Khi đối phương nghe điện thoại, đôi mắt của cô lập tức sáng lên, giống như chờ đợi, lại như nhẹ nhàng thở ra.
Hôm qua chờ đợi một đêm, để cho cô cảm thấy trong lòng ủy khuất muốn khóc, nhưng lại dữ dằn mở miệng: "Tử Xuyên, anh chết ở đâu rồi hả? Anh có biết không, em..."
"Tiểu Kiều."
Tiếng anh cắt ngang cô.
Chỉ hai chữ, lại để cho lòng Kiều Luyến dâng lên một dự cảm không tốt.
Cô ngừng nói, giống như là sợ nghe được lời kế tiếp của anh, cô lại mở miệng cười nói: "Tử Xuyên, anh sao vậy? Có phải xảy ra chuyện rồi hay không?"
Vừa cười, nước mắt liền lăn xuống: " Tử Xuyên, anh tới gặp em có được hay không."
Cô nói xong những này, đối phương trầm mặc, một lát sau, anh cho đoạn tình cảm lưu luyến của họ một câu: "Tiểu Kiều, không gặp nữa."
"Tút tút tút..."
Lời này rơi xuống, anh cũng không cho cô một cơ hội nói chuyện nữa, liền cúp điện thoại.
Kiều Luyến trực tiếp ngu ngơ tại chỗ.
Cô mở to hai mắt nhìn, không thể tưởng tượng nổi nhìn điện thoại di động của mình, cắn môi mở miệng nói: "Cái gì mà không gặp nữa, anh nói không gặp thì không gặp sao?"
Cô lại gọi điện thoại cho anh, điện thoại vừa thông, liền cúp máy.
Lại gọi tới, đã tắt máy.
Anh lại tắt máy...
Kiều Luyến ngơ ngác nhìn điện thoại di động của mình, khóc không thành tiếng.
Thời gian tuổi trẻ, tùy ý làm bậy, một phần tình yêu không thể nắm lấy, để cô cảm giác giống như long trời lở đất.
Lời của mẹ vang lên bên tai lần nữa: "... Tiểu Kiều, cậu ta không thể tin, ngộ nhỡ lừa gạt làm sao bây giờ?"
Ngộ nhỡ lường gạt... Làm sao bây giờ? Cô và Tử Xuyên yêu ở trên mạng ròng rã hai năm rưỡi, bọn họ có thời gian hai năm, mỗi ngày đều trò chuyện nửa giờ, nhưng bây giờ, lại nói cho cô Tử Xuyên lường gạt sao?
Cô không nhận mệnh, cầm điện thoại di động lên gọi lần nữa.
Đối phương vẫn tắt máy.
Cũng chỉ tại thời điểm này, cô mới phát hiện, cô ngoại trừ biết Tử Xuyên là Tử Xuyên, còn lại, cái gì cũng không biết.
Cô muốn tìm anh đòi một lời giải thích, nhưng căn bản không biết làm sao tìm được anh.
Về sau, bao nhiêu đêm khuya, côi gọi dãy số quen thuộc kia, đối phương lại nói cho cô, số không thể kết nối.
Thời gian qua đi nhiều năm như vậy, mỗi lần cô nghĩ đến một đêm tuyệt vọng kia, đều sẽ sinh ra một loại mê mang.
Cô nhìn chằm chằm trong quán cà phê, Tống Nguyên Hi và người đàn ông trò chuyện với nhau thật vui, lông mày nhíu lại.
Tình yêu trên mạng... Thật sự có thể tin được không?
Cô đang suy tư, vừa nghiêng đầu, liền phát hiện Thẩm Lương Xuyên cũng đã xuất thần, giống như sa vào hồi ức.
Anh đang suy nghĩ gì?
Vừa nghĩ tới đây, liền thấy Tống Nguyên Hi và người đàn ông đi ra khỏi quán cà phê, cô vội vàng nhìn theo, liền thấy người đàn ông trở Tống Nguyên Hi lên một chiếc xe, sau đó hai người rời đi.
Không biết vì sao, cô luôn cảm thấy có điểm gì là lạ.
Vội vàng đẩy Thẩm Lương Xuyên một chút: " Thẩm tiên sinh, nhanh đuổi theo!"
Thẩm Lương Xuyên giống như còn chưa có lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm Kiều Luyến, đột nhiên hỏi ra một câu: "Vì sao?"
Kiều Luyến trực tiếp mở miệng: "Tôi luôn cảm thấy tình yêu trên mạng không đáng tin, mau đi xem bọn họ muốn làm gì."
Tình yêu trên mạng không đáng tin...
Lại là một câu nói như vậy.
Ánh mắt Thẩm Lương Xuyên thâm trầm giống như là muốn hấp thu người vào: "Cho nên, cho tới bây giờ đều là giả sao?"
Cô đối với tình cảm cảu anh, bởi vì là yêu trên mạng, cho nên từ lúc bắt đầu, cũng là giả sao?
Hôm qua chờ đợi một đêm, để cho cô cảm thấy trong lòng ủy khuất muốn khóc, nhưng lại dữ dằn mở miệng: "Tử Xuyên, anh chết ở đâu rồi hả? Anh có biết không, em..."
"Tiểu Kiều."
Tiếng anh cắt ngang cô.
Chỉ hai chữ, lại để cho lòng Kiều Luyến dâng lên một dự cảm không tốt.
Cô ngừng nói, giống như là sợ nghe được lời kế tiếp của anh, cô lại mở miệng cười nói: "Tử Xuyên, anh sao vậy? Có phải xảy ra chuyện rồi hay không?"
Vừa cười, nước mắt liền lăn xuống: " Tử Xuyên, anh tới gặp em có được hay không."
Cô nói xong những này, đối phương trầm mặc, một lát sau, anh cho đoạn tình cảm lưu luyến của họ một câu: "Tiểu Kiều, không gặp nữa."
"Tút tút tút..."
Lời này rơi xuống, anh cũng không cho cô một cơ hội nói chuyện nữa, liền cúp điện thoại.
Kiều Luyến trực tiếp ngu ngơ tại chỗ.
Cô mở to hai mắt nhìn, không thể tưởng tượng nổi nhìn điện thoại di động của mình, cắn môi mở miệng nói: "Cái gì mà không gặp nữa, anh nói không gặp thì không gặp sao?"
Cô lại gọi điện thoại cho anh, điện thoại vừa thông, liền cúp máy.
Lại gọi tới, đã tắt máy.
Anh lại tắt máy...
Kiều Luyến ngơ ngác nhìn điện thoại di động của mình, khóc không thành tiếng.
Thời gian tuổi trẻ, tùy ý làm bậy, một phần tình yêu không thể nắm lấy, để cô cảm giác giống như long trời lở đất.
Lời của mẹ vang lên bên tai lần nữa: "... Tiểu Kiều, cậu ta không thể tin, ngộ nhỡ lừa gạt làm sao bây giờ?"
Ngộ nhỡ lường gạt... Làm sao bây giờ? Cô và Tử Xuyên yêu ở trên mạng ròng rã hai năm rưỡi, bọn họ có thời gian hai năm, mỗi ngày đều trò chuyện nửa giờ, nhưng bây giờ, lại nói cho cô Tử Xuyên lường gạt sao?
Cô không nhận mệnh, cầm điện thoại di động lên gọi lần nữa.
Đối phương vẫn tắt máy.
Cũng chỉ tại thời điểm này, cô mới phát hiện, cô ngoại trừ biết Tử Xuyên là Tử Xuyên, còn lại, cái gì cũng không biết.
Cô muốn tìm anh đòi một lời giải thích, nhưng căn bản không biết làm sao tìm được anh.
Về sau, bao nhiêu đêm khuya, côi gọi dãy số quen thuộc kia, đối phương lại nói cho cô, số không thể kết nối.
Thời gian qua đi nhiều năm như vậy, mỗi lần cô nghĩ đến một đêm tuyệt vọng kia, đều sẽ sinh ra một loại mê mang.
Cô nhìn chằm chằm trong quán cà phê, Tống Nguyên Hi và người đàn ông trò chuyện với nhau thật vui, lông mày nhíu lại.
Tình yêu trên mạng... Thật sự có thể tin được không?
Cô đang suy tư, vừa nghiêng đầu, liền phát hiện Thẩm Lương Xuyên cũng đã xuất thần, giống như sa vào hồi ức.
Anh đang suy nghĩ gì?
Vừa nghĩ tới đây, liền thấy Tống Nguyên Hi và người đàn ông đi ra khỏi quán cà phê, cô vội vàng nhìn theo, liền thấy người đàn ông trở Tống Nguyên Hi lên một chiếc xe, sau đó hai người rời đi.
Không biết vì sao, cô luôn cảm thấy có điểm gì là lạ.
Vội vàng đẩy Thẩm Lương Xuyên một chút: " Thẩm tiên sinh, nhanh đuổi theo!"
Thẩm Lương Xuyên giống như còn chưa có lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm Kiều Luyến, đột nhiên hỏi ra một câu: "Vì sao?"
Kiều Luyến trực tiếp mở miệng: "Tôi luôn cảm thấy tình yêu trên mạng không đáng tin, mau đi xem bọn họ muốn làm gì."
Tình yêu trên mạng không đáng tin...
Lại là một câu nói như vậy.
Ánh mắt Thẩm Lương Xuyên thâm trầm giống như là muốn hấp thu người vào: "Cho nên, cho tới bây giờ đều là giả sao?"
Cô đối với tình cảm cảu anh, bởi vì là yêu trên mạng, cho nên từ lúc bắt đầu, cũng là giả sao?
Danh sách chương