văn Đường có vẻ khoan dung: “Vậy bây giờ anh có thể giả vờ như không biết.”
Nghê Bảo Gia nói: “Thôi khỏi đi, nhưng mà anh chỉ đoán được một phần thôi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Chu Văn Đường bình tĩnh hỏi: “Ý em là sao?”
Nghê Bảo Gia tựa vào người anh rồi nhỏ giọng lên tiếng: “Em mang song thai, chỉ là không biết có phải là một nam một nữ hay không.”
Chu Văn Đường nhướng mày, trong mắt anh lộ ra chút kinh ngạc: “Thật sao?”
“Em gạt anh chuyện này làm gì?”
Hôm đó cô gọi điện và nói chuyện với giọng điệu vui vẻ, cô nói có tin vui muốn chia sẻ với anh khi anh quay lại. Chu Văn Đường đã đoán được, cố ý hợp tác với cô, giả vờ như không biết. Nhưng việc mang song thai thật sự nằm ngoài dự đoán của anh.
Chu Văn Đường giơ tay đỡ gáy cô, khóe môi chạm vào trán cô: “Cảm ơn em, vợ à.”
Nghê Bảo Gia cong môi: “Em còn chưa kể với bà ngoại, chuyện này chỉ có mẹ với em biết thôi.”
Giọng nói Chu Văn Đường dịu dàng: “Lát nữa anh sẽ gọi điện thoại kể cho bà ngoại nghe chuyện này.”
Nghê Bảo Gia nhỏ nhẹ đáp “Vâng”.
2.
Tâm trạng của Nghê Bảo Gia dao động rất nhiều trong khoảng thời gian cô mang thai.
Một đêm nọ, Chu Văn Đường bị tiếng nức nở trầm thấp của cô đánh thức, khi mở mắt ra, anh phát hiện cô đang quay lưng về phía mình và đang lau nước mắt, Chu Văn Đường giật mình hỏi cô có chuyện gì.
Nghê Bảo Gia cũng có chút xấu hổ, đợi hồi lâu cô mới nói cô không ngủ được, lúc lướt Weibo, cô nhìn thấy một đứa trẻ bị cha mẹ bạo hành nên cảm thấy khó chịu, không khỏi bật khóc.
Chu Văn Đường dở khóc dở cười, anh an ủi cô một lúc thì cô mới bình tĩnh lại. Nhưng cảm xúc của phụ nữ thường có xu hướng lan rộng đâu phải chỉ vào mỗi ban đêm.
Nghê Bảo Gia nói: “Nếu em sinh khó, anh có kết hôn lần nữa không?”
Chu Văn Đường không phải người mê tín, nhưng khi nghe cô nói như vậy, sắc mặt anh trở nên lạnh lùng, anh nói: “Đêm hôm khuya khoắt, em nói năng lung tung gì vậy?”
“Em chỉ nêu ra giả thiết, hơn nữa chuyện này cũng có khả năng sẽ xảy ra.”
Chu Văn Đường dùng giọng điệu cứng nhắc mà đáp: “Không có.”
Nghê Bảo Gia nhận ra cảm xúc trong lời nói của anh không đúng lắm, cô liếc mắt nhìn vào đôi mắt anh và hỏi: “Anh tức giận à?”
Chu Văn Đường nhẹ nhàng thở dài, anh nói một câu hơi khó hiểu: “Sau này em đừng nói mấy lời như này, anh nghe không vào tai.”
Nghê Bảo Gia: “Em chỉ nói bâng quơ mà thôi, chẳng phải trước đây anh không tin mấy chuyện này à?”
Chu Văn Đường im lặng hai giây rồi nói: “Có lẽ là vì tuổi tác của anh lớn rồi.”
3.
Ngày Nghê Bảo Gia sinh con có lẽ là ngày đáng sợ nhất mà Chu Văn Đường đã sống trong ba mươi bốn năm cuộc đời. Những ngày tháng về sau, cứ nhớ về ngày đó là Chu Văn Đường cảm thấy sợ hãi.
Trong quá trình kiểm tra thai kỳ của Nghê Bảo Gia, bác sĩ cho biết nhau thai quá thấp và có khả năng bị xuất huyết. Vì vậy, trong suốt thai kỳ, Chu Văn Đường đều cực kỳ thận trọng, cơ bản là anh đều từ chối tất cả các tiệc rượu, phần lớn thời gian anh sẽ ở nhà với Nghê Bảo Gia.
Khi Nghê Bảo Gia được đẩy vào phòng sinh, Chu Văn Đường biết cô nhút nhát sợ đau nên đã cùng cô vào trong. Mọi chuyện lúc đầu diễn ra tốt đẹp nhưng về sau, tình hình không mấy khả quan. Trong giai đoạn này, Nghê Bảo Gia gần như bị sốc, bác sĩ đề nghị sinh mổ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Sau bốn giờ giằng co, vào lúc ba giờ chiều, Nghê Bảo Gia sinh ra hai cô con gái.
Nghê Bảo Gia nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, trán ướt đẫm mồ hôi, cô hỏi một cách yếu ớt: “Là con trai hay con gái?”
Chu Văn Đường đưa tay đỡ cô lên rồi lau mồ hôi trên trán cô: “Con gái.”
Nghê Bảo Gia: “Anh có thích con gái không?”
“Thích.”
Khóe mắt Nghê Bảo Gia đỏ bừng, giọng điệu của cô mang theo một chút nũng nịu: “Đau quá, em sẽ không bao giờ sinh con nữa đâu.”
Chu Văn Đường cúi đầu cười, anh hôn lên trán cô, nhẹ giọng nói: “Ừ, sau này không sinh thêm nữa.”
Nghê Bảo Gia nhìn anh: “Có phải bây giờ trông em khó coi lắm không?”
“Rất đẹp.” Chu Văn Đường ghé vào tai cô nói: “Anh yêu em, vợ à.”
4.
Một tháng sau khi hai công chúa nhỏ chào đời.
Sau đó, Chu Văn Đường mới đặt tên cho hai cô con gái, chị gái tên là Chu Gia Ninh, em gái tên là Nghê Gia Văn.
Nghê Bảo Gia rất cảm động trước sự chu đáo của anh: “Thật ra nếu hai đứa đều cùng họ Chu thì bố mẹ em cũng chẳng có ý kiến gì đâu.”
Chu Văn Đường cười nói: “Suy nghĩ của người lớn không giống chúng ta, bố mẹ em có mỗi mình em, tuy ngoài mặt không nói nhưng tâm lý an ủi mà cái họ này mang đến cho hai ông bà rất khác biệt.”
Lúc này Nghê Bảo Gia không cảm thấy gì cả, chẳng qua đến lúc bố Nghê mẹ Nghê đến thăm hai công chúa và hỏi tên của hai cô bé.
Khi Nghê Bảo Gia nhắc đến tên của em gái, trên mặt của mẹ Nghê và bố Nghê đều hiện lên vẻ kinh ngạc.
Mẹ Nghê: “Đây là ý tưởng của ai vậy, của Văn Đường à?”
Nghê Bảo Gia: “Trừ anh ấy ra thì còn ai chứ, anh ấy bảo bố mẹ có mỗi mình con là con gái, để Gia Văn mang họ Nghê, thì nhà họ Nghê chúng ta sẽ có người thừa kế.”
Mẹ Nghê cười vui vẻ: “Văn Đường thật chu đáo.”
5.
Khi Nghê Gia Văn lên năm tuổi, cô bé luôn hỏi Chu Văn Đường một câu hỏi: “Tại sao trẻ em ở trường mẫu giáo đều mang họ của bố, nhưng con lại mang họ Nghê của mẹ ạ, có phải bố chỉ thương chị mà không thương con không?”
Chu Văn Đường ôm cô con gái nhỏ vào lòng và cười nói: “Con và Gia Ninh đều là con gái của bố, bố đều yêu thương hai đứa như nhau.”
“Vậy tại sao con lại mang họ Nghê ạ?”
Chu Văn Đường nói: “Có chung họ với mẹ không phải rất tốt à? Lúc mẹ mang thai con và Gia Ninh rất cực khổ. Gia Văn bị say xe đúng không? Cái cảm giác buồn nôn đó có phải khó chịu lắm không nào?”
Cô nhóc gật đầu, nhăn mặt lại rồi nói: “Dạ, rất là khó chịu ạ, đã vậy cũng chẳng có cảm giác thèm ăn kem luôn.”
“Khi mẹ mang thai hai đứa, ngày nào mẹ cũng thấy buồn nôn, cũng không có cảm giác muốn ăn cơm. Lúc sinh các con ra, mẹ đau đến phát khóc.” Chu Văn Đường nói: “Nhưng mà bố chẳng làm gì cả, người mang tới sinh mệnh cho các con là mẹ, cho nên có phải việc Gia Văn mang họ của mẹ là điều nên làm không?”
“Vậy tại sao chị của con lại không mang họ Nghê ạ?”
“Đó là vì mẹ con yêu bố nên mới để Gia Ninh mang họ của bố.”
Cái đầu tròn của cô nhóc quay lại, cô bé cất giọng nũng na nũng nịu: “Bố ơi, vậy con mang họ Nghê có phải là vì bố cũng yêu mẹ không?”
“Đúng vậy, Gia Văn thật là thông minh.”
- Hết truyện -
Danh sách chương